Em Sẽ Lại Trôi Về Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- ... Em khỏe không? Lâu quá rồi.

- Như anh thấy đấy, em vẫn bình thường.

...Khoảng im lặng bao trùm lấy không gian ấm áp của những ngọn đèn vàng trong một góc quán nhỏ, tiếng nhạc Secret Garden vang lên réo rắt tưởng như có thể làm dịu lòng bất cứ ai đang nổi cơn thịnh nộ, kể cả an ủi một ai đang buồn. Hai con người ngồi đối diện nhau không nói gì sau câu hỏi thăm xã giao nghe chừng xa lạ. Tất cả không gian này đưa hoài niệm mỗi người về một miền xa thẳm xanh xao...

Anh vẫn thế, dường như thời gian 5 năm chẳng thể thay đổi được anh. Vẫn đôi mắt ấm, nhìn xoáy vào tâm can người ta và vẫn không dấu được nét buồn phảng phất; vẫn là vầng trán rộng và nếp nhăn của những suy nghĩ, lo âu và trách nhiệm chứ không phải những nếp nhăn của tuổi tác; Gương mặt, dáng người hiện rõ vẻ phong độ, chững chạc và đàn ông vốn có... anh không thay đổi gì nhiều, có chăng chỉ là ánh mắt anh nhìn cô thêm phần tha thiết và thương yêu...

Sau chừng ấy thời gian, cô đã trưởng thành và đúng như cái tuổi 28 của mình. Vẫn là cái kiểu cột tóc đuôi gà, vẫn dài và đen thẳm như ngày ấy; cũng như thế hàng mi cong vút càng làm nét mặt cô thêm dịu dàng và đượm buồn; dáng người vẫn mảnh mai, anh để ý thấy hình như cô cao hơn, trước cô chỉ đến vai nay đã tới cằm anh rồi. Có một điểm không lẫn đi đâu như một thói quen không thể bỏ của cô: bàn tay đặt dưới bàn, hai ngón ngón tay đầu tiên đan xen liên tuc thành con số 8! Cô vẫn như ngày nào!...

Chàng trai bồi bàn vô tình phá tan không gian im ắng bằng lời chào: "mời anh chị chọn đồ uống!"... "Một đen ít đường! - Một nâu nhiều sữa", cả hai dường như nói cùng một lúc. Anh bồi bàn chợt lặng thinh rồi nở nụ cười đầy thân thiết nói: " Rất vui được gặp lại anh chị" !

Không gian vẫn chỉ độc tiếng nhạc và màu vàng ấm cho đến khi anh chàng bồi bàn quay trở lại với hai ly café, cùng với hai cây nến thơm màu trắng ngắn và to. Đây là bàn duy nhất có loại nến thơm này...hình như đã lâu lắm rồi không một bàn nào được trang trí bằng hai cây nến thơm trắng, hai ly café và hai gương mặt quen thuộc đối diện. Chàng trai bồi bàn tỏ ra vui vẻ hơn thường ngày và với những vị khách khác, anh không quên rơi lại một câu trước khi đi: "Chúc hai người vui vẻ". Bài hát của Đàm Vĩnh Hưng vừa cất lên đã được thay trở lại bằng bản nhạc của Secret Garden quen thuộc làm anh và cô nhìn nhau bật cười.

- Công ty Anh vẫn tốt phải không? Hai Bác vẫn khỏe chứ ạ?

- Ba mẹ vẫn khỏe và nhắc em. Công ty vẫn thế. Cô ấy đã định cư ở Úc đã 5 năm nay, từ dạo em đi.

Cô im lặng nhìn anh, không phải ánh mắt thương hại mà là cảm giác có lỗi, áy náy và day dứt đang cuộn lấy cô.

- Em xin lỗi!

- Sao lúc nào em cũng nói câu đó? Cô ấy đi là quyết định của riêng cô ấy, anh có muốn cũng không giữ được, mà khi không có một điều gì để gắn bó thì...

Đến đó anh chợt im bặt và nhìn cô. Cô vờ cúi xuống cầm tách café lên...cafe hôm nay đắng quá, chắc do ai đó bỏ quá ít sữa.

Anh kể sau khi cô đi được 2 năm thì công ty anh gặp khó khăn, gần như đứng bên bờ vực, anh dồn hết tâm lực để vực dậy. Đã có lúc anh tưởng chừng như quỵ ngã và muốn buông xuôi hết tất cả ra sao thì ra nhưng nhìn thấy gương mặt, nghĩ đến gia đình và đến lời nói năm nào: "Rồi mọi thứ sẽ ổn, bởi vì đó là anh!" thì anh lại gắng gượng, gắng đứng lên vực dậy công ty, sự nghiệp. Sau đó đến giờ thì mọi thứ cũng đã tạm ổn, như lời cô từng nói trước khi ra đi!

Anh không hỏi cuộc sống của cô thế nào, bởi anh gần như biết tất cả những gì cô làm trong thời gian đó. Cô đi học khóa học bổng toàn phần thạc sĩ quản trị ở Canada mà trước đây cô đã từ chối, sau đó về làm trong một cơ quan ở Trung Ương đến giờ...vẫn ở cùng Mẹ và em gái!

- Tại sao ngày ấy em lại quyết định ra đi đột ngột như thế?

- ... Có lẽ đó là điều mà em cần phải làm, vậy thôi!

- Tại anh phải không? Anh làm em buồn đến thế phải không? Tại anh mà em phải ra đi như thế...Anh thật ngu ngốc, đã để em ra đi như thế.

- Em nói rồi, không phải tại ai, đó là quyết định của riêng em! Anh chẳng làm gì để em phải buồn cả.

- Anh biết em chỉ nói thế để anh đỡ suy nghĩ và day dứt. Anh xin lỗi!

- Chính em mới phải nói câu đó, vì em mà...- Cô nghẹn ngào, cố gắng kìm nén không để những gịọt nước mắt trào ra. Anh im lặng, định đưa bàn tay ra xóa đi giọt lệ rơm rớm nơi khóe mi nhưng rồi lại rút lại...cô ngồi trước mặt anh đó, giờ chẳng phải là "ai đó" ngày xưa nữa... Anh sợ lần nữa làm tổn thương cô.

Tiếng nhạc dịu nhẹ và réo rắt lòng người vẫn vang lên trong căn phòng, quán trở nên vắng vẻ, chỉ còn một bàn có hai ngọn nến cháy gần hết, hai ly café nguội lạnh và hai con người đối diện nhau... ký ức lại ùa về, bấy nhiêu không gian quá nhỏ bé cho những kỷ niệm cũ và những lặng thinh.

Anh đắn đo, suy nghĩ và miên man về một thời cũ đã trở thành quá khứ và kỷ niệm, trở lại một phần trái tim mà anh đã đóng chặt và chôn dấu suốt thời gian qua, nghĩ về những tháng ngày ấy, lòng anh lại thấy ấm áp và nhẹ nhàng. Có đôi mùa đông lạnh lùng và băng giá anh vẫn tự sưởi ấm mình bằng những kỷ niệm ngày ấy, bằng trí nhớ về cô, về gương mặt, nụ cười, ánh mắt...tất cả của anh và cô!

Ngày ấy anh thật quá nông nổi và khờ dại khi để cô ra đi trong buồn sầu và nước mắt. Có lẽ khi một người nào đó luôn ở bên cạnh mình, luôn hiện hữu trong cuộc sống như một điều gì đó quá quen thuộc và thành sự tất nhiên vốn có và phải có thì mình ít khi nhận ra cái cảm giác bình yên, nhẹ nhàng và tin tưởng tuyệt đối (đôi khi là tình yêu). Cứ tưởng rằng người ta mãi mãi ở nơi đó, mãi hiện hữu như vậy nên cứ thỏa chí vẫy vùng, cứ tha thẩn trong vòng tay những người khác. Mãi đến một ngày chợt không thấy dáng quen nữa, bỗng thấy thiếu vắng thật nhiều thì bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu trống trải và chông chênh vỡ òa như những con sóng ngoài khơi giông bão...

- Em đi đến nơi này cùng anh một lúc được không? - Anh lấy hết can đảm nói.

Cô im lặng không nói, cũng không gật hay lắc đầu. Cô với tay lấy tách cafe của anh nhấp một ngụm nhỏ, anh mỉm cười và cũng với tay nhấp một ngụm ly café của cô rồi đứng lên. Vẫn như trước, vẫn là câu trả lời bằng một cái nhấp môi tách café và đứng lên! Tiếng nhạc cứ ngân nga và lôi kéo lòng người, ánh đèn vàng vẫn ấm áp... cảm giác khấp khởi, chờ đợi và quấn quýt quay trở về sau những tháng ngày xa xôi tưởng chừng là mãi mãi...

Con đường này chẳng thay đổi nhiều, cũng hàng cây hoa sữa cũ, cũng là góc phố cũ nhưng chúng đang chào đón những bước chân quen. Bầu trời đầy sao, những nực hè và tiếng ve sầu vẫn râm ran trên các vòm cây. Không phải mùa thu mà sao anh cảm thấy lồng ngực mình tràn đầy hương hoa sữa... nồng nàn và tha thiết. Tiếng lá khô vỡ vụn dưới những bước chân qua. Anh đi trước, thỉnh thoảng nhún nhảy và huýt sáo điệu hát nào đó, chưa bao giờ kể từ dạo cô ra đi anh lại thấy mình thanh thản, nhẹ nhàng và tự do bình yên, phấn chấn như thế! Cô đi sau anh chỉ và bước, chỉ cần đưa bàn tay ra là sẽ lại chạm đến lưng anh...nhưng cô không dám, cô sợ lần nữa sẽ lại làm anh bị thương.

Đang đi chợt anh đứng khựng lại, một chút nữa là cô đâm sầm vào lưng anh. Anh nhìn cô, ánh mắt tha thiết và tràn đầy yêu đương, khẽ nói:

- Em còn nhớ chỗ này không? Chỗ mà em vẫn hay đứng đợi anh. Ngày nào anh cũng đi qua đây, dù nắng, mưa dù không còn ai đứng đó nữa...với hi vọng lại thấy em...anh...anh...Anh nhớ em lắm, sao em....

- "...Em...em...nhớ anh" - Cô bỗng cắt ngang lời anh rồi bật khóc nức nở, một câu nói mà cô kìm nén trong lòng, câu nói mà đã bao lâu không nói với bất cứ ai, giờ thì vỡ òa trong thổn thức, khát khao.

Anh ôm chặt lấy cô, không ngần ngại, không e dè, không đắn đo, nước mắt cô thấm ướt cả bờ vai anh... không gian như ngừng đọng và tràn ngập hương hoa nồng nàn, da diết, vỗ về hai trái tim rỉ máu đớn đau và dồn nén, tất cả vỡ tung như những con sóng trùng dương ào ạt mạnh mẽ ôm lấy bờ.

Những cơn bão đã dứt, những gió mưa và xa cách đã hết, chỉ để lại nơi nó đi qua tưởng chừng hoang tàn và đổ nát là một không gian trong veo không gợn chút mây, cơn bão mang theo nó những đau thương, những kìm nén, những xót xa...chỉ để lại tình yêu...một tình yêu mãnh liệt và tha thiết như những con sóng vẫn ngày ngày tìm về với bờ cát yêu thương, ấy là quy luật tự nhiên của những thứ gì vốn dĩ thuộc về nhau, dù có xa cách đến thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn sẽ tìm được lối về để là của nhau mãi mãi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro