chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SAU khi lấy máu xong cô bước ra ngoài mà mắt hết cả lên , cô choáng váng đến suýt ngã qũy.

Cũng do mấy hôm không ăn uống gì , sức khỏe giảm sút vô cùng.

Tự nhiên bị mất đi một lượng máu không nhỏ , khiến cô không thể nào chịu đựng nổi , khẽ vội vàng ngồi xuống ghế chờ cho khỏi ngã , cô thể hổn hển người mệt vô cùng , hai mắt cô nhìn xung quanh tối sầm lại không thể nhìn rõ gì nữa , trong khi đầu óc cô choáng váng , sức lực cạn kiệt.

Cô mệt mỏi dựa hẳn vào ghế , khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Ở đây một mình cô đơn cô thấy tủi thân vô cùng , chẳng lẽ số phận cô suốt đời phải sống trong cô đơn buồn tủi sao?

Khi còn bé thì ba mẹ mất đi , cô được cô nhi viện mang về nuôi nhưng ở đó cô cũng chẳng có một ngày được sống trong yên bình hạnh phúc , vì những đứa trẻ khác ghen ghét , bị những mẹ ở đấy hắt hủi .

Đến năm 13 tuổi cô bỏ ra ngoài bươn trải với cuộc sống , bao nhiêu vất vả tủi nhục cô đều trải qua hết , rồi đến khi cô gia nhập bang trộm cắp , cứ ngỡ là đó sẽ là mái nhà của mình nhưng ai ngờ , bọn họ cũng chỉ là những người gian dối giả tạo ... Cô hận bọn họ , cô căm ghét cuộc sống tăm tối này .

Sau một lần trộm không thành cô đã gặp yul , người  mà cô đã từng nghĩ rằng đó là ánh sáng cuộc đời mình , người mà cô đã tin tưởng trao yul mọi thứ , người mà cô ngỡ rằng yul sẽ là bến bờ hạnh phúc , là người mà ông trời đã trao tặng cho cô...

Nhưng hình như tất cả không phải thế , hóa ra đối với yul cô chẳng là gì cả , cái gì mà ánh sáng , nơi bình yêu , tình yêu chứ... Hão huyền.

" jessica mày thật ngốc , ai cần mày chứ? Vài lời nói ngọt ngào mà mày đã ngu ngốc đi tin người ta rồi , giờ thì mất hết tất cả rồi.

Sao mày không nghĩ đến mày là người thế nào?

Người thấp hèn của xã hội mà đòi với giới thượng lưu như yul sao?

Lại còn ôm mộng muốn có được yul nữa ! Ngốc qúa! 

Biết yul sắp không cần mình , Nhưng... Sao vẫn còn yêu.

Nghĩ về yul nước mắt cô trong vô thức lại rơi đẫm áo...

Tiếng người nói ồn ào khiến cô thoát khỏi suy nghĩ đau buồn đó để trở về thực tại.

Khẽ lau đi nước mắt , và mở đôi mắt đẫm lệ vô hồn ra nhìn mọi thứ xung quanh ...

Nhìn những người bệnh ai cũng được người thân đưa đón cẩn thận nâng niu , còn cô thì bị bỏ rơi ở đây một mình ...

Lúc này đây cô thật sự rất muốn có người thân bên cạnh ... Nhưng cô làm gì còn ai nữa đâu? 

yul giờ đây có phải người thân của cô nữa không?

Câu hỏi này cô đã thắc mắc rất nhiều lần nhưng không dám đối mặt với nó.

Mang tâm trạng buồn phiền u uất nhìn dòng người qua lại... Ước gì lúc này đây có yul bên cạnh thì tốt biết mất , chỉ cần vài giây , vài phút thôi là cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm đó ...

Tiếng gọi lớn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô

- jessica jung !

- Dạ

( cô giật mình trả lời theo bản năng)

- Phíêu xét nghiệm của cô làm xong rồi?

Mau mang về cho bác sĩ khám bệnh , điều trị

- Vâng! Cảm ơn chị!

Trong vô thức cô đưa tay ra lấy tờ phiếu rồi thẫn thờ trở về phòng khám 

jessica thẫn thờ nhìn cửa phòng khám , rồi cũng u buồn bước vào.

- Bác sĩ! Giấy xét nghiệm đây ạ!

sau một hồi suy nghỉ sica cất giọng hỏi

- bác sĩ tôi có phải bị ung thư dạ dày không?

- Sao cô lại hỏi vậy?

*THẮC MẮC , ngạc nhiên*

- Nếu tôi mà bị ung thư thì tôi không có tiền nằm viên đâu!

Trật tự để tôi xem cẩn thận cho.

Nếu chẳng may bị ung thư hay gì đó thật , thì chỉ cần bán một trong số trang sức của cô đã đủ tiền viện phí đến cuối đời rồi.

- Nhưng đó không phải của tôi!

- Trời! Vậy thì mong sao sẽ không có chuyện gì xảy ra !

- Vâng

vị bác sĩ trẻ nghiêm túc xem phiếu xét nghiệm một cách tỉ mỉ cẩn thận .

Thậm chí cậu còn mang hẳn sách tham khảo về các chỉ số sinh hóa máu và huyết học ra tra cứu xem xét cẩn thận ...

Không khí căng thẳng qủy dị đến đáng sợ...

Đúng một tiếng sau ,.cậu mới từ đống sách vở to đùng trên bàn ,ngẩng đầu lên nhìn

cô mệt mỏi .

Khiến cô cũng căng thẳng không kém

- Bác sĩ tôi bị sao vậy?

" hồi hộp , căng thẳng"

- Tôi không biết đây là tin vui hay tin buồn đối với cô nữa.

Nhưng mà có như thế nào cô cũng phải thật bình tĩnh...

_ Vâng

- Cô chuẩn bị tinh thần tốt chưa ?

" căng thẳng"

- Vâng

- Cô... Có thai rồi!

CÓ...THAI

hai từ đó như sét đánh ngang tai , cô chết lặng tại chỗ , đầu óc choáng váng, khó thở vô cùng...

Cái gì vậy vậy ? Cô như không tin vào tai mình , chân tay run rẩy , mặt mũi tái mép , lắp bắp

- Tô...tôi... Tôi...

- CÓ THAI!

" khẳng định"

Cô giật mình ngước mắt lên nhìn . Người ngã ra sau ... Hoảng hốt... Chẳng lẽ... Không thể như thế được...

- Bác... Sĩ...xem...lại...có...phải...nhầm...không...

- Không nhầm!

- Huhuhu... Không phải đâu , không phải như vậy đâu... Sao lại như thế chứ...huhuhu...

- Cô bình tĩnh đi !

Đừng kích động như vậy !

Cô đang rất yếu , không được kích động đâu.

- Nhưng giờ này có cũng muộn mất rồi, còn ý nghĩa gì đâu.  jessica thất vọng nói

jessica nghe tin như xét đánh ngang tai ...

Đáng lẽ ra đó phải là tin vui , nhưng sao cô lại buồn và lo lắng thế này.

Ngày trước khi còn sống trong tình yêu hạnh phúc.

Cô đã từng mơ ước rằng... Cô sẽ sinh con cho yul , sẽ cho yul và cô có một gia đình đầy đủ trọn vẹn...

Vì lúc đó cô đã từng nghĩ rằng yul chắc chắn sẽ rất vui khi có bé con.

Nhưng bây giờ cô không dám chắc chắn về điều đó nữa , vì cô có cảm giác yul sắp bỏ rơi cô mất rồi.

Cho dù có con yul cũng chắc gì đã cần cô nữa.

Sợ rằng lúc đó yul lại nghĩ rằng , cô là người con gái không ra gì , bỉ ổi dám mang đứa con ra ép buộc yul.

Cô không muốn làm cho yul phải khó xử và coi thường cô.

" Con à! Sao con lại xuất hiện vào ngay lúc này chứ?

Mẹ biết phải làm sao đâu"

Nhìn jessica mặt mũi u buồn , như sắp khóc đến nơi.

Vị bác sĩ trẻ lại thở dài ngao ngắn

"mình đoán , chắc cô ta bị đại gia nào đó bỏ rơi , xong mới biết là có thai , nên mới đau buồn sợ hãi thế này, đúng là không biết giữ thân thì chết ,

bây giờ dính chưởng thế này , thì tự một mình đi giải quyết hậu qủa"

Nhìn khuôn mặt như sắp chết đến nơi kia ! Vị bác sĩ trẻ nghiêm túc hỏi

- Thế bây giờ cô định xử lý cái thai thế nào?

Nghe bác sĩ nói vậy cô giật mình ngẩng mặt lên ngạc nhiên hỏi?

- Ý bác sĩ là sao?

- Cô thật là! Chán cô thật đấy !

Ý tôi là... Nếu cái thai là ngoài ý muốn , cô nên bỏ nó sớm đi trước khi qúa muộn...

*bực mình*

- Bỏ đi!

*thất thần*

- Đúng vậy nhân lúc nó vẫn còn nhỏ cô nên bỏ luôn đi , đợi đến khi cái thai lớn lên rồi , lúc đó cô mà bỏ sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng của cô đấy!

- Nhưng mà...

- Yên tâm đi bây giờ chắc nó chỉ là cục máu đông , phá một phát là nó tan tành ra ngay đó mà , sau đó sẽ hút nó ra ngoài.

- KHÔNG!!!

Nghe bác sĩ nói vậy , cô sợ đến tái mặt , tim cô đập liên hồi...

Giết con ư ! Cô không muốn như vậy đâu , không bao giờ muốn như vậy đâu !

Qúa tàn nhẫn , qúa ác độc!

Dù sao đó cũng là giọt máu của yul , đó là nhân chứng để chứng minh cho thời gian hạnh phúc nhất đời của cô.

Sao cô có thể tàn nhẫn giết đi kết tinh tình yêu của hai người được chứ.

Cho dù bây giờ yul không cần cô nữa , nhưng đứa bé là vô tội , nó xuất hiện không đúng lúc thì có gì là sai chứ.

Có chăng cũng chỉ là nó đã đầu thai làm con nhầm người.

Một bố mẹ không thể mang lại cho nó tình yêu thương trọn vẹn được.

Nếu yul rời bỏ mẹ con cô , cô sẽ mang con đến một nơi thật xa , rồi sinh con và yêu thương chăm sóc con thay cho cả phần yul nữa.

Dù sao cô cũng phải cảm ơn yul .

Vì trước khi rời bỏ cô , yul đã trao tặng cho cô đứa con này , một món qùa qúy giá hơn tất cả mọi thứ trên đời . Cô sẽ yêu thương trân trọng nó, sẽ dành tình yêu của cuộc đời mình mà chăm sóc con suốt đời.

Nhưng sao lòng cô vẫn đau như cắt , hay cô đang đau lòng khi biết rằng... lại có một đứa trẻ không cha sắp được sinh ra đời.

Đó sẽ là người thân duy nhất của cô sau này.

Nhưng đến khi con lớn lên , đã bắt đầu hiểu chuyện , làm sao cô có thể trả lời được những câu hỏi như:

Mẹ ơi ! Sao các bạn có ba mà con lại không có?

Mẹ ơi ! Ba con đâu rồi!

Mẹ ơi ! Ba con là ai ?

Mẹ ơi ! Có phải ba không cần mẹ con mình nữa phải không?

Nghĩ đến đây trái tim cô quặn đau lên từng hồi , nước mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mặt...

Tại sao người ta có con thì cảm thấy hạnh phúc , còn cô thì lại đau đớn thế này?

- Cô theo tôi sang phòng siêu âm !

- Dạ!

Câu nói của vị bác sĩ cắt ngang dòng suy nghĩ buồn tủi của cô

- Sang đó xem cái thai được mấy tuần rồi?

Xem nó khỏe yếu thế nào?

Có vấn đề gì không?

Sức khỏe của cô đang rất tệ , lại đang bị thiếu máu trầm trọng.

Nếu cô cứ thế này... Đừng nói đến đứa bé , ngay cả tính mạng của cô cũng khó giữ đấy!

- Tôi... Nếu đứa bé có mệnh hề gì ! Thì tôi sẽ chết theo nó.

- Cô thật ngốc... Vì một người  bạc tình ... Như vậy có đáng không?

- Dù sao đó cũng là người đầu tiên cho tôi biết thế nào là cảm giác được yêu thương , bảo vệ , trân trọng , và giống như tôi được sống trong một gia đình hạnh phúc.

Cho nên có lẽ điều đó là đáng , vì đây là người thân duy nhất của tôi , ngoài nó ra tôi không còn gì cả.

- Cô là cô nhi!

Nhưng tôi nghĩ rằng ông trời sẽ không cướp đi mọi thứ của ai bao giờ đâu.

Chúng ta đi thôi. Xem xem bé con cùa cô thế nào rồi

- Vâng ! Tôi sẽ không để ông ấy cướp mất thứ cuối cùng này đâu 

- Nếu như bé con có chuyện gì , cô cũng đừng đau lòng qúa nhé!

BƯỚC vào phòng siêu âm jessica đứng thẫn thờ giữa phòng , trong tâm trí cô lúc này vẫn đang rối loạn về vấn đề có thai.

Điều đó thật đáng sợ , cô vẫn không thể nào thích ứng được.

Vị bác sĩ trẻ thấy cô như người mất hồn , bèn thở dài lên tiếng

- Cô nằm lên giường đi!

- Vâng!

( cô trong vô thức đi về phía giường nằm xuống)

 khi bác sĩ siêu âm thì sica nhìn lên màng hình trong phòng thấy bé con của mình và hỏi bác sĩ

- Mới nhỏ như vậy thôi à!

Nhưng sao nó lại ở bên ngoài?

<cô vui vẻ tò mò hỏi>

- Ở ngoài như vậy là có hai khả năng.

Thứ nhất là do cô và thai nhi qúa yếu , nên không thể đưa vào tử cung ngay được.

Thứ 2 : có thể là do cô bị mang thai ngoài tử cung 

- Nghĩa là sao bác sĩ?

Như vậy con tôi có sao không?

- Có nghĩa là:

nếu con cô ở trường hợp thứ nhất , thì một thời gian nữa nó sẽ tự động đi vào tử cung .

Còn nếu nó không chịu vào mà vẫn đậu ở vòi trứng , sẽ dẫn đến trường hợp thứ hai .

Khi cái thai ở bên ngoài đến tháng thứ 3 , lúc đó nó qúa lớn sẽ dẫn đến vòi trứng sẽ bị vỡ do không chứa đựng nổi , tử cung cũng sẽ bị chèn ép , gây ra vỡ tử cung... Đến lúc đó chỉ có con đường chết thôi , y học cũng bó tay.

- Ý anh là...

<run rẩy , sợ hãi>

- Tôi nói thật nhé!

Cô nên bỏ cái thai đi , càng sớm càng tốt.

Vì cho dù nó có vào trong tử cung cũng yếu đuối , không khéo khi sinh ra còn bị dị tật bẩm sinh nữa , đến lúc đó khổ cho đứa trẻ và cô nữa.

Còn nếu cô có thai ngoài tử cung thật , thì càng phải bỏ thật sớm , trước khi đã qúa muộn... Cô nên nhớ mất đứa này , còn có cơ hội sinh đứa khác . Nhưng nếu chết cùng với nó thì không đáng đâu.

- Không !

Đó là giọt máu của yul !Tôi sẽ không bao giờ bỏ nó đâu!

Dù sao trên thế gian này tôi chỉ có mình bé con làm người thân , nếu nó mất đi tôi cũng không thiết sống nữa.

- Cô... NGU NGỐC.

- Vậy là khám xong rồi phải không bác sĩ ?

Tôi về được chưa!

- Một tuần nữa cô nhớ phải đến đây khám !

Lúc đó bác sĩ kim sẽ tự tay khám cho cô !

Có vấn đề gì sẽ xử lý sau.

Cô nhớ phải giữ gìn sức khõe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro