Chap 7 >_<

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Jung day day 2 bên thái dương, sự căng thẳng và lo lắng khiến ông vô cùng mệt mỏi. Hầu như khắp các bên đầu tư đều đã từ chối dự án này. Ngay cả Cao Kiếm, niềm hi vọng của ông lúc này, cũng đã thông báo lại là họ không chấp nhận đầu tư. Giờ ông khong biết tính sao, số nợ bên tín dụng và nhân hàng đã quá lớn. Chung cư Mỹ Quyên là giải pháp duy nhất. Them những rắc rối về việc pháp lý của dự án này càng khiến ông phải đau đầu suy nghĩ.
Và những áp lực vô hình khong thể gọi tên luon ngày đêm gặm nhắm và giày xéo...
Cánh cửa phòng bật mở cắt đứt dòng suy tư, ông quay ghế nhìn ra, vào phòng mà khong gõ chỉ có thể là con gái ông thôi. Eunji đứng ở cửa, đôi chân giậm xuống tức giận. "Ba! Đã quá mấy ngày qui định hàng tháng rồi mà sao ba vẫn chưa chuyển khoản cho con?"
-"Hừ! Đừng làm phiền ba vì mấy chuyện thế này nữa, ba đang bù đầu lên đây."
-"Ba cứ chuyển tiền cho con, rồi con sẽ không làm phiền ba nữa."
-"Nhưng mà hiện tại ba đang rất khó khăn, cuộc sống của con đã đầy đủ rồi. Tạm thời cứ vậy đi! Con đâu cần phung phí nhiều tiền làm chi."
Eunji hét lên: "Ba chỉ vin cớ thôi. Con không thể chấp nhận sống túng thiếu khổ sở như ba nói được."
Ông Jung giận dữ đập bàn đánh rầm. "Con với cái. Không lo học chỉ suốt ngày chơi bời. Hư hỏng, hư hỏng quá rồi. Có đi ra ngay không thì bảo hả!?"
-"Ba thật quá đáng, con ghét ba!" Cô gào lên khóc rồi lao ra ngoài, sập mạnh cánh cửa sau lưng.
*******************

Màn đêm bao trùm mang theo những cơn gió mát lành làm lay động rèm cửa, ánh sao lấp lánh như ánh đèn phản chiếu qua khung cửa sổ rộng mở.
Vú Park nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Ji, với bà con bé không khác gì con ruột. Bà thương nó hết mực, chỉ hy vọng nó luôn được sống hạnh phúc. "Ngoan nào, dậy ăn một chút đi con! Cứ bình tĩnh, có gì vú sẽ lựa lời nói với ba con."
Eunji vẫn nằm quay lưng lại.
- "Con không muốn ăn gì cả, con ghét ba con, vú đừng nhắc đến ông ấy nữa."
-"Ba con đang đau đầu vì chuyện công ty thôi, con phải hiểu là ba lúc nào cũng thương con chứ."
- Thôi vú đi ra đi! Con rất mệt, con muốn được yên tĩnh."
Vú Park đành quay ra, bà khép nhẹ cánh cửa lại. Không khí trong gia đình u ám làm bà cũng trở nên buồn bực, chán nản.
*******************

Tiếng nước chảy xối xả trong căn phòng tắm, giữa buổi trưa oi bức, những làn nước mát lạnh như xoa dịu từng tế bào thần kinh, mang lại cảm giác hưng phấn dễ chịu. Kim Suho tắt nước rồi bước ra, chiếc khăn tắm cuốn ngang hông. Anh bắt đầu mặc từng thứ quần áo trong sự chậm rãi.
Eunji ló đầu ra khỏi đống chăn lộn xộn, thân hình cuộn tròn như một con mèo. Giọng còn nghèn nghẹn: "Anh đi ạ? Đừng mà. Ở lại với em thêm một lúc nữa đi... em... khi bên anh em thấy rất thoải mái!" cô ngập ngừng, cô luôn sợ anh không hiểu được tâm tư, tình cảm của cô. Như sợ những lời giãi bày là chẳng đủ để anh hiểu rằng đối với cô anh quan trọng biết nhường nào. Giờ đây mỗi giây mỗi phút bên anh đều là những giây phút hạnh phúc nhất. "Em đang buồn lắm."
Suho vẫn thản nhiên như không hề nghe thấy, anh không muốn tỏ rõ điều gì mang lại sự thân mật. Bởi vì anh cô chỉ như một trò chơi trong lúc buồn chán, chỉ là những giây phút có thể đem lại sự thỏa mãn nhu cầu của bản thân, không hơn!
Anh ấy đi rồi, Cô chỉ còn lại một mình trong nỗi cô đơn, vắng lặng. Những ngày qua sự u uất lúc nào cũng căng đầy trong tâm trí, cô thấy mệt mỏi khó ở. Nghĩ đến ba chỉ càng thấy tổn thương nhiều hơn.
~~~~~~~~~Hết chap~~~~~~~~~~~
Đã để các bạn phải chờ lâu rồi. sorry nhiều!!!
Dạo này mình cảm thấy là truyện không được hay cho lắm nên nếu có dở thì mong các bạn thông cảm😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro