Em va giac mo khong thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Converted by Nguyễn Hùng Cường

Handphone : 094 715 1985 - 09363 15785

Yahoo ID : anhchangvuitinh_1260

Email : [email protected]

(¯''•.¸ღ¸.•''¯)

Lời tác giả: Câu chuyện này tôi viết tặng một người, và 03 - 11 là một ngày vô cùng quan trọng, đặc biệt có ý nghĩa với người ấy...

Có một câu chuyện kể rằng...

Vào một ngày nọ, trên một chuyến tàu định mênh, một đôi trai gái đã gặp nhau. Họ nói chuyện rất vui, rồi cô gái ngủ thiếp đi trên vai chàng trai. Sáng hôm sau, hai người chia tay nhau. Họ không còn gặp nhau từ đó...

...Cho đến một ngày...

Chàng trai gặp lại cô gái, họ đem lòng yêu thương nhau. Một lâu đài tình ái đầy hạnh phúc đã được xây lên.

Câu chuyện không khép lại bằng hình ảnh đám cười, nhưng ai đó đã kịp thả vào không khi một khúc tình ca... Còn cái kết, tác giả muốn đặt nó lửng lơ, như để mời mỗi bạn đọc hãy dùng cảm xúc và tưởng tượng lấp đầy khoảng trống mà câu chuyện còn đang cố tình để ngỏ.

Một câu chuyện tình yêu giản dị như bao câu chuyện tình yêu khác mà chúng ta vẫn thường bắt gặp ở đâu đó...

Còn đây là câu chuyện của tôi...

*** Nếu em không phải là giấc mơ?! ***

- Cho em ngồi đây với, được không anh?

Một giọng nói lanh lảnh, một khuôn mặt khả ái, một dáng người nhỏ nhắn, một chiếc balô to đùng, một chiếc cặp đeo ngang sườn làm xiêu vẹo cả người mang nó....

....Một cô bé!

- Đấy không phải là chỗ của anh.- Tôi cười, cố làm ra vẻ mặt thân thiện nhất.

- Úi, em cũng đoán thế, nhưng cứ hỏi vậy thôi.

Nói, cười, để balô lên trên kệ, bỏ chiếc cặp cạnh ghế, ngồi xuống.

- Em ngồi đây, khi nào chủ nhân của chiếc ghế tới, em sẽ trả họ.

Thấy tôi nhìn mình vẻ khó hiểu, cố bé giải thích thêm.

- Em cũng có vé tàu đấy, nhưng là vé phụ thôi. Hì. Không phải không có tiền mua vé chính mà là hết vé rồi, còn mỗi vé phụ. Em lại đang cần ra Hà Nội gấp, sáng mai em có môn thi...

Cố làm ra vẻ lắng nghe, nhưng thực sự, tôi cũng chả hiểu lí do gì khiến cô bé này nghĩ mình cần phải nói với tôi nhiều điều thế. Nhưng, tự dưng cũng thấy vui vui và hơi nghĩ ngợi....

Giờ, cũng chẳng nhớ mình đã nghĩ gì lúc ấy, hoặc cũng có khi, ngay lúc ấy tôi cũng chẳng biết mình đã nghĩ gì.

Tôi lén lén nhìn cô bé. Phải nói, ớ cái tuổi gần ba mươi của cuộc đời, tôi cảm thấy sượng sùng về cái cái hành động lén lút này.

Tóc ngang vai - như kiểu đầu Vick hiện nay rất hợp với khuôn mặt này. Làn da trắng thấm từ trong ra ngoài mang một nét cuấn hút khó tả. Tóc xõa sang một bên, che khuất đi nửa mặt.

- Nhỉ, anh nhỉ?

....

Em ngơ ngác.

....

- Hả?

Tôi giật mình.

- Anh sao thế ? Em nói là trăng đẹp nhỉ, anh nhỉ ?

- À, ừ.

Hoá ra, tôi đang đi trong đêm trăng đấy.

Đôi mắt em nhìn tôi.

Khẽ cười.

Đẹp.

...Nét đẹp thấm đến tận tâm hồn người chiêm ngưỡng.

Tôi thấy choáng như người bị mất máu.

Một cậu bé nhỏ xíu, mang đôi cánh trắng, rút cung tên, bắt một mũi trúng vào trái tim tôi.

Em say sưa ngắm cảnh ngoài khung cửa; tôi... say sưa ngắm em.

Ánh trăng hiền hoà toả sáng không gian, màn sương đêm phủ lên nó một nét mộng mơ lồ lộ.

Trăng xuyên qua cửa sổ, đọng lại nơi tóc em, lấp lánh...

Cô gái và vầng trăng.

Tôi chợt thấy, mình giống như anh chàng Lãm đang ngắm cô Nguyệt giữa rừng Trường Sơn. Có thể, sự so sánh thế này được coi là khập khiễng, tuy nhiên, tôi vẫn không nghĩ rằng Nguyệt của Lãm, đẹp bằng em của tôi.

Tôi muốn hỏi một điều gì. Nhưng, chẳng biết nên cất lời thế nào. Và, lại sợ, sợ làm mất đi của em một cái khoảng khắc nào đó.

- Anh ơi, đây là ghế số mấy đấy ạ?

Tôi giật mình. Một người phụ nữ quê mùa, bế một bé gái trên tay.

Bà ta tìm ghế của mình.

Ôi chúa ơi!

- 24.

Tôi trả lời, cộc lốc, khô khan, nặng nề. Chẳng lẽ tôi lại chia tay em nhanh thế.

Tôi quay lại nhìn em, cũng thấy em đang quay lại nhìn... người phụ nữ kia.

- Tôi tìm ghế số 25 - Người phụ nữ nhẹ nhàng lên tiếng.

Thế là tôi chia tay em rồi.

Tôi đứng dậy. Tôi ngạc nhiên.

Em đang say sưa ngắm cảnh ngoài khung cửa.

Phía sau lục đục, một người đàn ông rời khỏi ghế, người phụ nữ nọ ngồi vào đó.

- Anh đứng lên làm gì thế?!

- À, thì, ừ...- Tôi bối rối.

Cười.

Em cười, nụ cười kín đáo, không khoa chương, nhưng đẹp ma mị.

- Anh nghĩ, em phải trả ghế rồi?

- Hì

- Em thấy vé của chị ấy rồi. Vé của chị ấy 25, ghế em ngồi mới là 24, ghế anh 23.

À! Lúc đầu tôi ngồi ghế 24. Nhưng, thể theo nguyện vọng của em, tôi chuyển ra ngồi ngoài, nhường cho em khung trời để ngắm.

- Em cứ yên tâm đi, không có ai đến lấy ghế đâu - tôi bắt đầu ba hoa - Đây đều là ghế của anh cả. Có ông cụ nói, anh sẽ gặp một nàng tiên trên tàu. Nàng không mua được vé chính, do phù phép của mụ phù thuỷ. Vậy nên, anh đã mua hai vé, anh muốn giúp đỡ nàng. Em thấy không, lời ông cụ thật là linh nghiệm...

Tôi chưa nói hết câu, em đã bụm miệng cười. Tiếng cười trong lanh lảnh. Đến bây giờ, tôi vẫn bị ám ảnh bởi tiếng cười ấy.

- Em cho rằng anh bịa chuyện ?- Tôi khẽ gắt, cố làm ra vẻ bực bội.

- Không! Tin, em tin mà.- Em nói, thành thật.

- Em tin ? - Tôi ngạc nhiên.

- Vâng, em tin.

Đôi mắt mở to, tròn, trong sáng, thơ ngây.

Tôi ngơ ngác.

Tôi cũng không còn nghĩ, câu chuyện vừa nãy của tôi là bịa. Trong cái giọng nói thành thật và đôi mắt trong veo kia, tôi như vừa kể một câu chuyện cổ tích có thật.

- Trông anh ngố chưa kìa !

Tôi chưa kịp định hình thì em đã bật cười khanh khách. Em bụm miệng, rồi ôm bụng. Em có vẻ hả hê.

Tôi đã bị em '' chơi lại''.

- Ôi, chúa ơi...- tôi thì thầm trong tiếng thở.

Nhìn tôi.

Không cười nữa.

Em vén mấy sợi tóc vương trên má, khẽ nheo mắt.

Tôi nheo mắt đáp trả, điêu luyện như một anh chàng nghệ sĩ chính hiệu.

Tôi thấy mình như một chàng trai mới thửa đôi mươi hừng hực sức sống, sức trẻ. Một cái gì mới mẻ, tinh khôi... thật khó diễn tả.

Thôi không nhìn tôi, cái khuôn mặt nhỏ xinh kia quay về một hướng khác.

- Ôi, nhanh lên- tôi nhủ thầm- phải hỏi một cái gì đó nếu không ''nàng'' sẽ lại biến mất ngay vào khung cảnh.

- Em tên gì thế, cô bé ơi?!

Không nhìn lại, em đưa tay chỉ vào không trung. Ánh mắt tôi dõi theo hướng của cái ngón tay nhỏ nhắn, xinh xẻo kia...

- Nguyệt?!- Tôi thốt lên.

...

- Em là Nguyệt ? Đẹp quá. Đúng là em đẹp như trăng vậy.

Tôi khẽ reo lên, tiếng reo đầy thú vị.

- Em là Mây - tiếng đáp lặng lẽ.

...

- Em là áng mây, không phải vầng trăng.

Em nói, ánh mắt vẫn say sưa với khung cảnh. Tôi cũng ngắm, nhưng chẳng biết mình đang ngắm trăng, mây, hay em?!

Tôi không phải là thi sĩ, cũng chẳng mang nét gì của một tâm hồn nghệ sĩ. Công việc buộc tôi phải là người mạch lạc, rõ ràng và đôi khi còn khô cứng. Một công việc đòi hỏi sự tỉnh táo và chính xác cao độ - Y học. Vậy mà, hồn tôi lúc ây lại bồng bềnh phiêu lãng, trôi lững lờ trên màn sương mỏng, đủng đỉnh cùng Mây...

... Đôi mắt to tròn của em nhìn tôi, vừa lúc tôi phát hiện ra miệng mình đang há hốc.

Ngại.

Ngượng.

Xấu hổ quá.

Tôi với một chai nước để uống. Tôi cố gắng uống thật chậm để chắc rằng mình sẽ không bị sặc.

Em lại bắt đầu cười. Vẫn là nụ cười lặng lẽ, không khoa chương và đẹp, nhưng lần này tôi cảm thấy gai gai, khó chịu.

Tôi rơi tõm xuống một vũng bùn!

- Anh muốn làm Gió ư?!

Chà, câu mở đầu cho một câu chuyện hay đây!

- Tất nhiên là nếu được em đồng ý.

- Em ?! Đồng ý ?!- hỏi lại, ngờ vực.

- Phải! Em là Mây, mà Mây sẽ chỉ đi theo Gió...

Em bụm miệng cười. Tôi mất mạch cảm xúc.

- Vậy, chàng ơi, chàng hãy là gió nhé... Hãy đưa thiếp theo nơi nào chàng đến... Và chàng ơi, Mây muốn nói với chàng rằng: Cô ấy muốn, mỗi âm tiết trong tên của mình tượng chưng cho một chữ. Nào, chàng đã biết ba chữ đó là gì chưa nào???...

Tôi chỉ biết cười. Cô bé này thật là thú vị!

- Sao anh lại cười?!- Em hỏi, đôi mắt chớp chớp như kiểu mấy cô học trò ương ngạnh.

- Tại anh thấy vui quá. Đâu phải ai cũng được em cho làm Gió, Mây nhỉ ?!- Tôi nói, cố nhấn mạnh từ để em hiểu tôi đang đề cập đến mối quan hệ giữa mây và gió.

- Hì hì...

- Sao em lại cười?! - Tôi chộp lấy câu hỏi, nhanh như một con mèo vồ con chuột.

- Thích cười thì cười thôi!- Em bướng bỉnh đáp trả.

- Em học trường gì thế?! - Tôi chuyển chủ đề, vì đây mới là những thông tin tôi muốn biết và nên biết, vì....nhiều lí do...

- Anh có muốn đoán khôngg? - giọng em tinh nghịch.

- Trong nghề của anh có khâu này, nhưng hôm nay anh đã được em cho làm Hoàng tử Gió nên thôi, em nói đi nhé.

- À há. Vậy nghề của anh là gì ?

- Anh là bác sĩ.

- Úi, bác sĩ à ?! Hì, em học Điện Ảnh.

Một luồng điện chạy dọc cơ thể tôi. Em học Điện Ảnh- một cô diễn viên tương lai. Nói thật, tôi không ưa nghề này, cũng có thể do tính chất công việc chúng tôi là đối lập.

Bỗng dưng, em nhìn tôi chằm chằm, mặt nghiêm lại.

- Một nhà Biên Kịch tương lai đầy tài năng đấy - giọng nói lộ rõ vẻ hãnh diện- Em học Biên Kịch của Điện Ảnh.

À, hoá ra là một nhà viết Kịch bản. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy cái gì đó hơi hơi thất vọng. Cũng chẳng lí giải nổi tại sao, vì người ta có học gì thì cũng liên quan tới tôi đâu. Vậy mà sao tôi thấy có cảm giác khó khó chịu...

Tôi đưa mắt nhìn em, em nhìn lại, vẻ khó hiểu lộ rõ trên khuôn mặt.

Tôi chống chế bằng cách buôn mấy câu chuyện khác, em hưởng ứng nhiệt tình.

Đủ mọi thứ chuyện trên trời, dưới đất, chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay, đến chuyện ngày sau...

Em như một chú chim non ríu rít không hết chuyện. Thật tuyệt vời khi vừa được nghe em nói, lại được thấy em cười...Một cái gì lạ lắm, dâng lên trong lòng tôi, xao xuyến...

Rồi, em lẩm nhẩm mấy câu trong một bài hát tiếng Anh mà ngay từ lúc đầu tôi chưa thể định hình đó là bài hát nào.

- Anh có biết bài "Hero" của Enrique Iglesias không ?

Em đột ngột hỏi, làm tôi giật mình.

Tôi gật đầu cái "rụp". Đây là bàn nhạc kinh điển mà ngay từ hồi mới xuất hiện, tôi đã được thằng bạn cùng phòng ca nghe cho thành thuộc.

- Anh hát cho em nghe với, được không ?- Giọng em nhỏ nhẹ.

Tôi khẽ khẽ hát...

''...Would you dance if I asked you to dance

Would you run and never look back

Would you cry if you saw me cryinh

Would you save my soul tonight...''

Tôi không ngờ mình lại hát hay và truyền cảm đến vậy. Chính tôi cũng phải ngỡ ngàng về giọng hát của mình. Tôi vừa hát, vừa cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cho đến giờ nghĩ lại, niềm hạnh phúc ấy vẫn còn len lỏi trong da thịt tôi.

Ôi, tôi thực sự muốn làm người hùng của em...

Hát xong rồi...trên vai tôi, em đã ngủ.

Trong phạm vi câu chuyện này, tôi không thể kể hết với các bạn tất cả những gì chúng tôi đã nói trên suốt hành trình của chuyến tàu. Nhưng, với tôi, những điều ấy vẫn luôn tươi roi rói trong ký ức như mới vừa hôm qua.

Bởi, sau khi chia tay, hình ảnh của em cứ găm chặt vào đầu tôi một nỗi nhớ không thể định hình. Và, cho đến giờ phút này đây, chính giờ phút ngồi viết những dòng này... Em vẫn là một nỗi nhớ ám ảnh...

Tôi không ngủ, đưa mắt ngắm khoảng không trước mặt. Trăng đã khuất tự bao giờ, tiết trời đã thoảng hơi lạnh, còn khoảng gần 3g nữa là tới ga Hà Nôi. Bên tôi, em ngủ say sưa. Bỗng, không gian thoảng vào tôi một mùi hương ...hương từ nơi em, dịu nhẹ. Nói thật, đến giờ tôi vẫn không biết đó là mùi hương của loại nước hoa nào. Một mùi hương nhè nhẹ nhưng đầy mê hoặc. Thi thoảng đi trên đường, tôi đã bất chợ giật mình khi thoảng thấy mùi hương ấy.

Một nỗi ám ảnh ma mị...

...I can be your hero, baby

T can kiss away the pain

I will stand by you forever

you can take my breath away...

...

Tiếng người láo nháo, tiếng chị tôi ới gọi, tiếng còi hú vang...

Tàu đang vào ga Hà Nội.

Tôi tỉnh dậy.

Tôi ngơ ngác.

Em đâu?!

Em bước tới, như một quầng sáng hiện ra, lấp lánh. Chỉ một chút nữa thôi, là tôi đã ôm em vào lòng mà kêu lên vì sung sướng.. Tôi tưởng như, mình đã không còn có cơ hội gặp lại em nữa.

- Làm gì mà anh nhìn em chằm chằm vậy ?!

- À, hì...

Em lấy đồ, đeo balô lên lưng, đeo cặp ngang sườn...

Tôi đứng như trời chồng..

Tôi nhìn em. Tôi cứ nghĩ là mình đã quên một cái gì đấy. Tôi biết là tôi quên cái gì mà. Nhưng, là cái gì nhỉ?

- Anh không định về ư mà còn đứng đó ?! - Em hỏi, vẻ quan tâm.

Ờ, tàu đã vào ga!

Mọi người xô nhau đi về phía cửa, tôi bị chen bật sang một bên.

Em biến mất.

Địa chỉ!

Tôi vẫn chưa hỏi em địa chỉ, chưa xin em số điện thoại. Chết tiệt.

Tôi chen lên phía trước, mặc những ánh nhìn cau có, mặc tiếng gọi át cả đám đông của bà chị.

Em đâu, em đâu?!

Tôi nháo nhác đi tìm; em biến vào đám đông, mất hút. Tôi hụt hẫng. Tôi thấy mình thật là tội nghiệp!

- Mi A!

- Anh!

Tôi quay người lại theo hướng của tiếng nói. Một chàng trai đang nắm tay em, xách balô cho em, anh ta hỏi hản em nhiều thứ...Ánh mắt ấu yên rồi cũng nhau đi ra chiếc taxi đậu cách đó không xa. Tôi nhìn theo...Em khuất sau cánh cửa, chiếc xe từ từ chuyển bánh...

... Người con gái đó không phải là em...

Nhưng, biết đâu, có lẽ cũng đã có người đón em như thế... Và, em đã đi rồi...

Chuống điện thoại của tôi reo. Uể oải nhấc máy, tiếng đầu dây bên kia của bà chị the thé.

Tôi chán. Tự dưng tôi có cảm giác như người thất tình. Nhìn cả dòng người bao quanh mà vẫn thấy lẻ loi.

...

Câu chuyện này đã diễn ra cách đây năm năm về trước, trên một chuyến tàu từ Vinh về Hà Nội.

Kể từ sau cái ngáy đó, tôi không hề gặp lại em.

Đã rất nhiều lần tôi lang thang ở cổng trường Điện Ảnh- đó là cái thông tin duy nhất tôi biết ở em- với hi vọng ... nếu chúng tôi có duyên. Nhưng, lần nào tôi cũng ra về trong thất vọng.

Có một thời gian đầu, tôi ngơ ngác. Tôi không biết đó có được gọi là tình yêu không, nhưng hình ảnh người con gái đó đã đi vào trái tim tôi. Đọng lại, ấm áp.

Có những lúc đi trên đường, tôi đã rồ ga đuổi theo một cái bóng không xác định, hay chỉ bởi một mùi hương chưa chắc đã là quen...

Tôi đã trách mình sao cái đêm đó lại ngủ quên, sao cái lúc đó lại ngu ngơ để em đi mất. Khó khăn lắm, tôi mới được em cho làm gió... Nhưng, gió đã không giữ được mây. Em đã vụt khỏi tầm tay tôi, mãi mãi...

Và khúc nhạc " Hero" tôi mãi vẫn chỉ giữ cho riêng mình. Tôi đã mong có lần gặp lại để một lần nữa, hát cho em nghe...

I can't be your hero...

......

Một thời gian sau, tôi đi tu nghiệp ở nước ngoài, rồi trở về nước, làm việc, lấy vợ... Và, tôi vẫn nhớ đến em.

Trong tôi, vẫn chưa bao giờ thôi hi vọng gặp lại người con gái ấy. Dù bây giờ tôi đã có vợ và sắp có thêm baby. Hi vọng gặp lại em, đôi khi nghĩ cũng chẳng để làm gì... Có lẽ, chỉ để nói cho em biết, tôi đã nhớ em đến nhường nào và muốn được làm gió đến ra sao ...

Như vậy, có bị coi là ngoại tình?!

Nếu đúng, thì tôi đã là kẻ hơn một lần ngoại tình trong tư tưởng.

...Tôi nhớ đến câu chuyện "Chuyến tàu định mệnh" của một tác giả nào đó mà tôi đã được đọc từ rất lâu. Thiết nghĩ, nếu cuộc sống của tôi cũng có thể sắp đặt như những dòng chữ trên một câu chuyện thì chúng tôi- cũng như hai nhân vật kia - đã có thể hội ngộ...Uh, tôi cũng hi vọng, biết đâu, vào một khoảng thời gian X nào đó, tôi sẽ gặp lại em...

Nhưng, em với tôi bây giờ... mãi chỉ là giấc mơ...

Tôi tự nhận thấy, chuyện tình của tôi và người con gái kia đẹp. Đẹp từ khâu gặp gỡ, đến quãng thời gian chờ đợi, kiếm tìm... Nhưng, nó lại không đẹp ở hổi cuối. Không kết thúc "có hậu" như những cuộc tình của phim Hàn...

Cũng phải thôi. Điện Ảnh phản ánh cuộc sống, nhưng cuộc sống của Điện Ảnh chỉ được nhìn trong một góc nào đó, từ một phía nào đó, còn cuộc sống của tôi, em và của tất cả chúng ta được nhìn từ nhiều phía, nhiều góc độ. Vì thế, nó có nhiều cách để xảy ra một vần đề...

Và liệu rằng, chúng tôi gặp lại nhau sẽ là một kết thúc có hậu...?!

.... Oh, I just wanna to hold you.

I just wanna to hold you.

Oh yeah.

Am I in too deep?

Have I lost my mind?

Well I don't care...

You're here, tonight....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cuongnh