Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người Tạ Tế tế cứng ngắc.

Khương Hi Diên ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người cô nhìn thấy Quý Huyền, nhíu mày thật sâu, mà khi Quý Huyền nhìn thấy Khương Hi Diên liền vứt đồ lại mà bỏ chạy.

Dưới ánh mắt mạnh mẽ ác liệt của Khương Hi Diên, Tạ Tế Tế đoán chừng nếu không thừa nhận thì cũng không được rồi, vì vậy híp mắt cười cười: “Haha, nó là em trai của em.” Thấy ánh mắt anh ta ngày một sâu thẳm, Tạ Tế Tế lập tức giải thích: “Em sợ anh để ý mới không dám nói cho anh biết, anh . . . anh đừng giận mà.”

Khương Hi Diên xanh mặt: “Thật sự thì em còn có chuyện gì gạt anh nữa?!”
Tạ Tế Tế như bị dọa kêu ‘A’ một tiếng, cả người liền nhảy lên trên người Khương Hi Diên.

“Em làm gì vậy?” Giọng nói của Khương Hi Diên lạnh băng nhưng tay lại đặt trên lưng cô để cô khỏi té xuống, liền nghe được Tạ Tế Tế yếu ớt nói: “Có rắn.”

Thấy anh ta cúi đầu tìm rắn, Tạ Tế Tế liền ghé vào tai anh ta nói: “Mỗi lần anh nói tới Quý Huyền, ánh mắt căm ghét rõ ràng như vậy, em sợ nếu anh biết rõ quan hệ của em với cậu ấy…” Giọng nói của cô đột nhiên thấp dần: “Cũng sẽ ghét cả em.”

Tạ Tế Tế cẩn thận quan sát biểu tình của Khương Hi Diên, Khương Hi Diên lại nâng trán: “Anh không phải để ý đến chuyện Quý Huyền, anh để ý chính là việc em không ngừng lừa gạt anh, anh có thể tha thứ em một lần nhưng không phải lúc nào cũng…”

Sợ anh ta sẽ nói không tha thứ cho mình, Tạ Tế Tế liền tranh thủ ôm chặt cổ anh ta: “Thôi mà, đừng giận nữa, em biết sai rồi được không? Chuyện này cũng không có gạt anh.” Vừa dứt lời, Tạ Tế Tế lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Ánh mắt chân thành của cô làm người khác cũng không đành lòng nhìn thẳng nhưng Khương Hi Diên vẫn mở miệng: “Rắn ở đâu?”

Tạ Tế Tế khẽ giật mình, ánh mắt bối rối nhìn xuống mặt đất, đáng tiếc là không tìm được gì, vừa ngẩng đầu, ánh mắt cẩn thận từng chút một nói: “Cái đó…ha ha…em sai rồi, đây thực sự là lần cuối cùng.”

Khương Hi Diên thở dài, nói dối là một loại bệnh, phải trị. Anh ta vốn còn muốn dạy dỗ Tạ Tế Tế thêm một lát nhưng không biết tại sao lại nhìn thấy tài xế nhà mình lái xe tới đón, bị người ngoài nhìn thấy Tạ Tế Tế trèo trên người mình cũng có chút ngại ngùng, cho nên anh ta nói: “Xuống.”

Tạ Tế Tế không buông tay, cũng không để ý tới lời anh ta nói, chỉ nói: “Sau này em sẽ kể chuyện cho Loan Loan nghe, thay thế vị trí của Quý Huyền trong lòng em ấy, anh có thể tha thứ việc em nói dối không?”

Khương Hi Diên thấy cách đó không xa tài xế đang chậm rãi mở cửa xe, liền nói với Tạ Tế Tế: “Ừ, em xuống trước đi.”

Tạ Tế Tế kích động, buông lỏng tay nhảy xuống, lúc Khương Hi Diên vừa nhẹ thở ra, cô bỗng nhiên nhảy lên hôn anh ta một cái, người tài xế vừa lúc bước xuống xe trông thấy cảnh này: “Tôi…Khương tổng, sao anh lại bị người ta quấy rối, cái đó…xe tôi để ở đây, tôi đi trước.”

Thấy tài xế ăn nói lộn xộn, khóe miệng Khương Hi Diên khẽ giật, nghiến răng nghiến lợi nhấc cổ áo của Tạ Tế Tế, lên chiếc xe mà người tài xế để lại.

“Sau này, đều tùy em.” Ngừng một chút, vẻ mặt Khương Hi Diên hơi run rẩy: “Chỉ cần em dè dặt một chút.”

Tạ Tế Tế mừng thầm trong lòng, điểm mấu chốt của Khương Hi Diên đã từ ‘không thể nói dối’ đổi thành ‘dè dặt’, không phải tình yêu thì là cái gì, cô dịu dàng cười nhìn anh ta: “Không thành vấn đề, ở bên ngoài em sẽ dè dặt, trong nhà thì…ha ha.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro