Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Vương Dịch về lo chuyện của bệnh viện. Còn Châu Thi Vũ đi quay quảng cáo.

Quãng thời gian này nàng rất bận, quay xong hai quảng cáo rồi còn phải bay khắp cả nước vì những hoạt động quay phim chụp hình khác, mà trong những hoạt động này, lần nào nàng cũng sẽ bị hỏi về vị hôn phu. Ngay cả những người bạn trong giới showbiz cũng nhắn tin chúc phúc nàng...

Hôm nay, nàng bay đến Quảng Châu tham dự một buổi tụ hội thương mại châu báu, vốn nghĩ chỉ cần ló mặt là được, không ngờ khi nàng định rời đi thì thấy bóng dáng Hạ Lộ. Từ sau lần chia tay trước ở nhà hàng, hai người không còn liên lạc nữa.

Dù vậy, Châu Thi Vũ vẫn biết tin tức về cô ấy. Trước đó cô ấy đã đổi công ty quản lý, cũng nhận được mấy kịch bản tốt.

Hạ Lộ cũng chú ý tới nàng, hai người nhìn nhau xa xa cách đám đông ăn mặc hoa lệ, hồi lâu, Hạ Lộ gật đầu với nàng, há miệng, nói mấy chữ.

Khoảng cách quá xa, Châu Thi Vũ không nghe cô ấy nói gì, nhưng từ khẩu hình nàng biết, cô ấy nói, xin lỗi.

Châu Thi Vũ mỉm cười, lắc đầu.

"Nè, chị cười ngốc gì với không khí thế?". 

Đột nhiên, bên cạnh có người vỗ vai nàng.

Châu Thi Vũ giật mình, quay đầu nhìn thấy Thiệu Tố Oánh đứng bên cạnh, "Sao em lại ở đây?".

Thiệu Tố Oánh hừ khẽ, "Đây là sản nghiệp nhà tụi em".

Châu Thi Vũ: "Hèn gì có thể đi lung tung ở đây, sao, chị cả cho ra ngoài chơi rồi à?".

Thiệu Tố Oánh trừng nàng, "Chị còn nhắc chuyện này?".

Châu Thi Vũ cười khẽ, "Về nhà sớm chút, trẻ con đừng ở bên ngoài muộn quá".

"Này này này, không có ai quản người khác như chị đâu".

"Đó là nể tình em là em gái của Vương bảo bối nhà chị đấy".

Thiệu Tố Oánh run lên, "Vương bảo bối... thực không biết làm sao chị hai tiêu hóa được cách xưng hô này nữa".

"Tiêu hóa?". Châu Thi Vũ nói như lẽ đương nhiên, "Em ấy rất thích cách xưng hô này".

Thiệu Tố Oánh cười nhạo, "Nè, công việc hôm nay xong chị có về tìm chị hai không nhỉ?".

"Không, ngày mai ngày mốt bận".

Thiệu Tố Oánh híp mắt, nói: "Còn nói yêu chị hai nhiều, thế mà ngay cả sinh nhật cũng không ở cùng chị ấy".

"Sinh, sinh nhật?". Châu Thi Vũ sững sờ, "Sinh nhật khi nào?".

Thiệu Tố Oánh nói với giọng chẳng mấy thiện cảm, "Ngày mốt!".

Lời vừa dứt, Châu Thi Vũ đưa tay xoa đầu nàng, còn dùng ngữ khí đầy từ ái nói, "Chà chà, trẻ ngoan, thật hiểu chuyện".

Nói xong, không đợi Thiệu Tố Oánh phản ứng, nàng đã vội vội vàng vàng xách váy lễ phục rời đi.

Thiệu Tố Oánh sững sờ hồi lâu, "Châu Thi Vũ!!!".

Châu Thi Vũ thực sự không biết ngày sinh nhật của Vương Dịch, điều này cũng vì nàng không quá nhạy cảm với ngày tháng, trong đầu nàng chẳng nhớ rõ được ngày sinh nhật của mấy người. Vả lại, dạo này hai người đều rất bận, điện thoại còn không gọi được mấy cuộc nữa là.

Tối đó, Châu Thi Vũ bảo Tư Hạ mua vé máy bay ngày hôm sau cho nàng.

"Thi Vũ, ngày mốt em phải đến gặp đạo diễn Dương bàn chuyện kịch bản, ngày mai em đi thì định chừng nào về?".

Châu Thi Vũ thở dài, vỗ vai Tư Hạ nói lời sâu xa, "Tư Hạ , chị cho rằng công việc và người yêu, cái nào quan trọng?".

Tư Hạ liếc nàng, "Em bớt khoe tình cảm đi".

Châu Thi Vũ cười trả lời giúp cô ấy, "Là người yêu, không sai".

Tư Hạ: "Cho nên?".

Châu Thi Vũ túm mớ tóc dài lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp rạng ngời, "Cho nên em không đi, em muốn hiến thân cho ái tình".

"Đừng kiếm nhiều cớ lười công việc thế!".

Cớ? Sao là cớ chứ?.

Châu Thi Vũ vui hớn hở bay đến thành phố chỗ Vương Dịch. Lòng nàng ngập tràn thành ý.

Sau khi đến nhà, nàng lấy chìa khóa mà Vương Dịch cho nàng để mở cửa nhưng khi vào lại thấy nhà cửa vắng hoe.

Châu Thi Vũ đặt hành lý xuống gọi điện thoại cho Vương Dịch nhưng kỳ lạ là gọi mấy cuộc vẫn không được. Nàng tưởng Vương Dịch đang ở phòng phẫu thuật, thế là gọi điện thoại cho Hàn Ân Tĩnh.

"Ân Tĩnh, đang bận à?".

Hàn Ân Tĩnh ngớ người hồi lâu, "Thi Vũ?! Thi Vũ?".

"Là tôi".

"Sao cô có số điện thoại của tôi?".

"Ờm, đương nhiên là nhìn lén ở chỗ Vương Dịch rồi".

Châu Thi Vũ nói: "Vương Dịch đâu?".

"Hả?". Giọng Hàn Ân Tĩnh đầu bên kia rất vui vẻ, "Sư muội không nói cô biết à, em ấy đi Quý Châu rồi".

"Quý Châu???".

"Ừ, bệnh viện chúng tôi mấy năm qua luôn có hoạt động khám bệnh từ thiện đến vùng sâu vùng xa, chỗ năm nay là do sư muội đề nghị, cho nên em ấy đi tiên phong".

Châu Thi Vũ sững sờ chốc lát, Vương Dịch đề nghị? Quý Châu... không phải là cái sơn thôn nhỏ Vương Dịch từng nhắc, nơi có một người bạn ảnh hưởng đến Vương Dịch đồng thời khiến Vương Dịch muốn làm bác sĩ chứ?.

"Thi Vũ? Thi Vũ?".

"A, tôi đây". Nàng nói: "Tôi vừa gọi điện thoại cho em ấy, sao em ấy không bắt máy?".

Hàn Ân Tĩnh: "Bên kia tín hiệu không tốt lắm. Ngày mai tôi cũng đi, cô có lời gì muốn nhắn không? Tôi gửi giúp cho".

"Không có lời muốn gửi, nhưng... có người muốn gửi".

Hàn Ân Tĩnh: " ? "

Đội của Hàn Ân Tĩnh là đội đến sau, chủ yếu mang thuốc đi.

Sau khi xuống máy bay, một chiếc xe chuyên dụng đến đón họ.

Mọi người lên xe hướng đến nơi cần đến. Mà lúc này, trên xe có năm người: Hai bác sĩ, một y tá, một tài xế, và một... Châu Thi Vũ.

"Ơ, cô đúng là Châu Thi Vũ ư?".

Y tá ngồi ghế trước cuối cùng không nhịn được, quay đầu lại hỏi.

Châu Thi Vũ gỡ khẩu trang xuống, gật đầu thân thiện với cô ấy.

"Thật trăm phần trăm". Hàn Ân Tĩnh nói: "Lai Lai, cô mới tới nên không biết, Châu Thi Vũ còn từng ở bệnh viện chúng ta đấy".

Y tá tên Lai Lai cười e thẹn, "Ơ, Châu Thi Vũ và bác sĩ Vương là thật ư?".

Hàn Ân Tĩnh: "Không xem tin tức à, đương nhiên là thật rồi".

Dứt lời, cậu quay đầu nói với Châu Thi Vũ, "Châu Thi Vũ, cô không biết đâu, từ sau khi sư muội xuất hiện trên live stream của cô, có không ít bệnh nhân trong bệnh viện nhận ra đấy".

"Có ảnh hưởng lắm đến công việc của em ấy không?".

"Vẫn ổn, cô cũng biết mà, cái mặt thối kia của sư muội, ai mà dám tùy tiện đến gần chứ".

Châu Thi Vũ chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, "Cũng đúng ha".

Y tá thỉnh thoảng xoay đầu lại nhìn nàng, dọc đường, nàng vừa ngắm cảnh vừa tán gẫu với Hàn Ân Tĩnh, thời gian trôi qua rất nhanh. Hơn ba giờ chiều, cuối cùng xe lái đến dưới khu núi.

Một bác sĩ khác nói, "Vì hôm qua trời mưa nên đường khó đi, lái xe rất nguy hiểm, chúng ta đi bộ thì tốt hơn".

Y tá Lai Lai nhìn mặt đất lầy lội, "Thế, thế phải đi bao lâu?".

"Không xa đâu, nửa tiếng là đến thôi".

"Vậy được, chúng ta vác đồ lên".

Dứt lời, Hàn Ân Tĩnh nhìn Châu Thi Vũ, "Thi Vũ, cô được không?".

Châu Thi Vũ xuống xe, "Được mà, Ân Tĩnh, để tôi giúp mọi người xách ít đồ".

"Không cần không cần, chúng tôi mang theo lượng đồ cho ba người xách mà".

Châu Thi Vũ nhìn Lai Lai nhỏ con nhưng đeo một túi to lại còn xách thêm một túi, thế là nàng đón lấy cái túi trên tay Lai Lai, "Đi thôi".

Lai Lai có chút được chiều mà sợ, "Thi, Thi Vũ... Thi Vũ, cứ để tôi làm cho".

"Tôi giúp cô xách chút, cô đeo nhiều thế cơ mà".

Lai Lai vội vã cám ơn, "Ôi đúng rồi, đôi giày này của cô...".

Mọi người nhìn đôi giày của Châu Thi Vũ, giày cao gót, 10 cm.

Nàng ho khan, vì đi vội nên nàng mang giày cao gót theo thói quen.

Không ngờ, con đường này lại tệ hại dữ thần như vậy.

"Không sao, cẩn thận chút". Nói rồi, Châu Thi Vũ đi về phía trước, giày cao gót giẫm vào đất bùn, chớp mắt đã thay hình đổi dạng.

"..."

Đám người Hàn Ân Tĩnh nhìn đại minh tinh Châu Thi Vũ gọn gàng xinh đẹp cẩn thận bước từng li từng tí trên đất bùn, trong lòng bỗng dưng cảm thấy có chút hài hòa không nói rõ nên lời.

Lai Lai nói nhỏ, "Bác sĩ Hàn, chị nói xem cảnh này có khiến chị nhớ tới một chương trình không?".

"Chương trình gì?".

"Biến hình ký...".

May là Châu Thi Vũ đã mang giày cao gót đến mức xuất thần nhập hóa, bằng không người bình thường không thể đi được mấy bước trên loại đất này đâu.

Nửa tiếng sau, bốn người cuối cùng đã nhìn thấy nhà cửa và đất đai hoàn chỉnh.

"Châu Thi Vũ, giày của cô hỏng rồi". Y tá Lai Lai nói rất đau lòng, mang loại giày đó chà đạp thành như vậy đúng là tạo nghiệt.

Châu Thi Vũ cúi đầu nhìn, không chỉ giày bẩn mà chân nàng cũng dính đầy bùn đất. Nhưng điều nàng nghĩ đến không phải là giày có bẩn hay không mà là một người thích sạch sẽ như Vương Dịch nhìn thấy có ghét bỏ chê bai hay không.

"Mọi người đợi tôi một lát".

Đằng trước cách đó không xa có mấy căn nhà, Châu Thi Vũ đi tới căn nhà gần nhất.

Nhà đơn có một cái sân nhỏ, tuy thoạt nhìn có chút tàn tạ nhưng sạch sẽ. Lúc này trong sân có một bà lão và một cặp vợ chồng, bên cạnh cặp vợ chồng là một cô bé khoảng tám tuổi.

Trước khi Châu Thi Vũ vào, họ đang làm việc. Khi nàng vào, ánh mắt họ đều nhìn nàng chăm chú, quên mất công việc trên tay.

"Xin chào". Châu Thi Vũ đứng ở cổng sân, hỏi bà lão ở gần nhất, "Bà ơi, cho cháu hỏi có nước không ạ? Cháu muốn xối bùn trên chân ạ".

"..."

"Ơ, hoặc là khăn cũng được ạ, hoặc là... giấy ạ?".

Bà lão hồi lâu không phản ứng, cuối cùng cô gái trẻ bước tới, dùng tiếng phổ thông rặt khẩu âm địa phương nói, "Có nước, mẹ tôi nghe không hiểu tiếng phổ thông lắm".

Nói rồi, cô gái trẻ xách nước tới cho nàng.

Châu Thi Vũ liên tục nói cám ơn, tiếp đó lấy nước xối bùn đất trên chân. Xối sạch sẽ xong, nàng đặt chậu nước xuống, lại cám ơn cô gái trẻ.

Cô gái khoát khoát tay, "Không có gì không có gì, không cần cám ơn".

Châu Thi Vũ gật đầu, định đi ra ngoài. Lúc gần đi, nàng thấy cô bé đứng một bên nhút nhát nhìn nàng, da cô bé hơi ngăm đen, mặt hơi hồng hồng, đôi mắt to long lanh, rất đáng yêu.

Lòng Châu Thi Vũ mềm nhũn, lấy từ trong túi xách ra một hộp kẹo trái cây chưa xé vỏ, "Cho em nè, ngon lắm đấy, cám ơn cho chị nước".

Cô bé không dám nhận.

"Không sao đâu, ăn được". Châu Thi Vũ mỉm cười, đặt hộp kẹo xuống bên cạnh cô bé, "Chị đi nhé".

Nàng đi rồi, cả nhà mới hoàn hồn lại. Ánh mắt cô gái trẻ đầy hiếu kỳ và hâm mộ, làn da trắng mịn như vậy vốn không phải là làn da phụ nữ các cô hay có...

Bọn Hàn Ân Tĩnh đều đợi ở cổng, thấy Châu Thi Vũ ra thì xuất phát đến chỗ đội y tế. Cả quãng đường, bốn người họ... không, chủ yếu là Châu Thi Vũ hấp dẫn ánh mắt của người dân.

Hai ngày trước đã có một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng tới nên người dân đã không thấy lạ khi nhìn thấy bọn Hàn Ân Tĩnh mặc áo trắng, chỉ là Châu Thi Vũ quá nổi bật.

Trang điểm tinh tế, áo khoác đỏ oversize, váy ngắn bó sát người, cộng thêm đôi giày cao gót... với vùng núi cách xa internet mà nói, cách ăn mặc thời thượng như vậy của nàng có thể nói là "kinh thế hãi tục".

"Thấy bọn sư muội rồi!". Hàn Ân Tĩnh hô lên.

Châu Thi Vũ ngước mắt nhìn, quả nhiên thấy trước căn nhà lầu ba tầng cách đó không xa có rất nhiều người. Nhóm Vương Dịch đang chữa bệnh từ thiện nên có rất đông người địa phương tụ tập lại.

Bác sĩ khám bệnh đều mặc đồ như nhau, nhưng Châu Thi Vũ vừa liếc mắt là nhìn thấy Vương Dịch.

Không biết có phải vì phải trèo non lội suối mới tìm được Vương Dịch hay không mà vào khoảnh khắc nhìn thấy Vương Dịch, sóng lòng Châu Thi Vũ trào dâng, cảm giác như nỗi nhớ kia trong lòng đang tuôn trào mãnh liệt. Thế là, nàng chẳng chút nghĩ suy, để ba lô xuống, giẫm trên đôi giày cao gót nhanh chóng lao về phía Vương Dịch.

Vương Dịch đang nghiêm chỉnh bàn giao công việc cho y tá.

"Vương bảo bối!".

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên phía sau, Vương Dịch ngẩn người, hoảng hốt nghĩ rằng đây là ảo giác, sao Vương Dịch có thể nghe được giọng Châu Thi Vũ ở nơi này chứ.

Nhưng vừa xoay người lại, lập tức có một người nhào vào lòng Vương Dịch, hương thơm quen thuộc, cảm giác quen thuộc, rõ ràng chính là Châu Thi Vũ.

"Chị...". Vương Dịch sững sờ.

Châu Thi Vũ ngước đầu, đắc ý nhìn Vương Dịch, "Sao, có phải rất bất ngờ không?".

Vương Dịch ngẩn ngơ hồi lâu. Nàng thế mà ở nơi đây, một Châu Thi Vũ rành rành sinh động.

Không thể không thừa nhận, vào lúc này, trong lòng Vương Dịch bất ngờ nhiều hơn là chấn động! Vào khoảnh khắc nhìn thấy nàng, trái tim Vương Dịch cực kỳ vui vẻ.

Nhưng Vương Dịch chung quy vẫn là Vương Dịch, trong lòng dù có dao động đến đâu đi nữa thì ngoài mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng, "Chị bận công việc mà, sao lại tới đây?".

"Vì hôm nay là sinh nhật em, ban đầu chị bay từ Quảng Châu về nhà tìm em, nhưng ai ngờ em chạy tới đây, hết cách, chị chỉ có thể đuổi theo thôi".

Vương Dịch khựng lại, "Sinh nhật em?".

"Phải, chị tới là để nói với em một câu: Sinh nhật vui vẻ". Châu Thi Vũ cong môi, "Chị có mang theo một cái bánh ga tô nhỏ trong túi xách, có điều lúc đi xe lắc quá, chắc hỏng cả rồi".

Vương Dịch cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi dao động, nàng chỉ vì một ngày sinh nhật mà ngàn dặm xa xôi chạy tới đây...

"Đường ở đây thật sự quá khó đi, em xem giày của chị này, hỏng hết cả".

Vương Dịch khẽ cau mày, cúi đầu nhìn chân nàng.

Kỳ thực hoàn cảnh nơi này đã tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng với người luôn sống ở thành thị như Châu Thi Vũ mà nói thì cực kỳ ác liệt. Trong lòng Vương Dịch thở dài, sao nàng có thể vì mình mà tới đây chứ.

"Ai nói cho chị biết là em ở đây, một mình chị tới à?".

Hàn Ân Tĩnh cách đó không xa vẫy vẫy tay, tranh công hô, "Sư muội, là chị là chị nè, Châu Thi Vũ theo tụi chị tới, em không cần cám ơn chị đâu, tuy rằng dọc đường chị cực kỳ quan tâm đến cô ấy".

Dứt lời, Hàn Ân Tĩnh phát hiện ánh mắt Vương Dịch nhìn mình hơi âm u, bèn lặng lẽ lùi về sau một bước, chậc, sai chỗ nào à?.

Châu Thi Vũ lại quay đầu cười với Hàn Ân Tĩnh, nhưng cười xong mới nhận ra tất cả mọi người có mặt đều đứng hình nhìn nàng và Vương Dịch. Nàng lặng lẽ buông vòng tay ôm eo Vương Dịch, chào mọi người, "Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là... bạn gái của bác sĩ Vương".

Cảnh dừng lại chốc lát, sau đó ồn ào hẳn lên.

Đối với người dân nơi đây, Vương Dịch là một nhân vật rất giỏi, không chỉ có ngoại hình như thiên tiên mà y thuật còn rất cao siêu. Bác sĩ khác đều là lần đầu tiên tới nơi này, riêng Vương Dịch thì từng tới rất nhiều lần, hơn nữa còn là bạn tốt với bác sĩ Trương Triều sống trong thôn. Thế nên, tuy tính tình Vương Dịch lạnh nhạt ít nói nhưng ai cũng rất tôn kính Vương Dịch.

Lúc này, họ đều rất ngạc nhiên. Bác sĩ Vương như thiên tiên ngày xưa đều là tới một mình, không ngờ lần này còn mang cả người yêu theo, mà người yêu của bác sĩ Vương cũng vô cùng xinh đẹp.

Các thôn dân kinh ngạc vì sự xuất hiện của thân phận người yêu, còn các bác sĩ y tá ở đây kinh ngạc là vì... đại minh tinh Châu Thi Vũ chạy tới chỗ họ đã đành, thế mà còn ôm tòa núi băng của bệnh viện họ - Vương Dịch.

Tuy đã biết qua internet về quan hệ giữa Châu Thi Vũ và bác sĩ Vương nhưng tận mắt chứng kiến vẫn có lực chấn động hơn.

Vương Dịch thanh phong đạo cốt và Châu Thi Vũ quyến rũ gợi cảm, tổ hợp mà trước đây luôn cảm thấy kỳ cục hóa ra cũng rất xứng đôi. Quan trọng hơn là, vẻ mặt quanh năm đạm nhạt của Vương Dịch khi nhìn Châu Thi Vũ lại bừng lên một loại sắc thái mang tên dịu dàng.

Một bác sĩ nào đó cười nói, "Lần này đi chung với bác sĩ Vương là quyết định đúng đắn, còn có thể gặp được đại minh tinh đấy".

"Gặp được cặp nữ chính trong lời đồn cùng xuất hiện, có chút kích động, làm sao đây?".

"Có thể xin chữ ký không...".

"Chụp ảnh chung thì sao?".

......

Vương Dịch quét mắt qua mọi người, trầm giọng nói, "Nên làm gì thì làm đó đi, đừng phân tâm".

Lời này vừa thốt, các bác sĩ y tá đều thu lại vẻ mặt.

Vương Dịch nhìn Châu Thi Vũ, "Đi theo em".

Châu Thi Vũ ừm, ngoan ngoãn theo sau Vương Dịch vào phòng.

"Chị nói xem... họ vào phòng một mình sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?". Y tá Lai Lai hỏi Hàn Ân Tĩnh.

Hàn Ân Tĩnh chưa đáp thì một bác sĩ khác đã lên tiếng, "Tình nhân gặp lại, đương nhiên trước tiên phải chụt một cái rồi".

Hàn Ân Tĩnh lắc đầu, "Có phải anh nghĩ nhiều quá không, đó là sư muội tôi đấy, sao có thể hôn hít vào lúc này chứ".

Sự thực chứng minh, Hàn Ân Tĩnh còn quá non.

Trong phòng lúc này chỉ có hai người Vương Dịch và Châu Thi Vũ.

"Đợi lát nữa em đưa chị xuống núi".

Châu Thi Vũ trừng mắt, "Chị, chị mới đến mà em bảo chị đi".

Vương Dịch mím môi, "Điều kiện ở đây không tốt, chị ở không thích hợp".

"Em ở được sao chị không ở được?". Châu Thi Vũ bĩu môi, "Dù sao chị cứ không đi đấy".

"Châu Thi Vũ".

"Gọi chị cũng vô dụng".

Nàng hơi nhướng mày, tới gần Vương Dịch, hai tay vòng trước ngực Vương Dịch, "So với cái này, có phải trước tiên em nên thưởng chị không, chị ngàn dặm xa xôi tới mừng sinh nhật em mà, em nên cảm động chứ".

Vương Dịch hơi thay đổi sắc mặt, nắm lấy bàn tay không an phận của nàng, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, "Đừng quậy".

Châu Thi Vũ không thèm để ý, đôi mắt long lanh nhìn Vương Dịch, quyến rũ hơn cả yêu tinh.

"Vương Dịch, rốt cuộc có thưởng hay không, không thưởng chị sẽ giận đấy".

Cô hạ mi mắt, có chút bó tay.

Châu Thi Vũ cứ nhìn chằm chằm Vương Dịch, còn rất "phối hợp" kiễng chân lên, rõ ràng không đạt mục đích thì không bỏ qua.

Rất lâu, Vương Dịch khẽ thở dài, xoay người đè nàng ra sau cửa, ở góc độ này, người ngoài không thể nhìn thấy.

"Vương...". Châu Thi Vũ vừa ngước mắt, Vương Dịch liền cúi đầu hôn lên môi nàng.

Nàng rơi vào vòng ôm ấm áp của Vương Dịch, một tay Vương Dịch vòng qua lưng nàng, một tay khoác nhẹ lên cổ, lòng bàn tay khẽ cọ trên làn da mềm mại, tạo nên từng cơn run rẩy. Nụ hôn của Vương Dịch từ ban đầu nhẹ nhàng gặm rỉa đến sâu sắc kiều diễm sau đó, từ từ tiến tới, hầu như khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Bên ngoài có người nói chuyện, có người cười đùa, trong khi chỗ bọn họ lại yên ắng chỉ còn tiếng hít thở. Rõ ràng chỉ cách một cánh cửa mà cứ như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Tay Vương Dịch vì nụ hôn này mà dần dần nắm chặt, nàng cũng vì thế mà dựa càng sát Vương Dịch hơn, hai người môi răng quấn quýt trông có vẻ hừng hực nhưng thực ra là Vương Dịch luôn âm thầm kiềm chế.

Hóa ra, Vương Dịch thực sự nhớ nàng. Thời gian qua, hai người chia cách hai nơi, mạnh ai nấy sống, Vương Dịch vẫn qua lại giữa bệnh viện và nhà như thường lệ, Vương Dịch rất bận, bận giống như không có thời gian nhớ nàng, nhưng, cũng chỉ là giống như mà thôi...

Hai tay Châu Thi Vũ ôm lấy hông Vương Dịch, chỉ cảm nhận được hơi thở của Vương Dịch khiến nàng lạc lối, ấm áp, mềm mại, như một tấm lưới kéo tới từ bốn phương tám hướng, nàng trốn không được, chỉ có thể đắm chìm. 

Hồi lâu, nàng mơ màng mở mắt ra, đôi mắt người trước mặt khẽ nhắm, hàng mi nhỏ dài từng chiếc rõ ràng, còn dài hơn cả mi nàng. Vương Dịch mặc áo bác sĩ, Châu Thi Vũ hoảng hốt nghĩ, đây phải chăng là, sức hấp dẫn của đồng phục?.

"Châu Thi Vũ". Vương Dịch kéo khoảng cách ra, con ngươi hơi mờ ám, giọng khàn khàn, "Đây tính là thưởng nhỉ".

Nàng nhướng mày, lau vệt son đỏ trên môi Vương Dịch, "Xem như em biểu hiện không tệ".

Vương Dịch cong môi cười, "Được rồi, ngoan ngoãn đợi đi, em còn bận công việc, chị nghỉ ngơi trước nhé".

Châu Thi Vũ gật đầu, "Vậy em đừng đuổi chị đi, chị đã thoái thác công việc rồi, về cũng chẳng có việc để làm".

Vương Dịch đưa tay mở cửa, trước khi ra mới nhàn nhạt nói, "Ừ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro