Chap 7 : Điều này có nghĩa là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ đã edit ❤️]

[Vee Vivis] 

Tôi đứng trước phòng bạn gái xinh đẹp, người mà tôi đã không gặp trong nhiều ngày. Tôi không biết Ploy đang làm gì mà tôi bấm chuông rất lâu rồi vẫn không có ai ra mở cửa. Nhắn LINE từ tối qua đến giờ vẫn không trả lời. Đến sáng tôi gọi, Ploy cũng không trả lời. Làm thế nào tôi có không thể đến đây được cô ấy được? Mặc dù chuyện chúng tôi không gặp nhau thường xuyên xảy ra, nhưng không phải là chưa từng xảy ra.

"Đến tìm bạn gái hả?" Giọng nói lớn từ phòng bên cạnh khiến tôi quay lại. Một cậu nhóc đẹp trai mặc đồng phục học sinh chào tôi. Chàng trai thích làm tôi bối rối, làm đảo lộn cuộc sống của tôi. Khi Ploy bận, tôi luôn nhớ đến nó. Hoặc đôi khi ngay cả ở cạnh Ploy, tôi vẫn nghĩ về nó. Tôi có dự cảm không tốt nhưng vẫn cố tỏ ra mình không có gì cả mà gửi một nụ cười tôi nghĩ là đẹp trai nhất cho đàn em và trả lời nó.

"Ừ, nhưng không cô ấy mở cửa."

"Vậy sao không gọi?" Nó cho tôi với ánh mắt như muốn nói là: 'Anh thật ngu ngốc khi đứng đó mà bấm chuông như vậy. Có điện thoại mà không sử dụng.'

"Tao đã gọi và Ploy không trả lời" tôi nói và nhìn lại nó với ánh mắt tương tự. Tôi muốn nói rằng : 'tao không ngu ngốc. Tao đã làm mọi thứ. Và chẳng còn cách nào khác'. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng ánh mắt như thế. Dường như nó cũng hiểu rồi gật đầu với tôi và quay lưng lại chuẩn bị đi.

"Bây giờ, mày định đi đâu?" Tôi hỏi người sắp rời khỏi phòng.

"Ừm, em vẫn chưa ăn sáng." Tôi có phải nên ăn mừng và bắn pháo hoa không? Nó nói với tôi mà không cần tôi phải hỏi. Nó nói nó muốn đi ăn mà tôi chỉ mới hỏi bó định đi đâu thôi đó. Tôi nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi. Quay nhìn lại phòng bạn gái.

"Vậy đi thôi!" Những lời phát ra từ miệng tôi khiến Mark nhướng mày. Không có gì ngạc nhiên khi nó tò mò. Thật lạ khi tôi muốn đi cùng nó.

Gần đây tôi hay gặp Mark hơn trước. Dù là công việc của khoa, hay là công việc cá nhân. Có thể đây chính là một sự trùng hợp ngẫu nhiên giữa tôi và nó. Đó là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng tôi muốn nói rằng không có điều gì trên thế giới này họi là trùng hợp hay ngẫu nhiên. Mọi thứ đều có lý do của nó. Mặc dù tôi không thể đưa ra lý do cho những gì tôi đang làm bây giờ. Nhưng tôi nghĩ nó phải có.

Vì vậy, tôi phải tiếp tục làm điều này để tìm ra nguyên nhân và kết quả mà tôi muốn biết.

Có vẻ ích kỷ khi là một người như vậy nhưng quan hệ của tôi với Mark chỉ là đàn anh và đàn em mà thôi, Ploy và tôi vẫn vậy. Tôi nghĩ rằng những gì tôi đang làm không sai. Tôi không phải không chung thủy với Ploy vì tôi không thích Mark. Tôi không thích nó, chắc chắn. Tôi có thể xác nhận ngay bây giờ. Tôi coi nó như một đàn em của mình mà thôi.

(*Chửi thề được chưa? 😏*)

Đối với cảm giác tội lỗi thì, tất nhiên, nó vẫn có trong trái tim tôi. Tôi không muốn chấp nhận nó, nhưng đó là một lý do khác khiến tôi tiếp cận Mark. Tôi vì chuyện của Ai Bar mà làm rất nhiều. Tôi đã làm rất nhiều. Sau khoảng thời gian đó, nó vẫn bình tĩnh như vậy, tôi đã mời nó đi đây đi đó để thoải mái hơn. Mặc dù lúc đầu nó có vẻ như không muốn đi nhưng khi tôi ép buộc nó, nó đã đi.

Nhưng lần này tôi đã không ép buộc. Nó vẫn đi cùng tôi.

"Mày sẽ đi học như thế nào?" Tôi hỏi khi thấy Mark đứng và chờ đợi cái gì đó. Và quan trọng nhất, nó đã không đi vào nhà để xe, điều đó có nghĩa là nó không có xe.

"Đợi James đến." Nó trả lời.

"Bạn của mày có xe?" Tôi hỏi lại. Nó nhìn tôi chán chường. Rồi khẽ trả lời trong cổ họng.

"Ừ"

"Và tại sao mày không có?"

"..." Nó không trả lời khiến tôi nhận ra rằng mình không nên *khoai môn*.

"Đi với tao? Đợi bạn của mày đến sẽ trễ mất! hai đứa bây khác khoa không phải sao?" Tôi mời và chỉ vào chiếc xe tốt của chính mình.

"Hai khoa gần nhau." Đó là sự thật. Khoa của tôi ở giữa, liền kề với nhiều khoa.

"Vấn đề ở đây là, mày sẽ đi với tao chứ?" Tôi hỏi lại. Nhấn mạnh giọng nói để nó có thể cảm nhận được.

"...đi"

Mark và tôi đến căn tin bằng chiếc xe của tôi. Trong lúc đi vào, nó gọi và nhắn tin cho bạn mình. Tôi đoán là chắc Mark bảo bạn khỏi cần đón. Tôi đặt tên lên bàn định ngội cạnh Nuea và Pound. Sau đó nhìn vào đàn em bên cạnh nó không nói gì cả và theo tôi tới đây.

"Xin chào ạ." Nó chắp tay tỏ lòng kính trọng vái chào bạn tôi ngay khi nó đến bàn với tôi.

"Ao, làm thế nào mà hai đứa bây đến cùng nhau?" Nuea hỏi và nhìn tôi để kiếm câu trả lời.

"Đến kiếm Ploy nhưng Ploy không có ở đó. Đúng lúc nó vừa ra khỏi phòng nên đi với nhau luôn." Tôi trả lời.

"Này, Mark ở trong phòng Ploy à?" Nuea hỏi thêm. Nhưng Ai Pond ngồi kế bên tỏ vẻ như không quan tâm, như thật ra cũng đang muốn hóng chuyện.

"Mày nghĩ cái quái gì vậy? Phòng nó nằm cạnh phòng Ploy. Nếu nó thực sự ở cùng bạn gái tao. Mày nghĩ tao sẽ mang nó đi ăn rồi đến đây sao?" Tôi nói với Ai Nuea.

"Ờ, tao quên suy nghĩ!" Bạn tôi thực sự đúng là bạn của tôi.

Mark không nói gì, đi mua sau đó lặng lẽ ăn. Khác với chúng tôi vừa nói chuyện vừa ăn cùng nhau. Cả hai đứa nó đang nói về gái và các vấn đề tào lao khác. Tôi rất thân với hai đứa này chỉ sau Bar. Nhưng bây giờ nó không còn trong cuộc sống của tôi nữa vì nó bận đinh với người yêu của nó mất rồi.

"Tụi mày nhìn... Nhìn này, nó thật ngọt ngào phải không? Nếu Ai Bar là con gái, tao chắc chắn với tụi bây chưa kết hôn bó đã có thai cmnr" Tôi cúi xuống để xem dòng trạng thái ngọt ngào của nó.

"Để tao chọc ghẹo hai đứa nó!" tôi nói và nhấp vào bình luận trên trang của Dew chuyên cập nhật câu chuyện của hai người. Ngay lúc đó thì Ploy nhắn tin cho tôi, vì vậy tôi đã trả lời bạn gái của mình một chút rồi sau đó nhấn lại để bình luận về câu chuyện của bạn tôi. Liếc nhìn người bên cạnh nó vẫn ngồi yên im lặng như vậy. Tiếp tục ăn như thể không quan tâm đến mọi thứ cho đến khi nó thu dọn cái muỗng và đống đồ ăn.

"Em đi đây!" nó nói sau đó đứng dậy. Hai người bạn của tôi nhìn lên. Không khác gì tôi lúc này.

"Ờ..." Lời tôi muốn nói bị nuốt vào cổ họng khi tôi thấy đôi mắt nó đang nhìn vào màn hình điện thoại tôi. Tôi không biết ánh mắt đó nghĩa là gì và tôi không biết cảm giác của mình lúc này ra sao nữa. Tại sao tôi lại muốn nó nhìn vào màn hình điện thoại của mình?

"Đợi đã, chút nữa tao sẽ đưa mày đi!" Tôi nghĩ một chút sau đó nhấn khoá màn hình. Nói với Ploy rằng hãy học chăm chỉ nhưng cô ấy không trả lời. Nó nhìn tôi nhíu mày.

"Sao mày lại phải đưa em nó đi?" North hỏi và đứng dậy nhìn hai chúng tôi.

"Vậy tại sao tao không thể đưa?" Tôi quay lại trả lời Ai Nuea.

"Tao chỉ muốn biết lý do tại sao mày phải đưa em nó đi."

"Tao chỉ muốn đưa thôi!"

"Không, em sẽ tự đi một mình" Mark nói rồi quay lưng bước đi. Tôi bình tĩnh nhìn nó. Một cảm xúc mà người ta gọi là cáu kỉnh đang trỗi dậy trong cơ thể. Ai nói rằng sẽ quyết định từ bỏ. Vậy đây là cái gì?

"Mark! đợi chút, anh có chuyện muốn nói." Tôi trợn mắt, nhìn thằng bạn đẹp trai trước mặt. Mark? Đàn anh? Khi nào mà chúng nó lại thân thiết với nhau như vậy?

"Khi nào mà chúng nó thân với nhau đến vậy?" Tôi hỏi Pound, người vẫn còn đang ăn. Mark thích con trai và Ai Nuea nó thì con trai con gái gì nó cũng *ăn*. Nghĩ một chút... hai đứa nó sẽ có vấn đề gì với nhau?

"Ờ, Mark và Yihwa có cùng mã số. Yihwa, Nuea và P'Pe thì cùng mã số nên Mark là đàn em cùng mã với Yihwa lẫn Ai North."

"Tóm lại, Mark là đàn em cùng mã với North đúng không?"

"Yeah!" Rồi tại sao nó nói lòng vòng như vậy làm cái quái gì? Chỉ cần nói là gia tộc mã số là được. Tôi nhìn hai người đi cạnh nhau đằng xa. Rồi khẽ thở dài.

Nó chỉ là một đàn em cùng khoa mà thôi...

Tôi ngáp khi phải lắng nghe giáo viên phàn nàn về dự án phải nộp trước kỳ thi giữa kì. Như đã nói, dự án này gần như đã được thực hiện. Không còn nhiều thời gian nữa, vì vậy tôi và Bar sẽ làm sớm. Để có thời gian chuẩn bị cho kỳ thi là thật tốt.

Tôi để công việc đi vào bằng tai trái rồi đi ra bằng tai phải. Nhấc điện thoại lên và kiểm tra dòng tin nhắn của tội gửi bạn gái cố gắng học chăm chỉ vào buổi sáng, nhưng Ploy vẫn chưa hồi âm gì cả dù đã được đọc. Lạ thật ... Tin nhắn đều được đọc. Nhưng tại sao người yêu nhỏ bé của tôi lại không trả lời? Tôi cố không suy nghĩ điên rồ. Những suy nghĩ đang dần xuất hiện trong đầu mình. Tôi lướt xem tin tức và tình cờ bắt gặp dòng trạng thái của bạn mình.

---------------------------------------------------

[Nnorthh]

2 giờ trước

Học tập chăm chỉ, cậu bé ngoan @Masa Mark

140 lượt thích 7 bình luận

[Winnie the Pooh]: @Masa Mark, này là ai?

[Masa Mark]: đàn anh @Winnie the Pooh, cảm ơn vì lời khuyên của anh @Nnorthh.

[Nnorthh]: Không có chi đâu! 5555*

[Cá heo]: Cậu bé ngoan hay đàn anh của cậu bé ngoan đây.

[Nnorthh]: Không phiền tới mày, của tao.

[Cá heo]: Tao có thể tán tỉnh @Masa Mark không?

[Winnie the Pooh]: Tán tỉnh ngay đi, nó rất nhạy cảm nha.

----------------------------------------------------

Tôi muốn đập thằng nhóc Wind này, thực sự. Tôi nhìn về phía Nuea. Nó ngồi trước mặt tôi và đang bấm điện thoại. Để tôi đoán, có lẽ nó đang nói chuyện với ai đó, người mà nó gọi là 'cậu bé ngoan'?. Và tại sao khi nó nói chuyện với người đó lại làm tôi thất vọng như thế này? Nhìn xuống bài viết của bạn mình tôi càng trở nên bực bội hơn.

"Hôm nay đến đây là đủ rồi .Tôi hy vọng không ai trễ hẹn nộp bài. Bởi vì tôi chắc chắn sẽ không có ai được trễ." Ngay khi giáo viên nói xong, nhiều người bắt đầu than khóc. Nhóm bạn của tôi đứng dậy và cùng nhau đi bộ thảo luận bữa trưa sẽ ăn gì.

"Cuối cùng là ở đâu? Ai Bar sẽ không đến. " Dare mệt mõi ngồi xuống.

"Chỉ có một môn học. Tao đoán nó sẽ đến nhà bác sĩ." Pound nói.

"Đi đến quán ăn tự phục vụ đi. Pin nói ở đó không có nhiều người." Yihwa nói và cho xem màn hình điện thoại.

Chúng tôi tự di chuyển ra khỏi lớp học. Đi bộ đến quán ăn. Thực sự không có nhiều người đến quán vào lúc này. Có lẽ vì chúng ta đến muộn. Chúng tôi đi đến cái bàn nơi Pin và Yu đang ngồi. Thực tế, chúng tôi đã không hề đặt bảng ở chỗ này nhưng không biết tại sao hể đến quán thì chỗ này luôn là chỗ của chúng tôi.

"Sao tụi mày đến muộn như vậy?" Yu hỏi khi tất cả chúng tôi ngồi xuống.

"Giáo viên nói về chuyện đồ án và tao rất đói đến nỗi việc sắp xỉu luôn rồi này!" Pan trả lời và nhìn vào cơm.

"Đi và mua ăn đj. Mày sẽ hết thức ăn của tao. Con gái thật ích kỷ. Ăn như mày sắp chết đói vậy." Dare nói với Pan, sau đó Pan quay sang làm khẩu nói những lời thô tục chửi Dare.

"Vì vậy mà mày không có chồng đó. Là phụ nữ thì mày không thể nói những lời này mà không hề ngại ngùng như vậy."

"Vừa nảy tao chỉ thử mày thôi, coi đầu óc mày có đen tối không ấy mà. "Pan trả lời, dũng cảm trước khi ra ngoài mua cơm.

"Ờ, tao đã bị sốc." Dare thì thầm nhẹ nhàng với tôi, nhưng tôi chỉ lắc đầu với cuộc trò chuyện thô lỗ của bạn bè. Không phải là tôi không thể chấp nhận nó. Ai sẽ lắc đầu vì những điều này nữa. Chúng tôi nói chuyện bằng ngôn ngữ như thế này mỗi ngày. Ngày đầu tiên. Yihwa và Pan cũng không thể chấp nhận được. Nhưng sau một khoảng thời gian, thì các bạn cũng thấy rồi đấy.

"Mày không ăn à?" Nuea quay sang tôi và hỏi.

"Ăn chứ, tao đói rồi!" Tôi không biết từ khi nào tôi lại quan tâm đến hạnh phúc của bạn bè. Tôi nhìn nó cầm thứ gì đó tựa như túi kẹo sau đó hỏi. "Còn mày?"

"Mark, nó đã cho tao kẹo. Nên tao sẽ không ăn." Câu trả lời khiến mắt tôi co giật một chút. Mọi thứ yên tĩnh đến lạ, đầu tôi vang lên câu hỏi: 'Tụi nó đã gặp nhau lúc nào?'

"Tôi cũng có. Mark đưa nó cho mày khi nào thế? Nó phàn nàn rằng nó không tìm thấy mày mà." Yihwa nói và giơ lên chiếc túi tương tự.

"Ờ, chỉ một lúc trước tao đi vào nhà vệ sinh. Đi ra thì gặp nó." North trả lời Yihwa và mở ra để xem túi kẹo.

"Ồ hổ... P'Nuea của tôi đầy cả túi luôn" Yu nói và định đụng vào cái túi. Nó mỉm cười chọc ghẹo Ai Nuea nhưng nó không chửi rủa hay gì hết. Nó chỉ gật đầu như chấp nhận rồi lấy kẹo ra ăn.

"Chia sẻ bạn bè của mày chút đi!" Pan nói, trước khi định lấy đó làm bữa ăn nhẹ. "Tao đã ăn xong nhưng còn chưa ăn tráng miệng"

"Có chuyện gì với mày vậy?" Nó nói rồi cất túi kẹo đi. Tôi cố không quan tâm. Chỉ nhìn thôi cũng biết nó khá đắt tiền. Nhưng nó sẽ có giá bao nhiêu chứ? Điều đó không quan trọng. Điều tôi nên chú ý ngay bây giờ là tâm trạng của tôi. Chỉ là những người bạn nhận được kẹo từ thằng nhóc đó thôi mà. Tại sao tôi phải nóng nảy như vậy?

"Để tao coi!" Yu nói chỉ tay về phía Nuea. Nó gạt tay Yu đi, cáu kỉnh, nhưng miệng thì vẫn mỉm cười.

"Đừng có mà đi quá giới hạn đàn anh đàn em khoa kĩ thuật nhé! Nuea ơi là Nuea!" Pound trêu, nó mỉm cười sau đó gật đầu chậm chạp đáp lại.

"Tha cho cặp này đi. Mày mau đi mà tìm tình yêu đích thực của mày. Đừng có ở đây mà lảm nhảm, phiền chết tao rồi!"

"Và điều gì khiến tụi mày mắng tao thế hả? Đôi kia kìa đi mà mắng chúng nó." Tôi nói.

Trước đây, khi Kan chưa tán tỉnh Ai Bar. Hầu hết chúng tôi sẽ mắng Ai Nuea. Vì nó có rất nhiều người theo đuổi cả nam lẫn nữ nó đều không bao giờ từ chối. Nó gần như nói chuyện với tất cả. Tò mò nên tôi đã mở điện thoại nó coi và tôi gần như muốn vứt điện thoại đi luôn cho rồi. Nhưng khi Kan bắt đầu tán tỉnh Bar, chúng tôi đã chú ý hơn đến hai người đó. Thằng nhóc bác sĩ đẹp trai thích Ai Bar Và Bar của chúng tôi cũng thích nó. Không có gì phải ngạc nhiên cả.

"Con hổ* không bao giờ tha cho *con mồi* nào! Tao không thể không ngừng chửi rủa được!" Yihwa nói.

"Ồ ... người đẹp. Đừng nói vậy chứ, ngay cả khi tôi rời đi với bất kỳ ai, tao cũng không bao giờ quên được mày!." Tôi nháy mắt với Yihwa.

"Không ai tốt bằng cha tao đâu. Đây này ... Bố Veeeeeeeeeeeeeeeeeeeee~!. Chỉ có duy nhất một người bạn gái." Tôi giật mình trước câu nói của Kla, sau đó cúi xuống để xem tin nhắn của Ploy. Tôi trả lời lại rằng tôi đang ăn. Tin nhắn được đọc nhưng không có trả lời.

"Đó là hương vị và màu sắc của cuộc sống. Giống như Bố Vee, người tốt duy nhất chỉ có một mình Ploy. Tao có thể nói với tụi bây rằng nó sẽ sớm chán thôi."

"Ồ, nói chuyện cẩn thận. Bố ơi, bố sẽ làm gì cho con? Nhìn vào khuôn mặt của bố tao trước khi nói từ 'Chán'. Bố tao là một người ổn định trong tình yêu." Pan nói sau khi nghe chúng tôi nói một lúc. Người nhỏ nhất nhóm nói và giữ cằm tôi. Tôi không tránh ra được nên lấy tay kéo nó ra.

"Bực mình!" tôi nói ngắn gọn rồi nhìn tụi nó. Nó chỉ mỉm cười và chấp tay như một lời xin lỗi.

"Định giữ *trinh tiết* cho vợ mày à? Chỉ được nhìn ... sờ một chút cũng không được. Mày sợ rơi vào tay tao rồi vợ mày sẽ không tìm thấy người chồng đẹp trai nữa hả?" Pan nói ngón tay vẫn giữ vai tôi.

"Tao nói tao bực mình, không có sợ!" tôi nói và quét tay Pan ra.

"Ồ, chết rồi! Bố cũng không chơi với mày nữa!" Kla nói.

"Bố~"

"Đi chỗ khác chơi đi Pan!" Tôi nói gửi ánh mắt lạnh lùng cho nó. Bình thường có thể chơi đùa với tụi nó nhưng hôm nay tôi không thực sự muốn chơi. Trong lòng tôi đang rất hỗn loạn. Tôi không biết đó là gì nữa, nhưng nó không có tâm trạng để đùa giỡn vào lúc này.

"Đến đây và chơi với tao này!" Ai Nuea nói với Pan.

"Éo! Éo nha! mày có thể về nhà và chơi với cha mẹ của mày."

"Tôi không rảnh đến thế đâu!" Nuea nói sau đó cho viên kẹo ngọt vào miệng. Nở nụ cười đẹp trai.

"Nếu không nghiêm túc, thì đừng quá phận."

"Bố sẽ là bố của con, hãy ở yên đó. Bố sẽ tìm một người mẹ cho con." Nuea nói và vuốt đầu Pan, nó giống như một đứa trẻ, thực sự.

"Có thật không? Tao nghiêm túc đó. Nếu mày kiếm cho tao một người mẹ thực sự, tao đồng ý đổi từ Bố Vee sang Bố Nuea lun." Pan hào hứng. Đôi mắt to vui vẻ.

Thật hài lòng khi người như Nuea sẽ nghiêm túc với ai đó. Tôi sẽ rất hài lòng với nó. Nếu thằng bạn của tôi không nhìn vào túi kẹo và mỉm cười trước khi ăn nó, như thể nó sợ hết hay sau ấy. Tôi có thể trêu chọc nó lần nữa như tụi nó đang trêu chọc. Nếu đôi mắt nó không thể hiện quá nhiều đến nỗi tôi biết nó nghĩ gì về chủ nhân của túi kẹo này, đàn em cùng mã số.

"Mày là đứa trẻ năm tuổi? Chơi ba cái trò bố mẹ như thế này? Não kém phát triển?. " Tôi nói trước khi đứng dậy mua cơm. Không dừng lại để nghe bọn nó nói chuyện. Bởi vì tụi nó ngồi cách quầy mà tôi đang mua không xa.

"Bố, có chuyện gì vậy?" Pan hỏi tôi. Nhưng tôi không quan tâm, hay nhìn lại.

"Hôm nay nó có bị điên không? nó đã ngồi với khuôn mặt như thế từ sáng giờ!" Pond nói.

"Ờ, thôi kệ nó đi. Chắc nó không nói được mấy điều dễ nghe."

Tôi để âm thanh của những người bạn ở xa biến mất trong không trung. Tôi mua cơm cà ri đơn giản. Rồi đi mua thêm chai nước trước khi quay lại chỗ ngồi. Khoảnh khắc tôi quay lại thì có người khác biết vào mua. Còn ai khác ngoài thằng nhóc đang trong đầu tôi bây giờ?

"Ao, P'Vee, xin chào ạ." Kampan là người chào tôi đầu tiên. Chàng trai da trắng đó mỉm cười, khoe cái niềng răng màu xanh của mình. Cái đuôi mắt nhỏ cong xuống dễ thương đến mức tôi phải mỉm cười.

"À, đến ăn hả?" Tôi hỏi.

"Vâng, đàn anh. Fuse đang ngồi nói chuyện với các đàn anh ở bàn. Kêu chúng em đi mua nước. Thằng bạn đẹp trai thật nhàm chán." Nó phàn nàn và bước vào gọi nước. Bây giờ, người trước mặt tôi bị bỏ lại một mình.

"Ăn trưa?" Tại sao? Tại sao tôi phải nói xin chào trước?

"Bất cứ điều gì anh nhìn thấy được, nó như thế đấy!" Nó lặng lẽ trả lời theo đúng phong cách của mình.

"Nghe đồn mày đã mua đồ ăn nhẹ cho đàn anh cùng mã số? Mày đi mua nó khi nào?" Tôi hỏi vì tôi không thấy nó mang bất cứ thứ gì vào buổi sáng.

"Và khi nào em phải báo cáo với đàn anh?" Mặt tôi tê cứng luôn. Tê liệt từ câu đầu tiên nó nói. Nó không phải báo cáo với tôi. Nhưng tôi chỉ muốn biết, tôi chỉ tò mò. Sao không thể nói gì như thế này? Phải hỏi những gì muốn hỏi chứ?

"..." Tôi không có trả lời nó.

"..." Và nó cũng nhìn tôi.

"Cái quái gì thế, sao hai người nhìn chằm chằm vào nhau như vậy?" Bàn tay trắng của Kampan vẫy vẫy giữa tôi và Mark. Giọng nói tươi sáng đó hỏi, gọi lại tâm trí tôi.

"Không có gì." Mark nói trước khi quay đầu tránh đi, việc như vậy xảy ra khiến Kampan trông khá bối rối, trước khi nó quay đi, nó quay sang cúi người vì một tay đang cầm điện thoại, tay còn lại thì cầm nước. Tôi gật đầu với nó, nhưng ánh mắt lại nhìn một người khác. Tôi ghét ... ghét cái cách nó coi tôi giống như tôi là một người khác, mặc dù tôi ...

Mặc dù tôi ... không quan trọng với nó.
Đúng là chúng tôi đã nói chuyện với nhau và không còn gì nữa. Nhưng có cần thiết phải lạnh lùng như vậy không? Không tôn trọng trong lời nói, không chào hỏi. Nếu tôi không nói điều đó trước thì có lẽ nó đã đứng đó nhìn tôi như thế. Dù miệng nói ổn những trái tim thì ai biết được có thật sự ổn hay không?

Ôi! Bực bội!

Ăn xong, tôi đi đến phòng của Ploy. Tôi có thẻ chìa khóa và biết mã. Vì vậy, tôi đã có thể đến và ngồi ở đó. Vẫn như hồi trưa, cô ấy vẫn chưa trả lời.

Tôi không hiểu. Tâm trạng của Mark và tâm trạng của riêng tôi. Và cảm giác bây giờ là gì? Nó thế nào? Tôi không thể tìm thấy câu trả lời cho nó, mặc dù lần cuối chúng tôi gặp nhau, tôi cảm thấy nó đã thoải mái hơn. Hoặc là chính tôi cảm thấy thế, nhưng Mark, nó vẫn như vậy...

Điều gì làm tôi bối rối? Và điều gì đã truyền cảm hứng cho tôi để nhấn để gọi nó ngay bây giờ?

[...] Tôi đặt điện thoại lên tai, bối rối khi nó bắt máy. Sự im lặng khiến tôi rút điện thoại ra và kiểm tra lại xem nó có đang kết nối không. Và điều đó khiến tôi thở một hơi thật sâu.

"Điều gì dạy mày trả lời điện thoại bằng sự im lặng?"

[Anh có gì không?] Nó không trả lời câu hỏi của tôi mà thay vào đó nó hỏi lại. Tại sao mày lại phớt lờ tao? Đó là những gì trái tim tôi muốn hỏi. Nhưng miệng lại nói.

"Đang đâu rồi?"

[Phòng.] Nó trả lời ngắn gọn. Với cái giọng khó chịu không bao giờ thay đổi.

"Tao đang ở trong phòng Ploy!"

[... Vậy thì sao?] Có chút im lặng trước khi hỏi lại.

"Tao sẽ qua đó gặp mày!" tôi nói.

[Tại sao lại đến?] Nó hỏi lại, đó là một câu hỏi mà tôi cũng muốn tự hỏi mình để tìm ra câu trả lời ... Tại sao?

"Ao. Tao có chuyện cần nói." Tôi không biết đó là gì. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã có nó.

Tôi bước ra khỏi phòng Ploy để qua phòng Mark. Trong căn phòng nó ngồi trên ghế sofa. Trước mặt nó có một lon soda và khoai tây chiên giòn. Màn hình đối diện đang kể một bộ phim tài liệu về gấu bắc cực. Và tôi không thấy những con gấu bắc cực đó thú vị hơn tôi một chút nào.

Tôi bước đến đứng trước nó. Che tivi và đưa tay lên và giữ chặt mặt nó để nó nhìn tôi. Đôi lông mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại với nhau. Đôi mắt mảnh khảnh sáng ngời bất mãn trước khi nó quay đầu đi, đứng lên tránh xa tôi ra.

"Tại sao làm ngơ với tao?" Ờ...Tôi không thể chịu đựng điều này được nữa. Những câu hỏi và cảm xúc đã tích lũy trong tôi từ sáng đến giờ. Nếu vào buổi trưa tôi nói tôi không hiểu bản thân mình lắm. Thì bây giờ tôi đã hiểu và tôi đang rất tức giận.

"Không có làm ngơ" những lời nói của người bên cạnh khiến tôi muốn ném lon soda vào mặt nó và nó : 'mày không làm ngơ, nhưng không nhìn tao dù chỉ một chút. Đây là ý gì?

"Mày bị cái quái gì vậy?" Tôi hỏi và bước đến gần nó.

"Có chuyện gì với em?" Tôi có thể mua nó không? Một khuôn mặt bình tĩnh với giọng điệu khó đoán.

"Và mày đang làm gì? Chết tiệt!"

"Em đã nói là không làm ngơ."

"Không làm ngơ thì mày cư xử như thế này à?" Tôi nắm lấy tay và kéo nó lại gần mình. "Hồi sáng đi với tôi nhưng lại tặng đồ ăn nhẹ cho Ai Nuea. Chuyện này là gì?" Tôi hỏi nó với giọng yếu hơn. Không va chạm, nhưng nó chỉ khiến tôi không hài lòng.

"Vậy thì sao?"

"Vậy thì sao?" Tôi lặp lại câu hỏi. Buông tay nó ra, mỉm cười nhìn người trước mặt rồi nói tiếp. "Hồi sáng khi tao nói về Ai Bar. Vì mày nhìn vào điện thoại của tao và thấy chúng nên mày không hài lòng, sau đó làm ngơ với tao? Và tao có thể kết luận mày đã không làm những gì mày nói. Mày vẫn quan tâm đến nó." Tôi nói từng từ, một cách bình tĩnh. Muốn mọi từ ngữ ấy thấm vào đầu thằng nhóc này. Hãy để nó biết miệng thì nói: 'dễ như cắt giấy' nhưng sự thật thì không phải vậy. Và nếu nó tiếp tục như vậy, người xấu sẽ là nó bởi Bar và Gun thực sự yêu nhau. Chờ họ chia tay, chờ đến kiếp sau đi.

"Em không nghĩ gì thêm về P'Bar nữa" Mark nói và nhìn vào mặt tôi. Đôi mắt nó cố gắng không để tôi nhìn thấy sự yếu đuối, nhưng có một khoảnh khắc tôi đã thấy. Tôi thấy nó đang run rẩy.

"Hừ! Điều gì khiến này khiến mày quên Bar nhanh chóng như vậy? Hay là do mày có người đáng quan tâm nhiều hơn, phải không? Ai? Thằng khốn nào? Cái tụi nhóc cấp ba? Hay là Ai Nuea?" Tôi biết nó là người như thế nào. Tôi biết ai đã tiếp cận nó gần đây. Tôi có một điệp viên, một người gần gũi với Mark nhưng điều mà điệp viên không nói với tôi là câu chuyện về Ai Nuea. Điều làm tôi khó chịu mỗi khi tôi nghĩ về nó. Khốn kiếp! thằng đó không phải là người nghiêm túc với bất cứ ai. Đi mà tìm nó, nó sẽ bị bầm dập đến chết, giống như đã từng với Ai Bar.

"Đó là ai thì có liên quan gì đến anh?"

"Mark!" Tôi hét lên tên nó và giật mạnh cánh tay Mark. Siết chặt cổ tay của nó. Nhìn vào người trước mặt mà không có gì gọi là sợ hãi. Đôi mắt mảnh khảnh đó nhìn tôi đầy thách thức. Cho đến khi tôi không thể không di chuyển được nữa.

"Không." Mark nói trước khi quay đi. Tôi nhìn nó.

"Tại sao? Người mày muốn là ai? Bar hay North?"

"Bất cứ ai cũng không phải là đàn anh?" Giống như sự kiên nhẫn mà tôi đã cố gắng tích luỹ đều biến mất. Nó rất bướng bỉnh. Ngay khi tôi nghe thấy từ 'Bất cứ ai không phải là tôi' từ miệng nó. Tôi lập tức dùng miệng hôn mạnh lên làn môi xinh đẹp đó. Dùng răng cắn lấy môi Mark trước khi mút mạnh. Phải nói rằng tôi không hạnh phúc với nụ hôn nóng bỏng này. Tôi muốn làm cho nó biết đầu tôi đang nóng đến mức nào. Nó nóng đến nỗi nó sắp nổ tung đến nơi rồi.

Giống như Mark từ bỏ. Đôi môi mỏng manh mở ra cho tôi di chuyển lưỡi tấn công vào bên trong. Hôn đầu lưỡi mảnh khảnh trước khi quấn lấy nó ra một cách mạnh mẽ. Cắn môi dưới luyến tiếc trước khi rồi đi.

"... Cũng có thể là tao!" tôi nói, mỉm cười với nó như nói rằng tôi vượt trội. Đôi mắt nhìn lại làm tôi hài lòng vì điều đó cho thấy Mark rất tức giận.

"Tại sao lại hôn?"

"Tại sao tao không thể hôn? Mày sẽ giữ cho người khác hôn?"

"Em đã nói rằng bất cứ ai không phải là đàn anh!"

"Mark!" Câu trả lời cho hành động đưa tay lên và xoa miệng mạnh mẽ. Điều đó làm cho tôi giật tay nó một lần nữa. Nhưng nó chỉ liếc mắt nhìn tôi.

"Giữ miệng cho vợ mình đi!"

"Mày thì không phải?..."

Rrrr~~

Tôi dừng lại mặc cho chưa nói hết câu. Nhìn nó rồi nhìn xuống điện thoại, từ từ buông tay Mark đi ra ngoài một chút để nói chuyện.

"Alo Ploy"

[Hôm nay Ploy không về phòng. Ploy sẽ ngủ nhà bạn, Ploy xin lỗi. Đừng tức giận với Ploy nhé~!] Giọng nói ngọt ngào mà tôi đã không được nghe thấy mấy hôm nay cất lên. Tôi thở ra một hơi dài trước khi trả lời Ploy.

"Vâng, không tức giận!." Tôi trả lời không tức giận, thay vào đó là tự hỏi tại sao Ploy dường như quá bận rộn những ngày này. Chỉ cần trả lời tin nhắn hoặc gọi cho tôi, tại sao không làm điều đó. Nhưng không biết tại sao bản thân lại trả lời rằng tôi không tức giận.

[Thật vậy!~ Rất tốt, Ploy biến mất đây!]

"Vâng ... Cô Ploy!" Tôi trả lời bạn gái xinh đẹp của mình và sau đó cút máy. Lại thở dài trước khi quay trở lại câu chuyện với Mark, nó chỉ nhìn tôi ...

Hãy nhìn nó đi... tôi không hiểu ánh mắt đó nghĩa là gì.

Tôi thở dài đi tới lấy điếu thuốc của chủ sở hữu và đi ra ngoài ban công. Rất nhiều chuyện, nhiều đến nỗi tôi không biết làm thế nào để xử lý nó. Bao gồm cả chuyện về bạn gái, bạn bè và đứa trẻ này. Làm thế nào nó có thể nói để giữ miệng cho vợ hôn? Nó không phải? Tôi không biết nữa, những gì nó nói giống như là không có gì vậy. Ngủ với nhau xong sau đó xong là sẽ như vậy? Tôi không thực sự hiểu điều này bởi vì tôi chưa bao giờ ngủ với người không phải là bạn gái. Ngoại trừ nó, chỉ có thể duy nhất với một người là Mark. Đó là trường hợp ngoại lệ, chỉ mình Mark được ngoại lệ mà thôi.

Tôi nhìn lại người trong phòng. Nó đã ngồi xuống ghế sofa. Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Tay thì lấy đồ ăn vặt như nó chẳng cảm thấy gì cả, mặc dù đôi mắt nhìn tôi lúc trước ... giống như tôi có thể cảm thấy điều gì đó nhưng cuối cùng thì nó vẫn chưa đủ rõ ràng.

Tôi nhìn vào cuộc trò chuyện với Bar, chúng tôi đang bàn với nhau về dự án. Bây giờ nó đang ở với Ai Gun và bảo tôi mua đồ ăn cho chúng bó. Tôi nhếch miệng cười trước khi trả lời có nên mua cho nó không. Nó bảo mua Pad Thái. Tôi thoát ra cuộc trò chuyện, vứt điếu thuốc đi. Mở cửa để tìm Mark. Nó nhìn tôi trước khi chuyển sang tập trung vào TV như bình thường.

"Đi với tao" Tôi nói khẽ, nó ngẩng mặt lên nhìn tôi.

"Đi đâu?"

"Đi cho tao thấy mày đã thực sự quên được Ai Bar."

"Và tại sao em phải đi chứ? Này, em không biết đàn anh đang nói về cái gì. Hai chúng em đã không còn gì nữa rồi!" Nó hét lại và nhìn tôi một cách khó chịu.

"Đi cho tao biết rằng mày không thực sự có bất cứ điều gì với Ai Bar nữa. Khi tao biết rõ điều đó, tao có thể hiểu được ánh mắt khi nảy mày nhìn tao!" Đôi mắt mảnh khảnh đó dừng lại và mở lớn ra một chút trước khi nhìn xuống đất. Tôi mỉm cười trước phản ứng của nó và đi về phía nó. Đặt tay lên đầu Mark và nói nhẹ nhàng với nó. "Đi với tao... Tao sẽ biết, tao nên làm gì tiếp theo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro