49.2 Giải trừ nỗi sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như đề cập ở chap trước, Tendou sẽ là khiến nỗi sợ biển của Kagami biến mất. Nhưng làm cách nào thì chưa biết =))). Và thế là chuỗi thời gian luyện tập cực khổ của cậu là từ đây mà ra.

Mới sáng sớm 5h là Kagami đã bị Tendou dựng đầu dậy ra biển chạy bộ rồi. Lúc đầu cũng cứng đầu lắm ; không chịu dậy, nhưng cho đến khi anh bảo sẽ cắt bữa sáng của cậu thì mới chịu tỉnh. Gì chứ vì miếng ăn manh áo cậu có thể làm mọi thứ. Và thế là Kagami chỉ mặc một cái áo ba lỗ với cái quần dài và mang chân không để chạy bộ trên cát, dọc bãi biển. Thúc giục ở sau cậu là Tendou đang đi bộ từng bước, nhưng chẳng hiểu sao ; bước chân của anh ta dài 50cm hay gì ấy mà lúc nào cũng bắt kịp Kagami đang chạy. Hacku à??

Xong lựa lúc cậu đang bị sao nhãng thì anh đẩy cậu xuống nước cái tùm. Bị tấn công bất ngờ nên Kagami có chút hoảng loạn và bắt đầu vùng vẫy, mặc dù chỉ là đang ở vũng nước nông. Tendou thấy thế liền vội vã đến đỡ cậu dậy, liên tục xin lỗi
"Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ? Tôi đỡ cậu dậy, xin lỗi" - anh lấy tay Kagami quàng qua vai mình, kéo cậu đứng dậy
Còn cậu thì đang còn chưa hoàn hồn nên mặt trắng như cắt không còn 1 miếng máu, tay thì quơ quào để túm lấy áo Tendou đứng lên. 2 người cứ thế dìu nhau về lại khách sạn trong sự yên lặng đầy gượng gạo.

"Để tôi lấy khăn" - Tendou đặt Kagami ngồi xuống giường mình vì sợ giường cậu sẽ bị ướt và sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.
Anh lấy khăn ra, quỳ xuống trước mặt cậu và bắt đầu lau tóc, rồi đến người, rồi đến chân tay cậu. Mãi đến lúc này Kagami mới hoàn hồn lại và mới nhận ra Tendou đang quỳ trước mặt mình
"Tendou?"
"Im lặng nào, đây là lỗi của tôi. Tôi sẽ lau cho khô nên cậu ngồi yên đi"
"Ừ...được rồi" - nói rồi Kagami liền liếc mắt đi chỗ khác, tránh chạm mắt trực tiếp với anh. Được crush lau đầu cho thì còn gì bằng, nhưng người ta cũng biết ngại chứ bộ ; bởi vậy mới nói, mấy ai khi yêu mà bình thường đâu =)))

"Được rồi đấy, cậu vào tắm đi. Nước biển ngấm vào người dễ bệnh đấy, cậu mà lăn đùng ra đấy là tôi không chăm cho được đâu" - Tendou lau xong liền đứng lên nói
"Biết rồi" - Kagami đứng lên đi đến chỗ vali của mình, định mở ra lấy đồ liền nhận ra gì đó "Tendou"
"Chuyện gì?"
"Tôi mặc đồ lót của anh luôn hả?"
.
.
.
2 người 4 mắt nhìn nhau trong sự im lặng, thêm vào đó là sự nhận ra muộn màng của Tendou
💭: "Đúng rồi nhỉ?! Sao mình không xét đến vấn đề đó ta? Em ta không lên tiếng thì thôi, chứ hỏi câu nào cũng dễ khiến mình câm nín thật chứ"
"Tendou Souji!!"
"Ừ chịu khó đi, dù sao cậu cũng đâu có mang của cậu đâu đúng không?"
"Vâng vâng"
Ấy vậy mà cậu nghe lời thật, ai mà ngờ cậu ngây thơ vậy chứ 🤣. Câu trả lời của cậu cũng khiến anh suy ngẫm dữ lắm ; bộ cậu ta không chút đề phòng mà dễ dàng mặc đồ người khác vậy sao?

Tua đến lúc mọi người đều đã dậy hết và tập trung dưới sảnh ăn sáng, lúc này Tendou và Kagami mới mò mặt xuống. Hai người đó một ngày không cãi nhau là chết hay gì ấy, ngồi từ xa mà còn có thể nghe tiếng cãi vã của hai người nữa
"Sao đồ của anh chật quá vậy? Nó như muốn ép hết ruột gan tôi ra ngoài rồi nè"
"Đâu phải tại tôi mà đồ tôi nhỏ đâu, mà là tại cậu mập quá đấy"
"Anh có thể nào nói câu nào dễ nghe hơn không? Mở mồm là chỉ biết chỉ trích tôi thôi"

2 người vừa đi vừa đành hanh với nhau cho tới bàn của những người còn lại, ai nấy đều nhìn 2 người bằng những ánh mắt ngán ngẩm. Nhưng cũng ngồi vào bàn và bắt đầu gọi đồ ăn sáng. Trong bữa ăn Tendou có đề cập đến việc anh đang cố gắng trị cơn sợ biển của cậu
"Kagami-san sợ biển á??" - Juka đang ăn mà cũng phải dừng tay lại mà tỏ ra thật sự bất ngờ trước thông tin này
"Ừm, chứ em không để ý a? Đợt trước cậu ta có xuống tắm đâu mà, hôm qua cũng thế" - Hiyori ngồi bên cạnh lên tiếng
"Em tưởng anh ấy sợ bị cháy nắng, chứ ai mà nghĩ là anh ấy sợ biển đâu"
"Được rồi!! Vậy thì trong khoảng thời gian ở đây, chúng ta hãy cố gắng giúp Kagami khắc phục nỗi sợ nhé!" - Tadokoro đưa ý kiến
"Ôoo" - mọi người đồng thanh la lớn bày tỏ sự đồng ý
"Còn giờ thì ăn đi đã"

Sau ngày hôm đấy thì từng người sẽ luyện tập cho Kagami từng bài tập một, để cậu có thể dễ dàng thích ứng với biển cả hơn.

Bài tập đầu tiên : hít thở

"Nghe nè Kagami-kun, nếu muốn bơi được thì điều đầu tiên là cậu phải điều tiết được hơi thở của mình"
"Em biết mà Misaki-san, nhưng vấn đề không phải là em biết bơi hay không, mà là em không xuống biển được"
"(ಠ_ಠノ)"
"(• ▽ •;)"
"Next!!"

Bài tập trước bài tập đầu tiên ; đưa được Kagami xuống biển

"KHÔNG!!!" - Kagami đang dùng hết sức bình sinh của mình cắm chân xuống cát, để chống lại sự đẩy từ phía sau của 2 cô gái, và lực kéo từ phía trước của Tadokoro
"Kagami-kun!! Cậu đừng có chống cự nữa coi nào!!"
"Đúng đó Kagami-san, anh cứ xuống 1 lần thử xem nào!!"
"Cậu mà cứ cứng đầu như vậy là tôi không cho cậu đi làm nhiệm vụ với đội của tôi nữa đâu đấy!!"
Tendou chỉ biết đứng ngoài mà khoanh tay quan sát, lúc này Hiyori mới đến bên cạnh anh

"Anh nghĩ ra được kế gì chưa?"
"Rồi, nhưng đợi tí nữa đã. Cậu ta phải vắng mặt ở đây thì mới thực hiện được"
"Hửm? Em tưởng phải có chính chủ mới làm được chứ?"
"Em sẽ biết thôi"
Tendou nhìn về phía những người kia rồi nở 1 nụ cười bí hiểm, trong khi Hiyori đứng bên cạnh hoang mang không kém.

Bên phía Kagami thì cậu đã vùng ra thành công
"ĐỦ RỒI!! Em không xuống biển được, được chứ? Rất cảm kích sự giúp đỡ của mọi người nhưng mà..."
"Kagami-kun..."
"Thôi để em đi mua nước cho mọi người, đứng đây đợi em nhé" - dứt là Kagami quay mình chạy lại phía quầy nước nhỏ gần đó để gọi nước. Đợi cậu đi xa rồi thì Tendou mới tới chỗ của mọi người, kéo mọi người lại và thì thầm to nhỏ gì đấy. Chẳng biết là cái gì, chỉ biết là mọi người chỉ nhìn nhau rồi gật đầu.
Chỉ riêng Kagami không biết gì cả, mà vẫn háo hức đứng chờ nước.

Sau khi cậu 2 tay 2 bịch nilon đựng đầy những chai nước chạy về chỗ mọi người, thì Juka và Hiyori từ xa chạy tới chỗ cậu ; có vẻ rất hốt hoảng nói
"Kagami-san!! Cứu với, nii-chan đang bị đuối nước!!"
"Cái gì?!"
3 người kéo nhau chạy vội đến chỗ của Misaki và Tadokoro đang đứng, cũng đang nhìn về phía Tendou lo lắng. Nhưng vì ở xa quá nên không ai dám ra, khi Kagami vừa tới là Misaki quay qua cậu

"Kagami-kun! Cậu cứu Tendou-kun đi, chị chưa bao giờ ra xa như vậy cả. Tadokoro-san thì vừa mới bị san hô cắt vào chân rồi, chỉ còn mình cậu thôi đó. Kagami-kun!!!" - Misaki hối thúc cậu ; nhìn thấy người mình yêu đang vùng vẫy vì sự sống, cộng thêm sự kì vọng của mọi người đã khiến cậu đứng trầm ngâm 1 hồi.

Khi thấy Tendou bắt đầu chìm xuống thì Kagami mới tỉnh ngộ, thả 2 túi nước ra, bắt đầu chạy về phía biển và nhảy xuống nước, bơi điên cuồng về phía Tendou
"TENDOU!! CỐ LÊN, TÔI TỚI ĐÂY?!"
Vừa tới nơi thì cũng vừa lúc anh đang chìm gần hết mình, cũng may là cậu nắm lấy tay anh và kéo lên kịp. Cậu quàng tay của anh qua vai mình và bắt đầu bơi vào bờ. Thả Tendou xuống cát thì thấy anh không cử động, Kagami nghĩ rằng anh bị ngộp nước rồi nên không ngần ngại mà hô hấp nhân tạo cho anh. Nhưng khi vừa đặt môi của cậu lên môi của anh thì anh đã tỉnh lại và lấy tay giữ lấy hai má cậu.

Kagami bị 1 phen giật mình, muốn thoát ra nhưng đã bị Tendou giữ lại rồi. Và thế là hai người trao nhau nụ hôn ngay giữa thanh thiên bạch nhật, khiến mọi người xung quanh chỉ biết cười. Sau 1 hồi thì anh mới chịu buông tha cho cậu, nhưng điều đầu tiên cậu hỏi không phải là về nụ hôn

"Tendou! Anh có sao không?! Có bị ngộp khí không?? Nãy thấy anh chìm tôi sợ quá trời" - Kagami lo lắng, hết sờ trán lại đến giữ 2 vai Tendou liên tục hỏi. Thấy thế anh liền nở 1 nụ cười nhẹ
"Tôi không sao, lo lắng vậy à? Mà cậu quên mất là tôi biết bơi sao?" - anh nói câu mà khiến cậu lúc này mới nhận ra ; đúng rồi nhỉ?! Sao cậu lại quên được nhờ?? Tên này là Tendou Souji mà! Là kẻ hầu như chuyện gì cũng biết làm và dám làm mà!! Vậy là anh ta chỉ dụ cậu thôi sao?? Nhận thấy sự hoang mang từ phía người kia thì Tendou lên tiếng

"Nhưng mà /đặt tay sau đầu cậu/ chẳng phải cậu xuống biển được rồi đấy sao?"
"...Anh làm vậy là vì tôi à?"
"Chứ sao nữa, nhưng mà, chắc tôi cũng nên cho 2 cô em gái của mình đi học làm diễn viên nhỉ?"
"Cái tên này...vậy mà còn cười được...tôi tưởng anh...tôi sẽ không còn được gặp lại anh được nữa..."
💭: "Ah, khóc rồi" - cứ thấy Kagami khóc là Tendou bị bối rối 1 tí hà, nhưng cũng kéo đầu cậu lên vai mình
"Tôi ổn rồi, tôi không chết dễ vậy đâu đừng lo"
"Mà anh cũng bớt cơ hội lại đi nha, đừng tưởng tôi không biết về cái hành lí của anh chuẩn bị cho tôi" - cậu được nước bu lên người anh ôm luôn
"Không tranh thủ thì sao có thể đánh dấu chủ quyền em được?" - anh thì thầm vào tai cậu, miệng còn nở nụ cười thỏa mãn.

Và kể từ đó là Kagami hết sợ biển, Không những thế mà cậu còn hốt được 1 anh người yêu mà bao người mơ ước nữa chứ. Đúng là thành công ngoài dự đoán 🌝🌝
___________________________________

Sorry mọi người vì mãi đến giờ mới xong, vì 2 ngày nay mình bận với mệt quá nên viết được vài trăm chữ là mình ngủ luôn cmnr =)))
___________________________________

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro