66-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66

Hắn và Ái Hy về nghe tiếng đổ vỡ nên chạy nên coi. Hắn bước vào phòng đồ đạc đổ vỡ, khuôn mặt ba hắn tái mét.
-Chuyện gì vậy ba.....

-Bác ...sao tự nhiên....

-Không có gì...Minh đưa Ái Hy về phòng đi...hôm nay nhà ta có khách....nên lát hai đứa qua chào hỏi chú ấy....

Hắn không nói gì thêm nên kéo Ái Hy đi.

-Vâng....thưa bác tụi con về phòng....
Hắn định đưa Ái Hy về phòng nhưng nãy nghe ba hắn nói hôm nay nhà có khách nên hắn và Ái Hy ghé qua phòng dành cho khách chào hỏi cho có phào phép.
Cốc....cốc..........
-Vào đi.........

-Con chào chú... - hắn và Ái Hy lên tiếng

-Hai đứa đi học về rồi à...vào chơi.....

Hắn và Ái Hy nhìn người đàn ông trước mặt có lẽ nhỏ tuổi hơn ba hắn tuy khuôn mặt ông ta có chút gian ta và nham hiểm hiện rõ nhưng cái cảm giác sờ sợ cứ tràn lên trong lòng hắn.

-Nào con trai ngồi xuống....à mà cô bé xinh đẹp này là ai....

-Cháu là Ái Hy là cháu của chú Vũ vì......

-Ta biết rồi....ta chia buồn với cháu, chắc đi học về mệt rồi cháu về phòng nghỉ ngơ chút đi ta có chút chuyện muốn nói riêng với chàng trai này.........

-Dạ.....vậy cháu xin phép.....

Ái Hy tuy hơi bực bội vì nghĩ ông ta là cái thá gì mà dám đuổi kéo mình. Trong đầu thì suy nghĩ khác còn ngoài mặt vẫn cười tươi đóng cửa rồi đi về phòng với tâm trạng bực tức.

Hắn ngồi xuống ghế đối diện với ông ta. Khuôn mặt hắn có chút biến sắc đến hắn cũng không hiểu, nhưng cảm giác sợ vẫn còn.

-Có hơn 10 năm không gặp mà Kyo cùa ta lớn rồi nhỉ.....

-Chú có chuyện gì thì có thể nói nhanh, còn tên cháu không phải Kyo....

-Ai chà....ta đã có nghe mấy năm trước cháu có bị 1 tại nạn nên mất trí nhớ....cậu bé chắc cũng không nhớ cả chuyện bị bắt cóc và............

-Tôi ....tôi chưa từng nghe ba tôi nói trước khi mẹ tôi mất bà cũng không nói với tôi.....

-Đúng rồi....sao họ có thể nói vì kẻ bắt cóc con và hại cả mẹ con đều là người mà trước đây bamẹ con gọi họ bằng anh chị mà, ba con còn từng lấy mạng mình để đánh đổi cho ông ta mà....nhưng ông ta........

-Chú ....chú biết tất cả đúng không....hãy nói....hãy nói cho con biết đi.......

-Ta sợ ba con không đồng ý.......ba con vẫn còn rất coi trọng người đó....ta sợ nếu để con biết con sẽ làm chuyện ngu ngốc.....

-Con xin chú....con cần biết trước khi con bị mất trí nhớ chuyện gi xảy ra và mẹ con tại sao lại bị người ta sát hại.......

Hắn muốn biết những gì người đàn ông trước mặt nói. Nhưng 1 phần không biết hắn có nên tin không nhưng có gì trong lòng hắn cứ thôi thúc.

-Chú làm ơn kể con nghe đi...con cần biết mọi chuyện......

-Thôi được dù sao con cũng lớn rồi ta sẽ kể cho con nghe, nhưng con nên bình tĩnh nhé....

-Vâng......

Ông taquay mặt đi khuôn mặt buồn khổ lúc nãy thay bằng nụ cười nham hiểm. Ông ta bắt đầu kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.

Một lúc sau.....

-Vậy hai ngưởi họ tên gì....

-Ông ta tên là Hoàng Vương hay Willam Hoàng, còn vợ ông ta là Vương Ngọc Nga hay gọi là Vitoria ít khi họ dùng tên Việt vì không thuận lợi cho việc làm ăn và xử lý các việc trong thế giới ngầm....

-Vậy tại sao con gái họ lại chết và liên quan gì đến chú và cả mẹ con có đắc tội gì với họ.........

-Năm đó, ba con vì sự an toàn của con nên đến cầu xin ông ta cứu giúp nhưng ông ta vì mải lo cho sinh nhật cho đứa con gáivà hôm đó cũng là ngày ông ta lên sẽ chỉ nhiệm người làm cánh tay phải đắc lực của ông ta, dáng lý ba con là người được quyền hành đó nhưng vì lo cho con nên ba con làm cho ông ta nổi giận, lấy hết những gì thuộc về ba con cho người khác, đuỗi cổ ba con ra khỏi bang....

-Ta rất thích tính cách của ba con nên đã âm thầm nhờ người cứu con ra và nhận ba con vào hội đề giúp đở ông ấy qua thời kỳ khó khăn nhưng lúc đầu ba con vì lòng trung thành nên không muốn mang tiếng phản bội hội....

-Nhưng lão William xảo quyết dồn ba mẹ con vào đường cùng không cho bất kỳ nơi nào nhận ba con làm việc mẹ con lúc đó mang bệnh ba con lại không có tiền nên ba con đã gia nhập hội của ta.....

-Sau khi nghe tin ba con gia nhập bang hội của ta, lão ta phái người tính sát hại con và mẹ con, ba con vì căm hận khi nhìn ra được bản chất thật cùa lão già đấy nên bắt 2 đứa con của ông ta và giết....

-Sau đó vợ lão già đó tìm đủ mọi cách *** hại ta khiến ta phải vào tù và ba con cùng Lê Hoàng và Vương Vũ trốn sang Việt Nam tránh sự truy đuổi của họ. Nhưng họ tìm được tưng tích của ba mẹ con nên họ âm thầm theo dõi và phát hiện mẹ con thường hay ra ngoài để lên chùa cúng bái. Ngày ấy ta nghe người của ta nói, họ đã gài boom vào xe chì cần khởi động xe lăn bánh là sẽ phát nổ, ba con vì đau lòng mà lao vào làm ăn đề mong có 1 ngày có thề trả thù cho mẹ con...

-Những việc này là thật sao....

-Nếu không tin con có thể hỏi ba con...

-Không thể nào.....

Hắn chạy ra khỏi phòng lao đến phòng ba hắn. Hắn đẩy cửa bước vào thấy ba hắn ngồi thất thần trên ghế.

-Ba nói cho con biết, năm xưa mẹ con có phải bị người ta hại chết, con bị người ta bắt cóc làm ba phài đường cùng mang tiếng phản bội lại........

-Minh....ai....ai nói cho con nghe.....

-Ba ...ba nói con nghe những chuyện đó là thật phải không..........

-Chuyện đó........chuyện đó.......

-Ba....ba nói đi....con xin ba....con đủ lớn để biết được mọi chuyện....ba làm ơn hãy nói cho con nghe........

-Đúng.....mọi chuyện là đúng....nhưng........

Hắn khụy người xuống đất vì mọi chuyện ông ta kể đều là sự thật. Hắn không hề biết ba mẹ hắn lại vì hắn mà chịu đựng tiếng xấu, hắn không biết ba hắn vì lao vào làm ăn đề quên đi nỗi đau về mẹ hắn chứ không phải muốn tránh mặt hắn mà bao năm qua đều ở nước ngoài, hắn đau lắm 1 nổi đau khó tả...đó là 1 cú sốc lớn, 1 vết rạch trong lòng hắn đang rướm máu.

Ba hắn xin lỗi hắn vì không nói hết mọi chuyện cho hắn biết. Nhưng hắn nào nghe, đầu óc và tai hắn ù đi vì câu nói cùa ba hắn công nhận mọi sự việc. Hắn vụt chạy đi, hắn leo lên xe phóng nhanh đến chổ cô Jen nơi mẹ nó đang nằm đó.

Ba hắn chạy theo nhưng không kịp nhưng ông và hắn không hề biết hiện giờ có 1 người đang cười rất thoải mái với kế hoạch thành công một nửa của mình.
Trang 2 / 10" Rầm..."

Cánh cửa bị đẩy mạnh một cách không thương tiếc, ba hắn với khuôn mặt tức tối nhìn vào người đàn ông trước mắt.

-Felix..!!! Anh đã nói gì với thằng bé...

-Tôi chẳng nói gì cả, chỉ là muốn nó biết cái mà nó quên thôi....

-Nói láo...!!! Chắc chắc ông đã kể sai sự việc

-Tôi cũng chẳng nhớ.....à chắc là cũng có 1hoặc 2 câu nói tui nhớ nhầm thôi...

-Anh....nếu không nể tình anh năm xưa giúp gia đình tôi thì tôi đã đuỗi cổ anh ra khỏi đây rồi.....

-Ấy...!!! Chú đừng nóng...đằng nào 3-4 hôm nữa tôi cũng đi....nhưng công nhận thằng bé dễ tin người ghê.....

-Anh nên giữ cái mồm của mình lại....nếu anh không muốn nó là điều kiện đưa anh vào tù 1 lần nữa.....

-Ấy,...Ấy chú em lại cứ nóng.....ta đây không thích cái nơi hôi hám đó đâu....

Ba hắn quay mặt làm lơ vì dù biết có nói với loại người chẳng sợ trời đất như lão ta thì cũng bằng dư thừa....

Hắn trong đầu đầy mâu thuẫn. Hắn vẩn chạy xe những không hề biết ý định muốn đi đâu, khi hắn dừng xe lại nhìn xung quanh nơi này nó hơi thân quen với hắn.

Hắn xuống xe, nhìn vào bên trong cánh cửa hắn thấy tiếng cười nói và cả tiếng cười đùa. Hắn nhìn thấy nó đang cười rất vui lại còn thấy ánh Ken nhìn nó rất là say đắm.

Hắn tính quay đi thì nghe tiếng nói của 2 người.

-Anh tìm ai........

Và mọi người đều ngưng tiếng cười với câu chuyện hài và cách minh họa của Hân và Bảo. Jun và Lin là người nhìn thấy bóng hắn ờ ngoài lên đã chạy ra hỏi.

Hắn chọn cách im lặng vì hắn chẳng biết nói gì, chỉ tại cái xe chết tiết tự nhiên dừng ngay tại nhà nó.

Nó cùng mọi người đi ra, Bảo cũng hơi ngạc nhiêu khi thấy hắn xuất hiện ở đây nhưng nhìn thoáng qua khuôn mặt của hắn có nét buồn.

-Minh..... – Bảo kêu hắn

-Anh đến đây làm gì vậy, ngôi nhà này đâu hoan nghênh người như anh – Hân nói giọng tức giận...

-Hân....- Bảo lắc đầu

Hắn quay lại nhưng không thấy nó đâu thì ra nó đã quay lưng bỏ đi rồi, đằng sau là Ken, hắn thấy hơi hụt hẫng tý nhưng ý định muốn kêu nó lại như thôi thúc hắn.

-Linh....tôi muốn nói chuyện một lát...

Nó và Ken quay lại, khuôn mặt nó không lộ chút biểu cảm, mặt dù đối với hắn đúng thật là nó có cảm tình đó nhưng những gì hắn làm và nói tạo ra khoảng cách giữa nó và hắn.

-Tôi chẳng có gì nói với anh cả....

-Cho tôi 5 phút thôi cũng được......

-Chà.....có người mắng **** tụi này, giờ còn tới đây.....

-Hân ...em cho cậu ta vào đi....

-Anh....sao anh cứ bênh loại người như hắn chứ.....

Bảo bịt miệng Hân lại lôi vào bên trong. Hắn nhìn nó như mong nó có thể chấp nhận lời hắn nói.

Nó có nhìn thoáng qua khuôn mặt hắn có chút buồn và đau khồ trong đó nhưng rốt cuộc hắn muốn nói chuyện với nó làm gì.

Nó gật đầu đồng ý rồi quay lưng đi, hắn đi theo sau để mặc Ken với khuôn mặt không vui. Ken hiểu tính nó nên cũng đành theo mọi người vào trong nhà.

Hắn theo nó ra ngoài vười, vẩn khu vười ấy nhưng hoàn cảnh bây giờ khác lúc đó. Hắn không còn đứng đây với tư cách kể cả là bạn cũng không được, nó quay sang nhìn hắn như chờ một câu nói.

-Anh đang lãng phí 5 phút của tôi đấy....

-Ùm........

-Anh....vậy thì anh cứ ngồi đó đi.......

Nó tức giận bỏ đi thì hắn kéo tay nó lại.

-Dù em có thay đổi mình, bản tính có mạnh mẽ hơn, em cố tỏ ra lạnh lùng hơn nhưng em vẫn bị anh chọc tức đó thôi....

Nó không ngờ hắn cố tình để nó lên tiếng trước là để nó bộc lộ sự tức giận trên khuôn mặt, nó tự **** bản thân ngu ngốc bị hắn gạt.

-Bỏ tôi ra....anh có vấn đề sao....

-Chì cần em đề cho tôi ôm em một lát thôi..... như thế tôi càm thấy mọi mệt mỏi sẽ biến mất...

-Anh bị điên à....tôi là thú tiêu khiển của anh sao......

Nó đẩy hắn ra rồi hét vào mât hắn. Hắn hơi giật mình nhưng cũng lấy lại bình tình nhìn nó.

-Anh đâu có coi em như thế, chỉ tại em.......

-Hôm nay anh có vấn đề sao, đến đây chỉ toàn ăn nói chuyện gì không....nếu không còn gì anh về đi.....

-Em có biết mấy ngày em đi trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến em, anh mãi không thoát khỏi hình ảnh của em, ờ bên Ái Hy anh không có được cảm giác giống như em... anh thật sự...thật sự.....

-Anh thôi được rồi chứ....tại sao vậy....tại sao anh lại thay đồi và nói những lời như vậy, anh đánh tôi chữi tôi mà bây giờ anh nói những lời đó sao....

-Anh biết lúc đó là anh sai......

-Sai sao....đánh **** xong rồi xin lỗi giờ lại đến đây nói những lời đó sao, tôi không phải thứ đồ tiêu khiển hay anh thấy tôi như thế nên thương hại tôi sao....tôi đâu cần cái đó....và tôi cũng nói cho anh rõ....tôi và anh chỉ là người dưng nước lã, trong tôi không hề có chút tình cảm trai gái nào với anh và cũng chưa hề nghĩ tới.....

-Em nói dối......

-Anh muốn nghĩ sao cũng được, nhưng tôi không muốn dính líu tới anh một chụt nào, bên cạnh anh còn người con gái anh mang nợ và còn là tri kỷ của anh, mà giờ đây anh lại ờ đây nói lời ngon ngọt với tôi vậy thì cô gái đó là gì. Khi anh vui thì anh ờ bên cô ta, cô ta nói gì làm gì anh đều nghe và tin còn tôi thì sao khi anh không vui, khi anh gặp chuyện mệt mỏi người anh tìm là tôi sao......anh đừng giỏ trò đó ở đây, chuyện tôi trước mặt người khác giả làm bạn gái anh cho đến khi nào anh tìm được người anh yêu hoặc cô gái cùa anh quay về, tôi đã thực hiện đúng và người anh yêu cũng đã quay về anh có thể dừng cuộc chơi ờ đây được rồi....

-Em nói vậy từ trước tới giờ trong em không hề có tôi........

-Đúng........giữa tôi và anh chỉ là một trò chơi, bây giờ chủ nhận đích thực của nó đã về thì trò chơi kết thúc, anh cũng nên quan tâm hơn cho người con gái của anh đừng để hiểu lầm mang lại phiền phức cho tôi và cũng đừng nhờ người chuyển cho tôi, nó chẳng hay ho gì đâu....trò chơi kết thúc rồi....GAME OVER......

******************

Một xấp hình bay thẳng vào mặt hắn, hắn cúi xuống nhặt một bức lên coi là ảnh hắn và Ái Hy đang ôm ấp nhau và hôn nhau nồng nhiệt , những tấm khác còn mặn nồng hơn cảnh hắn xé chiếc áo ngủ mỏng của Ái Hy.

Hắn thật sự không hề biết ai đã gửi những tấm hình này cho nó. Thật ra trước khi nó vào nhà, trên hộp đựng thư nhà nó có một phong bì màu đỏ người nhận là tên nó.

-Chuyện hai người làm gì vời nhau lần sau không nhất thiết phải thông báo với tôi.....

Hắn im lặng cấm những bức hình vò nát trong tay cười lạnh.

-Đối với em tôi là một thằng đểu là một thằng đa cách, là thằng bắt cá hai tay phải không...em muốn nghĩ sao cũng được nhưng những lời tôi nói lúc nãy là thật, hôm nay tôi biết được cái chết của mẹ tôi nên tôi muốn tìm người chia sẽ, tôi chạy xe và nghĩ đến em, có lẽ em là người mang cho tôi cảm giác thoải mái nhưng hình như tôi đã làm phiền em rồi....

-Anh không cần lấy những chuyện đó nói ra ờ đây,....Ái Hy là bạn thanh mai trúc mã của anh cũng là tri kỷ từ nhỏ với anh, cô ta hiểu anh hơn tôi sao anh không tìm cô ta....chuyện đó có gì là khó....tôi nghĩ 5 phút của anh cũng hết rồi....

Hắn im lặng nhìn nó, có lẽ những gì hắn làm với nó đã tạo ra khoảng cách rất lớn giữa hắn và nó. Nó không muốn dính líu tới hắn nữa, bời nó biết nó sẽ đau và đau rất nhiều nếu nó yếu đuối 1 lần nữa.

Bỗng 1 bàn tay khác siết chặt tay nó, 1 cảm giác ấm khác giúp nó xóa tan cái lạnh đang bao trùm quanh nó và sự lo sợ về bản thân nó đang bao trùm.

-Anh về đi, Linh cần nghỉ ngơi...với lại cũng đã hết 5 phút rồi.....

Là Ken , lúc nào cũng là anh cứu nó thoát khỏi sự khó xử, lúc nào cũng bên cạnh nó khi nó mệt mỏi, yếu đuối và đau nhất. Và trong lúc này, lúc nó cần nhất một bàn tay thì người đó cũng là anh.

-Tôi muốn cô ấy cho tôi một câu trả lời thật lòng....

-Hình như câu này anh nên nói với hôn thê của mình chứ......còn cô ấy chắc anh cũng nên biết cô ấy và tôi đã được đính hôn từ nhỏ...hình như hiện giờ anh đang cố tình là khó vợ sắp cưới của tôi đấy.....

-Tôi không tin.......

-Được anh không tin thì tôi cho anh thấy..........
Trang 3 / 10Nó quay sang nắm lấy tay cùa Ken và nhìn thẳng vào mắt của hắn và nói.

-Ngay mai trước trường tôi và Ken sẽ cho anh thấy cái mà anh muốn, bây giờ mong anh về cho chúng tôi còn nghỉ ngơi...........

Nó dứt khoát và ánh mắt đấy kiên quyết làm hắn đau nhói trong lòng vì những lời nó nói, tha nó giống như những cô gái khác hôn người con trai trước mặt hắn thì hắn sẽ cảm thấy đở đau hơn.

Ngày mai nó sẽ tuyên bố trước trường giống như hắn đã từng làm với nó, có nghĩa là ngày mai nó sẽ không còn là người yêu hờ của hắn nữa và cũng có nghĩa mọi người sẽ biết Ken là vị hôn phu cùa nó.

Hắn im lặng không nói gì, lặng lẽ nhìn nó và Ken tay trong tay vào trong nhà. Hắn lủi thủi bước ra khỏi nhà nó thì gặp Hân và Bảo đang đứng trước cửa.

-Tự nhiên sao lại thay đồi, chạy đến đây đề bộc lộ vậy........... – Bảo hỏi hắn vì trong lòng có chút thắc mắc

-Không có gì.......

-Giờ mày nhận ra thì có lẽ đã quá trễ rồi phải không, Linh xứng đáng nhận được cái mà cô ấy đáng có.....

Hắn im lặng, vì những lời của Bảo như càng cứa thêm sâu vào tim hắn. Đúng là hắn chưa làm gì được cho nó thì sao nó có thể nhận thứ tình cảm đả từng làm nó khóc đã từng mắng **** thậm tệ hơn là còn đánh nó.

-Anh đúng là kẻ hai mặt.....vừa muốn giữ con hồ ly đó, vừa muốn nhỏ Linh......anh là........ – Hân đang nói thì Bảo bịt miệng lắc đầu

-Bây giờ Ái Hy đã quay về chắc mày cũng vui rồi cũng như điều mày mong ước bao lâu nay mà......giờ mày có Ái Hy và Linh đã có người quan tâm và lo lắng chăm sóc cho cô ấy vậy nên cái gì là của nó thì nên trở về là của nó đi........

-Giờ mới nhận ra khi mày bế tắc và mệt mòi nhất trong tim mày luôn cần 1 người vả nhớ đến 1 người nhưng khi mày nhận ra có quá muộn không.......

-Hãy quay về cái mà mày đang mong đợi kia đi.......ĐI THÔI EM..... – nói xong Bảo kéo tay Hân đi đề hắn lại 1 mình

Hắn im lặng từ lúc Bảo nói tới giờ vì những lời Bảo nói đều đúng cả, hắn bây giờ như lạc vào bóng đêm không ngả rẽ, mịt mù và tăm tối cho con đường cùa hắn bây giờ.

Hắn lên xe và chạy tới quán của cô Jen nơi mà hắn có thể gặp mẹ và tìm được lối thoát.

Cô Jen nhìn hắn có vè hơi ngạc nhiên, hắn bơ phờ và khuôn mắt đượm buồm. Cô im lặng không nói gì chì nhìn những cử chỉ và hành động của hắn. Hắn đi ra phía sau vườn nơi có ngôi mộ nhỏ của mẹ hắn.

-Mẹ .......là con sai ....con sai thật rồi....bây giờ con có thể hiểu được cảm giác đau rất đau mà lúc cô ấy phải chịu.....giờ tim con đau lắm mẹ ạ.........

-Mẹ biết không...hôm nay đã có người nói vời con về tất cả mọi chuyện và về cái chết của mẹ...con bối rối và những suy nghĩ của con chỉ mong có người chia sẽ cùng con, con đã nghĩ tời cô ấy không hiểu sao khi con mệt mỏi, bế tắc và muốn một lời nói thì con đều nghĩ đến cô ấy..........

-Nhưng cô ấy lạnh lùng, cô ấy dứt khoát và bên cạnh cô ấy lúc này đã có người con trai khác yêu thương và quan tâm cô ấy hơn 1 đứa chỉ làm cô ấy đau và khóc mà thôi.... Có lẽ những gì con làm cho cô ấy không bao giờ cô ấy có thể tha thứ cho con..........

Hắn cảm thấy nơi má hắn có những giọt nước mắt nóng hổi, hắn là đang khóc ư, hắn hụt hẫng và càm thấy trống trải nơi con tim hắn ở 1 góc sâu trong tim hắn bỗng hiện lên những hình ảnh cùa hai đứa bé đang vui cười.

-Con đừng đau buồn nữa......thứ gì là cùa mình thì sẽ mãi là của mình thôi.....con đừng buồn nữa........

-Cô ....con giờ đau lắm......

-Ta biết.....nào hãy đề ta thay mẹ con giúp con có một bờ vai hay một vòng tay đề con khóc,....ngoan nào con trai hãy yếu đuối chỉ ở nơi đây thôi.....hãy vẫn là đứa con bé bỏng cần 1 vòng tay ấm áp của người mẹ..........

Hắn ngoan ngoãn nằm trọn trong vòng tay của cô Jen. Sự ấm áp và tình thương bao trùm lấy hắn, cảm giác mệt mỏi qua đi nhanh chóng.

Hắn cười nhẹ nhàng với cô Jen, ở bên cô hắn nhận được rất nhiều thứ tình cảm mà bao năm qua mẹ hắn mất hăn không tìm được.

-Con đã đỡ được tý nào chưa....

-Cám ơn cô.....

-Bây giờ kể ta nghe lại mọi chuyện được không.........

Hắn gật đầu rồi kể, hắn cũng không thể hiều những lời cô nói hắn đều rất nghe.

Một lúc sau, khi nghe hắn kể mắt cô Jen tái lại, hai bàn tay bấu chặt vào nhau. Những thứ cô linh cảm có lẽ đã bắt đầu xảy ra, cô nên giải thích và nói gì đều cho hắn tin đây.

-Con không nên tin người lạ mà đi tìm người ta rồi làm chuyện không hay........

-Không........con đã hòi ba con chính ba con cũng đã khẳng định chuyện đó. Con sẽ bắt họ trả giá cho cái chết của mẹ con.....

Cô Jen nghe hắn nói như sét đánh ngang tai, sự việc hiểu lầm ngày càng lớn. Đứa con trai này đã bị người khác gạt nhưng mục đích của người đó là gì.

Cô chưa biết tên đứng đầu cùa bang RED đã ra tù, nên cô không tin là ba hắn lại đi nói chuyện này cho hắn nghe vậy ai có thể nói cho hắn nghe. Những câu hỏi liêu tục hiện lên trong đầu của cô.

Hắn ngồi nói chuyện một hồi với cô rồi ra về. Cô đi nhanh vào phòng và gọi điện thoại cho một ai đó. Khuôn mặt cô đầy vẻ tức giận, cô Jen đập vỡ ly nước rồi ngồi xuống ghế.

Cô đưa tay với l6ý 1 khung hình 1 người phụ nữ rất đẹp đang cười. Một giọt nước mắt rơi xuống cô đưa tay lên 1 nữa khuôn mặt tay cô vô tình chạm nhẹ vào một vết sẹo nhỏ ờ dưới cằm.

Cô tức giận đậm mạnh khung ảnh nước mắt cô rơi nhiều hơn.

-Tất cả là tại anh.......tại anh mà tôi phài mất đi tất cả............ là tại anh là tại anh.........nếu như anh mà làm thằng bé và cả con bé bị tổn thương...tôi thề sẽ không nể tình anh..............
Trang 4 / 10Nó quay sang nhìn Ken như hiểu ánh mắt Ken đang nhìn nó nãy giờ.

-Anh có gì hỏi em sao.......

-Sao em lại làm thế.....không phải em vẫn còn tình cảm với anh ta sao

-Anh không tin em........

-Không....ý anh.....

-Anh không nhớ lúc nãy em nói....ngày mai anh sẽ tin.......

Nói xong nó bỏ lên phòng, Ken biết mình đã làm nó giận nhưng điều anh muốn không phải là ép nó đến với anh, anh muốn nó thật sự tự nguyện và yêu anh thật sự.

Ken quay lại thì thấy Bảo và Hân đứng nhìn Ken cười cười. Hân nhanh miệng chọc Ken.
-Ghê nha, hai người chưa gì định giấu tụi em rồi........

Ken cười gãi gãi đầu , Bảo nhanh tay kéo Ken ra ngoài ngồi chơi, Hân như hiểu ý chạy lên phòng nó.

-Hú hu......

-Đây là nhà không phải rừng...........

-Nhỏ này....làm tao quê bay.......

-Có chuyện gì ......

-Lên kêu mày xuống nhà chơi...ngồi đây chi......

-Thôi mày xuống đi...tao hơi mệt......

-Vậy tao ngồi đây 1 chút rồi xuống.......

-Có gì thì hỏi đi.....còn bày đặt........

-Hihihi......sao biết hay vậy.......

-Mày lần nào chẳng thế....phòng tao có gì vui trong khi dưới kia đầy đồ ăn mà còn có anh nào ngồi dưới nữa.......

-Hihii......chỉ có cậu là hiểu tớ.......

-Hỏi lẹ đi.......

-Mày có thật cho anh Ken 1 cơ hội và cũng có thật là quên được hắn ta.....

-Không có gì là không cả........có lẽ nói ra ai cũng khó tin nhưng phải chờ và xem biểu hiện và sự lay động chứ.......đâu phải cái gì muốn là được

-Còn hắn ta có thể tao chưa quên hẳn nhưng người đó tao cũng không muốn nhớ......và đặc biệt hắn ta là người đuổi ta trước.....

-Anh Ken là người tốt, tao không phải thấy ai thế này thế kia mà nói nhưng hồi trước tao nhìn sai người tưởng hắn ta và mày sẽ có 1 mối tình đẹp nhưng tao lầm sau chuyện mày bị người ta hại.......

-Anh Ken và mày dù sao cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, người hiểu máy không ai khác ngoài anh và anh ấy cũng lo lắng cho mày đã thế vì mày bất chấp nguy hiểm.....

-Thôi được rồi, anh Ken cho mày ăn gì mà tâng bốc anh dữ vậy......

-Làm như bạn mày dễ bị dụ không bằng.....thôi nghỉ đi tao xuống chơi với mọi người.......

-ừm........

Hân đi ra ngoài đóng nhẹ cửa. Nó ngồi trong phòng thầm cười nhìn con nhỏ bạn lúc nào cũng có thể cười tính tình thì như con nít.

Nó suy nghĩ về những lời Hân nói, cũng đúng thôi Ken trước giờ lúc nào cũng nhường nhịn và quan tâm, lo lắng cho nó. Nó suy nghĩ miên man rồi chìm vào giấc ngủ.

Ở tại nhà hắn, Felix đang thầm cười vì kế hoạch đang thành công 1 nửa cái quan trọng là làm sao ông ta có thể lôi kéo được hắn vào cuộc luôn.

Ông ta đang tính toán và sẽ kết ra 1 kế hoạch thật hoàn hảo và sẽ khiến cho hắn thành công cụ của ông ta. Ông ta chỉ cần chờ điều tra của bọn sát thủ kia rồi sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Vừa đúng lúc, ông ta bước ra gặp phải Ái Hy con mặt ông ta nhìn sơ qua người con gái trước mặt ông ta cũng có thể đoán sau cái nụ cười kia là con người đầy nham hiểm và mưu mô.

Ông ta dủ gì cũng là cáo thành tinh mà sao ông ta lại không thể nhận ra được đồng loại chứ, môi ông ta nhếch lên tạo thành 1 đường cong bán nguyệt giết chết con mồi đối diện.

Mặc dù tuy cùng ờ tuổi trung niên nhưng ông ta phong độ, lịch lãm và cộng thêm ông ta có con mặt và nụ cười khiến người khác phải bị thu hút. Ái Hy cũng vậy cô ta vốn là kẻ lăn lộn cuộc sống ngoài xã hội và cũng là người ham muốn nhiều ở cái gọi là " tình dục" .

Ái Hy bị ông ta kéo vào phòng, 1 con sói già công thêm 1 ,2 hành động gọi là quá thành thạo của ông ta làm cho Ái Hy cũng từ 1 con hồ ly cũng thành nai tơ dưới tay ông ta.

-Anh à.....từ từ nào......làm gì mà muốn ăn tươi nuốt sống em rồi......

-Hahaha......tốt....quả là ta nhìn người không sai mà....em rất đẹp...lại còn rất hợp với ý ta.....nào cô bé làm cho ta chút hưng phấn nào......

Ái Hy gật đầu hưỡng ứng, cô ta làm những động tác mơn trớn và uốn ** những đường cong trên cơ thể cô ta trước mặt ông ta. Bằng những động tác mà Ái Hy thường làm với những người đàn ông khác cô ta câu dẫn ông ta.

Ái Hy và ông ta lao vào nhau như điên lọan. Họ cần thứ mà họ thiếu ờ đối phương, nhưng cái chính đều và vì chữ DỤC mà thôi.

Ái Hy từ lúc cô ta về đây, chỉ là giả mạo thân thế của chị cô ta phải ngoan hiền thế nên những việc quan hệ trai hệ cô ta làm gì có được. Ông ta cũng thế bao năm ờ trong tù làm ông ta kìm nén dục vọng bao năm.

Vì là tường cách âm nên nhưng tiếng la hét sung sướng, khoái lạc chẳng ai nghe được cả. Họ quấn lấy nhau cả ngày đôi bên đều nhận được sự thoải mái trong cơ thể.

-Quả người ta nói không sai, gừng càng già càng cay .....

-Cô bé à......đó gọi là kinh nghiệm thôi....nhưng cái anh muốn thì đã có giờ em có thể về phòng.......

-Anh....em muốn nằm thêm chút nữa........

Ông ta đứng dậy mặc quần áo, mặc cho Ái Hy đang ra sức õng ẹo.

-Ta hết hứng thú rồi cô em.......em nên làm tốt lại bổn phận con dâu ngoan hiền đi....

-Chẳng lẽ...nãy giờ anh coi tôi là công cụ của anh sao.......

-Chứ cô em nghĩ sao....đàn bà người nào cũng thế....tưỡng mình là nữ hoàng cần được người khác nâng niu sao...Cưng ơi....bản thân cưng chỉ được cái mã ngoài thôi....bên trong cưng đâu còn gì vả lại anh chỉ giúp cưng thỏa mãn cơn dâm dục đang làm cưng bứt dứt thôi........

-Ông........ông.......

-Thôi về phòng đi......ngoan đi bữa nào ta sẽ làm tiếp....được không.......

-Ông......ông không sợ tôi la lên sao........

-Hahahaha..........cô em của tôi ơi....cưng nghĩ sao khi đây là phòng ta....với lại là cô em tự nguyện chứ ta đâu ép............

-Ông.......được lắm......

-Hahaha.....ta biết cưng đang nghĩ gì, cưng còn nông nổi quá....muốn làm phu nhân cái nhà này cần nhiều bản lĩnh hơn.......

-Sao ông biết......

-Đơn giản vì chúng ta là 1 thuyền mà cưng.......

-Chẳng lẽ ông.....ông cũng muốn.........

-Sai rồi...ta chẳng cần cái gia tài bé xíu này, ta ờ đây có mục đích khác......mà thôi cưng về phòng đi, thằng nhóc kia cũng sắp về rồi......

-Hứ....nhắc đến hắn ta mới tức....tôi dùng nhiều cách mà hắn chẳng chịu mắc câu....

-Cần cao tay hơn cô em à......thôi đi đi.......

Nói xong ông ta ngồi xuống ghế, Ái Hy vơ nhanh đống đồ rồi bước ra cửa phòng, cô ta hơi ghé đầu quay lại nhìn Felix, trong đầu thầm nghĩ lần sau nên cận thận với lão ta hơn.

ÁI Hy vừa bước ra khòi phòng, ông ta cầm điện thoại lên trong đầu đang mong được câu trả lời........

-Điều tra đến đâu rồi........

-.............-

-Lương Gia Hân...........
Trang 5 / 10Xoảng.........

Chiếc ly trên tay nó tự dưng rôi xuống sàn nhà, trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người. Hân chạy nhanh tới kéo nó ra rồi ngối xuống nhặt miểng ly vỡ, không may làm đứt tay.

Nó chẳng bao giờ bất cẩn đến nỗi làm rơi vở vật gì cả, nhưng hôm nay trong người nó có 1 cảm giác kỳ lạ, lạnh cà sống lưng và trong người nôn nao.

-Hôm nay mày sao thế...cứ như người mất hồn....

-Không.....à không có gì........còn đau không....

-Hihi....làm như vết thương to lắm không bằng...bé tí xíu à.......hết rồi......

-Ùm....thôi đi học......

Lin và Jun từ hôm qua đã đến chỗ của Mạnh và Lâm rồi, có lẽ nó cố tình làm thế để tạo bất ngờ cho hai chàng trai tuy là anh em nhưng tính tình khác hẳn nhau 1 trời 1 vực.

Trong đầu nó đều có tính toán hết, tính cách của Lin tuy ngoài lạnh nhưng tình tình rất hiền lại còn thoát vát trong chuyện nội trợ khá hợp với Mạnh còn Lâm thì chắc hợp với Jun vì cả hai đều ngang bướng và lì lợm ngang ngược như nhau.

Tụi nó đến trường từ rất sớm, nó vẫn làm muốn chuyện hôm qua nó nói nhưng mà la to cho mọi người biết thì nó không thích làm thế. Hân thấy mặt nó đăm chiêu thì cười nham lục trong túi lôi ra 1 tời giấy.

-Tèn....ten.........thấy tao hay không.......

-Lại tính bày trò gì nữa..........

-Cái gì vậy chị,............

-Đây là ân nhân sẽ giúp mày.......

-Hahahahahaha...........- Min ôm bụng cười gặt ngẽo

-Trời.......!!!!!

-Gì vậy....đẹp mà cũng không tốn công nói hay la hét gì mà......

Nó lắc đầu thở dài với Hân còn Min thì cứ ôm bụng cười. Thật ra đó là tờ giấy A4 trên đó có ghi dòng chữ " Linh và Ken đang hẹn hò...những ai có mục đích hay tìm cách quen biết Linh thì đã bít cửa...chấm hết"

Ken quay sang nhìn nó, thật ra anh đã có ý định sẵn rồi nhưng nếu nơi đông người nó từ chối thì anh sẽ sao. Không phải ngại nhưng trường hợp xấu nhất anh đã nghĩ đến.

Tụi nó bước vào trường, hôm nay kìa lạ là học sinh đến sớm hơn tụi nó đã thế đều tập trung ờ sảnh lớn của trường như đang đợi chờ sắp có điều gì hay vậy.

Nó thấy bàn tay nó bị ai nắm lại, quay lại sau lưng nó thấy Ken đã quỳ 1 chân xuống dưới. Cũng đúng lúc, hắn và Ái Hy bước vào.

-Linh......anh biết trước giờ trong em chưa hề có chỗ đứng của anh....hôm nay anh ờ đây xin em cho anh 1 cơ hội ..........

-Anh biết em sẽ chưa thể chấp nhận được nhưng tình cảm bao lâu anh không muốn giấu nữa, anh muốn cùng em chia sẻ mọi chuyện, khi em vui anh sẽ vui cùng em khi em buồn anh sẽ là bờ vai cho em dựa, khi em khóc anh sẽ là tấm lưng cho em giấu đi giọt nước mắt đó.....em hay cho anh 1 cơ hội được không......

Ken rút trong túi 1 chiếc hộp nhỏ trong đó có 1 chiếc nhẫn khá đơn giản nhưng rất đẹp.

-Em chấp nhận nhé.........

-Không được.............

Hắn chạy tới đẩy ngã Ken và kéo nó lại về phía mình.

-Thấy chưa.....bây giờ họ dành nhau nữ hoàng kia, không biết nữ hoàng chúng ta sẽ chọn ai... - những tiếng bàn tán xôn xao

-Bỏ tay tôi ra......

**************

Nó hất tay hắn ra chạy lại đỡ Ken. Hắn tức ra mặt chạy lại xô nó ra đấm thẳng vào mặt Ken. Ken do đẩy Hân và Min ra nên bị 1 đấm của hắn vào mặt.

-Tôi nói anh thôi ngay cái trò đó ngay........

Nó lao vào kéo hắn ra và Ken ra. Ái Hy trong lòng tức giận nhưng cô ta biết giữ hai người con trai bây giờ tranh giành 1 người tuy không phải cô ta nhưng đây không phải lúc cô ta lao vào.

Cô ta biết bây giờ hắn đang điên mà, lao vào cho ăn đòn sao. Ken vẫn tránh những cú đánh của hắn, Ken không thích đánh nhau đặc biệt là trước mặt nó.

-Đánh lại đi......tại sao chỉ tránh....thằng khốn........

-Anh mới là thằng khốn, tôi không muốn đánh nhau cũng không muốn bẩn tay mình với loại người như anh..........

-Khốn khiếp.........

-Tôi nói dừng tay lại anh có nghe không..........

Nó tức giận kéo mạnh Ken ra nhưng không may lãnh trọn cú đấm ngay bụng của hắn đáng lẽ là dành cho Ken.

-Linh/ Chị........ – Hân và Min chạy tới.

Cú đấm khá mạnh làm nó khuỵnh xuống, Ken tức giận vì thấy nó bị đánh mà người đánh lại là hắn,Ken lao tới nhưng bị nó giữ lại.

" Thấy chưa, là cô ta ngu mới bị sao anh ta không mạnh tay tý nữa nhỉ...." Ái Hy cười ra mặt, giờ cô ta mới chạy tới giữ hắn lại làm khuôn mặt sợ sệt ôm lấy hắn.

******************

Hắn nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, trong lòng thì rất lo cho nó. Tim hắn lại bị rạch thêm 1 đường nữa vì 1 lần nữa hắn lại đánh nó, tại sao đôi tay hắn cứ phải làm nó bị đau chứ.

-Anh lấy tư cách gì xen vào chuyện của tôi, anh lấy quyền hạn gì mà đánh Ken và anh là gì của tôi mà cấm tôi có quyền yêu ai và quen ai chứ.......

-Chẳng lẽ...em không hiểu những chuyện tôi nói hôm qua......

"Hôm qua...anh ta đến gặp cô ta ư. Anh ta dám" Ái Hy liếc con mắt ra phía nó.

-Đó không phải chuyện tôi cần quan tâm và cần phải hiểu. Giữa tôi với anh chẳng có chút tình cảm trai gái nào cả, hôm nay tôi cũng nói cho tất cả mọi người ở đây biết. Tôi và anh ta (chỉ tay vào hắn) không hề có tình cảm trai gái như mọi người biết trước đây vì tôi nợ anh ta nên tôi phải làm bạn gái hờ cho anh ta đến khi người yêu ta quay về....

-Giờ thứ anh ta mong mỏi đã quay về thì có phải trò chơi của tôi và anh ta kết thúc không, có phải tôi có quyền tìm hiều và yêu người khác không. Và có phải tôi có quyền yêu và hẹn hò với vị hôn phu của tôi không.......

-Hôn phu......vậy chắc là anh Ken rồi......đúng đó.....đúng rồi........- những tiếng la hét ở xung quanh

Hắn như bị nó tạt 1 thau nước lạnh vào mặt như làm hắn tỉnh ra. Thì ra hắn làm cho nó đau và hận hắn đến thế, hắn phải làm sao để có lại được nó.

-Anh....anh nói cho em nghe đi.....chuyện này là sao.....tại sao cô ta lại nói bạn gái rồi còn hẹn hò hay những chuyện trước đó là sao...- Ái Hy lay cánh tay hắn như người mất bình tĩnh.

-Ái Hy chuyện đó chúng ta nói sau, em tránh qua 1 bên anh muốn ....

-Anh muốn biết cái tôi sẽ làm đúng không......

-Ồôôôôôôôô.........!!!! – 1 tràng kéo dài

Nó quay sang Ken rồi mỉm cười kéo Ken lại hôi chạm môi, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong đó có cả hắn.

-Áa......

-Buông tay tôi ra........

-Tôi hỏi em....những chuyện này em làm chỉ là để chọc tức tôi, hay em muốn tôi ghen tôi điên lên vì em.......vậy thì em làm được rồi đấy ......

-Anh đừng có nói nhảm...anh thử coi lại anh đi việc gì tôi phải chọc tức anh, anh Ken có gì mà tôi không thể chọn, khi tôi buồn , tôi mệt mỏi và cần 1 người làm chỗ dựa cho tôi anh có làm được không, anh nói anh ghen ư, anh nói anh điên lên ư vì điều gì...vì tôi chấp nhận yêu Ken chấp nhận quên đi người như anh mà như anh đã từng tưởng là tôi có ý gì với anh sao.......

-Anh nên nghe cho rõ, tôi và anh đến với nhau chỉ là do điều kiện mà anh đưa ra nó chỉ là trò chơi, người anh yêu là cô ta là cô ta đó.....anh nhìn cho rõ đi.....tôi và anh không thể đi chung 1 con đường đặc biệt hơn là tôi không thể đi yêu 1 người như anh.

-Tại sao chứ......

-Anh muốn biết sao......Ken hơn anh rất nhiều, anh ấy tin tôi, anh ấy hiểu tôi và nhất là khi tôi cần 1 bờ vai, 1 vòng tay, 1 chỗ dựa thì lúc đó đều có anh ấy ở bên còn anh...anh coi lại đi anh đã làm gì được cho tôi mà có quyến cấm cản tôi chứ, anh chưa 1 lần nói yêu thích tôi, chưa 1 lần tin tưỡng tôi, chưa 1 lần lắng nghe những gì tôi nói......

-Anh còn nhớ lúc ở bữa tiệc tại Khách sạn không, chính miệng anh đã nói gì. Và việc hiểu lầm tại lớp anh đã mắng **** tôi thế nào anh không nhớ sao.......
Trang 6 / 10Hắn nhìn nó quay đi mà lòng đau nhói, những gì nó nói đều đúng cả hắn là kẻ tồi tệ là 1 thằng con trai ngay cả đến tình cảm của mình cũng không nhận ra, làm tồn thương người con gái mà mình yêu .

Hắn biết vềt thương hắn gây ra rất lớn đối với nó, nó đến bên Ken là điều hiểu nhiên mà 1 cô gái nào khi bị vấp ngã trong tình cảm lúc ấy sẽ thấy người đàn ông nào quan trọng nhất bên mình.

Ken cũng thế , anh ta luôn yên lặng nhìn nó đến bên nó khi cần và ầm thầm giúp nó vượt qua mọi chuyện và sẵn sàng hi sinh tính mạng vì nó.

-Chị.....nếu chuyện đó làm chị vui thì em không lên tiềng nhưng chị chỉ gạt được người ngoài còn em thì khác em hiểu chị không phải là người dễ dàng thay đổi tình cảm của mình như thế....

-Em biết chị vẫn còn tình cảm với anh ta và em cũng biết chị mãi chỉ xem anh Ken là 1 người anh trai, chị có thể thay đổi được tình cảm của mình hay không thì em không chắc nhưng anh Ken là người thế nào chắc chị hiểu.....

-Anh biết hành động của chị lúc nảy nhưng vẫn cùng chị diễn cho đạt, em không muốn nhìn chị hay anh Ken 1 trong 2 người phải đau khổ.......

-Chị biết chứ, nhưng không hiểu sao người con trai ấy cho chị cảm giác của người mà bao năm chị chờ đợi....có phải chị quá ngu ngốc khi tin vào 1 lời hứa của cậu nhóc đó biết đâu giờ anh ấy đã có người anh ấy yêu và quên đi lời hứa với chị hồi nào........

-Anh Kyo đã là quá khứ rồi, anh ta không đến gặp chị cũng không 1 lời nhắn hay gì cả, hơn 10 năm qua chị chờ đợi là vô vọng .........

-Em hay cho chị 1 mình, chị cần suy nghĩ........

-Chị hãy nghĩ đi, dù sao bên chị còn có em, chị Hân và còn cả anh Ken vẫn luôn chờ chị.......

Min bước đi để lại nó 1 mình ở sân sau, trong lớp Ken, Hân và Bảo đang lo cho nó. Ken biết trong lòng nó hiện giờ rối bời, anh biết dù nó sẽ quyết định ra sao anh sẽ luôn là người đi sau nó an ủi và là chỗ dựa cho nó.

Nó đứng dậy đi dạo quanh vườn, nó nhớ tới kỉ niệm ngày xưa của nó và Kyo nhưng mọi chuyện tốt đẹp đó đều tan biến khi Kyo ra đi và để lại cho nó 1 lời hứa với câu nói " Sinh nhật em anh nhất định sẽ về sẽ mang 1 món quà rất lớn cho em"

-10 năm rồi phải không anh, tại sao anh không quay lại với em, tại sao anh lại biến mất anh có biết em mong đến ngày đó để em được nhìn thấy anh, nhìn thấy nụ cười của anh. Nếu hôm ấy anh quay về thì em đã không bắt chị 2 đưa em ra ngoài để tìm anh.........

-Và chính cái ngày định mệnh ấy nó đã cướp đi người chị của em, cướp đi tuổi thơ và cả nụ cười của em......anh có biết lúc đó em đau thế nào không,ngày này qua ngày khác em cầu mong anh quay về bên em...là chỗ dựa là bờ vai và đôi bàn tay anh nắm chặt tay em giúp em vượt qua nỗi sợ đó.....

-Nhưng không....anh không giữ lời hứa, ngày ấy người bên em luôn là Ken là anh ấy bên em, là người luôn lắng nghe những nỗi buồn và là người luôn chịu đựng những vết cắn hay cào cấu...v...v mỗi khi em bị ám ảnh hay nỗi sợ hãy đó vây quanh em..........

-Anh nói em có nên quên anh không, quên đi 1 Kyo với nụ cười ấm áp, quên đi 1 Kyo luôn bên cạnh bảo vệ em...mà chấp nhận Ken....á.....

Nó miên man mà không để ý mà đụng đầu vào cái cây , nó nhìn cái cây rồi cười nhẹ bởi hành động hậu đậu này nó đã từng bị Kyo cười đến lặn lộn ra đất.

-Anh .....anh phải nói rõ ràng cho em nghe.....việc anh và cô ta là có vậy ngoài chuyện đó hai người còn làm gì nữa

Nó nghe tiếng là hét giận dữ của 1cô gái, cũng may cái cây này to nên nó nãy giờ đứng sau cái cây nên không ai thấy.

-Anh nói rồi....em không nên biết mấy chuyện này dù sao nó cũng qua rồi....em để cho anh yên 1 chút đi........

Nó cũng đoán được là ai. Nó sau khi quay đi thì hắn đã bị Ái Hy lôi ra sân sau trường để hỏi chuyện.

-Không được......anh nói dối em, anh không hề yêu em lúc đó vì anh nghĩ em sắp chết nên anh thấy thương hại em mà nói ra đúng không..........

-Hy à.......em đừng nghĩ quá xa có được không, đúng là trước đây anh có tình cảm với em nhưng........

-Nhưng giờ anh yêu cô ta đúng không.......em không tin vậy tại sao ngày khi em về anh không nói rõ cho em biết....tại sao tạo cho em niềm tin chứ, sau bao năm em tưởng anh sẽ quên mất em rồi nhưng khi em về anh vẫn tốt với em, vẫn ân cần và quan tâm em ..........

-Hy.....chuyện đó là anh sai, tại lúc em mới về anh rất đỗi ngạc nhiên với lại em còn di chứng của lần tai nạn đó nên anh không muốn em buốn với lại lúc đó anh chưa nhận ra tình cảm của anh và cô ấy.........

-Nói dối, cứ cho là anh thương hại em vậy tại sao đêm đó anh lại cùng em làm chuyện ấy chứ chẳng lẽ anh chỉ đến với em khi anh cảm thấy chán và xem em là người thế thân sao............

Nó bàng hoàng khi nghe hắn và Ái Hy nói chuyện, trong đầu nó luôn có những dòng câu hỏi chạy qua " hai người đó đã tới mức ấy ứ.........."

" Rắc......." nó tính quay đi nhưng không để ý nên đạp trúng cây gỗ mục ở dưới.

-Ai đó............

-Linh em nghe hết rồi sao....... – hắn chạy tới nắm lấy tay nó

-Tôi chẳng nghe gì cả, hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi........

-Dù sao cũng có cô ở đây, tôi muốn chuyện này được sáng tỏ luôn.....

-Hy.....chuyện này không liên quan đến Linh với lại anh cũng không có gì để nói với em cả..........

-Anh vì cô ấy mà gạt em sang 1 bên sao.....em hỏi anh giữa em và cô ấy anh chọn ai.....

-Hy...đừng làm khó anh....anh........

-Hai người đủ chưa, chuyện hai người tôi không cần biết làm ơn đề tôi yên........

Nó tính quay đi thì hắn nắm chặt tay nó kéo lại ôm vào lòng, trước mặt Ái Hy cô ta tức đến nổi máu trào lên tới não.

-Anh xin lỗi Hy, những gì anh nợ em anh sẽ đền bù cho em tất cả........

-Anh im đi.....anh bỏ tôi ra, dù anh có chọn tôi hay anh muốn gì ở tôi thì tôi nghĩ anh bỏ cuộc đi là vừa.......tôi không muốn nhìn thấy càng không muốn con người dơ bẩn của anh động vào tôi......

-Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi...Linh em nghe anh nói.........

-Tôi ghê tởm anh, những gì tôi nghe và tôi nhìn thấy chắc cũng không khác gì nhau. Chắc anh không còn nhớ cái đêm ờ Khách sạn lúc đi tiệc về tôi đã ghé qua nhà anh nhưng những gì tôi nhìn thấy đều là tận mắt chắc anh không còn gì để nói.........

-Vậy là...em.....em đã.....

-Phải tiếng động đó cũng là do xui xẻo nên mới làm động tới hai người, bây giờ thì anh hiểu tại sao tôi ghê tởm anh rồi chứ......

Nói xong nó hất tay hắn ra rồi bỏ đi, Ái Hy như chết lặng người nãy giờ vì câu nói của hắn, khi nghe tiếng nó bỏ đi thì mới lắp bắp từng câu với hắn.

-Anh......vì.....cô ta.....mà....mà....hắt hủi em.....cô ta giết chú em....em thì vì anh mà chết 1 lần....bây giờ lúc nào cũng phải đi điều trị......chịu đau đớn đề được về với anh thì anh lại yêu người khác.......giờ chú em chết rồi,.....anh cũng có người anh yêu rồi...em sống trên đời còn ý nghĩa gì......

" Xoạt......hự........."

-Chúc....anh .....hạnh....phúc.........

-Hy.......em.....tại sao em lại ngu ngốc vậy chứ.....Hy.....tỉnh lại đi......

Cô ta rút 1 con dao bấm nhưng loại ngắn nên vết đâm không sâu lắm nhưng phải nói cô ta dùng chiêu quá cao tay, hắn tím mặt nhìn vết thương cùa Ái Hy rỉ máu.

Hắn nhanh tay bế xốc Ái Hy chạy nhanh lên xe chạy đến bệnh viện. Ba hắn và lão Felix cũng có mặt.

-Tại sao con bé lại ra nông nỗi này........

-Là tại con...........

-Tại sao con bé lại ra nông nỗi này........

-Là tại con...........

Ba hắn ngây người nhìn đứa con trai của ông. Khuôn mặt biến sắc tức
giận nhìn hắn, kế bên lão Felix chỉ mỉm cười nhưng nụ cười ẩn chứa nhiều
điều.

-Con lại làm gì con bé mà để nó phải nghĩ quẩn như thế....
Trang 7 / 10Hắn im lặng trước câu hỏi của ba hắn , thật sự hắn không nghĩ Ái Hy lại có thễ làm thế.

-Có phải liên quan đến con bé lần trước con bé Hy có nhắc tới phải không....

-Ba....cô ấy không liên quan đến chuyện này......

-Con bé mà có chuyện gì thì đừng trách ba.....

*********************

Hắn định quay đi thì bác sỹ từ phòng cấp cứu bước ra, ba hắn chạy nhanh tới.

-Bác sỹ con bé không sao chứ, nó có........

-Người nhà cứ bình tĩnh, vết thương không sâu lắm nên không nguy hiểm chỉ có điều cô bé tinh thần không được tốt , người nhà nên chú ý hơn.....

-Vâng.........vâng......cám ơn bác sỹ nhiều.....

-Không có gì, người nhà có thề vào thăm bệnh nhân, khi nào cô bé đó tỉnh thì có thể xuất viện.....

Ái Hy tỉnh dậy cô ta biết vết thương không nặng nhưng cố làm vẻ mặt đau đớn.

-Ưm.....bác......ưm.....cháu......

-Cứ nằm đi, vết thương mới khâu, sức khỏe con còn yếu cứ nằm đi......

-Anh Minh đâu rồi bác........

-Nó đi xuống mua nước rồi con, mà nó làm gì để con không vui con cứ nói cho bác nghe......

-Bác ơi.......con.....con......

Cô ta nhìn qua lão Felix chân mày có chút nhíu lại, ba hắn như hiểu chuyện lên tiếng.

-Anh ra ngoài đi, tôi nói chuyện với con bé một chút.....

Felix bỏ ra ngoài lúc quay sang nhìn cô ta miệng có nhếch lên cười vì biết cô ta sắp làm chuyện gì.

-Con có chuyện gì nói ta nghe........

-Bác.....hức....hức.....con biết lúc đầu...hức.....con chỉ đóng giả chị con là Ái Hy, con cũng biết con không nên có tình cảm với anh Minh......nhưng sau mấy tháng ở cùng anh con..... con lỡ có tình cảm với anh.......

-Vậy thì tốt chứ có gì đâu mà con phải khóc......

-Nhưng hôm qua, con biết con là người thay thế nhưng con cũng muốn anh chung thủy với lời hứa anh sẽ mãi yêu chị con, nhưng anh nói anh chỉ xem con( tức là Ái Hy thật) là bạn và người anh yêu là cô gái kia........

-Nhưng nếu anh không yêu con thì anh Minh đừng làm chuyện không nên làm với con, tại sao anh ấy đã cùng con mà giờ lại cón yêu người khác trước mặt con.........

-Cái gì.......hai đứa.....hai đứa đã...........

-Lần trước do cô ta nghỉ học 1 thời gian, anh Minh có uống rượu say khi về nhà đã tới tìm con và.........hức.......hức....con.....hức......con tưởng anh.....hức....yêu con ...hức......

*******************

-Ta hiểu rồi........

-Hức......bác.....bác.....hức đừng có mắng **** gì anh lỗi là ờ con, tại con mơ tưởng anh yêu con thôi, ra viện con xin bác cho con được về nhà con........

-Nhưng nhà con đâu còn ai...........ai sẽ chăm sóc cho con....

-Anh không yêu con, con ờ lại làm gì với lại con đã trao cái quý nhất của con gái cho anh thì con còn biết yêu ai và sẽ lấy ai, con sẽ ờ trong nhà để hàng ngày nhang khói cho ba mẹ, chú Vũ và chị 2 con..........

-Dù sao ta đã mang con về đây tức là phải có trách nhiệm với con, conv à chị con ai ta cũng thương và ta chỉ chấp nhận 1 người con dâu là chị con nhưng chị con đã mất, con có đầy đủ các tính tốt cũa chị con vậy ta có gì không hài lòng khi con làm con dâu ta nào..........ngoan đừng khóc nữa.....chuyện con và thằng Minh ta đã quyết.........

-Bác ....nhưng....anh Minh sẽ không đồng ý đâu........

-Nó dám cãi sau, làm con tới mức này mà đáng mặt nam nhi sao.....nó là con trai những gì nó gây ra thì phải chịu trách nhiệm.........

-Con........

Cạch................

-Ba nước........

Hắn đang nói thì nhìn qua thấ y Ái Hy đã tỉnh.

-Lại đây......

Ba hắn gọi, khuôn mặt có chút tức giận. Hắn cũng hiểu ba hắn đang tính nói gí.

-Ba muốn con và Ái Hy đính hôn...........

-Ba.......

Mắt hắn biến sắc đột ngột, hắn không nghĩ ba hắn sẽ nói ra như thế. Hắn nhìn sang Ái Hy cô ta vẻ mặt cũng có chút ái ngại nhưng thật ra trong lòng đang mừng thầm.

Ba hắn hơi bị kích động vì hắn phán ứng quá, nhưng ông đã nhanh lấy lại được sự bình tĩnh ngày nào.

-Ta không biết con như thế nào với con bé kia, hãy chấm dứt mọi quan hệ với nó.....

-Nhưng con không thể, con và Ái Hy trước giờ chỉ là bạn còn tình cãm không hề có.......

*********************

Chát............

-Bác.............

-Mày ăn nói vậy trước mặt ba mày sao........mày lấy đi cả đời con gái người ta mà giờ còn nói không có tình cảm sao........

-Tao không ngờ tao có đứa con như mày.....có phải vì con nhỏ đó mà mày cãi lại cả ba mày không.......

-Ba chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.....còn chuyện con và Ái Hy đêm đó chỉ là..........

-Tao không cần biết, mày phải có trách nhiệm với những gì mày đã làm......đợi con bé Hy khỏe ta sẽ tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa..........

-Ba.....đây là chuyện riêng của con...ba để con tự quyết định có được không..............

-Bác....nếu anh không muốn bác đừng ép....con không muốn tụi con đến với nhau là sự gượng ép đâu.....con chấp nhận chịu đựng tất cả mà.......

-Không........ta đã quyết thì không có gì thay đổi.....

Hắn đứng bật dậy rồi quay bước đi, đề lại đằng sau với khuôn mặt giận dữ của ba hắn và điệu cười đắc thắng của Ái Hy.

Khi hắn bước ra thì gặp Felix đang cười vì ông ta biết với 1 người như hắn làm sao có thế thắng được 1 con cáo già cộng thêm sự giúp đỡ của người đã bị che mắt chứ.

Ông ta kéo hắn ra ngoài và ra phía sao vườn bệnh viện nói chuyện.

Quay lại phía nó. Nó không biết Ái Hy phải vào bệnh viện, nó vào lớp nhưng không thấy hắn và Ái Hy đâu cả.

-Em đi đâu nãy giờ vậy.......

-Chỉ đi dạo 1 chút thôi..........

-Chắc anh phỉa về Mỹ 1 thời gian, ba anh mới gọi ....

-Có chuyện gì sao..........

-Mẹ anh vừa nhập viện vì bị tai nạn, anh phài về gấp xem mẹ có sao không.........

-Sao.......vậy bác có bị soa không......

-Anh cũng chưa biết, anh đã đặt chuyến bay sớm nhất, em có đi cùng anh không

-Anh cứ qua trước đi, mấy ngày nữa em sẽ qua......

-Thật chứ.........

-Ừm.......

Ken rất vui khi nó nói sẽ về , anh mong một ngày nào đó tình cảm của anh nó sẽ nhận ra.

Hân và Min thì không hiểu ánh mắt Ken nhìn nó nhưng cũng đoán đựơc là anh đang rất vui. Bảo thì đang lo cho cậu bạn của mình vì Bảo biết hắn sẽ gặp những rắc rối do Ái Hy mang lại.

Hiện giờ trong đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng, nó chẳng biết nghỉ về cái gì và thật sự muốn gì.

-Chiều này ra qua cô Jen đi......

-Ùm......

-Lần nào rũ cũng ừm.....thấy ghét quá đi..........

Hân làm mặt hậm hức nhìn nó, Min thi ngồi cười khi mặt Hân giận nhìn rất mắc cười.

*******************

Cả lớp đang xôn xao bỗng yên lặng nghe cô giám thị thông báo việc quan trọng.

-Các em nghe đây, do trường ta cần nâng cấp 1 số thiết bị và sửa sang lại trường lớp , các thầy cô cũng được 1 khóa học nâng cảo trình độ dạy nên các em sẽ được nghỉ 1 tháng.......

-Hoan hô.........yeahhhhhhhhhhhh............

-Im lặng nào...!!!! Tôi chưa nói xong mà.....khi nào các em vào học lại thì nhớ mỗi người chuẫn bị sẵn 1 bức thư cám ơn hay bó hoa để tặng đến thầy hiệu trưởng đã vì học sinh các em mà.............

Vụt....vụt...............

-Cô ơi mọi người về hết rồi........thôi về luôn đi cô.....

-Sao tụi nó không coi thầy cô ra gì hết vậy, mới nghe được nghỉ là chạy hết rồi.........hic....hic....đúng là học sinh còn hơn cả phát xít mà........

Bà cô thở dài thẫn thờ nhìn đám học sinh đang bá vai bá cổ nhau mà hát hỏ vì được nghỉ học.

Felix kéo hắn ra, ông ta dùng con mắt thông cảm nhìn hắn. Ông ta đang
bắt đầu kế hoạch của mình và hắn chính là công cụ của lão ta.

-Ta biết con đang gặp chuyện không vui, nếu con giúp ta 1 chuyện thì ta sẽ không để con phải đau đầu vì chuyện đó..........

-Chú giúp được con sao...........

-Ta biết ba con đang hối thúc con lấy con bé Ái Hy phải không.........

Hắn gật đầu con mắt nhìn vào khoảng không xa xăm.

-Ta biết trong lòng con có người con yêu, chỉ cần con giúp ta thì chuyện rắc rối của con ta sẽ làm được....

-Chú muốn con giúp gì...........

-Chắc con biết cô bé tên Lương Gia Hân chứ, con bé đó học chung trường với con thì phải..........

-Con biết nhưng cô ta có liên quan gì đến chuyện của chú.........

-Ta nợ gia đình con bé 1 món nợ lớn, ta mong tìm gặp được con bé để đền đáp.....con có thề giúp ta gặp cô bé đó được không

-Sao chú không đến thẳng gia đình của Hân......

-À....ta muốn có 1 bất ngờ nhỏ mà.....

-Vâng........nhưng......có 1 điều chắc hơi khó.....

-Sao thế.....chẳng lẽ con không có ý định giúp ta.........

-Không phải thế......Hân là bạn gái của thằng Bảo bạn thân con nếu hẹn cô
ấy ra gặp riêng thì với lại....con không muốn thêm hiểu lầm với.......

-Àh.....!!!! Vậy thì dễ mà, con rủ thằng bé đó thì con bé Hân sẽ đi theo lúc ấy ta sẽ tìm cơ hội tạo bất ngờ cho con bé...........

Hắn đắn đo 1 hồi, rồi gật đầu đồng ý. Hiện tại, hắn đang rối bời bởi
những câu nói của ba hắn nên hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.

-Vậy có gì cháu sẽ gọi cho chú trước.....

-Vậy quá tốt rồi.....chuyện của con ta nhất định sẽ giữ lời......

-Thật hả chú........

-Ta không gạt con đâu.......bây giờ ta có chút chuyện phải đi......

-Vâng.......

Felix quay đi để lại đằng sau 1 người đang vui thầm vì hắn xem ông ta
như ân nhân, Felix thì khá hài lòng với những gì ông ta vừa đạt được.

" Mồi nhử đã cắn, chỉ cần dụ được con mồi tới là OK........đúng là cha nào con nấy đều dễ bị gạt"

Quay lại chỗ nó, nó tính sẽ đi sau cùng với Min nhưng theo tình hình
hiện giờ cũng không ổn nên nó bay cùng chuyến với Ken và Min luôn.

Nó dặn Hân một số chuyện rồi cùng Ken và Min lên máy bay. Hân cũng muốn
cùng nó đi nhưng đây là công việc của gia đình nó nên Hân cũng không
làm vướng bận.

Từ sau cái vụ ba mẹ nó bị người ta ám hại sau
lần lên báo thì trong lòng nó luôn thấp thỏm lo sợ 1 điều gi đó. Bỏ Hân ờ
đây 1 mình nó cũng không lỡ tại lần trước Hân cũng có mặt ờ đó.

Trước khi đi nó có nhờ Lâm và Mạnh để ý tới Hân nếu có chuyện gì không hay thì liên lạc ngay cho nó.

Chuyến bay từ Sài Gòn (TP.HCM) đi Washington – Hoa Kỳ khởi hành lúc
7h30 phút – Hãng hàng không American Airlines xin kính chào quý khách.

-Mày đi rồi nhớ về sớm với tao nhé.......tiện thể mua quà cho tao luốn nhớ đấy.......

-Biết rồi....ướt hết áo khoác tao rồi........

-Hức......hức.....nhỏ đáng ghét.....huhuhu Min ơi em ờ lại với chị đi........

-Hihihi.....thôi để em đi....mấy ngày nữa em về em mua quà cho, ngoan nhé.......

-Thôi em để cho Linh và mọi người đi.....ai cũng nhìn em kìa........

Bảo ôm vai Hân rồi vỗ về, nhỏ cứ khóc thút thít như đứa trẻ bị ai mấy
mất kẹo vậy. Nó và Ken thở dài ngao ngán nhìn Hân, Min thì cứ cười đến
đỏ cả mặt.

-Thôi 2 người về đi, tụi anh xong chuyện sẽ về nhà đề trả Linh cho em...được chứ......

-Anh hứa đó nhé.......không được làm sứt mẻ gì nó đâu đấy........

-Rồi ....rồi....anh biết rồi........

Cả đám cùng cười vui vẻ, nó thở dài nhìn Hân tính tình mãi chẳng lớn được tý nào.

-Thôi tao đi nhé, anh Bảo nhớ chăm sóc nó dùm em

-Mày làm như ta là con nít á.......

-Ùm....thì không phải con nít

-Em đi đi không trễ, anh sẽ lo cho cô bé này mà........

-Người ta lớn rồi mà cứ kêu bé này bé nọ........GHÉT.......
Trang 8 / 10Nó cùng Ken và Min đi vào bên trong trình giấy tờ rồi lên máy bay. Hân thì buồn rười rượi khi phải xa nó mấy ngày.

Hắn ngồi trong bệnh viện 1 lúc rồi cũng chạy xe đến nhà nó nhưng bên ngoài khóa cửa. Hắn ngồi bệt dưới đất nhìn vào bên trong nhà nó.

Mưa bắt đầu rơi, làn mưa lạnh thấm ướt cà áo hắn. Mưa lại là mưa lần trước hắn làm nó đau cũng là cơn mưa này trút xuống xóa nhòa đi những dòng nước mắt của nó và đã làm nó thay đổi, lần này thì nó làm hắn đau liệu cơn mưa này có giúp hắn giảm phần nào nổi đau.

-Đứng dậy đi con.......

Hắn nhưng được câu nói đánh thức giật mình nhìn lên, khuôn mặt ấy , nụ cười ấy và cả bàn tay đang xòe ra đề nắm lấy tay hắn.

-Cô.....sao cô lại.........

-Thôi đi lên xe rồi hãy nói, không thì bị cảm lạnh bây giờ.....

Cô Jen dẫn hắn lên xe, cô tình cờ thấy xe hắn cahỵ vào đây khicô có xông việc đi ngang qua đây nên chạy theo.

Nó , Ken và Min xuống máy bay được người của ba nó đón và đưa tới bệnh
viện. Ken chạy nhanh tới chỗ mẹ anh đang nằm, bà Linda nhìn đứa con trai
mà nước mắt rơi.

-Mẹ .....mẹ không sao chứ.....

-Con về rồi sao......mẹ không sao, chỉ là vết thương nhỏ nhưng nhờ thế mẹ mới được gặp con đấy.....

-Mẹ lại thế....

-Con bé Linh có........

....Cạch.......!!!!

Nó đẩy cửa bước vào ngày sau tiếng nói của bà Linda mẹ Ken.

-Cháu chào cô....

-Bé Linh đấy hả......nhanh thật ta nhận không ra nữa, càng ngày càng xinh
đẹp hèn chị thằng nhóc Ken này bỏ cả ta mà chạy qua bên đó với con.......

***************

Nó hơi ngại trước câu nói của mẹ Ken, nó biết chỉ là câu nói đùa nhưng nó cảm thấy không thoải mái cho lắm.

-Vết thương của bác không sao chứ ạ....?

-Thấy 2 đứa về là ta hết đau rồi.....mà hai đứa cũng tính tới chuyện kết hôn đề ta còn có cháu ãm chứ.....ta nóng lòng lắm rồi.....

-Mẹ à.....chuyện này nói sau đi mẹ....Linh qua đây đề thăm mẹ....mẹ đừng làm cô ấy khó xử.....

-Hai đứa cũng lớn rồi mà.....với lại bữa ta cũng có nghe ba mẹ của Linh nói chuyện rồi mà.......

-Mẹ à............

Nó có chút khó chịu nhưng cũng không thề hiện ra ngoài, nên đành tìm cách lui ra ngoài.

-Chắc bác cũng có nhiều chuyện đề nói với Ken ....

-Cháu xin phép ra ngoài trước......

Chưa kịp đề Ken và bà Linda nói gì , nó đã cúi người rồi mở cửa đi ra.
Ken thở dài ánh mắt buồn khẽ nhìn nó đã để bà Linda nhìn thấy.

-Con và con bé sao thế, bộ mẹ nói gì làm con bé buồn sao.......

-Không phải đâu mẹ......chẳc do cô ấy đi đường xa nên mệt......

-Ùm.......con bé cũng tội...từ nhỏ đã gặp biết bao nhiêu là chuyện không may........

-Mẹ à.....đừng nhắc chuyện quá khứ và chuyện đám cưới của tụi con trước mặt cô ấy nha mẹ.......con không muốn làm cô ấy khó xử.......

-Rồi.....tôi biết rồi.....chưa gì mà đã bênh chằm chặp......anh có thương gì bà già này đâu........

-Mẹ lại nữa rồi.....con trai mẹ không thương mẹ thì còn có ba thương còn gì.......

-Haha.....thằng nhóc ranh ma này.......

Ngoài miệng nói cười vui vẻ với cậu con trai nhưng bà biết trong lòng Ken có nhiều nỗi buồn mà nguyên nhân chính là nó.

*****************

Bà biết cho tới tận bây giờ nó vẫn chưa chấp nhận cho Ken 1 cơ hội, bà
cũng biết đối với Ken nó như thế nào nhưng bà vẫn mong 1 ngày nào đó Ken
và nó thành vợ chồng.

Ken cũng vậy, miệng cười chủ yếu cho mẹ anh an tâm nhưng lòng là đang lo không biết nó sẽ nghĩ sao và có giận anh không.

Nó và Min xách vali về trước, lúc vào nhà nó gặp ** May. No chạy tới ôm
chầm lấy bà, bao nhớ nhung và vòng tay ấm của bà nó thật sự muốn.

Min lặng lẽ xách đồ về phòng, cô biết nó có nhiều chuyện cần nói. Dù gì cô bé cũng cần gặp 1 người nên cũng rời đi trước.

Nó và ** May nói chuyện 1 lúc rồi bà đưa nó về căn phòng lúc nhỏ của
nó. Đồ đạc vẫn như xưa, căn phòng vẫn sạch sẽ và gọn gàng.

-Tiểu thư, từ lúc cô đi ông bà chủ vẫn hay cho người lau dọn và luôn giữ
gìn căn phòng của cô như mong cô 1 ngày nào đó có thể về đây.......

-Ba mẹ con hay tới đây sao......

-Những lúc ông chủ có công việc đột xuất phải giài quyết trong đêm, bà
chủ thường qua phòng cô ngủ, những lúc đó bà khóc rất nhiều........

-Sức khỏe của bà chủ không còn được tốt như xưa, những đêm bà qua phòng cô thường khóc đến ngất lịm.....

-Vậy những lúc đó.......

-Cũng may nhiều khi có người phát hiện, hoặc ông chủ về đúng lúc.....cô
cũng biết bà chủ bị bệnh tim khóc quá nhiều sẽ không tốt.......cũng chỉ vì
quá thương nhớ cô và lo cho cô nên.......

-Con hiều chứ....con biết bamẹ con lo cho con rất nhiều nhưng.......

-Ông bà chủ mong cô quên đi quá khứ, sống vui vẻ và hạnh phúc như những
gì cô 2 mong muốn trước lúc mất.......ông bà chủ không muốn cô phải vì
chuyện đó mà đi quá sâu để sau này phỉa đau khổ........

*************

Nó im lặng nhớ lại những gì chị nó nói trước khi chết. Nhưng nó làm sao
mà quên được hình ảnh của nhưng con người đó, nó mãi in sâu vào trong
tiềm thức của nó.

-Linh......con về phải không........là con phải không Linh........

-Mẹ......

-Đúng rồi.....là con....đúng là con rồi.......

-Là con đây mẹ.......là Linh của mẹ đây

-Ta tưởng......ta cứ tưởng con sẽ không bao giờ quay lại đây, ta cứ tưởng
con sẽ không bao giờ ở trong căn phòng này......ta có nằm mơ không........

-Mẹ không mơ....là thật....Linh Linh của mẹ đang ờ đây....đang ờ Mỹ và đang ờ
nhà mình lại còn ờ trong phòng mình và còn ôm mẹ đây........

**
May bệt khóc khi nhìn bà Victoria và nó ôm lấy nhau và cầm không được
nước mắt. Tuy rằng bà Vic mới qua ViệtNam gặp nó không bao lâu, nhưng
việc nó chở lại đây, chở lại nơi mà nó ám ảnh nhất, chờ lại nơi mà nó
từng nói sẽ không muốn quay lại.

Nhưng giờ nó đã về, đã ở đây
và nó đã quên đi phần nào sự ám ảnh về cái chết của chị nó. Đó cũng có
thề là 1 tin vui và có thề vì thế mà bệnh tình mẹ nó có tiến triển thì
sao.

Mẹ nó ôm chặt nó mà khóc, bao năm bà nhớ nó từng ngày từng
giờ. Không biết bao nhiêu nước mắt bà rơi khi nhìn qua màn hình camera
nhìn nó lớn từng ngày, nhìn nó chịu sự dày vò của những cơn ác mộng năm
nào.

Đã gặp nó và từng được ôm nó nhưng chỉ là cái ôm thoáng
qua giữa chốn đông người, kiềm chế những giọt nước mắt và cả vòng tay
muốn ôm lấy nó cũng phải kiềm lại khi gặp nó tại Việt Nam.

Nhưng giờ nó ờ đây, ờ nhà nó, ờ trong căn phòng mà lúc nhỏ nó cũng bà
vui cười, ba hát ru nó ngủ, vỗ về nó trong vòng tay. Bà ôm chặt nó, sự
nhớ nhung và tha thiết .

** May đi ra cho nó và mẹ nó nói chuyện. Trong lòng bà mừng thầm vì nó
về đây chứng tỏ chuyện quá khứ nó có thề quên và không còn bị ám ảnh
nữa.

-Ba có khỏe không mẹ, lần trước bị.........

-Con yên
tâm vết thương nhỏ ấy làm sao có thể làm ảnh hưởng đến sức khỏe của ba
con chứ...nhưng ta và ba con phải lo ngược lại cho con đó......

-Con vẫn khỏe và bình thường mà mẹ......

-Ừm....con gái ta lớn rồi đấy chứ phải nhanh nhanh tìm chàng trai nào thích hợp đề ta còn có cháu ãm chứ.....

-Mẹ ....mẹ lại nói về vấn đề đó sao.......

Thật ra mẹ nó tính nói những suy đoán trong lòng mẹ nó từ sau lần ba nó
bị thương ờ Việt Nam cho nó nghe, nhưng sợ nó lo lắng và cũng gây mất
vui khi nó mới về đây nên bà im lặng cho qua.

-Nãy mẹ có vào
thăm cô Linda thấy cô ấy cứ nhắc đến chuyện con và thằng bé Ken...... có
phải con khó nói nên trốn về sớm phỉa không....

-Mẹ biết mà còn hỏi con sao.....thôi mẹ đừng nhắc chuyện đó.....

-Ken là người đàn ông tốt, sao con không cho nó 1 cơ hội........

-Con biết.....

-Con vẫn con nhớ đến thằng bé Kyo đó sao........

-Thôi mình nói chuyện khác đi mẹ......con nhớ hồi trước khi con ngủ, mẹ thường hát cho con nghe.....giờ mẹ làm giống vậy đi mẹ.........

-Rồi .....rồi......lớn rồi con bắt trước nhõng nhẽo......nào nằm xuống...........

Mẹ nó nhìn ra cửa thấy bóng đen kia đã bò đi, bà biết nãy giờ ba nó
đứng ngoài nghe hết câu chuyện. Bà biết ông không muốn nó biết sự thật.

Năm đó nó vì quá sốc trước những gì xảy ra trước mắt, nò hồn nhiên và
quá mơ mộng, nhưng ờ đời không bào giờ lường trước' được sự việc. Ngày
sinh nó, đáng lẽ nó phải được nhận được những lời khen, những món quà
thật đẹp của bamẹ và người thân.

Nhưng ngày ấy chính là ngày mà thay đổi và đã trốn đi 1 cô bé thiên thần với nụ cười trong trẻo và ấm áp cùa bamẹ nó mãi mãi.

Đó là cú sốc quá lớn, nó quên đi 1 số chuyện sau lần tỉnh dậy nó chỉ
mãi cầm tấm ảnh và sợi dây chuyền mà thằng bé Kyo đã tặng cho nó trước
khi đi.

Nó ngủ 1 cách an lành trên chiếc giường của nó, giấc
ngủ này không như những giấc ngủ bao năm qua, nó an lành và hoàn toàn
bình yên.

-Sao nãy anh không vào......

-Con bé ngủ rồi sao........

Mẹ nó gật đầu, như đang chờ đợi câu nói tiếp của ba nó.

-Anh sợ làm mẹ con em mất tự nhiên, với lại con bé cần nghỉ ngơi nên anh........

-Em biết anh không muốn đối diện với con bé phải không, chuyện qua lâu
rồi anh hãy quên đi đó đâu phải lỗi của anh....em chắc khi con bé hiểu ra
nó sẽ không trách anh đâu.........

-Anh không nghĩ thế.....bao năm qua anh đều cho người theo sát con bé. Nếu con bé biết anh chính là người gây ra ..........

-Đừng nói nữa mà anh......quá khứ hãy đề nó trôi qua ...em chắc con bé Ly không muốn thấy anh như thế này đâu.......

ViệtNam 7:30 phút.......

Mấy ngày này Ái Hy ờ trong phòng nên không
làm phiền tới hắn, hắn cũng thấy không gian yên tĩnh hơn. Ba hắn thì có
công việc tại MaCao nên đi đột xuất.

Hắn cứ ru rú trong phòng,
không ló đầu ra ngoài. Hắn cứ nghĩ ÁI Hy trong phòng dưỡng bệnh nhưng
hắn không ra ngoài sao biết cô ta cũng ở trong phòng nằm trên giường
dưỡng bệng đấy.

Nhưng đâu phải phòng và giường của cô ta. Cô ta đang trần như nhộng với cái người mà hắn coi là ân nhân Felix.

-Em đúng là biết cách lấy lòng tin ờ người khác đấy, nhưng cách của em dễ chết như chơi.....

-Anh coi thường em quá đấy, con dao ấy chì gây ra vết thương nhỏ thôi,
đời mà anh có tiền thì mua tiên chẳng được huống chi trời đang giúp em
mà....chỉ cần cho lão bác sỹ chút tiền thì muốn nói trên trời dưới đất gì
chẳng được......

-Hahahaha......giỏi lắm....nhưng em qua đây thằng nhóc kia có để ý không.......

-Hứ....cái thằng khờ đó dạo này cứ nhốt mình trong phòng, em làm gì nó sao biết......

-Em cũng nên cẩn thận, anh đang dùng làm làm mồi nhử nếu nó là phát
hiện hay nghi ngờ gì em qua lại với anh thì hỏng hết công việc.....

-Anh cứ lo xa, em đâu dễ để hắn phát hiện thế huống hố dạo này hắn không thèm béng mảng qua phòng em.....

-Mà anh tính kế hoạch gì vậy...em tham gia được chứ........

-Hahahahah............

****************

-Em không đùa.....mà em cũng cần anh giúp trả lại cho em mối nhục đó.......em bị 1 nó phải bị 10....

-Lo xong chuyện của anh, anh sẽ giúp em cho ả kia 1 bài học thay em được chứ.......

-Anh hứa rồi đấy......

-Vậy bây giờ chiều anh được chứ cưng.......

Họ lại quấn lấy nhau như hai kẻ điên dại. Đến tối hắn xuống nhà vì có
người làm lên gọi hắn . Hắn thấy lão Felix đang ngồi uống trà, hắn tiến
tới và hỏi.

-Chú gọi cháu có chuyện gì........

-Chắc cháu biết ta muốn nhờ cháu chuyện gì, ta sắp xếp công việc ổn thỏa rồi cháu giúp ta gặp con bé Hân được chứ......

-Ngày mai hả chú.....nhanh vậy sao......

-Cũng mấy ngày rồi mà cháu, nếu làm khó cháu thì thôi ta tìm cách khác cũng được....

-Không.......ý cháu không phỉa thế.....mai cũng được ạ........

-Mai hẹn mấy giờ cháu sẽ nhắn chú sau.....còn gì nữa không hả chú.......

-Không , cám ơn cháu trước....

-Vậy cháu lên phòng.......

-Ùm ....cháu lên đi........
Trang 9 / 10Hắn lên phòng với khuôn mặt vô hồn, hắn cũng ngại khi nói chuyện với Hân nên chắc hắn sẽ thông qua Bảo. Nhưng hắn đâu biết phía sau có nụ cười đầy ẩn ý nhìn hắn.

-Alo......Bảo hả.........

-.............

-Mai mày rãnh không......

-...............

-Vậy gặp ở quán cô Jen nhé, kêu Hân đi cho vui.......

-............

-À....!!! không....tại sợ Hân nghỉ tao lại rủ mài đi lung tung thôi, nên tiện rủ luôn cho cô ấy khỏi thắc mắc..........

-.........

-Ùm vậy nhé......mai gặp....

Hắn nhắn địa chỉ và giờ qua cho lão Felix. Rồi nằm vất xuống giường, hắn nghỉ tới nó nhưng lại không dám gọi điện thoại cho nó.

*****************

Ngày hôm sau, 8h- 30 phút tại quán Amer của cô Jen.

Hắn đã tới trước chọn 1 góc khuất, hôm nay cô Jen không có ở đây nên hắn cũng cảm thấy hơi buồn. Lảo Felix cũng tới nhưng ngồi ở 1 bàn khác.

Một lát sau, Bảo và Hân bước vào, trên môi Bảo nở nụ cười rạng rỡ còn Hân sắc mặt có vẻ không tốt khi nhìn thấy hắn.

Hân bước chân vào trong, trong lòng 1 cảm giác lạnh sống lưng đang chảy dài. Hôm nay quán đông 1 cách lạ thường, nên càng là nhỏ có 1 cảm giác bất thường trong lòng.

" Xoảng........."

-Chuyện gì vậy tiểu thư..........

-À....không....tôi lỡ tay làm rơi cái ly thôi........

Một cảm giác lo lắng đang bao trùm quanh nó, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Những suy nghĩ cứ bám lấy nó đến khi Ken qua rủ nó đi mua chút đồ mang vào bệnh viện cho mẹ Ken.

Trong lúc này, tại quán Amer hắn vào Bảo nói chuyện khá vui vẻ nhưng trong lòng thấy có 1 chút gì đó bấn ổn ở đây. Hân thì cứ ngồi nhìn ra ngoài không đề ý gì đến cuộc nói chuyện của hắn và Bảo.

******************

-Àh Bảo....!!! Ba mày rất thích loại rượu vang của BURGUNDY phải không....lần trước ba tao có mang về 2 chai kêu tao mang qua biếu ba mày mà tao quên mất.......

-Còn nhớ khẩu vị sao.....loại rượu đó không hiều sao ông già tao lại khoái chứ........

-Tao có mang đề ngoài xe, đề tao ra lấy cho......

Hắn đang tính đứng dậy, thì Hân nhanh chân đứng dậy vào nói.

-Thôi hai người nói chuyện đi, để em đi lấy cho.....mất công hai người đang nói chuyện vui........

-Làm vậy phiền em quá.......

-Hôm nay vợ tôi siêng ta......

-Chứ hai người nói chuyện em cũng có biết gì đâu....ra ngoài cho thoáng.......

-Ùm......nhanh vào nha.....

-Em biết rồi......

-Chìa khóa xe này em.....nó đề trong cái hộp màu đỏ ờ bằng ghế sau ........

-Ok..........

Hân chạy nhanh ra lấy, vừa mở cửa xe nhỏ chẳng nhìn thấy cái hộp màu đỏ có những hoa văn bên ngoài và biểu tượng của nhãn hiệu loại rượu vang đó.

-Haiz....rượu mà cũng màu mè hoa lá cảnh nữa........

Nhỏ vừa ôm hộp rượu ra đóng cửa xe quay lại thì có 5-6 tên mặc đồ đen chặn lại.

-Mấy người là ai vậy.... tránh ra cho tôi đi....

-Ưm.....ưm.....BẢ......Oo......C....Ứ...u......E..........m.....

"....Bộp..........."

Bảo ngồi trong như giật mình quay lại, lòng có chút bất an. Anh nhìn ra ngoài cửa hình như anh có nghe tiếng Hân gọi nhưng rồi lại không nghe thấy nữa.

-Mày có nghe gì không Minh..........

-Nghe gì là nghe gì..........

-Hân sao đi lâu quá đề tao ra xem cô ấy sao.......

-Chắc cô ấy đứng ngoài cho thoáng, lát rồi vào mà........

Bảo cũng bớt lo hơn khi nghe hắn nói, dù gì thì đây cũng là quán quen và đông người ra vào thế này chắc sẽ không có chuyện gí đâu. Bảo ngồi chờ 1 lúc thấy hơi suốt ruột nên chạy ra ngoài coi mặc cho hắn gọi theo .

Cái hộp đựng rượu rớt ngay chỗ xe hắn, chai rượu vang vỡ tan mùi rượu vang thoang thỏang trong gió. Bảo như không tin vào mắt mình, những gì anh nghe lúc nãy đều là tiếng của Hân chứ không phải anh nghe nhầm.

****************

-Cô ấy.....cô ấy đâu........

-Bảo bình tĩnh lại đi, chắc cô ấy đi loang quanh đây......thôi

-Rõ ràng lúc nãy, cô ấy gọi tao kêu tao nhưng..........

-Có lẽ cô ấy đang đùa mày......mình đi tìm 1 vòng đã........

-Chuyện vậy mà mày kêu cô ấy đùa sao......tao có linh cảm không hế tốt khi vừa bước vào quán tao có cảm giác lạ lắm với lại thường thì quán cô Jen rất ít khách nhưng hôm nay..................

-Đừng suy đóan lung tung....cứ tìm 1 vòng rồi hãy tính......

Hắn cũng hơi lo và suy nghĩ đến những chuyện kỳ lạ xảy ra hôm nay.

" Rõ ràng ông ta nói chỉ tạo 1 bất ngờ, tại sao lại không thấy người đâu . Rốt cuộc là sao."

Bảo nãy giờ chạy đi hỏi mọi người xung quanh, hắn cũng thấy có lỗi trong việc này, nếu hắn nói thẳng chắc sẽ không khiến Bảo thế. Hắn bấc máy gọi cho Felix.

-Alo.........

-..........-

-Chú mang Hân đi đâu vậy, không phải nói sẽ làm ờ quán sao......

-Cứu......tôi với.......Bảo......cứu........áaaaa........

-Hân.......chú làm gì Hân vậy chuyện này là sao.......

Bảo nãy giờ không may chạy tới hắn đề hỏi xem hắn có thấy Hân không nhưng khi anh tình cờ nghe được hắn đang nói chuyện với ai, rồi nghe hắn la lên tên Hân nên anh chạy tới giật lấy điện thoại.

-Hân....là em.....là em phài không em đang ờ đâu vậy...........

-Tút........tút.ttttttt.......

-Khốn khiếp.........

Khuôn mặt Bảo đầy vẻ tức giận, anh quay lại túm lấy cổ áo của hắn.

-Mày làm gì Hân hả..........nói mau......cô ấy đang ở đâu.....

-Tao không nghĩ chuyện lại xảy ra như thế, ông ta nói là bà con với Hân nên muốn nhờ tao làm 1 bất ngờ nhỏ cho Hân nên..........

-Ông ta.....ông ta là ai....mà gia đình Hân ngoài bamẹ cô ấy, cô ấy đâu còn họ hàng khác chứ........

-Sao tao biết được, nhưng chú Felix nói là quen bamẹ Hân và được họ giúp đỡ gì đó rồi bây giờ muốn tạo bất ngờ cho họ........

-Vậy mày thấy đây là gì, hèn chi hôm qua mày gọi nói khéo ý muốn có cả Hân đi theo để bây giờ cái chuyện này xảy ra....cô ấy mà có bị gì tao sẽ không tha cho mày đâu.......

Bảo đẩy hắn ra rồi quay lưng đi.

-Để tao đi với mày......

-Tao không cần......tao không ngờ mày lại là người như thế......Linh không chọn mày là đúng....

Bảo lên xe phóng đi để mặc hắn đứng đơ người. Hắn đấm mạnh tay vào tường bật cả máu vì hắn không biết hắn làm sai hay đúng đây. Nhưng điều mà hắn biết là nó sẽ càng thêm ghét hắn hơn khi nó biết tại hắn mà Hân bị bắt cóc.

Bảo chạy tới nhà Hân nhưng lại không dám vào trong lòng lại như lửa đốt, sợ sẽ làm bamẹ của Hân lo lắng. Nhưng nếu không vào thì từ đấy đến tối chắc chắc họ cũng gọi điện thoại để hỏi Hân.

Tinh..........tong.............

-Ủa...!! Cậu Bảo....sao cậu lại vể đây....cô chủ đâu ạ.........

-Có ông bà chủ trong nhà không vậy chú........

-Dạ có.....ông bà đang uống trà ngoài vườn đấy...cậu vào đi.....

-Cám ơn chú........

Bảo bước chân nhanh đến chỗ sau vườn nhà Hân, trong lòng anh nóng như lửa thiêu.

Bảo cúi đầu chào bamẹ Hân, sau đó thì nói rỏ hết mọi chuyện.

" Xoảng........"

-Cháu nói gì Hân bị bắt cóc tại sao vậy, không phải nó đi với cháu sao.......

-Anh ....anh bình tĩnh lại nghe cháu nó nói đã.......

Bảo kề lại sự việc cho bamẹ Hân nghe. Bây giờ người nhà Hân đang ngối trên đống lửa, họ cũng không trách gì Bảo cả đây chỉ là 1 sự cố ngoài ý muốn. Bảo cũng thấy bản thân có lỗi rất nhiều nên anh chờ bamẹ Hân trách móc.

-Hai bác cứ mắng **** cháu....tại cháu mà Hân.......

-Chuyện này là ngoài ý muốn, có trách cháu thì chuyện cũng xảy ra rồi, bây giờ phải chờ điện thoại bọn bắt cóc và củng nhau tìm ra cách giải quyết chứ la mắng cháu thì có ích gì........

-Cháu thật sự xin lỗi hai bác.......

-Thôi được rồi.....mà nãy giờ bọn chúng có gọi cho cháu không......

-Dạ không ạ.......

Bảo và cả bamẹ Hân đều ngồi trên đống lửa, lòng đầy lo lắng tại sao đến hơn nửa buổi rồi bọn chúng không gọi điện tống tiến. Rốt cuộc mục đích bọn hắn là gì.

-Thưa ông bà, có bamẹ cùa cậu Bảo gặp ạ.........

-Mời hai người đó vào........

-Ba mẹ sao ba mẹ lại tới đây.......

-Chào anh chị......chuyện đó con không cần biết, ta đến xem giúp được con cái gì không.......

-Anh chị đừng lo, thêm người thì thêm hi vọng mà......mà bọn chúng đã gọi điện thoại cho con chưa....

-Dạ chưa....con và hai bác đã chờ hơn nửa buổi rồi.......

-Thật ra bọn chúng có âm mưu gì........

****************

Cả nhà Hân và Bảo đếu sốt ruột mong chớ 1 cuộc điện thoại từ phía bọn bắt cóc nhưng đều im bặt. Mọi người không ăn không uống lòng nóng như lửa đốt chờ tin cùa Hân.

-Chỉ còn có cách cuối thôi.......

-Cách gì vậy con/ cháu.....

-Là Linh.....cô ấy có thiết bị dò tìm nhưng con không biết cô ấy có cài đặt cho Hân không.......

-Dù gì thì cũng phải thử, mà con bé đang ở đâu gọi qua đây được chứ.....

-Hiện tại cô ấy đang ờ Mỹ có 1 số chuyện, không biết.......

-Con cứ thử đi....biết đâu lại giúp được gì........

Bảo phân vân nhìn chiếc điện thoại trong tay, trước khi đi nó có dặn anh phải chăm sóc cho Hân nhưng giờ nếu gọi nói Hân bị bắt cóc không biết nó sẽ sao.

Bảo đang phân vân thì điện thoại Bảo reo, xém làm Bảo rớt cái điện thoại.

-Là ai vậy con......có phải bọn bắt cóc không.....

-Dạ không.....là Linh gọi.....

-Vậy con nghe đi còn chờ gì.....chắc con bé biết có điều không hay nên.....

-Nghe đi con....

Bảo chần chừ cần điện thoại đưa lên tai nghe. Khuôn mặt vừa lo vừa sợ hiện lên rõ rệt.

-Alo..........

-Anh Bảo hả.....Em gọi cho Hân nhưng không được anh có đi cùng nó không.....

-Hân.....Hân.....

-Hân sao hả anh.....nó lại quậy phá anh hả......

-Không cô ấy......

-Có chuyện gì thì anh nói nhanh lên.....

-Hân bị bắt cóc........

-" Rầm"........

-Em bỉnh tĩnh Linh.....anh và mọi người đều đang nóng lòng, cả buổi này mà bọn chúng không gọi điện thoại hay có lời nhắn gì cả nên anh tính gọi em.......

-Em sẽ về Việt Nam ngay........

-Alo........Alo...........

Bảo đề điện thoại xuống, khuôn mặt thất thần nhìn mọi người.

- Sao thế con, con bé nói sao.......

-Linh sẽ về Việt Nam ngay lập tức.......

-Vậy thì tốt rồi.......

Hắn đứng trước cửa nhà Hân nhưng lại không dám bấm chuông, hắn biết hiện tại Bảo đang rất giận và cả gia đình Hân cũng thế.

[ Liệu Hân sẽ bị gì và nó sẽ thế nào khi hắn là người trực tiếp gây ra chuyện này. Đón đọc tập sau nhé.]
Trang 10 / 10Hắn đứng trước cửa nhà Hân nhưng lại không dám bấm chuông, hắn biết hiện tại Bảo đang rất giận và cả gia đình Hân cũng thế.

Hắn ngồi bệt ờ góc cửa, hắn thấy có lỗi rất nhiều khi chính hắn là nguyên nhân gây ra chuyện này. Từ lúc ờ quán đến giờ hắn cũng không liên lạc được với lão Felix.

Sau khi nó nhận được cuộc điện thoại, nó thay nhanh bộ quần áo và nhanh chóng đi ra ngoài, nó biết nếu đi lúc này mẹ nó sẽ rất buồn nhưng nó không đi thì không được.

Nó vừa bước ra cửa thì ba mẹ nó đã đứng trước của rồi, khuôn mặt mẹ nó có chút buồn nhưng trên môi vẫn nở 1 nụ cười.

- Con đi đi....mẹ biết con bé ấy rất quan trọng với con..

- Con xin lỗi mẹ, mẹ đừng buồn con nhé....

- Mẹ biết mà.....thôi con đi nhanh lên bên ngoài xe đã chờ sẵn đưa con lên máy bay riêng đi cho nhanh...

- Cám ơn mẹ....con đi đây ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé,.....

- Ùm.....

Nó chạy nhanh ra xe, ba nó nãy giờ im lặng nhưng trong lòng thật sự muốn nói rất nhiều điều với nó.

Mẹ nó biết đối với nó ông hết mực yêu thương và lo lắng nhưng vì là người có vỏ bọc quá lớn và trong tâm trí ông luôn có 1 nỗi đau dày xé bao năm qua.

Nó lên thẳng máy bay, trong lòng lo như lửa đốt thì ra điềm báo của nó là đây. Hai tay nó đan chặt vào nhau, trên trán đổ mồ hôi rất nhiêu mặc dù thời tiết vào nhiệt độ trong máy bay khộng hề nóng.

Quay trở lại Hân, hiện tại nhỏ vẫn đang bị trói và hôn mê sau khi bị đánh. Lão Felix nãy giờ nhìn đi nhìn lại Hân rất kỹ nhưng những nét trên khuôn mặt hoàn toàn không có 1 chút gì giống với người ông ta cần.

Nhưng lão ta chợt nhớ ra 1 điều của 10 năm trước. Lảo quay người Hân lại, đang tính kéo áo của Hân lên thì.

" Bộp..."

- ********....ông tính làm gì vậy........

- Tỉnh rồi sao cô bé, ta chờ cô lâu quá đấy

- Mấy người là ai....tại sao lại bắt tôi chứ...!!!!

- Là 1 người quen củ của ba mẹ cô thôi....

- Thả tôi ra......!!!! Bảo ơi...cứu em.....!!!!!

- HAHAHAHAHA,..........la lên đi.....la to lên...xem ai đến cứu cô...

- Lũ mấy người bắt cóc tôi có ý gì chứ.......

- Ý gì ư......tôi cũng chẳng biết nữa, thấy cô bé xinh đẹp nên thích thế thôi....

- Tiểu nhân, đê tiện, ********.....các người đi chết đi.....

"Chát....." "Á....."

Một cái tát mạnh từ bàn tay thô bạo của lão Felix, làm khóe môi Hân bật máu và bên má đỏ ửng.

- Nhẹ nhàng không muốn....

- Thả tôi ra...mấy người muốn gì chứ.....

- Muốn gì ư....dễ thôi gọi cho ông ta đến đây và không được mang theo người...

- Ông ta là ai chứ....

- Chính là ba cô..!!!!

Mặt Hân hơi chút biến sắc, nhỏ tự nghĩ ba mình trước giờ làm ăn đành hoàng và không bao giờ đề nợ nần chuyện gì mà gia đình không biết cả.

Mà trước giờ nhỏ cũng không thấy người trước mặt trong bạn làm ăn của ba nhỏ.

Hân hơi nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, ông ta nhìn rất quen nhưng nhất thời cô không nhớ là gặp lảo ta ờ đâu.

- Tôi không quen biết ông, mà trong những người làm ăn với ba tôi hình như tôi chưa tứng gặp ông....

- Àh..!!!! Phải nói sao đây nhỉ...

- Nói gì là nói gì mấy người thả tôi ra đi..

- Chậc..chậc không được, tôi phải gặp bằng được tên Williams đáng chết đó.......

- Ông điên rồi, ông gặp cái tên William Willieo gì tôi không cần biết tôi liên quan gì đến ông ta chứ......

Lão Felix hơi bất ngờ với câu nói của nhỏ, nhưng nghĩ chắc Hân thường gọi tên thật của ba nhỏ nên không biết tên này.

- Chính là ba cô đấy....

- Ba tôi...ba tôi từ hồi nào mà có cái tên này thế...ÔNG ĐIÊN À.....

" Chát......"

- Đừng giả ngu với tao...tao không có thời gian chơi đùa với mày con nhãi....

- Hức.....mấy người thật ********, thả tôi ra tôi không biết cũng không đùa giỡn gì với mấy người....

Lão Felix nén lại cơn giận, lão ta tiến tới vuốt nhẹ mái tóc của Hân. Bàn tay thô ráp của lão ta bóp mạnh vào gương mặt đã có vết bầm tím của Hân.

- Này cô bé, lúc ta chưa nỗi nóng nhanh chóng gọi điện thoại cho lão Hoàng Vương kêu ông ta bay về đây gấp....

- Tôi nói với ông rồi mà tôi không quen biết người đó, mà chắc ông bắt nhầm người rồi.

- Nhầm...!!! Không đâu cô bé....bữa đó ta chính mắt thấy...

- Ba tôi là Lương Văn Huy, mẹ tôi là Nguyễn Gia Kim....và tôi là LƯƠNG GIA HÂN...

" Chát....."

- Nói dối.....tôi sẽ cho cô biết cái giá của sự không nghe lời....

Lão Felix vừa nói xong thì 1 đám người tiến tới lôi Hân ra đánh và tát tới tấp. Vì sức đánh mạnh nên Hân ngất đi lúc nào không hay.

Bọn lão kéo Hân vào phía trong góc rồi đóng cửa đi ra ngoài. Lão ta cho người canh gác rồi lên xe đi đâu đó.

Máy bay đáp xuống Việt Nam, nó nhanh chóng phóng xe đến nhà Hân. Vừa phóng xe đến cửa nó nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc, nó quay lại nhưng không thấy ai cả.

Mọi người trong nhà Hân đều lo lắng, từ sáng đến tối mà không hề có 1 cuộc gọi nào cho gia đình đề biết tin tức của Hân.

-Thưa ông bà có cô........

-Cháu chào mọi người.......

-Linh....Linh hả cháu....con bé Hân...con bé Hân nó bị người ta bắt cóc rồi cháu ơi.....hức.....

-Bác bình tĩnh, cháu sẽ tìm Hân giúp bác.....

Mẹ Hân khóc rất nhiều từ sáng cho tới giờ. Nó cũng lo lắng nhưng không biết an ủi sao, thật ra thì trước khi nó lên máy bay đã gọi cho Mạnh và Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro