Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoắt trôi đi.

Đến trưa, học sinh trong lớp đều đã đi hết, chỉ còn lại vài bạn nữ lề mề thu dọn sách vở.

Dương Kỳ vừa dọn dẹp túi bút vừa nhăn nhăn nhó nhó nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ủ rũ.

Bên ngoài mưa rất to, mưa rơi tầm tã. Bầu trời cũng có phần u ám, nước mưa giống như tấm rèm màu đen đang từ kéo xuống.

Cô nàng than thở: "Mình nhớ quán Nhất Tuyến Khiên ở gần trường chết đi được, cứ tưởng cuối cùng hôm nay được ăn rồi. Vì sao trời lại mưa cơ chứ?"

Nhà ăn của trường trung học Minh Đức giá cả thường đắt hơn một chút, và đồ ăn cũng không ngon cho lắm.

Chính điều đó khiến mấy quán ăn nhỏ gần trường trở nên vô cùng đắt hàng. Cứ đến trưa là người đông như kiến, ra vào tấp nập.

Nhất Tuyến Khiên chính là một nhà hàng trong số đó, chủ yếu bán mì Qua Cầu.

Chủ nhà hàng đổi tên, trang trí lại cửa hàng, muốn chạy theo xu thế của thời đại, trông vô cùng độc đáo, khác biệt.

An Tĩnh và chị gái đã từng ăn ở đó vài lần, mùi vị không tệ, nhưng cũng không ngon tới mức ấy. Có thể là do thói quen ăn uống của cô nữa.

"Không ra được Nhất Tuyến Khiên thì vào nhà ăn, nhà ăn cũng có mì mà."

Quách Kiều gọi với vào trong, rồi lại lắc lư cái đầu với An Tĩnh cũng đang đợi ở cửa, "Buổi trưa cậu ăn cơm ở đâu?"

An Tĩnh nằm bò ra lan can tầng hai, tay thò ra ngoài, hứng nước mưa, "Chắc xuống nhà ăn cùng chị mình."

"Ồ."

Quách Kiều im lặng một lúc rồi hỏi dò: "Vậy cậu có muốn cùng đi không?"

An Tĩnh thản nhiên gật đầu, khẽ nói: "Cũng được."

"Cậu ấy có đồng ý không?"

Quách Kiều chỉ tay về phía An Nguyệt đang nói chuyện với cô chủ nhiệm trong lớp.

An Tĩnh ngừng một lát, quay đầu lại nhìn.

Chị gái cô đáng sợ như vậy sao?

Đôi mắt đen chăm chú nhìn chị ấy một hồi, bất chợt quay đầu, khóe miệng nở nụ cười, "Đồng ý chứ, chị ấy sẽ đồng ý."

"Thế thì tốt." Quách Kiều khẽ gật đầu.

Thực ra... nếu quan sát ở khoảng cách gần, cô nhận ra An Tĩnh rất xinh đẹp, dù không phải là vẻ đẹp rạng ngời tỏa sáng giống như An Nguyệt.

Da cô rất trắng, lông mi dài, lúc không cười tạo cho người khác cảm giác có chút kiêu ngạo, nhưng khi mỉm cười sẽ khiến đối phương chìm đắm trong đôi mắt long lanh nước của cô.

Đợi An Nguyệt tới, cả đám cùng đi tới nhà ăn.

Dọc đường An Nguyệt tỏ ra vô cùng thân thiện, nói cười vui vẻ, không để lộ ra vẻ kiêu ngạo lúc thường, bắt theo chủ đề nói chuyện của hai bạn đi cùng. Quách Kiều và Dương Kỳ dần dần cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhà ăn rất lớn, có hai tầng. Tầng một là khu gọi đồ ăn bình thường, có cơm có mì. Tầng hai có thể gọi thêm các món ăn vặt, mùi vị rất ngon, nhưng giá cũng tương đối đắt đỏ.

"Hi, An Nguyệt."

Giọng nói vang lên từ phía cửa hàng tiện lợi đối diện nhà ăn.

Mấy cô gái dừng bước, Tống Tư xách theo vài chai nước chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói: "Các cậu cũng tới nhà ăn à?"

"Đúng vậy, trời mưa nên không có hứng thú ra ngoài ăn." An Nguyệt đưa một tờ khăn giấy cho cậu ta rồi hỏi: "Cậu chạy đi làm gì vậy, sao lại mướt mát mồ hôi thế?"

"Cảm ơn nhé."

Tống Tư kẹp mấy chai nước vào khuỷu tay, nhận lấy khăn giấy, đưa lên lau mồ hôi trên trán, "Bọn mình vừa chơi bóng rổ với mấy anh lớp mười hai trong nhà thi đấu. Đói bụng rồi nên ra đây ăn cơm."

Cậu ta chợt nhớ ra điều gì đó liền nói tiếp: "Ấy, hay các cậu cùng ăn với bọn mình, lên tầng hai, mình mời, được không?"

An Nguyệt nghĩ một lúc, khuôn mặt nở nụ cười, "Được đấy."

Tống Tư đưa mắt nhìn An Tĩnh, "Em gái thì sao?"

An Tĩnh: "Mình thế nào cũng được..."

"... Thế còn hai cậu?" Cậu ta quay sang hỏi hai bạn nữ đứng sau lưng An Nguyệt, có điều Tống Tư nghĩ mãi không nhớ được tên của họ là gì.

Quách Kiều và Dương Kỳ không nói gì nhưng gật đầu lia lịa. Chuyện gì vậy, bản thân họ cũng không biết nữa. Đùa à, cơ hội tốt hiếm có khó tìm như vậy làm sao có thể bỏ qua được.

Ngày đầu tiên đi học lại được ăn cùng bàn với đại ca của cả khối?

Nghĩ thôi cũng thấy thật kích thích.

"Được, vậy chúng ta đi thôi."

Tống Tư hất cằm, đi trước dẫn đường.

Năm người đi lên cầu thang, tầng hai của nhà ăn chỉ còn lác đác vài bóng người thưa thớt. Do bọn họ đến muộn, phần lớn mọi người đều đã ăn xong, trông không còn vẻ chật chội chen lấn nữa.

Họ đi tới chiếc bàn gần cửa sổ nhất, mấy người ngồi đó đang bắt chéo chân, nghiêng đầu, dáng vẻ nhàn nhã.

Tống Tư xoa xoa tay, nheo mắt nhìn lên bàn: "Ồ, đồ ăn đều được mang lên hết rồi."

Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp hoa mắt, từ khi nào Tống Tư có sức hút lớn như vậy? Tới mức có cả đám nữ sinh theo sau.

Trần Thuật đang nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu, sững người, đôi mắt đen láy lướt qua rồi lập tức cau mày, tỏ rõ sự khó chịu, "Tôi bảo ông đi mua bốn chai nước chứ có bảo ông dẫn bốn cô gái về đâu."

Giọng nói của cậu ta rất trầm lắng nhưng vẫn mang theo chút bực dọc.

Quách Kiều và Dương Kỳ đi sau cùng cảm thấy bồn chồn không yên, bước đi ngập ngừng. Hình như đại ca của khối có vẻ tức giận.

An Tĩnh mím chặt môi, cũng thấy có chút bất an, giật giật vạt áo của An Nguyệt, "Chúng ta ngồi bàn bên cạnh ăn nhé."

An Nguyệt liếc mắt nhìn Trần Thuật một lúc rồi gật đầu.

Tống Tư sốt sắng, thấy mấy người mình đưa tới định đi liền vội vàng đứng chắn trước mặt họ và nói: "Này, đừng đi mà, cùng ăn cơm đi, mặc kệ cậu ta, lúc nào cậu ta chẳng xấu tính như thế."

"Nào, ngồi xuống, cùng ngồi xuống nào."

Tống Tư ra sức tươi cười lôi kéo các bạn, ấn từng người ngồi xuống ghế và nói: "Đều là bạn cùng lớp mà, cô giáo đã nói chúng ta phải thân thiết với nhau còn gì. Nào, các cậu ngồi xuống đây, để mình đi gọi thêm mấy món nữa."

Tống Tư an ủi bọn họ, rồi đặt tay lên vai Trần Thuật ra sức vỗ vai cậu ta, nói bằng giọng uy hiếp: "Dịu dàng với bạn nữ trong lớp một chút thì chết người hay sao."

Trần Thuật nhếch mép, không nói gì.

An Tĩnh thầm nghĩ muốn làm thân ư, thân thiết mà ngay cả tên của Quách Kiều và Dương Kỳ cậu cũng không nhớ?

Hứa Gia Nghiệp phì cười: "Nếu ngày nào đó cậu ta cam tâm tình nguyện ăn cơm với con gái, cả đời này mình sẽ không bao giờ chơi game nữa."

"Sặc, chính miệng ông nói ra rồi đừng hối hận đấy."

Châu Tề nổi hứng trêu đùa, ghé sát về phía Trần Thuật, "A Thuật à, ngày mai ông hẹn Hạ Tâm Vũ đi ăn đi, yên tâm, ăn một bữa thôi, cô ấy cũng không làm gì ông được đâu."

Trần Thuật cau mày, đạp một cái vào chân Châu Tề, uể oải nói, "Muốn chết à, chán không biết làm gì thì đi bưng đồ ăn đi."

Châu Tề cười cợt đứng dậy, cúi người chào Trần Thuật, buông lời bông đùa: "Tuân lệnh đại ca."

Dáng vẻ ấy của bọn họ khiến không khí vốn đang căng thẳng trở nên thoải mái hơn.

Dương Kỳ và Quách Kiều ngồi bên cạnh không dám nhúc nhích, mặc dù rất căng thẳng, nhưng vẫn nhìn trộm mấy cái.

Trần Thuật chậm rãi thay đổi tư thế ngồi, vô cùng khí thế, đôi chân dài duỗi thẳng.

An Tĩnh bị Tống Tư ấn xuống cạnh Trần Thuật, chân của người ngồi cạnh sắp chạm tới chỗ cô rồi, An Tĩnh lờ mờ cảm thấy hơi nóng, cô cử động với vẻ không thoải mái.

Yên lặng một hồi, không ai nói câu nào.

An Tĩnh quay sang mỉm cười, khẽ hỏi xin An Nguyệt một tờ khăn giấy, sau đó nhẹ nhàng lau vết bẩn dính trên bàn.

Hứa Gia Nghiệp nghe thấy liền ngẩng đầu khỏi chiếc PSP, cười khì khì nói: "Em gái, cậu lau luôn giúp mình với, cảm ơn nhé."

An Tĩnh ngừng một lát, không nói câu nào, lại rút một tờ nữa, lau giúp tất cả mọi người.

Quách Kiều, Dương Kỳ tự cầm khăn giấy lau chỗ của mình.

Trần Thuật ngước mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm liếc nhìn bàn tay gầy guộc trắng muốt trước mắt, cậu ta đẩy lưỡi vào khóe miệng, rồi lại cúi xuống, tiếp tục nghịch điện thoại.

"Ai cho cậu gọi em gái, đó là em gái của tôi." An Nguyệt không vui.

"Đừng keo kiệt thế, mình còn chưa có em gái đây này, để mình gọi cho biết." Hứa Gia Nghiệp gọi An Tĩnh, "Em gái, em gái, em gái, em gái, em gái."

...

Yên lặng hồi lâu.

Phụt. Trần Thuật không nhịn được, nhe răng cười.

Mọi người xung quanh cảm thấy thật khó hiểu.

An Tĩnh tiếp tục lau bàn.

Sau bữa trưa, nam sinh nữ sinh đường ai nấy đi. Mấy cậu nam sinh kéo nhau ra đình hóng mát ở cổng sau nhà ăn.

An Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng của ai đó rồi đi lên cầu thang về lớp học.

Còn mấy phút nữa là tới tiết đầu tiên của buổi chiều, lúc ấy mấy cậu nam sinh mới khoác vai bá cổ cười cười nói nói trở lại lớp.

An Tĩnh nằm bò lên bàn ngủ, đầu gục xuống cánh tay.

Có người đi qua. Chiếc bàn phía sau rung lên một hồi. An Tĩnh giật mình.

Trên mình người vừa đi qua tỏa ra mùi hương bạc hà thơm mát, dễ chịu, giống mùi lá bạc hà nhà trồng, khiến An Tĩnh đang ngái ngủ tỉnh táo lại rất nhanh. Cô nheo mũi, hít hít, cau mày.

Trong đó có lẫn rất nhiều mùi khói thuốc.

Sau một ngày dài, An Tĩnh về phòng, mang quần áo của mình đi giặt.

Chiếc ô của An Nguyệt quá nhỏ, rõ ràng không đủ cho hai người, An Tĩnh bị ướt nửa cánh tay.

Cô tắm gội xong cũng là lúc ông An Hướng Dật về đến nhà.

Cả nhà cùng ăn tối. Trên bàn ăn, bà Lục Mỹ Hoa hỏi han các con tình hình học tập ngày hôm nay như thường lệ.

An Nguyệt trả lời tỉ mỉ từng câu hỏi. Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, vô cùng phấn khích nói: "Mẹ ơi, mẹ còn nhớ bạn nam trước đây lúc nào cũng đứng đầu không, chính là người đứng thứ hai trong đợt phân lớp lần này."

"À, cậu ta à, nhớ chứ, sao vậy con."

"Cậu ta là bạn cùng bàn với con." An Nguyệt bĩu môi, khuôn mặt lộ vẻ không cam tâm, "Con thấy cậu ta trong giờ chẳng chăm chú nghe giảng gì cả, vì sao lần nào cũng đạt điểm cao hơn con."

An Tĩnh im lặng liếc nhìn An Nguyệt, cúi đầu tiếp tục đưa thức ăn vào miệng.

"Cái đó không thể ghen tị được, người ta đầu óc thông minh, có tài năng thiên bẩm." Bà Lục Mỹ Hoa múc một bát canh đưa cho An Tĩnh, "Con cũng phải cố gắng lên, đừng tưởng điểm số hiện tại của mình là đủ rồi, bây giờ cạnh tranh ác liệt lắm, phải tự mình nâng cao yêu cầu với bản thân, học tập chị con, có gì không biết thì hỏi nhiều vào."

Câu cuối cùng của bà Lục Mỹ Hoa rõ ràng là nói với An Tĩnh.

An Tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Con biết rồi."

Ông An Hướng Dật gắp thức ăn vào bát của bà Lục Mỹ Hoa, "Ăn cơm đi, đùng nói những chuyện này nữa."

Ăn xong, An Tĩnh về phòng làm bài tập. Cô đeo tai nghe, tua đi tua lại một bài hát trước khi mở vở bài tập toán.

Sau khi làm xong mấy bài, cô ngồi ngây người. Thực ra thành tích của An Tĩnh rất tốt, chẳng qua nếu đem so với chị gái thì không bằng.

An Tĩnh nhớ lại hồi học cấp hai, có một lần môn Toán đạt điểm cao bất ngờ, cô vô cùng phấn khích về khoe vơi bà Lục Mỹ Hoa, chờ được mẹ khen ngợi.

Có điều, thật không ngờ bà Lục Mỹ Hoa lại cau mày giáo huấn cô, "Mới như vậy đã khiến con thấy thỏa mãn rồi sao? Được có chừng đó điểm, con hãy nhìn thành tích của chị con đi rồi hãy tự so sánh xem."

Thực ra An Tĩnh cũng rất muốn vượt qua chị gái.

Nhưng chẳng có cách nào, trong chuyện học hành đôi khi dù có nỗ lực thế nào cũng vô ích. Giống như mẹ đã nói, cần dựa vào tài năng thiên bẩm.

Bỗng nhiên cô nhớ tới lời An Nguyệt nói trong bữa cơm, bất chợt phì cười. An Nguyệt muốn vượt qua Trần Thuật , còn cô chỉ muốn vượt qua An Nguyệt mà thôi. Cái này gọi là gì, vòng tuần hoàn ác tính ư?

An Tĩnh dụi mắt, tiếp tục làm bài tập.

Trong đêm tối, ánh đèn màu vàng làm tôn lên khuôn mặt trắng mịn mềm mại của cô thiếu nữ.

Không gian vô cùng yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro