Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Con...con thấy lát nữa bọn con lại đến " - Nhìn sắc mặt của mẹ mà cậu cảm thấy khó thở cực kì, cậu sợ mẹ cậu sẽ tức giận lại xỉu nữa nên định bụng sẽ kéo anh ra ngoài.

- " Đứng lại, cháu cũng tới đây rồi, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng " - Mẹ cậu đưa tâm trạng ổn định về lại nguyên trạng của nó.

Mẹ cậu nhìn thoáng qua ba cậu, gật gật đầu với cậu, anh bây giờ mới buông tay cậu ra rồi đi về phía trước, lễ phép cúi thấp người trước mặt chào ba cậu

- " Chú à cháu tên là Quế Ngọc Hải, là bạn trai của con trai chú "

Anh so với cậu còn trực tiếp hơn, ba cậu nhìn cậu xấu hổ không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đành gật gật đầu sau đó cứng ngắc ứng tiếng

- " Ừ "

Mẹ cậu nhìn cậu chằm chằm cậu cũng không muốm trốn tránh, đối diện với ánh mắt dò xét của mẹ cậu

- " Ngọc Hải à, không phải cô không thích cháu, Văn Toàn nhà cô nếu được làm bạn với cháu, cô rất vui. Nhưng còn việc kia, cháu hiểu biết hơn Văn Toàn, cháu hiểu hậu quả mà nó mang lại chứ "

- " Cháu thật sự không biết sẽ có hậu quả gì "

- " Tương lai của các cháu thì sao? Ai sẽ để mắt đến các cháu, các cháu cả đời phải sống trong sự dè bỉu của người khác, hiện tại, các cháu bị tình yêu khiến cho hồ đồ, nghĩ có thể giải quyết tất cả, nhưng tỉnh táo ngẫm lại, thật sự có thể giải quyết sao? Các cháu có thể trốn đến một nơi không có ai khác ư? " - Những lời mẹ cậu nói quả thật có lý, nhưng vẫn chưa đủ để thuyết phục Ngọc Hải

- " Cô à, cháu không muốn mang Văn Toàn trốn đi đâu cả, cũng không nghĩ phải giải quyết tất cả vấn đề, cháu không thể khống chế đánh giá của xã hội này và những người khác với chúng cháu, cháu cũng không muốn khống chế, bởi vì cháu căn bản không quan tâm người khác nghĩ gì và nói gì về chúng cháu "

- " Cháu đã không quan tâm đến suy nghĩ của người khác, vậy còn tới nói chuyện với cô làm chi, cháu có thể thích làm gì thì làm "

- " Nhưng cô không phải người ngoài, cô là mẹ của cậu ấy, cháu không thể khiến cậu ấy nhận được lời chúc phúc từ những người ngoài kia nhưng cháu muốn cô chú sẽ là người chúc phúc cho chúng cháu "

- " Cháu thực sự nghĩ mình có tư cách làm việc đó? Muốn nhận được sự chúc phúc của tôi, không có đâu, tôi sẽ không đồng ý cho con trai mình đi vào con đường chết, tôi là mẹ nó, tôi đâu làm gì sai, tôi chỉ muốn bảo vệ con trai mình, Ngọc Hải, cháu hãy buông tha cho Văn Toàn nhà chúng tôi đi, cháu rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn, giỏi hơn nó.”.

- Con thì sao, con đâu làm gì sai, con chính là con của mẹ, muốn được mẹ chúc phúc khó khăn đến vậy sao? " - Cậu đứng một bên không nhịn không được mà chan vào.

- " Mày chỉ biết nói giúp cho nó, tao là mẹ mày, mày với nó có quan hệ huyết thống hơn tao chắc? - Lúc này dường như mẹ cậu đã sắp phát hỏa

Ba cậu nhận thấy tình cảnh càng ngày càng không thể cứu vãn muốn khuyên nhủ nhưng không biết bắt đầu từ đâu, mấy ngày nay trông cậu tiều tụy, bản thân quả thật không chấp nhận hai người đàn ông yêu nhau, nhưng ba cậu cũng không rõ lắm, thật là vì muốn tốt cho Toàn nhà mình, hay bởi vì quan niệm hai người đàn ông không thể ở bên nhau mà nhất quyết phản đối .

- " Nếu thực sự có quan hệ huyết thống, chẳng phải loạn luân còn gì " - Văn Toàn khẽ nói nhỏ

Ngọc Hải quay đầu trừng mắt nhìn Văn Toàn, ý bảo cậu đừng nói thêm, Văn Toàn biết điều ngậm miệng lại. Mẹ cậu thấy vậy càng tức thêm, mình nói thế nào nó cũng không nghe, Ngọc Hải chỉ tùy tiện nói vài câu, Văn Toàn liền ngoan ngoãn nghe lời. Bà thấy bất bình thay cho người làm mẹ này .

- " Được rồi, mày đã lớn, mày ghê gớm, hôm nay nói cho rõ, mày muốn người mẹ này, hay muốn Ngọc Hải kia " - Mẹ cậu vừa nói vừa chỉ chỉ sau cùng lại chỉ chính mình và người con trai đang đứng trước mặt cậu

- " Con không muốn chọn " - Văn Toàn nhìn mẹ mình rồi nhìn anh cậu không muốn chọn giữa hai bên một bên nuôi nấng mình nên người bên còn lại là tình yêu chân thành đối với cậu.

- " Không muốn cũng phải chọn "

- " Cô à, cô nói người ngoài xem thường chúng cháu, trong khi đó Văn Toàn là con trai của cô, thì chẳng phải cô càng nên đứng sau ủng hộ cậu ấy sao, đâu có người mẹ nào ghét bỏ đứa con của mình, thế giới đã lạnh lùng như vậy, ít nhất vẫn có thể hưởng thụ chút hơi ấm gia đình, luôn luôn nói phải bảo vệ cậu ấy, cô à, xin lỗi cháu hơi mạo muội, cô có khác gì so với những người khiến cậu ấy tổn thương? Tình yêu này đã đủ khổ sở rồi, cô cần gì khiến nó càng trở nên khó khăn hơn "

Ba cậu ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn mẹ cậu dường như ông ấy đã có chút động lòng với câu nói của anh, tuyệt nhiên im lặng mà nghe Ngọc Hải nói

- " Không tới lượt cậu dạy tôi cách làm mẹ " - Dứt lời, liền đứng dậy khỏi giường tiến lên túm lấy cổ tay cậu - " Rốt cuộc là muốn gia đình hay là muốn tình yêu của mày, tự quyết định đi.”.

- " Mẹ à..."

- " Không nói gì thì tao coi như mày chọn gia đình, giờ theo tao về nhà thu dọn quần áo, chúng ta đi.”.

- " Nhưng còn bệnh tình của mẹ..."

- " Tao bảo ba mày tính tiền viện phí rồi về luôn " - Quay sang ba cậu nói - " Anh đi tính tiền viện phí đi, em lôi thằng này về trước lát anh theo sau nha "

Ba cậu ậm ờ cũng không nói gì vội thu xếp quần áo giúp mẹ cậu rồi đi tính tiền viện phí.

- " Con không đi "

- " Không do mày quyết định " - Mẹ cậu hung hăng kéo cậu ra bên ngoài, cổ tay Văn Toàn bị nắm đến phát đau, đúng lúc ấy, Ngọc Hải tiến lên phía trước đột nhiên quỳ xuống trước mặt mẹ cậu tất cả xung quanh đều trở nên im lặng, Ngọc Hải chậm rãi nói

- " Cô à, con sẽ không để Văn Toàn chịu bất kì đau khổ nào " - Chỉ một câu nghe đơn giản mà khiến tim Văn Toàn như nhói đau, nước mắt của cậu thi nhau rớt xuống, một Ngọc Hải mạnh mẽ, không bao giờ nhận thua, thế nhưng lại quỳ xuống như vậy, Văn Toàn thì thào gọi tên người yêu: " Ngọc Hải "

Nhìn hai đầu gối chạm đất của Ngọc Hải, Văn Toàn thấy lòng khó chịu, cậu giãy dụa khỏi tay mẹ, tiến lên quỳ xuống ôm Ngọc Hải

- " Anh đừng quỳ, xin anh hãy đứng lên, em không muốn anh quỳ, em không muốn anh quỳ, anh mau đứng lên Ngọc Hải "

- " Chúng ta đi..." - Mẹ cậu bước tới kéo Văn Toàn ra khỏi Ngọc Hải nhưng cậu nhất quyết không chịu.

- " Con không muốn..."

Mẹ cậu vốn không quan tâm đến cậu khóc nháo, kiên quyết kéo cậu ra khỏi phòng, cậu vẫn gọi tên anh, thanh âm vang vọng cả hành lang bệnh viện, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cũng không nghe thấy nữa. Ngọc Hải nhìn hình bóng cậu xa khuất dần nước mắt chực chờ từ lúc nào đã rơi xuống đôi gò má của anh. Cậu bị mẹ cậu kéo về đến nhà liền giãy giụa ra khỏi bàn tay mẹ cậu

- " Buông con ra, hiện tại mẹ vừa lòng chưa, vui vẻ chưa? "

- " Sao con lại ăn nói như thế với mẹ "

- " Con là vậy đấy, rốt cuộc mẹ còn muốn thế nào nữa, rốt cuộc còn muốn làm gì nữa, mẹ mới đồng ý chấp nhận, con trai thì làm sao, con phải nói rõ với mẹ, cho dù mẹ chia tách bọn con, đời này con cũng không yêu bất cứ ai khác, cùng lắm mẹ cứ bức con như vậy đi, một ngày nào đó con sẽ bị mẹ bức chết "

- " Tao là mẹ mày "

- " Mẹ là mẹ của con? Con đã bị mẹ chọc sâu thêm vào vết thương, mẹ không thấy ư? Mẹ còn chưa nhận ra sao " - Cậu cười chua chát nhìn mẹ cậu sau đó ngoảnh người bước lên lầu mặc kệ mẹ cậu ở dưới nói rất nhiều điều làm tổn thương cậu. Khi lên đến phòng cậu đạp cái ghế rồi nói - " Mẹ nó cái thế giới chết tiệt này "

______________

Từ đầu tới cuối, không một lời an ủi, chỉ có rơi lệ .

Con đường này, em đi thật mệt mỏi .

Văn Toàn, nếu có một ngày, anh không còn đủ sức nữa, cho dù phải cõng em, anh cũng phải đi đến cuối con đường . Dù sao cũng không có ai quan tâm đến tình yêu của chúng ta, dù sao cũng không có ai coi trọng chúng ta . Tất cả đều không quan trọng .

Thế giới của anh bởi vì có em mới ánh lên sắc màu rực rỡ, ấm áp hạnh phúc .

Nếu khóc cạn nước mắt cũng không nhận được sự đồng tình, nếu hét khàn cả giọng cũng không ai nghe, nếu chảy khô cả máu cũng không nhận được bố thí, Văn Toàn đây cuối cùng, chỉ biết lẳng lặng nằm trong ngực Ngọc Hải, nói một câu vĩnh viễn không bao giờ thay đổi: Quế Ngọc Hải, em yêu anh.

End chap 16

Bên lề : huhu bạn tớ F0 hết cả rồi không biết tớ có bị sao không nữa chứ 🥺 mong rằng sẽ bất tử giữa rừng F0 như mọi người hay trêu chọc 🤭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#0309