Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gấp đống giấy tờ, nhét vào cặp rồi vào phòng ngủ mở ngăn kéo tủ khoá chặt. Nhưng dù có chôn chặt thế nào cũng không thể xoá nhoà đi thứ ký ức đau thương cô phải gánh chịu.
Cô nhìn Quân, anh vẫn đang ngủ say, gương mặt đẹp trai nhưng hằn đầy vết âu lo.
Phải rồi, khi còn trẻ người ta thường hay tự huyễn hoặc mình rằng chỉ cần mình có ước mơ nhất định mình sẽ thành công. Chỉ đến khi bước chân ra khỏi trường đại học cầm tấm bằng lên mà bon chen với xã hội xô bồ mới thấy nó khốc liệt đến thế nào. May mắn thì có được một công việc đủ sống, không may mắn thì làm những việc không đúng chuyên ngành, mà còn không may mắn hơn nữa là đến ngay cả một công việc không đưng chuyên ngành cũng không có, chỉ thể làm những việc như chưa từng học đại học.
Cô không nằm xuống ngủ cùng, mà đi ra phía ngoài lấy kéo chiếc ghế ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm nay trong vắt, những ánh sao lấp lánh dù không đủ chiếu sáng nhưng lại tô điểm cho màn đêm tuyệt đẹp.
Lâu lắm rồi cô mới có cho mình một khoảng riêng tư bình an thế này, hằng ngày nếu không phải ở nhà dọn dẹp, nấu cơm thì cũng là đi tìm việc. Những ngày Quân đên đây ở, anh có giúp cô làm chút việc nhà nhưng vì đổi công việc mới nên anh cũng chẳng có nhiều thời gian mà dọn dẹp cùng cô. Cô vừa phải tìm việc, vừa phải đi làm thêm theo giờ, về nhà lại làm việc nhà. Quỹ thời gian eo hẹp gần như không đủ cho cô mỗi ngày.
Cô nhìn lên bầu trời ký ức đột nhiên ùa về. Cô nhớ ba mẹ đến nghẹn lòng.
Phải chăng không có đêm kinh hoàng đó, phải chăng ba mẹ cô vẫn sống bình an đến ngày hôm nay có lẽ cô sẽ không phải chịu nhiều khổ sở đến thế này, và có lẽ nếu gia đình cô vẫn giàu có như trước thì biết đâu mẹ Quân sẽ chấp nhận cô.
Đến giây phút này cô vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao trên đời này có những người độc ác đến nỗi chỉ vì tiền mà thể tước đoạt đi mạng sống của người khác. Thà là ba mẹ cô sống không có tình người cô còn có lý do để nguỵ biện cho những kẻ sát nhân, nhưng rõ ràng bố mẹ cô thật sự vô cùng tốt. Đừng nói là giàu có cỡ nào nhưng vẫn luôn làm tự nguyện, mà ngay đối với cả nhân viên của ba ông cũng đối xử rất tốt. Người ta thường nói trên đời này vốn dĩ có luật nhân quả, cô cũng từng nghĩ như vậy nhưng hôm nay khi thấy kẻ sát nhân máu lạnh vẫn ung dung tự tại, hưởng cuộc sống giàu sang cô lại thấy rằng cuộc đời này chưa bao giờ công bằng ít nhất là với cô.
Đến bây giờ ngay cả cái chuyện hằng ngày ăn hai bữa cơm đầy đủ có khi còn là khó khăn với cô chứ đừng nói gì nghĩ đến chuyện trả thù. Bằng cách nào khi mà trong tay cô chẳng có gì?
Thậm chí mua một chiếc súng, bắn đoàng vào thái dương kẻ thủ ác trước mặt còn chẳng đủ tiền.
Cô thở dài, sống mũi cay xè, hình ảnh mẹ cô ngã quỵ trước mặt cô mà cô chỉ biết bất lực chạy về phía trước ám ảnh cô đến tận bây giờ.
Góc sân nhỏ của công ty ba cô từng cõng cô leo lên những bậc thang, còn mẹ cô đứng bên cạnh một tay nắm tay ba, một tay đặt lên lưng cô sẽ không bao giờ trở lại nữa rồi. Cô bật khóc! Cô nhớ ba mẹ đến quặn thắt lòng! Cô đưa hai tay lên mặt, khóc nức nở

"Mẹ, chỉ cho con con phải làm thế nào đây hả mẹ? Con phải làm thế nào đây hả mẹ? Đến ngay cả đứng trước hắn ta con cũng chỉ biết cúi đầu thì con còn có thể làm thế nào? Mẹ ơi! Con cũng chỉ là đứa con gái yếu đuối, hơn 10 năm qua con đã phải cố gắng sống nhưng cũng chẳng thể thắng nổi thực tại, mẹ trên trời có linh thiêng thì hãy chỉ cho con, con phải làm thế nào cho đúng hả mẹ?"

Cô vừa khóc, vừa thì thầm, nhưng nào ai nghe được ngoài những ánh sao kia. Chỉ có tiếng văng vẳng của tiếng ve cuối hè trên những tán phượng đã già.
Cô lau nước mắt, bước xuống ghê vào nhà vệ sinh lau mặt. Không được yếu đuối, nhất định không được yếu đuối! Cô tự nhủ với bản thân mình, dẫu cho cô có chịu hàng ngàn nỗi đau thương thì cũng không ai thương xót giùm trừ chính bản thân cô. Thế nên nhất định cô phải mạnh mẽ, mạnh mẽ cho cả người đàn ông bên cạnh dựa dẫm vào khi anh đang bắt đầu sự nghiệp của mình.

Cô trở lại phòng ngủ, căn phòng được cô dọn dẹp sạch nhưng vẫn có mùi rượu pha lẫn mùi mồ hôi. Cô nằm xuống cạnh Quân, thở dài. Cũng còn may cho cô, ít nhất anh còn chấp nhận, yêu thương cô, dẫu cho anh cũng chẳng hoàn hảo gì, cũng bừa bộn, đôi khi không sạch sẽ như những gã đàn ông khác. Nhưng anh rất hiền lành, chỉ có điều cái khốc liệt của xã hội khiến tình yêu của cô và anh chẳng còn lãng mạn như những đôi lứa khác. Cô xoay người, ôm chặt anh, dẫu có là thế đi chăng nữa thì cô cũng vô cùng hạnh phúc khi bên anh. Cô rúc vào người anh, ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau Quân tỉnh dậy thấy Nhiên nằm bên cạnh ngủ say, trong anh đột nhiên cảm thấy có lỗi vô cùng. Anh dậy nấu chút đồ ăn sáng rồi gọi cô dậy. Hôm nay anh bắt đầu công việc nên không đưa cô đi được áy náy nói

-Nhiên, hôm nay anh phải đi làm sớm nên em bắt xe bus đi làm nhé. Em ăn sáng đi

Cô nhìn vẻ mặt áy náy của anh liền bật cười đáp

-Vâng, em đi xe bus quen rồi nên đi xe máy cũng không thích đâu.

Anh rót cho cô cốc nước rồi hôn lên trán cô

-Em cứ ăn từ từ, anh hôm nay đi sớm một chút, anh yêu em

-Em yêu anh

Anh gật đầu, xách cặp đi ra ngoài. Cô ăn xong cũng vội vã đi ra điểm bus bắt xe đến công ty. Cũng may giờ này chưa tắc đường nên chỉ đi khoảng hai mươi phút là đã đến công ty. Cô nhìn đồng hồ, còn đến hơn mười phút nữa công ty mới bắt đầu làm việc, thầm cười trong lòng ắt hẳn cô là nhân viên mẫu mực nhất của công ty,
Cô lên đi vào sảnh rồi lên thẳng phòng làm việc, mở cửa đẩy vào đột nhiên phát hiện ra mình đã sai. Sai hoàn toàn! Cô không phải người đến sớm nhất mà là Văn. Anh ta đang ngồi trước máy tính, năm ngón tay thon dài đang gõ bàn phím.
Cô bỗng cảm thấy hơi xấu hổ vì sự tự đắc của bản thân khi nãy liền gõ cửa chào anh ta.
Thấy cô anh ta không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ ừ một cái rồi tiếp tục cắm đầu vào công việc.
Cô cũng dần quen với sự lạnh nhạt này, nên khônh còn cảm giác tức giận trở hỏi anh ta

-Thưa giám đốc, hôm nay tôi phải làm những gì?

Anh ta dừng lại một chút, nhìn cô rồi nói

-Cô muốn làm gì?

Cô nhíu mày đáp

-Tôi không biết thưa giám đốc, anh có thể nói cho tôi biết được chứ?

Anh ta chỉ vào cốc cafe rồi nói

-Cô pha cho tôi cốc cafe, sau đó trở lại lau bàn ghê, với kính cho tôi

Cô cố nở nụ cười nhưng bất thành, muốn khóc cũng chẳng xong hỏi lại

-Chẳng phải công ty có nhân viên dọn dẹp sao giám đốc?

Anh ta không thèm nhìn cô, lạnh lùng đáp

-Nhưng tôi muốn cô làm, dù sao hiện tại cũng không có việc cho cô mà.

Cô không dám hỏi nhiều nữa, dù không muốn chấp nhận và cảm thấy bất công nhưng dù sao lọai nhân viên thấp hèn như cô cũng đành phải nghe lời thôi.
Cô pha xong cafe, liền vào nhà vệ sinh lấy một xô nước, một giẻ lau rồi cho thêm chút nước làm sạch xách về phòng làm việc.
Văn vẫn giữ thái độ lãnh đạm, tập trung làm việc mặc cho cô đang làm gì. Cô thở dài, vắt giẻ lau bắt cầu kì cọ trên bàn, chiếc bàn vốn dĩ rất sạch không hiểu anh ta còn bắt cô lau để làm gì. Lau xong bàn và tấm của kính, cô định xách xô nước ra ngoài lại bị anh ta gọi lại nói

-Cô để xô nước ở đó, giúp tôi đánh máy tập hồ sơ này sau đó mang xuống văn thư gửi giúp tôi.

Cô gật đầu, vui vẻ nhận tập hồ sơ mang ra ngoài bàn làm việc của mình. Nói là chỉ một tập nhưng thật sự rất nhiều, cô đánh máy mất hơn một tiếng mới xong, lúc mang xuống văn thư giao cô nhìn đồng hồ cũng đến hơn 9h sáng. Trời hôm nay có vẻ âm u, đêm qua trời có nhiều sao nhưng không hiểu lý do gì sang cô đi làm bầu trời còn trong thế mà đến giờ đã tối lại như sắp mưa.
Giao xong tập tài liệu cô lên phòng thì thấy Văn đang đứng cạnh bàn làm việc của mình.
Cô có chút xấu hổ vì vừa vội vàng đi không kịp dọn dẹp lại một chút, mấy tờ giấy trên bàn còn đang vương vãi. Anh ta thấy cô, liền đút tay vào túi rồi nói

-Hôm nay công việc không nhiều, tôi muốn cô đi cùng tôi đến một chỗ.

Cô gật đầu, không dám tò mò mà chỉ lặng lẽ đi theo anh ta ra ngoài xe. Chiếc xe đi từ hướng công ty đi thẳng về phía đường Cầu Giấy, cô hơi ngạc nhiên vì tập đoàn X nằm ở Hoàng Mai vậy chắc chắn anh không đến đó.
Con xe cứ thẳng đến theo đường  Cầu Giấy đến Mai Dịch, đây là con đường vô cùng quen thuộc của cô nhưng đã từ lâu rồi cô không hề đến đó phần vì không có thời gian, phần vì từ nhà cô đến đó khá xa nên mấy tháng cô chỉ đến được một hai lần. Anh ta vẫn im lặng, không hề nói với cô thêm câu nào, đi thẳng vào phố Doãn Kế Thiện rồi phanh kít lại ở số 4. Cô há hốc mồm kinh ngạc, vẫn chưa thể tin nổi vào mắt mình rằng anh ta lại dừng ở đây. Cô nhìn lên cánh cổng vô cùng quen thuộc gắn bó với cô gần 6 năm đột nhiên thấy trong lòng nảy sinh ra một thứ cảm giác sợ hãi. Anh ta quay sang nhìn cô rồi nói

-Cô xuống xe chờ tôi gửi xe,

Cô run rẩy, mở cửa xe trong lòng vẫn chưa thể giải đáp tại sao anh ta lại đưa cô đến đây. Cô đứng xuống bên cạnh cánh cổng dường như được sơn mới lại gần đây, phía trên có một tấm biển lớn được làm lại từ lúc cô vào đây được gần 4 năm có in dòng chữ lớn

"LÀNG TRẺ EM BIRLA"

Mỗi lần được quay trở lại đây, cô đều rất vui nhưng ngày hôm nay tâm trạng cô không còn có thể vui vẻ được. Trong lòng cô dấy lên một sự hoài nghi lớn.

-Đi thôi

Tiếng Văn gọi khiến cô giật mình lúng túng, anh ta không nhìn cô mà đi thẳng vào trong. Cô hít một hơi, đi theo anh ta thầm nghĩ tất cả chỉ là trùng hợp, chắc chắn anh ta không biết gì về thân thế chả cô.

-Chào cậu Văn,

Tiếng người phụ nữ quen thuộc cất lên, Nhiên nhìn người phụ nữ trung niên phía trước chưa kịp lên tiếng thì bà ta đã nói

-Ơ kìa, Nhiên, sao con lại ở đây?

Cô liếc mắt nhìn Văn anh ta không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, quay sang cô nói

-Đây là thư ký mới của công ty tôi, hôm nay tôi cho cô ấy đi cùng.

Người phụ nữ nở nụ cười nắm tay Nhiên rồi nói

-Thật tốt quá rồi, con làm cùng công ty cậu Văn luôn.

Cô đặt tay lên vai người phụ nữ cười dịu hiền đáp

-Vâng thưa bác, mấy tháng nay con không qua thăm được bác không giận con chứ?

-Không, bác biết con bận lắm nên sao giận con được.

Nói rồi người phụ nữ quay sang Văn rồi lại quay sang cô nói

-Con đi chơi với lũ trẻ đi, bác có chuyện cần bàn với cậu Văn.

Cô nhìn Văn, rõ ràng cuộc đối thoại nãy giờ đủ để anh ta biết người cô từng biết nơi này nhưng anh ta lại không tỏ vẻ ngạc nhiên hay bất cứ biểu hiện gì. Cô có chút yên tâm, đi ra ngoài gọi lũ trẻ con đến cạnh. Chúng nó thấy cô thì vui lắm, mấy tháng rồi cô không đến thăm nên thấy cô nên quấn quýt chạy đến ôm chặt chân cô. Những gương mặt trẻ thơ đáng yêu cứ lần lượt hỏi

-Chị Nhiên, sao lâu rồi chị không đến?

-Chị Nhiên, chị không nhớ bọn em sao?

Cô có chút xót xa, đám trẻ mồ côi vốn dĩ là như vậy, ngây ngô, đáng thương và cô đơn đến quặn lòng. Cô lần này đến bât ngờ chẳng kịp mua chút quà bánh trong lòng vô cùng áy náy kéo mấy đứa trẻ lại rồi nói

-Chị rất nhớ các em, chị quên mất lần này không mang quà cho các em mất rồi

Đứa bé lớn nhất trong hội nhìn cô rồi nói

-Không sao đâu chị, bọn em không cần quà đâu

Cô mỉm cười xoa đầu nó, đứa bé này thật hiểu chuyện.

-Này, mấy đứa...

Tiếng Văn gọi khiến đám trẻ giật mình quay lại, chúng nó thấy anh ta liền chạy lại vây quanh, anh ta lấy một túi to bánh kẹo rồi quỳ một chân xuống đất.
Đám trẻ thấy thế liền nhao nhao lên

-Chú Văn, chú Văn đến rồi

Anh cau mày nói

-Anh đã dặn bao nhiêu lần rồi, không được gọi là chú, phải gọi là anh. Gọi đi anh mới cho quà

Đứa lớn đầu nhất cười hihi ha ha rồi nói

-Chúng em chào anh Văn đẹp trai

Cô nhìn theo nó, con bé này thật hai mặt, mồm vừa nói không cần quà thế mà bị dụ dỗ liền thay đổi hẳn thái độ.
Cô bật cười, nhìn nó, rồi lại nhìn Văn, lần đầu tiên cô cảm thấy anh ta hiền dịu và ấm áp đén như vậy, thật sự vô cùng ngạc nhiên. Hoá ra anh ta cũng có mặt tốt đẹp thế này, đám trẻ quen thuộc với anh ta chứng tỏ anh ta đã đến đây rất nhiều lần.

Cô tiến về đám trẻ, tỏ ra nghiêm nghị nói

-Này mấy đứa, vừa bảo không cần quà mà lại bỏ chị ngay được.

Mấy đứa trẻ thấy thế liền nói

-Không phải đâu chị Nhiên, chúng em khong bỏ chị, chúng em sang xin quà cho chị mà.
Cô chu môi, vui vẻ nói

-Chị cảm ơn lòng tốt của mấy đứa, thôi chị vào đây một chút, mấy đứa cứ chơi đi chị vào nói chuyện với bác Ngân một chút.

Cô liếc nhìn Văn, anh ta vẫn không để ý đến cô cầm túi kẹo móc ra đưa cho lũ trẻ, liền nhanh chóng bước vào trong.
Bà Ngân thấy cô vào, liền kéo cười

-Nhiên, vào đây con,

Cô ngồi xuống ghế, chưa kịp nói bà đã lên tiếng

-Con quen cậu Văn thật là tốt quá, đúng là trùng hợp thật đấy.

Cô gượng gạo cười nói

-Anh ta làm gì ở đây vậy bác?

Bà Ngân nhìn ra ngoài, vê mặt hiền từ

-Cậu ta tài trợ cho cô nhi viện này rất nhiều tiền, từ khi con còn ở đây. Cái tấm biển hiệu trên kia cũng là do cậu ta làm, mấy năm nay năm nào cậu ta cũng hỗ trợ tiền cho lũ trẻ. Trước đây cậu ta đến bí mật, chỉ bác được gặp. Nhưng hai năm trở lại đây cậu ta bắt đầu tiếp xúc với lũ trẻ, lũ trẻ quý cậu ta lắm. Hôm nay thấy con bác rất ngạc nhiên, hồi trước con bảo con làm cho công ty nào đó hoá ra làm cho cậu ta sao?

Cô cúi mặt, công ty trước đây cô nói với bà Ngân được vài ngày thì đã bị đuổi việc, có lẽ lâu rồi cô không đến nên bà nhầm tưởng rằng cô vẫn làm công ty đó và công ty đó của Văn. Nhưng cô không muốn giải thích, sợ rằng bà lại lo lắng nên chỉ gật đầu rồi hỏi lại

-Anh Văn đến đây nhiều lần sao con chưa bao giờ nghe bác kể nhỉ?

Bà Ngân đứng dậy đưa cô cốc nước đáp

-Bác có kể thì con cũng đâu biết cậu ta là ai? Con dạo này thế nào? Vẫn khoẻ chứ?

-Con khoẻ, ở đây mọi người đều khoẻ hả bác? Con không đến thăm mọi người thường xuyên thật có lỗi quá.

Bà Ngân nắm tay cô nhìn xa xăm

-Con đừng nói thế, ai cũng có công việc, bác chỉ mong ai cũng được như con, dù thành công vẫn quay lại thăm nơi này.

"Thành công" nghe hai chữ này trong lòng cô bỗng thấy chua xót. Đến ngay cả một cuộc sống đầy đủ cô còn chưa được nói gì đến thành công. Nhìn người phụ nữ trước mặt, cả đời bà gần gắn bó với nơi này, nuôi dạy những đứa trẻ mồ côi như cô nên người, đấy có lẽ mới được gọi là thành công.
Còn cô, cuộc đời cô đến bao giờ mới gọi là thành công?

-Nhiên, chúng ta về thôi.

Tiếng Văn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô mở mắt ngạc nhiên nhìn anh ta. Anh ta gọi cô là "Nhiên", lần đầu tiên anh ta gọi cô như vậy, cô bối rối hỏi lại

-Sao cơ?

Anh ta chau mày đáp

-Sao vậy? Cô không định về làm việc sao?

Cô lắp bắp nói

-À không, tôi không có ý đó.

Văn quay sang chào bà Ngân, tạm biệt lũ trẻ rồi nói tiếp

-Thế thì đi mau.

Cô lật đật, quay sang bà Ngân nói

-Bác,con phải về rồi. Lúc nào con rảnh con sẽ qua.

Nói rồi cô vẫy tay chào lũ trẻ theo Văn bước ra ngoài.
Lên xe, cô nhìn Văn, gã đàn ông cô cho là lạnh lùng lại có trái tim nhân hậu đến như vậy. Trong lòng cô không còn chút ác cảm nào với anh ra như lúc ban đầu.

-Anh rất hay đến đâu sao?

Cô tò mò hỏi. Văn quay sang nhìn cô đáp

-Không hẳn, nếu có thời gian mỗi tháng tôi đến một lần, nếu không có thì vài ba tháng

Cô gật gật đầu, không hỏi nữa mà chỉ lặng yên ngồi nhìn ra ngoài.
Về đến công ty, cô lại chạy xuống nhà ăn lấy lên hai suất cơm. Ăn xong Văn giao cho cô tập hồ sơ bắt cô đánh máy còn anh ta tiếp tục làm việc.
Bầu trời vẫn xám xịt như thể sắp mưa.
Ngày hôm nay trôi qua nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng. Năm giờ chiều tan tầm nhưng phải làm nốt đống hồ sơ nên tận 6 giờ hơn cô mới về, đột nhiên trời đổ mưa, cô thở dài bầu trời hôm nay như vậy ắt hẳn sẽ mưa chẳng ngờ là lại mưa lúc này.
Cô bước xuống dưới sảnh, lấy máy gọi cho Quân, nhưng đầu day bên kia không bắt máy.  Đột nhiên chuông điện thoại cô vang lên, cô nhìn vào màn hình điện thoại, nhắm nghiền mắt. Lại là mẹ Quân. Cô hít một hơi, lấy can đảm ấn nút nghe, chưa kịp phản ứng gì đã thấy tiếng người phụ nữ

-Alo, cô bận không?

Cô lịch sự đáp lại

-Dạ, thưa bác cháu không bận ạ

Người phụ nữ giọng đanh lại nói tiếp

-Này,  tôi có chuyện muốn nói với cô.

-Có chuyện gì vậy hả bác?

-Cô biết chuyện gì chưa? Con bé Nga về rồi đấy, nó còn làm chung công ty với thằng Quân. Cô biết tại sao thằng Quân đổi công ty không? Do con Nga nó giới thiệu đấy!

Cô bỗng thấy có ai như bóp nghẹn trái tim mình, không tài nào thở nổi. Mất mấy giây cô mới lấy lại bình tĩnh hỏi lại

-Sao bác lại nói với cháu chuyện này?

Bà ta cười nhạt nói

-Để cô buông tha cho thằng Quân chứ tại sao? Cô không xứng với nó, chỉ có con Nga mới xứng với nó mà thôi. Cô nghĩ cái loại đũa mốc như cô mà yêu thằng Quân sao? Nó mù hai năm nay nên mới ở bên cạnh cô mà thôi. Thứ con gái không có lòng tự trọng!

Cô đau đớn nắm chặt tay đáp lại

-Thưa bác. Cháu và anh Quân đến với nhau là sự tự nguyện. Cháu nhắc bác nhớ! Chị Nga bỏ anh Quân đi nước ngoài khi cháu còn chưa gặp anh ấy. Nên đừng nói xứng hay không xứng như thể cháu xen vào chuyện tình của họ. Cháu không xứng vì cháu nghèo nên dù cháu tốt hơn cũng không bằng chị Nga đúng không bác? Đơn giản giàu hơn là xứng đúng không ạ?

Bà ta gào lên trong điện thoại

-Con đ*, mày không có tư cách gì dạy đời tao. Và tao cũng nói để mày biết ngày hôm qua thằng Quân đã gặp con Nga, chúng nó đã đi ăn cùng nhau. Chúng nó làm cùng một công ty rồi sẽ quay lại với nhau thôi.

Nói xong bà ta tắt máy, cô nhắm mắt loạng choạng dựa lưng vào tường. Nga, mối tình đầu của Quân đã trở về sao?
Cái tin đó với cô không phải là tin sét đánh, mà cái tin hai người họ làm cùng công ty mới chính là tin giáng xuống đầu cô lúc này.
Chẳng phải năm ấy là chị ta bỏ đi sao? Tại sao mọi thứ lại trùng hợp đến vậy? Không, cô tin Quân, cô tin vào tình yêu anh dành cho cô. Anh nói với cô rằng anh đã hoàn toàn quên chị ta, chắc chắn là anh sẽ không làm gì có lỗi với cô.
Cô lấy máy, nhấn số Quân, đầu dây bên kia rất lâu mới nghe máy.

-Alo! Anh đây

Cô nuốt nước bọt, bình tĩnh nói

-Anh đang ở đâu vậy?

-Anh đang đi ăn cùng công ty, anh quên mất không nói. Tý em về ăn gì đi nhé

-Anh ăn ở đâu? Em đến cùng được không?

Quân sững lại một lúc rồi nói:

-Sao vậy? Có chuyện gì sao em?

Cô lặp lại

-Em hỏi anh ăn ở chỗ nào, em đến

-Em đến làm gì? Anh ăn với công ty mà?

Cô không còn giữ được bình tĩnh gào lên

-Em hỏi anh ăn ở đâu?

Quân thở dài nói

-Nhiên, em sao thế?

-Anh ăn với Nga đúng không? Đúng không! Đang ở đâu? Đang ở đâu hả?

Đầu dây bên kia cũng bắt đầu mất bình tĩnh đáp lại

-Em bị làm sao thế? Em đừng có vô lý như thế? Còn nếu em muốn thì anh nhắn tin địa chỉ cho

Nói xong Quân tắt máy rồi nhắn tin cho cô.
Cô đọc xong, đi vội ra ngoài mặc kệ trời mua như tát nước vào mặt, vẫy tay gọi taxi
Nhưng trời dường như đang chống lại cô, không một chiếc taxi nào chịu dừng lại. Từng giọt nước mưa chảy tong tong từ trên đầu cô xuống miệng.
Kít!
Tiếng xe phía sau khiến cô giật mình quay sang, chiếc xe camry đen quen thuộc đỗ xịch bên cạnh. Cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy Văn bươc ra, anh ta cầm ô về phía cô rồi nói

-Cô định đi đâu? Tại sao lại đứng giữa trời mưa thế này? Sao còn chưa về?

Cô ngước đôi mắt vẫn còn vương những giọt mưa, tuyệt vọng nói

-Anh có thể đưa tôi đến nhà hàng A, ở phố Nguyễn Lương Bằng được không? Tôi không bắt được taxi

Anh ta gật đầu đáp

-Được! Lên xe nhanh lên

Cô lên xe, lau mấy giọt nước trên người.
Văn đưa cho cô chiếc khăn rồi nói

-Cô lau người đi, có chuyện gì khiến cô đứng giữa trời mưa vậy?

Cô lắc đầu

-Không có gì, tôi không có ô thôi.

Anh ta không nói gì nữa, phóng xe thẳng đến địa chỉ cô vừa nói!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro