Tập 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các cô nắm tay bé Hana đi vào trong nhà mà quên mất còn ai kia đang ngồi đó. Yoo Mi theo phản ứng quay lại nhìn thì nụ cười trên môi cô bỗng vụt tắt. Là nó, đứa con gái của cô đang đứng trước mặt cô kia mà. 

Cô nhận ra nó chứ, vì trước khi đi cô có đeo cho nó chiếc vòng ở chân mà. Chính Hope còn không nhớ ra nhưng trong tâm lại luôn nhắc phải giữ nó. Có lần bị rơi, Hope tìm mãi rồi còn ngồi khóc nấc lên nữa. 

YM đứng dậy gọi 1 tiếng

YM: Hoseok ah~

Mọi người nghe YM gọi vậy mới giật mình nhớ ra nhưng không còn kịp nữa. Giờ hai người họ đang đứng đối diện với nhau rồi. Hope giật mình ngẩng mặt lên nhìn, mới đầu còn lơ ngơ mãi vì cũng đã lâu lắm rồi. Phải là 14 năm chưa gặp lại rồi, ai cũng thay đổi cả. 

YM thấy hình như con bé chưa nhận ra mình nên tiếp tục gọi thêm lần nữa

YM: Hope ah~~

Hope tự nghĩ trong đầu sao người này lại quen đến thế, giống như đã từng gặp từ trước rồi phải. Rồi YM bỗng bật dậy chạy lại ôm chầm lấy Hope, Hope ngỡ ngàng đứng đơ người không hiểu chuyện gì xảy ra

YM: Tìm được con rồi. Tìm được rồi, con thật xinh đẹp 

H:Ơ...C...cô.....ơi....cô biết con ạ?

YM: Con không nhận ra mẹ sao? Là mẹ, Jung Yoo Mi đây mà. Con không nhớ ra được chút nào sao. 

H: Cô là mẹ con á. Không phải đâu, mẹ con đi Pháp rồi với lại bà ấy còn chẳng gọi điện về cho con nữa mà. Làm sao con tin cô được, cô chỉ đang nói dối con thôi. Con không tin đâu, mẹ con là Kang Seung Yoon còn ba con là Kim Jin Woo mà.

YM: Không phải, là mẹ đây. Con không nhớ gì sao? 

YM kéo Hope lại ghế ngồi rồi kể lại toàn bộ quá khứ cho cô nghe. Từng câu từng chữ mà cô nghe đều ùa về trong trí nhớ cô. Kể cả người đàn ông đó, người anh người mẹ đó. Hai hàng nước mắt từ từ trào xuống, tay cô run run, miệng liên tục nói không phải.

YM: Mẹ nói thật mà con, nghe mẹ đi. Mẹ đúng là mẹ con còn đây là Kim Hana, em gái con.

H: Vậy có nghĩa là anh V là anh con, Min là người bạn lúc bé đó của con?

- Mình xin lỗi vì đã giấu cậu

H: KHông, đấy không phải vì cậu lo lắng cho mình sao? Cũng vì lo lắng cho mình nên cậu mới không nói mà, cả anh V nữa. Gặp lại nhau mà không nhận ra

V: Em không hận anh?

H: Không, sao lại phải hận chứ. Gặp lại nhau thì phải vui chứ

Thật ra bấy lâu nay Hope cũng cố gắng tìm kiếm thông tin của mẹ mình, Hope cũng mong được 1 lần gặp lại mẹ lắm chứ. May sao Hope chịu hiểu cho mọi người chứ không không biết sẽ ra sao nữa. 

Mọi người lại ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau và bé Hana thì cứ ngồi vào lòng YG làm cho ai kia ghen ăn tức ở. Đến lúc ra về, bé Hana cứ đòi ở lại với YG không chịu về nên đành ở lại với Hope

YM: Vậy phiền mọi người chăm sóc con bé đêm nay mất rồi

RM: Không sao mà, mẹ cứ yên tâm. Nhà có trẻ con càng vui chứ sao ạ.

YG: Và mẹ đừng khách khí với bọn con, cứ coi bọn con là con mẹ là được rồi. 

YM: Vậy phiền các con nhé, có gì mẹ ở ngay bên kia đi khoảng 20p là tới. 

- Vâng, mẹ về cẩn thận

Sau khi YM rời đi, bé Hana cứ bám chặt lấy YG không buông. Lúc nãy anh vô tình làm đổ đồ uống lê người nên giờ phải đi thay chứ để vậy tí đi ngủ kiến lên chết, khó khăn lắm bé Hana mới chịu buông cho anh đi thay 

Hn: Vậy anh đẹp trai đi nhanh lên nhé.

YG: Em ngồi đây chơi với chị ấy 1 lát rồi anh quay lại nha

Anh chạy vào trong thay đồ còn cô với Hana ngồi trò chuyện với nhau

- Bé Hana thích anh ấy lắm sao?

Hn: *gật gật*

- Nhưng mà anh ấy có bạn gái mất rồi, họ sắp tổ chức lễ cưới nữa. 

Hn: KHông đâu, lúc nãy anh ấy bảo mai này lớn lên sẽ cưới em làm vợ anh ấy mà. Chị chả biết gì cả.

- Không phải đâu, chị là vợ anh ấy mà. Em không cưới được đâu, em còn bé quá. 

Hn: Bé vẫn cưới được, chị cũng chưa đến tuổi lấy chồng mà đã lấy rồi còn gì. 

- Nhưng chị vẫn lớn hơn em đấy nhé.

Hn: Chị chỉ lớn hơn về độ tuổi thôi còn chiều cao chị vẫn lùn hơn 2 chị kia 

- Lùn thì ùn ùn người theo chứ.

Cô và Hana cứ ngồi tranh YG với nhau. YG thay xong từ lâu rồi đứng dựa người vào cửa theo dõi cuộc *Cãi nhau* nảy nửa giữa bé xã và bé con. Đứng theo dõi thêm lúc nữa chắc anh chết vì buồn cười mất. 2 cặp kia biết là Hn quý YG nên không tranh ngủ chung với Hn mà về phòng, buông rèm làm chuyện đại sự rồi

YG tiến tới ngồi xuống giường, thấy giường nún xuống biết là anh đã vào. Cả 2 người con gái bé nhỏ đó nhìn nhau rồi quay nhìn anh và lao đến mỗi người ôm 1 tay. 

Hn: Anh đẹp trai này là của em, chị đi ra đi

- Còn lâu nhé, của chị 

Hn: Của em

- Của chị

YG: Anh là của bé Hana này chứ, sao là của chị ấy được*ghé sát tai cô* Nhưng mọi thứ của anh lại là của em. Yên tâm

Cô nghe vậy mỉm cười rồi giả vờ nhường cho bé còn mình chịu thua. Bé Hana tỏ vẻ hài lòng rồi ôm chặt lấy YG. Cả 3 người họ lại ngồi chơi đùa vui vẻ với nhau nhưng bỗng những âm thanh ma mị đó của 4 con người kia phát ra 

Hn: Anh đẹp trai ơi, cái gì kêu vậy ạ?

YG: Là..là con mèo kêu đấy. EM buồn ngủ chưa chúng ta đi ngủ nha.

HN: Anh đẹp trai ơi, Hana không ngủ được. Anh bế Hana ngủ nha, con mèo đó kêu to quá à

YG: Bé Hana của anh không ngủ được sao? Vậy lại đây anh bế ngủ, con mèo đó hư thật đấy. 

Hana tiến tới bám chặt lấy YG, YG ôm lấy bé rồi đi lòng vòng từ trong ra ngoài rồi lại từ ngoài vào trong đến tận lúc ngủ say anh mới đặt xuống giường. Anh đắp chăn cho Hana kiểm tra xem đúng là con bé đã ngủ say chưa rồi mới quay sang với cô thì thầm

YG: Bé xã em ngủ chưa?

- Dạ em chưa? Sao thế?

YG: Chúng nó đang a ư với nhau làm anh cũng muốn.

- Nhưng sẽ làm ở đâu đây, bé Hana đang nằm kia ngủ đấy. 

YG: Chúng ta sẽ làm gọn hướng này thôi. Bé Hana bé tí xíu thế này, không sao đâu. Mai chúng ta chuyển sang chỗ khác rồi lúc đây thoải mái hơn

- Nhưng nhẹ nhàng thôi đấy, kẻo đụng vào bé Hana là không hay đâu

YG: Anh hứa sẽ nhẹ mà

Nói là nhẹ nhưng không hề nhẹ 1 tí nào cả. Mẹ ơi, cả 3 cùng làm 1 lúc thì âm thanh nó to thôi rồi nhưng mà Hana vẫn ngủ ngon lành mới ghê chứ. Cái giường nó rung chuuyển mạnh như động đất như vậy mà vẫn ngủ ngon lành. 

YoonMin buông rèm xuống rồi nhá, bên ngoài nhìn vào sẽ không rõ nên yên tâm mà ra trận thôi. Và thế rồi, cả 3 làm xuyên đêm luôn nên YG đành hủy buổi chụp ngày hôm nay. Sáng sớm tinh mơ, YM đã đến đón Hana trong khi mọi người còn đang ngủ say. 

Vì không thể tự tiện vào nên đành nhờ vệ sĩ bên ngoài vào bế và dặn dò hộ. Các anh luôn có vệ sĩ đi theo để bảo đảm an toàn nhá, cái anh vệ sĩ đấy cũng biết ý nên chỉ đón Hana thôi không liếc nhìn vào những người bên cạnh.

Nhưng trước khi bế đi, anh vệ sĩ có gọi nhẹ và YG đồng ý nên mới cho bế đi đấy nhá. Đến lúc ông mặt trời lên tận đỉnh đầu, cô mới cựa quậy tỉnh dậy. Còn anh thì tỉnh ngủ từ lúc nào rồi, vẫn nằm im ngắm cô 

- A..... đau 

YG: E dậy rồi sao?

- Anh dậy rồi à, sao còn nắm đấy. Mà khoan, anh vẫn chưa rút ra. Anh để im như vậy mà ngủ à?

YG: Dễ chịu mà và còn ấm nữa. 

- Hana đâu rồi?

YG: Sáng nay mẹ đến đón từ sớm rồi. 

- Đến đón từ sớm rồi sao. Mà sao tay anh cứ ôm ngực em mãi vậy, ôm eo em là được rồi mà

YG: Anh không thích, anh thích ôm cái này cơ. 

- Anh không ngại à, giường mình nằm bên ngoài

YG: Anh hạ rèm rồi còn gì, không nhìn thấy được đâu nên không ngại. Với lại 2 thằng chết trôi kia cũng như anh cả thôi chuẩn bị thêm trận nữa cho xem. 

Vừa dứt câu thì những âm thanh đó lại phát ra, quả thật chơi với nhau lâu thành ra giống nhau mà. YG cũng nở nụ cười gian với cô

- Không làm nữa đâu, đau lắm. 

YG: Ứ ừ, nhưng mà anh vẫn muốn

- Đau lắm, bỏ ra đi

YG: Không, thêm lần nữa đi*nũng nịu*

- Nhẹ thôi đấy

Anh sung sướng trèo lên và tiếp tục hành trình đi đến vinh quang. Hãy trong sáng lên bà con. Và rồi phải nằm nghỉ ngơi đến chiều mới bước chân ra khỏi giường được. Sau khi VSCN xong xuôi, mọi người lại dọn đồ để chuyển sang khu khác. Khu này nhà của các anh ở ngay cạnh biển luôn. Phía dưới là hình ảnh minh họa nhé bà con của tôi

Và YG luôn là những phòng riêng lẻ 1 mình nhá. Sau khi di cư sang nhà mới, 3 cô lại giường ai người đấy nằm. Các anh cũng bò theo về phòng, phòng YG

Anh xếp đồ vào tủ xong bò lại giường nằm và cánh tay ấy luôn tìm đúng chỗ mới ôm chứ không ôm eo, ôm tay.... Cứ chỗ đầy đặn đó nó hạ xuống, cô thấy vậy cũng để im hỏi

- Sao anh cứ ôm mãi 1 chỗ vậy?

YG: Tại anh thích ôm chỗ này.

- Chỗ này có gì thích mà anh ôm?

YG: Nó ấm này, to này, mềm này còn thơm nữa

- Lưu manh

Cô nói rồi kéo anh xuống hôn anh, anh cũng chiều theo ôm lấy cô và cả 2 trao nhau nụ hôn nồng nàn, ngọt lịm. 2 bên kia khởi động nhiều nên mệt rồi, còn bên này nhiều hay mạnh  lúc nào cũng dư năng lượng. 

RM và Hope mở cửa xông vào rất tự nhiên như 1 vị thần vậy, làm 2 người kia phải dừng lại, tụt cả hứng

RM: Tách nhau ra cái coi.

H: Dư năng lượng ghê vậy đó.

- Sao 2 người vào mà không gõ cửa gì vậy? Thật là 

YG: Có chuyện gì không?

H: Bọn em định đi mua đồ về tối lấy cái mà nấu nên qua đây rủ đi này. Còn 2 người thôi đấy đi không? 

- Vậy đi, đợi em thay đồ rồi ra liền.

YG và Min thay đồ thật nhanh rồi ra ngoài đi mua đồ cùng mọi người. 2 con người đó thay đồ trước mặt nhau luôn nhé, nhìn thấy hết rồi nên không ngại nữa, tự nhiên như ở nhà ấy.

YG: À mà tối nay hình như chúng ta tổ chức tiệc mà nhỉ, mua đồ ăn về làm gì nữa. 

RM: Ừ nhờ

- Mua để mai nấu cũng được mà. Chúng ta ở đây đến thứ 5 cơ mà, cũng tổ chức đám cưới ở đây luôn còn gì. Không phải sao?

K: Đúng mà, thứ 5 tổ chức lễ cưới rồi thì phải mua đồ ăn về ăn chứ. 

V: Ừ, cũng đúng vậy về thôi.

YG: *thì thầm với cô* anh muốn nữa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro