Chương 32: Thẩm Bất Phàm Nguyên Tác!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không được!

Không đợi Cát Diệu Chi nói thêm gì thì Cát Phục Dao đã đứng lên, y nắm lấy cổ tay Cát Diệu Chi, giọng điệu hung dữ có thừa.

- Trước đây ngươi là vì chất độc kia mới không khống chế được, ta sẽ không truy cứu. Từ giờ trở về sau một người cũng không cho ngươi đụng, tuyệt đối không!

- Ngươi cũng biết là ta có độc trong người, cần gì phải ép ta!

- Ngươi muốn nam nhân, ta bồi ngươi.

Cát Phục Dao vừa nói xong thì vung tay làm cho mọi thứ xung quanh tối lại, trong chớp mắt mang Cát Diệu Chi đi mất.

- Này... Dị Tâm quả.. Khoan đã!

Thẩm Bất Phàm có gọi cũng không ai nghe, đám đệ tử cũng giải tán đi chỉ có Bạch tiên sinh đi tới đưa tay mời.

- Ta đưa các ngươi đến khách phòng nghỉ ngơi đợi khi thánh chủ xong việc sẽ đưa các ngươi đi hái Dị Tâm quả.

Còn có thể làm khác được sao, Thẩm Bất Phàm cùng Lý Tư Mẫn và Thẩm Mộc Miên đi theo Bạch tiên sinh còn Cát Lĩnh Nam đi theo nữ nhân ăn mặc hở hang kia có an bài khác. Dù sao cùng là người trong tộc Cát Lĩnh Nam cũng không quá lo sợ.

Thẩm Bất Phàm ở lại Yên Hoa thánh tộc nghỉ ngơi được tiếp đón hết sức chu đáo, đồ ăn cũng không thiếu, sự việc xảy ra ở đây hoàn toàn không giống với nguyên tác, mọi thứ không đến nổi quá khó khăn. Hắn nằm trên giường tay nắm chặt miếng ngọc khắt chữ "Minh" kia, Văn Minh Ngọc hiện giờ ra sao, vết thương có nặng thêm hay không, liệu có chờ được hắn trở về hay không? Mỗi một suy nghĩ đều nghĩ tới y, càng nghĩ lại càng thấy thích y thêm một chút, đau lòng thêm một chút.

- Lo lắng vậy sao, tình cảm cũng thật sâu đậm.

Thẩm Bất Phàm giật mình ngồi dậy. Thẩm Mộc Miên từ lúc nào đã ngồi dựa trên cửa sổ, y không nhìn hắn, ánh mắt du đãng nhìn lên bầu trời.

- Miên Miên, đệ lại làm sao rồi?

- Nhìn thấy ngươi là ta khó chịu.

"Miên Miên à, đại ca à, là ngươi tự vào phòng ta tìm rắc rối a!" Thẩm Bất Phàm suy nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy Thẩm Mộc Miên này đúng là có bệnh, không chỉ bệnh mà còn bệnh rất nặng, có phải là nỗi đau mất người thân đã làm cho y bị điên rồi có đúng không?

- Ngươi, khi ta không cho phép thì không được yêu một người nào, nam nhân lại càng không?

Mẹ nó, bị điên sao? Việc hắn yêu ai liên quan gì đến y chứ, cấm cái rắm!

- Đệ bị gì vậy? Ta biết là đệ hận ta nhưng chuyện của ta ta tự quyết định.

- Đây không phải là chuyện của ngươi.

Thẩm Bất Phàm lúc này tức giận không có chỗ trút, Thẩm Mộc Miên này đang nói linh tinh cái gì vậy?

- Ngươi cảm thấy bản thân có thể thay thế được Thẩm Bất Phàm thật sự sao? Một ngày nào đó ta nhất định đem linh hồn của ngươi tách ra.

Thẩm Bất Phàm hai chân run run đứng không vững, Thẩm Mộc Miên biết hắn không phải là Thẩm Bất Phàm, tại sao y lại biết. Rồi hắn lại liếc mắt nhìn Sát Phạt kiếm trên hông của y, chẳng lẽ, Thẩm Mộc Miên... đang mang linh hồn của Thẩm Bất Phàm nguyên tác?

- Đệ là...

- Ta là ai thì ngươi cũng đã nghĩ ra rồi, nếu vậy tốt nhất quản cho tốt thân thể đó đừng để đến khi ta chưa kịp tách linh hồn ra thì ngươi đã chết rồi. Cũng đừng đem thân thể đó làm ra chuyện bại hoại gì, nếu không đừng trách ta độc ác.

Nói rồi Thẩm Mộc Miên nhảy xuống cửa đi mất, hắn nhìn theo bóng dáng thiếu niên đang mang một linh hồn khác đó rời đi. Hắn đã có thể xác định được y chính là Thẩm Bất Phàm trong nguyên tác hắn viết, dù không biết là tại vì sao y lại vào được thân xác của Thẩm Mộc Miên nhưng mà mọi chuyện đã quá rõ ràng. Hắn nên làm gì mới tốt đây, thân thể này không phải là của hắn, Thẩm Mộc Miên sẽ rất sớm đòi lại, ngay cả Sát Phạt kiếm y cũng rút ra được thì thân thể này cũng không là gì.

Thẩm Bất Phàm nằm bất động trên giường, hắn cứ vậy suy nghĩ mãi, viên ngọc khắc chữ "Minh" ở trong tay cũng bị hắn nắm đến ướt. Văn Minh Ngọc, hắn thật sự không có duyên với y, hắn cũng hiết rõ người mà y yêu là Thẩm Bất Phàm nguyên tác. Nếu Văn Minh Ngọc biết được hắn không phải là Thẩm Bất Phàm thật sự, nếu y biết Thẩm Mộc Miên mới là Thẩm Bất Phàm y yêu vậy thì y cũng sẽ đem linh hồn của hắn cưỡng chế lấy ra, đem Thẩm Bất Phàm thật sự quay trở về. Một ngày nào đó, hắn sẽ chỉ là người dư thừa, à không, là một linh hồn dư thừa không có nơi nào chứa đựng.

Hắn khóc, đây là lần đâu tiên trong đời hắn khóc vì một người, ngoại trừ cha mẹ ra thì Văn Minh Ngọc là người mà hắn trân trọng nhất, là người mà hắn muốn giữ lại ở trong lòng nhất. Thời gian không lâu nhưng Văn Minh Ngọc đã từng chút từng chút một đi vào trái tim của hắn, gặm nhắm xương tủy của hắn, y không chút lương tâm nào khắc tên mình lên nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng hắn. Để hắn yêu, để hắn thương, rồi lại để hắn không còn cách nào khác lựa chọn rời xa.

- Minh Ngọc, Minh Ngọc à..

Hắn làm sao có thể có lựa chọn khác, thay vì để một ngày tình cảm càng dấn sâu hắn nên lui lại một bước. Hắn cũng không thể lừa gạt Văn Minh Ngọc được, vốn dĩ nghĩ đã có thể lấy thân phận của Thẩm Bất Phàm mà chiếm khứ một chút tình cảm của y, ảo mộng một chút hương vị ái tình có y bên cạnh, nhưng mà, không thể nữa. Đợi khi Văn Minh Ngọc tỉnh lại hắn sẽ xem như y chưa từng nói ra tình cảm kia, dứt khoát xem như chưa từng động lòng. Cho dù y đau lòng, hắn biết, nhưng hắn đã không thể...

Thẩm Bất Phàm ở lại Yên Hoa thánh tộc đợi được đến khi Cát Diệu Chi trở ra thì đã là bốn ngày sau, hắn ngay lập tức cùng y đi hái Dị Tâm quả, cũng dùng tốc độ đi đường nhanh nhất để trở về Cao Sơn. Thực lực của Văn Minh Ngọc rất tốt nhưng không có nghĩa là y muốn cầm cự bao nhiêu cũng được, đâm vào ngực y là Vô Ảnh kiếm mạnh nhất thiên hạ nếu là người khác chỉ sợ là đã sớm chết rồi.

Bên trong phòng các trưởng lão đóng kín cửa, Thẩm Bất Phàm ở bên ngoài chốc chốc lại nhận mệnh đi lấy nước ấm, mỗi lần thau nước được đưa ra toàn là máu. Văn Minh Ngọc có làm sao hay không, hắn càng nghĩ càng thấy mơ hồ, ngay cả bước đi cũng không vững.

- Tiểu Phàm, đệ đừng có đi đi lại lại nữa có được không?

Người nói là Trang Thu Vũ, nội thương của y đã khỏi hiện tại cũng đang ở trước dược phòng cùng hắn chờ đợi. Lý Tư Mẫn lại nói.

- Sẽ không sao đâu, Minh Ngọc sư huynh rất kiên cường.

Thẩm Bất Phàm gật đầu, nhưng hắn vẫn không thể nào ngừng lo lắng. Trong nguyên tác thì Lý Tư Mẫn cũng trải qua thập tử nhất sinh như vậy cho nên Văn Minh Ngọc trong đó cũng không có tốt đẹp gì.

Qua đi bảy ngày, Thẩm Bất Phàm cứ như vậy ăn uống qua loa rồi lại đứng trước cửa dược phòng chờ đợi, đêm thứ bảy rốt cuộc cũng tới. Cửa phòng mở ra, Lang trưởng lão trán đã ướt một tầng mồ hôi.

- Lang trưởng lão, như thế nào rồi?

- Đã thành công rồi, ta và các trưởng lão trong mấy ngày qua luôn không ngừng củng cố nội lực của Minh Ngọc, qua vài canh giờ sẽ tỉnh lại.

Thẩm Bất Phàm không biết nên nói gì, hắn cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì, Văn Minh Ngọc không bị làm sao chính là điều mà hắn luôn mong mỏi trong mấy ngày qua. Hắn cứ như vậy chạy vào trong, ngồi xuống bên giường nhìn ngắm dung nhan nhợt nhạt của y.

- Tiểu Phàm, huynh đã mệt mỏi nhiều ngày rồi, nên về nghỉ ngơi đi thôi.

Hắn lắc đầu, chưa nhìn thấy Văn Minh Ngọc tỉnh lại hắn sao có thể yên tâm mà ngủ. Hắn thật vui, cũng thật lo sợ, hắn sợ nhất chính là ánh mắt của y nhìn hắn sẽ giống như lúc y rời đi. Đau lòng, phẫn hận, lại càng tuyệt vọng hơn cả, hắn là người mà y yêu, hắn cũng là người đã đâm kiếm vào tim của y, như vậy, Văn Minh Ngọc sẽ chịu được sao? Nếu là hắn hắn chắc chắn không chịu được, nếu Văn Minh Ngọc lạnh nhạt với hắn, hắn nhất định không chịu được. Nhưng nếu Văn Minh Ngọc đối tốt với hắn, hắn sẽ không nỡ rời xa y, cái gì hắn cũng muốn nhưng cái gì hắn cũng không muốn. Thẩm Bất Phàm giống như rơi vào trong hố sâu, càng vùng vẫy lại càng bị nhấn chìm.

Bàn tay Văn Minh Ngọc ở trong tay Thẩm Bất Phàm khẽ động, y nhíu mày một cái mở mắt ra, rơi vào mắt y đầu tiên là bộ dạng lo lắng của hắn. Văn Minh Ngọc chỉ nhìn một chút rồi lại nhìn quanh phòng, Cát Lĩnh Nam, Trang Thu Vũ còn có Lý Tư Mẫn.

- Minh Ngọc, huynh tỉnh rồi!

Văn Minh Ngọc chỉ nhìn Thẩm Bất Phàm một cái rồi nhắm mắt lại, nhắm rồi lại mở ra, tay ở trong tay hắn y cũng rút ra.

- Ta cũng đâu có chết, bộ dạng các ngươi giống như chó nhà có tang như thế làm gì?

Văn Minh Ngọc vừa mở miệng liền chửi, đây mới đúng là y, Văn Minh Ngọc tỉnh lại rồi, thật sự đã tỉnh dậy, vậy là hắn không có đang nằm mơ, Thẩm Bất Phàm run run như muốn rơi nước mắt.

- Ngươi, Thẩm Bất Phàm, cứ nắm tay ta làm gì? Bị điên sao!

Thẩm Bất Phàm không nghĩ tới hắn vừa mới đụng tới tay Văn Minh Ngọc thì y đã rút ra, ánh mắt của y sáng trong giống như, giống như là.....

- Minh Ngọc, huynh... huynh có biết là tại vì sao mà huynh lại bị thương hay không?

Văn Minh Ngọc ôm đầu nhớ lại sau đó lắc lắc hai cái.

- Mơ hồ như vậy, ta không nhìn thấy mặt người kia, cũng không biết là tại sao mà hắn lại triệu kiếm đâm ta.

- Huynh không nhớ gì sao?

- Nhớ chuyện gì, Thẩm Bất Phàm ngươi nổi điên cái gì?

Thẩm Bất Phàm không nói, Văn Minh Ngọc chính là trong cơn thập tử nhất sinh đó lựa chọn quên đi ký ức đau thương nhất đó chính là mọi thứ thuộc về hắn. Y chỉ biết y vô cùng ghét hắn, chỉ như vậy thôi.

Như vậy cũng tốt, còn hơn là để y nhớ lại sự tình ngày hôm đó làm y đau lòng đến như thế nào. Vậy cũng tốt, nếu Văn Minh Ngọc không phiền đến Thẩm Bất Phàm thì hắn cũng sẽ sớm quên đi đoạn tình cảm kia. Đợi đến một ngày Thẩm Mộc Miên đem linh hồn của hắn tách ra, hắn sẽ không còn dính líu gì tới thế giới này nữa.

Văn Minh Ngọc dưỡng thương mất nửa tháng thì thời điểm Chúc Tiên đại hội đã cận kề. Bởi vì y vừa mới bị thương cho nên công cuộc sắp xếp cho đệ tử đi thi đấu giao lại cho Tần Lệ Dung. Văn Minh Ngọc không phải là thương thế không thể tập luyện, chỉ là không biết tại sao y mỗi lần tập luyện đều không thể quá sức được đến một khắc, mỗi lần y vận công lực đánh được một lúc liền cảm thấy sinh lực giống như bị rút cạn, đến thở cũng không thở nổi.

- Minh Ngọc sư huynh, huynh không cần gắng sức. Với công phu của huynh hiện tại thì một khắc cũng đủ rồi để huynh đánh bại người khác rồi.

- Sao có thể, ta không muốn! Ta không muốn trở thành phế vật như thế này!

Văn Minh Ngọc siết chặt nắm tay đấm xuống đất, mu bàn tay bị y đấm cho chảy máu, da thịt tróc ra vô cùng dữ tợn. Thẩm Bất Phàm chạy tới nắm lấy cổ tay y, dùng một chút sức liền dừng y lại được, Văn Minh Ngọc sao lại giống như không có chút nội công nào?

- Huynh phải từ từ, Lang trưởng lão vẫn đang tìm phương pháp chữa trị cho huynh mà!

- Ngươi thì hiểu cái gì, phế vật cũng không phải là ngươi, ngươi hiểu được sao!

Văn Minh Ngọc không chút nương tay đem Thẩm Bất Phàm đẩy ngã ra đất, Lý Tư Mẫn đứng gần đó liền đỡ hắn dậy.

- Minh Ngọc! Huynh đừng có quá đáng, Tiểu Phàm chỉ là muốn giúp huynh.

- Ngươi giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi, không còn công lực thì từ từ luyện lại. Nặng tay với tiểu Phàm như vậy làm gì?

Trang Thu Vũ cũng lên tiếng, còn chưa kịp nói tiếp thì Cát Lĩnh Nam đã trợn mắt lên làm y im lặng không nói nữa. Văn Minh Ngọc bị hai người mắng cùng lúc liền tức điên lên, kiếm cầm trong tay cũng bị y ném đi.

- Cút, các ngươi cút hết đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro