Em Vẫn Cô Đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay nó đã là một học sinh lớp mười, tính đến đây chỉ có bạn mới dám nói chuyện với nó khi ở trường. Không phải nó xấu xí hay khó tính mà vì nó quá lạnh lùng và hờ hững. Ngược lại, bạn lại là một người thân thiện và dễ thương, trái hẳn với tính cách của nó. Vậy mà không hiểu sao mà nó với bạn lại là bạn thân. Có mấy đứa nói rằng là vì nhà bạn giàu nên nó mới ỷ lại. Mỗi lần như vậy bạn đều quát tụi nó im đi, nó xúc động lắm. Trong lớp, bạn còn là lớp trưởng và có thành tích học tập sáng chói nên thầy cô đều quý mến bạn. Còn nó cũng giỏi như bạn nhưng nó không muốn được mọi người chú ý.

 Ngày đó, anh chuyển tới trường và học cùng lớp nó với bạn. Lúc đó, anh vui vẻ giới thiệu:

- Chào các bạn, mình là Thiên Yết. Mong các bạn giúp đỡ.

Giả tạo- đó là những gì nó nghĩ. Anh cũng giống bạn, anh hoà đồng với mọi người, kể cả nó. Nó ngạc nhiên lắm nên mới hỏi anh:

- Anh không thấy ghét tôi sao?

 Anh mỉm cười:

- Tại sao mình lại phải ghét Thiên Bình chứ?
Nó không nói gì, liền quay qua nhìn quang cảnh quen thuộc ngoài trời. Lúc đó, bạn mới tinh nghịch chạy qua ghẹo chọc nó:

- Trúng tiếng sét ái tình rồi sao?

 Nó vẫn im lặng. Nó đang suy nghĩ tới lời nói của anh, thật sự nó rất bối rối. Và giờ ra về cũng đã đến, nó nhanh chân chạy về nhà mà quên mất một thứ- thẻ học sinh của nó. Một bóng người nhặt lên và bỏ đi, thật sự người đó trông rất bí ẩn. Hôm nay, bạn mẹ nó qua chơi. Nó ngạc nhiên, thì ra anh là con của bạn mẹ. Anh cũng ngạc nhiên không kém gì nó. Nó bị mẹ bắt ngồi chung để tiếp khách, thế mà một lúc sau anh cùng nó lại bị bỏ rơi với nhau. Không gian tĩnh mạch, anh trầm ngâm lên tiếng:

- Thiên Yết có thể làm bạn với Thiên Bình được không?

 Nó gật đầu đồng ý, thực sự anh cũng không giả tạo như nó nghĩ. Anh cũng giống bạn thôi.

 Hôm sau, nó định kể với bạn thì nghe tin về bạn. Tại nó mà ba mẹ bạn mới bắt bạn chuyển trường. Nghe tin, bạn chơi với nó mà họ coi nó như một đứa lập dị nên bạn bị cấm không gặp nó nữa. Tối, nó khóc, lần đầu tiên mà nó khóc, nó nhớ lần đầu tiên gặp bạn.

 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Bạn làm quen với mình nhé! Mình là Bạch Dương, còn bạn?

 Một cô bé dễ thương, mỉm cười nhìn người bạn đối diện.

- Được chứ! Mình là Thiên Bình.

 Lúc đó, nó đã nở nụ cười đầu tiên từ sinh ra đến tận bây giờ. Hai cô bé đã làm quen và luôn sát cánh bên nhau.

 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 Dần dần, ký ức buồn cũng qua đi. Nó thân với anh như thân với bạn, nhưng có lẽ nó vẫn không quên được bạn. Bạn chính là vị tiên của nó.

 Chín năm sau.

 Bây giờ, nó đã trở thành một FBI xinh đẹp và tài ba. Nó ít gặp anh hơn nhưng mỗi tối nó và anh đều nhắn tin cho nhau. Anh còn là một ca sĩ nổi tiếng, mấy ngày nay anh có show ở Pháp nên nó cũng không làm phiền anh nhiều. Nhiệm vụ của nó càng ngày càng nhiều, đặc biệt là vụ khủng bố, vụ đó thật sự rất lớn. Nó thật sự rất mệt mỏi, buổi đêm cứ mới nằm xuống giường là bị gọi làm nhiệm vụ. Hôm nay, nó được nghỉ để đón anh. Anh trong bộ áo vest ôm lấy thân hình chuẩn của anh, mái tóc xoăn làm tôn thêm nét đẹp cho khuôn mặt lãng tử. Trông rất mỹ nam á nha. Nó ngạc nhiên, anh dẫn thêm một cô gái trẻ, cô gái ấy dạng mấy cô gái chân dài ấy. Nó không thích cô ta lắm, trông cô ấy như con cáo đội lớp chú thỏ con vậy. Anh cất giọng khàn khàn:

- Đây là bạn gái của mình, Cự Giải. Còn đây là bạn của mình, Thiên Bình. Hai người làm quen đi nha. Cô gật đầu chào rồi bỏ đi. Cô phải nhờ điều tra người này mới được. Bữa trưa hôm đó, cô về. Cự Giải đang nấu ăn trong bếp, thật tự tiện vào nhà người khác. Anh bước xuống cầu thang dài, vừa đi vừa nói:

- Mẹ Bình nhi đi rồi. Cô ấy nhờ tụi mình chăm lo cho cậu.

 Nó cười khinh bỉ, thẳng thừng bước vào phòng. Cái gì mà lo cho nó, thật nực cười. Nó cầm điện thoại lên nhắn tin cho Kim Ngưu- người cấp dưới của cô- để điều tra về Cự Giải. Một lúc sau, tài liệu về Cự Giải cũng được gửi qua cho nó. Cô ta là con của giám đốc công ty của anh, chức cũng lớn ghê nhỉ. Hiện giờ, cô ta là thư ký của đội ca nhạc anh và cũng là một người mẫu. Cô ta tốp nghiệp ở trường Victoria, thật ra cũng có học thức đó chứ.

Một ngày mới cũng đã tới, nó lại bận rộn với công việc của mình, anh và Cự Giải cũng thế. Xong việc, nó đang nghĩ ngơi thì một việc bất ngờ xảy ra. Đó là chàng trai Nhân Mã, anh ta tỏ tình với cô. Nhân Mã cầm trên tay một bó hoa hồng xinh đẹp và nói:

- Tôi yêu em, yêu cái tính hờ hững và lạnh lùng của em. Em có đồng ý làm bạn gái anh không?

 Nó như không tin vào mắt mình nữa, điều này thật kì lạ. Mọi người trong văn phòng đều vỗ tay chúc mừng nó và Nhân Mã. Cô nàng Kim Ngưu tinh nghịch nói:

- Sao chỉ có chín mươi chín bông hoa thôi vậy? Còn một bông nữa mà.

- Bông hoa thứ một trăm là Thiên Bình đó.

 Nhân Mã vừa nói vừa nháy mắt với mọi người. Nó vẫn im lặng. Ai cũng hồi hộp chờ câu trả lời của nó. Nó nói:

- Tôi không quan tâm.

 Nó bỏ đi. Vẫn như thế, nó nói chưa bao giờ hơn năm chữ với mọi người, chỉ ngoài bạn và anh. Anh hét to:

- Em sẽ sớm là của tôi thôi!

 Nó không về nhà mà lại đi ăn ở ngoài. Thật tình cờ, nó và bạn gặp nhau. Cả hai vui mừng, ôm chầm lấy nhau. Nó nghe tin, bạn hiện giờ là một giáo viên tiểu học. Bạn hỏi thăm về anh rất nhiều. Tới tận khuya, nó mới về. Nó tưởng anh có show nên về trễ liền lên phòng anh dọn dẹp.

 Mở cánh cửa ra, nó đứng sững người. Trên giường, anh và Cự Giải ôm nhau,trên người không có một mảnh vải che thân. Lâu lâu, anh lại kiếm đôi môi hồng ngọt ngào của ả rồi hôn. Nó rùng mình, thật sự anh đang nghĩ gì chứ. Anh thấy nó, liền hốt hoảng. Nó chạy ngay về phòng.

 Hôm sau, một ngày vô cùng bình thường với cảnh Nhân Mã tỏ tình giống hôm qua, bạn lại mời đi ăn. Nó lại ở nhà, suy nghĩ tới cảnh hôm qua. Anh đã đi quá mức rồi. Anh đứng trước mặt nó từ khi nào, anh bảo:

- Xin lỗi phải để cậu chứng kiến cảnh ngày hôm qua.

- Ra khỏi nhà mau!

 Nó gằn giọng. Anh không nói gì và theo lệnh của nó. Nó thật sự của không ngờ lại có chuyện này. Nghĩ đi nghĩ lại, tại sao nó lại bực mình, anh đâu phải bồ nó đâu, chẳng lẽ nó đã yêu anh rồi ư.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đối diện anh là bạn. Bạn nhâm nhi tách cà phê rồi nói:

- Tớ không ngờ cậu như thế đó.

 Anh cúi đầu, có vẻ hối hận lắm. Anh đan những ngón tay lại với nhau, bảo:

- Tớ chia tay cô ta rồi, cô ta là bồ của Nhân Mã.

 Bạn cảm thấy thật tội cho nó. Bạn gục mặt xuống bàn, suy nghĩ hồi lâu và cất tiếng:

- Hay là...

 Cả hai chụm đầu nhau rồi bàn tán về việc gì đó.

 Ngày hôm đó, nó thật sự rất cô đơn, cảm giác như bị ruồng bỏ như xưa. Nó thấy lạnh quá, nó sợ bạn và anh đều không chơi với nó nữa. Tin nhắn từ bạn khẽ rung lên, bạn bảo nó qua nhà hàng gần nhà bạn.

 Nó bước vào, một chàng trai bịt mặt, giọng khàn khàn lên tiếng:

- Ngươi lọt bẩy thật dễ dàng ấy. Ngu ngốc!

 Nó nắm tay, nghiến răng tức giận. Bạn cũng lừa dối nó ư. Nó bị trói chặt bằng chiếc dây xích sắt, chàng trai bước tới với cây dao cầm trên tay. Chàng ta giơ cây dao lên cao và đâm xuống.

 Phụt!

 - Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to you.

 Nó ngước đôi mắt ngạc nhiên lên bạn và anh. Hôm nay là hai mươi tháng mười, là sinh nhật nó. Vậy mà nó còn quên, trong khi bạn và anh lại nhớ.

- Cảm ơn hai người nhiều.

 Nó đi về trong niềm vui sướng, nó thầm cảm ơn bạn cùng anh nhiều lắm. Nó khóc trong niềm hạnh phúc. Mưa rồi, nước mắt hoà quyện với nước mưa. Chỉ cần thế thôi, đủ rồi.

 -------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 Một năm sau.

 - Dao.

- Dạ đây.

- Kéo.

- Dạ đây.

 Anh và bạn ở ngoài sợ hãi. Nó bị tai nạn giao thông khi trên đường đi dự đám cưới của hai người. Một chiếc xe hơi vượt đèn đỏ, tông trúng nó. Trên tay hai người, còn lấp lánh những hạt mưa.

- Nhịp tim bệnh nhân đang giảm.

 Một lúc sau.

- Xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức mình.

- Thiên Bình!

 Tiếng anh cùng bạn vọng khắp cả căn phòng. Giọt nước mắt lăn trên má bạn, tuy chỉ là giọt nước nhưng nó chứa bao nhiêu sự đau buồn. Anh cũng vậy. Thật sự, anh không hiểu tình cảm anh dành cho nó.

 _________________________________________________________________________

 Sáu tháng trước.

- Em... yêu anh!

 Nó tỏ tình với anh. Nó đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi. Nhưng...

- Xin lỗi, anh yêu Bạch Dương.

 Nó cái gì cũng thua bạn, đến cả trong tình yêu. Trên khuôn mặt, nó vẫn mỉm cười nhưng trái tim nó đau lắm, anh đâu có biết. Anh ôm nó vào lòng, xoa đầu nó.

- Anh vẫn coi em như em gái của anh.

 Nó đẩy anh ra.

- Anh không cần đâu!

 Nó chạy về nhà, lại mưa nữa rồi. Có thể ông trời cũng đang khóc vì nó. Nó buồn nhưng bạn vẫn là bạn thân của nó nén nó không thể hại bạn được, phải chúc mừng chứ.

 _________________________________________________________________________

Anh và bạn làm đám tang cho nó. Ba mẹ nó đều đã mất, đám tang chỉ có anh cùng với bạn, không còn một ai khác. Trong tay bạn, bức thư từ nó gửi cho hai người vẫn còn.

"Gửi hai người bạn thân mến.

Mình biết cả hai người đều quý mến mình nhưng thật sự mình rất ghen tị với Bạch Dương. Bạch Dương trong học tập, giao tiếp và cả trong tình yêu, bạn đều hơn mình. Còn Thiên Yết, bạn có thể không coi mình là em gái được không, cứ coi mình là một người bạn thân được không?

Chúc cả hai người sống hạnh phúc bên nhau, sống cho cả mình nữa.

Thân.

Thiên Bình."

- Anh à, chắc trên trời, cậu ấy vẫn đang chúc phúc cho ta đúng không?

 Anh gật đầu, mỉm cười và ôm bạn vào lòng.

- Vĩnh biệt hai người.

 Nó bước đi trong buồn bã trên bầu trời xanh thẳm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro