Tưởng anh cho em leo cây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, nó háo hức đi thật nhanh đến thư viện. Vẫn chỗ ngồi đó, khung cửa sổ đóng chặt, tối om. Không thấy hắn đâu, nó buồn hiu, lại gục mặt xuống bàn. Chợt có tiếng "Bộp" rõ to sát bên tai nó, giật mình, nó ngước lên.

- Ah! Anh Minh!

Hắn kéo ghế ngồi xuống :

- Sao mặt vẫn xị ra thế này?

- Em tưởng anh cho em leo cây - nó lẩm bẩm.

Hắn phì cười :

- Leo đến đoạn nào rồi? Xuống đê...

Nó không trả lời, nó nhìn tay hắn hất hàm, hỏi :

- Cái gì thế kia?

- À, con lật đật. Em nhìn này...

Hắn thả mạnh con lật đật xuống mặt bàn, con lật đật lắc lư, chao đảo một hồi lâu rồi dừng lại, đứng lại vị trí ban đầu. Nó tròn mắt, vẻ chưa hiểu :

- Thế này là thế nào?

Hắn giảng giải :

- Em thấy không. Con lật đật này, dù em có ném nó xuống đất mạnh như thế nào chăng nữa, dù nó có bấp bênh đến bao lâu chăng nữa, thì cuối cùng, nó vẫn hiên ngang đứng dậy...

Nó đưa tay đón lấy con lật đật xinh xắn từ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, âu yếm nó.

- Anh nói như nhà triết học ấy.

- Ừm... Bố đã từng dạy anh thế mà.

Bỗng cả hai cùng im lặng. Hắn vân vê mãi những trang giấy của cuốn sách nó cầm trong tay, còn nó cứ lặng lẽ ngồi nhìn con lật đật chuyển động. Chợt hắn lên tiếng :

- Này! Muốn đi ăn kem không?

- Dạ? - nó ngơ ngác.

- Đi ăn kem cho hạ nhiệt.

- Ok! - nó thích thú - Lâu lắm rồi mới có người mời đi ăn.

- Em ăn tham lắm hả? - hắn đùa.

- Tham cái đầu anh ý. Đi thôi.

Nó phấn khích. Ngồi sau xe hắn, tóc nó bay bay, gió vờn tóc nó như những đứa trẻ tinh nghịch. Hai đứa huyên thuyên đủ điều, như thể đã thân thiết từ rất lâu rồi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro