Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2
Cô hốt hoảng đứng dậy mở to mắt nhìn anh ta, tiếng cốc rơi đúng là khiến cô không còn chút hy vọng nào về tương lai, mọi thứ bỗng trở nên vỡ vụn.

-Giám đốc có chuyện gì thế ạ?

Người thư ký hỏi, anh ta lấy lại vẻ bình thản mỉm cười rồi nói:

-Tôi không sao,

Nói xong anh ta nhìn về phía cô

-Chào cô, tôi có thể xem hồ sơ của cô không?

Cô gật đầu, chợt thấy một ánh nhìn ngạc nhiên từ hai người đàn ông bên cạnh. Cô đưa tập hồ sơ rồi trở về vị trí cũ.

-Cô ra trường được gần hai năm?

Anh ta lại hỏi, cô gật đầu đáp

-Vâng, tôi ra trường được gần hai năm rồi ạ.

-Thế cô đã từng đi làm ở đâu? Có những kinh nghiệm gì? Tôi không thấy cô ghi trong này.

Cô thở dài, cúi mặt cười trừ rồi trả lời

-Tôi không có kinh nghiệm gì cả,

Vị phó giám đốc bên cạnh tròn mắt hỏi lại

-Cô ra trường hai năm mà chưa có chút kinh nghiệm gì sao?

Cô không biết trả lời thế nào, đành hít một hơi thật dài rồi nói

-Đúng vậy thưa anh, tôi bị rất nhiều công ty từ chối, việc làm lâu dài nhất là gần một tháng còn tất cả đối với tôi đều là số không, nhưng tôi cho rằng việc họ từ chối tôi không phải tôi không giỏi hay không đủ năng lực.

-Vậy cô bị từ chối vì lý do gì? -Vị phó giám đốc lại chen ngang câu trả lờ

-Vì rất nhiều lý do, có công ty vì họ đã nhận sẵn con em họ, có công ty họ đòi kinh nghiệm mà cũng bởi tại tôi thiếu may mắn chẳng hạn. Công ty nào cũng đòi kinh nghiệm không nhận người vậy rốt cuộc thì dù 10 năm 20 năm nữa nhưng sinh viên tốt nghiệp ra trường như tôi chẳng lẽ lại mãi không có việc làm?

-Cô tốt nghiệp bằng loại gì?

-Tôi tốt nghiệp loại khá.

Vị phó giám không hỏi nữa mà thì thầm gì đó vào tai giám đốc ngồi bên cạnh, lúc này cô mới để ý kỹ Giám đốc còn rất trẻ, vô cùng trẻ. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng tinh anh, sống mũi cao, chỉ cần thấy anh ta ngồi cũng đoán được chiều cao cũng trên dưới một mét tám mươi. Giá như anh ta không làm giám đốc cô nghĩ có thể làm diễn viên hay người mẫu gì đó. Cô bấu chặt đôi tay, cách trả lời thẳng thắn của cô chắc chắn không được lòng mấy người ngồi đây, huống hồ cô chỉ tốt nghiệp loại khá của một trường đại học bình thường trong khi ở đây có đến bao nhiêu người tốt nghiệp xuất sắc những trường số một của cả nước.
Cô lơ đãng nhìn ra bên ngoài ô cửa kính, nắng bắt đầu lên đỉnh đầu, mấy cây bằng lăng lặng yên trước cái nắng gay gắt mùa hè.
Có lẽ giờ này ở nhà Quân đang đợi cơm cô, nghĩ đến bữa cơm ở nhà lòng cô lại thấy buồn. Mấy ngày hôm nay trong nhà không còn nổi đồng tiền nào, thức ăn đều là đồ thừa lại của những ngày hôm trước Quân vừa nghỉ việc ở công ty cũ, ngày mai mới bắt đầu công việc, tiền lương công ty cũ lại chưa nhận, cô cảm thấy có chút tiếc nuối, giá như không phải vì cô anh đã có thể có nhiều cơ hội hơn. Dưới quê anh còn phải nuôi thêm đứa em nên số tiền anh đi làm về đều gửi về quê, Thế nên hai năm nay dù không xin được việc tử tế cô vẫn bon chen làm thêm đủ mọi việc để có thể trang trải cho cuộc sống của mình và cả Quân. Cô di di tay trên chiếc váy đen, ngay cả đến giây phút này cuộc sống của cô còn chẳng đủ ăn đủ mặc thì những hoài bão, nhưng ước mơ hay cả những thứ bí mật cô từng thề phải tìm cho ra cũng chẳng thể nào thực hiện nổi. Nếu không phải Quân giục cô, và nếu như cô không biết được rằng công ty này là công ty con của tập đoàn X có lẽ cô cũng không đến phỏng vấn, chỉ có điều đến rồi cô mới nhận ra rằng ngay cả được vào công ty này còn khó chứ đừng nói đến những thứ cô cất giấu trong lòng

-Cô Nhiên, giám đốc Văn của chúng tôi và vài điều muốn hỏi cô

Tiếng người thư ký gọi kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, cô ngước đôi mắt lên nhìn vị giám đốc chờ đợi

-Cô chỉ tốt nghiệp loại khá một trường bình thường, vậy động lực nào khiến cô xin vào đây

Cô cười nhạt, còn nghĩ rằng sẽ là một câu hỏi liên quan đến chuyên môn

-Bởi vì tôi cần tiền, tất cả mọi việc làm suy cho cùng cũng là mục đích kiếm tiền. Tôi muốn có tiền trang trải cuộc sống của mình, tất nhiên tôi cũng chỉ là đánh liều vào đây thôi vì cơ hội được vào công ty tôi tự biết rất thấp. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi sẽ không thể làm việc, tôi tin rằng tôi có thể học hỏi được.

Vị phó giám đốc ngồi bên cạnh nhìn cô lắc đầu đáp

-Chúng tôi tuyển những người giỏi để phục vụ cho công ty chứ không phải tuyển người vào để đào tạo

Cô định nói gì đó thì giám đốc lại lên tiếng:

-Hai năm qua cô không làm việc cho bất cứ công ty nào thì cô làm gì để trang trải cuộc sống?

Cô mím môi chậm rãi trả lời:

-Thật ra tôi phải trang trả cuộc sống từ khi còn là sinh viên, tôi làm gia sư, làm phục vụ nhà hàng, bán hàng online nói chung tôi từng làm rất nhiều việc, nhưng tóm lại thì cũng chẳng có việc nào đúng chuyên ngành các anh cần

Anh ta nhìn cô, vẻ mặt cương nghị

-Được, công ty tôi sẽ nhận cô,

Cô há hốc mồm ngạc nhiên, nhưng không phải chỉ cô mà hai người ngồi cạnh cũng lộ rõ vẻ sửng sốt. Người thư ký định nói gì đó nhưng lại thôi, có lẽ anh ta cũng biết tính cách của giám đốc vốn dĩ không giống ai nhưng sự lựa chọn lần này thì thật sự không phải là sự lựa chọn tốt.
Cô lắp bắp hỏi lại

-Anh ..anh nói sao cơ?

Anh ta không thèm liếc mắt nhìn cô, quay sang phó giám đốc nói

-Chẳng phải chúng ta thiếu một thư ký giám đốc sao? Dù sao cô ta cũng có kinh nghiệm đi phục vụ một thời gian, chúng ta có thể nhận, huống hồ những người trẻ thì thường có nhiều hoài bão, thế nên tôi nghĩ dù không đúng chuyên môn thì xếp cô ta ở vị trí này hoàn toàn hợp lý.

Phó giám đốc hơi chau mày hỏi lại:

-Chẳng phải từ trước đến nay cậu không hề cần thư ký cho riêng mình sao? Tôi đã tuyển bao nhiêu người nhưng cậu chưa bao giờ chấp nhận bất cứ ai?

-Nhưng lần này tôi cảm thấy cần, vì công việc của tôi quá nhiều, quá áp lực cần một người giúp tôi, anh còn có tận hai thư ký chẳng lẽ tôi lại không được tuyển cho mình.

Anh ta cắt ngang câu nói của phó giám đốc, tất nhiên yêu cầu này của anh ta quá hợp lý nên cả hai người ngồi cạnh đều không thêm được lý do gì nưa. Cô vẫn chưa hết sửng sốt hỏi lại

-Vậy là tôi được tuyển sao?

Người thư ký miễn cưỡng gật đầu đáp:

-Đúng vậy, mai cô đến công ty ký hợp đồng nhé. Nhưng là làm thư ký cho giám đốc, không đúng chuyên ngành của cô đâu.
Cô lắc đầu rốt rít nói:

-Dạ vâng! Ngày mai đi làm luôn đúng không ạ, dạ tôi cảm ơn ạ,

Nói đến đâu cô cúi đầu đến đấy, phải rồi giờ phút này với cô thật sự quá bất ngờ, đừng nói là thư ký mà ngay cả lao công ở cái công ty này có thể cô cũng chấp nhận bởi theo cô được biết mức lương ở đây rất cao. Cô gật đầu, chào họ rồi nhanh chóng bước ra ngoài, đến ngay cả trong mơ cô cũng không thể nào nghĩ rằng mình được nhận vào công ty này một cách nhanh chóng và dễ dàng đến thế. Phải rồi, cô phải cảm ơn tên giám đốc, có lẽ chính vì cái tính cách khác thường của anh ta nên mới nhận cô vào làm việc. Cô chạy ra ngoài cửa, bầu trời dẫu có nóng bức thật tâm đối với cô lúc này cũng đẹp hơn bao giờ hết.
Cô lấy máy điện thoại, gọi cho Quân, đầu dây bên kia có lẽ đã chờ đợi điện thoại rất lâu, vừa nghe đã hỏi dồn dập

-Alo, sao rồi Nhiên? Kết quả thế nào?

Cô cố ngăn tiếng cười, tỏ vẻ chán nản

-Anh à,em nói ra anh đừng buồn nhé

Đầu dây bên kia trùng xuống, có lẽ Quân cũng như tâm trạng của cô lúc đầu, anh hiểu rõ rằng vào được công ty này khó khăn đến thề nào, anh thở dài nói

-Thôi, không sao em ạ, không làm cái này làm cái khác, công ty này thật ra cũng khó vào mà em, thôi về ở nhà tạm vài hôm rồi mình tính tiếp

Cô không kìm chế được bật cười nói:

-Anh đến đón em đi, em được tuyển vào rồi, mình đi ăn ngoài đi. Hôm nay em đãi

Quân không tin vào tai mình hỏi lại

-Em nói gì cơ? Em được vào sao?

-Đúng vậy, ngày mai em sẽ đi làm. Em còn mấy trăm ở đây mình đi ăn đi, đi ăn ngoài để chúc mừng em chứ.

Quân bật cười, nói lớn

-Được,em chờ anh ở công ty anh đến đón em

Cô tắt máy, vẫn chưa hết niềm vui, tay cầm điện thoại mà lòng vẫn chưa thể tin được sự thật này, cô nhìn lên bầu trời, thì thầm

-Ba mẹ ơi, con vào được công ty rồi, mặc dù đây chỉ là công ty con của công ty nhưng vào được đến đây có lẽ cũng giúp con rất nhiều. Ba mẹ trên trời có linh thiêng xin hãy phù hộ cho con,

-Nhiên,

Tiếng gọi quen thuộc cất lên, cô nhìn xuống dưới Quân đang đứng bên cạnh chiếc xe máy cũ kỹ tươi cười gọi cô. Cô vội vàng đi xuống mấy bậc cầu thang, nhìn thấy anh niềm vui lại bỗng như nhân đôi. Anh cũng chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy cô mặc kệ bao anh mắt đang nhìn, đã rất rất lâu rồi cuộc sống của cả hai người mới có chút khởi sắc thế này, cô ôm chặt anh thì thầm

-Em vui quá, thật sự em không thể tin được rằng mình lại được nhận vào thế này, thật sự đến bây giờ em vẫn không thể tin được,

Anh nhìn cô, vuốt mấy sợi tóc trên khuôn mặt cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn

"Bípppppppp"

Tiếng còi xe dài khiến cô và anh giật mình liền tránh lại một bên, chiếc xe camry đen chạm gần sát đến chiếc xe máy cũ kỹ của Quân. Cô nhìn qua tấm kính phía trước, người tài xế mặc chiếc áo đen có vẻ đang rất khó chịu. Ngồi bên cạnh anh ta là Giám đốc Văn, cô hơi xấu hổ buông tay Quân để anh dắt xe ra chỗ khác rồi cúi đầu chào. Người đàn ông trong xe lãnh đạm nhìn về phía cô, đôi mắt tinh anh bỗng trở nên u ám lạ thường.
Cô lùi lại phía sau vài mét, chiếc xe lướt qua người cô tiến về phía trước. Quân dắt xe lại phía sau rồi nói:

-Công ty này to nhỉ? Người em vừa cúi đầu chào là ai thế?

Cô nhìn theo chiếc xe ô tô rồi đáp

-Giám đốc công ty em, hôm nay đích thân anh ta phỏng vấn em.

-Ồ, vậy sao? Trẻ quá mà đã làm giám đốc, đúng là tuổi trẻ tài cao.

Cô gật gù hướng ứng

-Đúng là như vậy, em nghe nói anh ta từng đi du học bên Mỹ về, bằng tốt nghiệp xuất sắc luôn. Công ty này là công ty con thôi của tập đoàn X thôi, nhưng dù sao được làm giám đốc công ty con này cũng quá xuất sắc rồi. Em nghe nói mức lương ở đây rất cao, vì vậy tuyển vào đây đều là những người có thực lực vậy mà không hiểu may mắn thế nào em lại được vào.

Quân nhìn cô cười dịu dàng

-Em đang tự đánh giá thấp mình đấy Nhiên! Thật sự anh thấy em rất có năng lực, chỉ có điều mấy năm đại học vì không có điều kiện nên em mới tốt nghiệp loại khá thôi. Nhưng em thông minh nhanh nhẹn thế này thì anh nghĩ em được vào là xứng đáng rồi. Hai năm nay có thể môi trường xã hội đã biến em trở nên chán nản vào bản thân nhưng em cũng biết rõ em là cô gái thông minh thế nào mà. Vậy nên em phải tin vào bản thân mình, em có năng lực thật sự đấy. Hai năm nay đúng là vì anh, vì anh mà làm khổ lây em, nhưng bây giờ anh cũng sắp chuyển đc việc mới, em cũng có công việc tốt rồi, nên có lẽ cuộc sống của chúng ta không còn tệ như trước. Anh chỉ mong có thể chăm chỉ làm việc có thể bù đắp lại cho em những thiệt thòi thôi

Cô lắc đầu mỉm cười nói

-Anh đừng nói vậy, cả hai chúng ta đều là tự mình cố gắng đến hôm nay, trong chuyện tình cảm anh đừng nói bù đắp hay không,chảng phải anh cũng vì em mà không về quê làm việc sao? Thôi mình đi ăn đi đừng nói những chuyện thế này nữa

Quân gật đầu, nổ máy xe rồi chở cô đến một quán ăn vỉa hè, lau lămd rồi cô và anh mới có điều kiện đi ăn ngoài thế này, thứ hạnh phúc này quả thực không dễ dàng có được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro