Ep 11 √

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để cậu ấy chịu nằm yên cho tôi kiểm tra, tôi đành gắn vào chiếc mặt nạ sói hung ác dọa cho bé cừu sợ khiếp vía mà ngoan ngoãn nằm yên.

Tôi lật cậu ấy nằm sấp, tư thế không biết được bao nhiêu phần đúng đắn. Tôi lấy thuốc cầm sẵn, cẩn thận cởi quần đùi của cậu ấy ra, nhẹ nhàng nhất có thể để cậu ấy không bị đau. Tôi xót lắm, lại càng giận bản thân chỉ biết thỏa mãn thú tính của mình mà không quan tâm đến cảm giác của cậu ấy tối qua.

Cậu ấy chôn mặt vào gối, hai bàn tay bấu chặt lấy ga giường,hẳn là đang xấu hổ lắm. Dấu hôn và dấu răng của tôi vẫn còn rải rác khắp đùi non của cậu ấy. Tôi thật tệ mà.

"Bảo bối, xin lỗi. Là anh không tốt."

Cậu ấy lắc đầu, lại chủ động hạ thấp eo, nâng mông lên cho tôi xem. Chắc là bé ngốc nhà tôi lại cố ý an ủi tôi đây mà. Tôi nhìn vào chỗ ấy, thật sự bị sưng quý vị ạ, tôi muốn vả mình một cái hết sức. Tôi bắt lấy một bên mông cậu ấy, thận trọng tách ra thêm chút nữa, rồi dùng ngón trỏ xoa thuốc lên. Cậu ấy co rụt một cái, lại ngốn lấy đầu ngón tay tôi.

"Ưm..."

"Thả lỏng một chút đi. Anh thoa thuốc sẽ cẩn thận."

"Dạ."

Tôi tiếp tục trấn an bản thân khỏi cơn tình triều đang sôi sục, ai có thể kiềm lòng nổi trước tư thế quyến rũ mê người của vợ mình chứ. Tôi thoa thuốc mà lại đổ mồ hôi như chạy điền kinh. Tôi ổn định lại, vỗ nhẹ mông bảo cậu ấy có thể hạ xuống, cậu ấy thật sự nhạy cảm trước sự tiếp xúc của tôi. Từ chổ ấy chảy ra chút nước dịch nhờn, tôi mím môi rút một chút khăn giấy lau qua rồi vứt vào sọt rác.

"Bảo bối, không sao rồi. Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Giọng cậu ấy nghẹn lại.

"Xin lỗi... Có phải, rất bẩn không?"

"Không cho nói bậy. Sau này không được nói chữ bẩn nữa."

"Tiên sinh..." Cậu ấy rưng rưng nhưng mím môi giữ lại.

Tôi nhẹ lật cậu ấy lại, gác hai chân cậu ấy lên vai. Lại ổn trọng thoa thuốc lên mấy vết cắn hôn xanh đỏ của tôi gây ra. Cảnh xuân cậu ấy bài ra trước mất, Anh Anh nhút nhát và dễ ngại ngùng, cậu ấy dùng hai bàn tay che mặt mình lại.

Tôi để hai chân cậu ấy xuống, không có ý định mặc lại quần cho cậu ấy, tôi đắp chăn ngang ngực cậu ấy rồi cúi đầu hôn trán cậu ấy.

"Bà xã. Anh sai rồi. Anh không tốt. Em nằm yên ít cử động một chút. Sẽ không sao đâu."

"Anh không có sai."

"Ừ, được được. Anh không sai. Anh xin lỗi nhé."

Cậu ấy lắc đầu. Vẫn cố chấp như thế.

"Anh ra ngoài một lúc. Em đừng đi đâu cả. Anh sẽ quay lại nhanh thôi. Nhắm mắt ngủ thêm đi."

"Ừm, được."

Tôi mặc thêm một cái áo khoác bóng chày, lái xe ra ngoài mua cho cậu ấy ít cháo thịt bằm và thuốc giảm đau. Triệu Anh có lẽ nhạy cảm, dễ sinh bệnh, cơ thể không tốt như tôi. Nếu đã vậy, tôi phải hảo hảo bồi cậu ấy, thay Triệu gia 'bảo quản' cậu ấy thật tốt.

Khi tôi trở về, Anh Anh vẫn nằm ngủ rất say. Cơ hồ một bên má hồng nộn vì đè lên gối áo quá lâu. Còn một bên là cái màn thầu trắng trắng mềm mềm, nôm tròn trịa cầu người ta "mau đến ăn em đi" làm tôi thật ngứa ngáy hết sức.

Tôi sợ cậu ấy ngủ lâu quá tối nay sẽ bị khó ngủ, nên đành đánh thức cậu ấy bằng một cái hôn môi sâu, day day môi dưới cậu ấy. Triệu Anh của tôi rất là nhạy cảm, cho nên liền hai mắt tròn xoe nhìn tôi.

"Anh Anh tiểu màn thầu. Ăn một ít cháo thịt băm. Anh có mua thuốc giảm đau cho em đây."

"Cảm ơn, tiên sinh." Triệu Anh lười nhác ngồi dậy, vương tay ôm tôi một cái. Tôi liền xoa đầu cậu ấy.

Tôi nhìn ngắm cậu ấy ăn cháo, hai má bánh bao nộn nộn lên trông như Cương Tiểu Ngư, tôi thật sự cảm thấy nứu răng của mình ngứa vô cùng, còn chảy ra một chút tuyến nước bọt. Không lẽ tôi thật sự đem hai cái má cậu ấy biến thành bánh bao sao?

Tôi bật cười vì suy nghĩ ấu trĩ của mình, vươn tay chọt chọt má cậu ấy. Triệu Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi cười một cái. Đối với tôi thứ đẹp nhất trên cuộc đời này là nụ cười của Anh Anh.

"Nào... Uống thuốc đi." Tôi đưa mấy viên thuốc cho Anh Anh bảo bối. Cậu ấy liền một lượt uống hết. Hầu kết lúc ngửa cổ uống nước lên xuống, gân cổ dài, da cổ trắng mịn mềm mại điểm lên vài vết hồng hồng đỏ đỏ do tôi đêm qua cuồng nhiệt gây ra.

Tôi dùng đầu ngón trỏ chạm vào chúng. Triệu Anh khẽ rụt cổ, đè tay tôi lại. Lắc đầu. Không biết muốn nói gì.

"Dấu vết lưu lại trên da Anh Anh thật đẹp. Cái gì của Anh Anh cũng đều đẹp."

Triệu Anh bị tôi chọc ghẹo liền phồng phồng hai má, lỗ tai nóng nóng cười trộm trong bụng. Ngại ngùng cắn cắn môi. Cùng tôi ngồi trên giường bốn mắt nhìn nhau đấm đuối.

"Anh Anh của tôi thật nhạy cảm. Bất quá rất đáng yêu. Như cái bánh màn thầu nhỏ nhỏ."

"Đừng nói nữa mà." Anh Anh trốn trong chăn, làm tôi liên tưởng đến con chuột bạch trốn mèo hoàng thượng.

"Anh Anh bảo bối, lại ôm một cái đi." Tôi ở trên giường giang hai tay rộng lớn như bờ biển Thái Bình Dương.

Triệu Anh nghe tôi nói, thập thò ló ra đôi mắt chớp chớp. Nhích nhích lại gần tôi, bọc chăn thành cái bánh ú. Tôi ôm cả người cả chăn vào lòng, Anh Anh lộ ra mỗi cái mặt, hình ảnh tựa như bé sơ sinh bọc trong chăn. Tôi siết tay như muốn khảm cậu ấy vào người. Hôn sâu.

Anh Anh muốn xù lông, liền phồng hai má. Nhưng mà cũng không có làm gì ngoài việc phồng má cả. Tôi lại càng không muốn buông tha trêu ghẹo, cùng cậu ấy nói mấy câu lưu manh liền bị cậu ấy thẹn quá hóa giận đạp cho một cái. Tôi sợ cậu ấy động tới vết thương đau, nên lo lắng lắm.

Bắt được cổ chân mảnh mai yếu mềm, liền từ từ hôn lên hết thải một lượt chiều dài chân, Anh Anh thu liễm đôi mắt, trùm chăn qua đầu, ném cái gối đầu về phía tôi.

Tôi lại không từ bỏ dễ dàng như vậy, cùng cậu ấy như hai đứa trẻ nghịch ngợm trên giường, Anh Anh lúc cười đến hoa mắt, lúc giận đến nắm tay thành quyền cũng chỉ có thể mặc tôi đùa bỡn. Yêu chết đi được.

Coming soon...
Bệ Hạ 👑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro