Đôi Khi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi, tâm trạng của ta chỉ phụ thuộc vào một tin nhắn.
Đôi khi, người ta khóc không phải vì yếu đuối mà vì người ta đã phải mạnh mẽ trong một thời gian quá dài.
Đôi khi, điều tốt nhất tôi có thể làm cho một người là lặng lẽ rời xa thế giới của họ.
Đôi khi, bản thân thật sự ganh tị với quá khứ, vì nó hạnh phúc còn mình thì cô đơn.
Chỉ là đôi khi muốn có một người ngồi cạnh mình thở dài, vậy thôi.
Chỉ là đôi khi thấy nhớ ai đó, nhớ đến đau lòng.
Đôi khi chỉ một tin nhắn mở lời trước với nhau mà sao khó khăn đến thế.
Đôi khi trong tình yêu, điều quan trọng không phải ai yêu lâu hơn, ai yêu sâu sắc hơn, mà là ai hạ thấp mình hơn.
Đôi khi ta muốn nói tất cả những suy nghĩ trong lòng, nhưng không một ai thật sự muốn lắng nghe, và rồi ta im lặng.
Đôi khi chúng ta thật lạ, những lời thật lòng chỉ có thể nói được với người dưng.
Đôi khi tôi ước giá mà có ai đó hỏi mình " buồn không ", để trả lời rằng " nếu nói không thì đấy là nói dối ".
Đôi khi bạn phải học cách buồn một mình, mệt một mình, mọi thứ đều một mình...
Đôi khi chúng ta phải chấp nhận rằng mọi chuyện sẽ không bao giờ trở lại như trước.
Đừng quá tin những gì bạn thấy bởi đôi khi nhìn muối còn giống với đường.
Đôi khi, con người ta nhớ nhung nhiều nhất lại chính là bản thân, thấy nhớ chính mình, ngày xưa cũ.
Có đôi khi, đột nhiên cảm thấy bản thân thật cô đơn, không ai hiểu được bạn, không ai ở bên cạnh bạn.
Đôi khi vì quá yêu thương một người, mà quên mất bản thân mình cũng cần lắm sự yêu thương .
Đôi khi, tốt hơn là nhớ ai đó trong im lặng, còn hơn nói ra mà không nhận sự hồi đáp nào.
Đôi khi đánh đập không làm bạn rơi nước mắt, nhưng một lời nói lại có thể làm bạn bật khóc mà không cần lý do.
Hạnh phúc đôi khi chỉ là đơn giản là lựa chọn đúng người để yêu thương, tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài.
Đôi khi chỉ cần một lời hỏi thăm, lời quan tâm của ai đó thôi cũng thấy ấm lòng rồi.
Đôi khi chúng ta biết rõ sự mập mờ trong một mối quan hệ nhưng chẳng đành lòng buông bỏ.
Có đôi khi, cảm thấy bản thân mình thực ra cái gì cũng không có, như thể bị cả thế giới bỏ rơi. Thực sự chỉ là có đôi khi, rõ ràng xung quanh có rất nhiều bạn bè, nhưng vẫn cảm thấy cô độc.
Có đôi khi, bước qua những góc phố quen thuộc, thấy những cảnh quan quen thuộc, đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của một người. Có đôi khi, bỗng dưng rất muốn khóc, nhưng khóc cũng không nổi.
Có đôi khi, lúc bản thân chìm trong đêm khuya tĩnh lặng, đột nhiên thấy cô độc đến tận xương tủy.
Và có đôi khi, đột nhiên tìm không được bản thân, ra là đã đánh mất chính mình mất rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#f2vip#ml