Chap-14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà nó cảm thấy trong lòng có nhiều điều bất an trong nó. Có lẽ sắp tới sẽ rất khó khăn vì nó đang trong tình trạng bị kẻ thù tím kiếm, tuy đã xóa sạch mọi bằng chứng và thông tin liên quan nhưng thế lực của hội RED không nhỏ tý nao tuy bang đó đã tan rã nhưng người của họ rất trung thành với ông chủ nên hễ có người trong bang có việc lấp tức có người tìm kiếm liền, vốn dĩ nó chỉ định tìm kiếm kẻ thù của nó thôi nhưng bây giờ nó là người mà bang đó đang truy lùng, tất nhiên là bây giờ nó đang gặp nguy hiểm, nhưng nó không muốn liên quan đến Ken và Min, nó đang nghĩ để Min và Ken ở đây hay là nói cho họ biết sự thật, đang phân vân thì Ken xuất hiện.
-Em đang gặp chuyện gì khó giải quyết ah – Ken
-Không ...mấy chuyện vớ vẩn đó mà – nó chối bẩy
-em nói thật không... anh nhìn sắc mặt em không tốt lắm – Ken vì hiểu tính nó, nhưng vẫn muốn nó kể cho anh nghe.
-Em nói không có gì mà, thôi em lên thay đồ đây lát nữa em có hẹn vs Hân anh không cần đợi cửa đâu, em về trễ có gì qua nhà Hân là đc rồi – nó biết không qua mặt đc Ken nên đang nỗi nóng vậy
Nó bỏ đi để mặc Ken đứng đó khuôn mặt buổn rười rượi, nó lên phòng phi thẳng lên giường không muốn suy nghĩ nữa nó chìm vào giấc ngủ, khi nó và Ken nói chuyện thì Min thường xuyên ở ngoài cuộc hoặc đi chỗ khác chứ không chen vào, khi nó đi rồi Min mới xuất hiện
-Anh Ken, anh biết người gọi đthoại cho chị mà, tại sao anh cứ làm khó chị làm gì - Min lên tiếng
Tuy là người ít xen vào nhưng thật ra là không phải Min không biết đâu nha, tại con bé không thích chị nó thêm phiền lòng thôi nên mọi chuyện nó đều im (t/g im im nhưng thay vào đó là hành động không ah
-Anh chỉ muốn chia sẽ vs Linh Linh thôi, nhưng cô ấy không mở lòng vs anh, mọi chuyện cô ấy đều thích giữ kín và chịu đựng thật sự anh không muốn thế - Ken mang tâm trạng đau buồn
-Anh cứ đễ chị ấy cảm thấy thoải mái đi, chị chỉ khon6ng muồn mọi ngưởi lo lắng thôi mà, thôi anh nghỉ ngơi đi, em lên phòng đây - Min nói rồi bước đi, biết Ken buồn nhưng chẳng biết làm gì nên đi cho xong ( t/g cô bé này nhiều lúc trẻ con thật đây nhưng trong chuyện cũa nó, con be' đều rất đoán chính xác và làm việc trong âm thầm thôi , đc ba nó chỉ dạy mà )
-Ơ con bé này.....anh đây chư nói xong chuyện mà...sao chị bay giống nhau quá vậy chưa xong chuyện đã biến đi rồi – Ken vảm giác như bị 2 chị em nhà này hắt hủi vậy ( tội quá , hahahha )
Tại nhà hắn, Bảo thì vừa vào nhà hắn là lôi 1 đống đồ ăn và bia, ăn uống xong rồi lăn ra ngủ như chết, hắn thì muốn yên tĩnh lên đi vào phòng cùa mẹ hắn (ah là cái phòng nó đã vào "cướp" cái nhẫn mà giờ tháo không ra đó, nhắc cho mọi người nhớ ấy mà, căn phòng này trc đây mẹ hắn hay đọc sách và cất giữ nhiều thứ nên khi mẹ hăn đi hăn cấm ko cho aiv ào đây ) vì ở phòng khách tên Bảo ngủ ngáy như sấm nên ồn quá hắn phải đi. Hắn ngồi xuống chiếc ghế trên bàn có 2 khung hình hăn đều lật lên hết, hắn để hai tấm hình gần nhau khuôn mặt biến sắc dần,
-Mẹ và Ái Hy ở đó sống tốt chứ, hai người có buồn không – hắn cúi mắt xuống
Cầm khung hình của mẹ hắn, hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt người phụ nữ trong hình
-Mẹ ah, con nhớ mẹ nhiều lắm, nếu như ngày hôm đó con đi cùng mẹ thì chắc giờ mẹ vẫn ngồi tại đây đọc sách, kể chuyện, hát cho con nghe mẹ nhỉ, chiếc nhẫn lúc mẹ đi đễ lại cho con, tại sao Ái Hy lại đeo không vừa, còn cô ấy, người con gái đó lần đầu tiên gặp mặt cho con nhưng ấn tượng không tốt, nhưng càng gần và tiếp xúc vs cô ấy con thấy rất thân thiết, gần gũi và cảm thấy thật vui vẻ như người con quen rất lâu rổi, me từng nói, ngươi đeo vừa chiếc nhẫn cũa mẹ cũng là người có duyên phận vs gđ mình và vs cả con nữa liệu đây có là sự thật không mẹ, con vẫn còn yêu Ái Hy và nhớ cô ấy nhưng tại sao cứ mỗi lần gần cô gái đó, con không phải là con nữa, gần cô gái đó con có nhiều cảm xúc và tâm trạng khác nhau, nếu mẹ còn sống chắc mẹ sẽ giúp con thoát khỏi nhưng suy nghĩ đó phải không mẹ - hắn nhìn ngắm bức hình rối dặt cẫn thận xuống bàn
Nhìn qua khung ảnh của 1 cô gái ( Ái hy đó) khuôn mặt anh có vẻ khác , đôi mặt buồn rượi
-Từ khi em ra đi, anh chưa hề có cảm giác vs 1 cô gái nào khác, nhưng anh thật sự không hiểu tại sao cô gái ấy lại có nét giống em nhưng tcách của cô ấy khác em, anh thật sự có lỗi khi nói điều đó vs em, 3 năm trước anh từng hứa vs em sẽ không rung động trước bất kỳ cô gái nào, chỉ yêu 1 mình em, cố chờ em tỉnh dậy nhưng ngày em bỏ anh đi đi mãi thì anh gần như không thoát ra nổi tội lỗi anh gây ra cho em, em còn nhớ anh đã hứa gì chứ sẽ mãi không bao giờ nói 1 câu vs tất cả các cô gái , có lẽ cô gái đó chỉ là do anh nhớ về hình ảnh của em, anh nhớ em –hắn cúi xuống hôn lên tấm hình, nhưng lại nhớ đến nụ hôn vs nó sáng nay
Vội bỏ tấm hình xuống đứng lên hắn cảm thấy khuôn mắt hắn đang nóng hổi, hắn không muôn nghĩ tới nó, tại sao lúc nào hình ảnh nó củng bám theo hắn, hắn cũng hiễu tại sao sáng nay lại đi hơn nó nữa, hắn bước ra khỏi phòng và đi lên căn phòng mà nó đã từng ở đó, hắn đang tính mở cửa thì tự nhiên hắn gõ lên đầu hắn 1 cái " tự nhiên vào phòng này làm gì, hôm nay mình bị sao vậy, sao cữ nghĩ đến cái con nhỏ đó hoài" suy nghĩ đến nó. Hắn thôi không vào nữa , vào phòng hắn tắm để lấy lại tinh thần, đang tắm thì
-Ê.....Minhhhhhhhhhhhhhhhhhh......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro