Ngoại Truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Quay lại lúc HaDy mới được nhận nuôi nha*

Kể từ khi Hady được mang đến bên hai người,hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời cho Ngọc Hải. Anh không cần thầy dạy cũng có thể dùng bất kỳ từ ngữ hay ho nào để gọi con gái cưng của anh mà không ngại buồn nôn, nào là tâm can bảo bối, nào là công chúa nhỏ, thiên thần nhỏ của bố,...

Đồng thời cậu cũng nhận thức sâu sắc cái gì gọi là bên trọng bên khinh. Trước đây Ngọc Hải đi làm về câu đầu tiên sẽ là: "Tòn Tòn iu dấu ơi anh đã về rồi nè". Bây giờ thì: "Công chúa nhỏ của bố đâu rồi". Trước khi có HaDy, buổi tối anh nhất định sẽ ôm cậu ngủ, bây giờ con bé ngông nghênh nằm giữa hai người.Anh thỉnh thoảng lại đá mông cậu một cái rồi nói:" Em đừng lộn xộn, cẩn thận đè lên cục cưng đó". Trước đây buổi sáng tỉnh dậy người đầu tiên mà anh nhìn là cậu, bây giờ anh sẽ dùng mọi góc độ ngắm nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng có thể tan chảy cả đá.Dù ko phải con ruột nhưng cũng có thể thấy,anh thực sự rất cưng Hady.
Kể từ khi thăng cấp làm bố, anh quả thật thay đổi rất nhiều. Trước kia anh không hay nói, vì cậu rất biết ăn nói, dẫn dắt câu chuyện, cùng lắm thì anh cũng chỉ là một người nghe tuyệt vời. Bây giờ anh có thể nhiệt tình giao tiếp với con gái, mặc dù cậu ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu họ đang nói cái gì. Tính cách của anh tương đối hướng nội, cho dù bây giờ là dân làm ăn cũng vẫn không thích những nơi đông đúc ồn ào, bây giờ lại rất thích bạn bè đến nhà chơi, chỉ cần người ta vừa khen con gái anh, cậu ở trong phòng bếp cũng có thể nghe thấy tiếng anh cười sang sảng.

Vốn dĩ cậu một lòng một dạ muốn nhận nuôi con trai, có một phiên bản của anh thì thật tuyệt. Kết quả anh lại muốn nuôi  con gái, nhưng được cái, mắt mũi mười phần giống anh, thông minh thì chưa biết phải đợi đến khi Hady vào lớp 1, nhưng tính cách thì có vẻ giống cậu hơn, sức sống tỏa ra bốn phía đó nha! Cái miệng chỉ ngậm vào lúc ngủ, còn tất cả thời gian còn lại đều há to, nếu không đang khóc không ngừng thì là ăn không ngừng, không phải đang cười thì chính là bi bô tập nói, tóm lại không thể không để ý đến con bé, phải ôm con bé, dỗ con bé, không thể bỏ nó xuống dù chỉ 5 phút. Anh thường ôm con bé đến khi tay bị chuột rút, không còn sức để chống nạng, cũng may nhà cậu bây giờ rất đông người, anh mệt còn có bố mẹ cậu tiếp sức.Đương nhiên cậu không tán thành như vậy, cậu nói không có chuyện gì mọi người bế con bé làm cái gì, nó khóc thì để cho nó khóc, khóc mệt sẽ tự thôi. Nhưng lời cậu nói không có tác dụng.Đối với cả nhà nội,nhà ngoại hay kể cả anh thì bây giờ công chúa của họ chỉ có Hady mà thôi, cậu nghĩ đến khi con bé biết nói chuyện, đòi sao trên trời thì chắc anh,nhà nội cùng với nhà ngoại cũng sẽ mở hội nghị nghiên cứu xem có khả năng nào hay không.Cậu có chút chua xót phát hiện, không chỉ có tâm tính của anh biến đổi, ngay cả bố mẹ ruột của cậu cũng vậy. Vì lúc cậu nhận nuôi Hady,khi đó cô bé chỉ mới 2 tháng tuổi, anh lo lắng muốn chết, anh đảm đương mọi việc đối nội đối ngoại. Còn cậu không phải làm bất cứ việc gì, kể cả đi làm, nhưng cũng bận....ăn và chơi.Còn sau khi con bé lớn được một chút thì sao? phải trông bé con, phải giảm cân, cũng không phải thiếu việc. Tóm lại, cậu không thích phương thức giáo dục quá mức nuông chiều của anh và ông bà nội,ngoại, còn họ càng ngày càng không vừa mắt cậu, ngược lại càng nhìn Ngọc Hải càng thích, là "có thành tựu sự nghiệp", "vừa quyết đoán vừa có trách nhiệm", "người chồng ưu tú người cha tốt"?!

Cậu không thể hiểu nổi, cậu bị bố mẹ quản lý đến năm cậu 23 tuổi, vì sao bây giờ cậu nhận nuôi con rồi, ngay cả quyền lợi quản lý con gái của mình cũng mất cơ chứ?

Nằm trong bồn tắm,  cậu thấy cơn tức đầy người, càng nghĩ càng ức, không nhịn được đạp anh một cái

Toàn:Anh nghĩ xem em có oan ko chứ?

Anh đang thỏa mãn nằm dựa vào cậu, hưởng thụ sự xoa bóp vai rồi lưng của cậu, bất thình lình bị đá một phát, cười khổ nói

Hải:Toàn,sao em còn ko ngoan bằng con gái của anh cơ chứ?

Cậu dùng mũi hừ một tiếng

Toàn:Con gái anh có thể dùng từ ngoan để hình dung ư? Anh cũng đâu có giống như người nói không có nguyên tắc? Em thấy con bé chính là yêu tinh chuyển thế đến trị anh.

Anh còn rất đắc ý nói

Hải:Anh luôn sẵn lòng

Toàn:ANH!!

Ngọc Hải cười to,Sau đó anh xoay người, khẽ vuốt ve gương mặt cậu

Hải:Không có em làm sao có HaDy,nếu như ko có em,chắc bây giờ anh vẫn vùi đầu vào công việc chẳng quan tâm đến mn xung quanh chứ đừng nói đến việc nhận nuôi con.Vì thế hai mẹ con em đều là kho báu của anh.Lúc còn nhỏ anh luôn nghĩ tại sao người khác đều có cha mẹ quan tâm lo lắng còn anh không có, vì sao những đứa trẻ khác có thể đi công viên có đồ chơi mà anh lại phải học rồi tập xử lý những vụ án. Nhưng bây giờ cái gì anh cũng có, trên có già dưới có trẻ, có vợ có con,có một gia đình ấm áp. Văn Toàn, có em anh mới có tất cả hạnh phúc này. Có mẹ con em, cố gắng của anh mới có ý nghĩa, sinh mạng của anh mới đầy đủ, nếu như trước đây anh còn oán hận, giờ anh chỉ thấy biết ơn, bởi vì tất cả những gì anh đã mất đi nay lại được bù đắp trọn vẹn.

Ngừng lại một chút, anh nhìn vào mắt cậu, nói từng chữ một

Hải:Anh là một người hạnh phúc.Anh yêu em

Cậu ôm anh thật chặ

Toàn: Em cũng vậy,cũng yêu em :)))

Anh cốc đầu cậu một cái rồi cả hai ôm nhau-một cái ôm đầy ấm áp.

-----------------------------------------------------------------------------------

END NGOẠI TRUYỆN 1

CÒN NGOẠI TRUYỆN 2 NỮA NHA MN!

Chap này mình lấy ý tưởng từ một bộ truyện khá hay mà mình từng đọc cách đây một hay hai năm gì đấy nha! bye bye mn nhaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro