Chương 2:Ái dục triền miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa hôm sau Du Linh thức dậy lại chẳng thấy người đâu. Du Linh cứ ngỡ vì nhớ anh quá nên sinh ra ảo giác, nhưng cái đau ê ẩm từ hai cánh mông truyền lại như vả vào mặt cậu vậy. Du Linh ngồi thơ thẩn trên giường, miệng mũi méo xệch đi vì ấm ức: "Quân ơi, người đâu rồi? Sao vừa đánh xong lại trốn em đi đâu mất thế?"

Đúng lúc anh bưng cháo vào thì thấy một cục bông nhỏ cả người quấn chăn tu tu khóc. Ảnh Quân cứ tưởng cậu bị đau ở đâu nên đặt vội bát cháo xuống bàn: "Du Linh? Ta ở đây, em sao thế? Bị đau ở mông sao?"

Du Linh giả vờ tủi thân: "Dạ đau. Người đánh em đau lắm, đánh đau lại còn trốn em đi đâu mất, em cứ tưởng người bỏ em đi nữa rồi."

Nghe cậu mách tội mình, Ảnh Quân chỉ biết phì cười. Bậc đế vương như cậu mà lại sợ một tên thừa tướng nhỏ như anh biến mất sao?

"Hôm nay ta nổi hứng muốn nấu cho em bát cháo, nhưng vào lại thấy em cuộn chăn ngồi khóc. Phải chăng em không muốn ăn cháo ta nấu?"

Nghe anh nói vậy cậu giật mình từ ngực Ảnh Quân ló đầu ra, Du Linh đảo mắt tìm kiếm. Khi thấy bát cháo thịt bằm được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường thì bụng cũng cùng lúc réo lên.

Ảnh Quân nấu cháo cho cậu, ngài ấy tự tay nấu cháo cho cậu kìa!

Trong đầu Du Linh bây giờ tâm trí lơ lửng trên như ở trên mây. Cậu cũng chẳng buồn khóc nữa, Du Linh tự giác bê bát trong tay. Cậu ngẩng đầu hỏi: "Quân ơi, người tự tay nấu cho em thật hả?"

Đường đường là tướng quân chinh chiến sa trường, từ bé đến lớn ngài ấy được cha mẹ yêu chiều như nào đương nhiên Du Linh biết rõ. Nếu bàn tay không phải cầm cung thì cũng là cầm kiếm, ai lại mò xuống bếp nấu cháo bao giờ?

Ảnh Quân nghe cậu hỏi thế thì phì cười, anh búng trán Du Linh: "Thế em chê ta nấu dở chả nhét kẽ răng à?"

"Không có, em không có mà. Chỉ là em vui lắm..đây là lần đầu người nấu cháo cho em đó! Lại còn rất ngon. Lần sau nếu có thể..có thể ngày nào cũng nấu cho em được không?"

"Được. Chỉ sợ cái bụng nhỏ của em ăn đến phát ngán thôi".

"Không có đâu, người nấu thì món gì cũng ngon hết".

"Ừ, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn."

Dỗ cậu ăn cháo xong thì cũng đến lượt bản thân phải bồi bổ rồi. Cả tuần nay chả ăn được bữa nào tử tế, dương vật dưới lớp áo nhịn không nổi mà cương cứng hết cả lên rồi. Ảnh Quân cởi bỏ từng lớp y sam trên người Du Linh, để lộ ra hai đầu ti nhỏ hồng nhạt. Anh khẽ vân vê cho đến khi nó đỏ dựng lên, sau đó chuyển hướng hôn dọc xuống phần bụng của Du Linh.

"Ưm, ngứa. Cho em..."

"Hửm? Cho em cái gì? Nói rõ lên cho chủ nhân nghe nào?"

Bị trêu chọc khiến vành tai Du Linh ửng đỏ, em hứng tình rên rỉ: "Cho em cây gậy của người, đút vào lỗ dâm của em. Em...em ngứa."

Du Linh đã van nài như thế thì anh phải chiều lòng cậu chứ. Ảnh Quân ôm cậu đặt lên đùi mình, giọng nói có chút khàn đi vì cơn động tình kéo đến: "Tự nhún đi, cho ta xem bộ dáng dâm đãng của hoàng thượng nào?"

Cậu chậm rãi lần mò xuống giữa hai chân Ảnh Quân, cầm lấy dương vật to lớn đầy gân guốc nhắm thẳng nơi kín đáo ấy đâm vào, không có bôi trơn nên cảm giác đau đớn làm cậu phải thét lên: "Xin người, Du Linh không nhún được, người giúp em với ạ."

"Không được, hôm nay em thế mà dám kháng lệnh ta?" Ảnh Quân nhướng mày.

"Xin lỗi, em..em." Vậy là ai đó đành tự lực cánh sinh ngồi lên người anh chầm chậm nhún xuống. Cho đến khi vách thịt trơn trượt tiết ra chất nhầy thì cử động mới dễ hơn một chút. Ảnh Quân cười: "Là em câu dẫn, bé dâm."

Từng cú thúc giáng trời cứ thế đâm rút càng ngày càng sâu, tốc độ ra vào vì vậy mà tăng dần: "A bắn, em bắn!"

Anh vươn tay chặn niệu đạo của cậu lại, môi cắn nhẹ lên dái tai cậu: "Nô lệ được bắn trước chủ nhân sao?"

Phía dưới nghẹn đến đỏ bừng, cậu thét lớn cầu xin sự tha thứ: "A, em muốn bắn, chủ nhân ơi, xin người cho em bắn, hức...khó chịu quá."

"Được, muốn bắn thì phải chờ chủ nhân cùng bắn, quy củ có cho nô lệ bắn trước chủ nhân sao?" Ảnh Quân chà xát qua lại trên đỉnh dương vật của Du Linh.

"A ha..xin lỗi, em xin lỗi. Là em không hiểu quy củ, thỉnh chủ nhân..mau á m..au bắn."

Ái dục triền miên, hai cơ thể cứ thế cuốn quýt lấy nhau. Đến khi chim nhỏ của Du Linh đã nghẹn đến mức chuyển sang sắc tím, anh mới gầm nhẹ phóng thích vào trong cậu. Du Linh mệt mỏi ngã nhào vào lòng ái nhân. Ảnh Quân vuốt ve hai bên tóc mai cậu thì thầm: "Mệt thì ngủ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro