em thấy anh rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Anh Nguyên chạy như bay trên hành lang. Mặc dù bác sĩ luôn dặn đi dặn lại không biết mấy nghìn lần rằng cô không được tham gia mấy hoạt động mạnh đặc biệt là cái môn điền kinh này nhưng... không chạy thì làm sao mà kịp giờ vào học được. Vả lại bác sĩ đâu  có ở đây đành liều vậy. Buổi học đầu tiên mà đi muộn thì thật là chẳng biết giấu mặt vào nữa. Mà đâu phải cô cố ý đi học muộn để gây sự chú ý cơ chứ. Chỉ tại đêm qua cứ trằn trọc không ngủ, hồi hộp không biết ngày mai sẽ thế nào đến gần sáng mới chợp mắt được rồi sau đó lại ngủ say như chết. Bố mẹ về thăm ông bà ngoại từ hôm kia, Anh Nguyệt đến phiên trực nhật nên đi học từ sáng sớm thành ra chẳng có ai đánh thức Anh Nguyên cả. May mắn là cái đồng hồ sinh học của cô hoạt động cũng khá tốt nên cũng không đến nỗi muộn lắm nếu nhanh nhẹn hơn có lẽ cũng kịp giờ vào lớp. Mọi công tác vệ sinh cá nhân đều được hoàn thành một cách nhanh nhất có thể. Kết quả là hiện giờ cô đang ở trong tình trạng đầu tóc rối bù, hai con mắt đỏ lòm, trên mép vẫn còn lem vệt trắng của kem đánh răng chưa kịp chùi sạch. Mặc kệ! Dù sao cũng còn hơn là bị muộn học.

-          Bốp_Một bầu trời đầy sao đột ngột xuất hiện trước mắt cô. Choáng váng, ê ẩm.

" Hình như là mình vừa đụng phải một bức tường thì phải. Nhưng...tại sao giữa hành lang bao nhiêu người đi lại lại mọc ra một bức tường nhỉ?"_ý nghĩ đó vụt qua trong cái đầu vẫn còn đơ đơ sau tai nạn bất ngờ của Anh Nguyên.

 Cô từ từ hé mắt, một mắt rồi một mắt nữa. Cái gì trước mắt mình thế này! Chỉ là một màu xanh xanh, mờ mờ như có sương phủ vậy. Cô đưa tay lên đẩy gọng kính  để nhìn cho rõ rồi chợt hét ầm lên:

-          Kính! Kính của mình đâu mất rồi?

 Chắc chắn là nó vừa bị văng ra đâu đó sau vụ địa chấn vừa rồi. Nếu không có kính thì mình có khác gì người mù đâu. Cầu trời đừng có ai vô ý hay tệ hơn là cố tình dẫm phải_Anh Nguyên vừa lẩm bẩm vừa ngồi sụp suống đưa tay quờ quạng dưới đất một cách vụng về.

-          May quá! Tìm thấy mày rồi!

 Ngay lúc Anh Nguyên chạm tay được vào cặp kính yêu quý của mình thì một bàn tay khác cũng đồng thời vươn tới. Sự tiếp xúc bất ngờ khiến cô giật mình, cảm giác như có một dòng điện chạy dọc cơ thể. Nhanh như cắt cô rụt tay lại.

-          Kính của ban!_ Một giọng nam đột ngột vang lên.

Anh Nguyên sửng sốt. Giọng nói ấy hay quá! Nó mang một sức truyền cảm mãnh liệt, cuốn hút lạ kì. Anh Nguyên nghe tim mình đập "thình thịch! Thình thịch!..." từng nhịp rất rõ ràng. Chưa bao giờ cô có cảm giác kì lạ như vậy.

-          Bạn không muốn lấy lại kính sao? Kính bạn dày thật đấy, chắc bạn phải cận nặng lắm_vẫn là giọng nói ấy.

-          À! Ừ. Anh Nguyên hít một hơi thật sâu. Cô chìa tay ra trước mặt. Mặc dù ở rất gần nhưng cô cũng không thể nhìn rõ người tốt bụng đó chỉ chắc chắn một điều là người đó rất cao. Phải! rất cao và có giọng nói rất hay nữa chứ.

Người lạ đặt kính vào tay Anh Nguyên, có lẽ là đang mỉm cười:

-          Bạn chạy nhanh thật đấy. Mình cũng cố tránh nhưng không kịp. Xin lỗi nhé. Bye!

Ra là vậy đấy.Chạy vội quá rồi đâm vào người ta, rơi mất kính. Thật là xấu hổ quá đi mất. Đáng lẽ người xin lỗi phải là mình chứ. Cô đeo lại kính.

-          Thật ra...

Anh Nguyên chưa kịp nói hết câu nhưng đã kip nhận ra là chẳng có ai đứng trước mặt mình cả. Cô rất tò mò muốn biết người ấy trông như thế nào vậy mà khi có thể nhìn rõ rồi thì người ta lại như thể bốc hơi mất. Thảo nào mà các cụ có câu "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng".

-          Mình đúng là kẻ vô duyên nhất thế giới này mà. Chết rồi! Mình phải vào lớp thôi.

Anh Nguyên lại cắm đầu, cắm cổ chạy nốt đoạn đường còn dang dở. Gì thì gì việc vào lớp bây giờ vẫn là quan trọng nhất. Hóa ra thần may mắn cũng chưa đến mức ngoảnh mặt với cô. Vừa đặt được một chân vào cửa lớp thì chuông vào lớp cũng bắt đầu réo.

-          Phù! Cuối cùng thì cũng vào lớp được đúng giờ.

Nhưng đâu phải chỉ cần đến lớp đúng giờ là hết chuyện. Vừa thấy Anh Nguyên bước vào lớp, cả lớp gần 100 con người đang ồn ào như chợ vỡ bỗng im bặt và cùng với đó là gần 400 con mắt ( chỉ có một vài nhân trong lớp là có đủ 2 con mắt số còn lại toàn bị thừa giống cô) đổ dồn vào một chỗ duy nhất. Anh Nguyên cũng đảo mắt xung quanh chỗ mình đứng, tò mò không biết có cái gì lạ đến mức mọi người đều ngạc nhiên đến vậy. Nhưng ngay lập tức cô nhận ra nhân vật duy nhất xuất hiện ở vị trí này là cô. Một vài tiếng cười rúc rích như thể đã cố gắng kìm nén lắm rồi nhưng cuối cùng vẫn bật ra. Sau đó là cả một tràng cười nổ ra(tất nhiên rồi). Chẳng còn biết làm gì hơn, Anh Nguyên cúi gằm mặt, lùi lũi bước vào chỗ ngồi mà con bạn thân đang vẫy rối rít từ nãy đến giờ.

-          Trông mày thật là... Hoàng Lan lên tiếng ngay khi Anh Nguyên chưa kịp đặt mông xuống ghế.

-          Tệ lắm à? Câu này nếu không hỏi thì Anh Nguyên cũng biết câu trả lời rồi. Đằng nào thì cũng đâu còn câu gì để nói trong lúc này.

-          Phải nói là kinh dị ấy chứ. Đầu thì bù rù như tổ quạ, mặt thì giống mặt mèo, quần áo thì chính xác là lấy ra từ ổ của con milu rồi_vừa nói Hoàng Lan vừa giơ tay cào cào mái tóc vốn bình thường cũng chẳng mượt mà gì của Anh Nguyên.

-          Á! Đau quá! Nhẹ nhẹ thôi mày. Tại hôm nay tao đi học vội quá.

-          Đau gì mà đau. Cố chịu đi bà. Tao mà như mày thì nghỉ học một buổi luôn, có chết ai đâu. Bộ dạng như này mà dám ra ngoài. Nếu có con ma nào nhìn thấy mày chắc cũng chạy mất dép đấy.

-          Mày đừng có nói quá lên như thế chứ.

-          Thì cũng có hơi quá thật nhưng...nếu không phải là ma mà là người thì chắc cũng tránh xa.

-          Người nhìn thấy cũng tránh xa à?_Anh Nguyên chợt nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Người đó đâu có tránh xa cô, ngược lại còn rất tử tế nhặt lại kính cho cô nữa nhưng cuối cùng lại biến mất. Khoan đã! Không phải người ta biến mất vì bộ dạng này đấy chứ. Nếu đúng là như vậy thì...Thật không dám nghĩ nữa.

-          Này! Hình như tao gặp được hoàng tử của mình rồi Lan ạ.

-          Cái gì?

Tiếng hét của Hoàng Lan một lần nữa kéo theo hàng trăm con mắt đổ dồn vào hai đứa. Hoàng Lan bụm miệng:

-          Chết! Nói to quá. Tao không nghe lầm đấy chứ?

-          Mày ngạc nhiên lắm à?

-          Chứ sao. Mày là đứa lúc nào cũng bị ám ảnh bởi chuyện học hành thi cử. Vậy mà một buổi sáng dậy muộn mày đột nhiên nói tìm thấy một hoàng tử. Tin nổi không?

-          Thực sự tao cũng không dám tin nhưng cảm giác đó...Lạ lắm. Tao nghĩ cái đó gọi là tình yêu sét đánh.

-          Trời! Bây giờ thì tao đã hiểu. Chắc chắn là mày nhìn thấy một anh cao to, đẹp trai rồi đổ cái rầm luôn chứ gì. Chuyện ấy rất là bình thường thôi, chẳng phải sấm sét gì đâu. Người ta gọi là cảm nắng thôi mà.

-          Không phải như mày nói đâu. Tao chưa kịp nhìn rõ người ta nên không biết  có cao to, đẹp trai hay không nữa. Chỉ biết người ta có giọng nói cực kì cuốn hút và...tay thì rất ấm nữa.

-          Trời đất quỷ thần ơi! Chưa nhìn rõ mặt mà cho người ta nắm tay. Vậy thì tao biết hoàng tử của mày rồi. Khỏi nói! Khỏi nói nữa.

-          Nhưng...

Anh Nguyên chưa kịp nói dứt câu thì thầy giáo bước vào lớp. Bỗng nhiên, rộ lên một tiếng "ồ" cả lớp ai cũng mắt chữ A, mồm chữ O. Thầy không đẹp trai kinh hoàng cũng không xấu ma chê quỷ hờn mà điều quan trọng là theo sau thầy là một cô gái. Thấy thái độ lạ của sinh viên thầy hơi lúng túng nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, ngoảnh đầu lại và cũng ngạc nhiên không kém:

-          Em...em...là...

Cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng trả lời:

-          Em là sinh viên của lớp ạ! Xin lỗi thầy, em đến muộn rồi ạ!

-          Không... không sao đâu. Em vào lớp đi, tôi cũng vừa mới đến thôi.

-          Woa! Đẹp như hoa hậu ấy mày nhỉ. Chuẩn không cần chỉnh luôn._Hoàng Lan huých cùi trỏ sang phía Anh Nguyên. Lúc lâu sau chẳng thấy con bạn phản ứng gì, Hoàng Lan quay sang lầm bầm:

-          Mày đúng là chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả. Người ta...

Hoàng Lan đột nhiên sựng lại khi thấy Anh Nguyên vẫn đang dán mắt vào cô bạn mới đến, mồm há to đến mức tưởng như có thể nhét vừa một chai Coca-Cola.

-          Này! Mày làm sao thế?

-          Tự nhiên tao thấy mất hết cả tự tin mày ạ! Sao lại có người sinh ra chỉ để làm cho người khác mất tự tin như vậy chứ?

Khuôn mặt trái xoan với chiếc mũi dọc dừa cân đối và đôi môi đỏ hồng của cô gái ấy có thể gây ấn tượng với bất cứ ai ngay từ lần đầu gặp gỡ. Anh Nguyên đặc biệt chú ý đến đôi mắt. Nó đen một cách kì lạ ẩn dưới hàng mi dày, cong vút. Trong đôi mắt ấy, cô đọc thấy trong đó một nỗi buồn, không phải nỗi buồn vơ vẩn của mấy cô gái thích mơ mộng mà là một nỗi buồn rất thầm kín. Hình như cô bạn ấy luôn muốn cố giấu nó đi nhưng càng giấu thì nó lại càng lộ rõ.

-          Đúng là rất đẹp_Hoàng Lan gật gù. Nhưng có cần phải tự ti đến thế không mày. Bọn mình cũng đẹp mà.

-          Mày lại thế rồi_Anh Nguyên nguýt dài

-          Chứ sao nữa. Mà mày nhìn cái váy kẻ hồng với cái thắt lưng màu đen mặt đá kia đi. Hôm nọ tao vào shop với  bà chị ngó qua thấy giá tới 2 triệu đấy, giống y chang cái của bạn ấy luôn. Tao cá với mày là tiểu thư nhà giàu trăm phần trăm đấy nên không chắc có phải là vẻ đẹp tự nhiên không nữa. Thời buổi này có tiền thì muốn gì mà chẳng được.

Hoàng Lan là vậy cứ chạm đúng mạch là cô nàng thao thao bất tuyệt chẳng biết trời đất là gì.

-          Công nhận là bạn ấy biết ăn mặc thật. Mặc cái váy đấy mới khoe được chân dài chứ_Cô nàng tiếp tục.

-          Mày nói tao mới để ý. Chân bạn ấy đẹp thật, giống y như cái chị gì cao cao ở nhóm SNSD ấy.

-          Chị   . Mày chẳng bao giờ nhớ được tên người nổi tiếng cả._Hoàng Lan càu nhàu.

-          Thì tại mấy cái tên đấy khó nhớ kinh lên với cả nhiều thế thì tao làm sao mà nhớ nổi.

-          Chẳng qua là tại mày không quan tâm thôi. Như tao đây này, tao có thể kể tên đầy đủ 9 chị trong SNSD, 5 chị trong Wonder Girl,5 anh trong Big Bang, 13 anh trong Super Junior, 7 chị trong...

-          Stop stop!_ Anh Nguyên xòe năm ngón tay ra hiệu cho cô bạn dừng lại. Nếu để Hoàng Lan tiếp tục thì có lẽ cả làng giải trí Hàn Quốc sẽ bị lôi ra hết mất. Dù sao hôm nay cũng là buổi học đầu tiên phải ra dáng là một sinh viên gương mẫu chứ. Nguyên tắc đầu tiên: Không nói chuyện riêng trong giờ ( không tạo cơ hội cho người khác nói chuyện riêng chắc cũng giống nhau).

Mai Anh_tên cô bạn mới vào_ chọn ngồi một mình ở một chiếc bàn trống gần cửa sổ. Mặc dù trước đó cung có nhiều lời mời gọi của một số sinh viên trong lớp nhất là mấy nam sinh rất ra dáng công tử nhà giàu nhưng câu trả lời luôn là cái lắc đầu dứt khoát.

  -Đúng là hội chứng tiểu thư. Chắc người ta chẳng bao giờ giao du với bọn mình đâu_Hoàng Lan vừa liếc mắt về phía Mai Anh vừa tranh thủ nhồm nhoàm bánh mì trong giờ giải lao.

- Sao mày lại nói thế? Chắc tại chưa quen thôi. Mới buổi học đầu tiên. Bọn mình cũng thế mà_Anh Nguyên không đồng tình với cách nói có phần tiêu cực của Hoàng Lan.

- Tại mày không biết thôi. Ở trường này họ phân biệt đẳng cấp ghê lắm. Con nhà thượng lưu thì chơi với con nhà thượng lưu còn thường dân bọn mình thì chơi với nhau. Nói chung là không có bất kì mối quan hệ nào hết.

- Xì! Mày làm như hiểu biết nhiều lắm ấy. Cái gì mà thượng lưu với bình dân chứ. Giờ đâu phải thời phong kiến nữa.

- Mày đừng quên bà chị tao là sinh viên năm cuối rồi đấy. Trước khi vào đây bà ấy truyền kinh nghiệm cho tao hết rồi. Tao cũng không ngờ lại có con bạn ngốc như mày. Thượng lưu là những đứa nhà giàu ấy, con ông to bà lớn ấy còn bình dân là những đứa như bọn mình gia cảnh thường thường bậc trung thôi. Tao không biết là mày ngây thơ thật hay giả vờ ngây thơ nữa.

- Cái đấy thì tao biết rồi.Nhưng tao tưởng...

- Tưởng cái gì? Tưởng con nhà ông Tượng ấy. Tóm lại tao cá với mày con bé Mai Anh ấy không bao giờ chơi bời với bọn mình cả.

   Nãy giờ nghe Hoàng Lan nói Anh Nguyên cũng thấy có lí. Đúng là chị của Hoàng Lan đã học ở đây hơn 3 năm mà chị ấy thì chắc chắn là không nói dối rồi. Nhưng nếu đúng là phân biệt đẳng cấp như vậy thì chẳng có gì hay ho cả. Giàu có thì sao? Tại sao phải phân biệt chứ? Anh Nguyên suy nghĩ về điều đó trong suốt những tiết học còn lại nhưng vẫn chẳng thể nào nghĩ ra câu trả lời hợp lí.

   Trời nắng, nóng. Tuy không đến nỗi nắng gay gắt, nóng kinh hoàng nhưng phải ngồi đợi xe buýt lúc trưa trật thế này thì đúng là một cực hình. Từ trường về tới nhà Anh Nguyên phải bắt tới hai tuyến xe buýt nên từ bây giờ đây là cái cực hình mà cô sẽ phải chịu đựng trong một thời gian dài nữa. Nhưng may mắn là nhà Hoàng Lan lại ở rất gần trường nên những hôm phải học cả ngày cô sẽ ở lại nhà Hoàng Lan vào buổi trưa. Bố mẹ Hoàng Lan lại xem Anh Nguyên như con cái trong nhà nên cái khoản ăn nhờ ở đậu đó cũng chẳng có vấn đề gì. Hoàng Lan và Anh Nguyên quen nhau trong mấy tháng ngắn ngủi luyện thi ở trung tâm nhưng lại dính với nhau như hình với bóng, như thể ông trời đã sắp đặt trước là hai đứa phải gặp nhau và là bạn thân của nhau mãi mãi vậy. Ngày đầu tiên tình cờ ngồi cạnh nhau, Anh Nguyên đã bật cười khi nghe Hoàng Lan chia sẻ lí do chọn trường "rất chi là đơn giản" của mình:

-          Tại nhà tôi gần trường đó, đỡ phải đi học xa làm gì cho mệt. Cả ngày được ăn cơm mẹ nấu. Tôi nghiện mấy món ăn của mẹ tôi lắm.

Cũng hay đấy chứ! Vì nghiện cơm mẹ nấu mà quyết tâm ôn thi vào trường gần nhà mặc dù đó là trường thuộc hàng "khủng", điểm đầu vào cao nhất nhì cả nước.

-          Vả lại tao cũng cú bà chị tao nữa. Bà ấy cậy học trường đó nên lúc nào cũng ra vẻ ta đây. Làm như chỉ có mỗi mình bà ấy là vào được chắc. Tôi quyết tâm thi vào trường này bố mẹ cũng cản ghê lắm. Mẹ tôi còn kêu đừng có trèo cao để mà ngã đau nữa. Còn bà chị tôi thì can bố mẹ đừng cản để tôi biết thế nào là ngã đau. Đã thế tôi lại càng quyết tâm rồi muốn ra sao thì ra.

Lúc đó Anh Nguyên thấy Hoàng Lan thật giống mình, bỏ ngoài tai tất cả thậm chí còn coi đó là động lực để cố gắng hết mình giống như chú cóc trong câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng. Chú ta bị điếc nên đã hiểu nhầm những lời bàn lùi của những chú cóc khác là lời động viên và nhờ đó chú ta nhảy lên được khỏi miệng hố tử thần. Anh Nguyên không bị điếc nhưng phải giả vờ điếc để bỏ ngoài tai tất cả những lời khuyên của bố, mẹ, bạn bè và tất cả những người quan tâm đến cô mặc dù cô biết mọi người đều muốn tốt cho cô, không muốn cô phải đối mặt với thất bại. Nhưng cô sẵn sàng chấp nhận thất bại và kết quả cuối cùng là cô đã thành công. Đó thực sự là một niềm tự hào vô cùng lớn của Anh Nguyên.

-Này!_ Có ai đó vỗ vai cô từ đằng sau.

Theo phản xạ Anh Nguyên lập tức quay đầu lại và thấy ngay cái mặt cười toe toét với con mắt híp dịp của Hoàng Lan.

-          Con quỷ! Làm người ta giật hết cả mình. Không về còn ở đây làm gì?

-          Thì ngồi đợi xe buýt cùng mày chứ làm gì_ Hoàng Lan thản nhiên đáp.

-          Sao tự nhiên lại đòi chờ xe buýt cùng tao. Trưa rồi mà chưa thấy đói à? Tao là mày thì bây giờ đã yên vị trước mâm cơm rồi.

-          Thì cũng định thế nhưng thấy mày phải đứng đây chịu khổ cũng không nỡ nên ra đứng cùng cho vui. Lát tao về cũng chẳng sao mà.

-          Mày đúng là dở hơi rồi nhưng dở hơi một cách... dễ thương. Tao ghét cảnh phải đứng chờ xe buýt mà xung quanh toàn những người không quen lắm.

-          Đấy! Tao biết mà_Hoàng Lan vênh mặt. Bây giờ mặt cô nàng và bầu trời chắc chắn là hai mặt phẳng song song hoàn hảo. Anh Nguyên mỉm cười. Hoàng Lan đúng là Hoàng Lan, lúc nào cũng nhiệt tình với bạn bè.

Đột nhiên cô nàng khều Anh Nguyên ra hiệu vừa phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm. Theo hướng Hoàng Lan chỉ xuất hiện một cô gái xinh đẹp với váy hồng, thắt lưng đen, giầy cao gót hồng_ là Mai Anh. Cô bạn đang tiến lại gần chiếc xe ô tô 4 chỗ bóng loáng, sang trọng, đỗ ngay trước cổng trường.

-          Ước gì mình được như cô ấy_ Hoàng Lan chép miệng xuýt xoa.

-          Yên tâm đi. Mười năm nữa. À! Năm năm nữa thôi mày sẽ có cơ hội được như vậy._Anh Nguyên quay sang bạn vỗ vai an ủi

-          Cơ hội thôi á? Mà tận năm năm nữa thì nói làm gì. Tao muốn ngay lúc này, ngay bây giờ khi mà tất cả mọi người xung quanh đều chú ý đến mình.Mày hiểu không?_Lời an ủi của Anh Nguyên hình như đang bị phản tác dụng đối với Hoàng Lan.

Cô nàng mím môi thật chặt, mắt vẫn không rời đối tượng đang "bị" ghen tị. Nhưng bỗng thái độ của Hoàng Lan thay đổi hẳn. Mắt cô nàng mở to, sáng rực như bắt được vàng, cả mồm cũng há hốc ra nữa,

-          Sao vậy mày?

-          Mày nhìn kìa!_Hoàng Lan chỉ tay, vẫn là hướng lúc nãy.

Lần này thì cả Anh Nguyên cũng phải ngạc nhiên. Một anh chàng đẹp trai như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích xuất hiện bên cạnh Mai Anh. Tuy chỉ nhìn từ xa nhưng hai người họ thật sự nổi bần bật trong đám đông nhốn nháo trước cổng trường. Hoàng tử mặc áo phông cộc tay xanh biển, quần Jean xanh nhưng lại đi một đôi giày thể thao màu đỏ, mái tóc được đánh rối tự nhiên nhưng lại theo một cách rất chuyên nghiệp. Khuôn mặt đẹp với các đường nét hài hòa nhưng cũng đầy nam tính. Hình như tất cả mọi con mắt của mọi người đều dán vào họ. Dù là cố ý hay vô tình liếc qua đều không thể rời mắt ra ngay được.

-          Có lẽ họ là một cặp, trông rất xứng đôi_Anh Nguyên lên tiếng phá tan sự im lặng nãy giờ.

-          Tao chỉ ước là bạn ấy ngay bây giờ, ngay tại đây_ Hoàng Lan vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ do cô nàng tự tạo nãy giờ.

-          Tỉnh lại đi mày_Anh Nguyên vỗ vai Hoàng Lan. Xe buýt đến rồi. Tao về đây!

Anh Nguyên đang định bước lên xe thì bất ngờ bị Hoàng Lan kéo giật lại suýt nữa thì ngã lăn quay ra đất may mà kịp thời lấy lại thăng bằng.

-          Lại chuyện gì nữa đây?

-          Mày nhìn hộ tao xem có phải tao hoa mắt không. Anh...anh ấy...Hoàng Lan lắp bắp.

Anh Nguyên hướng mắt theo Hoàng Lan và cũng ngạc nhiên không kém con bạn. Hoàng tử đang bước đến chỗ hai đứa, từng bước đi mạnh mẽ, dứt khoát.

-          Là thật đấy. Anh ấy đang bước đến đây_Anh Nguyên thì thầm vào tai cô bạn.

-          Là mày hay là tao vậy? Anh ấy muốn làm quen với mày hay với tao?_ Hoàng Lan gần như muốn bóp nát cánh tay Anh Nguyên.

Anh Nguyên lắc đầu. Cô cũng giống như Hoàng Lan đâu biết hoàng tử đang có ý định gì.Hoàng tử càng tiến lại gần, Anh Nguyên càng nhìn rõ và một cảm giác kì lạ xuất hiện cũng ngày một rõ ràng. Cảm giác như đã quen từ rất lâu rồi, khuôn mặt ấy vừa như quá đỗi thân thuộc lại vừa giống như chưa từng thấy bao giờ. Bây giờ hoàng tử đã đến trước mặt hai đứa và...lướt qua, bước lên xe buýt.

-          Thì ra là lên xe buýt à? Thế mà cứ tưởng...Cô nàng vừa ăn một quả dưa bở to tiếng thở dài. Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó vô cùng quan trọng, cô nàng đẩy Anh Nguyên lên xe một cách rất chi là bạo lực rồi nói với theo kèm theo cái nháy mắt đầy ẩn ý:

-          Nhớ này: họ tên, địa chỉ, số điện thoại nữa thì càng tốt. Mai báo cáo. Ok!

 Trời !Còn bắt người ta điều tra nữa chứ. Mình còn không cả có gan bắt chuyện với người không quen vậy mà còn phải chạy xồng xộc đến trước mặt hoàng tử đẹp trai để xin số điện thoại_Anh Nguyên thầm nghĩ.

  Vì là giờ cao điểm nên xe buýt rất đông người, phải khó khăn lắm Anh Nguyên mới chen được một chỗ đứng an toàn mà không bị ai xô đẩy. Trong xe chật cứng toàn người là người, mùi mồ hôi cùng với mùi kẹo cao su quyện vào nhau tạo thành một mùi vô cùng khó chịu khiến Anh Nguyên nôn nao. Cô đảo mắt xung quanh, không thấy hoàng tử đâu cả. Mà mặc dù hoàng tử có đứng ngay cạnh đi nữa thì chắc gì đã dám mở lời, chuyện gì chứ chuyện này thì không phải là sở trường của cô.

Anh Nguyên nhìn ra ngoài cửa kính. Những dãy phố tấp nập người, những công trình xây dựng còn đang dang dở đầy cát bụi, những hàng cây xanh mướt bên đường. Từ bây giờ những cảnh vật ấy sẽ trở nên rất quen thuộc với cô, sẽ theo cô trong suốt những năm tháng sinh viên sau này.

-          Á á...Tiếng kêu thất thanh của một người đàn ông ngay phía sau cắt đứt dòng suy nghĩ của Anh Nguyên. Cô ngoảnh lại và thấy hoàng tử đang nắm chặt cổ tay của một người thanh niên dáng vẻ gầy gò nhưng lại có con mắt sắc lẻm, tay kia bị bẻ quặt ra sau lưng. Trên tay của người thanh niên là một vật gì đó trông rất quen.

Anh Nguyên nắn túi quần trước. Rỗng không.Đúng rồi! Dây đeo có hình mèo Kitty không lẫn vào đâu được.

  Tên móc túi nhanh chóng bị những người xung quanh khống chế. Hoàng tử giật lại chiếc điện thoại trên tay hắn từ từ tiến lại gần Anh Nguyên. Tim cô lại bắt đầu đập mạnh "thình thịch! Thình thịch...". Anh Nguyên không hiểu tại sao hôm nay cô lại không thể điều khiển được nhịp tim mình.

-          Của bạn này!_ Hoàng tử vừa nói vừa chìa chiếc điện thoại trước mặt Anh Nguyên.

Cô giật mình. Chẳng phải đây là giọng nói hồi sáng sao? Một lần nữa nó lại xuất hiện cùng với một nụ cười_một nụ cười mà có lẽ những trái tim băng giá nhất cũng phải tan chảy.

-          Dây đeo đẹp lắm nhưng bạn nên bỏ nó đi.

Hoàng tử chưa kịp dứt lời thì Anh Nguyên đã nhanh như cắt giật lại điện thoại như thể hoàng tử chuẩn bị ném nó đi đến nơi rồi.

-          Không được! Đấy là quà của em gái mình.

-          Vậy à? Nếu vậy bạn nên để nó trong túi xách rồi kéo khóa lại nếu không muốn quà của em gái và cả chiếc điện thoại yêu quý đều không cánh mà bay_ Hoàng tử vẫn rất điềm tĩnh, không hề tỏ thái độ khó chịu trước hành động bất ngờ của Anh Nguyên.

-          -À!_Anh Nguyên ngập ngừng_Có phải bạn là người lúc sáng đã nhặt kính hộ mình?

-          Là bạn à?

" Là bạn à?". Vậy là đúng rồi nhưng câu trả lời ấy...Có nghĩa là người ta chẳng có một chút ấn tượng nào về mình cả, nghĩa là việc ấy chẳng qua là tự nhiên phải thế thôi chẳng cần phải nhắc đến nữa làm gì. Sau tất cả những suy nghĩ "đầy tính loogic" như vậy Anh Nguyên rút ra kết luận rằng lời cảm ơn + xin lỗi chẳng cần thiết nữa. Dù sao thì người ta cũng đâu có quan tâm. Hoàng tử ư? Một con người lạnh lùng, vô cảm thì có. Làm quen ư? Dẹp hết và kéo khóa miệng cho đến khi về đến nhà.

    Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cuối cùng thì giây phút mong đợi của Hoàng Lan cũng đến. Không phải là cô nàng ghét môn chủ nghĩa Mac_Lenin này mà ngược lại cảm thấy nó khá thú vị nhưng cũng không thể thú vị hơn câu chuyện về hoàng tử mà Anh Nguyên hứa sẽ tường thuật lại không sót một tẹo nào trong giờ giải lao. Cô nàng rất tò mò lí do tại sao sáng nay Anh Nguyên lại đến lớp với khuôn mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước và mỗi khi nhắc đến hoàng tử thì lại được nhận lại một cái nhìn âu yếm đến chết người. Một thỏa thuận được đưa ra là nếu cô nàng giữ được trật tự trong giờ học thì nguyện vọng của cô nàng sẽ được đáp ứng trong giờ giải lao.

-          À...Ừ...Thế à?...Thật sao?...Anh Nguyên nói đến đâu thì mặt Hoàng Lan lại có xu hướng thay đổi đến đó. Lúc thì hai mắt cô nàng sáng rực lên như đèn pha ô tô lúc lại cau mày ra vẻ nghi ngờ, lúc thì tươi như hoa, khi lại ỉu xìu xìu. Sau cùng, cô nàng chốt lại bằng một câu khiến Anh Nguyên suýt ngất:

-          Tóm lại sau tất cả những gì tao nghe được từ mày thì có thể thấy chàng đích thị là một Mr. Hoàn Hảo.

-          Cái gì? Mày có nhầm không đấy? Thái độ như vậy mà cũng được xem là Mr. Hoàn Hảo sao?_ Anh Nguyên không ngờ người luôn tự nhận là có con mắt nhìn người chuẩn như Hoàng Lan lại có thể đưa ra một đánh giá sai lầm đến như vậy.

-          Chứ sao nữa_Hoàng Lan vẫn giữ nguyên lập trường của mình.

Cô nàng tiếp tục trước thái độ ngơ ngác của Anh Nguyên:

-          Mày công nhận là chàng đẹp trai chứ?

-          Công nhận!_Anh Nguyên gật đầu

-          Nhưng đẹp trai cũng chỉ là hình thức bên ngoài thôi quan trọng là con người bên trong thế nào đúng không?

-          Đúng. Tao cũng đang định nói vậy. Tao cứ tưởng mày bị vẻ ngoài của người ta làm đảo lộn nên suy nghĩ một đằng còn nói một nẻo chứ.

-          Vớ vẩn. Tao mà như vậy à? Nghe tao hỏi tiếp đây. Những lần tình cờ gặp gỡ đều là do chàng ra tay giúp đỡ mày đúng không?

-          Đúng.

-          Chuyện móc điện thoại thì chàng là người đúng mà. Mày cứ đeo lủng lẳng như vậy khác nào đang mời gọi những tên móc túi. Cuối cùng là chuyện chàng không nhớ mày cũng chẳng có gì đáng trách cả. Bộ dạng của mày sáng qua thì ai mà dám nhớ vả lại làm chuyện nghĩa hiệp mà lúc nào cũng nhớ như in chờ người ta đến cảm ơn thì mới là đáng trách ấy.

Anh Nguyên gật gù. Hoàng Lan đúng là Hoàng Lan lúc nào cũng như triết gia, lí lẽ đầy sức thuyết phục. Nghĩ lại Anh Nguyên cũng cảm thấy mình đã quá vội vã khi đánh giá một con người.

-          Nhưng...tao thấy chàng không phải là người dễ tiếp cận đâu. Mày nên bỏ cái ý định làm quen đi.

-          Mày chẳng hiểu gì cả. Thế mới có sức cuốn hút chứ.Tao thì thấy chàng rất là hợp với mày đấy.

-          Mày lại nói vớ vẩn cái gì thế. Mày thích người ta thế sao tự dưng lại đấy sang tao là sao?

-          Tao có thích đến mấy thì người ta cũng đâu biết tao là ai. Mày thì khác người ta giúp đỡ mày như thế mày cũng có lí do để làm quen bằng cách gặp để cảm ơn rồi biết đâu...

Hoàng Lan vừa nói vừa liếc qua Anh Nguyên chớp mắt lia lịa. Nhìn cũng biết trong đầu cô nàng này đầy những ý đồ đen tối.

-          Tao hiểu rồi. Nếu tao làm quen được với chàng thì những chuyện sau này tao nói với chàng sẽ là về một cô bạn dễ thương và tốt bụng cực kì là mày chứ gì.

-          Mày đúng là rất thông minh Nguyên ạ!

-          Tao không thông minh chẳng qua là trên cái mặt mày hiện hết ra rồi thôi. Nhưng...Mày đừng có mà tưởng tượng nữa. Cả cái trường rộng lớn như này mà chẳng biết tí tẹo thông tin gì về chàng thì tìm thế quái nào được. Với lại chẳng phải đó là bạn trai của Mai Anh lớp mình sao.

-          Mày yên tâm đi. Tao có thông tin về chàng rồi. Theo lời tả chi tiết của tao bà chị tao khẳng định chàng chính là hotboy đang nổi nhất trường hiện nay. Gia đình giàu có, bố mẹ là doanh nhân hiện đang sống ở Mỹ. Trước đây cũng là sinh viên của một trường đại học bên Mỹ nhưng vì lí do nào đó lại trở về Việt Nam một mình và học ở đây. Học giỏi, đẹp trai, đa tài, là niềm mơ ước của mọi cô gái và điều này mới quan trọng đây: chưa có bạn gái.

-          Chi tiết quá nhỉ nhưng có chắc không đấy_Anh Nguyên nghi ngờ

-          Chắc như đinh luôn. Bà chị tao còn cho xem cả ảnh nữa mà_Hoàng Lan khẳng định.

-          Nói vậy chị mày cũng quen người ta à?

-          Không!

-          Vậy sao lại có ảnh chứ?

Hoàng Lan kéo sát Anh Nguyên vào gần hơn, thì thầm:

-          Bà ấy chụp trộm.

-          Hả! Chụp trộm á?

-          Ừ. Chụp bằng điện thoại. Đừng nói cho ai biết đấy không thì bà ấy sẽ...

Hoàng Lan xẹt ngang bàn tay qua cổ để minh họa cho hậu quả mà hai đứa sẽ phải gánh chịu khi dám lộ ra thông tin mật này. Anh Nguyên lè lưỡi:

-          Xem ra ghê quá nhỉ nhưng yên tâm đi tao không kể cho ai đâu. Dù gì tao cũng phải giữ chút thể diện cho chị Bích nhà mày chứ.

-          Mày biết thế là tốt đấy!

Thực ra chuyện người ta là một hotboy nổi bập bềnh của trường cũng không phải là đáng ngạc nhiên lắm đối với Anh Nguyên. Nhìn cách ăn mặc của người đó không khó để đoán ra đó là một công tử con nhà giàu. Nhưng chắc chắn điều cuốn hút mọi người không phải chỉ có vậy. Trong con người đó hẳn có rất nhiều điều đáng ngưỡng mộ mà bất kì cô gái nào cũng nhận thấy. Nghĩ đến điều đó tim cô bỗng đập mạnh hơn cảm giác giống như khi bất chợt chạm tay, khi đối diện với con người ấy. Là con gái Anh Nguyên cũng ước gì...

-          Nhưng tại sao mày lại khẳng định chắc chắn người ta chưa có bạn gái.

-          Người ta là hotboy mà nếu có bạn gái thì không lí do gì chị tao lại không biết, bà ấy là chuyên gia săn tin đấy. Có lẽ cô nàng Mai Anh lớp mình có họ hàng dây mơ rễ má hay quen biết gì đó thường thôi.

-          Chắc vậy mà thế nào thì cũng chẳng liên quan gì đến tao cả. Tao sẽ không làm theo cách của mày đâu, mày muốn thì tự thân vận động đi.

-          Nguyên! Nguyên yêu quý, dễ thương và tốt bụng nhất trên đời. À còn nữa chàng tên Việt Anh, sinh viên năm cuối lớp Ngân hàng. Quá đầy đủ rồi còn gì nữa. Nguyên!

-          Dù mày có tiếp tục đưa tao lên tầng mây thứ 10 đi nữa thì không là không. Mày biết tính tao rồi đấy.

Hoàng Lan xịu mặt. Cô nàng thừa hiểu Anh Nguyên đã nói gì là chắc như đinh đóng cột, có khóc lóc van vỉ đi nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì. Đang tập trung suy nghĩ để nghĩ ra một kế sách gì đó thuyết phục cô bạn cứng đầu thì có một người xuất hiện trước mặt hai đứa làm cho cô nàng không thể nghĩ gì được nữa.

Xin lỗi! Mình ngồi cùng hai bạn được không? _Giọng nói nhẹ như gió khiến người nghe khó mà từ chối được.

Anh Nguyên hơi lúng túng trước lời đề nghị đột ngột chưa biết phải trả lời sao thì Hoàng Lan đã nhanh nhảu đáp lại:

-          Tất nhiên là được, của chung mà. Bạn ngồi xuống đây đi, Mai Anh!

Thực ra, cô nàng cũng khá bất ngờ trước lời đề nghị đó của một tiểu thư nhà giàu mà mới hôm qua thôi cô còn quả quyết rằng sẽ không có bất cứ quan hệ bạn bè nào với hai đứa. Các ghế đá xung quanh còn trống rất nhiều nên không khó để đoán ra là cô tiểu thư này đang muốn kết bạn. Hoàng Lan cười thầm. Nếu đúng là như vậy thì việc mà cô nàng đang gẫy lưỡi nhờ vả Anh Nguyên nãy giờ chẳng phải đã thành công một nửa rồi sao. Việc quan trọng bây giờ là điều tra xem Mai Anh có phải là bạn gái của hoàng tử hay không thôi.

-          Hai bạn nói chuyện gì mà sôi nổi vậy?_Vậy là phỏng đoán của Hoàng Lan hoàn toàn chính xác.

-          Cũng không có gì đâu, chỉ là mấy chuyện thường ngày thôi mà.

Anh Nguyên cười nhẹ. Xem ra cô bạn khá thân thiện chứ làm gì có chuyện như Hoàng Lan nói. Đang định hỏi một câu để tăng thêm không khí thân mật thì Hoàng Lan xen vào:

-          Mai Anh này! Mình muốn hỏi bạn một câu được không?

-          Được chứ! Bạn muốn hỏi gì mà có vẻ nghiêm trọng vậy?

-          Không! Không có gì nghiêm trọng cả đâu. Chỉ là...Bạn có bạn trai chưa vậy?

Câu hỏi bất ngờ của Hoàng Lan khiến Anh Nguyên giật nảy mình. Dù tò mò thế nào cũng không nên vội vàng như vậy chứ. Ít ra thì  cũng phải kiếm mấy câu mào đầu hay hay rồi mới vào đề chứ. Thật là...

-          Đây là câu mà bạn muốn hỏi à?_ Mai Anh quay sang phía hai đứa khi Hoàng Lan vừa mới dứt câu.

Hoàng Lan gật đầu. Lúc này cô nàng đang hồi hộp chết đi được nên chẳng thể nào để ý đến cái véo vào hông và con mắt chớp lia lịa của Anh Nguyên.

-          Vậy thì xin lỗi. Mình nghĩ bọn mình chưa đủ thân để trả lời câu này. Mình vào lớp trước đây.

Mai Anh bước đi để lại đằng sau hai vẻ mặt ngơ ngác như nai vàng.

-          Đấy tao đã bảo rồi. Bọn nhà giàu không dễ chơi đâu_Hoàng Lan lẩm bẩm.

-          Cái gì mà không dễ chơi chứ. Tại mày hết cả đấy.

-          Này! Anh Nguyên! Đi đâu thế? Tao có làm gì đâu. Này!....

-          Mày không làm gì cả. Chỉ làm tao xấu hổ muốn chết thôi. Tao vào lớp đây_ Anh Nguyên ngoái lại.

-          Tao xin lỗi mà. Này! Chờ tao với chứ...

      Dạo này Anh Nguyên nhận thấy Anh Nguyệt rất lạ, đầu óc lúc nào cũng để trên mây. Mẹ bảo nó dọn cơm thì nó sẽ đi quét nhà, bảo nó lấy hộ cái đĩa hoa quả  thì nó lại đưa cho mẹ cái đĩa cd. Thỉnh thoảng Anh Nguyên lại bắt gặp nó ngồi ở bàn học chống cằm nhìn  ra ngoài cửa sổ. Tưởng có cái gì hay ở ngoài đó hóa ra chỉ có mỗi cái cây khô nhưng Anh Nguyệt  nhìn chăm chú đến mức Anh Nguyên gọi đến khản cổ dưới nhà mà nó cũng không biết. Anh Nguyên cũng đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân của thái độ lạ đó mỗi lần nói chuyện với Anh Nguyệt. Trong câu chuyện của nó bao giờ cũng xuất hiện một cậu bạn mới tên Tuấn Anh. Nào là hắn ta mới chuyển vào lớp mà chẳng biết sợ ai, lúc nào mặt cũng vênh vênh. Nào là tháng trước hắn ta cướp mất hạng nhất của nó nên nó quyết tâm phục thù. Nào là cô giáo xếp hai đứa ngồi một bàn khiến nó bực mình, vân vân và vân vân.Theo như lời Anh Nguyệt thì cậu bạn đó đúng là kẻ thù không đội trời chung của nó nhưng cách nó nói về cậu ta thì...

-          Chị biết dạo này nhóc làm sao rồi đấy. Lo mà học hành cho tốt đi!

 Anh Nguyên buông lời "đe dọa" khi thấy Anh Nguyệt chống cằm nhìn xa xăm với vẻ mặt đầy " tâm trạng".

-          Làm sao là làm sao chứ? Em vẫn bình thường. Có bị sao đâu.

-          Ừ. Đúng là không sao cả. Chỉ là làm vỡ vài chục cái bát, dẫm vào con miu khoảng chục lần mỗi ngày gì đó, mấy lần trượt chân trên cầu thang và một vài vụ khác. Ngoài ra thì chẳng sao cả.

-          Cái đấy là tại tính vụng về thôi. Bình thường chị chẳng bị mẹ cằn nhằn suốt ngày về mấy chuyện đấy còn gì. Có gì nghiêm trọng đâu_Trong đầu Anh Nguyệt lúc nào cũng có đầy những lí lẽ.

-          Đối với chị thì tất nhiên là bình thường rồi nhưng đối với nhóc lại khác. Nhóc thừa hiểu điều đó mà.

Lần này Anh Nguyên không thể để thua cô em láu cá được. Mấy khi mà có dịp nắm trúng tim đen của cô nhóc này.

-          Không nói gì được phải không? Lí do  là thằng nhóc tên Tuấn Anh chứ gì?

-          Gì chứ? Hôm nay chị ăn gì mà toàn nói linh tinh thế. Chẳng qua là em lo lắng chuyện học hành thôi_ Nhìn mặt Anh Nguyệt đỏ bừng lên trông đáng yêu đáo để.

-          Có chối cũng vô ích thôi. Hôm nào mang nhóc đó về đây chị duyệt cho. Chị có con mắt nhìn người hơi bị chuẩn luôn.

-          Em với tên đó chỉ là bạn bè thôi.

-          Thì chị bảo em dẫn nhóc đó về với danh nghĩa bạn bè thôi. Nếu thấy được chị chỉ cách cho, đảm bảo là sẽ cua được nhóc đó ngay_Anh Nguyên nháy mắt đầy ẩn ý.

-          Ai mà thèm cua hắn. Mà chị có cua được ai bao giờ đâu mà đòi chỉ em

-          Đừng coi thường chị thế chứ. Chị cũng cua được nhiều rồi chẳng qua là không giới thiệu với nhóc sợ nhóc tủi thân thôi. Giờ mới biết Anh Nguyệt nhà ta cũng là con gái đấy.

-          Này! Em nhịn chị nãy giờ rồi đấy. Chị còn nói nữa thì chị biết tay.

-          Chị cứ nói đấy. Định đánh chị à?

-          Không!

-          Á! Tha cho chị. Buồn quá đi mất! Ha...Ha...Ha...

Anh Nguyệt mà giở trò này thì Anh Nguyên thua chắc. Muốn trả thù cũng không được vì cô nhóc này không có máu buồn nhưng kể ra nắm được điểm yếu của người khác cũng hay đấy nhỉ. Thỉnh thoảng lôi chuyện này ra trêu cô nhóc. Cứ nhìn cái vẻ mặt giả vờ không quan tâm nhưng hai má lại đỏ ửng lên lại thấy buồn cười. Thì ra Anh Nguyệt đã lớn thật rồi!

  Sáng nay có tiết thể dục. Đây đúng là môn học tử thần với Anh Nguyên một phần vì sức khỏe yếu một phần là vì cô chẳng có chút năng khiếu nào về thể dục, thể thao cả. Ngay cả việc tâng cầu tại chỗ cũng khiến Anh Nguyên phải khó khăn lắm mới lấy được điểm 5 hồi học phổ thông. Nghe thầy phổ biến nội dung học trong kì này là môn chạy bền mà Anh Nguyên toát mồ hôi hột. Trước đây học chạy bền Anh Nguyên toàn được miễn vì tim cô có vấn đề nhưng giờ đã lên đại học rồi chẵng lẽ...Anh Nguyên nghĩ thầm.

-          Hết nhóm kia là đến nhóm mình chạy rồi đấy. Không hiểu sao tao thấy ớn quá. Chỉ là luyện tập mà thầy bắt chạy đến 5 vòng sân_Hoàng Lan nhăn mặt như khỉ ăn ớt. Cô nàng chắc cũng chẳng hứng thú gì với việc tập thể thao cả.

-          Ừ_ Anh Nguyên gật đầu, mới chỉ nghĩ đến quãng đường sắp phải chạy Anh Nguyên đã hoa hết cả mắt rồi. Hy vọng là sẽ ổn cả.

-          Này! Cái cô tiểu thư đấy cũng chạy cùng nhóm với mình đấy. Nhìn cậu ta thế kia thì chạy thế quái nào được nhỉ. Chắc chắn là sẽ ngất giữa đường thôi.

Hai tay chắp nách, Hoàng Lan hất cằm về phía Mai Anh. Trông bộ dạng của cô nàng lúc này như thể đang muốn khiêu chiến với ai vậy. Mai Anh đang tranh thủ vặn mình khởi động trước khi chạy. Thân hình chuẩn không cần chỉnh của cô bạn khiến Anh Nguyên thấy ghen tị, ngay cả khi cô bạn mặc đồ thể thao trông cũng rất tuyệt. Đến người cùng giới còn phải trầm trồ khi ngắm nhìn cô ấy thì việc cô ấy có bạn trai là hoàng tử cũng là chuyện rất bình thường và tất nhiên là phải như vậy. Không hiểu sao ý nghĩ ấy làm Anh Nguyên thấy buồn. Cô không thể xua đuổi được hình ảnh của hoàng tử trong đầu, nó luôn thường trực khiến nhiều lúc Anh Nguyên nghĩ rằng mình điên thật rồi. Điều đặc biệt là Anh Nguyên luôn có cảm giác những suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu mình đã lâu lắm rồi chỉ là bây giờ cô mới thực sự thấy rõ nhưng nghĩ lại thì trước khi gặp hoàng tử  Anh Nguyên cũng chưa từng suy nghĩ nhiều về một chàng trai như vậy.

 Vòng chạy đầu tiên không có vấn đề gì. Anh Nguyên nghĩ chạy bền cũng không có gì đáng sợ lắm. Đâu có ai yêu cầu chạy nhanh cứ chạy từ từ dưỡng sức thì đâu thể có chuyện gì được. Hoàng Lan cũng khỏe thật, vừa chạy song song với Anh Nguyên cô nàng vừa tranh thủ nói chuyện:

-          Bọn mình cứ chạy chậm thôi mặc kệ mọi người. Đến khi nào mọi người dừng mình cũng dừng. Như vậy ít nhất cũng ăn gian được một vòng.

-          Tập trung chạy đi, chưa gì mà mày đã tính đến chuyện ăn gian rồi

-          Thì phải tính trước chứ. Mà cái cô nàng tiểu thư ấy cũng không đến nỗi nhỉ. Chạy trước bọn mình đến cả vòng mà cũng chẳng có vẻ gì là mệt cả.

-          Tất nhiên rồi. Cứ nhìn dáng của cậu ấy thì biết là rất chăm tập thể thao. Mày cũng đừng có suốt ngày nghĩ những điều không tốt về người ta nữa.

-          Ý mày nói là tao suốt ngày chỉ nghĩ xấu xa về người khác chứ gì?

-          Thôi! Tao không thèm nói chuyện với mày nữa, còn phải lấy sức để chạy nữa_ Anh Nguyên quyết định kết thúc câu chuyện tại đây nếu không nó sẽ biến thành tranh cãi kéo dài mất.

Đến vòng thứ 4 thì Anh Nguyên bắt đầu có cảm giác không ổn. Tim cô đập mạnh tưởng chừng như sắp rụng ra ngoài đến nơi rồi. Mồ hôi chảy xuống miệng mặn chát từng giọt. Hoàng Lan nãy giờ vẫn làm ra vẻ giận dỗi không thèm để ý bỗng nhiên quay sang, hốt hoảng kêu lên:

-          Sao mà mặt mày trắng bệch ra thế kia hả? Lại còn ra nhiều mồ hôi thế chứ. Nếu chạy không nổi thì xin thầy cho nghỉ đi, đừng có cố nữa.

-          Tao không sao đâu. Chỉ còn vòng cuối cùng thôi mà.

Anh Nguyên cố gắng trả lời trong hơi thở dồn dập để trấn an cô bạn. Dù sao thì cũng phải cố gắng đến cùng, không thể bỏ cuộc khi sắp đến đích được. Nhưng...sao lại khó thở thế này? Trời đất quay cuồng rồi mọi vật trước mắt bỗng tối sầm lại. Chân muốn bước nhưng lại mềm nhũn ra không còn chút sức lực nào. Anh Nguyên nhắm mắt, ngã quỵ. Vậy là đã thua  nhưng không cô không hối hận vì đã cố gắng hết mình rồi. Trước lúc bất tỉnh cô vẫn còn kịp nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hoàng Lan, tiếng xôn xao của mọi người rồi bỗng nhiên người nhẹ bẫng. Dường như cô đang bay, mà đúng hơn là đang nằm trên một đám mây bay lơ lửng, cảm giác an tâm lạ. Đám mây cứ trôi bồng bềnh, bồng bềnh.

-          Mày tỉnh rồi à? Mày thấy thế nào rồi?_ Là giọng của Hoàng Lan.

Tuy đã mở mắt nhưng Anh Nguyên vẫn chẳng nhìn rõ thứ gì cả. Theo phản xạ Anh Nguyên quờ tay lên thành giường như mỗi buổi sáng thức dậy để tìm kính bất ngờ cô rụt tay lại. Lạnh quá! Hình như thành giường làm bằng inox thì phải.

-          Không sao. Tao nhớ là mình đang bay mà. Tại sao lại nằm ở đây chứ?_ Anh Nguyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

-          Mày bay thì sướng rồi. Tao thì lo sắp chết đây. Tại sao mày không nói là mày bị... Mà tại sao tao lại không biết cơ chứ? Bọn mình tuy chơi với nhau chưa lâu nhưng cũng rất thân mà. Tao đúng là người vô tâm nhất trên đời này.

  Nghe Hoàng Lan tuôn ra một tràng như vậy, Anh Nguyên chợt nhớ ra mọi chuyện. Hình như cô đã bị ngất khi đang chạy bền và đây chắc chắn là bệnh viện. Lúc với vào trường Anh Nguyên đã tự nhủ phải bảo vệ sức khỏe thật tốt để không bao giờ phải bước chân vào căn phòng này, cô không muốn nhìn thấy thuốc, không muốn ngửi thấy mùi cồn, không muốn phải nằm lên chiếc giường màu trắng toát, nói chung là không muốn thấy tất cả những gì liên quan đến bệnh viện. Nhưng chắc là không được rồi, có lẽ suốt cả đời nó sẽ bám lấy cô.

-          Mày đừng nói vậy. Tại tao không nói cho mày thôi với lại nhìn tao khỏe thế này đâu ai nghĩ là có bệnh phải không?

-          Khỏe cái đầu mày. Người gì mà chẳng có da có thịt gì cả. Chỉ tại tao vô tâm nên không để ý thôi. Xin lỗi nhé!

Anh Nguyên ngồi dậy choàng hai tay qua cổ Hoàng Lan và ôm con bạn thật chặt. Cô thấy mình thật hạnh phúc khi luôn có những người quan tâm đến mình như vậy.

-          Tao sắp chết ngạt rồi đây này! Mày làm gì ghê vậy?

-          Mày nghe cho kĩ này_Anh Nguyên đẩy Hoàng Lan ra, nhìn thẳng vào mắt cô bạn, giọng nói đầy vẻ nghiêm trọng.

-          Ừa. Nói gì thì nói đi. Tao đang nghe rất chăm chú đây!

-          Tao yêu mày. Tao thật sự rất yêu mày!_ Cô dằn từng tiếng như thể sợ Hoàng Lan không nghe rõ.

Hoàng Lan mở to mắt, toàn thân tê cứng khi Anh Nguyên vừa dứt câu. Không ngờ một người như Anh Nguyên lại có thể có một phát ngôn gây sốc như vậy. Cô nàng lắp bắp :

-          Mày...mày nói...nói...yêu tao hả? Vậy...mày là...là...less sao? Mày không đùa đấy chứ.

-          Không! Tao không đùa_Vừa nói Anh Nguyên vừa phải cố nín cười vì bộ dạng cuống quýt của con bạn_Tao yêu mày thật nhưng tao không phải là less. Tao yêu mày như một người bạn chứ không phải là...

Hoàng Lan thở ra một hơi dài, cảm giác như trút được một khối đá nặng mà  suýt chút nữa thì bị nó đè cho nghẹt thở.

-          Mày dọa tao ác quá đấy.

-          Trời! Muốn thể hiện tình cảm một chút mà bị người ta hiểu lầm là dọa người ta mới khổ chứ.À! Mà chỉ có mỗi mình mày ở đây thôi à? Bố mẹ tao đâu rồi. Cả Anh Nguyệt nữa

-          Mày có vẻ quen với việc ở đây quá nhỉ. Thực ra lúc đưa mày vào phòng y tế ở trường cô giáo nói mày chỉ cần nằm nghỉ một lát sẽ tỉnh thôi nhưng có người cứ khăng khăng đưa mày vào bệnh viện để kiểm tra còn dọa tao không được báo cho gia đình vì sợ mọi người lo lắng chứ.

Thì ra là như vậy. Nãy giờ Anh Nguyên cứ tưởng tình trạng của mình chắc nguy kịch lắm. Có lẽ mọi người đều trốn ra chỗ nào đó để khóc rồi chỉ còn mỗi Hoàng Lan ở đây chờ mình tỉnh dậy để mắng vì đã không cho cô nàng biết sớm. Chính vì vậy mà Anh Nguyên mới tranh thủ nói với cô bạn thân những lời yêu thương nếu không cô sợ sẽ không còn cơ hội nữa. Từ khi biết mình bị bệnh Anh Nguyên lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận những điều xấu nhất. Anh Nguyên cũng không đồng ý làm phẫu thuật vì biết rằng cơ hội thành công không nhiều, nếu phẫu thuật không thành công thì ngay lập tức cô sẽ không còn gì cả. Vậy thà cứ sống như thế này còn có hi vọng, còn có thể có thời gian làm những điều mình muốn chứ không phải sống trong những giây phút căng thẳng đến rợn người.

-          Là ai vậy?_Anh Nguyên cảm thấy rất tò mò về người Hoàng Lan vừa nhắc đến. Nếu như vậy, chắc hẳn người đó rất quan tâm đến cô và biết rõ về căn bệnh của cô nữa.

-          Mày không thể tượng tưởng được người đó là ai đâu. Đến tao là người hoàn toàn tỉnh táo cũng còn không dám tin vào mắt mình nữa là_Cái kiểu dẫn chuyện đầy bí ẩn ấy khiến Anh Nguyên càng thêm tò mò_Lúc vừa định vượt qua mặt mày tao bỗng nghe thấy một tiếng "bịch" ngay lập tức tao quay sang đã thấy mày nằm quay lơ dưới đất. Tao hoảng quá vội hét ầm lên, tất cả mọi  người lúc đó đều dừng lại rồi đổ dồn vào chỗ mày. Khung cảnh lúc đó vô cùng hỗn loạn, mọi người cứ nhốn nháo cả lên người thì bảo cõng mày vào phòng y tế, đứa lại bảo phải gọi xe cấp cứu vì sợ nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đó tao đã khóc nức nở đấy. Mày thấy tao lo cho mày kinh chưa?

-          Nãy giờ mày nói gì vậy? Tao có hỏi mấy cái đấy đâu. Tóm lại là ai đã đưa tao vào bệnh viện?_Anh Nguyên không còn đủ kiên nhẫn để nghe Hoàng Lan tường thuật lại sự việc.

-          Bình tĩnh nào. Việc gì thì cũng phải có đầu có cuối chứ. Lúc đó đúng là chỉ toàn người nói nhưng chẳng có ai làm cả. Thế mới biết mấy chàng công tử lớp mình đúng là toàn được mỗi cái đầu to mắt cận thôi, chẳng có chút sức khỏe nào cả. Mà mày cũng có đô con gì đâu chứ. Đúng lúc tao định tự mình xốc mày lên thì...

Nói đến đây, Hoàng Lan bỗng  nhiên dừng lại. Cô nàng nở một nụ cười đầy bí ẩn rồi tiếp:

-          Đúng lúc đó một người xuất hiện và quát ầm lên "Mọi người tránh hết ra! Để cho người ta còn có không khí để thở chứ!". Rồi người đó bế mày trên tay chạy như bay vào phòng y tế.

-          Cái gì? Bế tao á? _ Anh Nguyên bỗng giảy nảy lên như đỉa phải vôi.

-          Đúng rồi. Là bế đấy. Cứ nghĩ đến cái cảnh ấy tao lại muốn bị như mày một lần. Thật là lãng mạn quá đi mất. Y như trong mấy bộ phim Hàn Quốc ấy.

-          Thế thì tao biết là ai rồi.

-          Mày biết thật rồi à? Không phải chứ. Lúc đấy mày đơ như thế thì biết thế nào được.

-          Tuy tao đơ thật nhưng cứ theo lời mày kể thì chắc chắn là thầy thể dục rồi, chỉ có thầy thì mới có kinh nghiệm xử lý mấy tình huống đấy. Nhưng tao không hiểu tại sao thầy lại bế tao. Tuy là thầy khỏe thật nhưng làm thế có hơi...

-          Ai bảo mày là thầy thể dục_ Hoàng Lan gắt lên_ Mày thì cũng chỉ nghĩ được đến thế thôi. Nhưng không phải đâu. Có cho mày đoán đến mai cũng không ra đâu. Là hoàng tử đấy.

Hoàng tử? Ý mày là hoàng tử tên Việt Anh ý hả? Không phải chứ. Không thể tin được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro