Chương 29: Đâm Văn Minh Ngọc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Bất Phàm những tưởng những ngày tháng sắp tới hắn sẽ được an nhàn, tự do tự tại nhưng không nghĩ là còn chưa kịp nghỉ ngơi đến ngày thứ hai thì hệ thống đã giao nhiệm vụ.

"Hệ thống thân yêu xin được giao nhiệm vụ.

Giành hạng nhất ở Chúc Tiên đại hội.

Phạt: truyền tống về thế giới thực.

Thưởng: tan băng OOP, tự tạo tình tiết cho cốt truyện trở về sau."

...Mẹ nó cứ dọa truyền tống hắn trở về thế giới thực có gì vui không hả, hệ thống chết bầm này! Thẩm Bất Phàm vừa rủa vừa nghĩ, một điều mà hắn từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến.

"Ta đã mở ra bàn tay vàng nghịch thiên rồi có đúng không?"

"Sao có thể."

....Hắn đã ngủ với Văn Minh Ngọc rồi, sao lại không thể, chẳng lẽ Văn Minh Ngọc lừa hắn, hai người đêm đó thực chất không có xảy ra chuyện gì! Thẩm Bất Phàm gân cổ gào lên, hệ thống liền đáp lời.

"Bàn tay vàng của ký chủ và Văn Minh Ngọc không liên quan gì cả."

"Lần trước là mi nói ngủ với Văn Minh Ngọc thì sẽ mở!"

"Đùa thôi."

.......?!

Mẹ nó hệ thống lừa đảo, hệ thống một sao! Hắn muốn trả hàng! Nếu như lần đó hắn thật sự vì muốn mở ra bàn tay vàng mà đi ngủ với Văn Minh Ngọc thì toi hắn rồi, nhưng cuối cùng hắn vẫn là đã ngủ với y...

"Kể từ bây giờ xin ký chủ hãy chăm chỉ luyện tập để theo kịp Thẩm Bất Phàm trong nguyên tác nếu không khi đến đại hội Chúc Tiên bị đánh thành đầu heo hệ thống xin không chịu trách nhiệm."

...Mẹ nó, quá đáng!

Thẩm Bất Phàm âm thầm khóc trong lòng, hắn đọc pháp quyết triệu Vô Ảnh kiếm ra, hắn vẫn chưa nhỏ máu nhận chủ với kiếm linh này nữa. Lỡ có một ngày Vô Ảnh kiếm nhìn thấy người nào vượt trội hơn hắn thì liệu có bỏ hắn chạy theo người khác hay không? Nếu là trong nguyên tác thì Thẩm Bất Phàm tin chắc Vô Ảnh kiếm sẽ không bỏ hắn nhưng cái thế giới được hệ thống cải biên này thì cái giống gì cũng có thể xảy ra được, Văn Minh Ngọc còn có thể cong thì hắn cái gì cũng dám tin là sẽ xảy ra.

Nghĩ vậy nhưng Thẩm Bất Phàm lại chỉ tùy tiện cầm kiếm chém vài đường chứ không có cắt tay nhỏ máu gì hết. Thẩm Bất Phàm yêu quý cái mạng của mình như vậy, mà Vô Ảnh kiếm lại ở trong hang hốc mấy trăm năm ai biết được là có sạch sẽ hay không, nhỡ đâu cắt một phát nhiễm trùng chết thì cũng không biết trách ai. Dù sao mạng sống vẫn là quan trọng nhất, không phải là hắn sợ đau, là hắn sợ nhiễm trùng, ha ha!

Hắn dựa vào ký ức của Thẩm Bất Phàm nguyên bản đánh vài đường kiếm, hắn từ lúc xuyên qua đến giờ không có tập luyện cho nên động tác không mấy thuần thục, lúc thì lực quá mạnh làm đổ cả một gốc cây lớn, lúc lại quá nhẹ cả một cành cây còn không đứt. Hắn luyện một hồi cuối cùng cũng làm chủ được kha khá lực đạo thì mồ hôi đã đổ ròng ròng ướt cả y phục.

- Tiểu Phàm.

Từ phía xa Trang Thu Vũ đi tới, trên tay y cầm một khay đựng thức ăn.

- Ta biết đệ ở sau núi luyện tập chưa có ăn gì nên ghé nhà bếp rồi đem tới cho đệ. Ăn đi cho nóng.

- Nghỉ một chút đã.

Thẩm Bất Phàm thở hồng hộc nằm ngửa ra đất, Trang Thu Vũ thấy vậy liền lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt hắn.

- Vũ huynh, huynh và Cát Lĩnh Nam rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?

Động tác lau mồ hôi của Trang Thu Vũ dừng lại, y siết chặt tay như muốn đem khăn tay bóp nát. Từ lúc Thẩm Bất Phàm từ thôn Hồng Ký trở về đến giờ đã qua nữa tháng, hắn cũng ít có gặp Trang Thu Vũ, mỗi lần hỏi về y thì đều được biết y lại đi tìm Cát Lĩnh Nam đánh nhau. Trang Thu Vũ là một người không thích gây sự, chắc chắn là Cát Lĩnh Nam đã làm ra chuyện gì đó khiến cho y phải giận dữ lâu như vậy.

- Không có gì... Tiểu Phàm..!

- Sao thế?

Thẩm Bất Phàm quay mặt nhìn, Trang Thu Vũ ít khi bày ra vẻ mặt không vui nhưng lúc này trên mặt y lại là bộ dạng thống khổ không gì nói nổi. Trang Thu Vũ bất ngờ kéo tay hắn ngồi dậy, không nói không rằng ôm lấy hắn.

- Vũ huynh..

- Để yên một lúc!

Thẩm Bất Phàm cũng không có đẩy Trang Thu Vũ ra, hắn vỗ vỗ lưng y.

- Được, được mà. Huynh có tâm sự gì thì cứ nói với ta.

- Không sao đâu, chỉ là.. lâu không gặp ta có chút nhớ đệ.

- Ta cũng nhớ huynh.

Lời muốn nói còn chưa nói tiếp thì âm thanh của hệ thống đã đùng đùng vang lên.

"Giá trị đi tìm chết của ký chủ đã vượt mức!

Giá trị đi tìm chết của ký chủ đã vượt mức!

Không thể tra ra số liệu, chúc ký chủ bình an!"

Cùng lúc đó hắn cũng thấy Văn Minh Ngọc đang đi tới, trên tay cũng là một khay đựng đồ ăn. Thẩm Bất Phàm giật mình đẩy Trang Thu Vũ ra, phủi người đứng thẳng dậy. Văn Minh Ngọc đi tới, nhướng mày nhìn hắn rồi lại liếc mắt nhìn Trang Thu Vũ một cái, điệu bộ khinh khỉnh vô cùng đáng ghét.

- Ta còn tưởng là Thẩm sư đệ luyện võ cực nhọc không nghĩ lại là ở nơi này ôm ôm ấp ấp, gian díu tư tình.

Thẩm Bất Phàm trợn mắt quát.

- Huynh bị điên sao?

Trang Thu Vũ lại mắng.

- Câm cái miệng không sạch sẽ của ngươi lại.

Văn Minh Ngọc chỉ nhếch mép cười như có như không.

- Ta không sạch sẽ, ha, Trang thiếu hiệp, Cát Lĩnh Nam vẫn còn đang chờ ngươi về bồi đấy.

- Ngươi..!

Trang Thu Vũ triệu kiếm đánh tới, lần này không phải là với Cát Lĩnh Nam mà là với Văn Minh Ngọc. Hai người đánh nhau thành một đoàn đem cả một góc rừng xới tung lên. Trang Thu Vũ tuy là anh tài luyện võ nhưng so với Văn Minh Ngọc đã có được Minh Nguyệt kiếm thì lại thua xa, chẳng qua bao lâu đã bị Văn Minh Ngọc đá văng xuống đất, máu miệng hộc ra.

- Thu Vũ!

Thẩm Bất Phàm chạy lại đỡ lấy, hắn nhanh tay nhét vào miệng Trang Thu Vũ đan dược trị thương còn truyền nội lực cho y.

- Văn Minh Ngọc! Huynh nổi điên cái gì!

- Là hắn đánh ta trước.

- Huynh... Mẹ nó đúng là đồ điên! Ta đã nghĩ huynh thật sự đã thay đổi không ngờ vẫn là thói cũ chỉ thích bắt nạt người khác!

- Ngươi...

Thẩm Bất Phàm không nói nữa cõng Trang Thu Vũ trên lưng, hắn phải nhanh chóng đem y đi trị thương, một đá vừa rồi của Văn Minh Ngọc hẳn là đã dùng hơn bảy thành công lực. Văn Minh Ngọc là muốn giết Trang Thu Vũ luôn hay sao chứ!

Văn Minh Ngọc nhìn Thẩm Bất Phàm cõng Trang Thu Vũ đi mà hai tay siết lại, giỏ đồ ăn vẫn luôn được y giữ cẩn thận cũng bị ném luôn xuống đất đổ tan tành.

Thẩm Bất Phàm không biết là chuyện gì đang xảy ra. Sau khi Trang Thu Vũ bị thương nặng được hắn đưa đến dược phòng chữa trị thì bên ngoài lại có tiếng đánh nhau, lần này là Cát Lĩnh Nam và Văn Minh Ngọc. Dĩ nhiên vẫn là Văn Minh Ngọc thắng, Cát Lĩnh Nam bị đánh cho hộc một miệng máu vẫn hung hăng mà đánh. Hai người này đáng lẽ ra phải là huynh đệ tình như thủ túc mới phải.

Trang Thu Vũ được chữa trị kịp thời cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng kỳ lạ hơn là Cát Lĩnh Nam đã không còn đánh nữa, cũng không còn thô lỗ như vừa rồi. Lúc y vào thăm nom Trang Thu Vũ thì Thẩm Bất Phàm còn loáng thoáng nghe được y và Văn Minh Ngọc nói giao ước cái gì đó. Không đánh nhau nữa thì tốt, nhưng sao hắn vẫn cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

- Ở đây đã có Cát Lĩnh Nam rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi.

Văn Minh Ngọc ngồi ở bàn rót trà uống, bộ dạng ung dung, Cát Lĩnh Nam cũng chen vào giành chỗ ngồi của Thẩm Bất Phàm.

- Đúng vậy, có ta rồi ngươi còn lo cái gì chứ, ngươi còn lo ta sẽ hại y sao?

- Nhưng ngươi mà Thu Vũ ca có xích mích!

Thẩm Bất Phàm dùng dằn không chịu đi, Cát Lĩnh Nam lại nói.

- Chỉ là vì ta ở trong Tích Kiếm sơn giành mất kiếm y thích mà thôi.

- Chỉ như vậy?

- Chỉ như vậy.

Cát Lĩnh Nam nói như đinh đóng cột. Thẩm Bất Phàm thấy vậy cũng không nói nữa, dù gì hắn cũng đã nhiều lần tận mắt thấy Cát Lĩnh Nam đối xử với Trang Thu Vũ vô cùng tốt. Hắn đứng lên nhường chỗ.

- Huynh ấy tỉnh lại phải nói cho ta biết.

Thẩm Bất Phàm nhìn người đang bất động nằm trên giường mà thấy chua xót vô cùng, khuôn mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc giống như là một người chết. Hắn đi ra, mắt không buồn nhìn Văn Minh Ngọc mà bỏ đi luôn, hắn tức giận, thật sự tức giận. Văn Minh Ngọc thấy hắn đi cũng đứng dậy đi theo.

Y đi theo hắn cả một đoạn đường nhưng cũng không nói gì, mãi cho đến khi hắn đi tới phòng mình vẫn nhìn thấy y không có ý định dừng lại liền quay lại mắng.

- Huynh rốt cuộc là muốn cái gì đây hả?

Văn Minh Ngọc không nói gì mà nắm lấy tay Thẩm Bất Phàm, một tay áp lên gáy hắn kéo hắn sát lại gần.

- Văn Minh Ngọc!

Thẩm Bất Phàm tức giận hét lên nhưng những lời sau đó cũng đã bị nuốt xuống, Văn Minh Ngọc giống như một con sói hung hăng mà hôn hắn, tay y siết chặt cổ tay hắn không cho kháng cự. Thẩm Bất Phàm bị hôn đến không thở nổi, Văn Minh Ngọc rốt cuộc là phát điên cái gì, hắn mới là người nên tức giận mới đúng, nghĩ vậy hắn càng vùng vẫy mạnh hơn.

- Ngươi...

Văn Minh Ngọc liếm môi, trên đôi môi mỏng màu hồng nhạt của y vẫn còn lưu lại vết răng bị cắn cho chảy máu. Thẩm Bất Phàm hung hăng trợn mắt.

- Huynh tức giận cái gì chứ! Ta mới là người nên tức giận không phải sao?

- Tại sao ngươi phải giận?

- Huynh đánh Thu Vũ huynh ra như vậy, ta có thể không giận mà được sao?

- Hắn đáng bị như vậy.

- Đúng rồi, đại sư huynh như huynh nói gì không được. Huynh chướng mắt ai thì đánh người đó, ta cũng không có quyền gì để giận huynh.

Thẩm Bất Phàm dùng dằn kéo tay ra lại không thể được, cuối cùng lại bị Văn Minh Ngọc kéo vào luôn trong phòng. Y không phản bác lại lời hắn nói mà ném hắn lên giường, hai tay chống hai bên đầu hắn. Thẩm Bất Phàm nhìn sự tình như vậy liền biết không tốt mà hét lên.

- Huynh muốn làm gì!

- Ta muốn làm gì chẳng phải trong lòng ngươi hiểu rõ nhất sao?

Hắn đương nhiên biết Văn Minh Ngọc muốn làm gì, nhưng hắn lại không muốn. Thẩm Bất Phàm vùng vẫy đạp lên bụng Văn Minh Ngọc, một đạp này nếu là hắn nhận phải thì đã sớm khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

- Buông ta ra!

- Tại sao Trang Thu Vũ ôm ngươi thì được, còn ta ôm ngươi lại không muốn!

- Không giống!

- Không giống cái gì? Không giống ở chỗ ngươi thích hắn nhưng không thích ta sao?

- Huynh đúng là bị điên!

Văn Minh Ngọc đột nhiên bóp miệng hắn, y cúi xuống sát mặt hắn, hôn lên mí mắt của hắn.

- Đúng, ta điên, ta đúng là điên rồi. Vì ngươi thích người khác mà ta điên rồi!

- Ta không có!

Thẩm Bất Phàm né mặt muốn tránh, Văn Minh Ngọc lại bóp mạnh hơn, quai hàm giống như bị bóp nát. Y thấp giọng.

- Trang Thu Vũ sẽ không thích ngươi!

Thẩm Bất Phàm không thể trả lời, miệng bị bóp đau đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.

- Ngươi có biết tại sao không, bởi vì thân thể của hắn đã sớm bị Cát Lĩnh Nam giày vò, một chút trong sạch cũng không còn lại để mà cho ngươi.

Thẩm Bất Phàm trợn mắt, hắn cố gắng thoát ra thì Văn Minh Ngọc lại càng giữ chặt, y lại hôn lên tai hắn, thổi hơi vào.

Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao Trang Thu Vũ lại cùng Cát Lĩnh Nam đánh nhau, là vì Cát Lĩnh Nam đã vấy bẩn y có đúng không? Văn Minh Ngọc đã sớm biết nhưng lại không nói cho hắn biết.

Qua một lúc Văn Minh Ngọc rốt cuộc buông tay, y hai tay không chút lưu tình xé áo Thẩm Bất Phàm ra, y hôn lên cổ hắn, hôn một lượt xuống xương quai xanh của hắn.

- Văn Minh Ngọc! Nếu huynh còn ép ta, ta sẽ.. sẽ..

- Ngươi sẽ làm sao?

- Ta sẽ giết huynh!

Văn Minh Ngọc nghe thấy vậy liền cười, ngón tay bắt đầu du tẩu trên ngực hắn, vân vê lên khỏa thù du màu hồng nhạt của hắn.

- Ta không đùa huynh, Văn Minh Ngọc, nếu huynh không dừng lại, ta sẽ làm thật!

- Ngươi thật sự ghét ta như vậy thì cứ làm gì ngươi muốn.

Văn Minh Ngọc cúi xuống muốn hôn, Thẩm Bất Phàm bị chọc tức liền kêu lên.

- Vô Ảnh, đến!

Lời Thẩm Bất Phàm vừa dứt thì Vô Ảnh kiếm từ trong túi không gian bay ra, vô cùng chuẩn xác từ phía sau đâm vào ngực Văn Minh Ngọc. Kiếm đâm xuyên qua cơ thể y, chỉ còn cách chưa đến một ngón tay là đâm trúng mặt hắn. Máu của Văn Minh Ngọc nhỏ lên mặt hắn, từng giọt, từng giọt, chưa qua bao lâu đã làm cho mặt hắn chỉ còn lại máu.

- Minh Ngọc..!

Thẩm Bất Phàm vội vàng rút kiếm ra, Văn Minh Ngọc hai tay chống hai bên đầu hắn, ánh mắt mờ mịt.

- Ngươi quả nhiên... ghét ta như vậy.

Văn Minh Ngọc nhếch mép cười nhàn nhạt, khóe miệng chảy ra một vệt máu, rồi y cũng không nhìn hắn nữa bước xuống giường bỏ đi.

- Minh Ngọc! Ta không phải cố ý.

Hắn chỉ là muốn lấy kiếm ra dọa Văn Minh Ngọc một chút nhưng mà lại không làm chủ được lực đạo cho nên mới đâm trúng y. Nhưng Văn Minh Ngọc lại không nghe y nói, y vung tay tạo ra một lôi kết giới không cho Thẩm Bất Phàm chạy theo.

- Minh Ngọc!

Thẩm Bất Phàm mắt nhìn thấy Văn Minh Ngọc đã đi xa, máu chảy thành vệt dài trên mặt đất, y sẽ... không chết chứ. Văn Minh Ngọc sẽ chết sao, Văn Minh Ngọc... hắn không muốn. Lồng ngực hắn đau quá! Hắn từ lúc nào đã để tâm đến Văn Minh Ngọc như vậy, hắn thì ra, cũng có để y ở trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro