EM XINH ĐẸP HƠN!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải, facebook của em public, điều đó có cản trở gì tới việc em viết ra những điều em nghĩ không? Người ta luôn muốn giấu đi, để một miền thầm kín thật sâu trong thâm tâm mình không ai có thể tới gần được.

Bình thường, ở ngoài, khi gặp gỡ, em rất ít khi nói về những chuyện buồn, em không bao giờ khóc trước mặt ai. Hoặc giả có những nỗi buồn đau tới buốt ruột, em cũng sẽ cố gắng nói ra với thái độ hài hước.

Không phải em coi thường nỗi buồn của em, càng không phải em không buồn…. Chỉ đơn giản là vì em không có đủ dũng khí để bộc lộ mình quá rõ rệt với người đối diện. Em cũng không biết thể hiện tình cảm yêu thương của mình đối với người khác như thế nào. Bởi vì trực diện một cách dạt dào làm cho em cảm thấy vô cùng giả tạo.

Nhưng em có thể viết ra, những gì em viết thực sự là những cảm xúc em đang trải qua rất rõ.

Khi em đang viết những dòng này, là lúc em tim cảm thấy rât đau.

Không phải lúc nào tim em cũng rất đau.

Nhưng bây giờ thì nó đau giật lên từng nhịp như những ngón tay em gõ đều đều trên bàn phím vậy.

Em chỉ có thể khóc trước laptop, bộc lộ mình vẹn nguyên trước những vật vô tri, không biết suy nghĩ mà thôi.

Bạn em nói với em rằng, khi một người đàn ông không yêu mình nữa, thì họ sẽ chỉ cảm thấy quá phiền và… ghê tởm nếu mình nghĩ về họ quá nhiều.

Em không nghĩ về anh nhiều nữa. Bởi vì em không thấy mình đáng bị ai xa lánh ghê tởm.

Em cảm thấy em ngày một xinh đẹp hơn.

Dù nắng bụi đường những ngày làm việc điên cuồng có làm da em đen như mọi.

Em vẫn thấy em xinh đẹp hơn lúc mà em yêu anh.

Anh không nhìn thấy em bây giờ. Và anh cũng hoàn toàn không muốn nhìn thấy. Hoặc giả nếu có nhìn thấy, anh vẫn sẽ không thể nhận ra em xinh đẹp hơn. Đó là thất bại của anh, khiếm khuyết nơi con mắt anh và thiệt thòi của anh.

Em chỉ muốn nói là em đang xinh đẹp hơn.

Em xinh đẹp hơn khi em về căn phòng cũ, dọn dẹp đồ đạc để đem sang nhà mới.

Em xinh đẹp hơn khi em nhận ra rằng, chúng ta đã đổi vali cho nhau. Vali em đang dùng là vali của anh và ngược lại.

Em xinh đẹp hơn khi em nhìn thấy note book của anh, ghi rất rõ ràng những ngày “hunnie đi khám bệnh”, “sinh nhật hunnie”

Em xinh đẹp hơn khi nhìn thấy trong Inbox mail của em, có cái mail cũ anh gửi ảnh em hồi bé mà anh scan lên để gửi báo Thời trang trẻ, có cái title là “My angel”.

Nói chung, khi nhìn tất cả những cái đấy, em vẫn thấy em xinh đẹp hơn.

Tại sao em cứ thấy mình xinh đẹp hơn, để tim đập mau và nỗi đau không nguôi ngoai đi tý chút.

Anh cũng sẽ chẳng quan tâm em biến hình như thế nào, em giết mình ra sao, em ngủ với bao nhiêu người và em sẽ yêu bao nhiêu thằng.

Bởi vì cuộc sống mà chúng ta đã từng có bên nhau, hoàn toàn đã bị nỗi đau anh gây ra cho em xé toạc.

Giờ em là một con người khác. Một con người xinh đẹp hơn. Con người xinh đẹp hơn ấy dường như vẫn nhớ về anh của ngày ấy không nguôi.

Em cám ơn cuộc đời đã cho em một vết nhơ khó tẩy, một ký ức sưng tấy về một tình yêu tuyệt vời…. để chôn sâu nó đi mà vẫn thấy đau khi đôi lần nó đội mồ sống dậy.

Em cám ơn cuộc đời đã mang anh đến với thế giới. Cám ơn bố mẹ anh đã sinh ra anh và cám ơn định mệnh đã mang anh đến giúp em khôn hơn, lớn ra, xinh lên rất nhiều như em đang quá tuyệt vời lúc này. Anh cũng tuyệt vời nên anh đừng buồn tủi ( Ít ra là anh đã từng quá tuyệt vời! Em yêu anh! Bây giờ thì em không ( chưa ) yêu (thêm)  ai! )

Thực lòng rất biết ơn và cám ơn thực sự, bởi vì em đã quá yêu anh của ngày xưa và chưa bao giờ hối tiếc chuyện ngày xửa. Em mong rằng sẽ có ai đó yêu em nhiều hơn anh yêu em ( tất nhiên điều này thì không thiếu, bởi vì anh yêu em chẳng nhiều nên anh đã lả lướt bay đi ) và em sẽ yêu ai đó gấp tỉ lần em yêu anh ( dù em yêu anh đã gấp tỉ tỉ lần em yêu người trước anh rồi  ) )

Chỉ cần anh đang hạnh phúc, em sẽ chúc phúc cho anh. Chỉ cần anh đang no đủ, không phải lù đù như khi yêu em, em sẽ mừng cho anh. Chỉ cần trong mắt anh, em chưa từng tồn tại, em sẽ mãi mãi không tồn tại lại em của ngày xưa thêm một lần nào nữa.

Anh cứ giết em trong mắt anh. Em sẽ giết em trong ký ức về anh.

Rồi còn việc em nhớ tới mọi thứ như một con bé tự kỷ thì anh cứ mặc mẹ em nhé. Em không muốn anh nhúng mũi vào nỗi nhớ đó của em.

Bởi vì anh bây giờ là một anh rất khác xưa, không phải là người em yêu nữa.

Người em yêu ở trong ký ức của em tự bao giờ… người đó không phải là anh. Nên mong anh đừng thấy phiền khi em nghĩ về anh ấy…. ít nhất cho đến ngày, có người thay thế tại nơi này.

Dù sao, hôm nay, em cũng ốm, lết chiếc vali quá nặng dưới trời mưa gió… có phải đứa con gái nào cũng đủ sức đâu…

Chúc mừng vì em xinh đẹp hơn! Sẽ luôn xinh đẹp hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro