Chương 53: NGHỊCH THIÊN NHI HÀNH! (HOÀN CHÍNH VĂN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Vô Nhai nhìn Thẩm Nhan đang đứng yên tại chỗ không làm ra hành động gì thì khóe môi nhếch lên. Y đã ở cùng hắn trong suốt bốn trăm năm, nếu nói không có tình cảm thì là nói dối, nhưng mà chút tình cảm nhỏ nhoi như vậy làm sao có thể sánh với việc hồi sinh Thiên Vô Song. Để có thể hồi sinh được người mà y yêu nhất thì y có thể đánh đổi tất cả, ngay cả mạng của Thẩm Nhan cũng không hề gì.

- Thẩm Nhan, ngươi có biết là ta chờ ngươi đã rất lâu rồi hay không?

- Ngươi nói đi, ngươi muốn người như thế nào, dung nhan ra sao chúng ta cũng sẽ tìm cho ngươi. Ngươi cố chấp với Thẩm Nhan như vậy để làm gì chứ.

Lời Văn Minh Ngọc nói ra cũng là lời mà Thẩm Nhan muốn nói, hắn không biết là nếu y hồi sinh được Thiên Vô Song thì phần hồn của hắn sẽ đi về đâu, sẽ giống như y lưu lạc mấy trăm năm hay sao?

- Ha ha ha, ta đã làm đến như vậy ngươi nghĩ là ta sẽ buông tha sao? Các ngươi, con của ả tiện nhân đó, ta muốn các ngươi cũng phải chịu đau khổ khi mất đi người mình yêu thương là như thế nào!

- Nhưng bọn họ cũng là con của ngươi!

Thiên Vô Nhai và Thiên Vô Song là cùng một thể xác, cho nên Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên cũng là con của y kia mà. Thiên Vô Nhai lại cười, càng cười càng giống như muốn điên thì đúng hơn.

- Con của ta, ta không nhận! Ta không cần!

Thiên Vô Nhai đúng là bị điên rồi, chấp nhất của y đối với Thiên Vô Song đã làm y gần như muốn điên rồi. Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc lúc này thi triển lực lượng tạo ra một kết giới ngăn chặn lại để tránh Thiên Vô Nhai có ý đồ xấu, mà Thiên Vô Nhai giống như đã nhìn thấu liền cười khẩy.

- Các ngươi muốn hi sinh đám người này?

- Hi sinh thì hi sinh, ta cho dù có chết cũng không để Thẩm Nhan xảy ra chuyện.

Lời Văn Minh Ngọc nói ra làm cho Thẩm Nhan có chút vui vẻ trong lòng, nhưng nếu hi sinh những người đó, còn có cả Lý Tư Mẫn, hắn làm sao có thể an ổn mà sống được. Thiên Vô Nhai lại cười.

- Ha ha ha, các ngươi thật sự cho rằng ta là muốn đem đám người này đổi mạng Thẩm Nhan hay sao? Các ngươi đúng là quá xem thường ta rồi.

- Ý ngươi là s... ặc.. khục!

Thẩm Mộc Miên lời còn chưa dứt thì một thanh kiếm từ phía sau đâm xuyên qua ngực y, Văn Minh Ngọc cũng bị giống như vậy không có sai lệch. Bọn họ ở giữa không trung gần như đứng không vững mà quỳ xuống, mặt biển đen ngòm phía dưới không ngừng kích động.

Thẩm Nhan trợn trừng mắt không tin vào những gì đang xảy ra, Thiên Vô Nhai có thể khống chế hắn, lại có thể khống chế được hắn lần nữa triệu Vô Ảnh kiếm phân thân ra đâm vào hai người Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên như vậy. Thiên Vô Nhai nhìn bộ dạng sững sờ của hắn mà bên mép treo lên một nụ cười nham hiểm.

- Lúc ngươi ở Thiên Ma Cung ta không thể khống chế được ngươi bởi vì ở đó đã được Thiên Minh và Thiên Miên bài bố kết giới ngăn chặn lực lượng liên kết của ta và ngươi.Thế nào, có phải là không ngờ có đúng không?

- Ngươi.. ngươi bắt bọn họ là để dụ ta ra khỏi Thiên Ma Cung!

Thẩm Nhan rất muốn chạy lại xem thử vết thương của Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên nhưng tay chân giống như bị đông thành đá không thể cử động được.

- Đúng vậy, xem như ngươi cũng thông minh. Chỉ là quá muộn ha ha!

Thiên Vô Nhai lúc này giơ tay lên đem Thẩm Nhan hút lại gần, hắn bị y cố định giữa không trung, xung quanh là trận pháp ẩn hiện trong chốc lát khóa luôn tay chân hắn lại thành hình chữ đại (大).

- Thẩm Nhan!

Thẩm Mộc Miên xông lên muốn cứu hắn nhưng rất nhanh đã bị trận pháp kia đánh bật trở lại, máu miệng cũng hộc ra. Văn Minh Ngọc thi triển linh lực đánh tới, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đánh tới chỗ Thiên Vô Nhai nhưng chẳng mảy may tác động. Thiên Vô Nhai là hồn thể, muốn đánh trúng y quả thực rất khó, y chỉ trốn tránh thôi cũng đủ cho bọn họ tiêu hao lực lượng rất nhiều.

- Thiên Vô Nhai, ngươi muốn làm gì?

Thẩm Nhan cố hết sức mới có thể nói ra được một câu như vậy, cơ thể hắn giống như không còn là của mình nữa. Thiên Vô Nhai thi triển linh lực lên xung quanh hắn càng lúc càng mạnh mẽ, sóng biển giống như bị cái gì quấy phá mà sôi lên ùng ục. Điện lôi từ trên trời giáng xuống ngăn cản Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc muốn xông vào.

- Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.

Thiên Vô Nhai trả lời hắn. Quả như y nói, hắn rất nhanh đã bị những điện lôi kia điên cuồng đánh tới, hắn đau đến mức muốn ngất đi. Nói là đau lại không phải đau thể xác mà là đau trong linh hồn, còn thể xác hắn chẳng có chút đau đớn nào.

- Ngươi muốn trục hồn cũng không cần làm đến mức như vậy!

Thẩm Mộc Miên hét lên, y giống như đã điên đến nơi rồi, mặc kệ cả thân người cũng bị điện lôi đánh cho không nhìn ra hình dạng vẫn cố chấp muốn xông vào. Văn Minh Ngọc cũng giống như đã mất hết lý trí, so với hắn có lẽ bọn họ biết rõ việc như vậy xảy ra đau đớn đến như thế nào.

- Ta chính là muốn như vậy. Muốn các ngươi nhìn thấy hắn bị đau đớn cũng không thể làm được gì, nhìn linh hồn của hắn từng chút, từng chút một bị đánh tan sau đấy lại lấy đi thân xác của hắn, ôm ấp hắn. Ha ha ha ha!

Thẩm Nhan trợn mắt, nước mắt cũng chảy ra, hắn chính là đau đến mức chảy cả nước mắt, Thiên Vô Nhai thì ra không phải là muốn trục hồn hắn ra mà là muốn hủy luôn hồn của hắn, khiến cho hắn không có cách nào để hồi sinh. Hắn thấy chính mình bị đánh đến nỗi muốn thoát khỏi thể xác lại chẳng thể đi ra được, tiếng gào đau đớn cũng không thể phát ra, hai mắt mờ mịt nhìn Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên đang bị lôi điện xâu xé trước mặt, bọn họ bị hắn đâm kiếm vào giữa ngực máu vẫn còn tuông ra, trên người thì vô số vết thương cũng điên cuồng chảy máu.

- A a a! Đau quá!

Thẩm Nhan rống lên, hắn răng cắn lấy môi, hắn muốn chết, hắn ước gì ngay lập tức có thể chết để bớt đi đau đớn. Hắn ý thức mơ hồ cái gì cũng không nghĩ được nữa, hai tay hắn buông lỏng không muốn kháng cự lại nữa.

Đột nhiên lúc này từ trong cơ thể hắn phát ra một luồng sáng, đau đớn mà trước đó hắn nhận phải trong phút chốc tiêu biến không còn gì. Luồn sáng này trong cơ thể hắn vô cùng mạnh mẽ, thâu tóm cả lôi điện kia loan tỏa cả một vùng trời.

- Chuyện gì xảy ra?

Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên đang bị thương cũng lành lại, hai người bọn họ ngước mặt nhìn hắn với vẻ mặt mơ hồ. Thẩm Nhan cũng ngơ ngác không hiểu gì, hắn tay chân đã thoát khỏi khống chế cứ thế rơi xuống ngã vào trong vòng tay Thẩm Mộc Miên. Y nhìn hắn, ánh mắt khác với những ngày qua, so với thâm tình còn muốn cuồng nhiệt hơn.

- Ta đã nhớ ra chuyện lúc lịch kiếp rồi.

- Ta cũng như vậy. Thần lực bị mất trước kia cũng đã trở lại.

Văn Minh Ngọc cũng nhìn vào mắt hắn, vén lên một sợi tóc rơi lung tung trên mặt hắn.

- Thật tốt quá! Nhưng đây... là xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên hắn lại chống lại được điện lôi của Thiên Vô Nhai còn khiến cho hai người Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên nhớ lại, còn đem thần lực bị mất có lại được. Đến cùng là có chuyện gì? Hắn còn đang miên man suy nghĩ thì trong đầu ong lên một tiếng, âm thânh xa lạ mà quen thuộc vang lên trong đầu hắn.

"Xin chào ký chủ, đã lâu không gặp. Lúc ký chủ bị rơi xuống hồ sen năm đó hệ thống đã dốc hết căn nguyên để đem thân thể của ký chủ đến cho nên tạm thời bị rơi vào trạng thái ngủ đông làm cho kẻ xấu thừa cơ giả mạo để lộng hành. Hiện tại phát hiện ký chủ gặp nguy hiểm có nguy cơ thần hồn câu diệc cho nên hệ thống phá tan băng thức dậy, cùng ký chủ mở ra giá trị kim thân không hỏng vĩnh viễn trường tồn cùng trời đất.

Chúc mừng ký chủ đã cải biên thành công tác phẩm của chính mình, xin ký chủ hãy nhanh chóng trừng trị nhân vật phản diện mà hệ thống đã thiết lập cho ký chủ để lấp hố kết thúc tác phẩm."

Ngay lúc này từ dưới biển sôi trào, Thiên Vô Nhai đang không ngừng thi triển điện lôi đánh tới thần hồn của hắn thì đột nhiên nguyên thân của y từ dưới đáy biển trồi lên rồi từ từ thu nhỏ lại.

- Chuyện... chuyện gì.. Ặc!

Thiên Vô Nhai không thể điều khiển được lực lượng của chính mình nữa, y bị luồng sáng của Thẩm Nhan làm cho bất động không thể chạy trốn. Ngay lúc này y bị Công Tôn Diệp Diêu đoạt hết thần lực, kim thiền thoát xác nhập hồn vào nguyên thân Thiên Vô Nhai vừa mới thu nhỏ lại đó. Thiên Vô Nhai có lẽ không ngờ tới chính mình có một ngày lại bị phản bội. Y trân mắt nhìn nguyên thân chính mình đã bị đoạt đi.

- Ngươi... từ lúc nào có được lực lượng lớn như vậy?

- Ta mỗi ngày tu luyện, việc trở nên mạnh mẽ chỉ là vấn đề thời gian. Sư phụ, ngươi cũng có ngày hôm nay, chẳng phải ngươi cũng muốn đoạt thần lực của ta để hồi sinh hay sao, ta chính là chán ghét làm một con rối cho ngươi, tùy ngươi sai khiến!

- Công Tôn Diệp Diêu, ngươi là đồ ăn cháo đá bát, là ai để cho ngươi được như ngày hôm nay!

Công Tôn Diệp Diêu không nói nữa, y nhướng mày nhìn Thiên Vô Nhai rồi triệu ra một đoạn dây trói hồn, đem Thiên Vô Nhai ném tới trước mặt Thẩm Nhan. Thẩm Mộc Miên hút hồn phách Thiên Vô Nhai vào, y tiến lên muốn cùng Công Tôn Diệp Diêu đánh một trận thì người này đã giơ hai tay lên.

- Không cần đánh, ta đầu hàng.

Thẩm Nhan nhếch khóe môi. Mẹ nó cái tên Công Tôn Diệp Diêu này so với bốn trăm năm trước không có đổi tính vẫn là dở hơi như vậy. Y lại nói.

- Ta đoạt nguyên thân của Thiên Vô Nhai chẳng qua là muốn một khuôn mặt dễ nhìn một chút mà thôi. Nhưng mà ta đầu hàng, đồng ý làm binh dưới trướng các ngươi với một điều kiện, đó là đổi lấy Nạp Lan Thanh Phong đang bị nhốt ở Minh giới kia. Chỉ cần các ngươi đồng ý, chúng ta sẽ không ai bị thương vong. Với thần lực hiện tại của ta tuy rằng đánh không lại ba người các ngươi hợp lại, nhưng kéo theo một người chết chung thì hoàn toàn có thể. Thế nào, các ngươi cứ suy nghĩ đi.

- Thành giao!

Công Tôn Diệp Diêu còn chưa nói xong thì Văn Minh Ngọc đã đồng ý với y, câu chữ chắc nịnh không có một chút gượng ép nào. Thẩm Nhan chỉ là muốn nói Công Tôn Diệp Diêu này đã phản bội lại sư phụ của y mà còn có thể dùng được sao? Nhưng nghĩ rồi lại thôi, dù sao Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên cũng sẽ có cách.

**

Đã nhiều ngày trôi qua kể từ lần Thiên Vô Nhai bị bắt nhốt, thiên đình lúc này đã trở lại bình thường, các thần quan bị bắt trước kia cũng đã khôi phục thần lực. Thẩm Nhan ngồi trước gương nhìn khuôn mặt chính mình, hắn đã từng mong muốn chính mình đạt được trường sinh bất tử hiện tại đã được như ý nguyện. Mỗi ngày nhìn khuôn mặt không già đi của chính mình mà thấy tạo hóa đúng là quá vi diệu, còn có hệ thống kia. Sau lần đó cũng từ biệt hắn mà đi.

Trước khi đi còn cho hắn xem một phân đoạn của thế giới thực, tác phẩm của hắn sau khi cải biên đạt được rất nhiều sự ủng hộ, chỉ là tác giả vĩnh viễn không thể trở lại được mà thôi. Trước khi ra đi hệ thống còn rất có lương tâm mà nói cho hắn một bí mật nho nhỏ.

"Hệ thống có nhiệm vụ phải đi kết duyên cho một thẳng nam là độc giả trung thành của ký chủ. Người này không hài lòng với kết thúc của tác phẩm "Nghịch thiên nhi hành" đã cải biên cho nên phải bị xuyên thư làm nhiệm vụ cho đến khi nào hài lòng với tác phẩm mới thôi."

Hệ thống còn đặt biệt nhấn mạnh hai chữ "thẳng nam" đã làm cho hắn hiểu được, hệ thống mắc dịch này chính là muốn đem người ta đi bẻ cong nữa rồi! Giống như một nạn nhân thảm thương là hắn vậy! Thẩm Nhan khóc không thành tiếng.

- Làm sao thế, còn không đi ngủ mà ngồi ngơ ngác như vậy?

Người đến là Văn Minh Ngọc, y cúi xuống giữ lên cằm hắn rồi hôn, môi hôn cuồng nhiệt xóa tan mọi suy tư trong lòng hắn. Y bế hắn lại giường, Thẩm Mộc Miên đã nằm sẳn ở đó, hắn không oán hận hệ thống bẻ cong chính mình, hiện tại có hai nam nhân yêu thương mình như vậy hắn còn cầu gì hơn?

Thẩm Nhan nheo mắt cười ngu ngơ, không biết là thẳng nam xấu số kia đã như thế nào rồi! Có phải là đã cong rồi hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro