Không tên....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  // Vì họ bán tôi // 

 // Nhưng họ vẫn là cha mẹ cậu // 

 Vương Nguyên nhướng mày nhìn tôi, dáng vẻ khinh khỉnh lạ thường, cậu ta lạinhếch cười một lần nữa, co hay ngón tay cái và ngón tay giữa lại rồi búng vàogiữa trán tôi. Cậu ta nói tôi là một tên mơ tưởng ảo mộng, chỉ giỏi nói nhữngđiều phi lí, những kẻ nghe chuyện luôn là những kẻ muốn hướng người kểchuyện trở thành một vị thánh. Ngẫm nghĩ thì Vương Nguyên nói cũng đúng nêntôi im lặng và nghe cậu ta nói tiếp. 

  // Họ chẳng coi tôi là con và bán tôi đi thì chẳng việc gì tôi phải coi họ là cha mẹ//

Tôi im lặng nhìn Vương Nguyên. Vì thật ra, tôi không biết phải nói gì. Cái cảm giácđang dâng lên trong lòng tôi, hy vọng đó không phải là thương hại. Tôi ghétnhất những kẻ thương hại tôi, và tôi không muốn làm điều đó với Vương Nguyên.  

  // Làm gì với tôi đi // 

 Tôi không nhớ là tổng cộng bao nhiêu lần Vương Nguyên làm tôi ngỡ ngàng. Cậuta kêu tôi làm gì đó với cậu ta. Nhưng là làm gì cơ chứ. Và tôi đã hỏi Vương Nguyên như thế. 

  // Là làm những gì anh cần phải làm với tôi vì số tiền anh bỏ ra cho tôi //   

  // Ý cậu là...??? // 

// Anh có bị ngu không đấy ??? Không lẽ muốn tôi phải nói thẳng ra là làmtình àh ??? // 

Lần thứ hai trong ngày hôm nay tôi ước có thể đấm vào mặt cậu ta hoặc làcưỡng bức cậu ta nhưng rất tiếc là tôi không thể làm gì cả và dĩ nhiên là chođến lúc này tôi chẳng cần giữ hình tượng làm gì cả, mặt tôi đực cả ra. 

 // Tôi không biết...tôi...tôi sợ //  (Mạ ôi mặt dày cx biết sợ cơ...kkakakakaka.......)

 // Vậy tôi lấy rượu cho anh nha, có thể uống rượu vào anh sẽ có hưng phấn //  

//Vương Nguyên//

// Hửh//

  Lần đầu tiên tôi gọi tên Vương Nguyên ngay trước mặt cậu ấy và cậu ấy tỏ rarất ngỡ ngàng. Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi còn đôi mắt thì mở to ra tròn xoe.Tôi nghĩ là Vương Nguyên không cố ý và việc mà đôi môi của cậu ấy cong lên chỉlà phản xạ tự nhiên khi đôi mắt mở to như thế. Và tôi đã gần như bất động khilỡ để ánh mắt mình chạm vào làn môi ấy. Đáng lẽ, cậu ta không nên có đôimôi như thế, thật sự nó quá đỗi quyến rũ. Và tôi thật sự cảm thấy khó chịu khiphải kiềm chế bản thân. Nhưng chẳng nhẽ tôi cứ nhìn vào chân cậu ta mãi vàcũng chẳng nhẽ khi làm tình thì tôi nhắm mắt lại. Thế nên Vương Tuấn tôivẫn cứ phải kiềm chế.   

  // Tại sao lại là tôi ??? // 

 // Tôi không biết...nhưng tôi nghĩ nếu người đó là anh sẽ tốt hơn // 

Dứt lời, Vương Nguyên đứng dậy và đi về phía chiếc bàn tròn đặt trong góc phòng.Rót đầy thứ chất lỏng màu đỏ vào chiếc li trên tay và mang đến cho tôi. Hỡiôi, ai đời rượu mạnh mà lại rót đầy ắp li thế kia chứ ??? Chẳng lẽ cậu ta muốnphục rượu tôi ??? Nghĩ thế nhưng tôi vẫn đón lấy li rượu từ tay Vương Nguyên.

  // Không ai lại rót rượu mạnh đầy li như thế này cả //   

  // Tôi không biết // 

// Chưa từng uống rượu àh ??? // 

// Ừh // 

// Trẻ ngoan nhỉ // 

// Cảm ơn // 

  Vương Nguyên, cậu ta có biết là tôi đang nói móc cậu ta không nhỉ ??? Hay làchính tôi mới là kẻ vừa bị móc họng bởi hai chữ "cảm ơn". Nhưng thôi kệ, aimóc họng ai cũng chẳng sao, việc tôi cần làm bây giờ là uống rượu rồi sau đólà làm những việc nên làm. Tôi đứng dậy, đi đến chỗ chiếc bàn tròn và sớtrượu từ trong li của mình sang một chiếc li khác, mang chiếc li đó đến cho cậu ta. 

// Có thể không phải là tuyệt đối, nhưng rượu cũng là một thứ thuốc giảmđau hữu ích đấy //  

Tôi nói và cậu ta dùng cả hai tay để cầm li rượu. Cậu ta giơ cao chiếc lingang mặt, đảo qua đảo lại để thứ chất lỏng ấy chao nghiêng trong cái khốitrong suốt bằng thủy tinh. Thiết nghĩ thứ chất lỏng đỏ rực và thơm nồng ấymà chảy dài trên thân thể trắng nõn không tì vết ấy thì gợi cảm còn gì bằng.Tôi cảm giác dường như những sợi gân máu dưới da tôi đang căng ra hết cỡvà nó có thể bung vỡ bất cứ lúc nào.  

  // Nó có màu đẹp quá, mùi vị có ngon không ??? //

  // Ngon, loại thượng hạng mà //   

  // Có đắng không ??? //   

  // Có //   

  // Thế...tôi không uống đâu //   

  // Sợ đắng àh ??? Nhát thế ??? //   

  // Vậy việc anh cảm thấy sợ khi sắp làm chuyện đó với tôi thì gọi là cái gì ???Thỏ đế ưh ??? //   

  Thỏ...thỏ đế áh ??? Thằng oắt con này, cậu ta dám bảo tôi là thỏ đế. Vương Tuấn Khải này mà là thỏ đế ưh ??? Tôi trừng mắt nhìn cậu ta và nhanh chóng cụpmắt xuống. Tôi thật sự không thích cái cách mà cậu ta đáp trả lại ánh mắt củatôi. Một vẻ mặt kênh kiệu, trịch thượng và ánh mắt đanh lạnh không phù hợpvới một gương mặt thiên thần.  

  Tôi uống nốt ngụm cuối cùng trong li của mình và đặt nó xuống đệm, đưamắt nhìn Vương Nguyên rồi lấy chiếc li trong tay cậu ấy, nhấm nháp. Không lẽrượu trong tay mĩ nam có mùi vị ngon hơn rượu bình thường chăng ??? Hay làdo tôi cảm thấy thế, hoặc tôi đã say. Không thể, tửu lượng của tôi rất cao cơmà. Chắc là do đầu óc tôi bị mê hoặc rồi.   

// Vương Nguyên//

  // Gì nữa ??? //  

  Giá mà Vương Nguyên biết vì cậu ta mà tôi cố gắng kiềm chế. Giá mà Vương Nguyên biết vì cậu ta mà tôi cố gắng thả lỏng bản thân để mặc cho cảm hứng dângtrào. Và giá mà Vương Nguyên biết vì cậu ta mà niềm hứng thú trong tôi bị lụi tànbởi hai chữ "gì nữa". Cậu ta chẳng có một tí lãng mạn gì cả. Vốn dĩ tôi địnhbảo cậu ta hãy hát cho tôi nghe, và tôi cũng đã sẵn sàng cái tâm lí để đónnhận câu trả lời không biết hát hoặc đơn giản là một chữ không cụt ngủn. Vàdĩ nhiên, có chuẩn bị sẵn tâm lí nên tôi cũng không shock mấy. Tôi thở hắt ravà tiếp tục nhấm nháp thứ cồn đỏ cay xé cổ họng!!! ^-^   

-------------------------------------------------

Nhịn là k có tốt đâu cn.

Chap này nhiều hơn mấy chap trc rồi ã. đừng hối t nhá.

kakaka......




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro