Chap 12: Bão (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Happy Birthday Park SoYeon

_________

SoYeon tập hợp mọi người lại. Lúc này họ đang ăn...

"Đoàn kết!" Tất cả lồm cồm đứng lên.

"Được rồi...ngồi xuống đi...vừa ăn vừa nghe tôi nói" Đợi mọi người ổn định SoYeon nói tiếp...

"Tất cả làm tốt!...giữ vững tinh thần nhé! Hiện tại đã cứu được rất nhiều người. Số công nhân tử vong đã là 20 rồi...Hãy cố gắng tìm những người còn lại, không để cho có thêm người nào chết nữa. Rõ chưa!"

"Rõõõõ"

"Mọi người vất vả rồi... đêm nay hãy nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta tiếp tục...thôi ăn rồi giải tán sau nhé!" SoYeon quay đi.

"Đại Úy...vai của Đại Úy bị thương kìa" Da Hae chạy theo SoYeon. Hae vẫn còn rất yếu nhưng cố gượng ra đây.

"Ahhh...lúc nãy không để ý. Giờ mới thấy đau. Hãy kiểm tra giúp tôi" SoYeon cởi áo ngoài ra.

"Ôi...vết thương khá sâu và dài. Không được rồi...để tôi khâu lại"Da Hae định chạy đi lấy dụng cụ.

"Thôi khỏi...chắc không sao đâu" SoYeon cản lại.

"Hãy để tôi khâu cho" Qri xuất hiện.

SoYeon và Da Hae quay lại. SoYeon nhìn Da Hae gật gật đầu. Da Hae hiểu ý...buồn bã bỏ đi...

Da Hae tìm 1 góc khuất...ngồi xuống và...khóc. Da Hae không khóc ra tiếng, chỉ là nước mắt chảy dài trên mặt thôi.

"Da Hae Unnie...sao lại ngồi đây?" JiYeon phát hiện.

"Ahhh...mệt quá nên ngồi nghỉ thôi. Thượng Sĩ sao lại ra đây?" Da Hae giả vui tươi.

"Gọi bằng tên đi Unnie...đã nói với Unnie bao nhiêu lần rồi mà Unnie vẫn vậy..." JiYeon khó chịu.

"Hihi...Ừ thì...JiYeon! Em ra đây làm gì?" Lại là kiểu cười tít mắt.

"Em vô tình đi ngang thôi. Sao mặt Unnie lấm lem vậy? Có nước nữa... Mố...Unnie...là đang khóc sao...có chuyện gì vậy?" JiYeon nhìn Da Hae thật kĩ.

Da Hae quay mặt chỗ khác quẹt nước mắt...

"Không có...chắc tại bụi thôi" Da Hae nói dối.

"Nè! Lau đi. Mặt đẹp mà để lấm lem như mèo vậy. Ở đây gió lớn lắm...vào trong đi" JiYeon đưa khăn cho Da Hae rồi bỏ đi. Da Hae lau mặt xong cũng vào trong nghỉ ngơi.

JiYeon đi lang thang...

' ràng Da Hae Unnie đang khóc...sao vậy nhỉ? Lúc nãy mới thấy đứng nói chuyện với Sso Unnie mà...chẳng lẽ khóc Sso Unnie sao?...không thể nào" JiYeon Pov's

JiYeon thấy một cái chum chứa nước nên nảy ra ý định rửa mặt cho tỉnh. JiYeon thò đầu vào hất nước lên mặt tới tấp...

"Ôi...sướng quá đi mấttttt" JiYeon thõa mãn.

"Sao không nhảy vào đó tắm luôn"

JiYeon giật bắn người vì câu nói đó. Quay lại thấy HyoMin đang đứng phía sau, trên tay đang cầm cái khăn. HyoMin tiến đến lau mặt cho JiYeon. HyoMin rất xót vì khuôn mặt người kia quá hốc hác nhưng cô cũng rất giận JiYeon về chuyện lần trước. Tay lau mặt còn mắt thì liếc JiYeon...

"Em vẫn còn giận sao???" JiYeon hỏi.

"..." HyoMin dừng tay không nói gì cả. Vẫn ánh mắt giết người.

"Em muốn giết tôi bằng cặp mắt đó sao? Đánh tôi đi...như thế sẽ bớt giận đấy" JiYeon nhắm mắt lại.

*Cháttttt* 1 bộp tay vô mặt JiYeon.

"Đồ khốn...xấu xa...đồ tồi
...hức...hức..." HyoMin mắng xối xả.

JiYeon nắm tay HyoMin...rồi đấm vào chỗ tim mình liên tục...

"Em hãy đánh vào đây này"

HyoMin giật tay lại...

"Tại sao lại được qua đây. Ông ta cho cô qua đây rồi lại bắt tôi về đúng không?"

"Trung Tướng không làm gì sai cả. Cử lính ưu tú sang đây cứu viện là nhiệm vụ của Trung Tướng. Em đừng đối xử với Ngài ấy như thế. Hãy gọi về cho bố em đi...ông ấy rất nhớ em đấy"

"Vậy sao? Còn cô? Cô có
..."

"Có...rất nhớ" JiYeon cắt lời.

"Suốt quãng thời gian chạy trốn em...Yeonie đã rất hối hận" JiYeon nói tiếp.

"Vậy...Yeonie cứ muốn đứng đó nhìn em thôi sao?" HyoMin mở lời.

JiYeon hiểu ý...cũng không thể kiềm chế nổi nữa. JiYeon kéo tay HyoMin ngã vào lòng. HyoMin xiết chặt vòng tay. Cả 2 ôm nhau say sưa...

SoRi Couple

Qri đang khâu vết thương lại cho SoYeon...

"Tôi không sao?" Qri đột nhiên nói.

"Em biết tôi nghĩ gì sao?" SoYeon ngạc nhiên.

"Tôi đoán Đại Úy sẽ hỏi vậy mà"

"..." SoYeon im lặng.

"Tại sao để bị thương?"

"Do chân tay lóng ngóng, vụn về nên mới ra nông nỗi đó" SoYeon hóm hỉnh.

"Giờ phút này mà Sso còn đùa được" Qri trách móc.

"Sso nhớ em!" SoYeon không nhịn nổi nữa. Qri dừng tay lại...

"Sso thực sự rất nhớ em!" SoYeon khẳng định chắc chắn.

"..."

"Sso đã làm mọi cách để có thể quên được em...không ngày nào mà không uống rượu...thậm chí uống đến không biết đường về phải la lếch ngoài vỉa hè. Dù là như vậy nhưng vẫn nhớ em, càng say càng nhớ nhiều hơn. Đôi lúc đầu Sso đau đến mức muốn bổ nó ra. Nếu không được qua đây thì chắc Sso sẽ điên lên vì nhớ em mất" SoYeon bung lụa 1 hơi.

"..."

1 lúc sau...

"Sso...là đang nói đùa... đúng không?" Qri ngờ vực.

"Nhìn Sso giống đang nói đùa lắm sao? Đó là những lời thật lòng của Sso...Sso đã nói ra được những gì mà mình ấp ủ bấy lâu nay...nhẹ cả lòng. Thôi em nghỉ ngơi đi...cố gắng đừng để bị thương nhé!" SoYeon đứng dậy bước đi...

"Dừng lại" Giọng nói không quá lớn nhưng đủ để SoYeon nghe...SoYeon cảm nhận được một luồng sát khí từ giọng nói đó. SoYeon đứng lại...

"Lần nào nói rồi cũng bỏ đi hết...Sso đi không cần xin phép em sao? Cái tật không bỏ được hảảảảả?" Qri nổi máu.

SoYeon giật bắn người khi nghe Qri hét...

'Cái đang diễn ra vậy ...mình đi cũng phải xin phép Ri sao? Ômô...mình Đại Úy . Không ngờ Ri hung dữ ghê vậy...mình đang sợ em ấy? WTF' SoYeon Pov's

"Ri...Ri...nói...sao?" SoYeon run run...quay người lại.

"Lần nào Sso cũng nói một mạch rồi bỏ đi...có biết em bực mình lắm không hả? Đặt Sso vào vị trí của em xem Sso có chịu nổi không? Được rồi
...nếu hôm nay Sso bước đi thì sau này đừng bao giờ nói chuyện với em nữa...đi đi" Qri quay sang chỗ khác.

"Sso...Sso...Sso...xin...lỗi! Sso phải làm gì bây giờ?" SoYeon luýnh quýnh.

"Đứng đó nghe em nói...Sso đã nói hết lòng mình. Bây giờ đến lượt em...được không hả?" Qri quay mặt lại.

"Được... được chứ" SoYeon ngoan ngoãn đứng yên.

"Hixhix...Cảm ơn Sso!...vì đã quay trở lại. Nếu Sso không trở lại có lẽ em đã trốn khỏi đây rồi...hixhix" Qri rơi nước mắt.

SoYeon nãy giờ bị Qri quay đến chóng mặt... cứng họng không biết nói gì luôn...

Sau khi lấy lại hồn SoYeon dùng tay gạt nước mắt cho Qri...

"Đừng khóc...khóc rất xấu. Nếu bỏ trốn nhớ dắt Sso theo. Những trò bỏ trốn thường phải có 2 người thì mới thú vị" SoYeon trêu.

Qri đang khóc cũng phải hé môi cười...

"Ở đây có nơi nào vắng vẻ không?"

"Wahhh...có chứ. Để Sso dắt em đi tìm chỗ vắng vẻ...chúng ta sẽ...hehehe" SoYeon mặt gian không tả nổi.

"Biến thái" Qri mắng...

"Em chỉ muốn tìm chỗ vắng vẻ để khóc cho đã thôi"

"Đừng làm vậy...hãy nhìn kìa" SoYeon chỉ tay lên trời. Mây đen đã tan, bầu trời đầy sao.

"Wahh...Lấp lánh ghê...đúng là vô tình mà. Ông không biết dưới đây đang xảy ra chuyện gì sao?" Qri trách ông trời.

Cả 2 im lặng ngắm bầu trời... sau một lúc Qri lên tiếng...

"Em...cũng rất nhớ...Sso!" Qri khoanh tay trước ngực.

"Em còn nói đùa được? Chẳng phải em đã đá tung mông tôi rồi sao?" SoYeon cười khổ.

"Thật lòng đấy... Rất nhớ! Nhớ rất nhiều...không thể tập trung làm việc, lấy thuốc cũng lấy nhầm...nhiều lúc muốn bay về Hàn Quốc ngay lập tức chỉ vì một người nào đó. 1 lần nữa...cảm ơn Sso đã quay trở lại" Qri ngượng ngùng cúi mặt xuống.

"..." SoYeon không biết nói gì. Muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng nhưng...thôi (:v)

22h45

SoYeon trở về lều...thấy Da Hae nằm co ro nên cởi áo đắp cho Da Hae. JiYeon chưa ngủ...ngồi dậy lôi SoYeon ra ngoài...

"Lúc nãy Unnie làm gì mà Da Hae Unnie phải khóc vậy?"

"Mố...tôi có làm gì đâu. Cô bịnh hả? Thôi đi ngủ...trễ lắm rồi. Tự nhiên tái phát trong lúc này ah..." SoYeon vào trong. JiYeon cũng hậm hực theo sau...

'Chẳng lẽ mình nhìn nhầm. ràng khóc ...hazyyy...bị chửi oan mạng' JiYeon Pov's

5h30' sáng hôm sau

"Còn 1 người chưa tìm thấy. Trùng hợp thay...cậu ấy là sinh viên Hàn Quốc sang đây để nghiên cứu địa khoáng" Quỳnh Trang nói với SoYeon.

"Có chuyện thế sao? Vậy chúng tôi phải tìm anh ấy ngay lập tức...những người còn lại tìm đủ rồi phải không?"

"Đủ...nhưng..." Quỳnh Trang nghẹn ngào.

"Có chuyện gì vậy Đại Úy?" SoYeon nôn nóng.

"Số người tử vong đã lên con số 27" Quỳnh Trang buồn bã.

"Hơjjjjjjj...Xin chia buồn cùng mọi người" SoYeon vô vai Quỳnh Trang.

"Cảm ơn Đại Úy...chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi...Thôi tôi đi tìm anh sinh viên đó đây" Quỳnh Trang quay đi.

"Khoan đã... Anh ấy là công dân Hàn Quốc...hãy để phía chúng tôi tìm được không?" SoYeon đề nghị.

"À...Ừ..mmm...thôi cũng được. Vậy chúng tôi xuống tuyến dưới giúp người dân. Nhờ vào Đại Úy nhé! Tôi đi đây. Tạm biệt!" Quỳnh Trang chạy đi.

SoYeon tập hợp đội Phi Ưng lại...có cả Qri và HyoMin ở đó...

"Ở đây tôi là người có kinh nghiệm nhiều nhất nên tôi sẽ vào trong"

"Không được" Tất cả phản đối.

"Đi một mình nguy hiểm lắm. Tôi sẽ đi cung Đại Úy" Da Hae xôn xao.

"Tôi cũng đi...tôi...tôi..." Mọi người đều muốn đi.

"Trật tự! Da Hae còn yếu nên không được theo. Tôi sẽ đi cùng Thượng Sĩ Park...không ý kiến gì nữa...thực thi!" SoYeon quyết định. Mọi người cũng không dám ý kiến nữa.

SoYeon đi lấy dụng cụ. Qri chạy đến...

"Cho em theo với"

"Không được...nguy hiểm lắm. Em ở đây chuẩn bị tất cả đi. Hãy đợi tin tốt của Sso.Tin Sso đi"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết" SoYeon cắt lời.

"Thui...được rồi. Đây là thuốc và nước dịch...hãy đem theo có khi cần sử dụng" Qri đưa cho SoYeon một cái túi nhỏ.

"Cảm ơn em!...nếu lỡ như..."

*Suỵt*"Đừng nói bậy" Qri bụm họng SoYeon.

"Hihi...Thôi Sso vào đây...Tạm biệt bác sĩ Lee" SoYeon bỏ đi.

SoJi cùng vào mỏ than. Nơi này có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Có thể đi được nhưng vì cẩn thận mà cả 2 đều bò. SoYeon bò trước, JiYeon ở phía sau. Thỉnh thoảng JiYeon ngứa tay lại vỗ butt SoYeon =))). Bò được một lúc lâu...

"Nơi đây là đường cùng rồi" JiYeon ngồi bệt xuống.

SoYeon ngẫm nghĩ một lát...

"Không...nơi đây không phải đường cùng mà là do đá đã chắn lối đi"

"Đùa hả Unnie?"JiYeon ngạc nhiên.

"Tôi đoán vậy...Thượng Sĩ lúc nãy dường như ăn rất nhiều đúng không?" Câu hỏi chẳng dính vào đâu của SoYeon.

"Unnie bịnh à?...chuyện đó có liên quan gì?"

"Không có bịnh...chúng ta sẽ phải dùng hết sức đẩy những tảng đá này ra để mở đường"

"Mố...nổi không?" JiYeon trợn mắt.

"Được mà" SoYeon quyết tâm.

"Rồi...em tin Unnie. Em đếm đến 2 nha" JiYeon bị ám ảnh cái vụ đếm này...

"Hana

Tul"

Cả 2 hì hục đẩy...trời không phụ lòng họ. Sau khi đẩy được 8 tảng đá sang chỗ khác thì một lối đi được mở ra. SoJi ngồi tựa lưng vào mấy tảng đá thở dốc...

*hì...hục...hộc...hộc...hộc
..."

"Tuyệt vời...Unnie là nhất" JiYeon giơ ngón cái lên.

"Cảm ơn...mệt quá...hộc... hộc..." SoYeon yếu hơn JiYeon.

Sau 1 lúc cả 2 bò vào tiếp. Bỗng SoYeon dừng lại vì nghe có tiếng động...

"Nghe gì không?" SoYeon hỏi.

"Đâu có điếc"

"Tao tán ah...Mày muốn chết hay sao mà trả lời kiểu đó hả?" SoYeon nổi điên.

"Waooo...máu lưu manh lên tới não rồi kìa. Tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên"

"Chắc người ta tin...ở đây có 2 ta...muốn gọi như thế nào mà chẳng được"

"Ok...vậy tao cũng không nhịn mày nữa" JiYeon trở mặt ngay tại chỗ.

"Wae...wae...cô nhỏ hơn tôi nhe...nhe..." SoYeon giơ nấm đấm.

"Haha...Thôi đùa đủ rồi... ra ngoài tính. Nơi đây thở mạnh còn không dám. Nếu đánh nhau thì chúng ta sẽ chầu trời ak"

"Cô có cửa lên trời ah" SoYeon chưa chịu thôi.

"Unnie..." JiYeon tức giận.

*Hahaha* SoYeon cười lớn...

*Cạch* 1 cục đá rơi trúng đầu SoYeon...cũng may có đội nón bảo hộ.

"Thấy chưa?..."Moahahaha" Đến lượt JiYeon cười. Tiếng cười của con khủng long thật ghê rợn. 1 cục đá to rơi xuống...

"Cẩn thận" SoYeon đẩy JiYeon ra.

"Ôi trời... cảm ơn Unnie!
...thôi đừng đùa nữa" JiYeon sợ xanh mặt.

Cả 2 ngừng chiến...tiếp tục bò.

(Bởi vậy...cặp này kị nhau như chó với mèo. Xong fic này chắc sẽ viết 1 fic hài về Couple SoJi...hihi)

Tiếng động ngày một gần hơn...

"Thấy rồi...chắc là anh ta đấy" SoYeon phát hiện ra một người.

"Mau lại đó" JiYeon thúc.

Cả 2 bò đến chỗ cậu sinh viên. Cậu ta đang cầm một cục đá đập xuống nền phát ra tiếng động. Chân cậu ấy bị kẹt dưới tảng đá...

"Này...anh vẫn tốt đấy chứ" SoYeon hỏi.

"2 người...2 người là quân nhân Hàn Quốc sao?...ôi mừng quá. Cứu tôi với" Cậu sinh viên mừng rỡ.

SoYeon và JiYeon đẩy tảng đá ra...chân của cậu ta được giải thoát nhưng bị bầm và sưng không đứng lên được...

"Cậu tên gì?" JiYeon hỏi.

"Tôi là Kim Ki Soo...tôi cứ ngỡ mình sẽ phải chết ở đây rồi chứ. Tôi đói quá. Chân tôi đau quá..." Ki Soo nhăn mặt.

"Có lẽ cậu không thể đi được. Để tôi tiêm thuốc cho cậu" SoYeon lấy bộ đàm gọi cho Qri...

*khẹttt...khẹttt*

"Sâu Lùn gọi Người Đẹp...tôi đã tìm được người. Chân bệnh nhân rất đau, bầm và sưng to...tôi phải làm sau đây?"

"Sso lấy lọ thuốc giảm đau tôi đã đánh dấu...tiêm thuốc giảm đau vào bịch nước dịch sau đó ghim kim luồng vào tay và truyền dịch xuống. Bệnh nhân sẽ giảm đau từ từ... mà này! Sso biết tiêm không đấy?" Qri nghi ngờ.

"Tôi đã từng học qua" SoYeon chuẩn bị ghim kim luồng...

"Chị chắc là biết làm chứ?" Ki Soo giật tay lại.

"Hazyyy nếu không cho ghim vào tay thì tôi sẽ vạch mông cậu ra để ghim đấy" SoYeon hăm dọa.

"Thôi...thôi...ai làm chuyện kì cục vậy...chị là phụ nữ cơ mà...nè...ghim đi..." Ki Soo đưa tay ra, nhắm mắt lại. SoYeon ghim kim và truyền dịch xong xuôi...

"Mở mắt ra đi"

"Wahh...chị quả thật có tay nghề...cảm ơn chị" Ki Soo phục.

"Tôi là con gái chứ không phải phụ nữ nghe chưa?" SoYeon nhắc nhở Ki Soo.

"À...Vâng! Là con gái...hihi..." Ki Soo gãi đầu.

JiYeon đang lui cui dọn đường để dễ dàng ra ngoài nhưng đá nặng quá và cũng vì mệt quá nên JiYeon không làm nổi nữa...

"Chúng ta cần thêm người và dụng cụ"

"Vậy Thượng Sĩ ra ngoài đi" SoYeon vô tư ngồi nhịp chân.

"Xí...gọi bảo họ vào là được...Dino gọi...ai nghe rõ thì trả lời" JiYeon nói vào bộ đàm.

"Không được... tắt ngayyyy" SoYeon quát.

"Sao vậy Unnie?" JiYeon tắt bộ đàm.

"Cô điên hả? Họ không biết địa hình trong đây như thế nào. Sẽ nguy hiểm lắm...cô phải ra ngoài dắt họ vào" vẫn là SoYeon thông minh hơn.

"Ahhh...em không nghĩ đến việc này" JiYeon vỗ trán.

"Này...đổi biệt hiệu lúc nào vậy?" SoYeon tò mò.

"Híhí...Hôm qua...Minie bắt em phải thay đổi đấy" JiYeon cười vui sướng.

"Úi giời...Đồ dại gái" SoYeon bĩu môi.

"Kệ em...sao Unnie không ra mà bắt em ra vậy?" JiYeon dây dưa.

"Tôi thích...tôi là cấp trên của cô. Hãy y lệnh mà thực hiện...Out" SoYeon dùng quyền lực.

"Hazyyy...Dạ! Tôi sẽ ra" JiYeon đứng lên...hậm hực đi ra.

"Đi nhẹ thôi... sập bây giờ" SoYeon trêu.

"Biết rồi" JiYeon bước nhẹ lại.

JiYeon đi được một lúc...

*khụ...khụ...khụ* Ki Soo bỗng nhiên ho và ngứa ngáy khắp người.

"Cậu sao vậy?"

"Không...biết... nữa... khụ...khụ...ngứa...quá" Giọng Ki Soo khàn khàn.

"Đừng nói chuyện nữa"-SoYeon móc bộ đàm ra...

*khẹttt....khẹttt....*

"Bác sĩ Lee...tại sao bệnh nhân ho, ngứa khắp người và có dấu hiệu phù thanh quản?"

"Không sao...Sso tiêm đúng rồi đấy. Dù hiếm gặp nhưng đôi khi cũng xảy ra tình trạng dị ứng với thuốc giảm đau...dùng Eplaniaxil tiêm vào là được...nhưng...trong túi không có loại thuốc đó...Hazyyy" Qri bực dọc.

"Không sao...Thượng Sĩ Park đang ra đó ak...hãy nhờ cô ta đem vào"

Cùng lúc đó Park JiYeon chạy tới. HyoMin đưa chai nước và lau mặt cho JiYeon. Qri thì  đi tìm lọ thuốc đưa cho JiYeon...

"Tình hình trong đấy thế nào?" HyoMin hỏi.

"Rất tệ...có thể sập bất cứ lúc nào" JiYeon nóc hết chai nước.

Bỗng... phía mỏ than rung chuyển. HyoMin chạy lại xem máy theo dõi...

"Nguy rồi...chỗ Đại Úy sắp sập" HyoMin hoảng hốt.

*Bụp* Tín hiệu đã mất hoàn toàn.

"Chết tiệt...mau vào trong thôi" JiYeon nổi nóng chạy đi.

HyoMin đuổi theo kéo JiYeon lại...

"Trong đó nguy hiểm lắm......Nhưng...... chắc không cản được Yeonie...cẩn thận nhé Yeonie!"-HyoMin thả tay ra.

JiYeon ôm chầm HyoMin
...

"Hãy tin Yeonie...Yeonie sẽ bình an trở ra" JiYeon thả HyoMin ra...đứng nghiêm..

"Đoàn kết!" Chào HyoMin xong, JiYeon cùng 2 anh quân nhân khác đi vào trong mỏ...

"Ngố gọi Sâu Lùn...Sâu Lùn nhận được không?... Sâu Lùn...Sâu Lùnnnnnn" HyoMin bất lực nhìn xuống Qri. Qri đang buộc dây giày...

"Không sao đâu...sẽ sớm liên lạc được thôi" HyoMin trấn an Qri.

"Tôi biết rồi" Qri tiếp tục buộc giày.

"Chị đang làm cái quái gì vậy?" HyoMin thắc mắc.

Qri đứng lên...

"Tôi muốn giày tôi thật chặt để có thể chạy nhanh nhất và...không muốn ai kia buộc hộ giày lần nữa" Qri vô hồn nói.

"Mố?" HyoMin mặt ngơ ngơ

...

End Chap



★Rickli★








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro