Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rầm"- Đống sách trên tay nó rơi hết xuống đất do đụng phải chàng trai nào đó

"Ui, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi"- Nó cúi xuống nhặt sách

" Không phải lỗi của cô, là tại tôi"- Chàng trai cúi xuống nhặt sách hộ nó

"Cám ơn anh"

"Ừm, cô tên gì?"

" Park T/b, 17 tuổi. Còn anh?"

"Jeon Jung Kook, 19 tuổi xem ra tôi lớn tuổi hơn cô"

"Nae oppa"- Nó cười tít mắt

Từ đó nó và anh quen nhau, hai người học cùng trường nên rất thân thiết, anh thường đưa nó đi học rồi đón nó về khiến nó nhớ về lúc nhỏ được anh trai chở đi học, bây giờ anh đã lớn rồi nên không thể chở nó đi học nữa. Hai người dần trở thành người yêu. Nó không ngờ anh và nó đến với nhau nhanh đến mức chóng mặt đó là chỉ trong vòng một năm. Sắp sinh nhật nó rồi ,nó cực kỳ thích thú khi nghĩ đến lúc được đón sinh nhật thứ 18 cùng anh.Bỗng nó thấy anh rất lạ, anh lạnh nhạt với nó, hay mắng nó nhiều chuyện nhưng nó không tin anh lại thay đổi tính cách nhanh như vậy. Cho đến một hôm, anh không sang đón nó đi học khiến nó chạy thục mạng đến trường, giữa đường còn bị ngã chảy máu chân, nó thầm trách anh không qua đón nó. Đến trường nó tìm anh nhưng hôm nay anh cũng không đến trường, từ tức giận nó chuyển sang lo lắng không biết anh xảy ra chuyện gì. Chiều hôm đó nó tìm hỏi cô giáo anh thì biết anh đã xin nghỉ học vì mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, nói đến đó cô giáo rơi nước mắt. Nó lập tức hỏi anh ở bệnh viện nào rồi chạy thật nhanh tới đó. Khi bước vào căn phòng, anh nằm trên một cái giường ở gần góc phòng. Gương mặt tím tái, đôi mắt anh trùng xuống, đôi môi nhợt nhạt khiến nó thấy đau đớn tột cùng.Nó ngôì xuống bên anh òa khóc, hình như có người đứng ngoài cửa nhìn nó khóc trong lòng có chút buồn nhưng vẫn rời đi để nó ngồi đó. Nó khóc một lúc lâu vẫn chưa thôi, bỗng có một cánh tay vuốt tóc nó cười hiền dịu, người đó không ai khác chính là Jung Kook, anh nói:

"Đừng khóc mà T/b, em càng khóc khiến anh càng không thể thanh thản rời khỏi nơi này đấy"

"Anh không được nói bậy, nhất định anh sẽ sống mà"- Nó nói trong hai hàng nước mắt

" Bất cứ sinh linh nào cũng phải chết đi mà, chỉ là sớm hay muộn thôi"

"Nếu anh còn nói thế nữa em sẽ giận anh"

"..." - Anh không nói gì nữa

Ngày đêm nó túc trực bên giường, chăm sóc cho anh


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro