chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Xin chào tôi là park Takahashi  15tuổi học trường hayuki , là một cô gái rất dễ thương,tôi thích nhất là chơi game và hay đọc truyện Shoujo tôi thích ăn nhất là mì , mì gì cũng ăn đc. Tôi có một đặc điểm là bị cận mấy đứa trong lớp gọi là 4 mắt .Mà thôi nói nhiều quá chúng ta tập chung vào chủ đề nha.tôi sống với em gái còn ba mẹ thì bên nước hàn để làm việc chỉ gọi cho chị em tôi mấy câu rồi ngắt điện thoại, tôi cảm thấy thiếu thốn tình thương của ba mẹ làm cho tôi tuyệt vọng nhưng tôi vẫn cố gắng sống thật tốt. Ba tôi là người hàn nên tôi có làn da rất trắng , em tôi giống mẹ ko giống ba . Em tôi tên là pak tami 15tuổi sinh đôi với tôi tính tình như mẹ vậy giống con cọp vậy . Cuộc sống tôi đang rất bình yên cho đến khi ngày này xuất hiện......
     Một buổi sáng
   "Reng reng reng" dậy đi chị ơi hôm nay là ngày khai giảng đó ko trễ bây giờ .Đứa em tôi càm rằm.
   - chị biết rồi,5' nữa thôi nha.Tôi nói với vẻ mệt mỏi.
   - Nó la lên ,chị dậy đi mauuuuuu...
Giọng nói làn tôi muốn té ngay xuống giường ( làm hết hồn í )
   - vừa thôi nha. Tôi chửi nó thật to,nó chạy xuống dưới phòng ăn
   Sau đó chuẩn bị xong tôi xuống dưới thấy nó dọn đồ ăn ra
   - Ủa nhà mình chỉ nhiêu đí thôi vậy ( chỉ cơm với cá khô )
   - Chỉ muốn ăn ngon tự dậy buổi sáng mùa đồ ăn đi đừng để con osin này làm rồi phàn nàn .( Một âm khí u ám trong nhà )
   - ăn đi ko trễ giờ . Tôi vừa ăn vừa nói
   Chúng tôi bước ra khỏi nhà và đi một đoạn đường đến quốc lộ và đứng đợi xe buýt . Lên xe buýt chúng tôi tìm ghế để ngồi nhưng chỉ còn một cái ghế nên tôi nhường cho em tôi sang trạm thứ hai  một bà già đến ko tìm thấy ghế em gái tôi nhìn thấy và liền kêu bà đến ngồi.
   - bà ơi , bà ngồi đây đi chắc bà mỏi chân lắm rồi cháu mời bà ngồi ạ.
Bà liền cất tiếng nói nhỏ.
   - cháu giỏi quá , cảm ơn cháu rất nhiều .
Tôi thấy rất tự hào về đứa em gái tôi
   Sau đó đến nơi chúng tôi xuống dưới xe và bước vào trường . Bỗng có mấy đứa con trai chạy nhảy xô đẩy nhau , ko may trúng vào người tôi làm tôi té chày cả chân rớt cả kính , tôi la lên :
- này ko biết nhìn đường hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro