Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em là đóa hoa tươi đẹp mọc từ cơ thể anh

Tác giả: Nhạc Tiểu Mễ

Dịch: Mon

1. Gặp được Thẩm Hàn, là điều tất nhiên.

Giống như hai con sói kiếm ăn trong đêm, đói khát đến cùng cực, phát hiện thì ra máu thịt của đồng loại cũng có thể lót dạ, cho nên cấu xé lẫn nhau. Hai người yêu nhau, ở bên nhau, nếu không vì sống với nhau cả đời thì nhất định đó là một trận chém giết. Từ thanh tao nho nhã, lấy tình yêu làm cớ rồi điên cuồng, cho đến khi cả hai đều bị thương, hơi tàn thoi thóp. Ví dụ như Thẩm Hàn và Tử Quỳ.

Tử Quỳ ôm lấy Thẩm Hàn từ phía sau, cánh tay dài mảnh mai như bụi dây leo bám vào người hắn. Móng tay đỏ chói mắt cắm vào ngực Thẩm Hàn, giống như nỗi đau vĩnh viễn của cô, cực kỳ đau đớn.

“Đêm nay ở lại đi!” Giọng của cô tha thiết, chiếc cằm mảnh khảnh cọ cọ vào lưng hắn như một con mèo.

Thẩm Hàn sửa lại cà vạt, nói: “Đừng quấy nữa!”

“Ở lại đi!” Giọng của cô bắt đầu ai oán, mong chờ.

Thẩm Hàn cười: “Đừng quấy nữa…”

Hắn không chú ý đến ánh lửa bập bùng trong mắt Tử Quỳ lập tức trở nên lạnh như băng, bàn tay ấm áp cũng lập tức rút ra. Cô vùi mình vào sô pha, giống như một tiểu yêu tinh bị lạc đường, đẹp ma mị nhưng bất lực. Cô cắn răng, nói: “Thẩm Hàn, anh cút đi!” Chạm rãi nhưng vang dội.

Thẩm Hàn nhìn cô một cái, như không có chuyện gì, bước đi.

Hai con người, tình chàng ý thiếp, trai chưa vợ, gái chưa chồng, tại sao lại không thể yêu nhau một cách bình thường được.

Thẩm Hàn nói: Tử Quỳ, anh yêu em.

Tử Quỳ cười lạnh. Hắn yêu cô, yêu đến nỗi không muốn cho cô một hồi kết? Hắn là một người đàn ông đáng yêu bết bao, nhưng cô lại không nhịn được mà ướt nhòe cả mắt. Ở bên nhau hai năm, sao cô lại không biết tính tình của hắn. Hắn chưa từng nói dối, nói yêu là yêu, nhưng cũng chỉ là yêu, mà không muốn cho cô một đáp án.

Cô chỉ có thể giống như một cái cây sống về đêm, sum xuê tươi tốt, mặc sức mà sống trong bóng đêm mà Thẩm Hàn ban cho.

2. Thẩm Hàn gặp Tử Quỳ trong một buổi tiệc vào hai năm trước.

Trước mắt toàn là những cô gái mặc lụa là gấm vóc, thi nhau khoe sắc. Đầu tóc như mây bay, dáng người uyển chuyển như nước chảy nhưng trong mắt Thẩm Hàn, tất cả đều không có gì đặc biệt.

Mãi đến khi Tử Quỳ xuất hiện. Cô bước vào cửa, cảm ơn ly champagne của bồi bàn. Với dáng vẻ bước ra từ tranh thủy mặc, cô ngước cổ lên nhìn xung quanh. Nốt ruồi son giữa chân mày cô, ở trong mắt của Thẩm Hàn bỗng trở nên cực kỳ sống động. Hắn phát hiện thì ra quả thật trên đời này còn có cô gái đẹp như thế, chỉ một tư thế lơ đãng thôi mà đã có thể sánh với tranh vẽ.

Hắn lập tức hạ quyết tâm, bưng một ly champagne bước tới trước mặt cô, mỉm cười. “Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”

Cô từ từ quay người lại, dường như đã quá quen với loại làm phiền này, cho Thẩm Hàn một nụ cười cực kỳ mê hoặc, nửa quan sát, nửa đánh giá.

Lúc này Thẩm Hàn mới ngạc nhiên mà phát hiện quả thật cô rất quen mặt, quen đến nỗi làm người ta đỏ mặt. Cô cứ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt rất to gan. Thẩm Hàn cũng không biết nói gì cho phải, chỉ đành lúng túng đưa rượu cho cô.

Cô giơ ly rượu trong tay lên, trong mắt có vẻ rụt rè khác thường. Thẩm Hàn trêu: “Lẽ nào sợ tôi bỏ thuốc sao?”

Cô cười mê hoặc, cổ tay trắng nõn, bàn tay hoàn mỹ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc cái ly lên, uống hết. Dáng vẻ ung dung thong thả cực kỳ mê người. Khi xoay người lại, vòng eo khẽ chạm vào Thẩm Hàn một chút. Đôi mắt trong veo như nước hồ thu bỗng có vẻ mê hoặc. Cô nói: “Sao tôi lại sợ chứ?”

Mọi thứ cứ như thế mà diễn ra.

Đêm thành phố, có đôi khi cứ điên cuồng hỗn loạn như vậy. Tình yêu gỡ những bí ẩn ra, xuất hiện bằng tình tượng nguyên thủy nhất. Đêm đó, trong phòng ngủ nóng bỏng của cô, cô cười duyên, đá đôi giày cao gót ra, ngã vào chiếc giường mềm mại, mái tóc màu rượu đỏ trài dài ra rất đẹp, mặt của cô đỏ như mận, tiếng thở nhẹ của cô yêu kiều mềm mại. Đêm đó, Thẩm Hàn lo sợ nhưng cũng đắm chìm. Chỉ nhớ khi nhiệt tình tắt thành tro thì Tử Quỳ lẳng lặng mà rơi lệ, ôm chặt lấy hắn, giọng đứt quãng như nói mê: Thẩm Hàn, Thẩm Hàn… Sau đó nghe không rõ nữa.

Lúc Thẩm Hàn rời đi thì Tử Quỳ co người lại, như một con cá mắc cạn, không biết là mắc vào bến tình của ai. Thẩm Hàn đắp cái chăn nhung lên người cô.

Trong bóng đêm, Tử Quỳ khàn giọng, mệt mỏi uể oải, hắn cẩn thận đóng cửa lại.

Đêm hôm ấy đến vội vàng, đi cũng vội vàng, giống như bước chân rời đi của Thẩm Hàn.

3. Có những chuyện, một khi đã qua thì cũng như mây khói.

Họ đã mặc nhiên mất đi liên lạc, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.

Tử Quỳ là người mẫu bàn tay, cho nên cô rất ít khi tự nấu ăn, thường ăn ở bên ngoài. Có khi cũng giống những những cô gái bình thường, ăn chút đồ ăn vặt, bỏ vài bữa cơm. Dù sao thì bàn tay chính là vốn liếng để cô nuôi mình.

Cô thường ngồi một mình mà ngẩn người ngắm bàn tay mình. Hồng hào, đường vân hơi nhạt. Điền Dương từng nhìn những đường vân nhợt nhạt trong tay cô rồi trêu rằng cô là một cô gái vô tình. Đúng vậy, cô cười khổ, nếu không vô tình thì sao đường tình duyên trong bàn tay lại đứt từng khúc chứ?

Cô vốn nghĩ rằng đợi đến lúc mình rời khỏi Cổ Niên thì sẽ ở bên Điền Dương, cho đến già!

Cổ Niên đưa cô đến thành phố này, cho cô tất cả mọi thứ. Nếu trao đổi là một sự sỉ nhục thì trong cuộc sống, sẽ có rất nhiều lúc có ý nghĩa như cái chết. Bây giờ, Cổ Niên đã biến mất khỏi cuộc đời cô, cô chỉ coi đó như là một gốc hoa đào chết yểu, mà Điền Dương, vẫn luôn là bạn tri kỷ.

Cô bỏ tiền cho em gái vào trong túi của Điền Dương, những tờ nhân dân tệ màu hồng, hoa đào luôn rất đẹp.

Điền Dương nói: Tử Quỳ, bánh kem ở trong bếp, anh đi đưa tiền cho Tử Hạm.

Tử Hạm không chịu gặp cô, ghét cô, chửi rủa cô, coi cô như điều sỉ nhục. Thế nhưng vẫn tiêu những đồng tiền “nhục nhã” của Tử Quỳ, đứng trên cái tháp ngà voi cao quý, vạch ra tương lai tươi đẹp thuần khiết của mình.

Không có ai trong sáng, cũng không có ai dơ bẩn. Tử Quỳ luôn nhủ với mình như vậy.

Sau khi Điền Dương đi, căn phòng bỗng trở nên trống trải, cứ như là sa mạc. Trong dòng chảy của thời gian, cô cảm thấy cơ thể mình dần trở nên khô héo, không khỏi nhớ đến cái đêm ướt át nóng bỏng ấy. Hơi thở hồng hộc của Thẩm Hàn, đôi mắt đen thẳm không thấy đáy, dường như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới được.

Nhớ tới dáng vẻ kinh ngạc của hắn trong bữa tiệc, hắn nói chắc chắn là họ đã gặp nhau. Cô cười xảo trá, đắc ý nhưng cũng ưu tư. Thẩm Hàn, khi nào anh mới biết vì anh mà Tử Quỳ mới đến thành phố này?

4. Tử Quỳ nhận lời mời của một công ty trang sức, chụp một loạt quảng cáo nhẫn kim cương rất quyến rũ. Đến nơi chụp ảnh, lại phát hiện Thẩm Hàn đang cầm máy chụp hình, chỉnh lại ống kính.

Khương Tử Quỳ? Ánh mắt Thẩm Hàn lạnh thấu xương, giống như là muốn mổ xẻ da thịt của cô ra, nhìn rõ ý đồ của cô.

Tử Quỳ rất tự nhiên mà cụp mắt xuống, kéo dây áo rơi xuống vai lên, không nhìn lấy Thẩm Hàn một cái. Lúc này người hướng dẫn bên đầu tư mới giới thiệu với Thẩm Hàn đây là cô Khương Tử Quỳ, người mẫu hôm nay. Sau đó lại cười hớn hở với Tử Quỳ rằng đây là nhiếp ảnh gia lừng danh Thẩm Hàn.

Tử Quỳ ngước đôi mắt sáng long lanh lên, mắt hơi thay đổi nhưng vẻ mặt vẫn rất tự nhiên mà chìa tay về phía Thẩm Hàn: “Chào anh!”

Thẩm Hàn bỗng thấy lòng lạnh giá. Cô quên mất đêm hôm đó còn nhanh và triệt để hơn cả hắn. Thất vọng, buồn bực giống như được lên men, khiến cho đầu óc hắn chóng váng, mê muội. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, rất vô tư mà nói: “Chào cô!”

Hàng loạt bức ảnh được chụp. Sự gợi cảm mê người của Tử Quỳ hiện ra không sót gì trước ống kính của Thẩm Hàn. Ngón tay dài mảnh mai mềm mại, nhẫn kim cương sáng chói, nụ cười bí ẩn bên môi, tất cả hoàn toàn rất tự nhiên.

Khi ánh mắt Thẩm Hàn rơi vào cổ tay trắng ngần của cô thì trong đầu bỗng mơ hồ nhớ lại cái đêm ngọt ngào nóng bỏng ấy, đôi tay quyến rũ ấy luôn quấn lấy vòm ngực hắn, vuốt ve nơi đó. Hắn thầm quyết tâm…

Khi công việc xong xuôi, hắn đi đến phía sau cô, sát lại, bàn tay sờ soạng lên eo cô, nhưng lại làm ra vẻ rất khách sáo: “Tử Quỳ, tối nay cùng nhau ăn cơm đi!”

Tử Quỳ cột tóc lại, mặc áo khoác, cười với hắn, nói: “Không được.”

Thẩm Hàn ngẩn ra một chút, chỉ đành đưa ra một tấm danh thiếp, rồi hỏi số của cô nhưng lại bị cô từ chối. Cô lẳng lơ mà nháy mắt: “Không tự tin thế sao? Em sẽ gọi cho anh!”

Sau khi Tử Quỳ đi, Thẩm Hàn nghĩ: Cô gái, muốn chơi trò lạt mềm buột chặt sao? Nhưng có người đàn ông nào lại không thích sự khiêu khích đến ngứa ngáy nhưng lại không có được này? Nhất là một cô gái đã từng nằm dưới thân mình nhưng giờ lại lạnh lùng như rất trinh tiết, nói với mình: không!

5. Cuối cùng thì Tử Quỳ cũng gọi điện thoại cho hắn, muốn hắn quyết định đến nhà cô hay là… ý tứ sau đó rất rõ ràng: Thẩm Hàn, anh muốn một đêm nồng nhiệt hay là càng nhiều hơn nữa…

Thẩm Hàn không chút suy nghĩ mà đưa ra đề nghị: “Đến quán ăn Bà Thiên Phủ đi, món Tứ Xuyên ở đó rất ngon, anh mời em!”

Tử Quỳ nói được.

Thẩm Hàn nói: “Vậy anh đến đón em.”

Tử Quỳ muốn nói thì ra anh còn nhớ đường nhưng lại nuốt vào không nói. Thế thì tốt rồi, ít nhất quan hệ giữa hắn và cô cũng được sáng tỏ.

Bữa cơm này, Tử Quỳ không ngừng hít hà, giống như một đứa trẻ mà nhăn mặt với Thẩm Hàn: “Cay quá, thật là cay!”

Thẩm Hàn cười: “Da của em đẹp như vậy, nhìn là biết em rất ít khi ăn cay.”

Tử Quỳ nhíu mày, nốt ruồi son giữa chân mày càng thêm xinh xắn đáng yêu. Cô nói: “Thẩm Hàn, thì ra anh có âm mưu, anh ganh tỵ với làn da của em.”

Thẩm Hàn chỉ cười, hắn bỗng phát hiện thì ra cô gái này còn hoạt bát, sôi nổi hơn lúc trên giường rất nhiều. Cho dù Tử Quỳ có kiều diễm bao nhiêu thì trong cuộc sống thường ngày cũng chỉ là một cô gái đơn thuần.

Lúc đưa cô về nhà, Thẩm Hàn nói mình khát nước.

Mặt Tử Quỳ trở nên rối ren, thẳng thắn từ chối Thẩm Hàn.

Vĩnh viễn Thẩm Hàn cũng không biết được cô không muốn quan hệ của hai người chỉ có như thế, chỉ một đêm ân ái, đau đó giống như người qua đường, không gặp lại

6. Nhưng mà mọi chuyện lại không như ta sắp xếp. Tử Quỳ cũng biết, trong tình yêu, người yêu nhiều hơn thì chắc chắn sẽ bị tổn thương, cho dù chỉ yêu nhiều hơn một chút.

Thẩm Hàn là một chướng ngại mà cô không thể vượt qua, là liều thuốc mê làm cô mất hết sức chống cự. Cô từ chối được lần khát nước thứ nhất của hắn nhưng lại không từ chối được lần thứ hai.

Buông vũ khí, đầu hàng, mê muội, bị thương.

Tình yêu cũng đổi hướng.

Bàn tay to lớn của Thẩm Hàn lần lượt vuốt ve khắp người cô, cô khẽ rên lên: “Thẩm Hàn…”

Thẩm Hàn ngẩng đầu, nhìn cái trán mịn màng của cô, không trả lời.

Tử Quỳ cười với Thẩm Hàn, giống như một con hồ ly đang làm nũng, ánh mắt long lanh như có nước. “Anh nói xem có phải kiếp trước chúng ta có duyên với nhau không?” Thẩm Hàn cười: “Đừng nói lung tung.”

Mỗi khi đến nửa đêm thì Thẩm Hàn sẽ rời đi. Có khi xuống tới dưới lầu, nhìn cái bóng cô đơn của Tử Quỳ hắt vào cửa sổ thì trong lòng lại có chút không đành lòng. Thế nhưng mẫu phụ nữ khêu gợi như Tử Quỳ thì làm sao yêu được. Lẽ nào cưới về nhà, xây một tòa thành rồi giấu vào đấy sao. E rằng sau này người chịu thiệt chính là mình. Thẩm Hàn an ủi mình, đàn ông vẫn yêu bản thân nhiều hơn.

Cho nên hắn nói thật lòng với cô. Hắn nói: anh yêu em.

Bởi vì hắn không nắm chắc được khi nào thì bọn họ sẽ chia tay nhau, hắn sợ sẽ mất đi cơ hội nói yêu, thậm chí là cách yêu. Câu này nói rất hay. Trong thành phố này, ngoại trừ đàn ông bất lực tình dục thì là đàn ông không biết yêu, trừ hai loại này ra thì chỉ còn lại phụ nữ.

Tử Quỳ vùi mình vào góc sô pha, giống như một tiểu yêu tinh bị lạc đường, đẹp ma mị nhưng bất lực. Cô cầu xin hắn ở lại nhưng cuối cùng hắn vẫn áo mũ chỉnh tề mà ra đi, hai năm như một.

Rốt cuộc cô trở thành người tình trong đêm của hắn.

7. Yêu một người, có thể bao lâu?

Tử Quỳ nghĩ Thẩm Hàn sẽ mãi mãi không hiểu được tại sao cái đêm nồng cháy ấy Tử Quỳ lại rơi lệ, ôm hắn thật chặt, giọng nói đứt quãng. Lúc đó cô nói: Thẩm Hàn, Thẩm Hàn, em rất nhớ anh!

Đúng vậy, Tử Quỳ yêu Thẩm Hàn không chỉ là chuyện của hai năm!

Mà đương nhiên Thẩm Hàn sẽ không nhớ một Khương Tử Quỳ ngây ngô, dáng vẻ thẹn thùng của mười năm trước đã yêu hắn.

Lúc đó, Tử Quỳ vừa thôi học, nhìn thấy một tiệm ảnh đang tuyển người mẫu bàn tay. Khi ấy cô tìm việc khắp nơi, vì Tử Hạm, vì cô phải nuôi em gái đi học.

Lúc bước vào, cô nhìn thấy một chàng trai để râu lún phún, người đó chính là Thẩm Hàn, lúc đó hắn trẻ hơn so với bây giờ. Trước nay, Tử Quỳ chưa bao giờ nhìn thấy con trai mặc áo hồng lại đẹp đến vậy. Cô cố gắng nói với hắn mục đích đến đây. Hắn không nhìn cô quá lâu, quay đầu đi, cười với cô gái bên cạnh: Thế nào, bây giờ chỉ cần để móng tay dài là có thể trở thành người mẫu sao?

Tử Quỳ ngẩn ngơ mà nhìn hắn, nước mắt rơi xuống ào ạt. Lúc đó cô rất gầy gò, có thể là do ăn uống không đầy đủ, kẻ dày kinh nghiệm như Thẩm Hàn sao lại chú ý đến cô gái như thế.

Thế nhưng nước mắt của cô lại làm Thẩm Hàn ngạc nhiên, đưa cho cô một cái khăn tay.

Lần ấy, Tử Quỳ không trở thành người mẫu bàn tay được nhưng cô lại thường chạy đến bên cạnh tiệm ảnh này, lén nhìn Thẩm Hàn, nhìn những người đẹp nóng bỏng liên tục thay đổi bên cạnh hắn. Bọn họ quyến rũ mị hoặc, dáng người đầy đặn, xiêm áo lụa là trên người họ là thứ xa xỉ mà Tử Quỳ không dám mơ tưởng.

Lúc ấy, cô bèn nói với chính mình phải làm một người phụ nữ như Thẩm Hàn thích: xinh đẹp, sắc sảo, quyến rũ gợi tình.

Cho nên, cô cần quần này áo nọ, phải dày dặn kinh nghiệm; cho nên, cô đến với Cổ Niên – người đàn ông có thể cho cô tất cả mọi thứ. Một người khác làm cho cô đến với Cổ Niên chính là Tử Hạm.

Mười năm trước, Tử Hạm ôm lấy cô mà khóc: Chị, em muốn đi học.

Cô nhìn căn phòng chỉ có mấy vách tường trống trơn mà rơi nước mắt. Cô cũng muốn đi học, thế nhưng cô không có chị, không thể khóc kể.

Cô đến với Cổ Niên, đến với một cuộc trao đổi hai bên cùng tình nguyện, vì một Tử hạm bây giờ đang làm cao với cô, một Tử Hạm thanh khiết.

8. Điền Dương nói với cô Tử Hạm rất tốt, chẳng qua trước mắt đang đối mặt với tốt nghiệp và tìm việc nên tâm trạng hơi kém.

Tử Quỳ nói với Điền Dương: Chúc mừng nó dùm em, cuối cùng thì đã có thể kiếm những đồng tiên sạch sẽ của mình rồi.

Điền Dương nhìn ánh mắt xinh đẹp nguội lạnh của Tử Quỳ, muốn nói: Tử Quỳ, gả cho anh đi. Thế nhưng không nói nên lời, vì anh biết sự tồn tại của Thẩm Hàn.

Mà Thẩm Hàn, đã rất lâu không gặp Tử Quỳ nữa.

Lần cuối cùng, trước khi ra đi, hắn nói với Tử Quỳ rằng mình muốn một cuộc sống bình thường.

Tử Quỳ muốn hỏi hắn thế nào là một cuộc sống bình thường? Thế nhưng cô không hỏi, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn bước đi. Thật ra cô không ngốc, làm sao lại không biết Thẩm Hàn có người con gái khác. Thế nhưng đó sẽ là một cô gái như thế nào mà có thể làm hắn rút khỏi bến phong lưu chỉ vì gặp được cô ta?

Cho dù không hận nhưng ít nhiều cũng không cam lòng.

 Yêu một người hơn mười năm, vì anh ta mà trở thành một cô gái quyến rũ gợi cảm nhất thế giới, vứt bỏ sự ngây thơ chỉ vì một ngày rơi vào mắt xanh của hắn, làm hắn phải kinh ngạc.

Chuyện này cô đã làm được rồi, thế nhưng cuối cùng vẫn không giữ được hắn.

Thẩm Hàn! Cô không nhịn được mà bấm số của anh. Cô nói, nói cho em biết cô ta tốt ở điểm nào?

Thẩm Hàn im lặng thật lâu. Tử Quỳ không nhịn được mà khóc thành tiếng. Tình yêu của cô không có kết cục, thậm chí là không có giải thích.

Nửa đêm, Thẩm Hàn gõ cửa nhà cô, cũng không để ý tới Điền Dương đang ở đó, ôm chầm lấy cô, hắn nói: “Tử Quỳ, xin em hãy quên anh đi, chúng ta không thể làm khổ Thiên Lam, cô ấy không chịu đựng nổi.”

Thiên Lam? Thiên Lam? Cái tên thật là hay, vừa nghe là đã biết cô ta được sống trong ánh dương chói lọi, không giống như cô, tình yêu cũng như tình dục, sống trong bóng đêm vô tận, chỉ có thể nở từ cơ thể của đàn ông, nở một mùa rồi lại úa tàn. Vì thế Tử Quỳ lạnh lùng nói: chưa từng nhớ thì làm sao quên?

Thẩm Hàn nói: “Tử Quỳ, anh thật sự yêu em!”

Tức cười! Tử Quỳ nhìn hắn, cô nói: “Thẩm Hàn, anh đi đi, đóng cửa lại cho em.” Thẩm Hàn không chịu, Tử Quỳ đẩy hắn ra cửa, nói: lần này là cửa chính, lần sau là cửa sổ.

Thẩm Hàn nói: Tử Quỳ, nếu em có thêm chút thanh khiết thì anh rất muốn lấy em.

Tử Quỳ cười lạnh: Em còn có mười năm, tắm rửa phong trần trên người mình, vì anh mà lại từ sắc sảo trở nên thanh khiết sao?

9. Tình yêu vốn có thể không có kết thúc nhưng chuyện đời thì có thể.

Tử Quỳ gả cho Điền Dương, rửa sạch phong trần.

Một năm sau, trong hôn lễ của Tử Hạm, Tử Quỳ lặng lẽ đứng bên cạnh Điền Dương, trên mặt không chút cảm xúc, đứa bé trong lòng yên tĩnh như thiên sứ.

Tử Hạm khoác tay Thẩm Hàn, áo cưới tinh khôi, thanh khiết như chính người cô vậy.

Tử Quỳ mỉm cười, không hề bất ngờ. Một năm trước, ngay cái đêm cô đẩy Thẩm Hàn ra cửa, từ Điền Dương, cô đã biết bạn trai mà Tử Hạm quen tên là Thẩm Hàn.

Tử Hạm có tên khác là Thiên Lam. Lúc học đại học, cô đổi tên, cô không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Tử Quỳ nữa. Cô không muốn làm một yêu tinh trong bóng đêm, cô muốn sống đàng hoàng sôi nổi dưới ánh mặt trời, cho nên cô lấy tên Thiên Lam!

Một Thiên Lam thanh khiết, một Thẩm Hàn thích thanh khiết, xứng đôi biết bao? Từng vì hai người họ mà Tử Quỳ đến với Cổ Niên, bây giờ cô vẫn có thể đến với Điền Dương, bởi vì cô yêu Thẩm Hàn, cũng yêu Thiên Lam.

Hơn nữa Thẩm Hàn vẫn chưa bao giờ gạt cô, hắn yêu cô, cho nên mới yêu một Thiên lam có dung mạo tương tự cô, nhưng lại thanh khiết hơn cô.

Thiên Lam nói nhỏ với Thẩm Hàn: đó là chị gái của em, anh không cần phải chào hỏi, đó là một người vô liêm sỉ, mới kết hôn với Điền Dương có sáu tháng mà đã sinh con, chắc chắn là của cái tên đã đá chị ta…

Tim Thẩm Hàn bỗng vỡ tan. Hắn nhìn Tử Quỳ lặng lẽ, lại nhìn đứa bé như thiên sứ trên tay cô. Thì ra, tình yêu và hạnh phúc, không phải chưa từng đến.

Chỉ có điều, hoa nở một độ đã bị bóp tàn.

Tử Quỳ nhìn Thẩm Hàn thề hẹn với Thiên Lam, nhìn đứa bé trên tay mình, khẽ mỉm cười, rơi lệ.

Tình đã kết thúc. Nhưng mà, yêu vẫn còn đó, nhưng đã quên phải kiên trì, cũng quên đường quay lại…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoctam