2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giảng xong, T rủ em ra ban công hóng gió. Thế là em đành gõ vài dòng tạm biệt mấy chiến hữu trong clan DotA, mặc kệ trận kèo mấy củ. Em với T đứng dựa lan can, nói chuyện trên trời dưới biển. Rồi T hỏi:

– Hôm nay M có bị làm sao không?

– Không, chỉ bị xây xát một tí ở lưng thôi.

– T nợ M nhiều quá…

– Không có gì, dù sao T cũng là người nhà, mà là người nhà thì phải quan tâm tới nhau chứ.

Em ấy mỉm cười, nói:

– Ừ, cảm ơn M.

Rồi 2 đứa im lặng, nhìn xa xăm vào màn đêm. Một lúc sau, em ấy bỗng dựa đầu vào vai em. Ban đầu tưởng em ấy gợi tình mình, hóa ra em ấy buồn ngủ quá nên ngủ luôn. Em đành bế T vào phòng, đặt xuống giường, đắp chăn cho em ấy rồi đóng cửa về phòng mình. Bật máy lên check fb một tí xong nhảy lên giường nằm, vắt tay lên trán suy nghĩ. Thực ra thì em cũng có một chút tình cảm với T nhưng chỉ là một chút thôi. Em sợ rằng đó chỉ là chút say nắng tạm thời của bất kì thằng con trai nào khi tiếp xúc với gái xinh nên em quyết định không tiến tới, chỉ là bạn bè, bạn bè mà thôi.

Lúc đầu lập thớt này, em bị mấy thím gạch nhiều quá nên định bỏ. Nhưng rồi có nhiều thím đã vào động viên em, ủng hộ em, giúp em có động lực viết tiếp. Em xin cảm ơn các thím rất nhiều và em cũng thông báo với mấy thím luôn là em còn phải đi học, nên sẽ có ngày em viết được, có ngày không, nhưng em sẽ cố duy trì mỗi ngày 1- 2 chap, nếu có ngày nào không thấy chap thì các thím cũng đừng gạch em, cuối tuần rảnh em sẽ post bù. 1 lần nữa xin chân thành cảm ơn các thím.

Chap 8

Kể từ sau vụ xô xát ở cửa lớp hôm trước, em và T đã nghiễm nhiên trở thành 1 đôi trong mắt mọi người. Tuy em cũng thấy thinh thích nhưng như đã nói ở chap trước, em với T sẽ chỉ là bạn mà thôi. Với H thì cái vụ hiểu nhầm hôm T chuyển đến nhà em em đã giải thích, H cũng hiểu nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa tiến triển được gì. Thú thật với các thím là mặc dù theo đuổi từ năm lớp 10 tới giờ nhưng em với H vẫn chẳng là gì của nhau cả, thậm chí là còn hơi ngại ngùng xa cách, chắc tại em tán gái ngu. Cơ mà quên mất không giới thiệu với các thím về H, một trong những nhân vật chính trong câu truyện của em mà quên không giới thiệu, tội này đáng gạch. H là một học sinh giỏi nhất nhì lớp (giống em), nhà rất giàu, nghe nói bố kinh doanh bất động sản với ô tô gì gì đấy. Và đặc biệt nhất là H rất xinh, nhưng không xinh bằng T. Với những yếu tố đó tất nhiên H có cực nhiều vệ tinh theo đuổi nhưng hiện giờ em nó vẫn đang F.A. Và từ khi rộ lên tin đồn em với T là một đôi thì H đã xa cách nay lại càng xa hơn nữa. Vậy nên em đang tìm cách để gần gũi với H hơn nữa.

Sáng tới lớp, thấy H đã đến rồi, em bước tới gần, nở nụ cười thân thiện:

– Chào H, đến sớm thế.

Em nó mặt lạnh tanh:

– Chào T.

Em đi về chỗ mà lòng buồn không kể xiết. Điều gì làm em lạnh lùng với anh vậy H. Mặt buồn rười rượi, T để ý thấy hỏi:

– M làm gì mà buồn vậy.

– Đâu có, M bình thường mà.

– T lạ gì M nữa, buồn chuyện gì nói T nghe, có gì T giúp.

– Thôi chuyện này T không giúp được đâu.

Rồi em nó lúi húi lấy gì đó trong cặp ra, nhét vào tay em rồi mỉm cười:

– Ăn đi, mỗi khi buồn T đều ăn nó cho đỡ buồn. Mở bàn tay ra, thì ra là một cái kẹo mút. Em cười nhẹ, tay bóc vỏ đút vào mồm, nói:

– Cảm ơn T nha.

– Không có gì.

Kẹo vị socola, đúng vị em thích. Không biết do sự quan tâm của T hay nhờ vị ngọt dịu của cây kẹo mút mà em cũng đỡ buồn hơn. Rồi cô chủ nhiệm vào, theo sau là một thằng con trai. Chắc lại học sinh mới đây

– Lớp chúng ta hôm nay có một học sinh mới. Bạn mới chuyển từ trường B sang, em hãy tự giới thiệu về mình đi.

Hắn nở một nụ cười tươi nhưng quảng cáo P/S, nói:

– Mình là L, mong được các bạn giúp đỡ.

Bọn con gái lớp em xôn xao hết cả lên. Ừ thì công nhận nó đẹp trai thật, điều đó em phải công nhận, nhưng chắc gì đã học giỏi hay tốt tính bằng em.

Thằng L được xếp ngồi cuối lớp, nó đi xuống trong ánh mắt ngưỡng mộ của lũ con gái cùng sự gato của bọn con trai. Em kệ mẹ nó, không quan tâm, chức hot boy của lớp chú đừng hòng giật nhé.

Sự tự tin vào cái cương vị hot boy lớp của em đã bị dập tắt sau tiết Toán. Trong tiết Toán, cô một đề toán khó, cả lớp cắn bút nghĩ mãi không ra, cuối cùng chúng nó chỉ trông đợi vào em với H. Em cũng vắt óc nghĩ ghê lắm nhưng mãi vẫn không ra. Rồi một cánh tay giơ lên

– Thưa cô em giải xong rồi ạ- Thằng L tự tin

– Ồ em mới chuyển đến lớp mình à, được rồi em lên bảng giải thử cô xem.

Thằng L lên bảng, chỉ sau 5p nó đã giải xong bài toán khó, chữ nghĩa rõ ràng sạch sẽ, không chê vào đâu được.

– Tốt lắm, em về chỗ đi, cô cho em điểm 10, cả lớp cho bạn một tràng pháo tay nào.

Thằng L đi xuống, cười tươi rói trong tiếng vỗ tay rào rào của cả lớp. Nếu chỉ có vụ đó thôi thì em không nói làm gì, nhưng tiết Hóa, Lý tiếp theo, nó đều vượt mặt em hết. Từ một thằng ma mới, nó đã vụt sáng lên trở thành một hot boy của lớp và đẩy em xuống hạng dân thường. Thằng TG với lên an ủi:

– Thôi mày ạ, quân tử mười năm trả thù chưa muộn. Đã thế, T còn nói:

– L học giỏi ghê ha M.

– Ừ- Em thừa nhận nhưng vẫn không giấu nổi vẻ gato. Thằng này em công nhận là nó học giỏi, đẹp trai nhưng mà nó nham hiểu lắm các thím ạ. Nó nham hiểm như thế nào, chap sau em sẽ kể cho các thím nghe, giờ em tập bboy phát đã.

Từ bây giờ em sẽ gọi tên nhân vật chứ không dùng chữ cái như trước nhé. M là Minh, T là Trân, H là Huyền, G là Giang, TG là Trường Giang, L là Long nhé.

Chap 9:

Hội tụ đủ 3 yếu tố đẹp trai- học giỏi- nhà giàu, thằng Long sau khi chuyển đến không chỉ cướp đi cái chức
hot boy lớp của em mà nó còn trở thành hot boy của trường chỉ trong 1 tuần, nhanh hơn cả Trân. Em một phần rất gato với nó nhưng một phần lại thầm khâm
phục nó. Em thấy nó sao mà hoàn hảo quá các thím ạ. Cả em Huyền cũng có vẻ rung rinh trước nó luôn, điều này làm em ngày đêm trăn trở. Cơ mà ngẫm lại thì Huyền rung động trước nó thì cũng đúng thôi, không như em, thằng Long thật toàn diện. Nếu em Huyền theo nó thì em cũng đồng ý thôi vì em luôn mong Huyền có một chỗ dựa tốt nhất, mà nó thì chắc chắn là tốt hơn em rồi.

Em cứ tiếp tục bị cái vẻ hoàn hảo nó đánh lừa nếu không có ngày được thằng bạn cùng team bboy với em thông não cho, nó học cùng trường cũ thằng L.

Trong một buổi tập, nói hỏi em:

– Nghe nói thằng H nó chuyển vào lớp mày hả?

– Ừ.

– Thằng này trước là hot boy trường tao, được cái lắm tài nhưng nhiều tật?

Em tò mò hỏi nó:

– Mày nói lắm tài nhưng nhiều tật là sao?

– Thằng này gái theo nhiều lắm, nó thay bồ như thay áo vậy, tháng này hẹn hò với con này thì tháng sau đi với con khác, có lúc còn bắt cá 2 tay nữa.

– Mày nói sao ấy chứ tao thấy nó cũng bình thường mà, đâu đến nỗi thế.

– Mày cứ thử xem, có thể mới đến nó giả vờ ngoan hiền để tạo ấn tượng tốt thôi, rồi về sau mày sẽ biết.

Tối hôm đó về nhà, em cứ suy nghĩ mãi về lời nói của thằng bạn. Nếu quả thật thằng Long là người như vậy, thì em quyết tâm vạch mặt nó, đưa nó ra trước ánh sáng. Nghĩ vậy, em gọi cho thằng bạn hỏi nó cái địa chỉ, em định Chủ nhật này theo dõi nó xem sao.

Sáng chủ nhật, nhai tạm cái bánh mì rồi em sang luôn nhà nó theo dõi. Theo đúng cái địa chỉ thằng bạn hôm nọ đưa cho, hình như nó đưa nhầm các thím ạ, nó dẫn đến một cái lâu đài chứ không phải nhà nữa. Cửa nhà nó phải to bằng cái mặt tiền nhà em luôn, bên trong sân vườn rộng rãi, để 2 cái camry ngay ngoài sân.

Nhà thì thôi rồi to, nhìn như Nhà Trắng ấy. Em rẽ vào một quán nước gần đó ngồi quan sát. Được một lúc thì thấy nó phóng xe đạp điện đi đâu đấy, em liền xách con Asama thần thánh đuổi theo. Đạp hộc cả hơi mới theo kịp được nó, thấy nó dừng trước cửa một nhà rồi bấm điện thoại, một lúc sau thấy một em cũng khá xinh đi ra cưới toe toét rồi leo lên xe.

Chúng nó ôm eo nhau tình tứ lắm, xong lại chở nhau đi chơi, làm em đạp theo mệt gần chết, khéo sau vụ này lại gầy đi mấy cân. Chúng nó đi chơi hết chỗ này chỗ nọ rồi thằng L chở con kia về nhà, xong nó lại đi đâu đấy. Em bám theo thì thấy nó lại dừng ở một nhà nữa, lại bấm điện thoại rồi lại có một em nữa ra nhưng lần này chúng nó ôm hôn nhau thắm thiết lắm các thím ạ.

Chứng kiến đến đây thì em quay xe về mẹ luôn, đéo quan tâm là 2 đứa nó đi chơi đâu, có vào nhà nghỉ hay không. Vậy là em đã rõ rồi, thằng L trước giờ nó sống giả tạo, nó đánh lừa tất cả mọi người bằng cái vỏ bọc hoàn hảo của mình, thằng khốn nạn.Trước giờ em cực ghét những thằng chăn rau, làm khổ con gái người ta. Em thề nếu có cơ hội, em sẽ vạch trần cái bộ mặt xấu xa của nó, đưa nó ra trước pháp luật.

Hôm trước thử search tên thớt này trên google thì hiện ra một số kết quả từ những trang như m4v, wapvina.net, gocmobile.net cùng một số các trang blog, wap truyện khác. Em vào xem thử thì thấy rất
nhiều anh em khen và động viên, hóng chap. Em xin gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người, em sẽ tiếp tục viết dù cho nó không được ủng hộ ở nơi nó sinh ra – vozforums. Em sẽ viết bởi em muốn một người đọc được, các thím gạch đá thì cứ việc, em không dỗi gì đâu.

Chap 10:

Chân tướng thằng Long đã lộ rõ, nó chỉ là một thằng đểu cáng không hơn không kém. Tuy vậy nhưng em vẫn chưa tìm được cách nào để vạch cái bộ mặt giả dối của nó, đưa nó ra ngoài ánh sáng. Ngày ngày, em vẫn nhìn nó tỏa sáng nhưng không phải với sự khâm phục mà với con mắt khinh bỉ. Em phải nhanh chóng nghĩ cách thôi, không thể để cho nó tung hoành mãi được, gato bỏ mẹ.

Thằng Long này quả thật nguy hiểm. Nó bắt đầu tán Huyền – thiên thần của em. Em chỉ biết nhìn từ xa với sự bất lực, em chả là gì so với nó cả. Bây giờ nghĩ lại thấy hồi đó em bất tài vãi, tự gạch mình phát.

Rồi một hôm, đến lớp thấy bọn con gái xúm đông xúm đỏ chỗ thằng Long. Em chen chân vào hóng thì thấy ở giữa, thằng Long ăn mặc chỉn chu lắm, lại còn thắt nơ cơ. Trên bàn nó là một bó hoa hồng to tướng.

“Chắc lại chuẩn bị có biến rồi đây” – Em thầm nghĩ.

Về chỗ, em vẫn để ý thằng Long xem nó chuẩn bị làm trò gì. Rồi một đứa con gái từ hành lang chạy vào, thì thầm gì đó với thằng Long. Không biết nó nói gì mà nghe xong thằng Long lẫn đám la liếm kia đi ra khỏi lớp, chạy xuống sân trường, cầm theo bó hồng.

Em ra hành lang hóng xuống thì thấy thằng Long đang đứng trước mặt một bạn nữ, xung quanh là đám la liếm lớp em cùng một đống học sinh trong trường đứng hóng ở ngoài. Nhìn kĩ thì bạn nữ đó chính là Huyền!!! Hoa hồng, đeo nơ, bỏ mẹ rồi, sao từ đầu em không nghĩ ra nhỉ. Nó định tỏ tình với Huyền, chắc chắn là vậy rồi. Em phi từ hành lang xuống sân trường với tốc độ ánh sáng, chen chúc vào bên trong thì thấy thằng Long nói:

– Cậu làm người yêu tớ nhé.

Huyền đứng im, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên. Không để cho em ấy trả lời, em chạy tới, nắm tay Huyền kéo đi. Đám đông dạt ra cho em đi, còn thằng Long thì đứng như trời trồng với vẻ mặt ngơ như bò đeo nơ.

Em cứ nắm tay Huyền, em nó ra sức vùng ra nhưng một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai, em vẫn tiếp tục kéo Huyền ra khu vườn đằng sân sau – nơi ít người qua lại nhất trường. Đến nơi, em nó dứt tay ra, hét to:

– Cậu làm cái gì vậy!!!???

– Huyền bình tĩnh, nghe Minh nói đã nào.

– Rồi, cậu nói đi, sao cậu lại kéo tôi ra đây?

– Thằng Long nó chỉ là một thằng đểu cáng, bắt cá hai tay mà thôi. Nó thấy ai xinh là tán, xong yêu chán lại bỏ mà thôi.

– Điều gì khiến tôi phải tin cậu?

– Vì Minh thích Huyền!!! – Em hét

Em nó lặng đi, em tiếp tục nói:

– Minh thích Huyền từ lần gặp đầu tiên, Minh biết Minh trong mắt Huyền chẳng là gì cả, chỉ là một thằng tồi tệ nhưng Minh nhất quyết không phải người thích bịa chuyện. Tin Minh đi, thằng Long chỉ là thằng háo sặc mà thôi, Minh có thể làm Huyền hạnh phúc mà!!!

– Cậu lấy gì làm bằng chứng để chứng minh Long là người như vậy. Mà dù cậu có thích tôi thì cũng chẳng có luật gì bắt tôi phải thích lại cậu cả. Tôi biết người nào tốt, người nào xấu, vì vậy mong cậu từ nay về sau đừng bao giờ can dự vào chuyện của tôi nữa! – Huyền nói rõ ràng và dứt khoát.

Ôi em ơi, em đã bị cái sự giả tạo của thằng Long đánh lừa rồi. Nhưng Huyền nói đúng, em chẳng có cái gì để chứng minh lời em nói là sự thật cả. Vậy là em chỉ còn biết đứng đó, trong cơn gió lạnh cuối thu, nhìn Huyền bước đi, và có lẽ là bước đi khỏi đời em luôn. Em đi chầm chậm ra phía sân trước, Huyền đang cầm bó hoa của thằng Long, cười rạng rỡ. Thằng Long thấy em, nó nhếch mép cười. Em vội quay đi.

Phải, giờ em là người thua cuộc rồi. Nhưng em đã khước từ tình cảm của mình và đi theo thằng đểu đó, việc gì phải nuối tiếc chứ. Rồi em sẽ có ngày phải hối hận thôi, em à.

– Đúng, việc gì phải, hic, hối tiếc chứ.

Hôm đó có một thằng con trai ngồi khóc rưng rức ở sân sau.

Khóc nhiều, nước mắt cũng cạn, em vào nhà vệ sinh
rửa mặt. Nhìn lại mình trong tấm gương trước mặt,
em lại càng thấy hối hận. Phải chăng mày không tỏ
tình với em thì có thể bây giờ mày vẫn còn cơ hội.

Giờ đây thì em đã xa nó rồi, xa thật rồi, chẳng thể
níu kéo được gì nữa. Cố làm vẻ mặt bình thường, em
bước vào lớp. Cả lớp rộ lên những tiếng thì thầm,
thằng Long nhìn em, nhếch mép cười, còn Huyền thì
chẳng thèm nhìn em nữa. Cô giáo chủ nhiệm nghiêm
giọng:

– Em Minh, ai cho phép em vào lớp!

Mặc kệ lời nói của cô giáo, em lững thững đi về chỗ.
Cô giáo mặt nhăn lại, lộ rõ vẻ không hài lòng.

– Tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh về thái độ của em. –
Cô giáo nói.

Xin lỗi cô chứ bây giờ cô có đốt nhà em thì em cũng
không quan tâm đâu. Trân thấy em về chỗ thì vỗ về
an ủi, làm em cũng bớt buồn đi phần nào. Được người
đẹp quan tâm thằng nào mà chẳng thích. Tuy vậy
nhưng cũng không làm làm hết được sự chán đời của
em.

– Trân còn kẹo mút không? – Em hỏi.

– À ừm còn. – Trân đáp.

– Cho Minh xin một cái đi.

– Ừm, đây nè, hết buồn nhanh nha.

– Cảm ơn Trân.

Ngậm viên kẹo mút trong miệng, vẫn là vị socola như
lần trước nhưng sao lần này cái đắng trong em lại
chẳng thể nào hết. Người ta giải sầu bằng thuốc lá,
bằng rượu, còn mình thì giải sầu bằng kẹo mút. Cắn
cho viên kẹo nát vụn trong miệng, em cắm tai nghe,
gục mặt xuống bàn. Những giai điệu của bài “Em
không quay về” mà em vẫn cho là sáo rỗng nhưng giờ
sao lại thấm thía thế.

Và giờ người ra đi…trong con tim không nghĩ suy… Để lệ hoen đôi mi anh cần chi những hoài nghi khi em không trở lại…

Chỉ còn lại đôi vai…Trong cơn mưa không có ai…

Lời ngọt ngào bên tai về ngày mai anh đã sai…

Em không quay về…Vì em không quay về…

– Dậy đi Minh, dậy đi.

– Còn sớm mà, để Minh ngủ tí nữa.

– Dậy ngay, ngủ như con heo.

Mới sáng sớm Trân đã dựng em dậy bằng được. Hôm qua cô nàng bảo dẫn mình đến một nơi hay ho lắm, để em có thể phục hồi tinh thần sau vụ hôm trước. Húp xong bát mì thì Trân từ trên nhà đi xuống. Em ấy mặc quần short ngắn, khoe cặp đùi trắng muốt, cùng với cái áo rộng rộng mà bọn con gái hay mặc ấy ạ, em chẳng biết gọi là gì nhưng nhìn dễ thương lắm ợ, lại còn đội thêm cái mũ giống cái mủ của Luffy nữa. Vẻ mặt lộ rõ sự háo hứng, Trân giục:

– Ăn nhanh lên còn đi Minh ơi.

– Đây xong ngay đây.

Vi vu trên con Air Blade, em đang trở Trân tới nơi mà em ấy bảo là hay lắm. Nhớ lúc nãy 2 đứa phải năn nỉ ỉ ôi mãi mama mới ượn con xe máy cùng với lời đe dọa:” Xe mà bị làm sao mày chết nha con”. Con thì chẳng lo, lại đi lo cái xe. Trân ngồi đằng sau, bám nhẹ vào áo em, cứ hát khe khẽ bài gì đấy của JustaTee. Em quay lại hỏi:

– Trân cũng thích Justa Tee à.

– Ừm, bài nào của Justa Tee Trân cũng nghe hết.

– Vậy biết bài Forever Alone không?

– Có chứ, ngày nào Trân chả nghe.

Thấy vậy em liền hát bài đấy luôn, Trân cũng hát theo. Hai đứa cứ rống à nhầm cứ hát ầm cả lên, ai đi qua cũng nhìn bọn em, chắc tưởng là tâm thần mới trốn trại. Xong em hát sang cả lời chế:

– Một nụ cười luôn hé, tắt máy xuống xe…

– Hihi – Trân cười khúc khích

Bỗng “Tuýt”, thôi bỏ mẹ rồi. Vừa hát chế thằng công an thì bị công an nó tuýt, xui vãi. Không mũ, không bằng lái, không giấy tờ, thế là phải gọi mẹ em lên giải quyết và tất nhiên là chuyến đi chơi của 2 đứa, bị hủy.

Giải quyết xong, 2 đứa lên xe ô tô đi về, nghe một bài cải lương của mama. Mặt Trân cứ phụng phịu, nhăn nhăn, kiểu trẻ con ấy, thương lắm cơ.

– Thôi lần sau có dịp thì mình đi cũng được.

– Ai bảo Minh đã không đội mũ lại còn chạy ẩu cơ.

Dù chuyến đi đã bị hoãn lại, em và Trân chẳng thể đến được nơi mà Trân nói rằng có thể làm cho em hết buồn nhưng chẳng cần đến nơi đó, em cũng đã đỡ buồn hơn nhiều rồi. Có lẽ, Trân mới thật sự là người quan tâm đến em, là người con gái em cần…

– Dậy đi Minh, ngủ như con heo.

– Rồi dậy đây dậy đây.

Từ bao giờ, cái đồng hồ báo thức của em đã vứt ở xó phòng và làm thay nhiệm vụ cho nó là một cái “đồng hồ” khác rất xinh đẹp với câu báo thức quen thuộc “Dậy đi, ngủ như con heo”. Khác với hồi mới chuyển về còn ngại ngùng bẽn lẽn, bây giờ Trân đã vô cùng thân thiết với em, nhiều lúc còn làm nũng kiểu trẻ con ấy, dễ thương lắm. Nhiều lúc em còn cảm giác như Trân là người yêu của mình ấy, chắc tại đọc nhiều truyện của mấy thím trên voz quá nên cdsht.

Như mọi ngày, em cùng Trân vi vu đến trường trên con Asama thần thánh. Hai đứa nói chuyện vui vẻ với nhau, xong đi cùng nhau vào trường. Đi đến đâu, ánh mắt gato của bọn con trai kéo theo đến đó, như Brad Pitt và Angelina Jolie bước đi trên thảm đỏ ấy. Em lại được thể vênh mặt lên like a boss, và rồi em bắt gặp ánh mắt của thằng Tuấn cùng đồng bọn đang nhìn em đầy tức giận.

Bỏ mẹ rồi quên mất lời dặn của nó hôm qua, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, em cứ đi cùng với Trân vào lớp. Bố mẹ ơi, xuân này con không về.

Buổi chiều hôm đó, đang đạp xe đi mua chai dầu ăn về lẹ nấu thì bỗng có 2 xe máy vượt lên đằng trước rồi drift chặn đầu em. Ra là thằng Tuấn. Nó đi cùng 3 thằng nữa, chắc định hội đồng em đây. Em từ lúc ở trường đã chuẩn bị tinh thần là có thể bị chúng nó úp bất cứ lúc nào rồi nên cũng chẳng bất ngờ mấy. Em từ tốn nói;

– Chúng mày có việc gì?

– Hôm qua tao nói gì mày quên rồi sao? – Thằng Tuấn giọng khàn khàn đầy giận dữ.

– Tao không quên, nhưng tao chở Trân là việc của
tao, chẳng liên quan gì tới chúng mày cả. Mà tao.cũng nói luôn, mày bỏ ý định theo đuổi Trân đi, những loại người như mày, đừng hòng động vào Trân!

– Em cương quyết nói.

– Thằng này cứng nhỉ, anh em, đánh chết nó cho tao!

– Thằng Tuấn gào lên.

Cả ba thằng đàn em của nó xông tới, em ột cước vào cổ họng thằng gần nhất làm nó ngã lăn ra. Thằng thứ 2 xông vào khóa chặt tay em, thằng còn lại đấm vào bụng em, đau gần chết các thím ạ. Rồi em ngã người ra đằng sau, nằm đè lên thằng đang khóa tay em làm nó đau quá phải thả ra. Thằng còn lại đấm thằng mặt em nhưng em lăn sang một bên để tránh, thế là cú đấm của nó vào thẳng mũi thằng đang nằm đất.

Thằng ranh con bị đấm ngay sống mũi, máu chảy be bét, la hét thấy thương. Thằng còn lại bị em ột Thốn quyền – một tuyệt chiêu tất sát của Vịnh Xuân.Quyền. Thằng bé bị em đấm, nó giật lùi mấy bước xong mất đà ngã xuống luôn. Còn thằng Tuấn thì mặt xanh như tàu lá chuối. Nó dò dẫm lại gần xe, mở cốp lôi ra một ống tuýp sắt. Nó cầm tuýp lao tới em mà phang, em đưa tay ra đỡ, đâu vãi, tưởng như gẫy tay đến nơi rồi. Nó còn vụt mấy phát vào mạng sườn em nữa, vì đau quá nên em không đỡ được. Nhưng rồi nhớ lại bài giảng của thầy khi phải đối đầu với kẻ thù mang
vũ khí, em nhanh chóng nhập nội rồi đấm vào thái dương nó. Thằng Tuấn bị choáng, nó loạng choạng ngã xuống đất. Thấy có đánh nhau, công an chạy đến, em đành xách con Asama phóng luôn về nhà. Về nhà, nhìn bộ dạng tả tơi của em, Trân vội hỏi:

– Minh làm gì mà tả tơi vậy!!!??? Lại đánh nhau hả?

– Không, không có gì đâu, Minh bị ngã xe ấy mà.

– Em đáp.

– Có bị làm sao không, để Trân sơ cứu cho.

– Không sao đâu, chỉ hơi ê ẩm chút thôi, để Minh lên ngủ một giấc là hết ngay ấy mà. – Em cười trấn an Trân.

Rồi em lò dò từng bước lên tầng. Đau mấy thì đau, chứ em không thể để Trân biết em đánh nhau vì Trân được, em không muốn Trân phải lo lắng vì em. Rồi em nằm lăn ra giường, đánh một giấc thật say.

– Mai trường chúng mày được nghỉ phải không? – Bố em hỏi.

– Vâng, trường tổ chức cái gì đấy con không rõ, nên học sinh được nghỉ ạ. – Tôi đáp.

– Vậy tối mày với bé Trân lên nhà chuẩn bị đồ đi, mai cả nhà mình Tam Đảo chơi nhá.

Yeah, được đi xả hơi rồi. Lâu lắm mới được đi chơi nên em háo hức lắm. Ăn cơm xong em phóng ngay lên phòng chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi chơi ngày mai:

quần áo này, máy ảnh này, laptop này,… Đang chuẩn bị thì Trân vào phòng em.

– Trân chuẩn bị xong chưa? – Em hỏi.

– Trân chuẩn bị xong rồi, còn Minh?

– Minh cũng sắp xong rồi. – Em đáp.

Trân mở balo của em ra xem.

– Trời sao Minh sắp xếp kiểu gì thế này!

– Ờ thì Minh cứ lấy quần áo xong nhét vào balo chứ có sắp xếp gì đâu.

– Thế thì không mang được nhiều đâu, thôi để Trân gấp lại gọn gàng cho Minh.

Nói rồi Trân lấy hết quần áo em nhét trong balo ra rồi gấp lại từng cái một, cẩn thận và tỉ mỉ. Trân lo cho em cứ như vợ lo cho chồng ấy, sau này được lấy Trân làm vợ chắc cũng sướng. Nhưng em đã gạt ngay suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

– Mày đã hứa với ông Giang rồi cơ mà, mày quên rồi sao Minh – Em tự nhủ.

Chuẩn bị đồ đạc cho em xong, em bật máy lên vào voz tí, Trân ngồi bên cạnh xem. Theo thói quen, em vào ngay thớt này đã được bookmark ở Chrome.

– Ủa Minh xem cái gì vậy? Gái…đến…ở…cùng… Em vội tắt tab đó đi, đáp:

– Đâu có gì đâu.

– Minh…Minh xem truyện ấy hả?

– Truyện ấy là truyện gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro