Em yêu anh, ngốc ạ- tholam23990

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi tặng Trần Nhất Linh. Chúc cậu luôn hạnh phúc dù đang ở bất kì đâu! - From Thỏ Lam :)

Hey! Này bạn, giả sử bạn là một cô gái 17 tuổi trong sáng, hồn nhiên, ngây thơ (mấy từ này có phải đồng nghĩa với nhau không nhỉ ^^). Đại loại là như thế. Một ngày, bạn nhận được tin sét đánh là từ đời thủa nào rồi đấy bạn đã được đính hôn với một gã chẳng hề quen biết. Tất nhiên là bạn sửng cồ lên rồi (phản ứng dễ hiểu ^^). Nhưng rồi ngay sau đó bạn biết được cái gã kia chính là một người mà bạn quen biết và trước khi biết gã là "chồng chưa cưới" của mình hình như bạn cũng hơi hơi thích hắn. Thế thì phải làm sao? Hẳn có rất nhiều bạn gái sẽ cảm thấy vô cùng may mắn. Nhưng nếu là một người ghét sự gán ghép và sắp đặt thì bạn sẽ làm gì??? Liệu có hành động như cô bạn trong câu truyện ngắn dưới đây của tôi không? :)

...

...

... 

Lớp 12A3 hôm nay ồn ào một cách khác thường. Sự việc mở đầu bằng lời tiết lộ của một cô bé. "Này, các cậu biết tin gì chưa? Hôm nay lớp mình có thêm học sinh mới đấy!"- Tiếng Hạ Lan, cô nàng to mồm nhất trong lớp the thé cất lên. Cả lũ xung quanh bâu lại: "Là ai thế? Học trường nào? Trai hay gái?".

Hạ Lan chặn tất cả các câu hỏi dồn dập bằng một cái khoát tay: "Không phải trường khác chuyển tới mà là từ lớp khác. Chính là Trần Nhất Linh 12A1 đó".

"HẢ? TRẦN NHẤT LINH?"- Cả bọn xung quanh nhảy dựng lên.

Đang đọc sách tôi cũng bị tiếng hét của bọn nó làm cho giật thót mình phải ngẩng lên, tò mò nhìn ra. Trần Nhất Linh hình như là nam sinh nổi tiếng nhất cái trường này thì phải. Tôi chẳng biết gì nhiều về cậu ta, thậm chí chẳng hề biết mặt mũi cậu ta ra sao. Nhưng tên cậu ta thì tôi nghe mòn tai rồi. Lũ con gái lớp này có ngày nào mà không nhắc tới (Tất nhiên là lũ con gái trừ tôi. Một đứa lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào học gạo).

"Nhưng nghe nói cậu ta học giỏi lắm mà. Thành tích đứng đầu trường đó. Làm sao lại chuyển từ lớp chọn vào lớp mình được?"- Một đứa thắc mắc.

Hạ Lan xua tay "đuổi ruồi": "Ây da, vậy là cậu chưa biết rồi bla bla bla...".

Sau một lúc tò mò dỏng tai lên, tôi nghe được một câu chuyện đại khái là như sau: Trần Nhất Linh 12A1, học sinh đứng nhất trường, thành viên trụ cột của đội bóng rổ. Nhà rất giàu, bố là tổng giám đốc một tập đoàn gì đó. Đúng là một người rất xuất sắc, nếu như không có thông tin rằng ngoài học giỏi ra cậu ta còn một thứ cũng giỏi không kém, là đánh nhau. Không những thế, cậu ta còn cầm đầu một đám nam sinh trong trường chuyên đi gây gổ. Cũng chính vì thế mà dù học rất giỏi nhưng cậu ta không bao giờ được bổ nhiệm giữ bất cứ trọng trách gì. Lần này, tệ hại hơn tất cả, cậu ta đánh một nam sinh trong trường đến mức bầm dập. Dù không bị đuổi học nhưng cậu ta buộc phải chuyển lớp...

Nghe xong, tôi lắc đầu lè lưỡi. Thật không thể hiểu nổi gã đó. Học giỏi như vậy mà một chút đạo lí cũng không ngấm vào đầu. Từng ấy tuổi đầu còn học thói du côn...

Mọi dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi cô chủ nhiệm bước vào lớp. Nhưng cô bước vào không chỉ một mình mà còn dẫn theo một người nữa. Một cậu nam sinh cao hơn cô cả cái đầu, da trắng, đeo kính cận, cái mặt hơi bầu nom rất hiền.

"Trần Nhất Linh?"- Một vài tiếng xì xào vang lên.

Tôi giật mình. Là Trần Nhất Linh sao? Là gã du côn vừa được nhắc tới hả? Nhưng... nhưng nhìn cậu ta rất hiền mà.

"Đây là bạn Nhất Linh, ở 12A1 chuyển tới. Ở lớp mình chắc cũng có nhiều em biết bạn ấy. Cô hi vọng các em sẽ nhanh chóng tiếp nhận bạn là thành viên mới của lớp"- Sau lời này của cô chủ nhiệm, một tràng pháo tay nhanh chóng cất lên.

Cô chủ nhiệm cười rồi quay sang bảo "học sinh mới": "Em đến chỗ kia ngồi đi. Bàn thứ tư, tổ hai, cạnh bạn gái tóc dài đó".

Bàn 4? Tổ 2? Chẳng phải... là bàn tôi sao? Còn bạn gái tóc dài... Không lẽ lại là... it's me (Bing go! Chính xác! ^^). Trời, sao lại vậy được? Tôi... tôi phải ngồi với gã hay gây gổ ấy á? Thế là sao hả? Tôi ngước đôi mắt long lanh đầy thương tâm nhìn lên cô chủ nhiệm, cầu xin cô thương xót mà tha cho. Dù sao tôi cũng là học trò cưng của cô. Từ trước đến giờ cô vốn rất thương tôi. Nhưng cô chủ nhiệm đã... quay đi từ đời nào...

"Rầm"- Tiếng nện cặp sách vang lên bên cạnh tôi như một "lời chào". Giật thót mình nhìn sang thì Trần Nhất Linh đã đến chỗ tôi từ lúc nào. Cậu ta thản nhiên ngồi xuống, không thèm nhìn tôi một cái, mặt lạnh như băng. Xem ra cuộc sống của tôi từ đây về sau đã không còn "bình yên"

Cả buổi học, tôi và Trần Nhất Linh không nói với nhau câu nào. Cả hai đều nhìn lên bảng, chăm chú ghi ghi, chép chép. Nhưng thực ra chỉ có mình cậu ta hoàn toàn chú tâm thôi, còn tôi... chẳng biết tại sao cứ thỉnh thoảng lại tò mò nhìn cậu ta. Trần Nhất Linh có một đôi mắt rất đẹp, gương mặt bầu bầu, tóc hơi dài và mượt. Trông cậu ta thực sự rất hiền. Tôi thật không thể tưởng tượng ra lúc cậu ta đánh nhau thì gương mặt sẽ như thế nào?  Khuôn mặt ấy thật sự có thể trở nên dữ dằn hay sao?...

Giờ nghỉ 5', Trần Nhất Linh ngủ gục trên bàn, tóc mái phủ kín trán, trông hiền như cún con. Dường như không có một tiếng động nào có thể làm cậu ta thức giấc. Giống như lúc này đây, khi có một đống người xung quanh nhìn cậu ta, thi nhau bình phẩm mà cậu ta vẫn ngủ ngon lành. Trông cậu ta thực sự có cái vẻ hiền của một thiên thần. Điều đó lại càng khiến tôi ngạc nhiên...

Giờ ra chơi, tiếng chuông vừa reo, Trần Nhất Linh bỗng đứng bật dậy, chạy hùng hục ra ngoài. 20' sau, hết giờ ra chơi lại hùng hục chạy vào lớp, trán đầy mồ hôi, tu một lúc hết một chai nước đầy, lau mồ hôi, lại mở sách vở học như thường. Cậu ta đã đi đâu thế nhỉ? Chẳng lẽ... lại đi đánh nhau? Tôi hơi rùng mình nhưng rồi mau chóng trấn tĩnh lại. Chắc không phải vậy đâu. Đi đánh nhau làm gì ra nhiều mồ hôi đến vậy. Trông cậu ta cứ như thể vừa chay maraton 3 vòng quanh trường ấy...

Tan học, vừa đi tôi vừa nghĩ về người con trai kì lạ đó. Tôi không có thói quen tò mò về người khác nhưng bây giờ cậu ta với tôi là bạn cùng bàn ít nhất là trong cả học kì này. Nếu muốn giữ được "hòa khí" có lẽ cũng phải hiểu nhau đôi chút. Xem nào, Trần Nhất Linh đó có khuôn mặt như thiên thần, lại còn học giỏi nữa chứ. Tôi để ý thấy cậu ta giải một bài toán dài và khó trong vòng chưa đến 10 phút (Hơn một nửa thời gian cậu ta dùng để viết ra). Giáo viên đưa ra câu hỏi hóc, cậu ta trả lời ngay tắp lự. Người như thế lại có thể là... du côn sao???...

Đang suy nghĩ, một chiếc xe máy phóng nhanh bất thần sượt qua. May mà chỉ huých nhẹ và khuỷu tay tôi. "Đi đứng kiểu gì thế hả? Điên à?"- Tiếng quát làm tôi giật thót mình.

Ngẩng lên, bất ngờ tôi nhận ra người đang ngồi trên chiếc xe chính là Trần Nhất Linh. Cậu ta hơi khựng lại, có lẽ cũng đã nhận ra tôi. Rồi không nói một lời nào, cậu ta phóng xe bỏ đi, còn làm đám học sinh đi trên đường khiếp vía vì tốc độ như gió. Tôi thì cứ như tỉnh khỏi cơn mê, chắc bị tiếng quát của cậu ta làm cho bạt vía. Nhìn lại, tôi thấy mình vẫn đang trên vỉa hè "đàng hoàng". Vậy mà lúc nãy cậu ta dám quát tôi. Cái đồ ngang ngược, vô lối. Uổng công lúc nãy còn nghĩ cậu ta là người tốt, bị vẻ ngoài của cậu ta đánh lừa. Tôi đúng là điên mà. Cái kiểu ngang ngược, vô lối như vừa nãy, không đi gây gổ với người ta mới lạ. Từ nay tôi nhất định sẽ gọi cậu ta là HAY GÂY GỔ

Sáng hôm sau, Trần Nhất Linh, à quên, Hay Gây Gổ  vẫn không nói với tôi một lời, lạnh băng chẳng khác gì hôm qua. Cái đồ bất lịch sự...

Ngày thứ năm, Hay Gây Gổ vào lớp với một quả bóng cam. Cậu ta để nó dưới chân. Giờ ra chơi, Hay Gây Gổ mang theo quả bóng cam chạy hùng hục ra ngoài. Lần này, tôi tò mò đi theo. Hay Gây Gổ chạy ào xuống sân trường, vẫy tay với đám con trai đang ở giữa sân. Thì ra là chơi bóng rổ. Hay Gây Gổ chơi một cách hăng say cùng đám bạn. Ở đó, lần đầu tiên tôi thấy cậu ta cười, mà còn cười rất rạng rỡ nữa. Nụ cười của cậu ta thật đẹp. Chẹp, thôi nào, có vẻ tôi lại đang bị vẻ ngoài của cậu ta lừa. Hay Gây Gổ là một gã du côn. Cậu ta vì đánh nhau nên mới phải chuyển đến lớp tôi. Tôi không bao giờ nên nghĩ đến cậu ta nữa.

Đang định quay lưng trở về lớp, tôi bỗng giật mình khi nhìn thấy Hay Gây Gổ đang bị quả bóng cam đập vào trúng đầu. Cú đập có vẻ rất mạnh. Cậu ta ôm trán, ngồi bệt xuống sân, cắn chặt môi. Chắc Hay Gây Gổ đau lắm. Đám bạn cậu ta xúm cả lại. Vừa lúc đó, tiếng trống cất lên. Tôi đành đi về lớp. Ngoái đầu nhìn lại, Hay Gây Gổ cũng đã gượng đau đứng lên.

Lúc sau lên lớp, mặt Hay Gây Gổ lấm lem cát, trán có một vết bầm lớn. Cậu ta uể oải đi vào chỗ ngồi, gục đầu xuống bàn. Tiết đó giáo viên nghỉ nên không phải học. Hay Gây Gổ cứ nằm thế, ngủ suốt cả tiết. Trong lớp có nhiều tiếng xì xào, bảo Hay Gây Gổ chắc lại đi đánh nhau. Tôi muốn thanh minh hộ cậu ta nhưng rồi lại ngại. Tôi vốn là một con bé nhút nhát mà, với lại Hay Gây Gổ cũng đâu là gì của tôi.

Nhưng nghĩ cũng thấy thương cậu ta. Chắc cậu ta đau lắm. Vết thương còn lấm bẩn nữa. Tôi lục lọi cặp lấy một gói khăn ướt, âm thầm đẩy về phía Hay Gây Gổ. Tiết sau, Hay Gây Gổ tỉnh giấc. Cậu ta cầm gói khăn ướt lên. Bỗng nhiên, tôi thấy nóng bừng cả người. Thật là không hiểu sao tôi lại quan tâm cậu ta làm gì chứ. Xấu hổ quá!!! Hay Gây Gổ săm soi gói khăn ướt rồi bất thần, cậu ta đứng dậy, đi xuống cuối lớp,... ném bụp vào thùng rác. Thản nhiên về chỗ. Tôi không biết mắt mình đã mở to đến mức độ nào. Dù biết cậu ta chẳng ra gì nhưng tôi thật không ngờ cậu ta có thể làm thế. Vậy mà tôi còn quan tâm đến cậu ta. Tôi đúng là điên mà...

Tôi và Hay Gây Gổ ngồi cạnh nhau thoắt đã được nửa tháng, vẫn chẳng bao giờ nói với nhau câu nào. Hay Gây Gổ cũng chẳng nói chuyên cùng ai trong lớp. Thế mà ngày nào cũng có những người xì xào bàn tán về cậu ta. Hay Gây Gổ dường như chẳng bao giờ để tâm. Cậu ta ngủ li bì trong lúc người khác nói xấu về mình. Tôi tin là cậu ta nghe thấy. Nhưng tại sao không có chút phản ứng gì nhỉ? Một người hay gây gổ đánh nhau, ghê gớm như người ta vẫn bàn tán lại có thể bỏ qua khi người khác nói xấu về mình sao? Hay cậu ta sợ gây sự thêm một lần nữa sẽ bị đuổi học? Có lẽ thế...

Trời đột nhiên trở lạnh. Bệnh viêm xoang mãn tính của tôi lại được thể tái phát. Tôi bị cảm, cả buổi học cứ hắt xì hơi và ho liên tục. Dù đã uống cả đống thuốc nhưng tình trạng vẫn không khá lên nhiều.

Đến sáng hôm sau khi ngủ dậy, tôi phát hiện mình đã bị mất tiếng. Dù rất mệt nhưng tôi vẫn đi học. Sáng hôm ấy, Hay Gây Gổ vào lớp muộn. Cả buổi học, cậu ta hắt xì hơi và ho liên tục y như tôi hôm qua. Cậu ta đã bị lây.

Nhìn cậu ta cúi gập người xuống bàn ho sặc sụa, tôi cảm thấy thật có lỗi. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi mở cặp, lấy ra viên thuốc ngậm ho rồi lấy hết can đảm đập nhẹ vào vai cậu a. Hay Gây Gổ quay ra nhìn tôi, ngạc nhiên. "Ngậm thuốc này vào sẽ đỡ ho"- Tôi cố hết sức có thể truyền đạt câu mà mình muốn nói. "Nói thầm gì đấy hả?"- Cậu ta trố mắt. Đó là câu đầu tiên mà cậu ta nói với tôi, tất nhiên là trừ cái câu hách dịch hôm nọ. Lúc ấy cậu ta không nhận ra tôi là ai mà. Nhưng... cậu ta bảo tôi NÓI THẦM ư? >.

Cầm lấy mẩu giấy và viên thuốc tôi đưa, Hay Gây Gổ đọc lướt qua rôi hỏi tôi: "Thuốc này ngậm ho thật hả?". Tôi gật đầu. Cậu ta thản nhiên nhìn tôi, ném phịch một câu: "Nhưng tôi không thích. Xin lỗi nhé" và tiếp tục quay lại với quyển vở đầy chữ đáng ghét của cậu ta.

Tôi cầm tờ giấy vò chặt, mắt nhìn thẳng cậu ta đầy căm thù, chỉ ước sao cho đầu cậu ta hoán vị với tờ giấy trong tay tôi thì tốt biết mấy. Khi đó tôi sẽ có thể bóp cái đầu ấy méo sẹo cho đáng đời tên vô tâm, đáng ghét. Chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi cũng thấy hả hê... Nhưng khoan đã... Hình như cậu ta chưa trả tôi viên thuốc thì phải. Cậu ta không thích thì giữ nó làm gì nhỉ?

Nhìn sang bên, một bàn tay cậu ta cầm bút viết, một bàn tay nắm chặt, tì xuống bàn. Hình như lúc nãy tôi đặt viên thuốc vào lòng bàn tay đang nắm của cậu ta. Cậu ta vẫn nắm nó trong tay ư? Tại sao nhỉ???...

Tiết học sau, đang ngồi học, vô tình quay sang Hay Gây Gổ bất chợt tôi nhìn thấy mặt cậu ta hơi nhăn lại. "Cái gì mà đắng thế này?"- Cậu ta rên lên khe khẽ, dù rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy. Cậu ta sao thế nhỉ? Chẳng nhẽ... đang ngậm viên thuốc của tôi. Phải rồi, viên thuốc đó đắng lắm mà. Tôi bất giác mỉm cười. Thì ra, Hay Gây Gổ không vô tâm như tôi tưởng...

Những ngày sau đó, Hay Gây Gổ vẫn không nói chuyện với tôi, chỉ thỉnh thoảng quay sang mượn bút chì, thước kẻ trong giờ hình học. Cậu ta dường như có thói quen không bao giờ chịu mang những thứ ấy. Như vậy cũng tiến bộ lắm rồi. Nhớ lại lúc trước, cậu ta quên nhưng thà chết không hỏi mượn ai, cứ ngồi đó vẽ hình bằng tay. Cậu ta vẽ bằng tay rất đẹp nhưng dù sao cũng không thể chính xác bằng thước kẻ.

Một tháng trôi qua như thế, Hay Gây Gổ vẫn như cục nước đá bỏ tủ lâu ngày. Thế rồi một hôm cậu ta bỗng làm tôi choáng váng khi đột ngột quay sang hỏi: "Có biết lớp học thêm toán nào hay không?".

Câu nói của cậu ta cứ như một đòn chí tử khiến tim tôi ngừng đập mất vài giây vì quá bất ngờ. Sau một vài giây ấy, tôi gục gặc đầu, mắt vẫn không thôi mở tròn nhìn cậu ta: "Có. Chỗ tôi học được lắm".

"Bao giờ học?".

"Thứ hai, tư, sáu. 2 giờ chiều?". "Thế là mai hả? Mai dẫn tôi đi cùng"- Cậu ta nói thẳng tuột một câu. "Sao hả?"- Mắt tôi dường như muốn rơi khỏi tròng.

"Sao trăng gì nữa"- Cậu ta thản nhiên nói rồi xé một mẩu giấy viết ra một dãy số đưa cho tôi- "Số tôi đó. Khi nào đi thì gọi. Nhà cậu ở đâu?".

"Số... số 15 phố X"- Tôi run run đáp, tự nhiên thấy sợ. "Biết rồi. Mai nhớ gọi đấy "- Cậu ta nói rồi lại quay vào làm bài. Cái tên này đang định làm gì vậy? Cậu ta vừa hỏi địa chỉ nhà tôi. Chẳng lẽ... cậu ta muốn đưa tôi đi ư? Trời!...

1 giờ 30' chiều hôm sau..."KÉ É É T"- Hay Gây Gổ phanh gấp xe máy, mũi xe chỉ cách cặp giò của tôi chưa đến 15 cm. Tí nữa thì nó đã nát bấy vì cậu ta.

Hay Gây Gổ ném cho tôi cái mũ bảo hiểm, hất hàm: "Đội vào rồi đi với tôi". Tôi lập cập làm theo. Hôm nay Hay Gây Gổ mặc quần bò với một cái áo khoác ngoài đầy chất chơi. Tôi ngồi lên cái yên xe

cao ngất của cậu ta. "Ngồi vững chưa? Tôi đi rất nhanh đấy"- Hay Gây Gổ nói.

Nhớ lại cảnh cậu ta phóng xe sượt qua mình lúc trước và cảnh vừa nãy, tôi rùng mình. "Dù sao cũng chưa muộn. Cậu không phải lái nhanh quá đâu"- Tôi cố nặn ra một nụ cười, hi vọng cậu ta sẽ nghĩ tình mà tha cho cái thân hình "đón gió" của mình.

"Tôi không thích"- Cậu ta phán một câu rồi phóng vọt xe đi khiến tôi chút nữa lộn nhào ra sau.

Chưa bao giờ tôi thấy kinh hoàng như lúc này khi ngồi sau xe của Hay Gây Gổ. Không chỉ phóng nhanh như tên lửa, Cậu ta lượn lách hết chỗ này đến chỗ khác. Thỉnh thoảng tôi lại được màn "xóc ruột" khi cậu ta phanh két lại, rồi lại suýt té bay khỏi yên xe khi cậu ta phóng vọt đi. Ruột  gan tôi bị cậu ta làm cho lộn tùng phèo như làm xiếc. Cuối cùng cũng đến nơi. Tôi lảo đảo đi xuống, chân cũng không vững được nữa, trời đất xung quanh quay mòng mòng. Đến tận lúc Hay Gây Gổ gửi xe xong quay ra tôi vẫn còn đứng đó với một đống sao bay trên đầu.

"Đứng đó làm gì thế hả?"- Hay Gây Gổ kéo mạnh cánh tay tôi, lôi vào trong.

Tôi mua hai cái thẻ học cho tôi và cậu ta, xong lại cùng vào lớp. Vì mua hai cái thẻ cùng lúc nên tôi và Hay Gây Gổ ngồi cạnh nhau. Thầy giáo Hói khó tính vào lớp. Sau màn chào hỏi, thầy viết lên bảng cái đề bài giao lần trước rồi quay xuống hỏi: "Có ai làm được bài tập này giơ tay".

Không một cánh tay nào giơ lên.

"Cho các anh chị 5' chuẩn bị. Nếu vẫn không ai chịu lên bảng, tôi sẽ gọi theo số"- Thầy Hói vòng tay ra sau lưng.

Tôi thở dài, lòng đầy lo sợ. Thầy Hói rất nghiêm, gọi ai lên bảng không làm được bài sẽ bị tét tay. Mà tôi thì xui xẻo làm sao đã hai lần bị thầy gọi lên. Mấy cái tét tay của thầy nghĩ lại vẫn còn thấy đau. Nếu bị thêm một lần nữa chắc tôi chết mất.

"Hết 5' rồi"- Thầy Hói giơ đồng hồ đeo tay lên rồi nhìn xuống lớp, rà soát một lượt- "Tôi gọi số...".

Tôi nhắm tịt mắt. tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực.

"Thưa thầy, em"- Một giọng nói vang lên đầy tự tin. Không chỉ có tôi mà gần như cả lớp đều thở phào một tiếng, thậm chí còn có tiếng vỗ tay.

Tôi mở choàng mắt, tò mò nhìn xem "người hùng của đời mình" là ai. Nhưng trời ơi, tôi có nhìn lầm không. Là Hay Gây Gổ. Không thể nào. Mới chỉ 5' trước cậu ta còn chưa nhìn hết đề bài.

Hay Gây Gổ hùng dũng bước lên chỗ thầy Hói, gương mặt chẳng có chút e sợ, ngược lại còn rất tự tin. Cậu ta cầm phấn viết roẹt roẹt lên bảng. 5' sau, cậu ta ném cục phấn xuống hệt như cái kiểu chữa bài ở lớp. Thầy Hói nhìn bài chữa của cậu ta và gật đầu. Thầy ấy hài lòng? Trời, Thầy Hói là người luôn moi móc từng lỗi nhỏ trong bài chữa của học sinh và chưa từng hài lòng với bất kì ai. Vậy mà...

Bất ngờ, thầy Hói cầm phấm xóa đi điều kiện ghi trên bảng thay bằng một điều kiện khác và yêu cầu Hay Gây Gổ làm. Cậu ta vừa nhìn đề bài vừa cầm phấn làm, trong vòng 8' đã làm xong. Tôi có thể thấy sự phấn khích trên gương mặt thầy Hói. Thầy ấy lại sửa một vài chỗ trên đề bài và yêu cầu Hay Gây Gổ làm. Cứ như thế, đúng 3 lần. Chúng tôi trợn tròn mắt nhìn theo, chép lia lịa, chưa bao giờ thấy một sự kiện nào lạ lùng như thế. Sau lần chữa bài thứ tư, Hay Gây Gổ ném viên phấn chỉ còn một mẩu bé xíu xuống sàn.

Thầy Hói lại gần vỗ vai cậu ta và cười thành tiếng. Chưa bao giờ chúng tôi thấy thầy Hói cười, dù chỉ là cười mỉm với bât kì học sinh nào. "Đã lâu không gặp được một người như cậu. Đúng là một nhân tài. Tên gì thế con trai?"- Giọng thầy Hói đầy vẻ mãn nguyện.

"Trần Nhất Linh, thưa thầy"- Cậu ta lễ phép.

Thầy cười: "Trần Nhất Linh. Nhớ rồi. Mau về chỗ đi".

Hay Gây Gổ hếch mặt trở về chỗ trong tiếng vỗ tay tán thưởng và ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người. Cậu ta thật phi thường. Tôi thực sự rất muốn hỏi cậu ta thường ngày ăn gì mà lại thông minh đến vậy? Nhưng xem ra câu hỏi đó thật vô duyên. Tôi cũng như những người bạn trong lớp thực sự ngưỡng mộ cậu ta. Nhưng... lời đồn về việc cậu ta đánh nhau cũng giỏi như lúc học thì sao nhỉ? Chỉ nghĩ đến đó thôi tôi đã thấy rợn cả ngườI

Cuối giờ học hôm đó, tôi lại bị Hay Gây Gổ lôi lên xe. Rút kinh nghiệm lúc nãy, dù không muốn tôi cũng đành phải vịn vào sườn cậu ta. May mà chỉ hôm nay. Với kiểu lái xe của cậu ta, nếu phải đi với cậu ta vài ngày, tôi đảm bảo mình sẽ chết non. Tim gan phèo phổi cứ nháo nhào cả lên với nhau. Thật khủng khiếp...

Bắt đầu từ đó, chiều thứ hai, thứ tư, thứ sáu nào tôi cũng gắp Hay Gây Gổ ở lớp học thêm. Cậu ta đi học rất đều, luôn chăm chú nghe giảng, là học trò cưng của thầy Hói. Cậu ta dường như cũng rất thích thầy. Ngay từ hôm tan buổi học đầu tiên, cậu ta đã nói với tôi thầy Hói là người rất thông minh và thú vị (Ặc. Thật ư? Tôi không nghĩ thầy ấy thú vị, đặc biệt là lúc thầy ấy giơ thước tét vào tay tôi. Thật kinh khủng >.<). Thầy Hói và Hay Gây Gổ thỉnh thoảng lại gặp nhau sau giờ học để tranh luận điều gì đó. Họ nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ "ngoài hành tinh" mà một đứa học hành lẹt đẹt môn toán như tôi chẳng bao giờ hiểu được...

Hay Gây Gổ vẫn kiệm lời với tôi như cũ. Càng ngày tôi càng cảm thấy cậu ta không thể là một tên du côn như người ta nói. Ở trên lớp, ngoài học hành và bóng rổ ra, cậu ta đâu quan tâm đến cái gì khác, cũng chẳng la cà với ai ngoài đám con trai trong đội bóng rổ. Mà cũng chỉ là chơi bóng với nhau thôi. Người như cậu ta có thể cầm đầu một đám con trai chuyên đi gây gổ sao???...

Một ngày thứ hai đẹp trời, sân bóng rổ vắng lặng, không thấy bất cứ một "tuyển thủ" nào với trái bóng cam quen thuộc (Từ ngày biết Hay Gây Gổ chơi bóng rổ, thỉnh thoảng tôi cũng ngó xuống sân trường vào giờ ra chơi. Lâu dần, thấy cái trò mấy người cùng tranh nhau ném một quả bóng ấy cũng... hay hay :) ). Thật kì lạ. Hay Gây Gổ chưa bao giờ bỏ một buổi chơi bóng rổ nào trừ khi trời mưa to. Nếu chỉ lất phất mưa cậu ta vẫn xuống chơi, không có ai chơi cùng thì chơi một mình. Vậy mà hôm nay đẹp trời như vậy lại không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Cả đội bóng rổ cũng thế. Lúc nãy rõ ràng tôi thấy cậu ta rời khỏi lớp rất nhanh cơ mà???

"Ngọc Quyên, sao còn không thay giày đi, sắp vào giờ thể dục rồi còn gì?"- Giọng Hạ Lan bỗng cất lên khiến tôi giật mình.

"Ừ nhỉ. Mình quên khuấy mất. Cảm ơn cậu nhé"- Tôi cười ngượng rồi chạy vội xuống dưới sân trường. Sáng tôi để quên đôi giày ở giỏ xe, định ra chơi xuống lấy, vậy mà chút nữa thì quên... "Đây rồi"- Tôi cầm túi đựng giày lên, mỉm cười rồi lại chạy đến cầu thang.

"Mày có đưa tiền đây không hả? Muốn tao cho một trận đúng không?"- Một giọng nói vừa lạ lùng vừa quen thuộc vang lên. Giọng nói ấy giống như là...

Tôi vội vàng chạy xuống gầm cầu thang. Và đứng lặng ở đó, mắt mở to hết mức có thể. Người đó, người con trai đang túm cổ một cậu bạn nhỏ người, buông ra lời dọa nạt, chính là...Hay Gây Gổ. Bên cạnh cậu ta còn có mấy người trong đội bóng rổ.

"Nếu không đưa tiền ra thì đừng có trách tao"- Hay Gây Gổ trợn mắt, gằn giọng, tay còn lại của cậu ta nắm thành nắm đấm giơ lên, ấn thẳng vào má cậu bạn nhỏ người.

Chưa bao giờ tôi thấy vẻ mặt hung tợn đáng sợ đó của Hay Gây Gổ. Nhìn cậu ta chăm chỉ học hành, thông minh hơn người, nhìn cái cách cậu ta bỏ qua mọi lời nói xấu về mình, tôi đã nghĩ rằng cậu ta là người tốt. Thậm chí tôi đã ngưỡng mộ cậu ta về sự tự tin, thông tuệ mà tôi không có được. Tôi còn tự nhủ việc đánh nhau lần trước có thể do người ta hiểu lầm về cậu ta, con trai tuổi ấy đánh nhau 1,2 lần đâu phải chuyện lạ, chắc cậu ta nóng tính quá nên bé xé ra to...

Thế nhưng tình cảnh bây giờ tôi nhìn thấy là gì đây? Cậu ta đang đe dọa trấn lột tiền của người khác. Hành động này có khác gì của mấy tên du côn không? Lại còn mấy người trong đội bóng rổ nữa. Người nào cũng to cao như thế mà xúm lại cùng cậu ta đánh một cậu nhỏ con ư??? Tại sao???

"TAO BẢO MÀY ĐƯA NGAY ĐÂY"- Hay Gây Gổ trợn mắt quát lên.

Cậu bạn nhỏ người vô cùng khiếp sợ, vội vã van xin: "Em... em hết tiền rồi. Xin anh mà".

"ĐỒ KHỐN NÀY"- Hay Gây Gổ giận dữ thét lên một tiếng rồi giơ nắm đấm lên cao.

"DỪNG TAY"- Tôi hoảng sợ hét lên. Cả đám người cùng quay lại. Hay Gây Gổ trợn tròn mắt nhìn tôi, buông cậu bạn nhỏ con ra. Tôi đi về phía cậu ta.

"Sao... sao cậu đến đây hả?"- Hay Gây Gổ ngạc nhiên hỏi tôi.

Tôi nhìn thẳng cậu ta, và nói: "Sao cậu lại làm thế này hả Trần Nhất Linh? Cậu học giỏi, thông minh đến thế cơ mà? Sao có thể làm cái trò ngu ngốc thế này".

"Tôi làm sao?"- Cậu ta nhìn thẳng tôi, không một chút xấu hổ. Không kìm được, tôi đáp: "Cậu hành xử như một tên du côn đầu đường, xó chợ".

"Nói gì hả?"- Hay Gây Gổ nổi điên. Cậu ta ép sát tôi vào tường, túm lấy cổ áo tôi, gằn giọng: "Cậu thì hiểu cái gì chứ?".

Thì ra là vậy. Thì ra tôi thực sự đã quen với một gã du côn. Cậu ta thực sự có thể làm vậy ngay cả với tôi. Vậy mà tôi đã ngưỡng mộ cậu ta cơ đấy. Tôi đúng là một con điên. Nước mắt tôi ngấp nghé bờ mi. Không phải vì sợ hãi mà bởi vì trong lòng có cảm giác như bị phản bội.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nói: "Phải, tôi không hiểu gì cả. Vì không hiểu nên đã luôn ngưỡng mộ sự thông minh của cậu. Vì không hiểu nên bấy lâu đã luôn nghĩ cậu là người tốt. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi. Cậu chỉ là một thằng du côn".

"Cậu.."- Hay Gây gổ nắm chặt tay lại, trợn mắt nhìn tôi đầy giận dữ.

Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi một sự trả thù ghê gớm từ cậu ta.

Nhưng không như tôi nghĩ, sau một lúc túm chặt cổ áo tôi cậu ta bỗng buông mạnh tôi xuống, chỉ tay ra ngoài: "Cút". Cậu ta không nhìn tôi, đôi mắt dường như vô hồn.

Tôi lặng lẽ rời khỏi nơi đáng sợ đó, cố lau đi những giọt nước mắt chảy tràn bờ mi và trở về lớp. Tôi thực sự hối hận vì đã bước vào cái gầm cầu thang đen tối đó. Nếu không vào đó tôi sẽ không phải thấy góc tối mà tôi không bao giờ muốn thấy, góc tối trong lòng một con người...

Hay Gây Gổ đập bóng như điên dại ở nhà thể chất, trong giờ thể dục. Ai cũng biết cậu ta cao nhất lớp nhưng chưa bao giờ cậu ta chơi bóng theo kiểu bạo lực như thế. Cả đám con trai đều bị cậu ta đốn ngã, cho đến khi chỉ còn một mình cậu ta với quả bóng rổ. Giáo viên phải vội ra nhắc nhở cậu ta. Hay Gây Gổ như thể đang nổi điên. Lẽ nào cậu ta thật sự giận dữ vì những lời tôi nói đến thế?...

Sau lần đó, Hay Gây Gổ không bao giờ nói với tôi một từ, cũng không mượn bất cứ cái gì của tôi nữa. Cậu ta y như một khúc gỗ, chỉ biết cúi đầu vào bài vở...

Giờ ra chơi, Hay Gây Gổ lại chạy ào xuống sân. Đợi cậu ta đi khỏi, Hạ Lan liền lên tiếng: "Này các cậu, biết tin gì chưa?". Nhìn vẻ mặt cô nàng thì biết ngay một tin nóng hổi sắp được đưa ra. "Tin gì thế?"- Thu An hỏi. Hạ Lan nhìn quanh, nhỏ giọng: "Về Linh lớp mình ấy".

Nghe đến tên đó, tôi bỗng giật mình. Hạ Lan đang định nói tin gì vậy? Lẽ nào... chuyện Hay Gây Gổ trấn lột cậu bạn nhỏ con hôm đó đã lan rộng trong trường. Tôi vội dỏng tai lên nghe. "Cậu ta vừa dạy cho một thằng đểu giả một bài học"- Hạ Lan nói.

Thế... thế là sao nhỉ? Sao tôi chẳng hiểu gì cả? "Chuyện là thế nào?"- Tôi như cái lò xo bật thẳng đến chỗ Hạ Lan hỏi dồn.

Cô bạn giật bắn mình trước thái độ của tôi rồi cười khì: "Cậu cũng quan tâm à? À, cũng phải thôi. Ngồi cạnh cậu ta mà".

"Mau kể đi"- Tôi bỗng đỏ mặt.

Hạ Lan hắng giọng rồi kể cho tôi và mấy người xung quanh cùng nghe: "Các cậu biết thằng Tiến rồi chứ. Cái thằng mắt hí, người nhỏ con học lớp bên cạnh ấy. Nó quen với một em lớp 10 rồi giả vờ yêu để "đào mỏ" của người ta. Nó lừa từ tiền tiết kiệm của em ấy rồi MP3, điện thoại rồi còn lừa lấy cả tiền học của em ấy. Mà cái em ấy lại là em họ của Nhất Linh. Lúc đến hạn nộp tiền học, em ấy sợ quá mới nhờ cậu ta đòi hộ. Nhưng cái thằng ấy đúng là khốn nạn. Nó giả vờ bảo sẽ gặp cậu ấy rồi trốn biệt. Mới mấy hôm trước thôi, Nhất Linh điên quá đã kéo nó ra gầm cầu thang, cho một trận, đòi lại được tiền cho bé lớp 10... Thật ra trước giờ tụi mình luôn hiểu nhầm về cậu ấy. Lần trước, người cậu ấy đánh chính là cái thằng Sơn Lợn chuyên đi trấn lột của bạn bè. Còn cái đám con trai mà cậu ấy cầm đầu chính là đội bóng rổ của trường chúng ta đấy thôi. Các cậu nghĩ những "thiên thần" của chúng ta có thể là bọn du côn hay sao?".

Tôi ngẩn người. Thì ra mọi chuyện là vậy. Thế mà tôi cứ tưởng... Hay Gây Gổ đã làm việc tốt. Vậy mà tôi nói cậu ấy là du côn. Thảo nào cậu ấy giận thế. Thật là... Biết phải làm sao chuộc lỗi với cậu ấy bây giờ???

Hay Gây Gổ bước vào lớp, trán lấm tấm mồ hôi. Cậu ấy ngồi xuống, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Cả giờ học hôm đó, thỉnh thoảng tôi lại lấm lét nhìn cậu ấy. Cảm giác giày vò, cắn rứt lương tâm khiến tôi không sao chịu nổi.

Giờ về, tôi lặng lẽ đi theo Hay Gây Gổ, định sẽ xin lỗi cậu ấy. Tôi đã có lỗi . Nhất định phải xin lỗi cậu ấy.

Hay Gây Gổ không hề biết tôi đi theo cậu ấy. Cậu ấy cứ đi mãi. Rồi bất ngờ, ngón tay chạm phải cái đinh nhô lên từ cửa một lớp học, cậu ấy kêu khẽ một tiếng, nhăn mặt lại rồi đưa vội ngón tay lên miệng mút mút. Cậu ấy bị chảy máu tay.

Tôi vội vàng lấy trong cặp một miếng urgo rồi lấy hết can đảm lại gần cậu ấy. "Cậu bị chảy máu tay rồi. Mau băng vào đi"- Tôi chìa miếng băng ra, rụt rè.

Hay Gây Gổ thoáng chút ngạc nhiên rồi hất mạnh tay tôi ra làm chiếc băng rơi xuống đất: "Không cần". Rồi định bỏ đi.

Tôi vội níu cánh tay cậu ấy lại, nói khẽ: "Tôi xin lỗi. Tại tôi không hiểu chuyện nên đã trách lầm cậu".

Hay Gây Gổ bỏ tay tôi ra, lạnh băng: "Có gì mà hiểu lầm? Nếu đánh nhau tức là du côn thì tôi đúng là một thằng du côn không hơn không kém".

"Đừng nói vậy. Cậu là người tốt"- Tôi vội nói.

Cậu ấy quay ra nhìn thẳng vào mắt tôi: "Thật không?". Tôi gật đầu cái rụp.

Linh im lặng. Khẽ cúi đầu xuống, tôi giật mình thấy từ đầug ngón tay bị thương của cậu ấy, một giọt máu nhỏ xuống nền bê tông. Mải nói chuyện tôi đã quên mất cả vết thương ấy.

Tôi vội vàng lục cặp lấy khăn tay và một miếng urgo khác, rồi cầm tay cậu ấy lên. Linh không hề phản ứng gì, chỉ đứng im nhìn tôi dùng khăn tay lau máu rồi băng lại cẩn thận cho cậu ấy. Còn tôi cũng không ý thức được việc mình đang chủ động nắm tay cậu ấy. Vết thương khá sâu, máu không ngừng chảy và tôi chẳng nghĩ được gì ngoài việc cố gắng cầm máu.

Làm xong ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt kì quái Linh nhìn mình, tôi mới nhận ra mình đã làm một việc trước đây chưa từng làm - Chủ động nắm tay một người con trai. Tôi không nghĩ mình sẽ làm được việc đó, nhất là khi người đó lại là Linh. Mặt tôi bất giác nóng bừng.

"Cảm ơn"- Linh nói khẽ một câu rồi bỏ đi. "Cậu tha thứ cho tôi chứ?"- Tôi vội nói. Linh dừng chân nhưng không hề ngoái đầu lại nhìn tôi, chỉ nói một câu: "Tối 8 giờ ra trước cửa gặp tôi" rồi lại đi tiếp. 8 giờ tối ư? Cậu ấy muốn gặp tôi?...

Ăn cơm xong, tôi vội chạy lên phòng, kiếm cho mình một bộ đồ, trong lòng tôi bỗng hồi hộp vô cùng. Lần hẹn hò đầu tiên của tôi đây ư? Không thể nào. Nhất là với một người như Linh. Có thể cậu ấy chỉ định đi ngang qua, nói mấy câu rồi lại đi. Nhưng sao vẫn thấy khó thở quá... Sau khi lúc tung tủ quần áo, tôi quyết định mặc quần jean, áo len mỏng và áo khoác ngoài bình thường. Dù sao tôi vẫn cảm thấy mặc chúng là hợp nhất.

7 giờ 55', tôi đã có mặt ở cửa. Đúng 5' sau, Trần Nhất Linh xuất hiện , áo da thời trang, quần jean, phong cách "phủi bụi". Vẫn cái kiểu tông thẳng vào người làm tôi chết khiếp.

Vừa đặt chân xuống, chưa để tôi kịp "hoàn hồn", cậu ta đã "thét" oang oang: "Thay áo khoác dày, mặc thêm áo len vào đi".

"Gì hả?"- Tôi giật bắn mình lần hai. "Nhanh lên"- Cậu ta tiếp tục ra lệnh.

Tôi hoảng hồn, lon ton chạy vào nhà. Lục mãi mới được cái áo khoác dày và cái áo len cao cổ. Vừa thay đồ, tôi vừa cảm thấy bực mình. Sao tôi phải nghe lệnh cậu ta chứ? Vừa gặp, chẳng nói chẳng rằng đã quát um lên rồi. Mà sao lại bắt tôi mặc đồ thế này chứ. Trời có lạnh lắm đâu...

Mặc đồ xong, tôi hùng hổ đi ra, toan "tổng sỉ vả" cậu ta một trận vì dám quát tôi lúc nãy.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì cậu ta đã quát: "Lâu thế. Còn không lên xe đi".

Thế là mọi "dũng khí" của tôi bẹp dúm. Cậu ta quay về phía trước nổ máy xe. Tôi vội lon ton chạy ra sau xe ngồi. Đến lúc ngồi lên xe mới sực nhớ... Ặc, cậu ta đưa tôi đi đâu thế này??? Oh my God, cứu con.

Trần Nhất Linh chẳng thèm nghe tiếng tôi gào thét như "xé gió" ở phía sau, phóng xe nhanh như một thằng điên. Đến một chỗ rất đông người, cậu ta dừng xe lại, bảo tôi xuống. Có mấy cái xe phân khối lớn cũng đang đứng ở đó.

"Đến rồi hả?"- Một gã áo xanh, mô tô cũng xanh hỏi, lia mắt sang tôi: "Ai đây?". "Bạn gái"- Trần Nhất Linh thản nhiên đáp. Mắt tôi trợn lên như hai hòn bi ve. Cậu ta vừa nói cái quái gì vậy? Bạ...bạn gái ư? Cậu ta nói ra câu đó mà mặt không chút biến sắc. Trời đất ơi.

"Hay lắm. Thế thì bắt đầu thôi"- Gã áo xanh cười. Nhất Linh dắt xe ra vạch xuất phát.

"Lên xe đi"- Cậu ta bảo tôi.

"Tôi... không... Tại sao tôi phải lên chứ"- Tôi lắp bắp.

Cậu ta quay lại nhìn tôi: "Chẳng phải cậu muốn tôi tha thứ cho cậu sao?"

Đến lúc này tôi mới sực nhớ ra chuyện đó. Thì ra cậu ta muốn tôi xin lỗi bằng cách này sao?.

"Không muốn thì cậu về đi"- Cậu ta quay đi.

Tôi im lặng. Dù sao cũng là tôi có lỗi với cậu ta. Là tôi muốn xin cậu ta tha thứ. Tôi đã xúc phạm cậu ta và tôi phải chuộc lại lỗi lầm của mình.

"Thôi được. Tôi khẽ nói rồi leo lên sau xe Nhất Linh.

"Nếu không muốn cả hai cùng bị tai nạn thì ôm tôi chặt vào"- Nhất Linh bỗng nói. "Ô... ôm ư?"- Tôi lắp bắp, bỗng đỏ bừng mặt. Nhất Linh vừa nổ máy xe vừa giục: "Nhanh lên. Xuất phát đến nơi rồi". Tôi chần chừ. Chưa bao giờ tôi ôm một người con trai. Chẳng lẽ người đầu tiên lại là...Trần Nhất Linh?

Tiếng pháo hiệu đột ngột cất lên. Chiếc xe chuẩn bị phóng vót đi. Qúa gấp, không kịp nghĩ nữa, tôi hốt hoảng ôm lấy Nhất Linh...

Cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy hãi hùng và khủng khiếp đến vậy. Miệng tôi la hét không ngừng, mắt nhắm tịt lại và tay thì ôm Nhất Linh chặt đến nỗi tôi nghĩ là sắp kéo một khúc trên người cậu ấy ra. Lần này không chỉ có tim gan phèo phổi mà tất cả tóc trên đầu tôi đều đã dựng đứng lên rồi.

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại. Tôi lảo đảo bước xuống, trời đất quay cuồng rồi chẳng hiểu sao bỗng tối sầm lại... 

Chập chờn trong giấc mơ, tôi thấy mình đang nằm trong một vùng không gian ấm áp, lại còn có mùi gì đó rất thơm. Thật kì diệu...

"Này, tỉnh lại đi"- Một giọng nói quen thuộc cất lên. Trần Nhất Linh.

Tôi giật mình, tỉnh hẳn ngủ. Trời ạ. Không phải chứ? Tôi... tôi đang vùi đầu vào lòng Trần Nhất Linh và ngủ. Hic. Tại sao lại thế này? 

"Tỉnh hẳn chưa? "- Cậu ta hỏi.

Tôi hoảng hồn bật ra, đỏ bừng mặt, ấp úng: "Tôi... sao lại ở đây?".

"Còn hỏi nữa. Vừa xuống xe đã ngất đi. Sao không bảo tôi cậu yếu tim hả?".

"Yếu tim?"- Tôi tròn xoe mắt- "Tôi yếu tim hồi nào?".

"Thế tại sao ngất?"- Cậu ta vặn. Tôi ấp úng: "Ai biết được? Chắc tại sợ và chóng mặt quá".

"Sao không nói sớm?"- Cậu ta hạ giọng.

" Tôi hét lên cậu cũng có biết đâu? Tự dưng bắt người ta đi đua xe. Tôi đâu có chuẩn bị tinh thần"- Tôi lí nhí, tủi thân sắp khóc đến nơi.

"Thì đã bảo về rồi còn gì?"- Cậu ta nói.

Tôi ấp úng: "Tại muốn xin lỗi cậu nên...".

Cậu ta im lặng rồi cầm chai ước cam bên cạnh mở ra đưa cho tôi: "Uống cho đỡ sợ". Tôi cầm chai nước cam, uống một ngụm. Không biết sao cậu ta mua tài thế. Đúng loại nước cam mà tôi thích.

"Về thôi"- Nhất Linh đứng dậy.

Đến lúc này tôi mới sực nhớ đến giờ giấc vội vã nhìn đồng hồ.

Oh my God! Không phải chứ? Đã 10 giờ 30' rồi sao? Bố mẹ sẽ giết chết tôi mất. Chưa bao giờ tôi ở bên ngoài muộn thế này. Tôi lại ngồi sau xe Nhất Linh. Lạ lùng, không hiểu sao cả quãng đường về hôm ấy cậu ta lại đi chậm thế, y như bố tôi.

"Sao cậu đi chậm thế? Muộn quá rồi"- Tôi lo lắng giục.

Cậu ta bình thản đáp: "Đằng nào cũng muộn rồi. Cậu vừa mới tỉnh lại, muốn lăn quay ra đường nữa hay sao?".

Cậu ta quan tâm đến tôi ư? Trong lòng tôi bỗng chốc cảm thấy một sự ấm áp kì lạ. Tôi im lặng. Cái mùi thơm quen thuộc lúc nãy lại xuất hiện. Mùi thơm xen lẫn với mùi của sự ấm áp tỏa ra từ người cậu ta...

May mà bố mẹ chỉ rầy la tôi vài ba câu rồi thôi.

Nhưng cả đêm hôm ấy tôi gần như không ngủ được. Nhớ lại từ lúc gặp Nhất Linh đã có bao nhiêu việc mà lần đầu tiên tôi lám. Lần đầu tiên ngồi sau xe một người con trai xa lạ, lần đầu tiên dám chỉ mặt mắng thậm tệ một người, lần đầu tiên nắm bàn tay ấm áp của một người con trai, lần đầu tiên hẹn gặp đi chơi cùng một người con trai, lần đầu tiên ôm chặt một người con trai, lần đầu tiên ngủ vùi trong lòng một người con trai, và lần đầu tiên tim đập loạn nhịp vì sự quan tâm nhỏ nhoi của một người con trai và vì cả mùi hương trên người cậu ta...

Cuộc sống gần 18 năm trời của tôi dường như đã bị Trần Nhất Linh làm cho đảo lộn. Người con trai đó hầu như chẳng bao giờ nói với tôi được điều gì hay ho hay làm một hành động gì có thể gọi là lãng mạn. Nhưng tại sao chỉ một thời gian ngắn mà giữa tôi và cậu ta lại có nhiều cái lần đầu tiên thế? Tôi thực sự đang để tâm đến cậu ta sao???

..."Ngọc Quyên, mẹ vào được chứ?". Đang học bài, bỗng nghe tiếng mẹ ngoài cửa, tôi vội đáp: "Mẹ vào đi ạ".

Mẹ tôi ngồi vào giường, mỉm cười: "Mẹ xin lỗi vì đã làm phiền lúc con học bài. Nhưng mẹ có việc này cần nói với con".

"Việc gì ạ?"- Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Thì là thế này"- Mẹ tôi ngượng ngùng đáp rồi kể cho tôi nghe một câu chuyện dài lê thê.

Tôi có thể tóm tắt lại nó như sau. Hồi trẻ, ông nội tôi và một ông bạn đi bộ đội chiến đấu cùng nhau trên chiến trường. Qua những trận đấu sinh tử, họ trở nên thân thiết như anh em ruột. Hai người đã thề sau này sẽ gả con cái cho nhau. Nhưng đáng tiếc, cả hai nhà đều sinh toàn con trai. Cuối cùng, họ quyết định hai đứa cháu nội đầu tiên nếu là một trai một gái sẽ gả cho nhau. Nhưng sau đó, ông nội tôi mất sớm, cả nhà cũng không còn ai nhớ tới việc này. Tuy nhiên dạo gần đây, ông Trần, tức cái ông nhà bên ấy bỗng dưng đổ bệnh. Biết mình khó qua khỏi, ông ấy nằng nặc đòi thực hiện lời hứa năm xưa.

"Chẳng may, người được hứa gả lại là con, Ngọc Quyên à"- Mẹ tôi nói câu cuối cùng sau màn kể lể dài lê thê.

Tôi giãy nảy: "Không. Con không chịu đâu. Thời đại nào rồi mà còn có kiểu như thế".

Mẹ vỗ vai tôi, an ủi: "Không sao đâu con. Mẹ nghe nói thằng bé nhà bên ấy cũng khá lắm. Nó học giỏi nhất trường, mà cũng đẹp trai nữa. Cũng đang học lớp 12 như con".

"Con không muốn. Con ghét"- Lần đầu tiên tôi to tiếng cãi lại mẹ.

"Dù thế nào cũng phải thực hiện thôi. Bố mẹ đã hứa với nhà bên ấy rồi"- Mẹ tôi nói đầy vẻ hăm dọa- "Nếu hai đứa không hợp nhau sau này có thể chia tay. Nhưng hai tháng nữa, hai đứa nhất định phải đính hôn".

"ĐÍNH HÔN?"- Tôi gần như té xỉu sau câu nói của mẹ.

Mẹ không nói thêm câu nào nữa, bỏ ra khỏi phòng.

Tôi ấm ức khóc. Có cái kiểu dùng vũ lực ép hôn thế không hả trời? Tôi không muốn bị sắp xếp. Tôi ghét gã đó. Tôi ghét. Sao nhà đó không sinh toàn con gái chứ hả?...

Mặc cho tôi ấm ức khóc, bù lu bù loa lên, bố mẹ vẫn bắt tôi chủ nhật đó phải đi "xem mặt".

Thế là tôi, một đứa con gái 17 tổi gần 18 đã phải đi xem mặt một thằng con trai bằng đúng tuổi mình...

Khi tôi cùng bố mẹ đến thì chỉ thấy bố mẹ nhà bên kia, còn "anh chồng tương lai" vẫn biệt tăm. Tôi lại càng được thể rủa thầm trong bụng. Cái đồ bât lịch sự, vô phép, xấu xa, đáng ghét. Trong lúc bố mẹ hai bên nói chuyện, tôi ngồi uống nước và "tổng sỉ vả" (tất nhiên là thầm trong bụng) cái gã đáng ghét kia.

"Bố mẹ, con đến rồi"- Một giọng nói bỗng vang lên. Khoan đã nào... giọng nói này...

Tôi ngẩng lên và suýt tí nữa thì phụt cả ngụm nước ra ngoài. Người... người trước mặt tôi... không phải là... TRẦN NHẤT LINH sao? Cậu ta... là "anh chồng tương lai" ư? Không. Không thể nào. Chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây rồi.

"Sao... sao cậu lại ở đây?"- Tôi lắp bắp, mắt tròn xoe như hai hòn bi ve.

Mắt Nhất Linh cũng mở to không kém: "Cậu... sao lại..."

…"…Thì ra hai đứa là bạn cùng lớp của nhau. Thế thì có thể dễ dàng qua lại rồi"- Mẹ tôi cười, mắt không ngừng nhìn vào Nhất Linh, đầy vẻ hài lòng- "Bác nghĩ sẽ để hai đứa qua lại với nhau một thời gian rồi đính hôn. Ý cháu sao hả Linh?".

Trả lời là không đồng ý đi, Nhất Linh. Trả lời là không đi. Cậu không thích mà, phải không nào. Tôi liên tục dùng ánh mắt giục cậu ta, hi vọng cậu ta sẽ hiểu.

"Cháu nghĩ là không cần qua lại đâu ạ"- Nhất Linh cất tiếng sau vài giây im lặng.

Tôi muốn hú hét lên, muốn ôm chầm lấy cậu ta ngay lúc này. Cậu ta sẽ trả lời như thế, tôi biết mà. Thật thông minh. Cậu ta hiểu cả ánh mắt của tôi. Câu tiếp theo chắc chắn sẽ là: "Bởi vì cháu và Ngọc Quyên sẽ không có kết quả". Chắc chắn là vậy rồi, hô hô :) .

"Bởi vì cháu có thể đính hôn ngay bây giờ"- Câu nói cất lên như sét đánh gữa trời quang.

Mắt tôi lồi hẳn ra ngoài. Shock tập hai. Oh my God! Cậu ta đang nói cái quái quỷ gì thế này? Có phải tôi đã nghe nhầm không?

&> 

Cuối buổi "xem mặt", Nhất Linh chở tôi về nhà theo lệnh của bố mẹ hai bên.

"Đưa tôi đến XYZ nhanh lên"- Tôi ra lệnh với cậu ta, lần đầu tiên.

"Đến XYZ làm gì? Muộn rồi"- Cậu ta nói.

"Không biết. Nhanh lên!"- Tôi hét. Không thể chịu đựng được nữa rồi. Tôi phải "bùng nổ", phải cho cậu ta một bài học...

Nhất Linh dừng xe. Tôi chạy ào ra mép sông, hét váng lên một chặp. Cậu ta đi lâu chút nữa chắc tôi nổi tung lên mất. Giờ tôi như quả bóng bị nén hơi căng hết cỡ.

"TRẦN NHẤT LINH, CẬU LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ? SAO CẬU CÓ THỂ NÓI RA NHỮNG LỜI NHƯ THẾ?"- Tôi quay mặt về phía cậu ta, quát ầm lên.

"Sao?"- Cậu ta chường ra một cái mặt không có vẻ gì là hối lỗi.

"Tôi biết ông cậu bị bệnh nặng. Tôi cũng đã nghe bố mẹ cậu kể cậu rất thương ông nội cậu. Nhưng có cần vì thế mà làm vậy với tôi không hả? Tôi không muốn đính hôn với cậu. Tôi không muốn. Cậu nghe rõ chưa?"- Tôi nói to như muốn trút hết bực dọc vào người cậu ta.

"Đoàn Ngọc Quyên, cậu ghét tôi đến thế hả? "- Trần Nhất Linh bỗng nhìn sâu vào mắt tôi- "Đối với cậu, tôi đáng ghét đến vậy sao?".

Câu nói của cậu ta khiến tôi khựng lại. Tôi ghét Linh ư? Không... Nhưng... tại sao cậu ta lại thế chứ? Người như cậu ta, có thể dễ dàng chấp nhận thực hiện lời hứa hôn đã có từ khi mình còn chưa sinh ra ư? Vì thế mà chấp nhận cả việc nói dối rằng mình đã thích tôi à?.

“Dù cậu có nói gì tôi cũng không chấp nhận chuyện hứa hôn này. Tôi sẽ không đính hôn với cậu đâu"- Tôi nhìn cậu ta và nói.

Trần Nhất Linh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Vì sao hả? Vì sao không đính hôn với tôi?".

"Tôi không thích cậu"- Tôi đáp. "Rồi cậu sẽ thích"- Ánh mắt cậu ta đầy quả quyết. Tay cậu ta còn giữ chặt hai vai tôi. Kẻ ngạo mạn này thật là...

"Đã bảo không thích. Dù trời có sập tôi cũng không thích cậu"- Tôi hét lên rồi bỏ tay cậu ta ra và bỏ đi...

Ngồi trên taxi tôi thấy Trần Nhất Linh vẫn đứng im như tượng ở chỗ đó.

Cậu ta dường như không còn phản ứng gì từ khi tôi đẩy cậu ta hét lên và đẩy cậu ta ra. Có phải... tôi đã làm cậu ta tổn thương không? Không, cậu ta không thể thích tôi. Chắc cậu ta đang quá sốc vì tôi dám cãi lại và "bạo lực" với cậu ta. Tôi là một con nhỏ hiền thì hiền thật nhưng khi đã bướng lên thì không ai bằng...

Đang ngồi học bài bỗng nghe có tiếng nhốn nháo dưới nhà, tôi liền mở cửa phòng tò mò đi xuống. Nhìn vào phòng khách, hai mắt tôi mở to hết mức có thể. Là Trần Nhất Linh sao? Cậu ta đang nói cười vui vẻ với bố mẹ tôi. Cậu ta... làm gì ở đây?. "Cậu đến đây làm gì hả?"- Tôi không chịu nổi, bật ra thành tiếng. Cả ba người dưới nhà quay ra nhìn tôi, tròn mắt.

Tôi đỏ bừng mặt. Nhưng... bây giờ là lúc xấu hổ sao? Không. Tôi "hiên ngang" bước xuống nhà.

"Sao cậu ta lại ở đây?"- Tôi nhìn về phía bố mẹ.

"À, bố mẹ nhờ cậu ấy đến đây kèm toán cho con ấy mà"- Mẹ tôi cười.

Tôi nhăn mặt: "Con không thích. Chẳng phải mẹ đã bắt con đi học thêm toán ba buổi một tuần rồi sao? Cậu ta giỏi bằng thầy ư?".

"Không bàn nhiều"- Mẹ tôi bắt đầu lên giọng- "Con đi học đã mấy tháng nay mẹ thấy thành tích có khá lên là bao nhiêu đâu. Lớp học đó quá đông. Linh lại là người giỏi toán nhất trường, ba năm học liền cậu nấy đều đạt 10,0 lại từng đạt giải Olimpic toán. Cậu ấy kèm cho một mình con có khi còn tốt hơn đi học thêm".

"Con không thích"- Tôi cãi bướng.

"Nếu cô ấy không thích thì thôi cô ạ"- Nhất Linh thấy căng vội chen vào.

Nhưng câu nói của cậu ta chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, càng làm mẹ tôi nổi điên lên. "Mẹ không cần biết con có thích hay không. Từ bây giờ con có thể nghỉ học thêm toán nhưng nhất định phải học cùng Nhất Linh"- Mẹ tôi rút lại một câu cuối cùng đầy đanh thép.

Kết quả là sau đó tôi phải lò dò lên phòng cùng Nhất Linh.

"Tại sao cậu không từ chối hả?"- Tôi khoanh tay trước ngực tức tối nói.

"Tại sao? Tôi cũng thích mà"- Cậu ta thản nhiên nói.

Hành động tôi muốn làm nhất lúc này là lao lên và chọi thẳng một cú vào mặt cậu ta. Sao mà cậu ta có thể đáng ghét đến vậy chứ???

... 15' sau,... "Bài toán đơn giản như vậy mà cũng chỉ làm được có một nửa thôi hả?"- Nhất Linh "thét" lên.

"Bài toán đơn giản" mà cậu ta nói là một bài trong đề thi đại học dành cho khối A.

"Biết đâu được. Tôi thi khối D cơ mà. Bài khó như vậy ai mà giải được"- Tôi cãi.

Cậu ta cũng không kém: "Giải bài khó sau này gặp bài dễ hơn trong đề thi mới làm nhanh được chứ. Mà bài này có gì khó. Xem đây". Cậu ta cầm bút dạ viết một lô một lốc lên bảng. Sau 5' cái bảng sạch bóng đầy chữ. "Có thế này thôi không làm được hả?"- Cậu ta cầm thước đánh chan chát vào bảng.

Tôi tròn xoe mắt. Cậu ta là cái "giống" gì thế không biết?...

Những ngày sau đó tối nào Nhất Linh cũng đến nhà tôi, mang thêm cả sách vở. Vừa giảng bài, vừa học và làm bài tập cùng tôi.

Dù bất mãn nhưng tôi cũng phải công nhận cậu ta có kiến thức rất sâu rộng và cách giảng bài siêu dễ hiểu. Chẳng mấy chốc tôi đã có thể lần mò giải các đề thi khối D một vài bài khá ngon lành.

Trên lớp học, cậu ta vẫn ít nói như trước, nhưng ánh mắt thì đã thân thiện hơn nhiều. Thỉnh thoảng, sau khi từ dưới sân bóng rổ lên, cậu ta đưa tôi chai C2 mát lạnh hoặc cái gì đó để ăn mà cậu ta mua từ căn tin.

Dù giả vờ tỏ ra khó chịu nhưng trong lòng tôi đã không còn thấy ghét cậu ta. Đúng ra, nếu không có cái vụ hứa hôn vớ vẩn này, biết đâu tôi và cậu ta đã là bạn tốt, vì trước khi việc đó xảy ra tôi thực sự đã cảm thấy quý mến cậu ta. Nhưng... nếu không tỏ ra ghét cậu ta chẳng phải tôi tự nhận thua rồi sao?  Không đời nào...

Bằng một cách ngốc nghếch nào đó, cái xe đạp để ngoài nhà sách của tôi tự dưng "bay hơi".

Bố mẹ bảo sẽ không mua xe cho tôi nữa. Thay vào đó: "Nhất Linh sẽ chở con. Cậu ấy đã nhận lời rồi".

Tôi trợn tròn mắt: "Gì cơ ạ? Bố mẹ có biết cậu ta đi xe máy không? Cậu ta chưa đủ 18 tuổi, tức là chưa có bằng lái. Bố mẹ đành lòng giao "tính mạng" con vào tay cậu ta sao?".

"Cậu ta có bằng lái rồi"- Mẹ tôi cười đắc thắng- "Con chưa nghe kể chuyện vì bố mẹ cậu ta bận việc ở nước ngoài nên cậu ta phải đi học chậm một năm sao? Trần Nhất Linh 18 tuổi gần 19, đủ điều kiện để đưa con đi học".

Tôi á khẩu, không nói được tiếng nào, đành phải ngậm ngùi nghe lời. Dù sao thì từ nhà tôi đến trường cũng tương đối xa...

Việc Trần Nhất Linh ngồi cạnh tôi trên lớp, chỉ nói chuyện cùng tôi, mua đồ ăn cho tôi, lại ngày ngày đưa đón tôi đi học đã khiến tất cả mọi người trong lớp, trong trường đều xôn xao bàn tán.

Tôi được mặc định thừa nhận là GF của Trần Nhất Linh. Tất tần tật mọi thứ liên quan đến cậu ta mọi người đều lôi tôi vào đó. Ở nhà đã vậy, ở trường cũng vậy khiến tôi gần như muốn phát điên.

Giờ tan học, một vài người bạn xúm lại hỏi tôi và Linh có phải đang thích nhau không? Qúa bức xúc vì tối ngày bị gán ghép, tôi trả lời gần như ngay lập tức: "Tất nhiên là không rồi. Tớ và cậu ta sao có thể. Dù trời có sập, tớ cũng sẽ không thích cậu ta".

Tôi không hề biết rằng lời nói ấy vô tình khiến trái tim một người bị tổn thương. Người ấy lặng lẽ rời khỏi gốc cây, tiến về cổng trường.

"Trần Nhất Linh kìa"- Một người bạn ré lên, chỉ phía sau lưng tôi.

Vôi vàng quay đầu lại, tôi thấy Nhất Linh đang quay lưng lại với tôi, khoảng cách không xa, chậm chạp đi từng bước.

"Có phải cậu ấy nghe thấy rồi không?"- Đám bạn lo lắng.

"Chắc cậu ấy không để ý đâu. Cậu ấy cũng biết như thế rồi mà-  Tôi vội trấn an  đám bạn. Nhưng... trong lòng bỗng cảm thấy cái gì đó thật khó chịu, không thể diễn tả được.

Tôi nhớ lại Nhất Linh đã đờ người ra sao khi lần đầu tiên nghe tôi nói ra câu ấy và bây giờ lại lầm lũi bước đi như người mất hồn. Lẽ nào, tôi đã làm tổn thương cậu ấy thật rồi sao?...

"Lên xe đi"- Một giọng nói quen thuộc bỗng cất lên khi tôi đang thơ thẩn đi bộ về.

Tôi ngạc nhiên quay ra.

"Bảo đợi ngoài cổng trường cơ mà? Sao tự dưng bỏ về thế hả?"- Linh vừa nói vừa đưa mũ bảo hiểm cho tôi (Trường tôi có hai cái cổng, một dành cho người đi xe, một dành cho đi bộ ở cách nhau khá xa. Vừa rồi tôi và Linh mỗi người đi một cửa nên không chạm mặt nhau).

Tôi lúng búng: "Tại... tại...".

"Ra đây"- Cậu ta bỗng ra lệnh.

Tôi rụt rè lại gần. Nhất Linh giật cái mũ bảo hiểm, đội lên đầu tôi. "Đội mũ cũng lâu"- Vừa cẩn thận cài quai mũ cho tôi, cậu ta vừa làu bàu.

Lúc ngồi lên sau xe, tôi thắc mắc không biết tại sao cậu ta lại thay đổi thái độ nhanh đến vậy. Tưởng cậu ta phải giận mà bỏ về trước rồi chứ...

Nhất Linh ngồi thẳng lưng, vẻ im lặng chẳng khác gì thường ngày.

Nhưng tôi lại cảm thấy có cái gì đó khang khác. Cậu ấy không nói với tôi một câu, trông như rô bốt. Tôi không biết cậu ấy có giống rô bốt thật không, hay chỉ vì tôi cảm thấy có lỗi nên mới suy diễn như vậy.

Đột nhiên, tôi rất muốn được chạm vào người cậu ấy. Đã từ rất lâu rồi, tôi không còn chạm vào người cậu ấy khi ngồi sau xe cậu ấy nữa. Từ sau lần tôi bị ngất, Linh không bao giờ lái xe nhanh. Cậu ấy đi chậm chẳng kém gì bố tôi. Tôi nhớ lúc ngồi sau xe cùng cậu ấy đua xe, tôi đã ôm cậu ấy chặt đến nỗi tưởng như cậu ấy suýt đứt đôi người vì tôi. Tôi nhớ cả lần ngồi sau xe cậu ấy lần đầu tiên, tay tôi đã bấu vào sườn cậu ấy...

Lúc nào tôi cũng trách Linh vì lời hứa hôn mà thay đổi, trở nên điên rồ. Nhưng có phải chính tôi cũng đang như thế? Lúc trước chẳng phải tôi đã từng coi cậu ấy là một người đặc biệt, muốn làm bạn với cậu ấy sao? Nhưng từ sau khi biết đến lới hứa hôn kia, tôi luôn tỏ ra ghét cậu ấy, xua đuổi cậu ấy và bây giờ làm tổn thương cậu ấy. Quan hệ giữa chúng tôi nhất định phải đến bước đường này sao?...

Những ngón tay run run của tôi khẽ chạm vào sườn Linh. Tôi thực sự muốn được xin lỗi cậu ấy. Linh im lặng, không có chút phản ứng gì. Ngồi lại gần cậu ấy, tôi lại cảm nhận được mùi hương đó. Mùi hương phảng phất, dịu dàng...

"Trời, cái bài này là thế nào đây?"- Tôi vò đầu bứt tóc thốt lên.

Linh chết tiệt đã bỏ xuống sân bóng từ đời nào.

Tiết sau là tiết Lý. Thấy giáo đã nói sẽ kiểm tra bài tập. Ai không làm sẽ bị phạt. Biết phải làm sao đây?

Rụt rè, tôi đập nhẹ vào vai cậu bạn ngồi phía trước, Vĩnh An.

Vĩnh An là lớp trưởng lớp tôi, từ năm lớp 10 cậu ấy học rất giỏi, vô cùng gương mẫu, lại hiền nữa. Hồi đầu năm lớp 10, tôi đã từng thầm thích cậu ấy, đến bây giờ vẫn còn hơi hơi...

Sau khi nghe tôi trình bày, Vĩnh An vui vẻ giảng bài cho tôi rất nhiệt tình.

Đương lúc Vĩnh An chúi đầu giảng cho tôi câu cuối, còn tôi gật đầu lia lịa cố hiểu thì "Rầm" một cái, cả quyển sách Lý dày cộp nện thẳng xuống bàn. Cả hai chúng tôi, mà không, cả đám gần đó đều giật mình ngẩng lên.

Là Linh.

Cậu ta đứng sừng sững đó, mặt đằng đằng sát khí nhìn vào chúng tôi, mà chính xác hơn là nhìn vào Vĩnh An.

Cậu ta lên sớm hơn trống đánh những 5'. Nhưng bây giờ đó không phải là vấn đề.

"Câu này dùng công thức đó mà được sao?"- Cậu ta gầm lên, to đến nỗi tất cả những người xung quanh đều giật mình.

Những người học giỏi thường có tự ái rất cao về kiến thức của mình. Họ thường nổi điên khi kiến thức của mình bị người khác sỉ nhục. Và trường hợp này là một minh chứng. Dù rất hiền, Vĩnh An lập tức đứng lên, nhìn thẳng vào Nhất Linh: "Dùng công thức này thì sao hả? Trần Nhất Linh tôi biết cậu học giỏi hơn tôi nhưng không cần phải sỉ nhục người khác đến mức ấy đâu".

"Ấu trĩ!"- Nhất Linh bặm môi quát lên.

Vĩnh An nắm chặt tay lại, mắt long sòng sọc: "Cậu mới ấu trĩ. Đồ ngạo mạn".

Cảnh tiếp theo sau đó là một trận đổ vỡ hoang tàn khi Nhất Linh tung một cú đấm vào mũi Vĩnh An.

Vĩnh An cũng nhanh chóng đáp trả lại. Trận đánh nhau trở nên vô cùng kịch liệt. Họ quá khỏe. Tôi và những người xung quanh không có cách nào can ngăn bọn họ. Thật khủng khiếp.

Cũng may là đúng lúc đó, thầy hiệu phó đi vào lớp.

Tiếng thét ra lửa của thầy đã kết thúc mọi sự đổ vỡ.

Nhất Linh và Vĩnh An ôm hai cái mặt sưng vều, máu me đi theo thầy hiệu phó lên văn phòng, vừa đi vừa lườm nhau tóe lửa. Vốn dĩ thầy hiệu phó lên lớp để thông báo thầy Lý nghỉ, không ngờ lại trông thấy cảnh này.

Tôi vội lén lút đi theo sau. Một vài người bạn tò mò khác cũng đi theo cùng...

"Sao em lại đánh nhau rồi hả? Em có biết tôi có thể cho em thôi học ngay bây giờ không? Em nói lí do xem nào"- Thầy hiệu phó thét lên.

"Là vì cậu ta tiếp cận Ngọc Quyên"- Nhất Linh trả lời không cần suy nghĩ.

HÁ? Cậu ta dám... Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta. Mấy người bạn xng quanh ồ lên khe khẽ, nhìn thẳng vào tôi. Mặt tôi nóng bừng lên, tay nắm chặt lại. GRỪ, TRẦN NHẤT LINH, CẬU SẼ BIẾT TAY TÔI.

"Ngọc Quyên là ai?"- Sau một lúc sững sờ, thầy hiệu phó bắt đầu thốt lên.

"Là một bạn gái trong lớp em, ngồi cạnh Nhất Linh ạ"- Vĩnh An mau miệng trả lời.

Thầy hiệu phó nhìn Nhất Linh: "Chỉ vì một bạn gái bình thường mà em đánh nhau hả?".

"Không phải bạn gái bình thường, thưa thầy"- Nhất Linh đột ngột cắt ngang- "Cô ấy là vợ chưa cưới của em".

HÁ Á Á Á... Tôi muốn vỡ tim ngay lúc này.

Tất cả những người nghe được câu nói của Nhất Linh, bao gồm thầy hiệu phó, Vĩnh An và vài thầy cô giáo đang ở trong phòng hội đồng cộng với bốn đứa xung quanh tôi, tất cả đều có chung một phản ứng- tay ôm ngực, mắt trợn tròn.

Còn tôi muốn vô cùng là được lao vào đâm cho cậu ta một nhát ngay lúc này. TRẦN NHẤT LINH, SAO CẬU TA DÁM...

"Vợ... vợ chưa cưới hả?"- Thầy Hiệu phó lắp bắp sau 1' ôm ngực.

"Vâng, thưa thấy"- Nhất Linh thản nhiên trả lời- "Gia đình hai bên đã quyết định. Một tháng nữa bọn em sẽ đính hôn".

"Được rồi. Tôi... tôi sẽ gọi cho bố em để hỏi việc này. Còn em sẽ phải chịu hình phạt về tội đánh nhau. Cả Vĩnh An nữa. Em là lớp trưởng mà quá nóng nảy. Hai em ngồi đây làm bản kiểm điểm"- Thầy hiệu phó dường như vẫn còn chưa hết sốc...

Tôi trở về lớp trong một tâm trạng kinh khủng không thể nào tưởng tượng được. Tôi biết rồi đây, cả lớp, cả trường, rồi tất cả các thầy cô đều sẽ đồn ầm lên về hai đứa học sinh lớp 12A3 mới nứt mắt ra đã đòi làm vợ chồng chưa cưới của nhau. Trần Nhất Linh. cậu đúng là đồ chết tiệt. Tôi thù cậu. TÔI THÙ...   

..."Này, lên xe đi"- Nhất Linh đi chậm rề rề bên cạnh tôi, năn nỉ.

"Không"- Tôi hét lên và tiếp tục đi.

Đã một tuần liền trôi qua tôi không để cậu ta đưa đi đón về, cũng không để cậu ta gia sư cho nữa.

Tôi thà dậy sớm, thà cuốc bộ 6 cây số cả đi cả về, thà học dốt không vào được đại học còn hơn là nhờ vả cậu ta. Cậu ta là đồ tồi.Vì cậu ta mà tôi bị cả trường nhòm ngó, chỉ trỏ, bị cả giáo viên các môn trêu đùa. Tôi không muốn dây dưa gì với cậu ta nữa. Tôi ghét cậu ta. Thực sự GHÉT.

Nhưng... không hiểu sao khi ghét cậu ta như vậy trong lòng tôi lại rất khó chịu.

Nhìn xuống sân, thấy dáng vẻ lầm lũi ra về mỗi tối của cậu ta khi bị tôi khóa cửa phòng không cho vào, tôi lại cảm thấy thương. Ai bảo cậu ta ngốc. Ai bảo cậu ta không biết xấu hổ như thế chứ...

Nhưng mà... hôm đó cậu ta đã ghen vì tôi thật sao? Tại sao nhỉ?...

Đang đi, một bàn tay bỗng nắm chặt lấy tay tôi, lôi đi.

"Trần Nhất Linh, cậu làm gì vậy hả?"- Tôi hoảng hồn hét lên. "Cậu muốn đi bộ, tôi sẽ đi bộ cùng cậu"- Cậu ta nói, vẫn không ngừng lôi tôi đi.

"Bỏ ra"- Tôi giằng mạnh khỏi tay cậu ta, chạy vào một ngõ nhỏ gần đó.

Nhất Linh vội vã đuổi theo.

"Cậu đang làm trò gì thế hả? Không thấy người ta đang nhìn hay sao?"- Tôi gào lên, mắt bắt đầu rơm rớm nước.

"Nhìn thì sao? Có gì đáng sợ chứ"- Cậu ta đáp.

Tôi đẩy vào ngực cậu ta: "Cậu đi đi. Tôi không muốn thấy cậu nữa".

"Ngọc Quyên"- Cậu ta cầm tay tôi, muốn ngăn lại, nhưng lại không nỡ nắm chặt làm tôi đau.

"Hô hô, cái gì đây?"- Một giọng nói kì lạ bỗng cất lên.

Cả tôi và Nhất Linh đều giật mình, tròn mắt nhìn ra.

Một đám người gồm 4 tên to cao lực lưỡng, mặt mũi bặm trợn, đứng đầu là một tên đeo khuyên tai, xăm trổ cả lên mặt, để kiểu đầu rất kì quái.

Còn có một người nữa, một người nhỏ con núp sau lưng tên đứng đầu. Tôi giật mình nhận ra, là tên Tiến, tên mắt hí đểu giả hôm nọ bị Nhất Linh đánh đây mà.

Tôi vừa kịp nhận ra thì đã thấy tên Tiến chỉ vào Nhất Linh, ré lên: "Anh, là thằng đó. Hôm nọ nó đánh em".

Tên đứng đầu tiến sát lại gần Linh, trợn trừng mắt: "Là mày sao thằng nhóc? Dám động vào em họ Hải Béo này sao?".

Linh không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào hắn: "Là tao đấy, thằng béo bệu. Có giỏi thì đánh đi. Tao chấp cả mấy thằng bọn mày".

Tôi hoảng sợ núp sau lưng Linh, bấu chặt lấy cánh tay cậu ấy, run lên như cầy sấy.

"Đừng lo"- Linh nắm lấy tay tôi nói khẽ rồi bỏ nhẹ tay tôi ra.

"Thằng nhóc con chán sống"- Tên Hải Béo gầm lên rồi ra lệnh cho bọn đàn em cùng xông lên.

Tôi sợ quá, muốn hét lên mà họng cứ nghẹn lại, chân run đến mức không đứng vững được.

Một mình Linh tả xung hữu đột với năm tên đầu gấu. Cậu ấy rất giỏi, chưa bị trúng đòn nào. Ngược lại có vài tên đã bị cậu ấy cho bầm dập.

Mải nhìn Linh, tôi không để ý có một tên trong bọn đã tách ra. Hắn cầm một cây gậy gần đó lừ lừ tiến vầ phía tôi. Khi tôi nhận ra điều đó thì đã quá muộn. Hắn đã giơ cây gậy lên cao, chuẩn bị vụt vào đầu tôi đến nơi.

"Á á á..."- Tôi kinh hoàng hét lên, chỉ kịp đưa hai tay lên che mặt và nhắm chặt mắt lại.

Nhưng cây gậy không giáng vào đầu tôi, mà thay vào đó là một tiếng kêu, vang lên ngay phía trước, đầu đau đớn.

Tôi bàng hoàng mở mắt. Linh đổ gục xuống, ngay trước mắt tôi. Cậu ấy đã chịu nhát gậy đó thay tôi.

Không thể diễn tả nổi cảm giác kinh khủng của tôi lúc đó. Trái tim tôi đau quặn lại. Tôi hét lên, nhào đến ôm chặt lấy thân người đã mềm nhũn như bún của cậu ấy. Tôi khóc òa, gào lên gọi tên cậu ấy.

Nhưng Linh không mở mắt. Cậu ấy không tỉnh lại nữa.

Linh ơi!

Tôi ôm chặt đầu cậu ấy trong lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống, hoảng loạn và sợ hãi thực sự. Nếu biết trước sự việc sẽ xảy ra thế này thì tôi sẽ không bao giờ bướng bỉnh như thế. Nếu tôi không giận dỗi bỏ đi một mình thì Linh đâu tìm cách đi theo. Làm sao xảy ra chuyện này? Linh là người nói thẳng. Cậu ấy vốn không cố ý rêu rao về chuyện của chúng tôi. Cậu ấy chỉ nói thật với thầy hiệu phó. Tôi rõ ràng biết vậy mà tại sao còn làm thế với cậu ấy. Không, Linh ơi. Cậu sẽ không sao đâu. Cậu tỉnh lại đi. Chúng mình sẽ đính hôn, sẽ cưới. Mình hứa mà...

Tôi không biết đã ngồi ôm đầu cậu ấy trong lòng và khóc như thế bao lâu. Chỉ khi có người bảo cần khiêng Linh lên xe cấp cứu thì tôi mới sực tỉnh lại.

Linh được đưa lên cáng, đi đến bệnh viện gần nhất.

Bác sĩ bảo Linh không sao cả, chỉ choáng quá nên mới ngất mất một lúc. Vết thương trên đầu đã được băng lại, không còn đáng ngại. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Linh nghỉ mất hai hôm rồi lại đi học bình thường. Cậu ấy lại đưa tôi về sau giờ tan học.

"Xin lỗi nhé"- Ngồi sau xe cậu ấy, tôi rụt rè.

"Gì cơ?"- Linh ngạc nhiên.

Tôi đỏ bừng mặt, khẽ nói: "Tôi xin lỗi vì đã giận dỗi vô lí. Nếu không như vậy, cậu sẽ không bị thương".

"Không sao đâu"- Linh đáp nhẹ- "Tại tôi đã không tế nhị. Hơn một tuần qua, thấy người ta bàn ra tán vào , tôi đã hiểu vì sao cậu giận. Tôi không biết mình lại gây ra rắc rối lớn như vậy".

Tôi mỉm cười: "Làm hòa nhé. Tôi mời cậu đi ăn, OK?".

"OK"- Linh cười- "Đến nhà hàng Pháp kia nhé. Tôi rất thích mấy món ở đó".

Tôi tròn xoe mắt: "Cậu ăn sang thế? Đến đó đắt lắm. Tôi lấy đâu ra tiền? Đâu phải ai cũng công tử nhà giàu, rủng rỉnh hầu bao như cậu".

Linh ngạc nhiên: "Tôi thấy nhà cậu cũng giàu có lắm mà".

Tôi xìu mặt: "Mẹ tôi dặn phải tiết kiệm. Mỗi tháng chỉ cho tôi có chút xíu tiền tiêu thôi, bảo phải chi tiêu hợp lí".

"Để tôi trả cho"- Linh cất tiếng.

"Không được"- Tôi giãy nảy.

"Tôi trả cũng được mà"- Cậu ấy nài.

"Không thích. Nếu cậu trả thì cậu đi ăn một mình đi"- Tôi dỗi.

Linh đành xuống nước: "Được rồi. Vậy mình ăn ở đâu đây?".

Tôi mỉm cười. Biết ngay cậu ta sẽ chịu nhường mà...

Tôi chỉ cho Linh tấp vào một cái quán nhỏ ở lề đường. Cái quán này tôi đã ăn nhiều lần rồi, rất ngon...

Linh vừa lấy tay khum khum che mặt, vừa ngó trước ngó sau như sợ người ta nhận ra. Tôi liền bỏ tay cậu ấy xuống: "Làm gì thế hả đại công tử?".

Linh đỏ mặt: "Cậu có cần làm đến thế này không hả? Chọn chỗ kín kín một chút không được à? Sao cứ phải chường mặt ra đường thế này?".

Tôi liền đáp: "Quán này tôi ăn quen rôi. Mà cậu xem, có bao nhiêu học sinh ngồi ăn đấy thôi".

"Chính thế nên mới ngại"- Linh ấp úng- "Lỡ bị ai nhận ra thì sao?".

Tôi dỗi: "Cậu ngại thì đi đi. Tôi ăn một mình".

Một vài giây sau, Linh đành xuống nước: "Được rồi. Ăn ở đây. Cậu hài lòng chưa nào?".

Tôi không nói gì, nhưng trong bụng lại thầm mỉm cười...

Bát bún được đưa lên, nhìn thật hấp dẫn. Mặt Linh có vẻ giãn ra. Cậu ấy gắp thử một đũa, vẫn hơi ngài ngại...

Nhưng đó chỉ là lúc đầu. 10' sau..."Chị ơi cho em bát nữa"- Đây không phải lời của tôi mà là của Linh. Sau một đũa đầu tiên, cậu ta hứng khởi, húp sùn sụt hết cả bát bún, với vẻ mặt của một người đã bị bỏ đói lâu ngày.

Tôi trố mắt ra nhìn đến mức quên cả bát bún của mình.

Húp đến giọt nước cuối cùng xong, Linh bắt đầu ngẩng lên. Vẻ kinh ngạc của tôi khiến cậu ta ngượng ngùng.

Tôi thì chỉ hỏi đúng một câu: "Ăn nữa không?".

"Cậu còn tiền chứ?"- Cậu ta rụt rè. Tôi gật gật đầu.

Và câu nói tiếp theo của cậu ta là câu nói trên cùng kia đây.

Sau khi bát bún thứ hai được mang lên, cậu ta lại ăn loáng một phát hết, trong khi bát bún của tôi vẫn còn khoảng 1/4. Linh xoa tay lên bụng, bát bún nóng quá khiến cậu ta thở cả ra khói. Đến lúc này Linh mới bắt đầu nhớ ra tôi. Cậu ta nhìn tôi, có phần ngượng nghịu.

Không nhịn thêm được nữa, tôi bật cười thành tiếng.

Mặt Linh đỏ như quả cà chua, ấp úng: "Ngon quá".

"Cậu ăn khỏe thật đấy"- Tôi cười rồi đưa giấy ăn cho cậu ta.

Linh mỉm cười, nụ cười thật đẹp và hiền lành. Không biết cậu ấy đã cười như thế với tôi bao nhiêu lần. Nhớ lại hồi mới đến, cậu ấy lạnh lùng đến nỗi, tôi chỉ mong cậu ấy nói với tôi dù chỉ một câu ngắn ngủi và cười nhẹ một lần thôi. Thế mà suốt thời gian qua, cậu ấy đã cười với tôi, đã nói với tôi những lời đầy ấm áp, quan tâm không biết bao nhiêu lần. Vậy mà tôi lại chẳng hề để ý. Vì tôi mà Linh đã thay đổi rất nhiều. Vậy mà sao tôi chẳng hề nhận ra?...

... ..."Hôm nay cậu cứ về trước đi. Tôi phải ở lại có việc"- Tôi nói với Linh lúc gần hết giờ.

"Việc gì?"- Linh ngạc nhiên.

"Hình như tôi đánh rơi một thứ ở nhà kho bàn ghế lúc nãy. Tôi phải quay lại đó tìm"- Tôi đáp.

Linh liền nói: "Tôi đi tìm cùng cậu".

Tôi lắc đầu: "Không cần đâu. Sau đấy tôi còn phải đi dự sinh nhật một người bạn thân hồi cấp hai nữa".

"Tôi đi cùng không được à?"- Linh nài.

Tôi bỗng đỏ mặt: "Không được. Cậu có phải cái đuôi đâu". Linh xịu mặt xuống...

Hết giờ, tôi chạy vội xuống kho bàn ghế ở sân sau. Hôm qua lớp tôi làm lao động ở đó. Sau khi về nhà, tôi mới phát hiện ra đã làm rơi sợi dây bạc đeo ở cổ tay. Tôi đã tìm khắp mọi nơi mà không thấy. Nghĩ đi nghĩ lại chắc chỉ rơi ở đây nên quyết định quay lại tìm. Vốn định sẽ nhờ bác bảo vệ mở hộ cửa nhưng không ngờ khi tôi đến thì nhà kho chỉ chốt mà không khóa.

Thế là tôi cứ thế mở cửa bước vào rồi khép hờ cửa lại. Sau khi bật đèn, tôi bắt đầu tìm kiếm.

Cái nhà kho nhiều xó xỉnh kinh khủng. Tôi phải cúi xuống tìm khắp các nơi. Phải mất một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng tìm ra sợi dây bạc rơi trên nền đất. Tôi mừng rỡ nhặt nó lên và đi ra mở cửa. Thế nhưng không hiểu sao cánh cửa đã bị đóng và cài chốt từ bao giờ.

"Có ai không? Mở cửa cho tôi với"- Tôi hoảng sợ, đập mạnh tay vào cánh cửa. Nhưng vô ích. Cánh cửa gỗ kín mít. Và nhà kho lại được đặt ở một nơi mà không mấy ai lui tới.

Sau một hồi vừa đập cửa vừa gào lên mà không có kết quả, tôi ngồi bệt xuống sàn, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Bỗng sực nhớ ra còn điện thoại, tôi vội vàng mở cặp, lấy nó ra. Nhưng màn hình điện thoại chỉ đen kịt một màu.

Nó đã hết pin từ đời nào.

Tôi cố gắng bật điện thoại, nước mắt ứa ra.

Cái điện thoại vẫn trơ lì, không lóe sáng dù chỉ một lần.

Tôi ngồi thu lu gần cửa, nhìn ra xung quanh, hoảng sợ thật sự. Nếu không có ai đến, tôi sẽ phải ở đây một mình cả đêm sao? Phải làm sao bây giờ?

Tôi cứ ngồi như thế suốt một tiếng đồng hồ, mệt, đói, và nhất là sợ, rất sợ. Từ bé, tôi đã rất nhút nhát và thường sợ hãi vẩn vơ. Ngồi một mình tôi thường tưởng tượng ra những cảnh rất kinh dị. Như một con ma đột nhiên lù lù xuất hiện trước mặt.

Thế nhưng, điều đáng sợ nhất không phải chỉ có bị nhốt trong một cái nhà kho xa lạ suốt mấy tiếng đồng hồ, mà là khi đèn tự nhiên tắt phụt. Tất cả xung quanh chỉ một màu tối đen như mực.

Tôi hét lên kinh hoàng và rồi lại đứng dậy ra sức đập cửa, vừa đập vừa gào khóc.

Không một ai nghe thấy tôi.

Tôi cứ đập mãi, đập mãi cho đến khi hai bàn tay đau đến tê dại, trầy xước máu. Khi không cò sức mà đập nữa, tôi lại ngồi co rúm vào một góc tường. Dáo dác nhìn xung quanh chỉ một màu tối đen, hai mắt tôi đau đớn khô cạn.

Có những tiếng động lạ bắt đầu phát ra từ nhà kho, giống như tiếng chuột kêu. Tôi rất sợ chuột, một loài vật đen ngòm, tròn lẳn, mõm dài, mắt hí như yêu tinh. Thấy bóng loài vật này ở đâu tôi đều lập tức nhảy dựng lên chạy mất. Nhưng bây giờ tôi có thể chạy đi đâu đây?...

Tôi bịt tai lại, người run lên như cầy sấy, chỉ hi vọng mấy con chuột sẽ sợ mà không dám đến gần. Những tiếng chít chít đầy ghê rợn. Tôi mệt đến nỗi không còn hơi sức để khóc nữa.

Lúc hoảng loạn nhất ấy, người tôi nghĩ đến là Linh. Gía như có cậu ấy ở đây thì cho dù có bị nhốt ở cái nơi tối tăm đầy chuột này, tôi cũng sẽ không phải sợ. Vì Linh sẽ bảo vệ tôi, che chở cho tôi. Cậu ấy sẽ ôm tôi và để tôi ngủ vùi trong lòng cậu ấy như lần trước khi tôi bị choáng ngất. Tôi nhớ vô cùng sự ấm áp trong lòng cậu ấy lúc đó. Vậy mà tôi đã không biết giữ. Tôi bướng bỉnh không nghe lời cậu ấy nên giờ mới xảy ra chuyện.

Linh ơi, giờ này Linh ở đâu? Hãy đến cứu Quyên với! Quyên sợ lắm. Linh ơi!...

Khoảng gần một tiếng nữa trôi qua. Tôi ôm chặt đầu, mắt đau và mỏi đến mức không thể chịu được, người co rúm, hai chân tê dại.

Bỗng từ bê ngoài vang lên một tiếng cạch. Rồi tiếng mở chốt cửa.

Có người mở cửa nhà kho vào giờ này ư? Hay là...ma.

Tôi càng hoảng sơ, run lẩy bẩy và khóc. Cánh cửa mở. Có ánh đèn rọi vào người. Tôi nhắm tịt mắt, hét ầm lên.

"Ngọc Quyên"- Một giọng nói ấm áp quen thuộc cất lên. Tôi mở choàng mắt. Linh. Đúng là cậu ấy. Cậu ấy đã ngồi trước mặt tôi từ lúc nào, nhìn tôi đầy lo lắng.

"Linh!"- Tôi khóc òa, nhào đến ôm chặt cổ cậu ấy, nghẹn ngào.

Linh ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng, dịu dàng vỗ về: "Đừng khóc. Không sao nữa rồi. Có Linh ở đây rồi".

Tôi khóc mãi, nhưng đã không còn sợ hãi nữa. Có Linh rồi. Không phải sợ nữa rồi. Cho dù trời có sập xuống, Linh cũng che chở cho tôi...

Khi tôi ngồi lên sau xe, Linh bỗng nắm lấy tay tôi, đặt lên bụng cậu ấy. Tôi ngượng, nhưng không phản kháng. Hai lần bị nạn, quá đủ để tôi biết mình cần cậu ấy đến mức nào. Và rồi rụt rè, tôi đưa cánh tay còn lại ra, ôm lấy cậu ấy. Linh cười, khe khẽ thôi, nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy. Cậu ấy lái xe thật chậm đưa tôi về. Gió hiu hiu phảng phất mùi hương của cậu ấy. Mùi hương dịu dàng, ấm nồng.

Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Việc ở nhà kho vẫn khiến tôi rùng mình. Nhưng nhiều hơn cả là nghĩ đến Linh. Trước giờ, tôi luôn cho rằng, cậu ấy vì có hiếu với ông nội nên mới chấp nhận hôn sự và cố gắng thích tôi.

Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra rằng không đúng như vậy. Tình cảm của cậu ấy hình như không hề giả dối dù chỉ là một chút. Và tôi... hình như cũng đã dần thích cậu ấy. Tôi không còn ghét mỗi khi cậu ấy lẵng nhẵng đi theo nữa. Tôi thích vô cùng nụ cười và cử chỉ đáng yêu của cậu ấy. Tôi đã luôn cố phủ nhận. Nhưng đến giờ này thì tôi không còn tự dối mình được nữa. Lúc nguy hiểm nhất, tôi chỉ nhớ đến cậu ấy, chỉ cần cậu ấy. Khi cậu ấy xuất hiện, mọi vật xung quanh tôi đều sáng bừng lên. Cậu ấy xua tan mọi điều sợ hãi trong lòng tôi. Và hơn hết chính là lúc này khi tôi đang nhớ cậu ấy, rất nhiều. Nhớ đôi mắt, nhớ cái mũi cao cao, nhớ khuôn miệng thật đẹp, mỗi lần cười lại khiến mọi thứ sáng bừng. Nhớ khi được ôm thân người chắc nịch, ấm áp, phảng phất mùi thơm. Nhớ đôi bàn tay lớn, ấm áp, dịu dàng. Tất cả đó lúc này đều hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi. Hình ảnh cậu ấy giống như đã ghim lại trong trái tim tôi, rất sâu, đến mức cả đời cũng không thể quên được....

...Tôi và Linh đi cùng nhau mọi lúc, mọi nơi, gần như không thể tách rời. Những tiếng xì xào trong trường rồi cũng dần tan. Mọi người dường như đã quen với hình ảnh "sóng đôi" của hai chúng tôi. Nhưng tôi thì vẫn còn ngượng. Dù sao vẫn là con gái...

"Ngọc Quyên, cậu với Nhất Linh thành một cặp thật rồi hả?"- Hạ Lan mỉm cười hỏi.

Tôi đỏ mặt, chối bay: "Làm gì có".

"Chẳng phải dạo này thường đi cùng nhau sao?"- Hạ Lan cười- "Nói thật đi. Cậu đổ hắn rồi phải không?".

"Đổ... đổ cái gì chứ?"- Tôi đỏ bừng mặt, cố chối- "Ai mà thèm thích cái người... cái người kiêu ngạo, xấu tính, lại ham đánh nhau đó chứ".

"Thật không?"- Hạ Lan cười. Rồi bỗng ngưng bặt, lấy một tay bịt chặt miệng.

"Cậu sao thế?"- Tôi ngạc nhiên.

Hạ Lan chỉ về phía sau tôi, lắp bắp: "Nhất... Nhất Linh".

Tôi giật thót mình quay đầu lại.

Đúng là Nhất Linh. Cậu ấy đang quay lưng lại với tôi, đang ngày một xa dần.

"Lúc nãy... trông mặt cậu ấy đáng sợ quá. Có phải cậu ấy nghe thấy hết rồi không?"- Hạ Lan lắp bắp.

Tôi chạy ào đi, đuổi theo Linh. Nhưng cậu ấy đã ra đến cổng trường, lấy xe và phóng thẳng. Cậu ấy bỏ lại tôi một mình. Chưa bao giờ cậu ấy làm như thế. Cậu ấy thực sự đang rất giận dữ. Tôi nhìn chiếc xe máy quen thuộc đang mất hút dần, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Lúc nãy, chỉ vì xấu hổ nên tôi mới nói ra mấy lời lung tung đó. Trong lòng tôi thực sự đâu có nghĩ thế. Tôi thật ngốc quá...

3 ngày liền, Linh không đưa đón tôi đi học, không đến nhà gia sư cho tôi. Trên lớp, cậu ấy không nói với tôi câu nào, lạnh băng y như mấy ngày đầu. Tôi nhớ nụ cười của cậu ấy vô cùng. Càng nhớ lại càng sợ. Cậu ấy có phải đã giận đến mức không thể tha thứ cho tôi nữa rồi không? Chẳng nhẽ từ bây giờ cậu ấy sẽ mãi mãi như thế? Không, tôi không muốn. Tôi phải làm gì bây giờ? Phải làm gì để cậu ấy quay lại?...

Trong giấc mơ, tôi lại gặp Linh. Cậu ấy ở trên cánh đồng cỏ xanh mướt, quay lưng lại phía tôi. Tôi mừng rỡ chạy ào đến ôm chặt sau lưng cậu ấy, ngửi mùi hương thơm dịu tỏa ra từ người cậu ấy. Nhưng Linh bỗng bỏ tôi ra. Cậu ấy không quay lại nhìn tôi mà bỏ đi. Cậu ấy và mùi hương xa dần, xa mãi...

Tôi choàng tỉnh, miệng vẫn lắp bắp gọi tên cậu ấy và mắt thì đã ướt từ lúc nào. Tôi sợ, tôi nhớ cậu ấy vô cùng...

"Con làm gì để Linh nó nói thế hả?". Đang ngồi ngơ ngẩn, nghe nhắc tới tên Linh, tôi giật mình quay ra: "Cậu ấy nói gì ạ?".

Mẹ tôi đáp: "Cậu ta nói với mẹ cậu ta rằng con sẽ không bao giờ là con dâu nhà đó. Hai đứa rút cuộc có chuyện gì thế hả?".

Tôi lặng đi, không nói nổi lời nào. Linh đã nói như vậy ư? Vậy là cậu ấy thực sự đã từ bỏ tôi. Tại sao lại thế? Tôi không muốn, không muốn...

Bắt gặp Linh đi bộ vào một ngõ nhỏ, tôi vội vã đi theo. Tôi muốn nói chuyện, muốn giải thích cho cậu ấy hiểu. Nhưng cậu ấy đi nhanh quá, thoắt cái đã không thấy đâu. Con ngõ thì lằng nhằng, chằng chịt ngã rẽ.

Đang mải tìm kiếm, bất ngờ, tôi đụng phải một người cao to trước mặt. Tôi vội vàng xin lỗi rồi định bỏ đi thì gã bỗng giữ cánh tay tôi lại, buông lời cợt nhả: "Cô em đi đâu vội thế? Ở lại chơi với anh tí đã. Trông ngon ghê".

"Buông ra"- Tôi hoảng hồn giằng khỏi tay gã, quay lưng bỏ chạy.

Nhưng gần như ngay lập tức gã chộp được cánh tay tôi, thô bạo ném tôi vào tường.

"Thả tôi ra. Tôi hét lên bây giờ"- Tôi hoảng sợ kêu lên.

Gã liền ép sát tôi vào tường, cươi hềnh hệch: "Kêu đi. Có kêu đến mai cũng chẳng ai đến cứu cô em đâu". Rồi gã bắt đầu đưa đôi bàn tay bẩn thỉu chạm vào người tôi.

Không thể được, không thể như thế được, Linh ơi! Trong lúc tuyệt vọng nhất người tôi nghĩ đến duy nhất cũng chỉ có mình Linh. Tất cả những gì của tôi vĩnh viễn chỉ dành cho một người là cậu ấy. Nếu không giữ được tôi chỉ có một cách là chết thôi. Tôi giãy giụa, gào khóc gọi tên cậu ấy. Tôi biết, chỉ có mình cậu ấy mới có thể cứu được tôi lúc này...

Mặc cho sự chống cự của tôi, gã đồi bại vẫn cố đưa vẫn cố đưa hai cánh tay như hai cái chùy sắt, mắm môi mắm lợi đính xé áo tôi. Tôi sợ đến mức tưởng như chết đi được.

Bất thần, gã đồi bại bị lẳng ra khỏi người tôi.

Sau lưng hắn... là Linh. Đúng là cậu ấy.

Không thể diễn tả nổi cảm giác hạnh phúc điên người của tôi lúc đó. Tôi khóc, chỉ muốn ào đến ôm chặt lấy cậu ấy, vùi đầu vào lòng cậu ấy. Cậu ấy đã quay lại. Tôi biết cậu ấy sẽ đến cứu tôi mà.

Nhưng khi tôi vẫn còn đứng lặng vì quá bất ngờ thì gã đồi bại đã gượng dậy được. Hắn đứng dậy, tung một quả đấm vào mặt Linh. Tôi hoảng hồn hét lên. Từ khóe miệng Linh, một dòng máu nhỏ chảy xuống. Cậu ấy quệt ngang nó rồi lao tới tên đồi bại đấm đá túi bụi cho đến khi hắn phải ôm chân cậu ấy xin tha rồi vội vàng cúp đuôi chạy thẳng.

Tôi thở phào, định đến bên Linh. Nhưng cậu ấy chỉ nhìn tôi một cái rồi quay lưng bỏ đi, không nói một lời.

"Linh"- Tôi hoảng hốt gọi rồi chạy vội tới níu tay cậu ấy- "Linh có sao không? Đừng đi. Quyên có chuyện muốn nói".

Cậu ấy bỏ mạnh tay tôi ra, lạnh lùng: "Giữa hai chúng ta không còn chuyện gì để nói cả" rồi lại tiếp tục đi.

Tôi vội vàng chạy đến trước mặt cậu ấy, giơ hai tay ra cản: "Đừng đi mà".

Cậu ấy vẫn tiếp tục đi, đẩy người tôi ra. Tôi bật khóc, níu cánh tay cậu ấy: "Đừng đi. Nghe tôi nói chỉ một lần này thôi".

"Thôi đi"- Linh bỗng trợn mắt quát lên.

Tôi giật thót mình. Chưa bao giờ Linh to tiếng với tôi. Cậu ấy nhìn thẳng tôi, ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ, dằn giọng: "Đoàn Ngọc Quyên, cậu còn muốn làm tôi tổn thương đến đâu nữa thì mới hài lòng hả? Bởi vì tôi đã thích cậu vô điều kiện, bởi vì tôi đã bỏ cả lòng tự tôn để đi theo cậu nên cậu nghĩ, cậu có thể làm bất cứ điều gì với tôi đúng không?".

"Linh"- Tôi lặng đi,  nhìn vào đôi mắt to long lanh nước ấy. Cậu ấy khóc. Chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy khóc. Đến lúc này thì tôi đã cảm nhận được những tổn thương mà tôi gây ra cho cậu ấy sâu sắc đến mức độ nào.

Linh quay đi, giọng nghèn nghẹn: "Cậu tưởng tôi là loại người có thể nói thích người khác chỉ  vì lời hứa hôn từ trước khi sinh ra ấy hay sao? Không. Tôi không bao giờ làm bất cứ cái gì tôi không thích. Tôi đã thích cậu từ trước khi biết có lời hứa hôn ấy. Từ lúc cậu cầm tay tôi, dán lên đó cái băng cứu thương nhỏ xíu với ánh mắt đầy sự quan tâm ấy thì hình như cậu đã dán cả hình ảnh cậu vào trái tim tôi rồi. Rồi cả lúc ôm cậu, nhìn cậu ngủ vùi trong lòng mình, hình ảnh đó đã luôn khắc sâu trong tâm trí tôi. Cậu có biết khi biết được người được hứa hôn với tôi là cậu, tôi đã hạnh phúc đến thế nào không? Tôi đã nghĩ rằng chúng ta sinh ra là để dành cho nhau. Tôi nghĩ rằng có thể bên cậu mãi mãi. Thế nhưng, ngay vào lúc tôi hạnh phúc nhất ấy thì cậu lại nói với tôi rằng cậu không hề muốn ở bên tôi, rằng dù trời có sập cậu cũng sẽ không thích tôi. Cậu có biết lúc đó, trái tim tôi đã đau đến thế nào không? Nhưng... tôi biết mình thích cậu và tôi không thể bỏ cuộc. Vì cậu, tôi đã cố thay đổi bản thân mình, thậm chí từ bỏ cả lòng tự tôn để đi theo cậu như một cái đuôi, chỉ để cậu biết được tôi quan tâm cậu đến mức nào. Vì cậu, tôi có thể làm được tất cả. Thế nhưng, đổi lại được gì chứ? Sau bao cố gắng của tôi, câu nói của cậu rằng dù trời có sập xuống cũng không thích tôi vẫn không thay đổi. Cậu bàn luận về tôi trước mặt các bạn như thể tôi là một thằng hề đang cố bám theo cậu. Lúc đó, tôi đã muốn bỏ cuộc vô cùng. Nhưng rồi, lại một lần nữa, vì thích cậu mà tôi nén tất cả đau khổ trong lòng lại, càng cố quan tâm đến cậu nhiều hơn trước... Quan hệ giữa chúng ta hình như cũng đã tốt lên từng ngày, nhất là dạo gần đây khi chúng ta luôn ở bên nhau như hình với bóng. Cậu thậm chí còn chủ động ôm tôi. Tôi đã rất hạnh phúc và nghĩ rằng hình như cậu cũng đã thích tôi như tôi thích cậu. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là giả dối. Hình ảnh cuộc nói chuyện hơn 1 tuần trước của cậu với đám bạn đó vẫn chẳng hề khác gì so với cuộc nói chuyện tôi từng nghe thấy trước đây. Tất cả mọi cố gắng của tôi đều chỉ là trò đùa. Đoàn Ngọc Quyên, tôi không biết rằng đối với cậu, tôi lại nực cười đến vậy. Bị tôi bám theo khiến cậu xấu hổ đến thế ư? Xin lỗi, từ giờ tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu, không để cậu phải xấu hổ thêm nữa đâu".

Linh cất bước bỏ đi.

Linh ơi! Linh!

Tôi lặng đi nhìn cậu ấy, nước mắt đã ướt đẫm hai má. Tôi rất muốn, rất muốn giữ cậu ấy lại, ôm lấy cậu ấy và giải thích tất cả. Nhưng... liệu tôi có xứng làm việc ấy không khi tôi đã làm người con trai tôi yêu tổn thương quá nhiều.

Cậu ấy cứ xa dần...

Tôi hoảng sợ. Không thể như thế được. Linh ơi!. "Tôi đã rất muốn ghét cậu"- Tôi hét lên, nghẹn ngào- "Vì cậu là người mà người lớn đã chọn, bắt tôi phải lấy. Tôi nghĩ, nếu chấp nhận thì cả đời sẽ bị sắp đặt, không bao giờ có hạnh phúc cả".

Linh dừng chân, nhưng không quay đầu lại. Cậu ấy đứng đó, im lặng.

Tôi xuống giọng, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Tôi đã có thể ghét bất kì ai. Nhưng tại sao, người con trai đó lại là cậu, người mà tôi không bao giờ có thể ghét? Tôi đã cố hết sức tìm mọi cách để ghét cậu, làm tất cả để khiến cậu xa tôi. Nhưng càng ngày tôi càng nhận ra chính tôi mới là người không thể xa cậu được. Tôi hạnh phúc mỗi khi được ở bên cậu, được nhìn thấy cậu cười, được cậu ôm vào lòng mỗi lúc sợ hãi và cả khi được ôm cậu, ngửi mùi hương dịu nhẹ đã quá quen thuộc đó. Cậu nói đúng, tôi đã xấu hổ khi Hạ Lan nói về cậu, nhưng không phải vì những điều như tôi đã nói. Mà vì tôi nhận ra là tôi thực sự đã thích cậu, thích một người mà tôi đã từng nói dù trời có sập xuống cũng không bao giờ thích".

Linh quay lại nhìn tôi, đôi mắt to đầy những nước. Rồi cậu ấy ào đến như một cơn lốc, ôm chặt tôi vào lòng.

"Cậu đúng là đồ tồi tệ"- Tôi đánh vào ngực cậu ấy, tấm tức khóc- "Tại sao không hỏi thẳng tôi một lần trước khi nổi giận lên như thế? Cậu làm tôi sợ đến thế nào cậu biết không? Đồ độc ác".

"Anh xin lỗi"- Linh ôm chặt lấy tôi, khóc và nói: "Khi nghe những lời em nói, trái tim anh đau đớn. Anh không còn nghĩ được gì cả. Anh muốn từ bỏ, muốn hận em, muốn ghét em. Nhưng... dù cố đến mấy vẫn không làm được. Anh nhớ em đến phát điên, muốn gặp em để hỏi cho rõ ràng. Nhưng lại sợ. Sợ rằng em sẽ nói, sự thật chính là như thế, rằng em không yêu anh, rằng anh chỉ là kẻ ngốc nghếch, đáng bỏ đi".

Linh của tôi đã vì tôi mà bị tổn thương quá nhiều. Tôi đã làm đau anh ấy, làm khổ anh ấy, người con trai đã yêu tôi hết mực, đã làm tất cả vì tôi. Tôi vùi đầu vào lòng anh, ôm anh thật lâu. Vòng tay ấm áp ấy, mùi hương dịu nhẹ ấy, tôi nhớ chúng, rất nhiều. Tôi đã nghĩ mình không bao giờ còn được ở trong lòng anh thế này nữa.

Một lát, Linh khẽ bỏ tôi ra, đôi mắt to vẫn còn hơi đỏ. Bên má bị đánh lúc nãy đã bắt đầu hơi sưng lên. Tôi lo lắng áp tay vào má anh, khẽ hỏi: "Có đau lắm không?".

"Đau chứ"- Linh cười nhẹ- "Em thử bị tên to con đó đấm cho một quả xem".

"Đau lắm thật hả?"- Tôi xoa nhẹ tay lên chỗ bị sưng. Chỉ tại tôi mà Linh bị thương.

Anh khẽ nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên má mình: "Xót anh à? Vậy hôn anh một cái đi. Hôn một cái sẽ đỡ ngay".

Tôi đỏ bừng mặt, rút tay xuống. Người đâu mà vô duyên tệ. Đáng ghét thật. Linh ngoảnh mặt đi, có vẻ cũng biết xấu hổ.

Tôi ngước lên nhìn bên má bị đau của anh đã đỏ lên. Anh vì tôi mà bị thương. Tôi kiễng chân lên, thật nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi má sưng đỏ.

Linh ngoảnh lại nhìn tôi, hai mắt mở to đầy bất ngờ. Tôi đỏ mặt, cúi nhẹ đầu xuống, không dám nhìn anh nữa. Linh cúi xuống thật thấp nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt to trở nên sâu thẳm. Tôi khẽ nhắm mắt lại. Linh hôn tôi. Nụ hôn đầu tiên. Bờ môi ấy thật ấm và mềm. Tất cả xung quanh tôi như bừng sáng. Hình ảnh anh tràn ngập tâm trí. Thế giớ xung quanh tôi lúc này dường như không còn tồn tại bất cứ thứ gì ngoài Linh...

Ngay sau đó, Linh dẫn tôi đến gặp ông nội anh, lần đầu tiên. Nửa tháng sau, chúng tôi đính hôn. Buổi lễ đó, có rất nhiều người đến dự, cả thầy hiệu phó, cô chủ nhiệm và các bạn trong lớp tôi. Ở nơi đó, con bé 17 tuổi gần 18 là tôi đã được người con trai tôi yêu quỳ xuống trước mặt đeo nhẫn cho trước mắt tất cả mọi người. Tôi vừa ngượng vừa hạnh phúc vô cùng... "Này em"- Đang khiêu vũ, Linh bỗng cất tiếng- "Hình như em chưa bao giờ nói yêu trước mặt anh thì phải". "Thì em đã nhận lời đính hôn với anh rồi còn gì?"- Tôi đỏ mặt. Linh cười: "Nhưng anh muốn em nói ra cơ". "Không nói đâu"- Tôi ngượng. "Đi"- Anh nài. Tôi cúi xuống khẽ cười. Cái anh chàng này thật là... Biết rõ rồi mà cứ muốn hỏi... "Ừ, em yêu anh, ngốc ạ"- Tôi nói khẽ. Linh cười, ôm tôi vào lòng thật hạnh phúc...

...

...

...

THE END

Thank U vì đã đọc đến tận cuối câu truyện của tôi! :)

From: Thỏ Lam ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro