Bài thơ: EM VÀ CUỘC ĐỜI (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật dịu dàng làm sao,

Và cũng thật thuần khiết!

Tôi nghĩ mình đang mơ,

Do tôi giống tên khờ?


Nhưng không, chẳng phải mơ,

Bởi ngay từ khoảnh khắc,

Hai bức hình xinh xắn,

Làm tôi mở to xem.


Hai bức hình của em,

Thật dịu dàng, thuần khiết!

Ghen bó hoa biêng biếc,

Được em ép vô người.


Em đã nở nụ cười,

Khi cầm bó hoa xinh

Nụ cười em e ấp,

Tràn ngập vào mắt tôi.


Người con gái xa xôi,

Tóc mái ngang đen dài,

Gương mặt tròn yêu mến,

Nét duyên thật hay hay.


Và vì khoảnh khắc ấy,

Tôi cứ ngỡ cuộc đời,

Cũng dịu dàng bên tôi,

Cùng thuần khiết không thôi.


Nhưng làm sao hiểu nổi,

Cuộc đời trắng đen đây,

Cũng như chính tôi đấy,

Dù yêu em mất rồi?


Dù yêu em mất rồi:

Tình yêu mỗi tôi coi,

Nhưng cuộc đời mệt mỏi,

Làm tôi đâu dám soi.


Tôi chẳng tin cuộc đời,

Dù tôi đã yêu em,

Vì cuộc đời rất khác

Cuộc đời không giống em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro