Sự ra đi đột ngột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1h sáng ...

Tin nhắn cuối cùng từ Anh :

"Em ngủ ngoan, quên anh đi nhé! Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu em thật lòng hơn anh. Anh xin lỗi em... nhiều...."

Nó nắm chặt cái điện thoại bằng một tay, một tay đưa lên bịt miệng, ngăn những tiếng vỡ òa nức nở...! Nhưng vô ích, nước mắt vẫn tuôn đầm đìa, nó nấc lên từng tiếng đau khổ. Có phải nó mất Anh rồi không? Không! Không thể thế! Nó muốn gào lên, muốn xé tan cái màn đêm u uất này. Nó điên cuồng gửi tin nhắn cho Anh :

"Đừng bỏ em!"

Nhưng tổng đài không báo chuyển... Bất lực, nó chỉ biết khóc, cho đến khi mệt quá mà lăn ra ngủ.

Tia nắng đầu tiên của ngày mới len lỏi, xuyên qua khe cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng khiến nó bàng hoàng tỉnh giấc. Đôi mắt nó sưng húp, nay lại nheo vào vì nắng chói chang, trông nó thảm vô cùng. Cổ họng đắng ngắt, khàn đặc. Nắng rọi sáng căn phòng, soi rõ khuôn mặt nó tiều tụy. Nhìn mình trong gương, nó giật mình thảng thốt. Bộ dạng nó lúc này bi đát quá! Nó sợ hãi, kéo mạnh tấm rèm, che kín cửa sổ. Nó không cho nắng vào!

Nó bồi hồi... Anh đi quá bất ngờ, làm nó không kịp níu. Đó là điều nó không thể ngờ, thậm chí cả hai còn không cãi vã, bỗng dưng Anh nói chia tay, Anh bảo có người mới. Nó chỉ biết thế, và nó phải chịu thế...! Nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má, nó chết mất thôi!

Những ngày sau đó, nó không thể liên lạc với Anh. Hơn nửa năm yêu nhau, bảo quên ngay làm sao quên được? Tất cả những gì nó có thể làm lúc này là khóc, và nhớ. Nhật ký đẫm nước mắt và trang blog ngập tràn hình ảnh của Anh. Bạn bè xót xa cho nó nhưng chẳng ai giúp được gì. Nó vẫn phải sống, bằng kí ức chứ không phải hiện tại. Nó như người mất hồn, vô thức. Ngày ngày, nó vẫn đến trường, không khóc nữa, nhưng cũng không hề cười. Đêm đến, vẫn 10h30 tối, nó nhắn tin chúc Anh ngủ ngon như thể chuyện hôm đó chỉ là giấc mơ. Mặc kệ những tin nhắn chẳng bao giờ phản hồi...

Một ngày nọ, tan lớp học thêm lúc 7h tối, nó vừa bước chân ra khỏi cổng trường, thì thật bất ngờ, nó thấy Anh đứng ngay phía trước, cách nó không xa lắm. Nó thổn thức, suýt thì đã gọi tên Anh. Nhưng chưa kịp mở miệng, chợt nó khựng lại. Lan - cô bạn cùng lớp học thêm của nó bước ra, leo lên sau xe, ôm Anh tình tứ. Áp mặt vào bờ vai Anh, như ngày xưa nó thường làm vậy, rồi cả hai lướt đi, ngay trước mắt nó. Nó cứ đứng im như vậy, rất lâu, cho đến khi Anh và cô bạn kia khuất bóng. Nước mắt ứ đọng trên mi, không thể khóc được nữa rồi...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro