Chương 6: Cách mà hắn trả thù tôi... thâm thật!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra đây là cách hắn trả thù tôi vụ ném lon, tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy khó chịu. Không khó chịu sao được khi "địa bàn" của tôi chỉ còn cỡ một ô gạch chứ?

Rút kinh nghiệm của ngày hôm qua, chuông báo thức vừa reo là tôi đã lập tức ngồi dậy, vươn vai và ngáp dài một cái cho tinh thần sảng khoái. Tôi dụi dụi hai mắt rồi với tay lấy cái điện thoại hôm qua bị bỏ xó, bật lên.

Có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Duy Nhất. Cái tên này chắc gọi cho tôi không được nên mới nhắn tin để lại đây nè.

Để xem hắn ta nhắn cái quái gì!

"Đào Thiên Ngọc! Cô chạy trời không khỏi nắng đâu!"

Cái tin nhắn sặc mùi đe dọa.

Tôi lè lưỡi với cái điện thoại rồi tắt máy.

Làm vệ sinh cá nhân, thay đồ, cột tóc xong xuôi, tôi đeo cặp rồi xuống nhà ăn sáng.

Hôm nay mẹ phải đi làm sớm nên đưa Thiên Ngân và Thiên Nga đi học rồi đến thẳng chỗ làm luôn, chỉ còn mình tôi ngồi ăn sáng. Hôm nay mẹ nấu bún bò, món mà tôi thích nhất.

Vừa ăn tôi vừa nghĩ: ăn sáng ở nhà là chắc cú nhất! Lên trường ăn mắc công lại bị tên thối tha kia cướp mất!

Nghĩ đến hắn, tôi chợt nghẹn họng. Hôm nay đến lớp, có khi nào hắn ta lại chơi xỏ mình như hôm qua để trả thù không?

Có thể lắm chứ, hắn gian xảo thế mà!

Tôi nhanh chóng ăn hết tô bún rồi đem tô đi rửa, lấy ổ khóa chuẩn bị khóa cửa đi học.

Chân tôi vừa bước tới bậc thềm thì chợt khựng lại. Nhẹ đặt chân phải xuống trước, tôi khóa cửa rồi tung tăng đi học.

Hôm nay thời tiết đẹp vậy không nên bị lời hăm dọa của cái tên trời đánh kia ảnh hưởng.

Tôi đi dọc trên vỉa hè, ngước mặt nhìn lên bầu trời trong xanh không một tí gợn mây, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuyên qua từng kẽ lá, rọi xuống mặt đất. Gió thổi nhè nhẹ mang theo hương thơm của hoa sữa tỏa ra bên trong hàng rào nhà người ta, tôi chun mũi hít lấy. Thơm quá đi!

Bỗng... mùi hương của hoa sữa từ từ biến mất, thay vào đó là mùi thum thủm như mùi phân chó ở đâu đó quanh đây. Tôi cúi xuống, vừa hít hít vừa tìm xem cái con chó mất nết nào đi bậy làm ảnh hưởng đến buổi sáng tốt lành của mình.

Mày kia rồi!

Ở ngay bên cạnh thùng rác, tôi thấy một con bẹc-giê to tướng, mặt mày "bặm trợn" cùng với một con chó nhỏ đen thui, xấu hoắc đang thi nhau ị, xong rồi bọn chúng còn giơ chân lên tè bậy. Không biết chó nhà ai mà ăn ở bẩn thế!

Có câu "chủ nào chó nấy" vậy chắc chủ của chúng cũng ăn ở mất vệ sinh như vậy!

Tôi nhăn mặt, thấy tởm với hành vi vô văn hóa của chúng nhưng nhìn thấy con bẹc bự tổ bố kia thì có hơi... (nuốt nước bọt) sợ. Tôi lượm một cục đá nhỏ rồi nấp vào gốc cây sung, chọi một phát vào thùng rác khiến chúng nó giật mình kêu ăng ẳng rồi chia nhau chạy một mạch. Tôi phủi tay, cho bọn mày chừa nhé!

Hoàn thành nhiệm vụ của một công dân ăn ở có vệ sinh, tôi tiếp tục tung tăng đến trường.

- Bạn thân ơi vui quá là vui, bao ước mơ mình vẫn đi tìm. Chợt hôm nay... Ý. - Tôi dừng lại, nhìn xuống chân. Hình như tôi vừa đạp phải một cái gì đó.

Nhẹ giở chân lên, hai mắt tôi bây giờ đem so với đèn pha ô tô còn sáng hơn nữa. Chu choa mạ ơi! Dưới chân tôi là tờ polymer hai trăm ngàn, là hai trăm ngàn đó nha! A a a a a!

Tôi lấm lét nhìn xung quanh, sau đó nhảy qua nhảy lại tờ tiền ba cái (vì tôi nghe nói nếu không làm vậy thì sẽ bị mất gấp đôi tiền nhặt được). Đúng lúc này có một người đi ngang nhìn tôi bằng ánh mắt dành cho người "cõi trên". Tôi cười hì hì, chỉ tờ tiền dưới đất:

- Con đốt phong long! - Rồi khom xuống nhặt lấy nó cất vào túi. Ai làm rớt của thì ráng chịu đi, bởi vì... vào tay quan là của quan! Ha ha ha!

Có lẽ hôm nay tôi bước chân phải ra đường nên mới may mắn như thế! Hoặc cũng có thể do vừa rồi tôi mới làm được chuyện tốt nên đây là phần thưởng mà ông trời tặng cho tôi! Hí hí!

Người ta nói đen tình thì đỏ bạc, vì mình không có tình nên mới nhặt được của.

Tôi sung sướng nghĩ.

- Đào Ngọc ơi vui quá là vui, hai trăm "k" mày vẫn đi tìm. Chợt hôm nay trời đã khiến cho ước mơ bỗng nhiên không còn là xa xôi...

Vì nó nằm ngay trong túi tôi rồi, đâu còn xa xôi gì nữa! Khà khà!

Tôi đến trường trong niềm vui sướng tột cùng. Thấy ông bác bảo vệ mặt mày ủ dột nhìn đăm đăm ra ngoài cổng, tự dưng lại thấy tội lỗi vì ngày hôm qua đã nói dối bác ấy. Hic hic! Thôi mày bớt giả tạo được rồi đó Ngọc à!

Vui vẻ chào bác bảo vệ nhưng ông ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Tôi vọt lẹ lên lớp, đứng một hồi ổng nhận ra mình thì "miểng chai" tha hồ mà bay vào mặt, chưa kể đến việc bị đưa lên phòng giám thị làm kiểm điểm nữa.

- Hello! Have a nice day!

Chơi ngay một câu "éng lịt" thật xôm để chào cả lớp, bọn nó hôm nay đi học sớm thế nhỉ? Không thiếu một mống nào! À quên, thiếu "cây Mai di động"!

- Hôm nay trông mày có vẻ vui quá ha Ngọc? - Con Xuân Mai lên tiếng, giọng điệu nó vẫn chát chúa như mọi ngày.

Đương nhiên là vui rồi, tôi vừa nhặt được của mà. Tôi vỗ vỗ cái túi quần, gật mạnh đầu.

- Chắc hôm qua được hot boy "tỉnh tò" nên hôm nay mới vui như vậy!

Người vừa lên tiếng là Minh Sơn, là cái tên "chị em" ngồi trên hay che chắn cho tôi làm những "việc xấu" và bắt tôi đọc bài cho chép. Cậu ta vừa nói gì mà tôi nghe không hiểu vậy nhỉ?

Có điều... lời cậu ta vừa dứt thì cả lớp ồ lên cười như cái chợ vỡ.

- Mày nói gì thế Sơn? Hot boy nào? Tỏ tình gì chứ? - Tôi nhíu mày hỏi.

Minh Sơn nhìn tôi bằng ánh mắt như thể muốn nói: còn bày đặt làm bộ nữa!

- Thôi đi, khỏi giấu. Bọn này biết hết rồi!

Tôi rụt cổ lại, cảm thấy bọn này hôm nay đi học chắc bỏ quên não ở nhà rồi nên mới nói mấy câu chẳng đâu vào đâu như vậy. Tôi mặc kệ chúng nó, tiến thẳng về chỗ ngồi của mình.

Tám mươi bốn con mắt nhìn chằm chằm theo từng bước chân mà tôi đi. Gì vậy? Bọn này hôm nay đúng là lạ thật nha!

- Tụi bây bị cái gì vậy? Có gì thì nói thẳng đi! Cứ úp úp mở mở hoài!

Tôi bực mình tháo cặp ra rồi đập lên bàn cái rầm, kèm theo giọng nói hết sức là "nhẹ nhàng" khiến tụi nó đều giật nảy mình.

Bình tĩnh! Bình tĩnh nào Ngọc! Hôm nay mày mới lượm được của mà, phải vui vẻ lên.

- Hôm qua Duy Nhất hỏi tao số điện thoại của mày, nói là có chuyện quan trọng muốn nói. Tao cứ tưởng là cậu ta muốn tỏ tình với mày chứ!

- Cái gì? - Khi câu nói của thằng Sơn vừa kết thúc cũng là lúc tôi hét lên đầy ngạc nhiên. Tôi chồm tới túm cổ áo cậu ta, trợn mắt hỏi. - Rồi mày cho hắn đúng không? Nói đi! Sao không trả lời?

Tôi chợt nhận ra là sắc mặt của thằng Sơn hơi kì kì, trông như thiếu máu. Đến lúc thằng Bảo bên cạnh nói: "Mày tính giết nó luôn hả Ngọc?" thì tôi mới buông ra, thì ra là do tôi siết cổ áo nó chặt quá.

Cậu ta le lưỡi hít thở liên tục như cún thở, sau đó mới vuốt vuốt ngực nói:

- Đương nhiên là tao không cho rồi!

Tốt! Nhưng mà nếu nó không cho thì ai là người cho chứ?

Tôi chưa kịp hỏi thì nghe thằng Sơn nói tiếp:

- Nhưng cậu ta hứa sẽ cho tao cái card game liên minh nên tao miễn cưỡng đưa rồi. - Nói rồi nó còn nhún vai như thể bất đắc dĩ lắm.

Miễn cưỡng cái bố khỉ! Sao không nói rõ là mày bị cái card gì đó của hắn ta mê hoặc đi! Còn bày đặt làm bộ như thể bị hắn ép buộc vậy...

Tôi xắn tay áo lên, tính cho cái tên ham vật chất phản bạn ấy một trận cho bỏ cái tật lanh chanh thì con Thúy - cái loa thông tin của lớp tôi đứng lên, chỉ tay ra ngoài, gấp gáp nói:

- Tụi bây mau ra xem con bé lớp mười đang tặng quà cho Duy Nhất kìa!

Thông báo xong là nó chạy một mạch ra đấy, bọn lớp tôi cũng nhanh chóng ùa ra bỏ mặc mình tôi đứng bơ vơ.

Đúng là nhiều chuyện hết sức!

Tuy là nghĩ vậy nhưng tôi cũng chạy ra hóng xem ai ngu ngốc mà đi tặng quà cho cái tên "hai phai" ấy. Chắc là bị vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa rồi đây!

Do nhỏ con nên tôi dễ dàng chen chúc vô cái đám bà tám đứng đông nghẹt ở hành lang. Chui một hồi, đến khi ngẩng đầu lên thì tôi đã đứng vô giữa "trung tâm đầu não".

Tôi thấy một cô bé cực kì xinh xắn, trên tay cầm một hộp quà màu hồng có hình mấy con gấu nhỏ xinh, đang bẽn lẽn chìa ra trước mặt Duy Nhất. Còn hắn thì hai tay đút vào túi quần, cái mặt nghênh nghênh thấy là muốn đấm đang nhìn chằm chằm vào cô bé.

Tôi đang thắc mắc tại sao lại có màn "tỉnh tò" này thì nghe được tiếng nói chuyện của mấy bạn "khán giả":

- Mày biết sao không? Hôm qua đi học về, tao thấy con bé ấy bị một đám du côn chặn đường trấn lột. Tao định chạy đi kêu người giúp thì cậu ấy xuất hiện, hùng hổ nói: "Tụi bây là con trai mà lại đi ức hiếp một cô gái như vậy không cảm thấy hèn sao?" Sau đó hai bên cãi qua cãi lại, cuối cùng cậu ta một chọi ba, đánh cho bọn chúng bò lê bò càng luôn.

- Chà, hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân à? Cứ như trên phim ấy! Chắc là vì muốn trả ơn nên mới tặng quà đây mà!

Hả? Một mình hắn mà đánh ba tên côn đồ đến mức bò lê bò càng luôn á? Tin được không? Nhìn hắn ốm yếu thế cơ mà...

Dù gì thì bà đây vẫn không tin đâu, tụi này chỉ được cái nói quá lên thôi.

- Cám ơn! - Hắn nhận lấy món quà của cô bé, nói một câu cảm ơn cộc lốc đến phát hờn.

- Anh... anh... có thể cho em xin số điện thoại được không? - Hải Yến (tôi nhìn phù hiệu của cô bé) ngại ngùng chìa cái điện thoại có gắn móc khóa hình mèo Kitty tòn ten ra trước mặt Duy Nhất.

- Á! Đừng chen lấn!

Mấy đứa ở dưới cứ chen chúc nhau để xem màn xin số điện thoại của hoa khôi khối mười. Tôi la lên, Duy Nhất nghe tiếng nên quay lại nhìn tôi chằm chằm. Cái nhìn của một kẻ mang đầy "thù hận" vì chuyện ngày hôm qua.

Tôi nuốt nước bọt, giơ hai ngón tay lên rồi nhe răng cười hì hì để mong hắn thấy mình dễ thương mà bỏ qua chuyện cũ. Hắn nhìn tôi, miệng hếch lên một cái rồi quay lại lấy điện thoại của Hải Yến, bấm bấm.

- Xong rồi đó cô bé! - Hắn trả điện thoại lại cho chủ.

Hắn thay đổi thái độ cũng nhanh thật, mới vừa nãy còn nói chuyện khô khan như ngói mà bây giờ lại ngọt như mía lùi khiến tôi muốn nổi cả da ngỗng.

- Dạ, em cám ơn anh! - Cô bé hí hửng cầm điện thoại chạy một mạch về lớp.

Tôi thở dài, chỉ là một số điện thoại thôi mà, đâu cần phải phấn khích như thế! Tôi cũng có vậy... nhưng là có ngoài ý muốn!

Hết chuyện để hóng, mọi người đều tản ra để về lớp. Riêng mấy đứa con gái lớp bên cạnh vẫn còn đứng lại ngắm "anh hùng", ánh mắt long lanh nhìn hắn đầy ngưỡng mộ. Tôi quay đi, cũng phải mau chóng chuồn thôi.

- Đào Thiên Ngọc! Cô tính trốn tôi nữa hả?

Tôi giật mình, tính chạy đi thì một cánh tay rắn chắc đã nhanh chóng quấn lấy cái cổ tội nghiệp của tôi lôi đi. Ặc ặc! Giết người! Mau cứu thiên thần nhỏ bé, đáng thương này với!

Tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mấy đứa bạn mình, vậy mà chúng nó lại ngoảnh mặt, phủi đít đi te te vào lớp làm như không quen biết tôi. Đám bạn khốn nạn!

...

Tiết đầu của buổi học hôm nay là môn Sinh, có lẽ vì quá chán với cái mấy cái "dòng mạch gỗ, dòng mạch rây" nên cái tên bên cạnh mới quay qua tôi vẽ chuyện:

- Chơi ca rô không?

Tôi đang chống cằm viết bài, nghe hắn rủ rê liền quay lại nhìn.

- Chơi ăn tiền hả? - Mắt tôi long lanh.

Gì chứ tiền là thứ tôi thích nhất mà.

- Tiền cái đầu cô! - Hắn cốc vào đầu tôi, tôi nhăn mặt kêu đau. Suốt ngày chỉ biết bắt nạt người khác! Đồ Chaien đáng ghét!

- Vậy thì cậu chơi một mình đi! - Tôi cáu, tiếp tục viết bài.

- Nếu không chơi, tối nay tôi sẽ đến nhà...

- Chơi chơi! Luật chơi thế nào?

Tôi bỏ ngay bút xuống, hồ hởi quay qua hắn.

Đồ đàn bà! Thà chơi với hắn ta vài ván cho xong chuyện còn hơn để hắn đến nhà tôi diễn vở "cáo già hóa nai tơ". Phát tởm!

Hắn cười hài lòng rồi cúi xuống dưới đất tìm một viên phấn, kẻ bàn ra làm đôi. Dùng thước đo, cứ một xen-ti-mét là hắn vạch một cái, sau đó giải thích:

- Nếu cô thua một ván, thì sẽ bị lùi vô một xen. Còn nếu cô thắng thì bên tôi cũng sẽ bị giống vậy. Hiểu chứ?

Tôi gật gật, trò này vui nha!

- Vậy là nếu nghỉ chơi, ai thua nhiều nhất thì "lãnh địa" của người đó vẫn sẽ như vậy?

- Tất nhiên! Ai lấn qua là sẽ bị phạt!

- Phạt thế nào? - Tôi hào hứng hỏi.

- Phạt... - Hắn cố tình kéo dài, sau đó hạ chốt. - Tạm thời chưa nghĩ ra. Chơi trước đã!

Được rồi, tôi sẽ cho hắn ta biết thế nào là lễ độ. Có lẽ hắn mới vô nên mới không biết tôi là đệ nhất ca rô của cái lớp 11C1 này. Chẳng mống nào dám chơi với tôi đâu! Hắn ta mà có thua đến mức phải "dọn nhà" xuống dưới đất ngồi thì cũng đừng ai ngạc nhiên nhé!

Duy Nhất xé ra một tờ giấy đôi, tôi đã thủ sẵn cây bút màu đỏ trên tay. Tôi và hắn oẳn tù tì xem ai đi trước. Hắn ra bao, còn tôi ra kéo. Tôi thắng!

Tôi đánh một dấu "x" đỏ chót vào giữa tờ giấy, tiếp đến là hắn đánh dấu "o" đen thui chặn đầu tôi. Tôi với hắn sinh ra là để đối đầu nhau, đến màu mực cũng nghịch nhau như thế thì có gì hợp nhau không?

Sau năm phút chiến đấu quyết liệt, màn đầu tiên tôi giành phần thắng. Há há!

Tôi khoái chí bôi cái vạch phấn ban đầu đi và lùi vào bên hắn một xen, dùng thước kẻ thẳng xuống một cách thật oai hùng. Hề hề!

- Tôi cho cậu cơ hội để cầu xin tôi nghỉ chơi đấy! Cậu không chơi lại tôi đâu! Phải không Bảo? - Tôi đánh vào người cái tên Bảo đang hì hụi chép bài ở trên, cậu ta không biết gì nhưng bị đánh bất ngờ nên quay xuống gật đầu như một cái máy.

Tôi nhịp chân, nhướn mày nhìn cái tên vừa thua trận. Có lẽ hắn không biết sợ là gì nên mới nhìn tôi cười đểu như thế.

- Mới có một ván thôi mà cô đã tự mãn rồi à? Không nói nhiều, chơi tiếp đi!

Tôi nhún vai. Được thôi, mi muốn chết thì bà đây cũng không cản!

Chúng tôi bắt đầu ván hai, kết quả vẫn là tôi thắng. Tôi hí hửng lùi thêm một xen, đẩy đống tập vở của hắn về sát mép.

Tôi giễu cợt:

- Cậu chơi gà thế?

- Đừng vội đắc ý! - Hắn cười gian.

Ván thứ ba, thật không thể tin được là Duy Nhất thắng. Nhìn thấy hắn vui vẻ xóa vạch lùi về bên tôi một xen mà thấy ghét ghê gớm.

Tiếp tục màn bốn, hắn lại thắng. Tôi lại bị mất đi một phần "lãnh thổ", trở về vị trí ban đầu. Hu hu!

Những màn sau, hắn đều thắng. Tôi không thể nào tin vào mắt mình! Hắn chơi giỏi như thế ư?

Nhìn lại "địa bàn" của mình, chỉ còn có ba mươi xen-ti-mét thôi. Tôi khóc ròng, cầm cái tờ giấy chơi ca rô xé ra làm đôi rồi vứt vào hộc bàn.

- Không chơi nữa!

Nếu còn chơi nữa thì tôi chỉ có nước dọn tập vở xuống dưới đất ngồi, để mình hắn độc chiếm nguyên cái bàn mất.

- Sao vậy? Khí thế lúc nãy đâu mất tiêu rồi? - Hắn đắc ý nói.

Tôi liếc hắn, phải chi ánh mắt có thể giết người thì nãy giờ mi chết với bà!

- Cô có hiểu thế nào là "thả dây dài câu cá lớn" không? Hai lần đầu là tôi nhường cô thôi! - Nói rồi hắn phẩy phẩy tay như đuổi đám ruồi muỗi. - Xùy xùy! Xích vào trong vạch phấn đi!

- Cậu... - Tôi ôm một bụng uất hận gom tập ngồi sát vào trong vách.

"Thả dây dài câu cá lớn" ư? Giờ thì tôi hiểu rồi, cái tên này đúng là thâm thật! Hắn cho tôi lên mây rồi sau đó không thương tiếc đạp thẳng tôi xuống đất. Khốn!

Tôi còn hiểu câu "cao nhân ắt có cao nhân trị".

Hóa ra đây là cách hắn trả thù tôi vụ ném lon, tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy khó chịu. Không khó chịu sao được khi "địa bàn" của tôi chỉ còn cỡ một ô gạch chứ?

Bây giờ tôi ngồi đông không được mà ngồi tây cũng không xong. Thật bức bối và khó chịu!

Ban sáng mới may mắn được một tí mà bây giờ lại xui xẻo nữa rồi. Số của Thiên Ngọc tôi không thể lucky được trọn vẹn một ngày sao ông trời ơi?

Nhìn hắn "rải" hết cả đống tập vở của mình lên bàn, có cuốn hắn còn cố ý để sát vạch phấn để chọc tức tôi mà tôi tức không chịu được. Đã vậy, hắn còn thở dài khích thêm một câu:

- Hơi! Sao hôm nay bàn mình rộng thế không biết!

Đồ trời đánh!

Minh Sơn quay xuống, nhìn thấy tôi như con cá khô bị ép đến mức không còn miếng thịt nào, buông lời chế giễu:

- Đệ nhất ca rô bại trận rồi hả?

- Thê thảm quá! - Thằng Bảo phụ họa.

- Hai tụi bây khôn hồn thì ngậm cái miệng lại! Nếu không thì bà cho mỗi đứa "năm đứa con tìm về với má" đấy nhé!

Sau khi nghe tôi dọa sẽ bạt tai, tụi nó rất biết điều mà im lặng quay lên viết bài.

- Ngồi cho cẩn thận vào, coi chừng lấn qua là tôi phạt đó! - Duy Nhất thấy tôi vùng vằng thì lên tiếng "nhắc nhở", còn lấy thước khẽ khẽ vào tay tôi nữa.

- Đau! Biết rồi! - Tôi ôm tay né mấy cái đánh của hắn, đáp đầy bực dọc.

- Này, ra về tao bao hai đứa bây đánh liên minh. Hôm nay vui quá! - Hắn cười nói với hai tên ôn thần ngồi trên, mắt nhìn tôi đầy tự đắc.

Hai tên kia nghe có người dẫn đi chơi nên đồng loạt giơ ngón cái lên:

- Ok ok!

Ok cái đầu bọn bây!

Duy Nhất! Mi là đồ cá sấu, là cái thể loại xấu xa nhất mà ta từng gặp. Ta ghét mi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro