Chương 9 Khác biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đan Thanh Thành Sam
Edit: BĐ hãy đọc ở trang wattpad chính chủ mới có bản full

Lại lần nữa nhìn thấy lão Quirrell gỡ bỏ lớp nguỵ trang, Harry chỉ thấy muốn cười, cậu lập tức vận dụng Bế Quan bí thuật, sau đó giả bộ làm vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi.

"Hermione vẫn luôn đoán là Snape, tôi không ngờ..." cậu thong thả bước qua, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lão Quirrell đang cao ngạo.

"Ừ, lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Thành ra dùng lão để "giương Đông kích Tây" cũng được việc đó chớ. Giương lão ra thì ai nỡ nghi ngờ giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ?" Tiếng của Quirrell nghe như tiếng kêu sắc nhọn của lũ quạ đen, Harry méo miệng tiếp tục kéo dài thời gian với lão.

"Hermione nói Snape muốn hại tôi." Harry giấu bàn tay trái ra sau lưng. Cậu đang không tiếng động niệm một lời nguyền cổ xưa, mà Quirrel đang đắc ý khoe khoang lão nguỵ trang giỏi cỡ nào, hoàn toàn không chú ý tới.

"Không, không, không... Chính ta mới là người toan giết mi đấy! Ở trận đấu Quidditch ấy, cô bạn Hermione của mi trong lúc hấp tấp chạy đi đốt Snape đã xô ngã ta, khiến ta bị đứt giao nhãn với mi, chứ không thì chỉ vài giây sau mi đã rớt khỏi cán chổi rồi. Lẽ ra ta còn có thể làm xong chuyện sớm hơn nếu Snape không liên tục đọc thần chú giải lời nguyền của ta, để cứu mi." Quirrel khá phẫn hận thầy Snape, nhém xíu nữa thì lão đã báo được thù cho chủ nhân rồi.

"Thầy Snape muốn cứu tôi ư?" Harry tiếp tục phối hợp với màn biểu diễn này, trên mặt cậu toàn là ngạc nhiên, trông có vẻ không thể nào tin được.

"Đúng vậy. Mi thử nghĩ xem tại sao anh ta đòi làm trọng tài trận đấu sau nào? Anh ta muốn bảo đảm là ta không thể tái diễn chuyện đó. Buồn cười. Thật ra thì... Snape đâu cần mất công. Ta đâu có thể làm được gì khi có lão Dumbledore ngồi đó xem. Tất cả các giáo viên khác đều tưởng rằng Snape tìm cách trù dập nhà Gryffindor, mà anh ta quả là đã làm mình thêm nổi tiếng xấu... và chỉ tổ mất thì giờ vô ích, bởi vì rốt cuộc ta vẫn giết được mi, đêm nay."

Quirrel búng tay một cái. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy đột nhiên một mớ dây thừng xuất hiện giữa không trung, trói Harry chặt cứng đến khỏi cự quậy một ngón tay.

"Mi quá tò mò nên không thể để mi sống, Harry à. Sục sạo khắp trường như trong đêm Hội Ma như thế, mi khiến cho ta biết mi đã nhìn thấy ta đi đến chỗ con quái vật canh giữ Hòn đá."

"Ông thả con quỷ khổng lồ ra hả?"

"Chứ ai? Ta có biệt tài xử lý quỷ. Chắc là mi có nhìn thấy con quỷ trong căn phòng đằng kia đã bị ta làm gì. Xui xẻo là hôm ấy trong khi những người khác chạy khắp nơi kiếm con quỷ, thì lão Snape, anh ta đã ngờ vực ta từ trước, lại đi thẳng lên tầng lầu ba trước ta. Và, không những con quỷ của ta không giết được mi, mà con chó ba đầu cũng không cắn đứt được giò Snape. Thôi, bây giờ thì làm thinh chờ một lát nhé, Harry. Ta cần kiểm tra cái gương thú vị này."

Quirrel tiến lên nghiên cứu Tấm gương Ảo ảnh, Harry lạnh lùng nhìn lão, nguyền rủa đã hoàn thành, mà Dumbledore vẫn đang ẩn thân ở gần đây, cậu chỉ có thể chờ Quirrel chủ động thả cậu ra thôi.

"Cái gương này là chìa khoá để tìm ra Hòn đá." Quirrel lẩm bẩm nói, dùng tay gõ một lần dọc theo bốn phía khung gương: "Chắc là lão Dumbledore bày ra cái trò này... nhưng lão đang ở Luân Đôn... Lão về tới nơi thì ta đã cao chạy xa bay... Ta nhìn thấy Hòn đá... Ta phải trao nó cho chủ của ta... nhưng mà nó ở đâu?" Quirrell lại đi vòng từ đằng sau tấm gương ra đằng trước, chăm chú nhìn vào gương với vẻ hau háu.

"Nhưng Hermione luôn nói thầy Snape có vẻ ghét tôi." Đúng vậy, thầy luôn ghét tôi, tôi biết.

"Ờ, ổng ghét chứ." Quirrel không chút để ý mà nói "Quỷ thần chứng giám, mi không biết sao, cha mi và Snape cùng học chung ở trường Hogwarts, cả hai ganh ghét nhau. Nhưng thật lòng Snape không hề muốn mi chết."

"Ta không hiểu được... chẳng lẽ Hòn đá ở bên trong tấm gương? Ta có nên đập vỡ nó ra không? Cái gương này dùng để làm quỷ gì đây? Xài nó như thế nào? Xin ông chủ giúp tôi với!"

Harry cố tình để lộ cách lấy Hòn đá phù thuỷ trong đầu, quả nhiên Voldemort không phụ sự mong đợi của cậu mà tóm lấy Harry.

"Dùng thằng bé... dùng thằng bé..." Tốt, Quirrel vỗ tay một cái, sợi dây đang trói Harry bung ra rơi xuống. Harry chậm rãi đứng lên, tiến tới, một bước, hai bước... gần lắm rồi. Ngay khi cậu đi ngang qua người Quirrel, Harry trở tay bắt được lão ngay, thốt nhiên Quirrel bị hất văng ra, quằn mình vì đau, mắt nhìn mấy ngón tay lão nơi Harry mới tóm: chúng đang phồng rộp lên.

Harry đâu dại gì mà ngừng lại, cậu bịt hai tay lên mặt lão luôn, còn đập phịch phịch vào bàn tay cầm đũa của lão. Quirrel đau đớn giãy dụa như con ác thú sắp chết. Trong lúc Voldermort vọt ra khỏi người lão ta, lời nguyền đã chờ sẵn của Harry lập tức bay đến đập vô gã.

Chỉ là... chết tiệt... cậu quên phéng đi mất là cơ thể mình không đủ mạnh để thi triển lời nguyền này, ma lực nhanh chóng rụt về số không. Trước khi ngất xỉu trong đầu Harry chỉ còn lại đúng một ý niệm thôi, cậu thề là lần sau cậu sẽ nhớ sử dụng đũa phép...

***

"Buổi chiều tốt lành, Harry!" Khi mở mắt cậu đã nằm ở phòng y tế, mặt cụ Dumbledore đối diện với cậu, híp mắt tựa hồ ở nghiên cứu cái gì, thôi toi... khôn khéo như cụ Dumbledore... sẽ không phát hiện đâu đúng không?

Harry lắp bắp kêu: "Thưa thầy! Hòn đá! Chính lão Quirrel! Lão ấy đã đánh cắp Hòn đá! Thưa thầy, mau lên..."

Ở trước mặt Dumbledore càng lúc càng khó diễn, nếu ông cụ phát hiện không đúng có thể sẽ đi tìm tòi về kí ức của cậu, tinh thần của cậu không thể chịu được Chiết Tâm trí thuật bây giờ.

"Bình tĩnh nào, con trai ta, con hơi lạc hậu tình hình rồi. Quirrell không hề lấy được Hòn đá. Con hãy thư giãn một chút đã, nếu không bà Pomfrey sẽ quẳng thầy ra khỏi đây." Harry nghe được Dumbledore nói như thế mới 'nhẹ nhàng thở ra', bắt đầu đánh giá bốn phía, phát hiện cái bàn chất đầy đồ ăn vặt tú hụ.

"Quà của những người ngưỡng mộ và bạn bè con ấy mà. Những chuyện xảy ra giữa con và giáo sư Quirrell dưới hầm là chuyện hoàn toàn bí mật, cho nên đương nhiên là cả trường đều biết hết! Thầy tin cái bồn cầu tiêu chính là của hai người bạn Fred và George Weasley của con ưu ái gởi tặng. Nhứt định chúng nghĩ là con khoái lắm. Tuy nhiên, bà Pomfrey cảm thấy nó không được hợp vệ sinh cho lắm, nên bà tịch thu mất rồi." Dumbledore cười rạng rỡ với cậu.

"Con đã nằm đây bao lâu rồi thầy?" Harry ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường

"Ba ngày. Ron, Hermione và Neville chắc là sẽ nhẹ người nếu biết rằng con đã tỉnh, các bạn con đã vô cùng lo lắng."

Bởi vì ếm nguyền rủa mà hôn mê ba ngày, thật là đủ rồi...

"Mấy bạn có bị làm sao không ạ? Ron bị thương nặng lắm không?" Không có cậu lấy Hòn đá phù thuỷ ra dùm Voldemort căn bản không rớ xớ vô nổi, cho nên Harry không hề lo lắng chuyện này. Nếu Hòn đá phù thuỷ mất rồi Dumbledore cũng sẽ không ngồi đây nhàn nhã nói chuyện trời đất với cậu.

"Ồ! Lũ trẻ đều không sao cả... chỉ có con là bị nặng nhất, ma lực toàn thân hao hết rồi!"

"Hả? Nhưng...tại sao? Quirrel đứng trước Chiếc gương ảo ảnh muốn lấy Hòn đá phù thuỷ, con muốn ngăn lão lại nên con kéo tay lão, sau đó... lão trông cứ như bị nướng ấy..." Harry 'sợ hãi' run run thân thể, cậu nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói.

"Sau... sau đó... trong mình lão ta... Kẻ chớ gọi tên... đột nhiên xông ra, nhào qua chỗ con, con sợ quá... con bèn tóm gã như tóm lão Quirrel, rồi... con hết biết gì nữa." Mặt Harry trắng bệch như vừa nhớ lại một kí ức không tốt.

"Cứ gọi hắn là Voldemort, Harry à. Lúc thầy trở về ấy, gã đang thoát ra xác chết của Quirrel, chẳng thương xót gì gã đồ đệ đó hơn một kẻ thù..."

Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, Dumbledore nháy đôi mắt nhìn đứa trẻ trước mặt, cụ có thể cảm nhận được khi Harry chạm vào Voldemort đã sinh ra dao động ma lực, nhưng cụ lại không phát hiện bất kì câu thần chú nào phát sinh. Là phù thủy nhỏ nên khi sợ hãi sinh ra ma lực bạo động sao? Cụ không quá xác định ngẫm nghĩ.

"Nhưng tại sao lão Quirrel lại không thể chạm vào mình con? " Harry do dự hỏi một câu, trông có vẻ chẳng rõ mình đã làm gì.

"Má con đã chết để cứu con. Nếu có một điều mà Voldemort không thể nào hiểu được, ấy là tình thương. Gã đã không biết được, rằng sức mạnh của tình thương như tình thương của má con đã để lại một vết tích. Không phải là vết thẹo, không phải dấu hiệu thấy được nào cả... Được yêu thương sâu sắc, cho dù người yêu thương mình đã qua đời, mình cũng sẽ được che chở mãi mãi. Vì vậy Quirrel, kẻ đầy hận thù, tham lam, và tham vọng, kẻ chung đụng linh hồn với Voldemort, không thể nào chạm tới con được. Đụng đến một người được một điều cao cả như tình thương của má con phù hộ, thì gã sẽ đau đớn cực kỳ." Nói tới đây, Dumbledore làm bộ cảm thấy thích thú với một chú chim nhỏ vừa đậu lên bệ cửa sổ, Harry liền nhân cơ hội này lau khoé mắt của mình.

"Còn tấm áo khoác tàng hình – thầy có biết ai đã gởi cho con không?"

Ánh mắt cụ lung linh: "À... Tình cờ ba con đã gởi tấm áo ấy cho thầy giữ, và thầy nghĩ có lẽ con thích nó."

"Nó hữu dụng lắm đó ... Hồi ba con học ở đây, ba con vẫn dùng tấm áo tàng hình đó để lẻn xuống nhà bếp ăn vụng." Harry sửng sốt một chút "Phụt" một tiếng cười.

"Còn một điều nữa... " Harry cười trong chốc lát, tựa hồ nhớ tới cái gì có chút khó xử.

"Cứ việc hỏi đi con." Dumbledore chớp chớp mắt.

"Quirrel nói, giáo sư Snape ghét con vì thầy ghét ba con, có đúng không hở thầy?"

"Ờ, hai người đó ghét nhau cay đắng. Không khác gì con và Malfoy vậy. Thế rồi ba con làm một điều mà thầy Snape không thể nào tha thứ được."

"Thưa, điều gì ạ?"

"Cứu mạng thầy Snape."

"Cái gì ạ?"

Cụ Dumbledore mơ màng nói: "Ừ... Cái đầu người ta suy nghĩ tức cười lắm. Giáo sư Snape không thể chịu nổi ý nghĩ là ông ấy mắc nợ ba con ... Thầy tin là thầy Snape vất vả bảo vệ con như thế là để san bằng tỷ số với ba con. Để sau đó thầy Snape có thể tiếp tục căm ghét ba con trong thanh thản..."

Harry cúi đầu, tuy rằng đã sớm biết, nhưng lại một lần từ Dumbledore trong miệng nghe được làm cậu hụt hẫng như cũ.

"Con cảm ơn thầy ấy được không? Mặc kệ nói thế nào cũng là thầy ấy cứu con..." Harry ngẩng đầu lên nhìn Dumbledore, đôi mắt xanh vô tội và bình thản, đây là điều cụ Dumbledore không nghĩ tới, tính cách đứa bé này có vẻ... ngoài dự kiến của cụ.

"Đương nhiên! Nếu con muốn làm thế thì... thầy đề nghị con nên hưởng thụ xong đống kẹo này hẵng đi... Chà, kẹo dẻo đủ vị hiệu Bertie Bott. Hồi nhỏ thầy thiệt là xui, ăn nhằm một viên có vị buồn ói, rồi từ đó thầy e là thầy mất hết hứng với chúng rồi... Nhưng mà thầy cho rằng một viên kẹo caramen ngon chắc không sao, phải không con?"

Cụ mỉm cười và thảy viên kẹo nâu vàng vô miệng. Nhưng cụ mắc nghẹn và nói: "Mèn ơi, nó là vị thối tai!"

...

Dumbledore đi rồi, cuối cùng Harry cũng thở dài nhẹ nhõm được một hơi. Cụ quá giỏi về khai quật ý tưởng chân thật trong nội tâm người ta, Harry cảm thấy mình ở trước mặt cụ không che giấu được điều gì, mỗi một chữ mỗi một hành động của cụ Dumbledore đều vì bước cờ tiếp theo mà có, ngay cả sau khi cụ chết, cụ vẫn bố trí hết thảy bố cục để đạt được thắng lợi cuối cùng.

Trong lúc Harry còn đang ngẫm lại từng thần thái của cụ Dumbledore thì Hermione và Ron tới đây thăm cậu, năn nỉ ỉ ôi với bà Pomfrey chỉ để tranh thủ năm phút vô xem Harry.

Cậu trao đổi một ít tin tức với Hermione và Ron, hai đứa bạn nhất trí cho rằng Dumbledore đang lợi dụng cậu. Có lẽ năm đó người thấy không rõ nhất là chính cậu, Harry thở dài an ủi hai người, giải thích một chút mục đích của ông cụ hiệu trưởng làm Ron kinh ngạc cảm thán không thôi.

Ron lại kể với Harry vụ thua trận Quidditch và bữa tiệc bế giảng ngày mai, nhưng ngay lúc đó thì bà Pomfrey xông vô và đuổi hai đứa ra ngoài.

Sự tình kết thúc nên cậu cũng không nghĩ nhiều chi nữa, thành thật ngủ một giấc cho lại sức, hôm sau lại đón bác Hagrid tới thăm.

Bác ngồi xuống cạnh Harry, nhìn cậu rồi oà ra khóc. Bác úp mặt vào hai bàn tay, thổn thức: "Chỉ tại... sai lầm... ngu ngốc... của bác! Bác đã nói cho con quỷ đó biết cách qua được Fluffy! Bác đã nói cho hắn biết! Đó là điều duy nhứt hắn không biết, mà bác lại nói cho hắn biết! Suýt nữa bác đã giết con. Chỉ vì một cái trứng rồng! Bác sẽ không bao giờ uống rượu nữa! Đáng lẽ bác phải bị đuổi ra để sống như dân Muggle mới đáng!"

Harry vội vàng an ủi ông khổng lồ mong manh, ông bạn già của cậu thân thiện trượng nghĩa hơn bất kì ai, mắc mưu bị lừa về sau sẽ nhớ dai thôi mà. Hagrid lau nước mắt lấy ra ảnh chụp ba James và má Lily tặng Harry. Thấy ảnh, trong lòng Harry rõ cả, bác Hagrid vì ba má mới chăm sóc cho cậu, nhưng bác luôn nhìn thẳng vào Harry mà không coi cậu như thế thân của ba má.

Mà ngay buổi tiệc tối hôm nay, cậu còn nhớ rõ là cụ Dumbledore đã cộng thêm điểm cho Gryffindor dẫn tới Slytherin bại trận, cho nên trước đó cậu muốn đi tìm Snape nói lời cảm ơn, còn để sau bữa tiệc... cậu không có muốn đâm đầu vô chỗ chết.

Chiều nay, bà Pomfrey đã mất suốt mấy chục phút để làm cái việc mà bà gọi là "kiểm tra sức khỏe lần cuối", đến tận thật lâu sau cậu mới thoát khỏi phòng y tế. Thời gian đã hơi muộn rồi, cậu chạy một đường tới phòng nghỉ giáo viên cũng không gặp thầy, gãi gãi đầu không quá tình nguyện đi về phía hầm.

Nói thật cậu không tính đến hầm chút nào, không riêng gì nơi đó có quá nhiều hồi ức mệt mỏi và khó nghĩ, cũng là vì cậu không muốn bị người ta bu lại dòm ngó. May là thời điểm này Harry không đụng phải học trò Slytherin, cậu một mình đi xuống thềm đá, đi qua hành lang u ám tối tăm, đứng ngoài cửa chuẩn bị tâm lí hồi lâu mới bắt đầu gõ cộc cộc.

"Potter? Ồ, không lẽ hầm ngầm đã trở thành nơi... mạo hiểm mới của trò à?" Snape vừa đẩy cửa ra đã thấy Harry đứng đó, lập tức mặt thầy đen thui.

"Quấy rầy thầy ạ..." Cảm ơn trời vì điểm Slytherin xếp thứ nhất nên tâm trạng Snape còn tương đối ổn định, tuy rằng mở miệng châm chọc nhưng không lập tức đóng cửa lại.

"Con nghe giáo sư Dumbledore nói, cảm ơn thầy đã cứu con... Hẹn gặp lại thưa giáo sư!" Trông thấy  ánh mắt Snape càng thêm lạnh lẽo, Harry sáng suốt xoay người chạy biến.

Cậu biết âm thanh nói lời cảm ơn này là cái Snape không muốn nghe nhất, nhưng cái cậu thiếu thầy làm sao không thể không cảm ơn, ừm... Hố cụ Dumbledore một phen vui ghê nơi, Harry - nghịch ngợm - Potter vui sướng trở về phòng ngủ, loại tâm trạng lâng lâng này kéo dài tới tiệc tối cũng chưa kết thúc.

"Bồ đã cười suốt buổi trưa rồi đó, rốt cuộc là cười cái gì thế? Hỏi bồ bồ lại im ỉm."

"Ơ..."

May mắn cụ Dumbledore đã đến, cứu vớt Harry đang bị hai đứa bạn tra khảo.

Cụ Dumbledore phấn khởi nói: "Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý... Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm học tới bắt đầu..."

Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cúp Nhà và điểm số là như thế này: hạng tư là Hufflepeff, 352 điểm; Hạng ba là Gryffindor, 402 điểm; Ravenclaw được 426 điểm; Và Slytherin được 492 điểm." Không có lần bị trừ điểm vụ con rồng, điểm của Gryffindor cũng không thê thảm cho lắm.

Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin. Harry có thể nhìn thấy Malfoy đang gõ cái cốc của nó xuống bàn đắc thắng.

"Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy." Nghe tới đó, cả Đại Sảnh đường bỗng nhiên im phăng phắc. Nụ cười của học sinh nhà Slytherin héo đi một chút.

"E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi... Trước tiên là điểm cho Ron Weasley..." Mặt Ron đỏ bừng; trông nó giống y như một củ cải bị phơi nắng.

"... vì đã chơi ván cờ hay nhứt trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 30 điểm."

Học sinh nhà Gryffindor hò reo muốn long cái trần nhà đã được phù phép; những ngôi sao trên cao dường như phát rùng mình. Đâu đó vọng tiếng huynh trưởng Percy nói với những huynh trưởng khác: "Mấy bồ biết không, em tôi đó! Thằng em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall."

"Thứ hai – điểm cho Hermione Granger... vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 30 điểm." Hermione dụi đầu vào hai cánh tay; Harry tin là cô bé đang oà khóc.

"Thứ ba – điểm cho Harry Potter... giáo sư Dumbledore nói tiếp.

Đại Sảnh đường im đến nỗi không ai dám thở.

"... vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 30 điểm."

Tiếng ầm ĩ trong Sảnh đường làm điếc cả tai. Những người đóng góp tiếng hò reo và tiếng thét biết rằng Gryffindor giờ đây đã có 492 điểm – bằng đúng số điểm của nhà Slytherin. Hai nhà đang đồng hạng trong cuộc tranh giành Cúp. Trời, giá mà cụ Dumbledore cho Harry thêm một điểm nữa thì có phải hay không!

"Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng khi đối diện với yêu cầu giúp đỡ từ bạn bè cũng cần lòng dũng cảm như thế. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 5 điểm."

Nếu lúc ấy có ai đứng bên ngoài Đại Sảnh đường, người đó thế nào cũng tưởng là bên trong có một vụ nổ khủng khiếp, vì tiếng hò reo bùng lên từ dãy bàn của nhà Gryffindor. Harry, Ron và Hermione cùng đứng lên hò hét hoan hô Neville. Còn mặt Neville thì trắng bệch vì xúc động, và biến mất trong vòng tay thân tình của bạn bè ôm lấy nó. Hồi nào giờ Neville chưa từng kiếm được cho nhà Gryffindor nhiều điểm như vậy. Trái ngược hẳn là bên Slytherin, mặt đứa nào đứa nấy ngây ra như phỗng và hết sức thất vọng hãi hùng.

Cụ Dumbledore phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepuff và Ravenclaw đều đang mừng sự mất chức vô địch của nhà Slytherin. Cụ Dumbledore nói: "Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút."

Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng; con trăn khổng lồ – biểu tượng của nhà Slytherin – biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Thầy Snape đang bắt tay giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra. Harry run lên bần bật, cậu không dám nhìn lên bàn giáo viên chút nào, cậu sợ chết...

Cứ như vậy Harry chờ tới khi có kết quả thi, lạy trời là Snape giơ cao đánh khẽ, để cậu bình an vượt qua năm nhất, mà Hermione vẫn như cũ là hoàn toàn xứng đáng đứng đầu cả năm. Hết thảy đều như chưa từng thay đổi, nhưng hết thảy đều lặng yên thay đổi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro