48-58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48

-Vậy sao mặt mày lại đỏ..........

-Thì............thì.............thôi tao đi ngủ đây mai còn đi học

-Không được, đứng lại đó tao chưa hỏi xong mà

-Áaaaaaaaaaaa............thả tao ra nhột quá, nhột quá............hahahahhah.............bỏ tao ra đi.............hahahahah.........được rồi....ahahahahha.........tao nói tao nói.....- nó bị Hân đè xuống rồi chọc lét

-Vậy mới phải chứ cứ đề tao dùng bạo lực không

-Thì nãy tao tới chỗ ông, rồi đưa ổng về nhà.......bla............bla..........bla..........

-Mày nghĩ sao...........- Hân hỏi nó

-Tao không biết, nhưng.........- nó hơi ngập ngừng

-Thì hơi đợi ngày mai coi sao, hồi sáng anh Bảo có nói ngày kia là sinh nhật của anh Minh hay đến lúc đó mày nói thật nhưng gì trong lòng của mày ra cho ảnh nghe

-Liệu như thế có quá đường đột không, tao sợ với lại hôm nay anh ta say chứ đâu có thật

-Phải thử mới biết, hay hôm sinh nhật mày cho ảnh ta một sự bất ngờ ...

-Bất ngờ gì...........

-Thì hôm đó tính, giờ đi ngủ mai còn đi học. Yên tâm đi có quân sư ờ đây mà lo gì

-Gớm chưa kìa .....tự tin quá đó

-Chuyện........bạn mày không tự tin thì còn ai vào đây nữa hà hà............thôi ngủ nào

-Ừ.........thì ngủ

Ngày hôm sau tụi nó vẫn đến trường như bình thường, Bảo chạy từ nhà đến trường vẫn tò tò theo Hân xin lỗi rối rít nhưng Hân vẫn đang hành xác Bảo không chịu tha.

-Làm quá người ta theo em khác đó – nó nói móc Hân

-Xý............tại anh ta chứ bộ - Hân vận giả giận

-Thôi đi coi lại cái mặt kìa – nó chỉ tay vào mặt rồi chạy nhanh lên lớp

Hân đuổi theo còn Bảo thì vẫn xách cắp theo nhỏ nãy giờ nhưng khaỏgn cách là 16mét 50 . Vào lớp nó thấy trên bàn là một bó hoa hồng rất đẹp, Hân thấy thế chạy đến cầm bó hoa hồng rồi cười nham hiểm

-Ghê ghê.......hôm nay bạn Linh nhà ta số đào chưa – Hân cầm bó hoa dúi vào tay nó

-Thôi nhò này........nhò cái miệng lại – nó lấy ngón trỏ đ0ưa lên miệng làm hiệu nói nhỏ lại

-Wow..........hoa đẹp vậy, ai tặng thế - Bảo vừa lên nhìn thấy hùa vào với vợ yêu của mình

- Hôm này được người ta tặng hoa mà ngượng đỏ mặt kia – Hân khoác tay Bảo cười nói vui vẻ quên cả giận

-Thôi mà Linh, nói coi ai tặng thế giấu giếm là không tốt đâu nhé , phải không vợ - Bảo hùa theo

-Đúng....đúng......chồng em nói trí phải – Hân cười tít mắt

-Ủa.......hai người hết giận nhau rồi hả......- nó chì tay vào hành động đang thân mật cùa 2 người đối diện

-Áaaaaaaa............quên mất, tránh ra em ra..........xýyyyyyyyyyyy- Hân hất Bảo ra không thương tiếc

-Bà xã à.........bla......bla..........

-Không.........là không.............tại anh ...........bla.......bla......

Thế là nó lại đứng nhìn 2 người này cãi nhau rồi nắm tay rồi đánh chí chóe " không biết có phải bồ bịch không nữa , pó tay"

Nó không thấy hắn đâu, nhìn lên bó hoa có một tấm thiếp nhỏ, nó mở ra đọc

-" Em lên trên sân thượng nhé, đừng cho Hân và Bảo theo anh có chuyện muốn nói

Love you"

-Hai người cãi tiếp nhé, tôi ra ngoài một chút – nó bò tấm thiếp vào hộp bàn rồi đi ra ngoài

-Anh..........tạm tha cho anh, đi theo coi nó đi đâu – hân kéo tay Bảo đi

-Thôi.........đề Linh đi đi........theo dõi kỳ lắm - Bảo lắc đầu

-Anh không đi cùng em, giận nữa đó – Hân khoang tay nhìn Bảo

-Được rồi....được rồi vợ là nhất, đi thôi- Bảo đành chiều theo hân

Nó đi lên sân thượng nhưng không biết đằng sau còn có hai người vì nghĩ họ đang cãi nhau nên chắc không theo. Nó vặn núm cửa đẩy vào bước vào bên trong nó không thấy hắn đâu, nhìn xuống dưới chân thì một vòng hoa hồng được xếp lại với nhau rất đẹp ( ko phải hình trái tim đâu nhé)

Nó ngước lên thì nhìn thấy hắn đang cầm một nhánh hoa hồng rất đẹp, hắn nhìn nó cười rồi kéo tay nó lại ôm lấy nó.

-Nhiêu đây đủ chứng minh lòng thành của anh chưa – hắn cười nụ cười thật sự

-Anh........làm tất cả việc này vì lý do gì cơ – nó vẩn không tin vào mắt mình

-Vì em.....vì muốn em biết tría tim anh đang thuộc về em và em là người quan trọng trong trái tim anh – hắn đang dủng những câu bay bướm mà hắn hay nghe từ Bảo

-Anh có cảm thấy nó quá gượng gạo không.......- nó thật sự chưa tin

-Em không tin cũng không sao, có lẽ lời nói của anh thật sự làm em buồn nhưng anh sẽ dùng hành động thay cho mọi lời nói của mình chỉ cần làm em vui làm em hạnh phúc thì anh đánh đổi gì anh cũng chịu , em cho anh một cơ hội chứ - hắn quỳ xuống

-Anh............ – nó cảm thấy tim mình đập loạn xạ

Bộp.............bộp.............hura...............

-Hai người này ghê nha, trốn lên đây đề tỏ tình – Bảo cười tươi chọc nó và hắn

-Anh thấy không người ta tĩnh cảm thế, ai như anh – Hân giả bộ giận hờn

-Tưởng gì, vợ thích gì anh chiều hết nói chi chuyện cỏn con đó – Bảo tự nâng cao bản thân

-Thôi tự cao quá, mà sao hai người lại lên đây – hắn lúc này mới lên tiếng

-Rình..........không rình sao bắt gặp được chuyện hay chứ - Hân

-Đi xuống thôi, chuông vào học rồi – nó đang đỏ cả mặt hen có tiếng chuông cứu nó

-Nhỏ này mắc cỡ rồi......bạn em trông cả vào anh đó – nói xong hân cũng chạy theo nó

Chỉ còn Bảo vào hắn, khi bóng Hân và nó khuất sau Bảo thu lại nụ cười rồi nhìn sang hắn.

-Mày chắc chuyện mày đang làm là đúng chứ.......- Bảo hòi hắn

-Chứ mày nghĩ tao đang đùa sao, tao đâu phải người dỗi hơi đi làm mấy chuyện vô bổ này – hắn tay vẫn cầm bông hồng

-Tao mong lời mày nói là thật, đừng làm tao thật vọng – nói xong Bảo đi xuống

Chỉ còn mình hắn, hắn nhếch miệng cười rồi ném bông hoa xuống

-Thật vọng gì chứ..........tao cũng mong những chuyện này là thật bời tao không muốn làm cô ấy buồn nhưng nếu mọi chuyện theo hướng khác tao sẽ đối mặt với ba tao và cả vong linh của Ái Hy ra sao

-Khốn nạn....tại sao mọi chuyện lại rắc rối vậy chứ - hắn dẫm lên nhưng đóa hồng rồi đi xuống

Nó và hân xuống tới lớp rồi Hân quay sang chọc nó

-Sướng quá đi.......lãng mạn hết sức à – hân chớp mắt nhìn nó

-..........- nó im lặng chẳng nói gì

-Ủa mày sao thế, không vui sao......bây giờ mày không phãi lo rồi ảnh cũng thích mày mà – Hân lay vai nó

-Không...........chỉ là...........- nó không biết nên nói sao

-Chỉ là sao......ấp úng hoài à hay mày không thích thế

-Tao............tao thấy mọi chuyện lạ lắm cứ sao sao á

-Sao là sao thế nào, hay mày suy nghĩ nhiều quá nên vậy

-Chắc vậy............- nói xong nó gục xuống bàn

Hân cũng không hiểu rốt cuộc nó đang lo lắng chuyện gì, Hân cũng cảm thấy là lạ vì dạo này cảm thấy tron lòng cứ khó chịu và nôn nao cứ mỗi khi nhỏ như thế là sẽ có chuyện xảy ra. Thấy Bảo xuống lớp nhỏ vội kéo Bảo chạy ra khỏi lớp làm cho anh chàng chẳng kịp ú ớ gì cả.

Hắn không xuống lớp mà vào phòng y tế nằm, chuông vào lớp, nó thì ngũ còn Bảo và Hân thì cúp còn hắn thì trốn trong phòng y tế ( chắc ngủ chứ gì, haizzzz)

-Em kéo anh ra đây chi vậy, vào học rồi – Bảo thở hổn hển ( anh chắc lưới tập thể dục mới có tý đã mệt rồi ----Bảo: im, anh đây tập gim cơ bụng 6 múi đàng hoàng-------sa: ghê qá à có mà 3 ngấn á,hahahha * zọt lẹ *

-Em có chuyện muốn hỏi anh – Hân ngồi phịch xuống thảm cỏ xanh mượt ( tội nghiệp cỏ ghê, * bẹp zí*)

-Em muốn hỏi anh thì cũng phải từ từ, kéo anh ra đây đã thế còn cúp tiết chừ - Bảo ngồi xuống gần nhỏ

-Anh thấy chuyện này như thế nào....??? - Hân hỏi Bảo

-Chuyện này là chuyện nào.........- Bảo mặt ngờ ngệch

-Thì chuyện sáng này của anh Minh với con Linh á

-À........!!!!!!!!!!..... Em hỏi vậy là ý gì, Linh không vui sao....

-Ùm........nó sao sao ấy với lại em thấy anh Minh sao sao á không được tự nhiên như trước cứ gượng gượng sao á

-Anh cũng nghĩ thế, anh sẽ để ý coi sao

-Xý.........anh thì làm được gì

-Vợ à......sao em cứ khinh thường chồng em thế
Trang 2 / 31-Thôi không giỡn với anh nữa, mình vào lớp thôi không Linh nó học một mình lại buồn – Hân đứng dậy phủi qua quần áo rồi đi

-Vợ này,..........tối nay em đi với anh đến một nơi có được không – Bảo gải đầu

-sao tự nhiên mặt anh đỏ lên vậy – hân quay sang nhìn Bảo

-Hôm nay, anh dẫn em đi gặp 2 người đặc biệt em – Bảo nhìn hân cười

-Vậy tối mấy giờ hà anh.......- hân chẳng suy nghĩ nhiều gật đầu đồng ý

-Vậy tối 7h anh đón em, giờ lên lớp thôi vợ- Bảo cười tươi nắm tay Hân

Trong lớp cô giáo đang giảng bài say xưa thì Hân và Bảo vào ung dung ( lớp học mà như cái chợ á, ra vào vô tự--------cô ơi xử đi.......)

-Hai em có biết tiết học của tôi bắt đầu từ hơn cả tiếng rồi không – bà cô tức khi 2 đứa học sinh này coi bà như người vô hình vậy

-Dạ..........tụi em có chút chuyện đột xuất mà cô – hân chớp chớp mắt nhìn về phía cô

-Ôi trời ơi cô.....!!!!!!!!! da mặt cô đẹp thế này mà nhăn nhó không tốt đâu sẽ có nếp đó cô – Bảo nói giọng nịnh nọt

-Vậy sao........hen chi dạo này cô thấy da mặt mình hơi nhăn nhăn – bà cô sờ lên mặt

-" dễ bị lừa thật, đúng là già còn ham" suy nghĩ của Hân và Bảo – Vậy cô phải cười nhiều và dễ tính thì mới mau hết nếp nhăn đó cô – Hân nịnh tiếp

-Ờ........Ờ.........thôi hai em vào chỗ đi, lần sao không được trễ đâu đó- bà cô cười tít mắt

-Dạ/ Vâng.....- Hân và Bảo mổi người một câu

-YEAHhhh.........!!!!!!!!!!!!!! --- Bảo và Hân đập tay vào nhau cười ròi đi xuống thấy nó đang ngũ

-Lại ngủ nữa rồi – Hân ngán ngẩm nhìn nó ngủ ngon lành

Hân lục lục tìm điện thoại nó để chơi game, nhỏ và Bảo chơi hết game này đến game khác lâu lâu còn nghe được tiếng cãi và tiếng đánh nhau. Nó ngủ đã 3 tiết ngước đầu dậy thấy Bảo và Hân đang chụm đầu chơi game ngon lành

-Cốp.............!!!!!!!! --- nó lấy tay đập hai cái đầu vào nhau

-YAH........mày/em có biết đau không – HÂn và Bảo đồng thanh

-Vậy cái gì đó- nó chỉ xuống cái điện thoại

-Hihihihi..........chỉ mượn tý xíu thôi mà – Hân cười rồi gải gải đầu

-Còn anh chơi ké......hì hì – Bảo cũng bắt chước theo

" hai vợ chồng nhà này, haizzzz chịu thua" nó nhún vai lắc đầu rồi bước đi

-À...........Linh...........đi đâu đó – Hân gọi to

-Đi ăn – nó nói xong đi tiếp

Theo sau nó là Hân và Bảo đang chạy theo, hắn ngủ cũng đã rồi lên tính xuống canteen mua chai nước uống.

-À !!!!!! .....nãy mày có tin nhắn của cô Jen – Hân đang ăn

-Sao không nói sớm – nó nhăn mặt

-Quênnnnnnnn......... - Hân kéo dài

Nó thở dài rồi cầm điện thoại lên đọc tin nhắn đúng lúc hắn đi xuống nên cầm chai nước ngồi cạnh nó

-Ai nhắn tin vậy – hắn hỏi

-Cô Jen biết rồi còn hỏi – nó vẩn đang đọc và tưỡng là Hân hõi

-Vậy nội dung là gì – hắn vẫn hỏi

-Hỏi làm g..............- nó quay lại thì á khẩu

-Hahahahha.........ngậm miệng lại đi, mắc cười quá- Hân đang uống nước thì phun ra hên là Bảo né kịp

-Làm gì mà ngỡ ngàng thế- hắn nhìn nó miệng nhếch lên cười

-Không........ – nó quay đi nhưng vẫn còn hơi ngượng

-Vậy cô Jen nói gì – hắn vẫn câu hỏi đó

-Cô hẹn lát nữa đến chỗ cô, cô có việc nhờ - nó vẫn đáp trả bình thường

-Vậy đi thôi – hắn kéo tay nó dậy

-Này.........này..........Ha.....â.....n...........- nó chỉ kịp kêu tên thì thấy Hân và Bảo vẫy tay chào nó

Nó bị kéo lên xe rồi phóng như bay trên đường, nó vẩn nhìn ra ngoài cửa kính. Hắn cũng chẳng nói câu gì cả. Đến quán nó mở cửa xe vào trước, đứng từ bên trong cô Jen thấy tụi nó đến nhưng cảm nhận được nó và hắn đang có chuyện gì đó.

-Con chào cô........- nó đi vào thấy cô Jen ngồi ở bàn rồi

-Hai đứa đến rồi à, nào ngồi xuống đây – cô Jen vẫn nở nụ cười tươi

-Dạ.......- nó ngồi xuống

Cô Jen nhỉn nó cười rồi gọi cho nó một ly capuchino đá, hắn đi đỗ xe xong thì vào thấy nó và cô Jen đã ngồi nói chuyện vui vẻ rồi.

-Sao hôm nay lại uống capu đá – hắn thấy tự nhiên hôm nay nó đỗi khảu vị

-À...........- nó đang ấp úng

-Là cô gọi cho con bé đó, uống nóng nhiều cũng đâu tốt đâu – cô Jen nói thay cho nó

-Ử........ mà cô nhắn bọn con tới đây chắc không phải uống cafê không chứ - hắn ngồi kế nó rồi hỏi

-Cha bố cậu..........chưa ngồi nóng chỗ đã móc mé tôi rồi........hôm nay cô có một bữa tiệc nhỏ 2 đứa tới cho vui nhé – cô Jen mắng yêu hắn

-Dạ.....nhưng..........- nó

-Không.........- Hắn làm cô Jen tặt ngấm nụ cười

-Sao thế.......thôi mà đến cho vui chứ mình cô buồn lắm – cô Jen chớp mắt ngấn lệ ( sa: cô xạo quá nhé-----cô Jen: không thế sao tụi nó chịu đi----sa: pó tay)

-Cô đừng buồn tụi con sẽ đi mà – nó thúc mạnh vào người hắn rồi cười nói

-Haizzzz........mấy giờ - hắn hòi

-7 giờ.....7 giờ nhé, vậy là đồng ý rồi Linh đi theo cô...nhanh lên – cô Jen chưa kịp để nó nói năng gì kéo nó đi một mạch

Để hắn lại bơ vơ hắn vơ đại ly nước lên uống, nhìn qua phía bên ghế nó nhìn thấy cái túi xách của nó còn để ở đó. Vốn tính không thích tò mò nhưng cái hắn cần liệu có ờ trong đó.

Hắn ngó nghiệng coi có người không, hắn cầm túi của nó lên đặt trên đùi rồi kéo dây khóa ra bên trong chẳng có tập cở gì cả củng chẳng có phấn son, trong đó chì có điện thoại, máy nghe nhạc và một cái Apple the new Ipap 4G.

Ngoài ra, hắn chẳng thấy thứ gì cả. Có lẽ thứ hắn kiếm không ở đây, phía sau cánh cửa có một ánh mặt nhìn hắn nhìn những hành động của hắn nãy giờ.
Trang 3 / 31Ngoài ra, hắn chẳng thấy thứ gì cả. Có lẽ thứ hắn kiếm không ở đây, phía sau cánh cửa có một ánh mặt nhìn hắn nhìn những hành động của hắn nãy giờ.

Chính là nó, thật ra nó có vào chổ cô Jen nhưng nó muốn lấy điện thoại nên quay ra thì thấy hết mọi chuyện, nó cười buồn rồi quay vào trong, cô Jen đưa cho nó một chiếc váy.

7:00 Pm tại khách sạn PARK HYATT TP.HCM

Nó được hắn đón từ chỗ cô Jen và đưa tới nhà hàng này, lúc xuống xe thì tình cơ nó thấy Hân

-Hân............ - nó gọi

Cứ tưởng phải ờ trong cái buổi party này một mình chứ ai ngờ lại gặp được Hân.

-Áaaaaaaaaa...........sao mày lại ờ đây, đi cùng ai vậy – Hân thấy nó cũng cười tít cả mắt

-À........- nó đang định nói

-Thấy rồi nha, hai người này dạo này cứ quấn nhau suốt thôi – Hân thấy hắn đi đẳng sau nó

-Mày cũng thế thôi – nó chỉ người kế bên

-Thôi chúng ta vào đi, cũng trễ rồi – Bảo nhìn đồng hồ rồi lên tiếng.

Tụi nó bước vào bên trong với ánh mắt khát khao, ghen ty và hâm mộ cũng có. Bởi hôm nay tụi nó đang là tâm điểm của mọi lời bàn tán, hai cô gái với hai bộ váy của nhãn hàng thời trang Zuhair Murad.

Nó mặc một chiếc váy dạ hội màu kem có áo khoác lửng ngoài và chiếc váy xẻ cao khoe đôi chân dài thon thả và trắng nõn. Còn Hân là chiếc váy màu xanh rêu nhẹ, một bên vai lệch được đính đá chải dài xuống eo, phía bên hông là một điểm bèo nhấn. Vì hôm nay, là ngày Bảo muốn giới thiệu Hân nên phải mặc hơi kín tý.

Bao ánh mắt hâm mộ và khát khao của các chàng trai đã dành cho nó và nhỏ. Còn các cô gái thì nhìn tụi nó thật ngứa mắt vì đi cùng với 2 chàng trai quá điển trai đã thế họ còn khác trên mình bộ vest nhãn hiệu thời trang Ý Salvatore Ferragamo.

Thì ra đây là cuộc gặp mặt các nhà doanh nghiệp có tiếng hiện nay, cũng có một dụng ý trong đây những nhà có con gái hoặc con trai cố tìm cho mình một công ty lớn để làm chỗ dựa.

Nó và Hân tìm góc nào đó nhâm nhi ly cocktai, trong khi hắn và Bảo đang tiếp các ông lớn cố cười gượng cho qua. Một lúc sau, Bảo bước tới cười nắm tay Hân

-Em cho anh mượn cô bé này một lúc nhé – Bảo cười nhẹ nhìn nó

-Anh mang nó đi đi, chứ không lát nữa nó ăn sạch chỗ này luôn đấy – nó cười rồi giả vờ xua tay đuổi nhỏ đi

-Con nhỏ này........- Hân giả vờ giờ tay đánh rồi cười

Bảo kéo Hân đi, nó nhìn thấy Bảo đưa Hân tới trước mặt hai người trung niên chắc là ba mẹ Bảo, nó mìm cười. Tại chỗ Hân

-Ba mẹ, đây là Hân người con muốn giới thiệu với ba mẹ - Bảo giọng lễ phép

-Hân đây là ba mẹ của anh – Bảo quay sang Hân nhẹ nhàng nói

-DẠ.......con chào 2 bác – Hân cúi đầu lễ phép

-Ngoan.......xem nào , Bảo à con thật biết chọn đó con dâu ta rất đẹp – pama Bảo nói làm Hân đỏ mặt

-Hai bác quá khen........con – hân ngượng ngùng nói

-Hahahha........xem kia phải gọi là pama cho quen đi, con phải trị thằng Bảo cho nó mất thói ăn chơi đi – Ba cùa Bảo nói

-Pama cứ nói xấu con trước mặt cô ấy thế - Bảo gải đầu

-Hahaha.....ta xem cô bé này đã quản được Bảo của chúng ta rồi anh à, em yên tâm rồi – mẹ Bảo nắm tay Hân cười

Thế là mọi chuyện rất xuông xẻ cho Hân vì nhỏ cứ nghĩ nhưng người trong kinh doanh sẽ rất khó khăn nhưng giờ nhỏ nghĩ lại. Hân quay sang nó nhìn nháy mắt, sau đó quay lại nói chuyện vui vẻ với gia đình Bảo.

Bên phía bên kia bàn khác có 4 cô gái cứ nhìn nó chằm chằm ánh mắt ghen tỵ liếc xéo, nó chằng buồn đễ ý. Nó quay lại phía hắn thấy hắn cứ uống ly này đến ly khác rồi nói chuyện cười đùa với người khác mà chẳng biết sự tồn tại của nó.

Hắn nói cười chán chê mới ngoảnh lại nhìn về phía nó, xung quanh nó giờ cũng có mấy chàng trai tới hỏi và mời rượu. Hắn đi về phía nó

-Xin lỗi, tôi có thễ nói chuyện một chút với bạn gái của mình chứ - câu nói của hắn làm mọi người đứng gần đó lảnh ra chỗ khác

-Anh có khiếu làm người khác mất hứng nhỉ....- nó nhếch miệng cười

-Bình thường...........cô cũng có khiếu câu dẫn nhiều người đấy chứ - hắn nói giọng tĩnh queo

-Cám ơn đã quá khen, chắc tôi phải học ở anh nhiều, giống như chuyện hôm qua – nói xong nó bỏ ra chổ khác

Hắn không nói gì nữa, thấy nó bỏ đi hắn cũng chẳng biết nói gì " lại nữa rồi, mày làm cái quái gì thế Minh" hắn đang suy nghĩ thì có một bàn tay kéo hắn đi.

Nó chán nản nhìn về phía hắn rồi nó quay lưng lại vì nghe được mấy lời nói chanh chua

-Gớm......tưởng mình đẹp lắm sao mà làm giá chứ - một con nhỏ mặc váy màu đỏ chu mỏ nói

-Đúng đó, chứ cỡ mày làm sao được thiếu gia nhà họ Huỳnh đễ ý chứ đúng là cóc ghẻ mà đòi đeo chân hạc ( nhỏ này dùng k đúng người rồi) - nhò mặc váy hồng hùa theo

-Chắc nó cũng dâng hiến cho anh ta hết rồi nên được làm bạn gái làm công cụ lúc cần thiết – thêm một nhỏ váy vàng nữa (lòe loẹt quá đi)

-Sao mấy cô biết rõ vậy..........hay mấy cô cũng muốn như tôi, sẵn sàng hy sinh cái quan trọng đó để được ngủ với anh ta một đêm........vô liên sỉ - nó buông nhưng lời khinh bỉ đối với 3 con tắc kè kia

-Mày...........- 3 con tắc kè

-Tôi thì sao........làm gì mấy ngưởi đỏ mặt hết vậy không phải thích quá hay ngượng quá mà thế chứ - nó nhếch miệng cười kinh tụi kia

-Chát........XOÀNG.................Aaaaaaaaaaaaaaaaa

-Chuyện gì vậy.......- người tô chức bũa tiệc hơi hoảng khi nghe những tiếng đó

Mọi ánh mắt nhìn về phía của ba con tắc kè và nó cộng thêm với những tiếng xì xầm bàn tán. Mọi người chỉ nhìn vào sự đóng giả của ba con tắc kè mà nghĩ oan cho nó.

Tưởng thuật lại sự việc về Chát..........xoảng và tiếng la

Ba con đó sau khi nghe nó nói thì nháy mắt với nhau vì chúng thấy có người phục vụ đi ngang qua, con nhỏ váy đỏ giơ cân ngáng qua chân người phục vụ, vì ờ khoảng cách gần với lại chân váy rộng nên không ai thấy chân của nhỏ váy đó nhếch ra, thế là toàn bộ số rượu vang đỏ đổ lên người con nhỏ váy hồng và thế là kế hoạch bọn đó thành công một nửa, lúc đó con nhỏ áo đỏ già té còn nhò áo vàng đẩy người nó ngả xuống chỗ miễng ly vỡ, con tắc kẻ vang động mạnh vào vết thương làm cho vết thương của nó rỉ máu và nhưng mảnh vỡ kia cứa vào người nó cũng gây nhưng vết thương không nhỏ.

Ting ting.........trờ lại hiện tại..........

Lúc này Hân và Bảo chạy tới đỡ nó, người nó sớm đã rướm máu trên váy lỗ chỗ nhưng vết máu đặc biết là ờ bụng vết máu chảy nhiều do vết thương. Hân hoảng hốt đợ nó dậy mắt nó tái đi nhưng vẫn ánh mắt tức giận nhìn về phía ba con tắc kè hoa.

-Linh..mày không sao chứ, chảy máu nhiều quá rồi này – hân lo lắng hòi nó

-Chuyện này là sao, tại sao lại xảy ra như thế này – người đàn ông đứng đầu của buổi party này khó chịu

-Hic......hic.........bác xem chúng cháu thấy cô ấy có một mình nên lại nói chuyện, ai ngờ cô ấy buông lời lăng nhục bọn cháu rồi con gạt chân cho người bồi té làm rượu đổ lên người cùa Tiểu Giao, Hoa và con vì sợ ly rơi vở không may mắn nên nhanh tay chụp nhưng cô ta đẩy con té rồi Hoa kéo cô ta lại do trượt chân lên té ngã lên người cô ta – con nhỏ áo đỏ khóc nỉ non rồi kể lại cho mọi người nghe

-Người gì nhìn thì đẹp sao tâm địa ác thế....đúng là.....blabla...bla------những lời bàn tán xỉa móc về nó

Hân tức giận nhìn mấy người không hiều chuyện. Nó chẳng nói chẳng rằng không đề ý vết thương đứng dậy một tay ôm bụng, con tay kia chì về 3 con tắc kè đang giả bộ khóc

-Mấy người nghĩ giở trò này, qua mặt ai chứ - nó tức giận gằn từng câu

-Này cô gái......ta nhìn cô cũng là người đàng hoang có học chắc gia đình cũng thuộc loại khá vậy sao cô lại cư xử thế - người đàn ông cùa buổi party này nói

-Ông John......hãy làm rõ chuyện này trước khi nói cô ấy thế - Bảo lên tiếng

-Tôi không sống với pama với lại pama tôi như thế nào không quan trọng tới mấy người, còn nữa tôi tới đây chỉ thay mặt một người. Còn chuyện học vấn hay cách cư xử của tôi không đến lượt ông dạy – nó nghênh mắt đáp làm ông ta cũng đứng theo

-Thì ra là người không có địa vị, chắc là gia đình không có .......bla........bla........

-Tôi thấy cô ta đi cùng với thiếu gia họ Huỳnh mà........bla.....bla......

Nãy giờ hắn đứng nhìn hết mọi chuyện, nhưng nếu nói ra thì cũng giải quyết được gì hắn quay mắt đi chỗ khác đề coi cách nó giải quyết chuyện này, dù sao đây cũng là động tới nó xem nó dùng những gì đối phó với mấy người này. Nếu như thấy nó có sơ hở gì hoặc có gặp bất lợi lúc đó hắn tính sau.

Nó nhếch miệng cười khi hắn dửng dưng, Hân và Bảo cũng tức giận khi thấy hắn như thế. Thế là những lời bàn tán càng dữ hơn dù cho Bảo và Hân có nói sao thì mấy người đó vẫn dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn nó.

Nó chẳng đề ý nhếch miệng cười rồi bỏ đi Hân chạy theo dìu nó

-Tránh ra............- nó gắt lên nhìn vào đôi mắt nó ai cũng phải dàn sang hai bên cho nó đi

-Để anh đưa 2 em về......- Bảo chạy lẹ ra bàn lấy ví cho Hân

-Pama con đưa hai cô bé đó về - Bảo cúi đầu chào pama zong chạy đi

-Ùm con đưa hai đứa về đi, tội con bé đó quá – pama Bảo nhìn mà thương cảm

Nó được Hân dìu vào trong xe, Bảo nhanh chóng phóng xe vào bệnh viện. Trên đường Hân không ngừng la lối đã thế còn lôi hắn vào **** nữa

-Mấy người đó thật muốn đánh cho một trận mà........đã thế còn anh Minh nữa, anh ta bị làm sao thế thật là tức chết đi mà – Hân nổi nóng

-Thôi em đừng nhắc nữa, chắc nó có chuyện nên không thể nhúng tay vào, em thấy đây mấy nhiều người cũng đồng cảm cho Linh nhưng đâu ai ra tay giúp đâu – Bảo d0ưa ra những vấn đề có lý

-Nhưng em vẫn tức........- Hân hậm hực

-Im lặng , cho tao thở chút đi mệt quá – nó mệt mỏi nói

-Đau lắm không, sao không tránh đi để cho con đó tự làm tự chịu đỡ cho nó chi – Hân trách nó

-Qua rồi mà cho tao nằm chút đi, tao mệt quá – nó mệt mỏi

-Ùm nằm xuống đây – Hân dưa lưng vào ghế đẩy đầu nó vào chân mình mà gối

Nó gối đầu xuống chân Hân nhưng vẩn cảm nhận được sự đau rát và mệt mỏi đang kéo dài, Hân thấy nó tay chân rỉ máu mà nước mắt cứ rơi.

Còn trong khi ờ buổi tiệc vẩn còn nhưng lời bàn tán khi nó đi thì có một người

-Cô ấy là đi với tôi.........và gia đình cô ấy là ai mấy người không quan trọng

chỉ quan trọng nhưng ai đã lớn tiếng nói xấu cô ấy và hại cố ấy ra như thế thì ngay mai công ty các người sẽ ờ trên trang nhất của báo doanh nhân về việc công ty các người hối lộ cơ quan chính trị và vận chuyện hàng cấm........sẽ phá sản trong nay mai............- giọng một người con trai nhưng mang sự kiên quyết

Trang 4 / 31Sau khi chàng trai ấy đi khỏi, mọi người bàn tán xôn xao về chàng trai đó và nó. Hắn sau khi thấy nó đi khỏi nhưng vẫn quay lại buổi tiệc .

-Chào anh......!!!!!!! – người con trai ấy ra cửa và gặp phải hắn

-Anh là ........... – hắn hỏi

-Không nhớ tôi sao, nhưng tôi muốn nhắc anh nhớ một câu ANH SẼ HỐI HẬN NẾU ANH LÀM CÔ ẤY ĐAU KHỖ - chàng trai nói xong rồi lên xe đi luôn

" Anh ta là cái gì chứ, đi theo cô ấy bây giờ lại ra mặt với minh chứ" hắn đăm chiêu rồi cũng bỏ đi không bước vào trong buổi tiệc nữa.

Trên xe có 2 người thanh niên mặc đồ vest vẻ mặt rất nghiêm túc.

-Em đâu cần làm vậy, tiểu thư mà biết sẽ không tốt đâu

-Anh không thấy hắn ta đối với cô ấy sao

-Thôi cho qua đi, tiểu thư vào bệnh viên nhưng chắc vết thương không nặng lắm , ông chủ nói chúng ta nên giữ bí mất về thông tin của người cuối. Tạm thời, ta về Ma Cao lo giải quyết công việc đi đã

(mọi người chắc biết ai ko hihihihi, đoán nhé)

Trong bệnh viện, một người mệt mỏi một người lo lắng và một người chịu trận

-Xong rồi chứ - nó hỏi

-Vết thương ổn rồi, nhưng nhớ cháu nhớ cận thận không sẽ nhiễm trùng vết thương đó – bác sỹ

-Vâng..........- nó cúi đầu rồi đi ra

Nó vừa bước ra cửa thì thấy Hân đang phừng phừng lửa còn Bảo thì đang chịu trận.

-Về thôi – nó nói

-Sao rồi, vêt thương không sao chứ - Hân hỏi

-Em không sao chứ, sao không ờ trong đây theo dõi thêm – Bảo hỏi

-Không sao đâu, vết thương ổn – nó cố cười

-Anh đó về hỏi tội bạn anh đi, bực mình thấy nó bị thế mà còn lơ đã thế cũng không đứng ra........ưm....ưmm – Hân đang nói thì Bảo bịt miệng

-Á....aaa.......... Em đau....đau....lắm đó – Bảo bị Hân đạp nguyên gót giày vào chân Bảo

-Đáng đời ai biểu bịt miệng em – Hân chống nạnh

-Anh không làm thế thì bảo vệ bệnh viện sẽ lôi cái loa như em ra ngoài đường đó – Bảo ôm chân nhăn nhó

-Anh...........DÁM NÓI EM LÀ CÁI LOA SAO – Hân hét to

-Ừm hừm......!!!! Xin anh chị im lặng cho các bệnh nhân khác nghỉ ngơi – một cô y tá khó chịu ra mặt

-À vâng vâng.........xin lỗi chị - Hân xin lỗi rối rít, còn Bảo thì cười ra mặt

-Ùa , Linh đâu rồi – Hân mãi cãi nhau với Bảo nên không biết nó đã đi trước rồi

-Linh nói anh đưa em về, em ồn ào quá – Bảo nói

-Cái gì anh dám nói em thế à – Hân đang dơ tay đánh thì Bảo cầm điện thoại lên

-Đây , Linh gửi " Anh Bảo đưa Hân về dùm em, nó ồn ào quá em ngủ không được" thấy chưa

-VỀ.........- Hân hét to rồi bịt miệng vì thấy ánh mắt nảy lửa cùa cô y tá, nhò chạy lẹ

Bảo đứng đó cười ngặt nghẽo vì có cô bạn gái thật đáng yêu. Nó không về nhà, nó đang nghĩ về hắn về những hành động của hắn từ hôm qua đến giờ, nó bắt taxi đến nhà hắn.
Hắn đã về nhà và đang tắm gội rữa nhưng thứ múi nước hoa nồng nặc của mấy nhỏ tiếu thư yểu điệu thì chuông cửa reo.

Hắn mặc tạm cái áo khoác tắm, hắn mở cửa thì chết sững vì ngưởi trước mặt. Hắn cứ đứng đó nhìn người còn gái đang mỉm cười với hắn.

-Anh không định cho em vào nhà sao – cô ta nói

-Em........Em.....là.....- hắn ấp úng

-Anh sao thế,gặp em anh không vui sao – cô ta cười

-Ái Hy......không phải em đã - hắn ngơ người

Ái Hy ôm lấy hắn, hắn cảm nhận được hơi ấm mùi hương.

-Em đây, em đã về với anh rồi đây – Ái Hy vẫn ôm hắn

-Em........ư.....- hắn đang nói thì cảm nhận được dưới môi ướt áp

-Em nhớ anh..........- Ái Hy nói

Ái Hy chủ động hôn hắn và hắn cũng hơi bất ngờ nhưng không đẩy ra. Hắn và ÁI Hy hôn nhau nhưng bên ngoài cửa nó đã thấy, thấy tất cả và nó cũng biết cô gái đó là ai nó nở nụ cười rồi quay đi.

Rắc...........

-Ai đấy...........- hắn đẩy nhẹ Ái Hy ra

Nó chẳng may khi quay đi rẵm phải cành cây khô nên làm ra tiếng động khiến cặp tình nhân đang hôn nhau giật mình. Nó vội vàng chạy đi, hắn đuổi theo nhưng chỉ thấy bóng nhỏ trắng mờ dần.

-Ai vậy anh...- Ái Hy hỏi khi hắn quay vào nhà

-À không có, chỉ là cành cây khô bị gãy thôi – hán trả lời vì thấy Ái Hy đã vào nhà ngồi rồi

-Anh ngồi xuống đây đi – Ái Hy cười hiền

-Em.....anh muốn......- Ái Hy lấy tay che miệng hắn

-Anh muốn hỏi sao em lại còn sống phải không, được rồi em sẽ kể cho anh nghe nhưng anh không được giận em nhé – Ái Hy cúi đầu xuống hai tay xiết chặt vào nhau

-Được...em nói đi – hắn nắm lấy tay Ái Hy

-Ùm......4 năm trước, khi em năm trong phòng cấp cứu bác sỹ có nói khả năng mổ chỉ có 25% là thành công nhưng thành công cũng chỉ sống dưới dạng người thực vật . Em sợ nếu có mổ hay không thì phần trăm sống của em cũng không cao còn nếu sống thì cũng thành người thực vật, vì em không muốn làm gánh nặng cho anh cũng không muốn anh thương hại mà mang tình cảm cho một đứa suốt đời phải nằm trên giường nên em đã nhờ ba anh và bác sỹ chích cho em một loại thuốc giảm đau và tạm thời ngủ một lúc. Em cũng đã xin bác giấu chuyện này cho em, lúc đám tang thật ra chẳng có cái xác nào cà, hôm đó anh nhốt mính trong phóng nên bác đã nhanh chóng chuyển em sang Mỹ và tìm bác sỹ giỏi mổ cho em. Cũng may số em chưa tận nên ca phẫu thuật thành công và em mất 3 năm đề trị liệu tiếp rồi.........

-Vậy sao lúc đó em không về đây - hắn hỏi

-Em xin lỗi, em nhờ bác giấu anh mọi chuyện. Em đau đớn khi hàng ngày vật lộn với những phương pháp trị liệu nhưng không đau bằng phải xa anh nên em cố gắng điều trị thật tốt – Ái Hy nói mà nước mắt chảy

-Vậy sao em không về đây mà điều trị có anh bên cạnh em sẽ bớt đau – Hắn nắm tay Ái Hy

-Em muốn lắm chứ, nhưng em không thể nếu em gặp anh thì bao nhiêu cố gắng và ý chí cũng như niềm tin của em sẽ bay mất. Hàng ngày em trị liệu đều nhớ tới anh thì nỗi đau sẽ không còn nữa – Ái Hy dụi đầu vào ngực hắn khóc

-Anh biết rồi........anh xin lỗi em tại anh mà em phải chịu nhiều đau đớn như thế - Hắn cảm thấy có lỗi rất nhiều

-Không.........em không trách anh chỉ cần biết vẫn yêu em làm em vui rồi – Ái Hy ôm chặt lấy hắn

-Nhưng..........vậy em về đây.........- hắn

-Không.......việc điều trị của em còn vài bước cuối nữa, nhưng nửa năm trước bác có tới và nói chuyện với em. Bác nói từ khi em mất anh không gần gủi hay quen biết một cô gái nào, bác còn nói anh vẫn cứ ôm hoài quá khứ là người gây ra cái chết cho em, có đúng không anh – Ái Hy lau nước mắt ngước lên nhìn hắn

-Ừ.......nhưng sao giờ em mới về - hắn gật đầu

-Nửa năm trước là đợt điều trị quan trọng nên em không thề nào bỏ được em cũng hứa với bác là đúng ngày sinh nhật cùa anh em sẽ là món quà tặng anh vì thời gian này bệnh tình của em đả chuyễn biến tốt – Ái Hy kề lể

-Vậy em còn hpải điều trị nữa sao – Hắn hỏi

-Vâng.........em còn 1 đợt nữa, anh giúp em vượt qua nhé – Ái Hy lại ôm hắn

-Anh sẽ ở em, anh sẽ không để em phài đau nữa – hắn cảm thấy tội lỗi rất nhiều

Hắn và Ái Hy nói chuyện một lúc rồi hắn đưa Ái Hy lên phòng , vẫn căn phòng cũ đó. Hắn cất vali xong rồi đắp chăn cho Ái Hy nhìn cô ta chìm vào giấc ngủ.

-Anh xin lỗi............- nói xong hắn bước ra khỏi cửa

Khi hắn đi thì một nụ cười tươi rói trên môi của Ái Hy, cô ta đâu hề ngủ những hành động của anh ta cô ta biết hết. Và có lẽ cô ta sẽ hiểu lầm lời xin lỗi vừa rồi.

-Anh sẽ thuộc về em, chỉ mình em mà thôi – cô ta nhếch miệng cười rồi lấy mấy nhắn tin cho người nào đó

Ở một căn phòng trắng có một người đàn ông trung niên toát lên vẻ khí chất đang thầm cười vì nhận được một mẩu tin nhắn vui " Thành công"
Trang 5 / 31Ở một căn phòng trắng có một người đàn ông trung niên toát lên vẻ khí chất đang thầm cười vì nhận được một mẩu tin nhắn vui " Thành công"

Người đàn ông khẻ nhếch miệng cười, ông quản gia kế bên bỗng lên tiếng

-Ông chủ liệu có ổn không – ông quản gia lo lắng hỏi

-Không sao ông không cần lo con bé đó biết phải làm gì mà – người đàn ông đó nói

-Vâng.......nhưng........- ông quản gia ấp úng

-Thôi ông đi nghỉ đi, ta muốn yên tĩnh

-Ông chủ nghỉ ngơi........- ông quản gia cúi đầu đi ra

Người đàn ông đó quay ghế xoay lại phía bàn , trên bàn là một khung ảnh cùa một gia đình nhỏ đang cười rầt tươi. Ông khẽ cười đưa tay sờ lên khuôn mặt của người phụ nữ trong hình.

-Jenny anh đã thay em nuôi nấng và dạy dỗ thằng bé, giờ nó đã khôn lớn. Người nó yêu đã quay về anh sẽ nhanh chóng cho hai đứa kết hôn, lúc đó anh sẽ an tâm giao cho nó cả cơ ngơi này mà đi theo em, mặc dù.....mặc dù....còn bé đó không phải là...............

-----------------Hai tuần trước--------------

Tại cô nhi viện Ama (tên của một đền thờ nổi tiếng tại đây hihihi)

Chiếc xe BWM dùng ngay tại cổng, hai bóng người trung niên bước xuống. Họ nhanh chóng bước vào gặp viện trưởng. Sau một hồi nói chuyện, bà viện trưởng dẫn hai người đàn ông đó ra sau viện.

Họ khựng lại bởi tiếng cười trong trẻo của một cô gái. Đập vào mắt họ là một cô gái đang nô đùa cũng nhưng đứa bé, cô ta mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhảng nhưng cơ thể cô ta hình như không hợp với nó lắm.

Họ tiến tới chô cô gái đang vui đùa, qua mấy lời giới thiệu xã giao thì bà viện trường kéo mấy đứa nhỏ ra chỗ khác, để lại ờ sân sau còn 2 người đàn ông và 1 cô gái.
Cô gái lễ phép mời hai người đàn ông ra phía bàn và rót nước mời.

-Hai ông đây là – cô gái hỏi

-Ông chủ tôi họ Huỳnh cứ gọi là .....- người quản gia lên tiếng

-Cứ gọi là bác được, chỗ quen biết mà –ông Huỳnh cười hiền

-Vâng.......hai bác uống nước – cô gái lễ phép

-Cháu có phải là Vương Ái Vân – ông Huỳnh hỏi

-Dạ.........cháu có nghe viện trưỡng nói, bác tìm cháu mấy bữa này

-Ta cứ nghỉ hai chị em cháu phải có điểm khác, nhưng không ngờ hoàn tòan giống

-Ý bác nói là sao, chị cháu là sao

-Chắc cháu còn nhớ cháu có một người chị song sinh tên Ái Hy chứ

-Xin lỗi bác, cháu không nhớ rõ lắm, cháu chỉ nghe các cô trong viện nói là cháu bị thất lạc pame rồi được các cô đưa đến đây

-Vậy sao cháu biết tên và .....

-À......lúc cháu vào đây trên người có một cái túi nhỏ, trong đó có ảnh của gia đình và tên của cháu trong đó

-Vậy có phải bức hình này

Sau một hồi tìm hiểu ông Huỳnh biết Ái Vân thất lạc từ nhỏ nên không nhớ rõ gia đình, nhưng xem ra Ái Vân ờ trong viện được nuôi dậy tử tế và có học hành đành hoàng, nhỉn người cũng hiền lành.

-Ta muốn đưa cháu về Việt Nam , dù sao cháu cũng còn một người chú có thể chăm sóc cho cháu

-Nhưng nơi này đối với cháu rất nhiều kỉ niệm và cháu cũng mang ơn đã nuôi cháu tới bây giờ, cháu chưa trả hết ơn các cô nữa

-Chuyện đó cháu không cẩn lo, ta sẽ chuyền ít tiền vào đây coi như thay pame và chị con cám ơn các cô đã nuôi nấng con, được không

-Vậy......vậy cháu cám ơn bác nhiều lắm

-Nhưng ta có chuyện muốn nói với con, ta biết con sẽ thiệt thòi nhưng.......

-Nếu giúp bác được bác cứ nói ạ

-Ta có một thằng con trai, nó với Ái Hy chị con là thanh mai trúc mã. Từ khi Ái Hy mất nó cứ buồn và trách bản thân mãi, nên ta muốn nhờ con thay Ái Hy

-Ý bác muốn con làm Ái Hy

-Phải, nhưng nếu con........không muốn ta không ép

-Không sao, chỉ cần giúp được bác và ảnh là con vui rồi dù sao đâu ai biết chị Ái Hy còn có một người em song sinh đâu

-Vậy ta cám ơn con, giờ ta có việc phải đi trước, cuối tuần sẽ có người đến đón

-Vâng..........cháu chào bác, bác đi cẩn thận

-Ngoan.......cháu rất giống với chị cháu cả tính cách cũng thế

Ông Hùynh nói xong rồi cùng quản gia của mình rồi khỏi viện Ama, khi ông ta vừa đi khỏi thì một nụ cười già tạo được đưa xuống thay vào đó là nhưng lời chanh chua **** bới những đứa trẻ lúc nãy.

Cô viện trưởng và Ái Vân thì cứ thì thầm to nhỏ rồi cười bởi đả trúng được mành lớn , đã thế cô ta còn tìm đựơc mỏ vàng và biết được pama và chị cô ta đã mất thì tất nhiên tài sản phãi thuộc về mình rồi.

( vậy là các bạn biết sự thật người này là ai rồi nhé)

-----------------------Trở lại thực tại-------------------------

Ông Huỳnh cứ suy nghĩ triền miên về những việc ông đã làm, ông khẽ thở dài

-Ba xin lỗi con Minh à, nhưng chỉ còn cách đó ta sẽ làm giảm vết thương trong lòng con.

-Ái Hy bác đã làm theo tâm nguyện cũa con, nhưng ta không thề nhìn thằng Minh mãi buồn rầu như thế nên ta mong con tha lỗi cho ta. Hãy để con bé Ái Vân chăm sóc thằng Minh vậy, con bé giống hệt con hiền lành ngoan ngoãn và lễ phép ( ôi giả tạo đó chú ơi)

Phòng của Ái Hy ( từ nay sa sẽ gọi Ái Vân là Ái Hy nhé, tại nó đang giả mà)
Cô ta nở nụ cười đầy giả tạo, cái gì chứ diễn kịch làm cô gái ngoan hiền yếu đuối cô ta là thiên tài, không phải từ nhỏ cô ta đã thế rồi sao.

Cô ta làm đủ mọi cách để có tiền có sự sống đánh đối cả trinh tiết và lòng tự trọng để có địa vị và quyền lực dù nó chỉ là cảu người khác nhưng nó cũng không cho cô ta cảm thấy bị khinh thường trước mắt người khác.

Bây giờ cô ta chỉ giả làm người bệnh, làm gái ngoan hiền thì có gì khó. Cô ta nhếch miệng cười trong đầu đầy những toan tính và suy nghĩ

" Mình cứ tưởng con trai của lão ta sẽ thua tên Quân chứ, ai ngờ hắn ăn đứt cả tên Quân đã thế lại còn dịu dàng nữa. Không uỗng công mình nhận lời lão già đó, vừa có tiền đẹp trai con nhà giàu học hãnh củng giỏi lấy chổng như thế mới nở mặt chứ. Huỳnh Hiểu Minh anh sẽ mãi là của Ái Vân này, thích hiền dịu ngoan ngoãn sẽ có, hahaha" ( ôi cô ta đang bá đạo chiếm sở hữu kìa)

Cạch.............
Trang 6 / 31Cạch.......

Nó đẩy cửa đi vào căn nhà bao trùm một màu đen u tối nó không mở đèn mà ngồi xuống chiếc ghế sopha, nó đang cần bóng đen để che khuất những giọt nước mắt của nó.

Nó đang không hiểu mình đang suy nghĩ gì và hành động gì, nó biết nó và hắn mãi chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ chung một đích.

Nó đã tựng nói với hắn là sẽ không có gì với hắn sẽ không có bất kỳ một chút tình cảm nào và nó cũng từng tự nhủ bản thân mình sẽ không cho bản thân mình có tình cảm với hắn.

Nhưng giờ đây thì sao, nó đang đau, nó đang cảm thấy trái tim nó rỉ máu ví cái gì chứ vì một chữ YÊU sao.

Nó đứng dậy đi ra ngoài vườn hoa Ly, có lẽ bây giờ chỉ có nơi đó là mang cho nó thứ cảm giác thật nhất và giúp nó cảm thấy yên bình trong lòng nhất.

Nó không khóc cũng không cười chỉ nhìn những bông hoa ly đung đưa theo gió.

-Chị à.......em.........

" Bạn có một tin nhắn mới"

Nó mờ điện thoại là tin nhắn của Hân

" Nhỏ về nhà chưa, tao đang đứng trước cổng nà"

Nò lắc đầu rồi đứng lên đi ra mờ cửa cho Hân, tâm trạng không vui nhưng gặp nhỏ cũng phải chào thua vì cái tính của nhỏ.

-Chuyện gì vậy, sao không về nhà – nó hỏi

-Sao về được, mày bị thương thế này cơ mà ăn gì chưa – Hân bỏ 2 túi đồ xuống bàn

-Chưa....đừng nói bắt tao ăn nữa nhé – nó lùi vài bước

-Không ăn sao khỏe, thôi để tao làm một ít cho mày ăn lên thay đồ đi – Hân đẩy nó đi

-----------

Nó bước lên cầu thang rồi quay đầu lại thấy Hân trong bếp đang lúi húi làm đồ ăn, khoe miệng khẽ cười nhẹ " tao lại làm phiền mày rồi lúc nào cũng thế" nó lắc đầu rồi đi lên lầu.

Một lúc sau nó đi xuống thì Hân cũng làm xong đồ ăn đang dọn ra bàn, nó thấy cũng hơi đói nhưng tâm trạng không tốt đàng ra hơi miễn cưỡng.

Hân làm đủ chuyện nói đủ thứ cho nó cười nhưng chỉ nhận được cái cười gượng gạo từ nó. Nó ăn xong rồi lên phòng ngủ

-Tao lên phòng trước

-Ùm nghỉ sớm đi..........- hân hơi buồn nhưng vẫn cố cười

Nó lên phòng nhưng vẫn không chợp mắt được, dọn dẹp xong Hân lên phòng thấy nó ngồi trên cửa sổ phòng mắt nhìn ra ngoài khu vườn hoa.

-Sao chưa ngủ, suy nghỉ chuyện lúc tối à – Hân tiến về phía nó

-Không ....tao chỉ không ngủ được thôi – nó nói

-Vậy uống ly nước cam này đi, chuyện đó đừng suy nghĩ nữa cái gì tới thì tới – Hân đưa ly nước cam cho nó

-Hôm nay gặp pame anh Bảo vui chứ - nó hỏi tay cầm ly nước cam uống

-Ùm, họ cũng hiền – Hân cười

-Ùm.....ưm tao......tao.....b...ù.n......ngủ.......q..úa.....- nó nói tay đưa lên đầu

Hân vội nhanh tay đỡ lấy nó

-Xin lỗi mày , chỉ là viên an thần dễ ngủ thôi, nếu không làm thế mày sẽ bệnh ra mất, xin lỗi mày nhiều ngủ ngon nhé – Hân đặt nó xuống giường

Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy không có một tờ giấy nhỏ ờ trên bàn.

" xin mày nhé nhỏ, tại tao sợ mày không ngủ được nên phải dùng hạ sách thế. Ngày mới vui vẻ nhé ( đừng xử tội tao nhé hic......)"

Nó bật cười vì nhưng lời Hân ghi, nó cũng cảm thấy thoải mãi hơn khi không phải nghĩ tới chuyện đó.

Nó thay đồ rồi xuống nhà thì thấy tô cháo Hân nấu sẵn để ờ bàn. Nó ăn xong rồi đi đến trường.

Nó vào gửi xe rồi đi lên lớp, nó không thấy Hân ờ lớp hay canteen, nó thấy có tờ giấy trong hộp bàn mờ ra coi thì " mày xuống phòng dụng cụ nhé, Hân"

Nó bỏ túi xuống đi xuống vào dụng cụ nhưng chẳng thấy ai

-Ưm........- nó bị một bàn tay nhỏ bịt mồm rồi lôi vào một góc khuất

-Gì vậy -nó hòi

-Im lặng, tao muốn cho mày coi một thứ - Hân giơ ngon tay chỉ lại đằng trước

-Thôi đi tao không thích nghe lén – nó nhìn theo hướng tay Hân thì thấy Bảo đang kéo hắn vào

-Im đi mà – Hân bịt mồm nó

-Mày làm gì vậy, tự nhiên kéo tao vào đây – hắn tức giận nhìn Bảo

-Mày nói rõ tại sao hôm qua Linh gặp chuyện như thế mày không giúp- Bảo hỏi hắn

-Việc đó liên quan gì đến tao chứ, cô ta làm cô ta chịu

-Mày có phài là một thằng con trai không, mày thích Linh tại sao mày lại tò ra không quen biết, đã thế......

-Tao chưa bao giờ nói thích cô ta, với lại mày nên nhớ tao chỉ yêu có một mình Ái Hy

-Mày điên hả, mày với Ái Hy không có tình yêu

-Không, mày nhầm rồi tao yêu Ái Hy và bây giờ cô ấy quay về rồi tao và cô ấy sẽ kết hôn trong nay mai

--------------

-Mày mù quáng quá, nếu mày không thích Linh vậy việc làm mày ở trên sân thượng là sao

-Chẳng sao cả chỉ vì tao muốn đùa giỡn chút thôi

-Mày.......

-Với lại mày nên giớ Ái Hy bây giờ đã về đừng nhắc tên cô ta trước mặt tao, còn nữa tao cũng nói cho mày biết một chuyện cô ta có liên quan đến cái chết cùa chú Vũ tức là có liên quan đến Ái Hy. Tao không muốn Ái Hy biết chuyện này mà bệnh tình thêm nặng, nếu tao điều tra ra cô ta có .........

-Nếu Linh có liên quan thì mày tính làm gì, đó chỉ là nghi ngờ đâu cần mày phài lành lùng như thế, dù gì nếu không coi cô ấy là người mày yêu thì mày vẫn coi cô ấy là bạn mà giúp chứ. Tại sao lại làm vẻ không quen biết

-Tao nói rõ với mày một chuyện, tao chỉ coi cô ta là trò chơi thay thế cho Ái Hy khi tao buồn chàn vậy thôi với lại cô ta còn nợ tao thì tao phải đòi chứ, mày là bạn tao hay là bạn của cô ta. À... tao hiểu rồi vì con bồ của mày nên mới ra sức bảo vệ cô ta thay cho bạn cô ta chứ gì

Bộp..........

-Thằng khốn, mày dám nói như thế sao. Tao không ngờ có một thằng bạn như mày
Nói xong Bảo bỏ đi không quay lại nhìn hắn lấy một lần.

Nó cũng bỏ đi, Hân chạy theo sau, thật ra là hắn đã thấy nó và Hân nấp ờ đằng sau cái tủ rồi nhưng mọi chuyện đến quá bất ngờ và Ái Hy về bên hắn nhưng sức khỏe thì không tốt do tai nạn đó.

Nếu đề cho Ái Hy biết chuyện chú của cô ấy bị người ta giết chứ không phải chết gì bệnh nan y như lời hắn nói với Ái Hy vào sáng nay thì liệu Ái Hy có chịu được không.
Thà rằng nó làm một người đau còn hơn làm hai người cũng đau " xin lỗi em Linh, có lẽ tôi và em nên như thế thì tốt hơn.

Em cứ hận tôi và quên tôi đi, tôi chẳng xứng với tình cảm của em. Tôi làm em đau làm em khóc, nhưng tôi còn biết làm gì hơn khi mà bây giờ tôi đứng giữa em và Ài Hy còn điều quan trọng hơn là em có phải là người liên quan đến cái chết của chú Vũ không"
Hắn xoa vào vết thương đứng dậy rồi bước ra ngoài cửa.

Bên trong một góc tối không ai biết có một người mang một nụ cười nham hiểm và con mắt hận thù.
Trang 7 / 31Bên trong một góc tối không ai biết có một người mang một nụ cười nham hiểm và con mắt hận thù.

Nó im lặng vào chổ ngồi, Hân cũng chẳng nói gì tuy trong lòng rất giận. Bảo và hắn vào sau nhưg hai người đó chẳng nhìn nhau.

Tiết học bắt đầu nhưng chẳng ai nói với nhau câu nào, lớp học cũng im lặng vì cô nói hôm nay có một bạn mới nên cả lớp muốn coi cô gái ấy là ai.

Bước vào lớp là một cô gái mái tóc đen xỏa dài, nước da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ hồng. Cô gái ấy cúi đầu chào cô giáo và cả lớp

-Xin chào, mình là Vương Ái Hy từ nay mình sẽ là một thành viên của lớp mong các bạn chỉ bảo thêm – Ái Hy nở nụ cười nhẹ

-Ôi xinh quá/ dể thương ghê – Nam HS 1,2

-Mình lại thêm một mối lo / kẻ thù rồi – Nử sinh 1,2

Ái Hy đi xuống chổ nó đang ngồi, cô ta nở nụ cười tươi nhưng kèm chút yểu điệu

-Bạn có thề nhường chỗ cho mình không – cô ta nhẹ nhàng

-Lý do ......!!!! – nó hỏi

-Sao..........!!!- Ái Hy

Cả lớp đang tròn mắt nhìn nó và Ái Hy, còn hắn, Bào và hân cũng ngạc nhiên không kém.

-Tại sao cô muốn ngồi đây – nó hỏi mặt vẫn cúi xuống bàn

-À....!!!....Mình muốn ngồi gần bạn trai mình, bạn đồng ý nhé – Ái Hy nở nụ cười

Lúc này nó mới góc đầu dậy, nó đứng dậy nhìn Ái Hy nhếch miệng cười rồi xách túi ra khỏi lớp.

-Linh.......Linh em đi đâu đó còn đang học mà – cô giáo kêu í ới

Nó quay lại nhìn bà cô cười rồi vẫy tay bye bye

-Nó có coi tôi là giáo viên không thế - bà cô tức đỏ mặt

---------

Trong khi Ái Hy ngồi xuồng chỗ hắn thì trong lớp những tiếng xì xầm càng nhiều hơn. Ái Hy quay sang hắn cười nhẹ thêm chút yểu điệu nhìn hắn.

Sau đó cô ta quay lên thấy Bảo và Hân vì được học các thông tin nên cô ta nhớ ra Bảo là bạn thân của hắn. Cô ta cười tươi gọi Bảo

-Anh Bảo lâu quá không gặp, chắc quên Ái Hy rồi nhỉ

-À........Ừ......lâu không gặp Ái Hy, Ái Hy vẫn khỏe chứ - Bảo cười trừ

- Cảm ơn anh, em khỏe nhiều rồi nhưng cần điều trị thêm, mà cô gái ngồi cạnh anh là ai thế có vẻ thân thiết quá

-Là bạn gái của Bảo

-Vậy à........Chào bạn.... mình là........

Chưa kịp nói hết thì Hân đứng dậy chạy ra ngoài. Làm cả lớp nhìn cô ta cười khúc khích.

-Xin lổi em nha, chắc Linh có chuyện gì nên Hân mới không đề ý lời em nói, em thông cảm nhé – Bảo cười trừ

-Không sao đâu anh, chắc bạn ấy lo cho Linh thôi mà – Ái Hy cười

" Tức chết đi mà, thì ra cùng đồng bọn sao. Tao sẽ tính sổ tụi bay sau" Ái Hy nắm chặt tay vào nhau, hắn nhìn biêu hiện trên mắt của Ái Hy nên hỏi

-Em sao thế, không khỏe chỗ nào sao – hắn quan tâm

-Dạ.......không, tại em sợ Linh buồn vì em ngồi chỗ cô ấy thôi – Ái Hy mặt hơi sụ xuống

-Cô ấy không để ý đâu

-Sao anh biết, em khi không mới vào lớp mà chiếm chỗ của bạn ấy

-Anh nói không sao mà, Linh cô ấy không đễ tâm chuyện nhỏ này đâu

-Dạ em biết rồi..... " Chưa gì anh đã để lộ ra rồi, bênh nhau quá, anh đừng hòng nghĩ về nó, anh phải của em của Ái Hy này à không phải là Ái Vân này"

Nó ra đằng sau trường ngồi, Hân cũng chạy ra sau theo nó nhưng vẫn chưa lên tiếng.

-Hôm nay ít nói lạ thường nhé – nó quay sang thấy Hân

-À.....tại sợ mày đang không vui nên – Hân cười trừ

-Không vui cái gì

-Thì chuyện đó

-Tầm phào quá, tao chẳng đề ý đâu không phải tao đã nói với mày là sẽ không để ý mấy chuyện đó sao

-Thật sao....vậy là mày không buồn....

-Không....điên à

-Nhỏ này tại người ta lo cho mày chứ bộ

-Thôi nằm đây đi, lát tới quán cô Jen chơi

-Yeah....!!!!!!

Nó không muốn Hân buồn nên đành xem như không có chuyện gì, nó là ai chứ là người luôn tỏ ra mạnh mẽ , chẵng lẽ vì chuyện tình cảm nhất thời mà phài đau phải khóc sao.

Nó sẽ cố quên đi tình cảm nhất thời của mình dành cho hắn. Nó cười nhẹ rồi nắm cạnh Hân, có lẽ bây giờ nó chỉ cần tình bạn của Hân là đủ.

Nó và Hân ngù say đến hết 5 tiết học uể oải dậy vì tiếng chuông điện thoại của Hân reo.

-Alo – giọng Hân ngái ngủ

-Em đang ở đâu thế......????

-Em đang ờ sau vườn.........^^

-Em làm gì, Linh đâu...........?.?

-Em ngủ, Linh ờ kế bên , hihihi....

-Chài ơi.....vậy mà anh tưởng em đi đâu chứ ngủ suốt 5 tiết không mệt sao

-Mệt gì anh, khỏe re à, anh mà không gọi chắc tụi em ngủ quên luôn

-Bó tay .........!!!!

-Hihihi......anh, em với Linh ra quán cô Jen chơi lát anh đi sau nhé

-Ùm anh biết rồi .........!!!

-Bye anh..........!!!! – nhò kéo nó đi ra xe mà nó vẫn còn mắt nhắm mắt mở

-Này.........rồi xong chưa kịp nói gì lại cúp rồi

Nó và Hân đến quán, nhưng hôm nay không còn ồn ào mà thay vào đó là những điệu nhạc du dương của tiếng đàn piano.

Nó vẫn ngồi cái bàn gần cữa kính đó, Hân thì đi rửa mặt cho tỉnh. Nó gọi hai ly capuchino nóng rồi lặng lẽ nghe những tiếng đàn piano nhẹ nhàng.

Lúc sau, Bảo và 2 người nữa tới ( biết ai nhé) Hân đứng dậy vẫy tay với Bảo nhưng nhìn thấy 2 người sau lưng nên mặt chẳng chút biểu cảm nào nữa.

-Hai bạn cũng ở đây hả, bọn mình ngồi chung được không – Ái Hy dịu giọng nói

-Hết chỗ rồi – Hân trả lới ngắn ngọn

-Hân à, em không nên thế - Bảo nhẹ nhàng nói

-Em không thích hai người đó ngồi đây – Hân bực mình khoanh tay lại

-Hân........- nó gọi rồi lắc đầu

-Hai người ngồi đi – nó nói tiếp

-Cám ơn bạn nhé , ngồi xuống đi anh – Ái Hy kéo tay hắn xuống

-Lên hát đi Linh – Hân kéo nó lên

-Thôi mệt lắm – nó từ chối nhưng bị kéo lên mất tiêu rồi

-Alo........1...2.....3....4....hihihi.......hôm nay mình và cô bạn này sẽ góp vui một chút – hân cười tươi làm cả quán xôn xao

-Bis.......bis..........hát đi...hát đi....... – mấy tiếng hò reo ờ dưới

-Mình và bạn mình xin trình bày một bài hát SAFE & SOUND, không hay mọi người đừng ủng hộ nhé ý nhầm không hay mọi người đừng buồn nhé – Hân gải đầu cười trừ cho câu nói nhầm lẫn của mình

-Giống nhau mà – nó

Cả quán cười ầm lên vì nó và Hân nói chuyện với cách hành động ngộ nghĩnh một người vui vẻ, một người ít nói.
Trang 8 / 31Nó và Hân hát xong bên dưới mọi người vỗ tay hưởng ứng. Hân cười tít cả mắt và nhanh miệng nói

-Bây giờ bạn Linh của mình sẽ đơn ca 1 bài hát tặng mọi người, vỗ tay nào mọi người – hân vừa nói vừa vỗ tay bôm bốp

-Ơ.......ơ........- nó ngơ ngác nhìn mọi người đang vỗ tay rồi quay sang nhìn Hân

-Hát đi, hát đi.....bis.....bis.......bộp bộp – tiếng la, tiếng vỗ bàn

-Nhỏ này.......sao cứ làm theo ý mình vậy – nó cằn nhằn nhìn Hân

-Thôi mà góp vui thôi mà, lỡ nói rồi chẳng lẽ từ chối – Hân húc nhẹ tay nó miệng vừa nói vừa nở nụ cười

-Lát biết tay tao......!!

Nó thì thầm vào tai Hân rồi kéo ghế ngồi xuống chỗ cây đàn piano. Hân hơi ngạc nhiên khi nó có ý hát bài đó.

-Bạn Linh của mình xin gửi tới mọi ngừơi bài " CẦN LẮM , vỗ tay ủng hộ nào mọi người – Hân nói xong thì vỗ tay hưởng ứng rồi chạy xuống chỗ bọn hắn đang ngồi

-Em gây chuyện nữa, lát Linh có làm gì em anh không cản đâu – Bảo trách yêu Hân

-Nó không làm gì em đâu, hihihi vui mà – Hân cười tươi như hoa

-Linh và Hân hát hay quá, Ái Hy cũng muốn hát hay như hai người – Ái Hy lên tiếng khen ngọt

-Không dám ..! – Hân chẳng thèm nhìn qua

" Cứ đợi đó, nếu không có anh Minh của tao ở đây thì tao cho mày sưng mặt , cứ vênh váo đi"

Ái Hy chẳng thèm nói nữa, Bảo và hắn cũng chẳng biết nói gì. Hắn nãy giờ chẳng quan tâm ngồi bên cạnh hắn là ai mà cứ chăm chăm nhìn nên chỗ nó.

Nó thở dài 1 tiếng rồi đặt bàn tay lên phím đàn và bắt đầu hát.

Nó vừa dứt tiếng đàn thì bên dưới vỗ tay nhiệt tình, nó chỉ cúi đầu cám ơn rồi bước xuống chỗ tụi hắn.

Khi nghe nó hát chỉ có người trong cuộc mới hiểu, hắn hiểu nó đang nghĩ gì nhưng những gì hắn nói ra bây giờ liệu nó còn tin hắn thêm lần nào nữa.

Nó bây giờ thờ ờ nhìn hắn, lạnh lùng với những câu nói và hành động của Ái Hy đang làm với hắn trước mặt mọi người và cả nó.

Nó không để ý không có nghĩ là nó không quan tâm, nó không nói không có nghĩ là nó bình thường trước hành động trước mắt.

Hân khó chịu ra mặt khi những hành động tình cảm quá mức xảy ra nơi công cộng và đặc biệt là trước mặt nó.

Tiềng điện thoại reo cắt đứt mọi suy nghĩ của từng người.

-Alo........

-........

-Dạ. cháu đang đi cùng với anh Minh

-........

-Vâng cháu và ảnh sẽ đến ngay

Ái Hy cố tình nói to, giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng làm người nghe cũng não lòng.

-Anh à, bác muốn gặp em và anh – Ái Hy nhìn hắn cười âu yếm

-Ùm, đi thôi – hắn nãy giờ mới lên tiếng

-Đi đi.....cho rộng chỗ - Hân giơ tay xua xua

-Hân.......!!! – Bảo gọi to tên nhỏ

-Không sao đâu, chào mọi người tụi mình đi nhé – Ái Hy vẫn nở nụ cười vẩy tay chào tụi nó

-Đồ cáo già.........- Hân khoang tay la lối

-Em đừng như thế, dù sao cô ta cũng là bạn của anh – Bảo nhẹ nhàng đặt tay lên vai nhỏ

-Em không thích cô ta thì em nói không thích, chứ không phải không thích mà cứ tỏ vẻ cười cợt hoặc phải giấu diếm, em không thích em là người như vậy đó – Hân tức giận

-Anh không hiểu nổi em nữa, cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ em làm vậy là tự làm xấu mặt mình chứ có gì là tự hào đâu mà em khoe. Dù em có ghét cô ta thì em đâu cần hành động như thế, em thật là khó hỉu con gái gì mà....... - Bảo vẫn nhẹ nói nhưng trong lòng có phần tức

-Em đang lớn tiếng trách móc em, tốt thôi, tôi không dịu dàng, không ngoan ngoãn, không yểu điệu như cô ta cũng không phải người thích nịnh nọt người khác. Nếu anh cảm thấy tôi và anh không hợp thì mình chia tay đi, anh có thể tìm người nào hợp với những yêu cầu của anh, còn tôi thì không phải loại người đó. Muốn áp đặt tôi giống họ sao, KHÔNG BAO GIỜ - Hân tức giận nói một mạch

-Em.....được nếu em thích thì chia tay – Bảo đập bàn đứng dậy rồi đi ra ngoài

-Hai người này....... – nó nãy giờ mới lên tiếng

-Mày thấy không, ông dám lớn tiếng với tao – Hân trách móc kể lể vs nó

-Mày cũng đâu có vừa, thôi đi làm hòa đi – nó nhìn ra ngoài cửa thấy bóng Bảo cứ ngó nghiêng mà xém bật cười

-Không, tao không sai – hân vẫn ngang bướng

-Không hối hận chứ - nó đang khích nhỏ

-KHÔNG BAO GIỜ - Hân hét to

Nó cười vì hành động trẻ con của hai người này, nó lấy máy nhắn tin cho một ai đó rồi cười.

Hân cứ hậm hức ngồi không yên trong ghế, cứ chốc chốc lại ngồi lên đứng xuống.

-Về thôi - nó nói

-Hả....??? Sao..... – Hân vẫn ngơ ngác

-Sao trăng gì, về thôi – nó cố nhịn cười

-À....à....về....về chứ...- Hân gãi đâu rồi đứng dậy nhưng mắt vẫn nhìn xung quanh

Nó cười thầm rồi bước ra khỏi quán, Hân đi ra cũng không thấy người cần tìm hậm hực dậm chân bình bịch " giận thì bà đây cho giận luôn, đồ con trai ích kỷ"

-Gãy cánh cửa bây giờ, không muốn về sao, nhớ anh à - nó chóc Hân khi thấy hân cứ cầm cánh cửa mà bấu 10 đầu móng tay vào đó

-NHỚ CÁI CON KHỈ, TAO KHÔNG THÈM CÁI TÊN KHỈ ĐỘT ĐÓ – Hân tức đỏ mặt

-Vậy sao...!! – nó ngồi trong xe nín cười đỏ cả mặt

-Sao....sao cái gì.....VỀ....- Hân ngồi vào xe đóng cửa xe như đang muốn chút hết giận dữ nên cái vật ấy vậy

Còn về hắn và Ái Hy sau khi về đến nhà thì thấy ba hắn đã ngồi sẵn ở ghế rồi.

-Cháu chào bác – Ái Hy vẫn cười nói vui vẻ

-Ngày mới đến trường vui chứ - ba của hắn cười hiền

-Dạ......vui lắm bác ạ

-Vậy sao, ta cứ sợ cháu chưa quen với môi trường mới sẽ lạ lẫm. Mà hai đứa mới đi đâu về vậy

-Tụi con mới đi uống café với mấy người bạn, vui lắm bác ạ

-Thấy con vui là ta biết rồi, nhưng nên cẫn thận sức khỏe nhé

-Dạ....

-Ba gọi tụi con có chuyện gì không – hắn nãy giờ mới lên tiếng

-Ta muốn gọi hai đứa về đây muốn cho Ái Hy biết sự thật – ba hắn thở dài

-Sự thật gì ạ - Ái Hy vẫn ngơ ngác

-Ba à....cô ấy mới về với lại sức khỏe còn yếu , con nghĩ không nên

-Sớm muộn gì con bé cũng phải biết

-Con không đồng ý – hắn to tiếng cãi lại ba hắn rồi đứng dậy đi lên

-Con/ Anh – ba hắn và Ái Hy đồng thanh kêu

-Bác đừng giận anh ấy – Ái Hy bào chữa cho hắn

-Con lên với nó đi

-Dạ....!!!

Ba hắn nói xong cũng đứng dậy đi vào phòng. Ái Hy đi lên trên phòng hắn gõ cửa

Cộc.....cộc...cộc....

-Em vào được không – Ái Hy nhẹ nhàng đưa tay mở núm cửa

Hắn đang đứng ngoài ban công mắt nhìn xa xắm , Ái Hy bước nhẹ đến bên hắn rồi nhẹ nhàng đưa tay luốn qua hai cánh tay hắn mà ôm lấy eo của hắn.
Hắn giật mình quay lại đẩy Ái Hy ra.

-Anh sao vậy – Ái Hy ngạc nhiên hỏi hắn

-Anh không sao, nhưng sao em không ờ trong phòng mà ra ngoài này nhiều gió lắm – hắn xoa đầu Ái Hy rồi dắt cô ta vào trong

-Em không sao đâu, nhưng anh xuống xin lỗi bác đi. Khi không hai ba con cãi nhau không vui tý nào

-Anh biết rồi thôi em về phòng đi

-Em muốn ngồi đây một chút, mà anh và bác có chuyện gì mà hai người căng thẳng mà lại có liên quan đến nữa

-Không có gì đâu, khi nào em khỏe hẳn anh sẽ nói cho em nghe

-Dạ...mà từ lúc em về, em không thấy chú Vũ qua thăm em, nhớ chú ấy ghê – Ái Hy cười nhẹ

-À....chắc....chắc....chú ấy bận – hắn sững người khi nghe Ái Hy nói tên người đàn ông đó

-Anh muốn nằm nghỉ, em về phòng đi nhé

-Dạ......vậy anh nghĩ đi cho khỏe, em không phiền anh nữa

Hắn đứng dậy ra ngoài đóng cửa, Ái Hy tuy hơi bực khi bị hắn đuổi dù không muốn đi nhưng đang đóng là gái ngoan nên đành phải nghe lời.

Khi Ái Hy ra khỏi phòng hắn ngồi xuống giường như người không hồn. Hắn đang lo lắng nếu Ái Hy biết người thân duy nhất của mình bị chết mà chết một cách dợn người nhất thì sẽ ra sao.

Hắn thở dài bất chợt hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, hắn bước về phia tay trái là căn phòng nó đã từng ở. Hắn bước vào nằm trên chiếc giường, trên gối và ga giường vẫn còn vương vấn mùi hương của nó.

Hắn nhớ nó, nhớ lúc nó bị vấp ngã khi nótỉnh ngủ nhìn thấy toàn màu trắng, những lúc nó ngại ngùng, những lúc nó cười. Nhưng liệu hắn còn thấy nhưng hành động đó khi nhưng gì hắn làm đã tổn thương nó.

Hắn cứ nằm đó nghĩ ngợi về nó rồi ngủ lúc nào không hay.

Ờ bên phòng Ái Hy, cô ta đang nằm trên giường đang suy nghĩ tìm cách nào cho hắn và mình nhanh nhanh kết hôn để thành con dâu nhà họ Huỳnh, thì điện thoại của cô ta reo.

-Alo, ai vậy....

-Chào cô....cô có phải là Vương Ái Hy là thanh mai trúc mã của thiếu gia họ Huỳnh

-Phải....Nhưng cô là ai vậy

-Tôi là ai cô sẽ sớm gặp thôi, ngày mai tôi có một món quà nhỏ dành cho cô sẽ khá bất ngờ và thú vị đó

-Nhưng cô là a......

Tútttttttttttt...........

-Điên vậy trời.......nhưng quà, mà là gì – Ái Hy suy nghĩ mông lung ( bà mới điên đó, người ta tặng quà bà mà)

Cô ta suy nghĩ chán chê rổi lăn ra ngủ. Buổi tối trôi qua mang rất nhiều tâm trạng

Sáng hôm sau, hắn và Ái Hy tới trường trong lúc hắn vào gửi xe thì Ái Hy đứng ở cổng đợi.

Cô ta có vẻ đang nôn nóng vì nhớ lại cuộc điện thoại ngày hôm qua. Đang suy nghĩ lung tung thì có một người con gái đội nón lưới trai tiến lại gần.

-Cô là Vương Ái Hy – cô đội nón hỏi

-Phải còn cô là........- Ái Hy nhìn cô ta từ trên xuống dưới

-Tôi sẽ cho cô biết sau, còn đây là quà của cô

-Nhưng.......- Ái Hy chưa kịp nói gì thì cô ta dúi nhanh trong tay Ái Hy một tờ giấy nhỏ

Ái Hy lật tờ giấy ra thì.........
Trang 9 / 31Ái Hy mở tờ giấy nhỏ ra

" Nếu muốn biết cái chết của chú ruột mình thì giờ ra chơi đến phòng dụng cụ chờ ở đó"

Ái Hy suy nghĩ một hồi là hình như mình đang quên một chuyện gì đó.

-Chú........chết .....- Ái Hy cố nhớ nó có người chú nào ( bà này giả điên mà chú của bà là ông già Vũ đó)

-À....phải rổi chú Vũ, nhưng không phải.......

-Ái Hy......em làm gì đứng ngẫn ngơ vậy – hắn hỏi

-Dạ không có gì....thôi mình vào đi anh

-Em đang cầm gì vậy – hắn hỏi khi thấy trên tay Ái Hy mẫu giấy nhỏ

-Dạ .......

-Ủa sao hai người chưa vào – Bảo lên tiếng cắt ngang câu nói của Ái Hy

-Hai con mắt sao vậy * thâm đen* - hắn hỏi

-Mất ngủ..... thôi vào thôi – Bảo đi vào trước thì cụm đầu ngay phải 1 người làm cả hai ngã lăn ra

Cộp.........

-Yah....... Anh/ Cô bị mùa à – đồng thành

-Hừm.......đồ con khỉ già ích kỷ, mới sáng sớm đã gặp xui xẻo – nhỏ tức giận ( biết ai rồi chứ)

-Grừmmm......ngang bướng, lì lợm hơn con lừa – Bảo cũng cãi lại

-Anh chết với tôi..........bla....bla.....bộp.....bộp........- Hân đánh Bảo túi bụi

-Thôi vào lớp thôi, mà.....- nó nãy giờ đứng sau lên tiếng

-Nể con Linh tha cho anh đó, đồ đáng ghét – Hân hất mặt qua chỗ khác

-Nể.....nể cái con.... – Bảo đau điếng người

-Con gì........con gì......- Hân hất mặt nhìn Bảo

-Con khỉ khô........!! – Bảo cãi cùn

-Anh đâu giống – nó lên tiếng

Cả Hân và Bảo nhìn nó khó hiểu

-Mắt anh và nó, đâu giống khỉ - nó chỉ vào mắt của 2 người đó

-Tại anh ta/ cô ta đó – đồng thanh tiếp chỉ về đối phương

-Thôi vào lớp...!!! - nó lôi Hân xềnh xệch vào lớp mặc cho Hân cứ **** rủa suốt

Hắn, Ái Hy nãy giờ coi hai gấu panda gây chiến mà chẳng hiểu lý do gì. Vào lớp, Hân và Bảo tiếp tục gây chiến còn Ái Hy nói vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Hắn quay xuống nhìn nó, nó vẫn cúi gằm mặt dưới bàn. Tay hắn muốn vươn tới vuốt những lọn tóc của nó nhưng cứ giữa chừng lại ngừng lại.

-Có gì thì nói đi – nó lên tiếng làm hắn giật thót

-À.....không có gì – hắn hơi đơ vì tại sao nó biết hắn

-Vậy đừng đưa tay qua đầu của tôi, khó chịu lắm – nó vẫn cắm đầu xuống dưới buông những lời lạnh lùng

-Sao cô biết ...!!! – hắn ngạc nhiên hơn nữa

-..... – nó im lặng

-Lát nữa đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói

-Vậy nói giờ đi, lát tôi không rảnh

-Cô.......

-Anh với Linh nói chuyện gì vui vậy – Ái Hy bườc vào thấy hắn cứ nhìn nó ( bà này điên à vậy mà vui, mắt có vấn đề)

-Không...!!! Anh có chuyện hỏi thôi

-Vậy hả......Linh này, ảnh mà có chọc hay ăn hiếp bạn cứ nói mình nha, mình trị cho – Ái Hy giở giọng ngọt ( cần pà giúp sao, chơi luôn chị Linh)

-Cám ơn........- nó nhếch môi cười rồi gục xuống bàn tiếp

Hân bước vào thấy hắn và Hân cứ nhìn nó chằm chằm còn nó thì vẫn nằm đó chẳng động tĩnh gì.

-Bộ lần đầu thấy người khác ngủ à – hân hỏi

-À không....!!! – Ái Hy trả lời gượng rồi ngồi xuống

Bảo bị Hân đánh tơi bời nhưng vẫn chưa hết giận, tâm tư anh chàng đang bị tổn thương vì hôm qua đứng đợi Hân ra ngoài xin lỗi mình một tiếng , mặc dù có lớn tiếng với Hân thật nhưng anh chàng chẳng qua là muốn tốt cho cô thôi.

Nhưng Hân lại không hiểu thành ý mà cãi lại Bảo còn oánh tụi bụi nữa chứ. Bảo giữ thể diện con trai nên giận luôn, ai ngờ vì tình mà khổ sở thế này.

Chấp nhận yêu Hân thì giờ phải chịu thôi, nên nguyên đêm cứ nghĩ cách làm cho Hân khỏi giận thành ra hai con mắt thâm quầng.

Đã thế sáng nay sao chổi chiếu mạng hay sao mà đụng ngay phải Hân rồi lại cãi nhau và bị đánh. Làm cho Hân giận cảng thêm giận.

Vào tiết học có muốn nói chuyện cũng không được, nên đành sử dụng tiệt chiêu cuối là nhờ sự trợ giúp cùa người bạn thân thiết nhất với cô người yêu ngang ngược này = Linh đáng yêu ( anh này nịnh nọt thật)

Nó nhận được tin nhắn ( biết ai nhé) miệng khẻ cười rồi nhanh tay bấm gửi lại cho người đó, nhận được tin nhắn làm mắt Bảo sáng rỡ.

Giờ ra chơi Ái Hy nói có việc phải gặp cô y tế nên đi trước. Hắn thấy nó bước ra khỏi lớp nên đi theo. Hắn cứ nghĩ nó đi ra chỗ hắn hẹn nó, nhưng nào ngờ nó ra canteen mua chai nước rổi lơ đi không thèm nhìn hắn .

Hắn tức đỏ cả mặt răng cứ nghiến ken két vào nhau. Nên cầm tay nó kéo mạnh đi trước ánh mắt của nhiều người.

Ái Hy đợi trong phòng dụng cụ chẳng có ai đi ra thì nhìn thấy hắn kéo nó đi mà tức giận ánh mắt như lửa thiêu đốt những người xung quanh, đang có ý đuổi theo thì có một bàn tay kéo Ái Hy đi.

-Bỏ ra.........- Ái Hy hét lớn

-Im lặng nếu như cô muốn biết sự thật ...

-Là cô.....- Ái Hy bình tĩnh nhìn người con gái trước mặt

-Im lặng nào......- cô ta giơ tay ra dấu

Ái Hy im lặng nhìn vể phía ánh mặt mà cô gái lạ đang nhìn. Trước mặt Ái Hy là hắn và nó, hắn nắm tay nó kéo vào bên trong và chốt cửa lại bên ngoài.

-Mở ra.....!!! – nó lên tiếng khó chịu

-Tôi có chuyện muốn nói với em – hắn vẫn đứng vịn trước cửa

-Tôi chẵng có gì phải nói với anh cả

-Em không có nhưng tôi có

-Anh.........

-Tôi muốn biết tại sao lúc nãy tôi hẹn em ra đây, nhưng em lại làm lơ

-Chuyện đó có gì liên quan tới anh với lại tôi và anh là gì là tôi phải nghe lời anh chứ

-Em........ Đúng chẳng là gì nên mới thế đúng không

-Phải....!!! Anh nên nhớ, người anh cần và người anh bao lâu nay mong nhớ giờ đã có mặt ở đâu, còn tôi với anh chỉ là hư vô. Tôi làm theo nhưng gì anh nói, bây giờ thì mọi thứ nên trở về đúng trật tự của nó

-Làm theo những gì tôi nói sao, được bây giờ tôi muốn cô làm nốt chuyện cuối cùng

-Tôi hết .........ưm.....

Nó chưa kịp nói hết câu thì hắn đã dùng môi mình để chặn những lời nói khiến hắn cảm thấy đau lòng này lại. Nó không muốn có thêm chút lưu luyến nào cho cuộc tình này nên cố đẩy hắn ra nhưng không được.

Trong góc khuất Ái Hy nhìn thấy họ hôn nhau say đắm mà lòng ghen tức nổi dậy vì không kìm được nên cô ta hét lên

-Hai người đang làm chuyện gì vậy – Ái Hy mặt đó lên vì tức giận

-Ái Hy......em

-Thì ra.....thì ra anh nói dối em, anh không có yêu em – Ái Hy vừa nói vừa khóc

-Anh.......

-Anh đừng nói nữa, em không tin anh còn bạn nữa Linh mình xem bạn là bạn cùa mình vậy sao lại cướp người mình yêu chứ

-Tôi chẳng cướp ai cả....

Bộp.............

-Ái Hy em đang làm trỏ gì vậy

-Anh.....em xin lỗi, em không tự chủ được tại em nóng giận.......Linh mình xin lỗi....mình không cố ý...hic...hic....

-Hai người tự giải quyết đi, tôi không muốn có sự hiểu lầm nào ở đây cái tát này tôi sẽ trả lại cho cô sau. Còn anh, đừng làm phiền tôi

Nó nói xong rồi quay lưng bỏ đi, hắn định giữ nó lại thì đã bị bàn tay của Ái Hy chặn lại. Hắn không thèm để ý mà xô ngã Ái Hy, cô ta tức giận vì bị đẩy ngả nên

-Anh.......Anh...

-Ái Hy....em sao vậy tỉnh lại đi.....

Cô ta ngất rồi được hắn bế chạy nhanh vào phòng y tế nơi, nó thấy thế nên nhếch miệng cười đưa tay nên sờ trên má vẫn còn hơi sưng và đỏ.

Trong phòng dụng cụ giờ còn mỗi 1 người, cô ta bước ra nở nụ cười nham hiểm " tôi quả tìm không nhầm người, cô cao tay thật vừa được đánh vừa làm trò quả là cáo già" cô ta nghĩ thầm trong đâu rồi lấy chỉnh lại cái nón rồi bước ra khỏi phòng.

Hắn bế Ái Hy chạy nhanh vào phòng y tế, bà cô chạy nhanh đến khám qua loa rồi nhìn hắn ánh mắt rò xét.

-Ái Hy có sao không vậy cô - hắn quệt mồ hôi trên trán hỏi

-Không sao rồi, nhưng lần sau nên cẩn thận sức khỏe con bé không tốt với lại đang trong thời gian trị liệu em nên cẩn thận đừng đề những chuyện như thế này xảy ra – bà cô đẩy đẩy gọng mắt kính nên nói

-Vâng .....em sẽ chú ý hơn

-Thôi em ra mua cho con bé hộp sữa hay đồ ăn gì gì đó, con bé bị thiếu máu nên dễ xỉu lắm

Thấy bà cô nói thế, hắn cũng nhanh chóng đí ra ngoài chạy xuống canteen, bà cô liền cười rồi quay vào trong phía giường có người con gái đang nằm

-Hết kịch rồi, dậy đi diễn thật qúa đây – bà cô cười đểu
Trang 10 / 31-Hết kịch rồi, dậy đi diễn thật qúa đây – bà cô cười đểu

-Hừ......diễn là nghề của tôi mà, nếu không Ái Vân này lấy đâu đất sống – cô ta ngồi dậy vuốt lại mấy lọn tóc bị rối

-Có tình cảm thật với anh ta à...!!! – bà cô gỡ gọng kính ra khòi mặt

-Lo làm tốt chuyện của mình đi, viện trưởng kêu cô vào đây để giúp tôi chứ không phải tra hỏi tôi – Ái Hy vẻ tức tối

-Ghê vậy bà chị, vì chị mà tôi phải giả làm bà cô già nua không thương thì thôi làm gì dữ vậy

-Dẹp đi.....làm chuyện này mày cũng có lợi chứ ít ỏi gì

-Được.....được bà chị coi như em thua, thôi nằm xuống đi hắn ta sắp về rồi đó

-Liệu mà làm cho tốt

Nói xong Ái Hy lại nằm xuống, đúng lúc hắn đẩy cửa đi vào thấy bà cô y tế đang ngồi xếp thuốc còn Ái Hy thì vẫn nằm trên giường mặt mũi xanh xao.

Hắn lại tự trách bản thân mình, hắn đắt hộp sữa và cái bánh bao lên bàn. Hắn cứ đứng nhìn Ái Hy khuôn mặt mệt mỏi, khóe mắt còn ít nước mắt đọng lại.

Bỗng dưng vì một hành động nhỏ hắn đã làm tổn thương cả hai người con gái 1 người hắn coi là tri kỷ là người luôn bên cạnh hắn từ khi mẹ hắn mất, một người là người hắn yêu là người chiếm giữ trái tim hắn.

Nhưng hắn chẳng làm gì cho hai người con gái đó cả, mà ngược lại làm cho họ ghét nhau và còn làm họ tổn thương.

-Đừng ......đừng.....Linh mình xin lỗi, bạn đừng mang anh Minh của mình đi, mình xin bạn xin bạn.....áaaaaaaaaaaa.................- Ái Hy la hét trên trán đẫm mồ hôi người run rẫy ( chị này giả vờ ác thật)

-Hy........Hy.....em tỉnh lại đi .....anh ở đây.....anh ở đây với em, anh không đi đâu cả - hắn đang suy nghĩ thì bị những tiếng la hét của Ái Hy làm giật mình

-Anh.....em xin lỗi, em không cố tình đánh Linh đâu, tại .....tại......- Ái Hy bật người dậy ôm lấy hắn

-Được rồi, anh biết rồi em đừng khóc nữa...- hắn vỗ nhẹ vai Hy

-Anh...!! Em muốn về nhà

-Ùm.........anh đưa em về

-Cám ơn cô....!!! – hắn quay sang cám ơn bà cô ytế

-Chuyện của tôi mà....- bà cô cười nhẹ

Hắn nhắn tin cho Bảo xin cho hắn và Ái Hy nghỉ tiết, xong rồi hắn lấy xe đưa Ái Hy về nhà.

Hắn dìu Ài Hy lên phòng, thấy Ái Hy ngủ nên hắn cũng về lại phòng của hắn. Hắn thoáng nghĩ về những hành động của Ái Hy lúc nãy.

" Cô ấy hôm nay thật lạ, khác hẳn trước đây nhưng những gì cô ấy làm đều là vì tức giận cả, có lẽ thế mà cô ấy trở nên khác, haiz...."

Hắn chẳng buồn suy nghĩ nữa mà ngù lúc nào không hay. Lúc hắn vừa đi thì Ái Hy mở mắt lấy ngay điện thoại gọi cho người con gái bí ẩn kia.

-Alo, tôi muốn hợp tác với cô

-Sao đổi ý rồi hả...

-Tôi muốn cho cô ta bài học vì dám động vào đồ của tôi nhưng tôi muốn biết tại sao cô lại muốn hại cô ta

-Hahahaha, bây giờ tôi và cô đã cùng hội cùng thuyền rồi nên cũng nói cho cô biết

-Tôi là Nguyễn Ngọc Minh Châu tôi và nhỏ Linh đó có mối thú sâu đậm, tôi muốn nó sống không bằng chết

-Nhưng cô ta làm gì cô

-Cô ta làm cho bạn tôi tàn phế vĩnh viển và đề lại cho tôi 1 vết sẽo ngay mặt không thể nào xóa bỏ được

-Thì ra vậy, được tôi sẽ giúp cô trả món nợ cũ đó cộng với món nợ mới này

-Ngày mai, trò chơi sẽ bắt đầu, tôi chỉ cần sự diễn xuất 1 ít máu, vài giọt nước mắt và một chút phẫn nộ của cô cho ngày mai thôi

-Không vấn đề cô nói kế hoạch đi....

-Ok........ngày mai tôi sẽ..........bla.....bla......!
#%^^&
......

-Kế hay....thôi tôi cúp máy đây có người vào

-Bye......

Ái Hy ném điện thoại qua một bên rồi lấy chăn đặp qua người nằm xuống giả ngủ. Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhưng không thấy bên trong trả lời. Nắm khóa bị mờ ra nhưng rồi lại đóng vào.

-Cô Vân ngủ rồi thưa ông chủ, có cần..... - lão quản gia lên tiếng

-Thôi để con bé ngủ - ba hắn nhẹ nhàng nói

-Vâng...!!!

Ông muốn nói chuyện với hắn và Ái Hy nhưng 2 đứa đều ngủ nên ông không lỡ gọi dậy, ông đi vào phòng làm việc đi theo lúc nào cũng là ông quản gia.

-Ông thấy con bé thế nào – ba hắn hỏi

-Dạ sao...ông chù

-Tôi hỏi ông thấy con bé Vân thế nào

-Dạ ...cô bé ngoan hiền y như tiều thư Ái Hy vậy

-Ùm....ta cũng thấy thế, nên ta muốn cho con bé làm nốt việc mà chị nó chưa làm được

-Ý ông chủ là muốn cô Vân kết hôn cùng thiếu gia

-Đúng...!!! Dù sao gia đính con bé cũng đã mất hết, mà nếu con bé biết người thân duy nhất lại chết thảm con bé sẽ chịu không nổi cú sốc này đâu, nên ta muốn lấy chuyện này làm điều an ủi cho nó

-Nhưng..... tôi sợ cô Vân sẽ mặc cảm vì người mà thiếu gia lấy là cô Ái Hy chứ không phải...

-Ta cũng có nghĩ qua, nhưng khi nào tụi nó kết hôn lúc đó gạo nấu thành cơm thì có nói nó cũng đâu làm gì được

-Vâng......ông chủ cao kiến

-Thôi chúng ta đi thôi

Nói về nó thì sau khi ăn cái tát của Ái Hy nó không vào lớp mà chạy xe đến sau vườn hoa tại viện Childhood. Cũng chẳng rũ Hân vì nó muốn đề Bảo có thời gian và cơ hội nói chuyện với Hân

-------------

Một ngày có lẽ không đẹp lắm đối với nó hoặc tất cả mọi người đều không đẹp lắm trôi qua, nó không biết mà có biết cũng tránh không được những cái họa mà nó sắp gặp phải. Đau nó đã nếm và trải qua từ nhỏ nó đều chịu đựng được nhưng nếu đau trong tình cảm nó sẽ ra sao..........

--------

Ngày hôm sau, một ngày đặc biệt của Ái Hy, ngày mà cô ta phải sữ dụng và hi sinh một tý. Hôm nay cô ta cùng hắn tới trường trễ, vừa vào lớp thì thấy nó đang ngủ ờ dưới bàn rồi.
Còn Hân thì bị Bảo bám riết từ hôm qua giờ nên tạm thời đi muộn để không gặp Bảo.
Ái Hy ngồi xuống bàn , tay lay lay tay nó
-Chuyện gì...!!!

-À....mình muốn xin lỗi bạn chuyện hôm qua, mình........

-Không có gì, cái này của...... - nó vẫn thờ ơ nói nhưng nhớ ra cái gì đó nên lục trong túi và đưa cho Ái Hy

-Ôh........nữ hoàng tặng quà cho Ái Hy kìa mọi người, hâm mộ quá đi – NS1

-Hiếm có hotgirl nào mà thân thiệt với nhau – Nữ sinh 1

Những tiếng xầm xì không nhỏ, khi nó cầm trên tay hộp quà màu hồng xinh xắn. Nó chẳng kịp nói gỉ ú ớ

-Cám ơn bạn nhé.....bạn tốt thật, hộp quà đẹp ghê mình mở ra nhé

-Không phải của......

-Bạn đừng ngại, nó xấu mình cũng không chê đâu, mình mở nhé

-Tùy.......!!!!

Cả lớp xúm đầu vào coi món quà mà nó mún tặng cho Ái Hy là gì, cả lớp cứ tò mò đợi xem món quà đó ai cũng nghĩ chắc nó đẹp giống như chủ nhân của nó tặng cho ai kia vậy.

-Ồhhhhhhhhhhh.............- 1 tràng ồ kéo dài

-Gì vui vậy Linh – hân bước vào lớp thì thấy lớp xôn xao

-Không biết...

Cả lớp ồ lên khi trong hộp là một bao thư màu xanh biển được dán lại rất kỹ. Cả lớp quay xuống nhìn nó

-Linh ơi.....bạn tặng quà động quá nhà, hộp hồng bên trong bao thư xanh càng làm cho người xem hồi hộp ghê – mấy thằng NS nói giọng ngọt nịnh nọt

-Mày tặng quà cho con cáo đó hả....

-Không phải.....!!!

-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa

-Chuyện gì vậy......- hân lên tiếng vì tiếng hét thất thanh và quen quen chính là của con cáo đó

Lúc này hắn và Bảo vào lớp sau cùng nghe tiếng la cùa Ái Hy lên chạy vào thì thấy trên tay Ái Hy toàn máu, trên bàn là chiêc hộp quà màu hồng đã dính máu và trên bàn có nữa bao thư đã bị xé có mấy mảnh dao lam rớt ra.

-----------

Lúc này mắt của Ái Hy tái mét, hắn và Bảo thì hơi hoảng hắn nhanh tay bế Ái Hy vào chạy nhanh vào phòng y tế băng bó, còn Hân và nó thì chẳng hiểu chuyện gì. Chỉ nghe những tiếng xì xào của cả lớp

-Đấy thấy chưa, tốt lảnh gì đâu.....tặng 1 món quà lấy lại của người ta bằng máu đó, độc ác thật........#$%^&^#%&*(^.....- những tiếng xì xầm to nhỏ

-Im hết đi...Linh không làm chuyện này – hân tức khi nghe cả lớp cứ đổ oan cho nó

-Rõ ràng là cô ấy tặng quà cho Ái Hy còn gì thấy bạn bị chảy máu ai cũng lo chĩ có mỗi cô ta và cả bạn đều bình thản.....- nữ sinh 1 nói

-Mấy bạn khoan hãy định tội người khác.....phải tìm hiểu mọi chuyện chứ.....- Bảo lên tiềng bênh vực

Và cứ thế cả lớp rầm rộ bàn tàn, cãi nhau, an ủi cũng có, nó nhếch miệng cười rồi đập bàn lớn tiếng nói.

-Đúng là tôi làm....im lặng hết đi, nếu không muốn là người thế cô ta – nó nhếch miệng cười

Quả thật công hiệu, lớp im lặng lại nhưng vẫn có những tiếng xì xầm nhỏ - thấy chưa hồ ly tinh nhận rồi đó....$%$%&%^
#%#6

-Linh.... Mày không làm sao phải nhận

-Cô nói là sự thật......
Trang 11 / 31-Cô nói là sự thật...... - hắn từ cửa dìu Ái Hy bước vào

-Nói rồi không nghe thì thôi – nó lạnh lùng đáp

-Linh à....mình chỉ lỡ tay với bạn mà, bạn muốn mình xin lỗi mình sẽ làm – Ái Hy lên tiếng xong cúi đầu xuống

-Cô đang làm trò gì vậy, tôi........

-Mình xin cậu, hôm qua là mình sai, mình sai khi đã tát cậu, cậu đừng giận mình nữa chuyện hôm nay chưa từng xãy ra chỉ là 1 tai nạn nhỏ, phải không, đùng không – Ái Hy khóc ròng rối rít xin nó

Nó bị ÁI Hy lay lay người chân hơi lùi lại phía sau, Hân thấy thế nên kéo nó lại thì chẳng may lực kéo mạnh kéo luôn cả Ái Hy té xuống.

Hắn thấy vết thương của Ái Hy có rỉ máu nhưng lại chẳng đề ý đến nhưng vết thương của nó mà đỡ Ái Hy dậy, hắn quay sang nhìn Hân ánh mắt giận dữ

-Cô không thấy Hy đang bị thương sao – hắn tức giận

-Tôi không đui, vậy cô ta không thấy Linh cũng bị thương sao anh bênh người của anh tôi bênh bạn tôi thì sai chỗ nào – Hân mắt cũng đang nóng dần

-Em....hừc....đau quá...hức....anh , nhưng em...hức....cũng....là người có lỗi mà – Ái Hy khóc nức tay nâng chỗ vết thương

-Đồ cáo già, vết thương của mày so vào đâu với của Linh chứ chuyện mày bị thương không phải do Linh làm – Hân tức giận ra mặt

Chát.............

-Linh........

-----------

Sau khi kết thúc câu nói thì hắn giơ tay tát Hân nhưng Linh kéo tay Hân kịp nên hứng trọn cái tát đó.

Một bên mặt đã sưng đỏ lên, Hân, Bảo và tất cả mọi người trong lớp đều hoảng sợ nhìn vào 5 dấu tay còn in trên mặt nó. Chỉ riêng Ái Hy là đang hoan hỉ vui thầm trong lòng.

-Anh à....Linh mình xin lỗi tại ảnh nóng quá nên không...- Ái Hy cầm tay nó

-Em không cần phải xin hạ mình vì những con người đó, là cô ta tự chịu thay cho bạn cô ta – hắn tuy mặt có biến sắc khi tát nó nhưng vẫn giữ vẻ lạnh

-Minh mày hơi quá trong việc này rồi đó mọi chuyện chưa rõ đầu đuôi gì mà – Bảo lên tiếng bênh

-Mày im đi.....- hắn gắt lên

-Đủ rồi....ai làm người ấy chịu, Hân không dính gì trong vụ này cả

-Giỏi cho câu ai làm người ấy chịu, cô nhận thay cho cô ta 1 cái tát nhưng không nhận thay được lần nữa đâu

-Anh nghĩ mình đủ sức làm thêm 1 lần nữa sao, cái tát đó tôi mới nhận là thay cho việc này, giờ xong rồi thì đi ra chỗ khác được chứ

-Cô nghĩ làm Ái Hy như thế thì coi như là yên sao

-Chứ anh còn muốn gì nữa – Hân lên tiếng

-Không phải chuyện của cô - hắn hét lên làm Hân giật mình lùi lại 1 bước

Ái Hy nãy giờ chỉ mất 1 chút máu và 1 ít nước mắt thế mà có cả một hài kịch để coi.

-Anh....thôi mình bò qua hết đi, chuyện này coi như huề đi anh, em không muốn vì em mà mọi người mất hòa khí

-Anh muốn tìm rõ chuyện này, nếu đúng là họ thì họ sẽ phải trả giá cho việc này, em đứng sang 1 bên đi – hắn nhẹ nhàng nói với HY

-Nhưng anh.........- Hy lên tiếng ngăn cản

-Mày vừa phải rồi đó, mày nghi ngờ Linh có liên quan đến cái chết của chú Vũ nên mày làm đủ cách đề gần cô ấy giờ lại gặp phải chuyện này nữa, mày muốn tổn thương người khác như thế sao – Bảo giận dữ **** hắn

-Gì...!!! Bảo anh đang nói cái gì vậy – hân lớn tiếng la

-Anh....anh vừa nói... " thôi chết rồi lở miệng, ngu quá nóng giận quá giờ chuyện lại càng dối thêm" – Bảo tự biết mình sai nên chẳng nói lời nào đề bào chữa

-Anh đang nói chuyện gì, vậy là sao – nó hỏi nhưng vẫn còn nghi ngờ cái người tên Vũ kia

-Đã lỡ miệng thì hôm nay mọi chuyện cũng phải sáng tỏ hết – hắn nói

-Chuyện.....chuyện này là sao anh, chú Vũ sao lại có liên quan đến Linh lại còn chết nữa, sao anh và bác nói chú ấy đang đi công tác mà – Ái Hy bàng hoàng quay sang hỏi hắn

-Anh xin lỗi nhưng chú Vũ thật sự đã chết mà chết còn rất thảm. anh sợ sức khỏe của em không tốt đề chấp nhận sự thật này – hắn nắm tay Hy như thêm 1 động lực

-Không em không tin......không em không tin.....- Ái Hy mặt thất thần

-----------------

Nãy giờ cả lớp bỏ luôn cả học đề đứng chứng kiến cảnh tượng ngàn năm có một, chuyện ngày càng một rắc rối. Hắn, nó, Hân, Bảo im lặng còn Ái Hy thì cứ khóc nấc.

-Anh đang đi qua xa sự việc rồi đấy, đừng có chuyện này suy ra chuyện khác. Linh không gây ra bất cứ chuyện gì cả, bây giờ tụi tôi cần không khí tránh ra.....- hân khó chịu với ánh mắt của mọi người nhìn nó

-Im đi.....đây là không phải chuyện của cô – hắn gắt gỏng

Hân hơi sợ, nhưng nó kéo Hân ra sau lưng nó. Nó nhìn hắn bằng con mắt thách thức, no đang hiểu phần nào sự việc về cái người tên Vũ

-Tôi muốn hỏi 1 câu, chú của cô ta tên Vương Vũ đúng không – Nó hỏi nhưng khuôn mặt vẫn vô tư

-Phải.....đúng rồi....cậu có thể nói cho mình biết mọi sự thật không – Ái Hy nước mắt giọt ngắn giọt dài

-Cô biết chú ấy – hắn hỏi

-Dù biết hay không, thì đâu phải vấn đề của mấy người và mấy người cũng đừng nghĩ chuyện vơ vẩn gì ờ đây – Hân qua tay từ chối trả lời

-Hân........- nó nhìn Hân cười rồi lắc đầu

-Tôi biết.....và biết anh đã có một số thông tin của nhưng vấn chưa đi vào đâu– nó trả lời hắn

-Trả lời hay lắm nhưng tôi vẫn muốn hỏi, cô có liên quan đến chuyện này không – hắn vẫn muốn tìm một đường dành niềm tin cho nó

-Anh muốn biết sao không hòi trực tiếp từ đầu, đâu cần tốn nhiều công đi lục lọi túi của tôi chứ - nó trả lời thản nhiên

-Cô nhìn thấy ư...!!! – hắn ngạc nhiên

-Cái gì nên thấy thì thấy, thật vọng quá nhỉ - nó trả lời lạnh

-Linh...bạn làm ơn nói cho mình biết chú mình bị ai hại......làm ơn....đi mà – Ái Hy quỳ xuống chân nó

-Tôi không nghĩ cô lại hạ thấp bản thân mình như vậy – nó cười đểu vì trước mặt nó đang là con cháu của kẻ thù nó mà

Chát.............

-Phụt......Đánh hay lắm .....Cái thứ 2 rồi .....hahhaha – nó nhổ một ngụm máu tanh ra khỏi miệng vì lực tát mạnh rồi cười lớn

-Linh mày không sao chứ, thằng khốn đó đánh mày hai má sưng hết rồi.....hic......... - hân lo và sợ đến phát khóc

-Ngốc....!!! khóc gì chứ, tao đâu yếu đuối như mày nghĩ – nó cười nhẹ lau nước mắt cho hân

-Mày đi quá xa rồi đó Minh, mày là con trai sao lại ra tay như vậy – Bảo bây giờ mới lên tiếng

-Im hết đi....đây là chuyện của cô ta và tao – hắn chỉ thẳng vào mặt nó

-Tốt......nếu vậy thì anh muốn biết ai là kẻ giết chú của bạn gái anh đúng không – nó cười gằn

-Là tôi.......tôi là kẻ giết ông ta, cái chết của ông ta còn nhẹ đó tôi muốn ông ta chết còn thê thảm hơn như thế nữa – nó bắt đầu nỗi giận

-Cô....cô.....tôi không tin – hắn trả lời chân hời lùi lại vì người con gái hắn yêu trước mặt

-Tôi thì sao anh không tin, được tôi làm cho anh tin – nó nói lôi trong túi một lọ nhỏ

Hân và Bảo hoang mang vì mọi chuyện, hân biết nó trước giở làm việc gì đều có nguyên do cả, nhưng sẽ ai hiểu cho nó như Hân.
Xèo..........xèo..............

Tiếng cháy xém ăn mòn 1 phần gỗ trên chiếc bàn, nhìn thứ trước mặt tất cả mọi người đều hoảng sợ và tròn mắt nhìn.

-Sao thấy rồi chứ, thấy là thứ anh cần và lọ này là mật ong loại rất đặc biệt, tôi là muốn ông ta chềt trong đau đớn, chết trong từng miếng thịt trên cơ thể bị phân hủy

-Linh tại sao cậu phải làm thế chứ......chú ấy có tội tình gì với cậu

-Hahahha........không có tội ư, lão ta nợ tôi thì giờ tôi đến đòi lại....

Chát........Bộp.........

-Cô không phải con người....cô thật độc ác, tâm địa cô thật rắn độc sai lầm khi tôi quen biết và thật sự có tình cảm với cô, đặt niềm tin ở cô quá nhiều, cái tát đó là tôi thay Ái Hy trả cho cô, còn tôi phải dùng thứ mà mà con trai chỉ dùng với con trai dành cho thứ con gái tâm địa như cô – hắn đánh nó, đấm vào bụng ngay vết thương của nó

-Hahahahaha..........hay cho anh nói câu có tình cảm, niềm tin ở tôi, ở đâu sao tôi không thấy tỉnh cảm của anh là thấy tôi bị đau thì cười ư xem như xa lạ ư..., niềm tin của anh dành cho tôi là đi lục đồ của tôi, tiếp cận tôi khi thứ anh cần ờ trên người tôi. TÔI NÓI ĐÚNG KHÔNG THIẾU GIA.......- nó cười trong đau đớn

-Cô im đi, tôi coi như có mắt như mù bị một con rắn độc như cô lừa dối xuống mấy tháng qua, từ giờ coi như tôi và cô không có quan hệ. Nếu lần sau tôi còn thấy cô có ý làm tổn thương Ái Hy thì cô sẽ nhận lấy cái giá cô hpải trả

-Hahahaha.......tôi và anh từ bao giờ có quan hệ trai gái vậy, từ bao giờ tôi và anh thân thiết nói chuyện hay tâm sự mà kêu tôi nói dối anh. Hôm nay tôi cũng nhắc cho anh nhớ, 3 cái tát ngày hôm nay tôi sẽ nhớ rất nhớ và sẽ đền ơn anh vào một ngày không xa.... – nó nói xong rồi bỏ đi

Nó đang thật sự đau, đau không phải do bị hắn tát cũng không phải do vết thương đang rỉ máu mà do hắn đã rạch một vết thương trong tim nó.

Nó chạy nhanh ra khỏi trường, trong lớp hắn đứng sững người nhìn xuống bàn tay hắn đỏ hết lên vì đánh nó. Ái Hy khóc ròng rã đến ngất xĩu ( diễn đạt quá vậy ), hắn đánh gách chuyện buồn bực đó qua một bên để đưa Ái Hy đi.

Khi Hân định bước đi thì Bảo kéo tay Hân lại, thật sự những gì vừa nghe nó nói làm đầu óc Bảo quay cuồng.

-Thả ra......anh muốn gì, bạn anh làm tổn thương nó, giờ anh muốn chỉ chích gì nữa – Hân lau nước mắt giật tay ra khỏi Bảo

-Em hay đi cùng Linh, chắc em biết chuyện đó chỉ là giả

-Anh cũng như họ thôi, việc tặng quà cho ả ta gây ra vết thương anh có tin là nó làm không

-Anh........

-Anh không trả lời được chứ gì vậy tôi trà lời cho anh, là tôi làm đó, tôi ghét cô ta nên tôi muốn cô ta đau anh vừa lòng chưa

-Em.....

-Có lẽ tôi đã quá vội tin vào tình cảm của anh và cũng quá nhanh để nhận ra rằng trong anh và tôi chưa thật sự có niềm tin ở đối phương, chưa tìm được tiếng nói chung và 1 sự thật quan trọng nữa là anh không hiểu được con người tôi. Nếu như nhận thấy sự khác biệt trong nhau quá lớn dủ có tiến tới cũng chỉ tổn thương nhau mà thôi, tôi không muốn yêu và đặt cả cuộc đời của tôi cho một người không tin tưởng lời nói của tôi.....

-Anh không có ý đó.....chỉ là

-Chỉ là....chỉ là anh nghĩ bạn tôi cũng là rắn độc, là người mưu mô....hừ nực cười thật.....tôi thấy đau dùm nó khi nó yêu phải một người như anh ta, một thằng đàn ông tồi. Anh cũng giống anh ta thôi, trong đầu anh hiện giờ suy nghĩ rất nhiều về chuyện nó là người như thế thì tôi cũng như vậy đùng không. Không sai đâu, tôi ác hơn nữa kìa, trong tình yêu của tôi không dành cho những người không tin tưỡng, lung lay vì những sự việc trước mắt và không hề hiểu nhau. Nếu tôi và anh là hai đường thẳng song song thì MÌNH NÊN CHIA TAY ĐI

Nói xong Hân quay đầu chạy, chạy thật nhanh như muốn nước mắt rơi theo từng bước chân của nhỏ. Nhỏ đang đau, đau giống như nó vậy nhưng có lẽ nó còn đau hơn nhỏ bây giờ nó đang ở đâu nhò chi muốn ôm láy nó mà khóc.

Chỉ muốn 1 thế giới riêng chỉ có nó và nhỏ, tuy nổi đau của nó lớn nhưng nhỏ đàng từng hứa sẽ giúp nó xóa dần vết thương đó, nhưng bây giờ vết thương đó chưa được nhỏ chữa lành thì nó lại đau thêm.

Nhỏ trách bản thân mình, nhò khóc nhưng khóc thì sẽ giải quyết được gì nhỏ phải học cách kiên cường của nó. Không khóc vì tình, không đau vì bị bỏ rơi và không làm tổn thương bản thân mình khi bị dồn vào đường cùng.

Nhưng nhỏ từng nói với nó chỉ khóc cho mình nó, chỉ khóc khi nó xa nhỏ.......
" Linh ơi....giờ mày ờ đâu.....mày đang đau lắm phải không......đừng trốn tao nữa dù mày có trốn ở đâu tao cũng sẽ tìm ra mày........"
Trang 12 / 31" Linh ơi....giờ mày ờ đâu.....mày đang đau lắm phải không......đừng trốn tao nữa dù mày có trốn ở đâu tao cũng sẽ tìm ra mày........"

Bây giờ nó cứ lang thang đi trên đường mà không biết mình đi đâu cả, trong đầu nó đầy dãy những hình ảnh của hắn mắng **** nó.

Nó không khóc cũng không cười nhưng trong lòng thì lại mặn đắng. Bao năm qua đối với nó nước mắt chỉ là thứ vô nghĩa nhưng sao vì hắn nó lại khóc vì hắn mà nó lại đau lòng đến vậy.

Trời đổ mưa, nó dừng lại trước những dòng người qua lại đông đúc, thời gian và sự vật như ngừng lại để nó thấy nó có thể chỉ là một người bình thường mang nhiều cảm xúc như bao người khác không, biết đau biết cười biết khóc và cảm giác hạnh phúc,nhưng sau với nó chỉ có nỗi đau và nước mắt.

Trời mưa ngày càng lớn nó vẫn đứng ngẩng mặt lên trời tay hứng những hạt mưa rơi xuống. Người ta nói mưa không hề có mùi vị gì cả nhưng nó không nghĩ thế, mưa trên mặt nó có khi rơi xuống môi nó có vị đắng và mặn như cuộc đời của nó vậy.

Không đó gọi là mưa nước mắt, là nước mắt của nó đang rơi hòa lẫn trong làn mưa lạnh ngắt. Nó cứ đi trong màn mưa, ai cũng nhìn và có phần xót thương cho nó một cô gái nhỏ với chiếc áo mỏng manh đi trong màn mưa dày đặc.

Nó lạnh lẽo, nó cô đơn và trong người nó đầy những vết thương lòng, nó cứ bước đi trong lòng đầu phiền muộn còn Hân thì cứ như ngồi trên đống lửa nhỏ chạy trong màn mưa đề tìm nó.

Nhỏ vừa chạy vừa khóc, lo cho nó rất nhiều nhưng cùng trong đó cũng có nỗi buồn khi người mình yêu lại không tin tưởng mình. Nhỏ hơi khựng lại nhìn lên trời và nói nhỏ

" Chị ơi, nếu chị có linh thiêng hãy chỉ cho em biết chỗ mà Linh đang ở, chắc chị không muốn nhìn thấy nó đau như vậy phải không chị"

Nhỏ lại chạy tiếp, cứ thế nhỏ chạy nhưng không biết hướng mình đang chạy, cứ chạy chạy mãi khi nhỏ dừng lại trước mặt nhỏ là viện Childhood , lúc ấy trời cũng tạnh mưa.

Nhỏ nhìn lên trời rồi cười nhẹ, chạy nhanh vào bên trong nhưng tìm quanh và hỏi mọi người không ai thấy nó cả, nhỏ chợt nghĩ đến khu vườn đằng sau viện nên men theo con đường hoa mà ra phía sau khi vườn ấy.

Nhỏ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi gục ờ một góc cây, thân thể ướt mèm. Nhỏ bước tới rồi khẻ gọi

-Linh....!!!!!

-Linh....là tao đây.....Hân đây.....Linh ....- hân cố gọi nó

Không nghe có tiếng trả lời lo lắng càng thêm cao, nhỏ chạy nhanh tới chỗ nó thì chỉ thấy những hàng lệ đang rơi.

-Khóc đi.....khóc hết...hay trút hết những gì mày đang gánh chịu lên vai tao.....tao sẽ gánh đỡ cho mày, sẽ là chỗ dựa cho mày khi mày đau, tao biết vết thương mày quá lớn nếu nói ra được thì cứ nói cứ khóc khi ở bên cạnh tao....đối với tao chỉ cần nhiêu đó là đủ.

-Mày có biết khi mày đau, khi mày khóc, khi mày chịu đựng, khi mày cố kìm nén những vết thương đó mày có biết tao đau lắm không. Đừng có tự làm khổ bản thân mày như thế có được không, đừng làm nó lớn dần hơn hay cho tao làm lành nó có được không.

-Tao biết những chuyện mày gặp phải là quá lớn, nhưng hãy để cho nó chìm vào quên lãng được không, tao không muốn nhìn mày phải đau đỡn rằn vặt và kìm nén nổi đau của mình...

Hân khóc rất nhiều, nó cũng thế có thể chị nó đã tặng cho nó 1 người bạn hết lòng thương yêu, chăm sóc và lo lắng cho nó. Nó đẩy nhẹ Hân ra rồi nhìn vào mắt Hân vả nói .

-Hân này, mày sẽ không sợ tao chứ, sẽ không lảng tránh tao khi bàn tay tao nhuộm đầy máu tươi chứ, sẽ không sợ tao........

-Không...!!!! Sẽ không bao giờ....dù mày có như thế nào tao vẫn xem mày là bạn là người bạn tao thương yêu nhất ..

-Hân...!!! Sự thật đó ...

-Sự thật....!!!!

-Tao là người đã sát hại ông ta..........
Trang 13 / 31

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro