Đường Sắt (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần nữa trôi qua. Ngày SoYeon mong chờ lại đến.

Hôm nay SoYeon đặc biệt dậy sớm. Nội tạng trong người cô nó đang khua chiêng múa kẻng. SoYeon chạy ra chạy vô lăn xăn trông rất tức cười. Lát nữa cô sẽ gặp được Qri. Chính xác là thế.

Ăn sáng xong, SoYeon bắt tay vào việc sửa xe. Có vài chiếc xe máy khách gửi lại hôm qua. Gần 9h, Qri xuất hiện với bịch trái cây to đùng.

"Tặng cho Sso này. Rất tươi đấy"

"Cảm ơn em! Lần sau đừng quà cáp nhé"

"Hửm? Lần sau? Ohhh... SoYeon rất muốn em đến đây nên mới hẹn lần sau đúng không?"

"Errr... tôi..."

"Tôi thế nào hả?" Qri dí SoYeon vào đường cùng.

"Tôi... có khách kìa" SoYeon tìm đường thoát. Nhờ có chiếc ô tô sang trọng tấp vào tiệm nên SoYeon được giải nguy.

Trên xe, một cậu thanh niên ăn mặc lịch lãm bước xuống. SoYeon mỉm cười, lịch sự hỏi.

"Xe cậu bị hỏng chỗ nào?"

"Hứm... cô mong xe tôi bị hỏng lắm ah? Đúng là thợ sửa xe suốt ngày chỉ biết ngó đồng tiền trong túi người khác"

Câu trả lời của cậu thanh niên làm SoYeon tắt hẳn nụ cười.

"Yoo YunHo! Ăn nói cho cẩn thận vào. SoYeon lớn hơn cậu gấp đôi tuổi đấy" Qri tức giận quát YunHo.

"Ahhh... lớn hơn thế vậy phải gọi bằng chị hay bằng dì nhỉ?"

"YunHo! Cậu ra khỏi tiệm ngay. Nơi đây không chào đón cậu" mặt Qri chuyển dần sang màu đỏ. YunHo vẫn tiếp tục nói những lời khiêu khích.

"Vì bà chị này mà cậu bỏ học mỗi tuần á hả? Ái chà, ái chà... gu của cậu thật độc đáo. Trẻ thì chê để đi yêu một bà chị già. 2 bác mà biết chuyện này chắc đau lòng đến mức tự vẫn"

"Cậu im điiiii"

"Qri!" SoYeon kéo Qri lùi về sau. Cô đứng đối diện với YunHo.

"Cậu là bạn Qri?"

"Không! Tôi là bạn trai Qri"

"Um! Cậu vào tiệm với mục đích gì?"

"Mỗi tuần Qri cứ bỏ học ngày thứ 7. Tôi muốn tìm hiểu nguyên nhân nên hôm nay theo dõi đến tận đây. Bà chị ah! Đừng có cản bước Qri nữa. 2 người phụ nữ yêu nhau đã là bệnh hoạn, đằng này lại còn chênh lệch tuổi tác. Nếu bà chị cứ mãi bám dính Qri thì tương lai làm luật sư của cậu ấy coi như xong"

"Luật...sư?" SoYeon nhíu mày.

"Cậu đang nói điên khùng gì vậy YunHo?" Qri lo sợ SoYeon biết sự thật.

"Điên? Khùng? Hahaha... hóa ra cậu giấu giếm chuyện cậu đang theo học ngành luật ư? Tôi không biết... tôi không biết. Ah mà tiện thể tôi nói cho bà chị đây rõ nhé. Ba Qri hiện là một Nghị Viên rất có uy tín còn mẹ Qri là nhà giáo ưu tú. Đấy! Gia đình người ta danh vọng thế đấy trong khi chị là một thợ sửa xe quèn, chân tay dính dầu nhớt. Làm sao mà chị với tới đây hả?"

"..." SoYeon cứng họng không phải vì đấu không lại YunHo mà là sốc trước thân phận của Qri. Qri cúi gầm mặt không dám nhìn SoYeon.

Thêm một chiếc xe sang trọng nữa tấp vào tiệm. 2 người phụ nữ xinh đẹp, quý phái bước xuống. Đi trước là Jessica, theo sau là Tiffany.

"SoYeon!" Jessica gọi.

"Um" SoYeon chỉ hừ một tiếng nhẹ.

Rồi chiếc ô tô thứ 3 tấp vào tiệm sửa xe. 2 người tóc hoa râm và một cô gái trẻ bước xuống. Jessica, SoYeon cùng trợn mắt, há mồm khi chạm mặt ông bà Jung. Krystal bẽn lẽn đứng phía sau.

"SooYeon! SoYeon! Xin lỗi ta đến mà không báo trước" ông Jung cúi đầu. Jessica và SoYeon vẫn chết đứng như pho tượng.

"SooYeon! Ta rất nhớ con... SooYeon" bà Jung lao đến ôm Jessica. Jessica rơi vào tình huống vô cùng khó xử.

"SoYeon! Hôm nay ta đến để tháo bớt đi một số nút thắt trong lòng ta. Trước khi chết, ta thầm mong tâm hồn mình được thanh thản. SoYeon! Ta ở đây cầu xin con tha thứ lỗi lầm năm xưa ta mắc phải" ông Jung bất ngờ quỳ xuống.

"Ba... bác... Jung! Xin hãy đứng lên đi ạ" SoYeon nhanh chóng đỡ ông Jung nhưng ông kiên quyết không chịu đứng.

"Quá khứ ta phạm một chuỗi sai lầm với con. Con của ngày hôm nay đều do ta hại. Vì ham muốn danh vọng mà ta đã hắt hủi con sau khi ba mẹ con qua đời. Ta chia cắt tình cảm ngọt ngào của 2 đứa. Khi con nhận tội thay cho SooYeon ta đã cố tình làm mọi cách để con không được giảm án. SooYeon nó hoàn toàn không có lỗi. Nó cãi lời ta nên ta đã đuổi nó ra khỏi nhà. Chính vì thế trong khoảng thời gian con bị giam nó không thể đến thăm con. Ta..."

"Thôiiiiii... tôi không muốn nghe nữa" SoYeon đứng dậy bịt tai mình.

"SoYeon ah!" Qri nhẹ gỡ tay SoYeon xuống nhưng SoYeon hất mạnh tay Qri.

"Tôi cần một cuộc sống bình yên. Làm ơn hãy chôn chuyện quá khứ xuống nấm mồ. Tôi xin các người cho tôi 2 chữ Bình Yên... Aaaaaaa" SoYeon mất bình tĩnh. 2 mắt cô đỏ ngầu trong rất đáng sợ. Nơi đây quá ngột ngạt. Những nỗi đau liên tục hiện hữu trong tâm trí SoYeon. SoYeon không thể chịu nổi nữa.

Ôm chú vẹt trong lòng. SoYeon chạy theo lối mòn ra chỗ đường sắt. Băng ngang 2 đường ray, SoYeon ngồi tựa lưng vào gốc cây to, thở hổn hển. Chỉ trong một buổi sáng mà liên tục những chuyện không hay xảy ra.

Trở lại tiệm sửa xe

"Về Seoul thôi! Người ta hắt hủi cậu thế mà cậu còn luyến tiếc hả? Bản thân chị ta đơn lẻ, hình như từng ngồi tù, lại vô lễ với người lớn. Bà chị đó bỏ bùa gì mà cậu mê dữ vậy? Phi công trẻ làm ơn đừng lái máy bay bà già"

*Chátttttt* YunHo nhận một cái tát điếng hồn từ Qri.

"Sáng cậu đi gấp quên đánh răng thì phải. Cút về nhà đánh răng cho sạch sẽ nhanh lên cái đồ thiếu nhân cách"

"Lee Qri! Vì con nhỏ sửa xe nghèo mạc đó mà cậu dám mắng tôi?"

"Đánh cậu tôi còn dám thì mắng cậu có là gì"

"Cậu..."

"Tên nhóc này... trông thấy quen lắm" ông Jung đang cố nhớ xem mình đã từng gặp YunHo chưa.

"Tôi không quen ông. Người gì mà đi quỳ dưới chân phụ nữ. Đàn ông thật không có bản lĩnh"

*Cạchhhhhh* YunHo nhận ngay một cú đấm trời giáng vào mặt. Người ra tay lần này là Jessica.

"Khốn kiếp! Ba mẹ mày chết hết rồi hả thằng mất dạy? Nếu không ai dạy mày thì hôm nay tao sẽ dạy mày phép lịch sự tối thiểu" Jessica nhào tới nhưng bị Tiffany và Krystal giữ lại.

"Con nhỏ này dám đánh tao. Mày biết tao là ai không mà dám đánh? Yoo YunHo - con trai chủ tịch công ty trang sức, đá quý Yoo InYoung. Có nghe rõ chưa hả?"

*Bốp chát... bốp chát... bốp chát...* ông Jung vỗ tay, gật gật đầu.

"Nghe rõ! Nghe rõ! Hóa ra là con trai của chủ tịch Yoo. Gương mặt cậu rất giống ba cậu nhưng nhân cách thì trái ngược hoàn toàn. Cậu có nghe qua tập đoàn Jung không? Tôi là chủ tịch tập đoàn Jung. Rất hân hạnh được biết cậu" ông Jung chìa tay ra phía trước.

"Bác... bác... chủ tịch... Jung..." YunHo đứng không vững. Tay chân run rẩy, sắp tè dầm ra quần.

"Gửi lời hỏi thăm của tôi đến chủ tịch Yoo nhé! Nói tôi sẽ tới kiểm tra sức khỏe ông ấy vào một ngày không xa"

"Dạ... dạ... cháu... biết rồi... ạ... dạ" YunHo thụt lùi từng bước, chui vào xe, vọt lẹ. Cậu đã gây ra họa lớn. Tập đoàn Jung dư sức đè bẹp cái công ty bé xíu của ba cậu. Lần này cậu đụng trúng ổ kiến lửa thật rồi.

"Còn cô bé này..."

"Dạ cháu là bạn của SoYeon ạ. Vì cháu mà YunHo mới tới đây gây chuyện. Lần này cháu tiu chắc rồi" Qri mang gương mặt tội lỗi, lễ phép chào ông Jung.

"Ahhh... có lẽ hiện tại SoYeon sẽ chẳng nghe nổi những lời giải thích hay lời khuyên từ chúng ta. Chi bằng chúng ta hãy để cho SoYeon bình tâm trở lại" ông Jung xoay qua đối diện Jessica.

"Con về nhà đi. Ta cần nói chuyện rõ ràng với con"

"Dạ... không" Jessica từ chối lời đề nghị của ông Jung.

"SooYeon... về nhà đi con" bà Jung năn nỉ.

"Chị Hai..." Krystal cũng góp phần thuyết phục Jessica.

"Con không về đâu ạ. Mọi người đừng làm con khó xử"

"Jessi! Hay là... về nhà một lần đi"

"Fany..."

"Đi mà... nha~"

"Nhưng..."

"Jessi~"

"Hơjjjjjj... Um!" Jessica đổ trước aegyo của cô nàng mắt cười. Đây là sự lợi hại của Tiffany.

"SooJung! Ngồi chung xe với chị con. Đề phòng nó lật lọng" ông bà Jung lên xe lái đi trước. JeTi cùng Krystal lái theo sau. Tiffany làm tài xế.

"SooJung! Em không có gì muốn nói với chị sao?"

"Dạ... em có... mà em sợ..."

"Dám làm phải dám nhận chứ. Nói! Em chính là thủ phạm đưa ba mẹ đến chạm mặt chị đúng không?"

"Dạ... hổng phải. Hôm trước em có hỏi chị Fany về chỗ ở của chị SoYeon. Chị Fany tiết lộ cho em biết. Hôm nay em với ba mẹ muốn gặp chị SoYeon để xin lỗi, giải thích không ngờ Chị Hai cũng có mặt ở đó. Sự việc có chút trùng hợp thôi ạ! Em xin lỗi Chị Hai! Xin lỗi chị Fany!" Krystal nói lí nhí.

"Tiffany Hwang! Lại là cậu... ôi trời!"

"Hihi... Con bé nó năn nỉ quá nên mình động lòng. Errr... cậu biết mình rất dễ mềm lòng mà cho nên..."

"Cho nên bị em nó dụ dỗ. Ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi rồi đó Fany"

"Oh vậy mà mình cứ tưởng chỉ hai mươi thôi chứ"

"Đúng á! Lần đầu em gặp chị Fany còn ngỡ là gái mười tám cơ"

"Chị yêu em... Krystal"

"Yah! 2 người đừng có đánh trống lảng. Tôi chưa bỏ qua vụ này đâu" Jessica phóng băng. Tiffany và Krystal nín bặt.

...

"Bay đi! Cảm ơn mày bao lâu nay đã làm bạn với tao. Cuộc sống trong lồng son chẳng thoải mái tí nào. Giờ tao trả tự do cho mày. Ra ngoài đó tìm những người bạn mới. Chúc mày gặp nhiều may mắn" SoYeon bắt chú vẹt ra khỏi chiếc lồng. Chú vẹt này trước đây được SoYeon cứu trong một buổi chiều mưa. Khi đó chú bị dính nước lạnh cóng và rơi gần đường sắt. Trời xui đất khiến gì mà hôm đó SoYeon nổi hứng ra đường sắt dạo chơi sau cơn mưa. Nhờ vậy mà chú vẹt được đem về ủ ấm, thoát chết. Từ đó SoYeon giam chý vẹt trong lồng xem như bạn của mình.

"Phải chi mày cho tao đôi cánh thì hay biết mấy. Hơjjjj... mà cánh mày nhỏ quá, gắn cho tao cũng chẳng bay được. Cuộc sống này màu xanh ít hơn màu đen, mặt hồ ít hơn mặt biển. Ra ngoài thiên nhiên mày sẽ đối diện với những khó khăn thử thách do dòng đời khắc nghiệt tạo nên. Người ta nói đầu thai làm kiếp người là một điều may mắn nhưng hình như tao ngoại lệ. Bạn ah! Chia tay nhé!" SoYeon nới lỏng 2 bàn tay, tung chú vẹt lên cao. Chú vẹt vỗ cánh bay xung quanh rồi đột ngột đậu vào vai SoYeon. Chú ta còn kêu...

"Sâu Dơn... Sâu Dơn... Yêu Sâu Dơn..."

"Ôi mày không bay đi ah? Còn nói yêu gì nữa... nói lại đi..."

"Yêu Sâu Dơn"

"Hahaha... không uổng công nuôi mày nhỉ? Giờ tao sẽ chẳng thèm nhốt mày nữa. Bạn tốt ah! Haha" SoYeon thích thú dí dí ngón tay vào mỏ chú vẹt. Cả một buổi trưa nắng SoYeon nói chuyện vui đùa với chú vẹt. Quên đi những rắc rối ngoài kia. Hiện tại SoYeon thấy sống một mình với chú vẹt này có lẽ thoải mái hơn.

"Về thôi! Về thôi" SoYeon đứng lên, rời khỏi gốc cây. Bước đến chỗ đường ray, nụ cười SoYeon cứng đờ vì chạm mặt Qri. Nãy giờ Qri có lẽ nghe thấy hết những gì SoYeon nói và làm với chú vẹt. Qri! SoYeon! đối diện nhau cách 2 đường ray.

Tiếng còi tàu phía xa báo hiệu đoàn tàu sắp đi ngang qua. SoYeon cùng Qri tạo nên một cuộc đấu mắt bất phân thắng bại. Cả 2 chỉ nhìn nhau mà không thốt ra câu nào. Đoàn tàu đến gần, đến gần rồi chia cắt 2 ánh nhìn. Bây giờ cả 2 mới có thể chớp mắt.

Rất nhanh đoàn tàu đã đi qua. Người xoay bước trước là Qri. Qri quyết định rời đi vì trong hoàn cảnh này giải thích chỉ càng thêm rối. SoYeon ắt hẳn kích động lần nữa.

"Kiu Di"

Bước chân Qri lập tức khựng lại. Dường như ai đó vừa mới gọi tên cô một cách... sai sai.

"Kiu Di"

Vẫn tiếng gọi đó buộc Qri phải ngoái nhìn và thủ phạm không ai khác ngoài chú vẹt trên vai SoYeon. Chú vẹt rất thông minh khi nhận ra Qri. SoYeon đứng như bị trời trồng vì quá bất ngờ trước người bạn ăn hại của mình.

"Kiu Di Yêu Sâu Dơn... Kiu Di Yêu Sâu Dơn... Sâu Dơn Yêu Kiu Di... Sâu Dơn Yêu Kiu Di"

Thế này nhé! Thông thường loài vẹt sẽ bắt chước theo những câu mà người khác lặp đi lặp lại nhiều lần. Chắc chắn chú vẹt kia đã nghe 2 cái câu trên rất nhiều lần nên mới thuộc rành rẽ.

Ở tiệm sửa xe, những lúc rãnh rỗi Qri thường chơi với chú vẹt và nói với chú những lời tâm tình của mình. SoYeon cũng không khác gì. Mỗi lúc nhớ Qri là SoYeon tâm sự với chú vẹt. Cả 2 không thổ lộ cùng nhau mà lại đi thổ lộ với chú vẹt thành ra bây giờ mới có vở kịch dở khóc dở cười này.

2 nhân vật chính sượng cứng vì bị nhân vật phụ vạch trần cái tâm tình gìn giữ bấy lâu nay. Là người từng trải nhưng SoYeon quả thực không đỡ nổi vụ này. Rất may Qri chỉ khẽ cười rồi tiếp tục bước. Đợi Qri đi khuất, SoYeon mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ai mượn mày lên tiếng vậy. Mày mà còn nhiều chuyện tao sẽ vặt lông mày, nhún nước sôi, lột da, mổ bụng... nghe chưa?"

"Yêu Sâu Dơn..."

"Nịnh dễ sợ" SoYeon lắc vai khiến chú vẹt mất thăng bằng phải bay lên. Về đến tiệm sửa xe, SoYeon thấy chú vẹt đã đậu trên khung cửa sổ. Con vật này thật tinh ranh.

Liếc nhìn xung quanh, SoYeon phát hiện một chiếc hộp đặt trên băng ghế. Bên dưới chiếc hộp có tờ giấy nhỏ.

"Đừng vứt nó. Khi cảm thấy bình tĩnh thì hãy gọi cho em. Em rất muốn được giải thích"

Đọc nội dung tờ giấy, SoYeon biết thứ đồ này do Qri để lại. Khẽ cười vì khi mở chiếc hộp, SoYeon nhìn kỹ đây là dòng điện thoại bàn phím lỗi thời. Chắc Qri nghĩ SoYeon không biết sử dụng Smartphone.

"Đâu thể vứt. Tôi muốn trả nó cho em thật nguyên vẹn" ấn ít phím kiểm tra sau đó tắt nguồn. SoYeon vào nhà kéo ngăn tủ đặt chiếc điện thoại trong đó.

Cách tiệm sửa xe không xa có một chiếc ô tô. Bên trong là đôi vợ chồng trung niên không rời mắt khỏi SoYeon.

"Chúng ta sẽ phải làm gì?"

"Hmmm... việc quan trọng bây giờ là loại cái gai Yoo YunHo ra khỏi con mắt. Không ngờ nó mất dạy đến thế"

"Còn SoYeon?"

"SoYeon... hãy để thuận theo tự nhiên"

Họ thì thầm với nhau vài điều rồi quay đầu xe, lái đi.

Jung gia

Ông bà Jung ngồi một bên. Đối diện là 2 chị em nhà Jung. Cái cô họ Hwang thì đang đứng ngượng ngùng không biết phải ngồi ở đâu cho hợp lý. Jessica cố tình ép sát Krystal về một góc nhường chỗ cạnh bên cho Tiffany ngặt nỗi Tiffany sợ cái thái độ lạnh băng kia nên cứ đứng không dám ngồi.

"Kìa cháu? Sao không ngồi mà đứng hoài vậy?" bà Jung lên tiếng.

"Dạ... cháu... cháu có thể ngồi cạnh bác được không ạ?"

"Hửm?"

"Dạ... cháu..."

"Được! Được! Mau ngồi xuống đây. Cháu là bạn của SooYeon hả? Cháu tên gì?"

"Cậu ấy tên là Tiff..."

"Dạ cháu họ Hwang, tên MiYoung" Tiffany cắt lời của kẻ nhiều chuyện Jessica Jung.

"Hwang MiYoung? Cháu là Hwang MiYoung?" ông Jung la lớn.

"Vâng ạ!"

"Nếu không trùng tên thì bác nhớ không nhầm cháu là cô bạn thuở nhỏ của SooYeon nhà bác. Nhà hàng xóm... đúng không?" ông Jung vỡ lẽ.

"Wahhh... đúng vậy ạ. Không ngờ bác trai còn nhớ cháu"

"Ohhhh... MiYoung trưởng thành xinh đẹp thế này kia ah? Trước đây ta với ba cháu từng quen khá thân nhưng đột nhiên anh ấy chuyển sang định cư bên Mỹ. Từ đó mất liên lạc. Sao cháu và SooYeon gặp được nhau?"

"Dạ... lúc Jessi rời khỏi Hàn Quốc, cậu ấy liên lạc với cháu nhờ giúp đỡ. Cậu ấy đã sống cùng với gia đình cháu bên Mỹ. Sau khi lập nên sự nghiệp, Jessi đã chuyển ra ở riêng. Xin lỗi 2 bác cháu không thể báo thông tin của Jessi. Jessi buộc cả gia đình cháu phải hứa là giữ kín bí mật thân phận của cậu ấy. Lần này Jessi về Hàn xem như cơ hội hiếm có. Cháu biết cậu ấy cũng nhớ nhà nên... tiết lộ cho Krystal biết và giờ thì... Jessi giận bọn cháu" Tiffany ra vẻ đáng thương. Hay rồi, Jessica bị ông bà Jung phóng băng.

"Đừng tin cậu ấy. Đừng bị gương mặt đó lừa gạt"

"Ba mẹ tin chị Fany đi. Chị Tiffany mà con hay kể chính là chị ấy á. Nhờ chị Fany mà con mới nắm được một số thông tin quan trọng của Chị Hai đây" Krystal theo phe Tiffany.

"SooYeon! Con quá đáng lắm. Năm xưa trong lúc nóng giận ta đuổi con đi không ngờ con giận bỏ đi biền biệt mười mấy năm trời không về nhà. Gạt hết tình cảm cha con. Đồng ý ta là người có lỗi nhưng mẹ và em gái con vô tội. Con không nghĩ cho họ sao SooYeon?"

"Ba quay ngược lại trách con ah? Đúng là con sai khi không về thăm mẹ và em nhưng con có lý của con. Sau khi rời khỏi Jung gia, con đã quyết tâm lập nên sự nghiệp để không phải bị lệ thuộc vào ai. Con thú thật là khi đó con rất hận ba. Con muốn có một ngày chính tay con sẽ lật đổ ba nhưng con đã lầm. Tất cả những suy nghĩ và việc làm của con càng thể hiện con là một đứa con bất hiếu. Thật đáng tiếc khi quá muộn để con nhận ra điều đó. Con không biết phải đối mặt với mọi người như thế nào. Nói thật là cái đầu của con nó muốn nổ tung thành từng mảnh vì mãi lo suy nghĩ"

"SooJung..."

"Con là con người và con có trái tim. Mười mấy năm con trốn tránh vì xấu hổ không dám vác mặt về nhà chứ không phải giận ba mà bỏ đi như ba nghĩ. Ba mẹ nuôi con hai mươi mấy năm rồi con vì tình yêu của mình mà cãi lời, bỏ nhà, hận người tạo ra mình. Loại như thế đáng được tha thứ không? Có thể mọi người cho đây là chuyện đơn giản nhưng với con đó là một nỗi dằn vặt vô cùng lớn. Ba! Mẹ! Lỗi của con không có cách nào xin cho hết. Con chỉ xin tạ tội với 2 người" Jessica đứng lên, quỳ xuống, dập đầu. Ông Jung lập tức ngăn cản.

"SooYeon! Đừng như thế. Dòng máu chảy trong người con ít nhiều chịu ảnh hưởng di truyền một phần của ta. Sự cứng rắn, mạnh mẽ của con ta có thể nhìn thấu. Đừng nhận lỗi hết về phần mình. Cùng là người nhà với nhau, không chuyện gì là không thể giải quyết. Với con, với SoYeon ta thực sự không dám mong 2 đứa tha lỗi. Bây giờ con đã ở đây. SoYeon cũng không trốn được nữa. Ta sẽ cố gắng giải thích và bù đắp cho 2 đứa. Đứng lên... ngoan"

"Nhưng con..."

"Chẳng có gì phải nhưng nhị. Ta năn nỉ con, ta cầu xin con ở lại Jung gia để ta bù đắp có được không?"

"SooYeon! Ta cũng cầu xin con"

"Ba... mẹ..."

Jessica lại rơi vào tình huống khó xử. Tiffany thì gương mặt buồn rười rượi chẳng biết lý do tại sao.

"Con còn rất nhiều việc phải giải quyết. Tạm thời thì con không thể ở lại Jung gia. Con còn sự nghiệp bên Mỹ. Còn cả một món nợ với SoYeon phải thanh toán. Xin ba mẹ đừng buộc chân con, con đã quen tự do bay nhảy. Dù không ở lại Jung gia nhưng con hứa sẽ về thăm gia đình. Đây là giải pháp vẹn toàn nhất trong lúc này"

"Ba mẹ! Chúng ta đừng ép Chị Hai nữa. Chị chịu về nhà là tín hiệu mừng rồi. Chúng ta hãy tôn trọng ý kiến của Chị Hai"

Ông bà Jung suy nghĩ hồi lâu rồi cùng gật đầu.

"Đi cả mấy trăm kilomet từ sáng đến giờ chắc ai nấy đều đói. SooYeon với MiYoung ở lại cùng ăn cơm. Ơ MiYoung! Sao con có vẻ buồn vậy?"

"Ah... Dạ không sao đâu ạ. Con..."

"Có chuyện gì thì con cứ nói. Nào nói đi" bà Jung ngồi cạnh nắm tay Tiffany.

"Dạ... lúc nãy bác trai nói bù đắp cho Jessi và SoYeon? Dạ bác định vun đắp tình cảm cho cả 2 để Jessi trở về với SoYeon nữa sao ạ?" câu hỏi của Tiffany làm đông cứng những vật thể xung quanh.

"Hahahahaha" ông Jung bật cười và sau đó bà Jung với Krystal cũng không nhịn được cười. Jessica thì chống nạnh, nghiêm mặt, lắc đầu.

"Cậu đúng là một cây Nấm Ngơ. Đi về! Tôi sẽ giải thích cho cậu hiểu" Jessica bước sang kéo Tiffany đứng dậy, lôi đi.

"Không ở lại ăn cơm sao 2 đứa?"

"Hẹn ba mẹ với Jung nhỏ dịp khác. Bây giờ con nuốt cơm không có trôi" Jessica lôi Tiffany đi. Tiffany cố lắm mới ngoái lại gật gật đầu với ông bà Jung.

"Ôi! Chị Fany quá lộ liễu"

"Bên cạnh SooYeon có MiYoung. Ta nhìn thấy được tương lai tươi sáng của 2 đứa nó. Hơjjjjjj... giờ thì ta có thể chết nhắm mắt"

"Ông này"

"Ba nói kỳ quá"

Bà Jung và Krystal phản ứng gay gắt trước câu nói của ông Jung.

...

"Jessi... từ từ thôi"

Jessica lôi Tiffany vào thang máy. Cô dùng lực nhẹ nhất để cổ tay Tiffany không bị đau. Lên tới phòng, Jessica đẩy Tiffany ngồi lên giường.

"Ở yên đây. Chờ tôi về xử lý"

"Ơ..."

Jessica ra khỏi phòng và bấm khóa cửa. Tiffany trề môi lẩm bẩm gì đó. Bụng cô Nấm đang kêu réo dữ dội. Nó cần được lấp đầy.

15 phút sau

Cửa phòng mở, Jessica bước vào với những túi đồ ăn khá nặng trên tay. Mắt cười của Tiffany hiện sáng như đèn xe hơi.

"Wahhhh... Jessi là nhất"

"Yah... Yahhhh... từ từ đã Heo Ú"

Mặc Jessica nói, Tiffany vẫn cứ giật những túi đồ ăn. Rất nhanh chóng mọi thứ được phơi bày. Tiffany ăn chẳng cần màn tới Tổ Quốc. Jessica chỉ biết ngán ngẩm cười, lắc đầu.

"Cậu sẽ sớm hóa thành Heo"

"Eo... ễ... ương... à...! Ớ... ích... ắm...!"

(Vietsub: Heo dễ thương mà! Tớ thích lắm)

Đợi Tiffany quất sạch đống đồ ăn, Jessica dọn dẹp sạch sẽ sau đó bắt đầu hỏi tội.

"Khi nãy cậu ghen đấy ư?"

"Khi... nào cơ?"

"Lúc ở nhà ba mẹ tôi"

"Ghen... đâu chứ? Cậu nói gì mình không hiểu"

"Thôi có mà giả ngơ. Chính miệng cậu bảo cái gì... Ờ vun đắp tình cảm cho Jessi và SoYeon để cả 2 trở lại với nhau. Đừng nói cậu quên há"

"Ừ... mình... mình có nói như thế. Ý bác trai là vậy còn gì" bất chợt đôi mắt cười của Tiffany trở nên buồn bã.

"Đồ ngốc"

"Mình biết mình ngốc, mình ngơ. Thậm chí là kém xinh đẹp, quyến rũ trong mắt cậu cho nên suốt mười mấy năm ở cạnh nhau mà cậu không một chút lay động. Mình hỏi 2 bác như vậy vì mình không muốn cậu trở lại với SoYeon. Mặc dù SoYeon không có lỗi nhưng nhìn cậu vì SoYeon mà buồn tủi trong suốt mười mấy năm qua mình lại nảy ra suy nghĩ SoYeon là người xấu. Cậu có thể nói mình thế nào cũng được nhưng mình mong cậu và SoYeon không thành đôi. Jessi! Cậu có ý trở lại với SoYeon không?" Tiffany hỏi thẳng Jessica.

"Tôi không biết?"

"Cậu không biết vậy ai biết?"

"Ông trời"

"Cậu... Ưmmmm..."

Bất ngờ Jessica rướn tới đặt nụ hôn lên môi Tiffany. Tiffany bất động với cặp mắt mở to hết cỡ. Đây là nụ hôn đầu của cô. Cô luôn mơ về một First Kiss lãng dưới ánh nến chứ không phải đột ngột như bây giờ.

"Tôi chặn miệng cậu bằng một cách đầy quyến rũ. Đừng đưa ra những câu hỏi khó. Hãy cho tôi thêm một chút thời gian nữa" Jessica thoải mái đi đến ngã lưng xuống giường.

Tiffany sờ nhẹ lên môi mình. Cảm giác tê vẫn còn du dương. Jessica căn bản chưa tạo được niềm tin hoàn toàn cho Tiffany. Nụ hôn phớt lờ này không đủ chứng minh điều gì cả. Tiffany muốn một sự khẳng định từ chính Jessica. Cũng có thể sau khi gặp lại SoYeon, Jessica trở nên rung động, mềm yếu. Từng có một mối tình sâu đậm với nhau thì đâu thể nói quên là quên, bỏ là bỏ.

"Hơjjjjjjj..." thở dài, Tiffany khép nhẹ mi, suy nghĩ những bước đi tiếp theo.

Sáng Chủ Nhật

"Cô chủ! Cô chủ! Giúp tôi với"

Người đàn ông mồ hôi nhễ nhại gấp gáp vào tiệm SoYeon. SoYeon gật đầu chào.

"Có vấn đề gì thế?"

"Xe tôi bị hỏng dọc đường. Cô chủ có thể giúp tôi sửa chữa không?"

"Hiện tại xe ở đâu?"

"Cách đây không xa"

"Um...đi"

SoYeon đi theo người đàn ông trung niên. Chiếc ô tô hỏng cách tiệm hơn 500 mét. Bên trong xe còn có một người phụ nữ. SoYeon loay hoay kiểm tra bộ máy. Chống 2 tay vào hông, SoYeon lắc đầu.

"Phần động cơ hỏng rất nặng. Lốp sau cũng gặp vấn đề"

"Không sửa được sao?"

"Phải đưa về tiệm. Ở đây không đủ đồ nghề"

"Làm sao di chuyển khối sắt này cho được?"

"Tôi sửa chữa khắc phục tạm thời. Chiếc xe sẽ chạy được về đến tiệm"

"Nguy hiểm lắm"

"Tôi sẽ lái nó. Đồng ý chứ?"

"Nhưng... cô biết lái..."

"Đây là giấy phép lái xe của tôi" thật bất ngờ khi SoYeon chìa ra bằng lái xe của mình.

Người đàn ông tin tưởng SoYeon. SoYeon loay hoay một lúc rồi lên xe đề máy, chở luôn cặp vợ chồng về tiệm. Sáng nay tiệm sửa xe khá đông khách nhưng SoYeon vẫn ưu tiên người đến trước. Chiếc ô tô bệnh nặng quá khiến SoYeon mất rất nhiều thời gian. Đôi vợ chồng chăm chú nhìn SoYeon sửa xe. Mồ hôi tuôn ướt áo, mặt mày dính vài vệt dầu nhớt trông ngộ nghĩnh, đôi tay SoYeon thoăn thoắt. Tốc độ sửa chữa nhanh đến chóng mặt. Lúc làm việc, SoYeon rất tập trung trừ những khi có Qri ở đây thì sự tập trung đó chắc chắn giảm đáng kể.

"Oápppp..."

"Đêm qua có lẽ cô chủ mất ngủ nhỉ?" người đàn ông bắt chuyện.

"Oh! Anh đoán rất chính xác"

"Thật ah? Ummm... cô sống một mình thôi sao?"

"Vâng! Ba mẹ tôi đã qua đời. Người thân tôi thì ở khá xa"

"Oh! Tôi hỏi một câu không hay rồi. Xin lỗi! Mà... Cô không có bạn bè gì hả?"

"Hmm... cũng có! Nhưng giờ thì... hơjjjj... tôi không biết phải nói thế nào"

"Cuộc sống như vậy thực sự rất cô đơn. Xã hội bên ngoài biết bao nhiêu điều mới mẻ..."

"Nhưng cũng đầy chông gai, cạm bẫy. Nơi đâu cũng toàn là những tấm lưới giăng sẵn đợi mình mắc vào. Vì lẽ đó mà tôi sống thu mình trong tiệm sửa xe nhỏ xíu này"

"Ahhh! Có vẻ cô là người từng trải"

SoYeon chỉ mỉm cười trước lời nhận xét đó.

"Xong rồi"

"Ôi! Thật sao?"

"Um! Không phải tự nhiên bị hỏng mà có bàn tay con người nhún vào cố tình phá hỏng. Anh nên bảo quản xe cẩn thận"

"Chắc ai đó ghét tôi. Cảm ơn cô chủ! Bao nhiêu tôi gửi"

Thanh toán tiền xong, cặp vợ chồng trung niên tạm biệt SoYeon, rời khỏi tiệm.

"Lần này cũng bị phát hiện. Anh đã cố gắng phá hết mức có thể nhưng cô ấy vẫn sửa được. Khâm phục! Khâm phục!"

"Cô ấy không nhớ chúng ta đâu nhỉ?"

"Làm sao nhớ được khi mà tiệm quá đông khách. Tay nghề của cô ấy liệt vào hàng cao thủ đấy"

"Em vẫn ngưỡng mộ cơ bắp của SoYeon. Người gì mà đẹp phát hờn"

"Yah! Yah! Anh ghen nhé"

"Mắc dịch này. Có con gái 19 tuổi rồi mà ghen với tuông"

"Hahaha"


...







★Rickli★

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro