Chương 1: Em đâu còn bé bóng nữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này, nhóc!!! Em đi đâu đấy? - Nghe thấy giọng ồm ồm của ông anh tôi liền quay đầu lại, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, quả này chết thật rồi, bị ông ta bắt quả tang ngay tại trận. Tôi khóc không ra nước mắt.

- Em... em đi hóng gió ấy mà! Hihi...

- Hóng gió à, hóng gió mà trang điểm đậm thế này, mặc đồ đẹp thế này! - Anh kéo túi xách của tôi, lôi lại về phía sau.

Tôi cúi mặt, lần này coi như chết chắc rồi. Tôi cố nghĩ cách tẩu thoát.

- Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được trốn ra ngoài chơi, càng không được trèo tường như thế này, anh mách mẹ nhé!

- Ấy đừng, em hứa lần sau sẽ không thế nữa.

- Đừng có mà hứa hươu hứa vượn.

- Em chắc chắn là sẽ ngoan mà, anh đừng mách mẹ, mẹ sẽ cắt tiền ăn vặt của em mất. Nha anh! - Tôi trưng bộ mặt dễ thương cún con với hai mắt tròn xoe, miệng chúm chím để nài nỉ anh.

- Thôi được rồi, nhưng với một điều kiện. - Anh cười gian trá, xoa đầu tôi.

- Điều kiện gì? Nhất định em sẽ làm cho anh!

- Rửa bát và giặt quần áo cho anh hết tháng này!

- Hết tháng?! - Tôi hoảng hồn, ông anh lại chơi khó tôi rồi.

"Hết tháng này còn tận hai mươi tám ngày chứ đâu có ít." Tôi thầm nghĩ mà lòng đau như cắt.

- Không đồng ý sao? Để anh bảo mẹ vậy. Mẹ ơ...i...

- Ok, được rồi, em đồng ý là được chứ gì, đồ đáng ghét!!!

- Ngoan lắm, lại đây anh thương! - Anh dang hai tay ra, tôi tức giận, lấy tay đấm vào ngực anh, anh nhăn mặt kêu la.

Ông anh đi về phía nhà bên cạnh, tôi chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt đi vào trong nhà, bữa tiệc hôm nay bị tôi bỏ lỡ rồi, nghĩ mà muốn khóc quá.

-Con với Nhật Minh vừa nói chuyện gì với nhau đấy? - Mẹ từ đâu xuất hiện làm tôi giật thót cả tim.

-Con... con chỉ hỏi thăm anh thôi mà mẹ!

- Con nhỏ này, ngày nào chẳng gặp mà bày đặt hỏi với thăm. Bộ con nhớ anh quá hả?

- Mẹ này! - Tôi giả vờ nũng nịu, ôm lấy mẹ để bà không hỏi han gì nữa.

Tôi chạy thoắt lên phòng, thay đồ và tẩy trang, đành phải lấy điện thoại nhắn tin cho con bạn thân nói rằng không tham gia buổi tiệc được.

- My An, mang đĩa bánh sang cho Nhật Minh với hai bác này con.

- Vâng ạ.

Tôi lại phải lết xác xuống để làm nhiệm vụ mẹ giao.

Nhà tôi và nhà Nhật Minh (ông anh đáng ghét) sát vách nhau. Mọi lần tôi hào hứng mang bánh hay đồ ăn sang bên đó bao nhiêu thì lần này tôi chán chường bấy nhiêu. Cứ nghĩ đến cảnh tôi bị Minh hành hạ là tôi đã muốn ngất đi rồi.

- Con chào hai bác, con mang chút bánh mẹ mới làm sang để hai bác ăn ạ.

- A, My An đấy à! Vào đây con.

Tôi ngó nghiêng ngó dọc không thấy ông anh đáng ghét kia đâu thì mới lò dò bước vào.

- My An càng lớn càng nếp na hiền dịu. Ai mà lấy được con thì ít cũng phải tu ba đời.

- Con thì ai thèm lấy đâu bác! - Tôi cười gượng, ngày nào sang đây kịch bản này cũng được lặp đi lặp lại đến phát ngán.

- Nếu không ai lấy thì...

- Dạ, bác ăn bánh đi bác, để lâu nguội mất sẽ không ngon đâu ạ! - Không đợi cho bác gái nói xong tôi đã nhanh tay giơ bánh ra trước mặt bác, đoán trước sắp sửa được nghe câu "thì làm con dâu bác" tôi đành phải làm hành động không được lễ phép cho mấy.

Hai bác và mẹ tôi luôn muốn gán ghép tôi với Nhật Minh, với hy vọng "lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy" họ luôn luôn "tạo điều kiện" cho hai chúng tôi ở gần nhau. Như lần này cũng vậy.

- Nhật Minh, My An nó đến này, đưa em lên phòng chơi đi con.

- My An nó còn thuộc mọi ngóc nghách trong nhà này rồi đấy mẹ. Sao mẹ cứ làm như nó là khách mới đến vậy! - Nhật Minh đang ở trên lầu giọng bực bội đưa xuống.

Bác gái chẹp miệng:

- Thôi, con tự lên đấy chơi đi, để hai bác ngồi đây tâm sự. - Tôi cười khì, ngượng ngùng gật đầu rồi đành phải bước phòng Nhật Minh.

Tôi tự xoay núm cửa bước vào, không cần gõ cửa. Từ nhỏ đến giờ toàn vậy, ban đầu Nhật Minh có phàn nàn tôi, riết rồi tôi vẫn như vậy thì anh chẳng buồn kêu ca gì nữa.

Bức ảnh ba đứa trẻ đang bá vai nhau cười hạnh phúc vẫn ở trên bàn của anh, một thời gian rồi tôi chưa thấy nó, hôm nay bất ngờ vào phòng anh thì lại thấy. Anh chưa bao giờ cất nó đi cả, anh luôn đặt ở vị trí ấy, nhưng mỗi lần tôi đến anh đều nhanh tay cất vào trong hộc bàn, anh không muốn để tôi nhìn thấy. Anh sợ tôi buồn. Đúng là tôi buồn thật. Sau khi thấy bức ảnh, khóe mắt tôi nhòe đi, tôi òa khóc như một đứa trẻ.

Minh từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy tôi khóc, anh nhìn vào bức ảnh rồi à lên, anh tới gần ôm tôi vào lòng, xoa đầu tóc rối bù của tôi, để cho tôi khóc.

Trong bức ảnh, cô bé đứng giữa đang cầm cái bánh biscuit cắn dở là tôi, bên tay phải Nhật Minh đang bá vai tôi cười típ mắt, còn bên tay trái là anh trai của tôi, đang thơm vào má em gái mình.

Đó là khoảng thời gian hạnh phúc, chúng tôi cứ mỗi tháng lại có một buổi picnic được tổ chức bởi gia đình tôi và Nhật Minh, lúc ấy tôi 7 tuổi còn hai ông anh thì 12 tuổi. Chúng tôi rất thân với nhau, chẳng lúc nào tách nhau ra cả.

Cho đến khi anh tôi mất, chỉ còn tôi và Nhật Minh ở bên nhau. Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết vì sao anh qua đời, mọi người luôn giấu nhẹm chuyện ấy đi, ai cũng sợ tôi buồn, chẳng ai nhắc tới.

- Này nhóc, hết buồn chưa? To đầu mà khóc như con nít! - Minh đứa một que kem cho tôi, lấy tay lau mấy giọt nước mắt còn đọng trên má tôi

Tôi nhận que kem rồi ăn ngon lành, vừa ăn vừa nấc lên từng cục.

- Long đã không còn nữa. Nhưng nhóc yên tâm, anh sẽ thay nó bảo vệ em, chăm sóc em. Đừng buồn.

- Anh nói gì? - Tôi nghe thấy tiếng Minh thoang thoảng trong gió, nhưng chẳng rõ anh nói gì.

- À, có gì đâu. Ăn xong thì về đi ngủ ngay, muộn lắm rồi.

- Cảm ơn ông anh đáng ghét! - Tôi hét lớn rồi chạy biến xuống nhà. Ở đằng sau nụ cười anh rạng rỡ, anh mấp máy môi "Con nhỏ đáng yêu này!"

Sáng hôm sau tôi dậy sớm hơn bình thường, hôm nay mẹ không có nhà lên tôi phải tự dậy đi mua xôi để ăn. Tôi mắt nhắm mắt mở ra nhà bà Ba béo đầu ngõ để mua xôi.

Tôi chẳng để ý xung quanh, cứ đi thẳng, chẳng may va vào thứ gì đó, tôi đưa tay sờ sờ, hình như là người, tôi ngẩng mặt lên thì hóa ra là ông anh đáng ghét, ông ta đang nhìn tôi với anh mắt cực kì đáng sợ, tôi bỗng thấy run người.

- My Annn... Em ăn mặc thế này mà đi ra đường à? - Giọng anh vô cùng phẫn nộ.

Tôi vẫn chưa hiểu vấn đề gì, anh nói xong tôi mới nhìn lại mình. Quả thật là kinh khủng. Đầu tóc như tổ quạ, quần ống thấp ống cao, xép thì chiếc nọ chiếc kia, áo ngủ có vẻ hớ hênh một chút. Tôi bắt đầu hoảng hồn, đưa hai tay lên che chiếc ngực, tình huống này thì ngại, rất ngại và vô cùng ngại rồi, giá như có cái hố ở đây cho tôi xuống, à chui xuống cái cống kia chắc cũng không có vấn đề gì đâu. Sao tôi lại muốn khóc như vậy chứ, phải làm sao bây giờ?

Minh cởi áo khoác thể thao của anh ra, khoác lên người tôi, vẫn giọng giận dữ:

- Con gái con đứa lớn rồi phải biết ý tứ chút chứ, đừng để người khác dị nghị đánh giá.

- Em... em xin lỗi. Mà Minh ơi, áo anh hôi quá!!! - Tôi nhăn mặt nhìn anh.

- Không mặc thì trả đây, vừa đi chạy bộ về đường nhiên phải có mồ hôi rồi. Đâu ai lười như em, muốn hôi cũng chẳng được.

- Em chẳng thèm hôi nhé, đồ hôi như cú.

- Thôi đi về! - Anh khoác vai tôi đi về nhà.

- Ơ... em còn phải mua xôi.

- Đây, xôi mít đấy! - Anh đưa bọc xôi thơm phức ra, tôi cười nham nhở.

- Thank you vinamilk hihi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro