Chương 40: Cuối Cùng Cũng Gặp Lại Ngươi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Nhan nằm trên giường Văn Minh Ngọc hít hà, hắn lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần, mùi hương nam tính nhàn nhạt làm hắn thấy khó thở không chịu nổi. Làm hắn bất giác nhớ lại ngày đầu tiên mà hắn xuyên qua, cùng Văn Minh Ngọc nằm chung một giường, còn xử lý giúp cho y nữa. Hắn nghe mặt trong thoáng chốc đỏ lên, vành tai nóng hổi mà úp mặt xuống giường. Đã hai năm rồi mà cảm giác chân thực đó giống như mới vừa xảy ra, nồng đậm, dạt dào.

Hắn không biết là đã nằm trên giường của Văn Minh Ngọc lăn bao nhiêu lần, đến nỗi ngủ quên luôn từ lúc nào, cho đến khi có người mở cửa đi vào cũng không hay biết.

Văn Minh Ngọc đi một đường lại giường đến khi nhìn thấy Thẩm Nhan mới đứng im một chỗ không nhúc nhích gì. Hắn ôm lấy chăn của y, vẻ mặt hạnh phúc mà nằm trên giường của y làm cho y da đầu như tê lại, hốc mắt có chút ướt. Văn Minh Ngọc đi lại giường, dùng động tác thật nhẹ mà ngồi xuống, y nắm lấy tay Thẩm Nhan.

- Ngươi... thật giống. Phải chăng lời người đó nói là thật, ngươi chính là...

Thẩm Nhan nghe thấy tiếng nói mà cựa người nhưng cũng không có thức dậy, Văn Minh Ngọc cũng không có ý định phá hắn dậy liền dịch hắn vào trong một chút sau đó nằm lên giường, ôm hắn ở trong lòng.

- Thẩm Nhan... Thẩm Bất Phàm!

Thẩm Nhan "ưm" một tiếng rồi cạ đầu trên hõm vai Văn Minh Ngọc ngủ ngon lành, ánh mắt Văn Minh Ngọc mờ mịt, y hôn lên nhỏm tóc mái đã có chút dài của hắn rồi lại nằm nhìn mành treo mà thở ra một hơi.

Y hoài niệm Thẩm Bất Phàm, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Bất Phàm trên người của Thẩm Nhan, nhưng cũng chưa bao giờ xem hắn chính là Thẩm Bất Phàm. Chính là, từ lúc mà mỗi ngày tâm sự cùng hắn, ở trên bờ ao sen năm đó nghe hắn nói mấy câu như vậy liền thấy lồng ngực đập loạn một chút. Càng về sau càng thấy muốn nhìn hắn thêm một chút. Nhưng càng nhìn lại càng thấy giống Thẩm Bất Phàm làm y thấy sợ hãi, sợ rằng chính mình đã quá sâu đậm hắn, sợ rằng chính mình đã thay lòng cho nên chỉ có thể lựa chọn im lặng, lựa chọn cách xa. Nhưng mà ngay lúc này Thẩm Nhan lại nằm trên giường của y, ôm lấy mùi hương của y rơi vào giấc ngủ thì y sao có thể không dao động.

Trong lòng Thẩm Nhan cũng có y, nếu như vậy...

Nhưng mà cũng đã có người nói với y Thẩm Nhan chính là Thẩm Bất Phàm, nếu thật sự hắn là Thẩm Bất Phàm thì y cũng không đắn đo gì nữa. Nhưng mà khuôn mặt lẫn hình thể đều khác, y không tin. Nhưng đứng giữa lựa chọn là Thẩm Bất Phàm hay Thẩm Nhan, y cũng không chắc chắn chính mình có thể đưa ra lựa chọn.

Thẩm Nhan lúc này mơ màng tỉnh lại, hắn cảm giác chính mình nằm trong một vòng tay vô cùng cứng rắn vì vậy liền giật mình mở to mắt ra. Văn Minh Ngọc nhìn hắn, hắn nhìn y, y trong phút chốc liền buông hắn ra. Y vốn chỉ định ôm một chút, thỏa mãn một chút tham lam ôm ấp Thẩm Nhan nhưng không ngờ hắn lại thức dậy sớm như vậy, bất ngờ như vậy làm y không kịp trở tay. Thẩm Nhan tròn mắt nhìn y.

- Ta... không có ý gì cả!

Thẩm Nhan trong một giây nào đó chờ mong bỗng chốc tan vỡ, hắn đã nghĩ có khi nào là Văn Minh Ngọc thích hắn hay không, Văn Minh Ngọc thích chính là Thẩm Nhan hắn. Nhưng mà đáp án y cho lại quá khác biệt làm hắn giống như rơi xuống vực thẳm.

- Ta biết.

Thẩm Nhan ngồi thụt lùi lại, hắn không nói gì nữa.

- Nhan, ta không phải...

Thẩm Nhan giống như đã muốn rơi nước mắt. Hắn nghĩ Văn Minh Ngọc không thích hắn cũng không có gì to tát, không thích thì không thích thôi. Nhưng từ chính miệng y nói ra lại làm hắn chỉ muốn khóc. Thì ra hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ cũng chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, một khi gặp phải chất xúc tác liền giống như nước trong bọc bị vỡ ra không cách nào ngăn nổi. Hắn không kịp suy nghĩ gì nữa mà bò xuống giường, giày còn chưa kịp mang đã bị Văn Minh Ngọc kéo lại.

- Ngươi khóc sao?

Thẩm Nhan nghe miệng mặn chát, thì ra là hắn đã khóc rồi, thì ra không phải là hắn ảo giác. Cứ nghĩ là nhanh chóng đi khỏi nơi này là tốt nhất, ngay cả mục đích ban đầu là tại vì sao lại đến cũng đã quên mất. Hắn cúi mặt không nói, tay cố dằn ra khỏi cái nắm chặt của Văn Minh Ngọc cũng không được.

- Ta xin lỗi... Làm phiền đến huynh.

Hắn không biết nói gì khác ngoài xin lỗi, hắn biết rõ Văn Minh Ngọc sâu đậm với Thẩm Bất Phàm bao nhiêu vậy mà lại tự tiện đến làm trò trên ổ chăn của y. Sau này hắn sao có thể làm bạn cùng y được nữa.

- Ngươi... thích ta sao?

Văn Minh Ngọc chỉ nói vậy thôi đã lòng đáy lòng hơi chút bình yên của hắn lại dậy sóng.

- Huynh buông tay ta ra đi. Ta... Ta... sẽ không làm như vậy nữa, ta... sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt huynh nữa.

Dù rằng, hắn không muốn một chút nào. Hắn biết rõ Văn Minh Ngọc yêu Thẩm Bất Phàm nhưng lại yêu thích y, y đối với hắn lúc này hẳn là chán ghét, chán ghét hắn biết rõ y yêu người khác mà vẫn da mặt dày tự tiện vào phòng của y, ngủ trên giường y.

- Chưa nói xong thì ta sẽ không buông.

- Huynh cần gì phải ép ta, huynh đã nhìn thấy rồi không phải sao?

- Ngươi thích ta?

Văn Minh Ngọc sao lại thích hỏi mấy câu này như vậy, việc hắn thích y chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Hắn tự nhiên lại nổi giận, dùng dằn rút tay ra, mà cổ tay lại bị y nắm càng chặt hơn, siết đến đau.

- Huynh buông tay!

- Nhan..

- Buông tay!

- Ta thích ngươi cũng không được nắm tay ngươi sao?

- Thích ta cũng không được!

Thẩm Nhan vừa nói xong liền phát giác có gì đó gì đó không đúng.

Văn Minh Ngọc thích hắn!

Văn Minh Ngọc thích hắn!

VĂN MINH NGỌC THÍCH HẮN A A A A A!

- Huynh nói gì?

Văn Minh Ngọc lợi dụng hắn còn đang mơ hồ kéo hắn vào trong ngực rồi ôm lấy, y một tay ôm hắn, một tay chống lên giường vậy mà lại bị sức nặng của hai người làm cho ngã ngửa luôn xuống nệm. Văn Minh Ngọc cười.

- Lời hay không nói hai lần.

Thẩm Nhan lúc này nộ khí xung thiên hai tay chống lên ngực Văn Minh Ngọc ngồi dậy, mắt to nhìn mắt nhỏ, tại sao hắn lúc này thấy y lại đáng ghét đến vậy?

- Nói đi, huynh nói lại lần nữa!

- Ta nói rồi, lời hay chỉ nói một lần.

- Đùa giỡn tình cảm của người khác vui vẻ như vậy sao?

Thẩm Nhan đấm thịch một cái lên ngực Văn Minh Ngọc là y ho lên sù sụ.

- Không ai nói với ngươi khi ở trên bụng của người khác thì không được quậy phá sao?

Thẩm Nhan nhìn lại tư thế của hắn và Văn Minh Ngọc thật có bao nhiêu ám muội, hắn ngồi trên bụng của y, mông yên vị trên đũng quần của y, còn cảm giác được có thứ gì đó thực cứng rắn. Hắn thoáng chốc mặt đó lên muốn tránh ra thì hông đã ngay lập tực bị giữ lại, Văn Minh Ngọc kéo tay hắn để mặt hắn cúi sát xuống mặt chính mình. Y chăm chú nhìn hắn, bàn tay như có như không vuốt ve mặt hắn.

- Nhan... Ta không đùa ngươi. Sẽ không có nam nhân nào phản ứng với người mà họ không thích.

Thẩm Nhan không nhìn y, hắn không dám nhìn. Càng không dám nghĩ Văn Minh Ngọc vậy mà lại thích mình, hắn có phải là đang mơ hay không? Nhưng mà Văn Minh Ngọc lại nhìn hắn không rời ánh mắt. Y vốn là định giấu kín tâm tư nhưng mà khi nhìn thấy hắn khóc liền không chịu được, chính là bản thân cũng vô cùng đau lòng. Y đặt tay lên gáy hắn, ép hắn áp càng sát, y cắn lên vành môi hắn, cắn mút hai cánh môi bị hắn cắn đến sưng lên, y đẩy lưỡi vào trong quấn lấy cái lưỡi đang không ngừng trốn tránh của hắn. Đã hai năm rồi y mới lại cảm nhận lại được sự thôi thúc tận đáy lòng như vậy, tình cảm mà y dành cho Thẩm Nhan cũng không kém cạnh gì đối với Thẩm Bất Phàm. Nhưng mà hiện tại tình cảm đối với Thẩm Bất Phàm trước kia đã muốn thua kém, y yêu Thẩm Nhan, y thừa nhận, y không dối lòng nữa. Một lần đánh mất đã quá đủ rồi, y lại không muốn một lần nữa phải đau khổ, bao nhiêu lâu tìm kiếm Thẩm Bất Phàm không được y cũng đã sớm chết tâm. Nhưng đối với Thẩm Nhan thì khác, ngày một lún sâu vào, như một chồi non đang mỗi ngày phá đất mà lên, sinh trưởng nảy nở trong lòng y.

Thẩm Nhan bị Văn Minh Ngọc hôn đến không thở nổi, hắn than thở một tiếng thật nhẹ trong cổ họng cho đến khi rời ra thì hai mắt vẫn còn mờ hơi sương. Văn Minh Ngọc luồng tay vào trong áo hắn, kéo xuống vạt áo đến tận vai. Sợi dây chuyền khắc chữ "Minh" lúc này rơi ra. Y sửng sốt nắm lấy.

- Cái này...

Thẩm Nhan thoáng chút hoảng hốt rồi cũng bình tĩnh lại.

- Thứ này là huynh cho ta.

- Ngươi là Thẩm Bất Phàm?

Thẩm Nhan lắc đầu, hắn không muốn dùng thân phận Thẩm Bất Phàm để ở bên cạnh y.

- Ta không phải.

- Nhưng thứ này là ta cho hắn.

Thẩm Nhan không nói vội mà ôm lấy Văn Minh Ngọc hôn lấy hôn để, hôn đến nỗi chính hắn cũng hít thở không thông cho đến khi rời ra thì áp mặt trên ngực y, giọng thì thào.

- Kể từ khi huynh đeo nó vào cổ của ta thì ta đã không phải là Thẩm Bất Phàm rồi.

- Sao có thể...

- Ta sẽ kể cho huynh nghe...

Thẩm Nhan bắt đầu hồi tưởng lại, Văn Minh Ngọc so với hắn nghĩ thì y bình tĩnh hơn nhiều, tay y vẫn ôm chặt hắn không buông ra. Y nghe hắn nói cũng không bày ra biểu tình gì, chỉ có khi hắn nói hắn bị rắn độc kia cắn, bị Thẩm Mộc Miên vứt xuống ao sen thì hai tay mới siết chặt lại, hơi thở có phần gấp gáp. Hắn cứ vậy mà kể, vừa kể vừa dụi đầu trên hõm vai y, nhè nhẹ tựa vào.

- Ta cứ luôn thắc mắc là tại sao sau khi Thẩm Bất Phàm rơi xuống Cao Sơn ta mới có thể tự chủ được hành động của chính mình. Thì ra là...

- Làm sao?

- Thì ra là ông trời đưa lối, người thật sự nên duyên với ta, chính là ngươi.

Thẩm Nhan trong chốc lát thấy hạnh phúc không gì chịu nổi, hắn rơi nước mắt.

- Ta đã nhiều lần muốn nói cho huynh biết... Thực xin lỗi, ta đã dùng thể xác của Thẩm Bất Phàm lừa dối huynh.

- Nhan... Không sao cả, người ta yêu bây giờ chính là ngươi. Đừng rời khỏi ta nữa có được không?

Thẩm Nhan khẽ gật đầu, rồi lại nói.

- Nhưng mà còn một chuyện..

- Chuyện gì?

- Thẩm Mộc Miên...

- Đừng nhắc tới hắn!

Thẩm Nhan cũng không muốn nhắc tới Thẩm Mộc Miên, nhưng mà, hắn đối với y cũng có tình cảm, chính là lâu ngày sinh tình. Tuy rằng không thể sâu đậm như đối với Văn Minh Ngọc nhưng mà những ngày qua có y bên cạnh, có y ôm ấp làm cho trái tim cằn cỗi của hắn có lại sức sống. Hắn cũng đã đáp ứng ở cùng y, không thể bội tín.

- Mộc Miên không ngại cùng huynh chia sẻ.

- Nhưng ta ngại!

- Ta đã đáp ứng Mộc Miên không bỏ rơi đệ ấy.

Văn Minh Ngọc trong thoáng chốc im lại còn âm thanh hệ thống thì vang lên inh ỏi.

"Giá trị đi tìm chết vượt mức. Giá trị đi tìm chết vượt mức!

Hệ thống thông báo Văn Minh Ngọc sẽ áp dụng hình phạt ngay lập tức xin ký chủ hãy chuẩn bị tinh thần!

Chúc ký chủ bình an."

Văn Minh Ngọc sẽ phạt hắn với số giá trị đi tìm chết vượt mức như vậy thì y sẽ giết hắn luôn mất. Là ai thì hắn không tin chứ nếu là Văn Minh Ngọc thì hắn không dám không tin, trong nguyên tác y vì không có được Lý Tư Mẫn cho nên đã có lúc muốn ra tay giết nàng, thứ y không có được thì ai cũng đừng hòng!

Y đột nhiên áp hắn ngã ngửa ra giường, ánh mắt như lang như hổ nhìn hắn.

- Chia sẻ thì chia sẻ. Nhưng mà ta muốn xem thử, là Thẩm Mộc Miên làm ngươi thích hay là ta làm ngươi thích!

...Làm... cái gì thích?

Nhưng rất nhanh Thẩm Nhan đã biết chuyện gì sắp sửa xảy ra, Văn Minh Ngọc phũ môi xuống, hai tay y lại không chút an phận nào luồng vào trong áo hắn, cởi xuống lớp y phục vướng víu của hắn. Y không chút lưu tình ngậm lên hạt đậu đỏ trên ngực hắn, hết cắn lại mút.

- Ưm..

Hắn rốt cuộc biết được, Văn Minh Ngọc là muốn đọ sức với Thẩm Mộc Miên khi thượng hắn ở trên giường!

Văn Minh Ngọc hết hôn rồi lại hôn, y không chút chần chừ mà cắn mút hai cánh môi đã ẩn ẩn sưng của Thẩm Nhan. Nếu từ hai năm trước đã là Thẩm Nhan rồi thì lời hứa hẹn yêu thương cũng là hắn dành cho, mà người đồng ý cùng y thành thân cũng là hắn chứ không phải là Thẩm Bất Phàm.

Y đối với Thẩm Bất Phàm chính là vừa gặp đã yêu, dùng thời gian mà vun nén nhưng chỉ dám nhìn không dám động nhưng từ khi Thẩm Bất Phàm rơi từ trên Cao Sơn xuống y giống như được tiếp thêm dũng khí, tiến tới càng gần. Thì ra, đó chính là Thẩm Nhan chứ không còn là Thẩm Bất Phàm nữa, y nhận ra Thẩm Bất Phàm sau đó đã thay đổi, bám lấy y hơn, y cũng đặt biệt thích điều này. Mà sau khi được tin Thẩm Bất Phàm đã chết thì khoảng thời gian y hoài niệm nhất cũng là sau khi hắn rơi xuống Cao Sơn cho nên khi nhìn thấy Thẩm Nhan mới thấy thân thuộc như vậy. Lâu dần, sinh ra yêu thương. Y vẫn luôn tự trách chính mình đã thay lòng, hiện tại lại thấy thay lòng cũng không có gì không tốt, y cho dù yêu Thẩm Bất Phàm nhiều hơn nữa thì đối phương cũng sẽ không hồi đáp. Không chỉ như vậy...

Văn Minh Ngọc thở ra một hơi, người mà y từng yêu hiện tại lại cùng y giành giật một người, nghĩ thế nào cũng thấy thật khó mà nói rõ tâm tình.

- A..!

Tiếng rên rỉ nhè nhẹ của Thẩm Nhan kéo y về với thực tại, y luồng tay vào trong áo hắn, cởi xuống lớp y phục vướng víu làm lộ ra mảng ngực trần trắng muốt. Thẩm Nhan là một tác giả truyện mạng, cả ngày chỉ ru rú trong nhà cho nên da dẻ lúc nào cũng thật trắng trẻo mịn màng làm cho Văn Minh Ngọc sờ vào thấy thật thích tay.

- Minh Ngọc..

- Hửm?

- Thích huynh!

- Ừ.

- Rất thích huynh!

Thẩm Nhan là lần đâu tiên bày tỏ tâm tư một cách mãnh liệt như vậy, Văn Minh Ngọc thấy vậy liền buông tha thân thể của hắn mà tìm lấy môi hắn hôn xuống, vừa hôn vừa cởi dây buột thắt lưng của hắn ra. Thẩm Nhan bị y sờ có chút nhột muốn trốn tránh lại càng bị túm lấy, Văn Minh Ngọc áp trên người hắn không một kẽ hở. Y nhìn thân thể xích lõa chỉ còn lại mỗi tiết khố của hắn, người gầy nhỏ thon gọn, hai chân lại rất đẹp làm cho mũi của y một đợt nóng dâng lên muốn chảy ra máu, một lát nữa thôi hai chân thon nhỏ này sẽ quấn lấy y, không rời.

Văn Minh Ngọc cởi xuống y phục chính mình, vòm ngực rắn chắc dưới ánh nến càng thêm ảo diệu, làm cho Thẩm Nhan không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái. Y nắm lấy tay hắn đưa xuống dưới tìm tòi nơi khố gian chính mình, đại điểu từ lúc nào đã cứng rắn đến độ muốn nổ tung, vừa cứng vừa nóng làm cho tay Thẩm Nhan run rẩy không dám động. Đây là lần thứ hai hắn đụng vào thứ này của Văn Minh Ngọc, so với hai năm trước còn muốn cứng hơn, nóng hơn, cũng to hơn. Thẩm Nhan hai mắt híp lại không dám nhìn, mặt cũng đỏ lên.

- Thế nào, có phải so với hai năm trước còn tốt hơn có đúng không?

- Huynh nói gì?

- Ha...

Văn Minh Ngọc nhếch lên một nụ cười hạ lưu, ánh mắt tối lại, Thẩm Nhan trong chốc lát nhớ lại sự việc năm đó, chẳng lẽ nào...

- Huynh giả vờ ngủ!

- Ngốc nghếch..

- Huynh... hạ lưu! Vô sỉ!

Văn Minh Ngọc lại cười.

- Ta chưa bao giờ nói ta đã ngủ.

- Huynh..!

Thẩm Nhan đánh một cái lên ngực Văn Minh Ngọc, tiện thể hỏi luôn một chuyện mà hắn vẫn luôn canh cánh ở trong lòng.

- Đêm đó ở thôn Hồng Ký, ta có làm gì huynh hay không?

- Vậy Nhan nhi, ngươi nghĩ là đã xảy ra chuyện gì, hửm?

Văn Minh Ngọc giữ lấy cằm Thẩm Nhan, y nheo mắt nhìn hắn, nhớ lại đêm đó ở thôn Hồng Ký thì hắn đúng là đã làm cho y một bụng lửa không có chỗ phát tiết. Đã vậy còn tự mình đa tình cho là hắn đã "ăn" y rồi, còn muốn chịu trách nhiệm, còn không tự xem lại chính mình có bao nhiêu yếu thế đi.

- Văn Minh Ngọc, huynh lừa ta!

- Không lừa thì làm sao hôn được ngươi, làm sao đưa được ngươi lên giường đây hửm?

- Huynh... vô liêm sỉ! Ta không cùng huynh nữa!

Thẩm Nhan đẩy Văn Minh Ngọc ra muốn bỏ đi lại chợt nhận ra bản thân ngay cả một mảnh vải cũng không còn, tiết khố từ lúc nào cũng đã bị cởi ra mất. Hắn nhìn chằm chằm vật nam tính cứng rắn đang như có như không chạm vào bàn chân chính mình mà cảm giác giống như bị tê lại. Hắn không nên nhìn thứ đó của một nam nhân khác một cách thèm khát như vậy a a a!

- Nhan nhi, ngoan một chút ta liền bồi ngươi ăn no!

Văn Minh Ngọc không nói hai lời liền đẩy ngã hắn ra giường, lần này không giống vừa rồi, vừa uy lực lại giống như muốn dọa nạt, nếu hắn dám chạy y cũng sẽ không ngần ngại mà trói hắn lại luôn. Hắn giương mắt nhìn y, dung nhan lãnh đạm của y lúc này chỉ ngập tràn dục vọng không thể miêu tả, một người như Văn Minh Ngọc lại sắp rơi vào tay hắn rồi, người này, tốt như vậy. Nếu đã bị hắn nắm lấy thì đời này hắn sẽ không buông ra nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro