Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái này..."

Phạm Bình Nguyên đáp, trông anh ấy có vẻ khó xử.

"Tôi đã nói chuyện lại với bà nhà tôi và bà ấy đã đồng ý rồi. Tôi hi vọng hai người có thể giúp con bé, ít nhất là hãy để nó được ra đi thanh thản."

"Liệu tôi có thể trang điểm theo cách mà tôi vẫn làm với phụ nữ không?"

Người đàn ông trông có vẻ không tình nguyện lắm nhưng vẫn gật đầu. Phạm Bình Nguyên quay sang nhìn Tạ Lưu An, thấy cậu ấy không nói gì mới mỉm cười với ông:

"Vậy thì chúng tôi không còn lí do gì để từ chối nữa rồi."

Nếu có thể giúp cô ấy thanh thản thì dù có bắt cậu đi bao xa, dỡ đồ rồi lại cất đi bao nhiêu lần cậu cũng cam lòng.

Những vết sẹo đáng sợ sau cuộc phẫu thuật dài ngày ấy vẫn còn. Phẫu thuật chuyển giới không phải là cứ đến thẩm mĩ viện là xong. Họ cần phải nói chuyện với nhà tâm lý học hoặc chuyên gia sức khỏe tâm thần, sau đó bước tới liệu pháp hormone. Cuối cùng, người đó sẽ được lựa chọn xem họ có phẫu thuật hay không và chỉ có 1/4 người chọn đi tiếp.

Hầu hết những người chuyển giới đều không sống quá 45 tuổi, sức khỏe của họ bị ảnh hưởng rất nhiều, và khi bước ra khỏi thẩm mĩ viện, những người đó có nguy cơ bị kì thị, bài xích bởi những người chung quanh. Những ngày tháng sau đó, những người phụ nữ chuyển giới dễ bị loãng xương, tiểu đường, gặp các bệnh về tim mạch, dễ xúc động, phải tiêm hormone giới tính suốt đời. Cô ấy đã rất quyết tâm mới hoàn thành hàng loạt cuộc phẫu thuật để sống thật với chính mình.

Đó là lí do vì sao, Tạ Lưu An cảm thấy khó chịu khi mọi người không tôn trọng cô.

"Lần này, em muốn tự thực hiện không?"

Phạm Bình Nguyên đưa con dao mà anh ấy vẫn thường dùng để rạch một đường trên xương đòn cho cậu. Tạ Lưu An thoáng do dự, cuộc cùng cậu vẫn nhận lấy nó. Cậu có khả năng ướp xác và phục dựng đối với các thi thể đơn giản mà không cần sự trợ giúp, suy cho cùng, thời gian học nghề của Tạ Lưu An trước đây lâu hơn anh rất nhiều, chỉ là cậu ấy hay lo lắng mà thôi.

"Đừng lo, anh luôn ở bên cạnh em."

Phạm Bình Nguyên vuốt lưng cậu ấy, Tạ Lưu An mới bình tĩnh lại, gật đầu với anh.

"Thực ra, đây cũng không phải lần đầu tiên."

Trong lúc Tạ Lưu An giữ dụng cụ cầm máu để đưa chất lỏng ướp xác đi khắp cơ thể cô, Phạm Bình Nguyên đang mát xa cho cô ấy. Anh ấy chủ động mở miệng:

"Hồi mới thực tập ở nhà tang lễ Eve, anh cũng gặp một cô gái như thế. Lúc đó anh khoảng 20 tuổi. Giới tính sinh học của cô ấy là nam nhưng bản thân cô ấy cảm thấy mình là nữ. Cô ấy không phẫu thuật chuyển giới, chỉ ăn mặc những thứ mà người ta cho rằng nó chỉ dành cho phụ nữ, và cô ấy cũng tự sát vì gia đình mình. Lúc anh tới, gia đình cô gái đó yêu cầu anh đưa con trai bọn họ trở về trạng thái "bình thường", anh đã cãi nhau với bọn họ rất lâu và bỏ về, ấm ức cả đêm."

"Sau này, khi nhà tang lễ Nirandr mới mở, anh cũng gặp một cậu trai có giới tính sinh học là nữ. Thực ra, con gái mặc đồ của con trai thì được gọi là tomboy nên ban đầu anh cũng không để ý lắm. Nhưng rồi anh thấy trên bàn cậu ta có lọ estrogen, progesterone dạng nén. Vậy nên anh đã hỏi gia đình cậu ta liệu anh có thể trang điểm cho cậu ấy giống như cách anh vẫn làm với đàn ông hay không? Và bọn họ đã từ chối."

Tạ Lưu An im lặng, lắng nghe anh ấy nói tiếp.

"Về sau anh nhận ra, từ chối và bị từ chối là cách anh dành sự tôn trọng cho những người đã khuất, cả gọi đúng cách xưng hô của họ nữa. Một người phụ nữ muốn được gọi như cách mọi người vẫn gọi đàn ông thì cũng chẳng mất gì khi gọi họ theo cách mà họ mong muốn. Rồi anh không còn cảm thấy ấm ức nữa, vậy nên em đừng lo lắng, em đã làm đúng."

Phạm Bình Nguyên mỉm cười, định đưa tay lên xoa đầu cậu nhưng nhận ra mình vẫn còn đang mát xa cho một người đã khuất nên đành thôi.

Đúng như những gì Tạ Lưu An đã nói khi hai người họ ở trên cầu, người hộ tang có thể làm những điều mà người khác không làm được.

Chỉ cần thành tâm thì dù có ở bên cạnh người âm cũng được phù hộ.

"Anh làm em cảm thấy em thật may mắn."

Tạ Lưu An bỗng bật cười.

"Tại sao?"

"Tại vì cách anh suy nghĩ rất giống em, nhưng anh nhẫn nại và can đảm hơn em nhiều. Anh luôn ở bên cạnh động viên em, cũng chẳng bao giờ chê em phiền. Anh tôn trọng người khác, biết nhiều, hiểu nhiều, cách anh nghĩ và cách anh xử lý mọi thứ cũng tốt hơn em. Nếu 6 năm trước người tới không phải là anh, có lẽ em đã không có ngày hôm nay. Em thích cách anh thấu hiểu và tôn trọng người khác."

Và thích cả chính con người anh nữa.

Phạm Bình Nguyên im lặng một hồi rồi mới cười:

"Được rồi, làm việc đi."

Tại sao anh lại bị rung động bởi lời nói của một đứa nhóc kém mình 5 tuổi, còn là nhân viên của mình vậy?

Tạ Lưu An cúi đầu xuống, không để ý đến vàng tai Phạm Bình Nguyên hơi đỏ lên. Lúc cậu ấy khen anh, Phạm Bình Nguyên cảm giác tim mình đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi.

"Anh Nguyên."

Tạ Lưu An bỗng gọi tên anh.

"Ừm?"

"Anh nghĩ người nhà của cô ấy có cảm thấy khó chịu với chúng ta không?"

"Chắc là có nhỉ? Nhưng đó không phải là thứ mà ta cần bận tâm lúc này, khách hàng của ta là cô ấy và ta sẽ làm theo nguyện vọng của người đã mất."

Phạm Bình Nguyên đáp. Có vẻ như Tạ Lưu An vẫn không phục lắm, thứ cậu ấy muốn không phải là sự thỏa hiệp mà là sự công nhận rằng những gì cậu ấy vừa nói là đúng, muốn gia đình cô gái kia trân trọng con mình chứ không phải vì đám tang mà chấp nhận qua loa.

Những người có tư tưởng lỗi thời ấy không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được.

Bên ngoài bỗng phát ra tiếng gõ cửa. Phạm Bình Nguyên đặt tay cô ấy xuống, chạy ra mở cửa. Người đứng bên ngoài vẫn là người đàn ông ban nãy, anh còn chưa hiểu ông ấy định làm gì, người đàn ông bỗng dúi vào tay anh một bộ tóc giả nữ dài quá vai.

Hoặc có lẽ anh đoán sai rồi.

Sau đám tang, hai người họ bí mật thu dọn đồ đạc trong phòng cô gái, chuẩn bị trở về nhà tang lễ. Người đáng nhẽ ra phải gặp bọn họ sau đám tang để bàn bạc nốt về các điều khoản đã đưa ra lại không thấy xuất hiện, đôi vợ chồng ấy đang ngồi bên cạnh cỗ quan tài của cô con gái, gục đầu xuống mà khóc.

"Họ sẽ ân hận cả đời."

"Thế không tốt sao?" Phạm Bình Nguyên nhẹ giọng: "Hai người đó đã phạm sai lầm rồi, không phải lỗi lầm nào cũng có thể sửa chữa. Ta chỉ được phép phạm sai lầm khi ta đủ khả năng gánh vác sai lầm ấy. Và bọn họ thì không kịp rồi, vậy nên cứ ân hận cả đời đi vì cuộc đời của đứa con bọn họ dứt ruột đẻ ra, bọn họ không trả được."

Phạm Bình Nguyên nói đúng, những gì cậu có thể làm cho cô ấy, cậu đã làm hết rồi, ngay cả khi không nhận được bất cứ thứ gì cũng chẳng sao.

Tạ Lưu An chất đồ lên xe, vươn tay đóng cốp lại.

"Anh ơi."

Từ sau căn nhà gỗ, một đứa nhỏ 7-8 tuổi ngượng ngùng nấp sau bức tường, rụt rè gọi cậu. Tạ Lưu An đã nhìn thấy nó, đứa bé ấy là cô nhóc tết tóc hai bên đi cạnh đôi vợ chồng già.

Thấy Tạ Lưu An nhìn mình, nó luống cuống, dúi vào tay cậu một bịch kẹo hoa quả và một cái bóp nhỏ màu hồng. Nó lấy hết can đảm, nói:

"Em tặng anh."

Tạ Lưu An ngẩn người một lúc, quay sang nhìn anh. Phạm Bình Nguyên bỗng cảm thấy buồn cười.

"Em ấy tặng em mà, em nhìn anh làm gì?"

"Em tặng anh sao?"

"Đúng vậy." Con bé lắp bắp, khuôn mặt đỏ ửng: "Cảm ơn anh...đã giúp chị gái em. Chị ấy ở trên thiên đàng sẽ rất vui."

"Đó là điều anh nên làm mà. Những thứ này anh không nhận đâu." Tạ Lưu An mỉm cười bất đắc dĩ, xoa đầu con nhỏ.

"Không được! Chị em đã sống rất khổ sở rồi, anh là người đầu tiên tôn trọng chị ấy, nếu chị ấy ở đây, chắc chắn chị ấy cũng sẽ tặng anh quà thôi."

Trong suy nghĩ của trẻ con, cứ được yêu quý là sẽ có quà.

Tạ Lưu An im lặng một lúc, cười:

"Anh không phải người đầu tiên, người đầu tiên là em mới đúng. Anh sẽ nhận túi kẹo. Tạ Lưu An cầm lấy cái túi ni lông từ tay nó: "Còn tiền thì không, em nên giữ lại chúng để sau này mua những gì em thích."

Đứa nhỏ ấy có vẻ không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, còn vẫy tay chào hai người họ. Lần đầu tiên cậu từ chối một gia đình cũng là lần đầu tiên cậu được cảm ơn. Tận tới lúc trèo lên xe rồi, mặt Tạ Lưu An mới bắt đầu đỏ ửng như gấc chín.

Cậu ấy cũng chẳng khác gì một đứa trẻ.

Đi được 20 phút mà Tạ Lưu An đã ăn hết 3 cái kẹo rồi, nom vô cùng thỏa mãn. Phạm Bình Nguyên nhìn một lúc cũng phải bật cười, hỏi:

"Nó ngon tới mức đó sao?"

"Một phần thôi, cái quan trọng là sức mạnh của tình thương nha."

Tạ Lưu An không nhìn Phạm Bình Nguyên, bắt đầu bóc cái thứ tư.

"Chịu em rồi, em không định để bụng ăn trưa à?"

"Bụng em rộng lắm, ăn bao nhiêu cũng không no nổi đâu."

"Chẳng phải em-"

Đang nói, Phạm Bình Nguyên bỗng dừng lại bởi Tạ Lưu An không ăn viên kẹo thứ tư mà lại nhét nó vào miệng anh. Trong phút chốc, đại não anh trống rỗng như vừa lọc bộ nhớ.

"Ngọt."

"Đúng rồi, kẹo hoa quả mà làm sao không ngọt được."

Tạ Lưu An hí hửng thu tay về, bọc tiếp viên kẹo tiếp theo.

Không, ý anh không phải thế.

Phạm Bình Nguyên cảm giác từ sau hôm bị cô gái tự sát dưới sông kia dọa cho một vố, tim của anh đập không được ổn định cho lắm. Đây là lần thứ 2 chỉ trong một ngày rồi và thậm chí anh còn buột miệng nói ra một câu chẳng có chủ vị gì nữa.

Phạm Bình Nguyên nghĩ mình có bệnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro