[3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo thề, cô tuyệt đối không hề cố ý, chỉ là nhất thời thất thần nên không may cắn trúng tay hắn mà thôi. Nhưng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng của Taehyung, cứ như thể hắn bị cắn đến sảng rồi. Mẹ nó, tên này đúng là có bệnh!

Trợ lý Baek ngồi bên cạnh chỉ tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục đọc hợp đồng, giống như cảnh tượng trước mắt đã nhìn mãi thành quen. Chú Park vội vàng chạy đến rót trà cho mọi người, muốn mượn cớ để phân tán sự chú ý của Taehyung, nào ngờ tên này bị sảng rồi. Thế quái nào hắn lại chọn một quả khác đưa lên miệng Jisoo, nhỏ giọng dụ dỗ "Tới đây, tiếp tục."

Ngón tay thon dài hoàn mỹ, chỉ cầm một quả đào cũng đẹp như tranh vẽ, đáng tiếc bàn tay xinh đẹp như vậy lại có một người chủ thần kinh.

Jisoo cảm thấy đau đầu, đây là muốn cô tiếp tục ăn, hay tiếp tục cắn? Không thể nói rõ chút sao? Rốt cuộc là muốn cô phối hợp như thế nào?

Cuối cùng, Jisoo lựa chọn ăn đào một cách ngoan ngoãn.

Kết quả là chọn sai.

Taehyung nhíu mày, bất mãn mà hỏi "Vì sao em không cắn?"

(admin: ủa anh bị gì vậy !!? )

Thật đúng hắn là đang đợi cô cắn người? Tật xấu gì vậy! Jisoo chớp đôi mắt, làm ra vẻ đáng thương "Anh, em ăn no rồi, sắp nôn."

Nói xong, cô còn làm động tác nôn mửa, đương nhiên, cái đó chỉ là ngẫu hứng biểu diễn.

Taehyung theo bản năng mà lui người về sau một chút, hạ giọng uy hiếp "Dám nôn, anh đây liền đem đống nôn đó trộn salad rồi nhét trở vào, muốn thử hay không?"

Jisoo sợ hãi che miệng, liên tục lắc đầu, này cũng quá ghê tởm đi! Về sau làm sao cô còn nuốt trôi salad được nữa?

Rất may là, Taehyung cũng mất hứng, ném trái cây trở lại bàn trà mà nói "Mất hứng rồi, đi đi."

Jisoo thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đứng dậy rời đi sô pha. Chỉ sợ đi chậm, hắn lại sẽ nghĩ ra trò yêu ma quái quỷ gì mới.

***

Cô thật sự là không thông, trong sách rõ ràng nói nguyên chủ từ nhỏ nhát gan tự ti, ngày thường không tiếp xúc với Taehyung. Vậy vì cớ gì đột nhiên hắn lại muốn đút cô ăn trái cây, hơn nữa động tác thuần thục, nhìn liền biết không phải lần đầu tiên. Không lẽ đơn thuần chỉ vì hắn lên cơn điên?

Về phòng tắm rửa một lượt rồi trở ra, Jisoo mới phát hiện mình đã bỏ quên di động dưới bàn ăn. Cô rối rắm hồi lâu mới quyết định đi xuống lầu lấy, làm sao đây, dưới đó có một tên tâm thần.

Rón rén từng bước xuống cầu thang, Jisoo len lén nhìn một vòng quanh phòng khách, phát hiện tên Taehyung đang lười nhác dựa vào sô-pha cùng Trợ lý Baek bàn công việc, cơ bản không phát hiện ra cô.

Jisoo hít thở sâu, nhón mũi chân, chậm rãi chuồn vào nhà ăn. Phòng bếp cách phòng khách một vách ngăn, bên trên đặt vài chậu cây cảnh. Nhìn qua thì giống như hai không gian độc lập, tuy nhiên nếu đứng ở nhà ăn vẫn nghe được tiếng nói chuyện vọng lại từ phòng khách. Vốn dĩ Jisoo không định nghe lén, nhưng khi cái tên Jang Haeun rơi vào tai, cô không tự chủ được mà vểnh cổ lên nghe.

***

Jang Haeun là một nhân vật phụ mấu chốt trong tiểu thuyết, từng là mối tình đầu của nam chính Min Yoongi, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà phải chia tay. Về sau, ả một lòng muốn cùng Yoongi gương vỡ lại lành, ai ngờ Yoongi đã phải lòng nữ chính Jennie. Jang Haeun tức giận, từ yêu sinh hận, quay sang lợi dụng vai ác Taehyung, rỉ tai xúi giục hắn đi hãm hại nam chính. Taehyung tuy thủ đoạn âm hiểm, nhưng Yoongi là ai? Người có hào quang nam chính dĩ nhiên cuối cùng vẫn luôn chiến thắng, cho Taehyung một đòn trí mạng.

Tóm lại, Taehyung là tên ngu ngốc đi khiêu khích Yoongi, hoàn toàn là do ả Jang Haeun bày trò, cuối cùng làm cho Taehyung chết thảm. Thời điểm Yoongi chất vấn Jang Haeun, ả còn giả vờ vô tội mà nói, nguyên nhân khiến ả biến thành như vậy hoàn toàn là do Yoongi tạo nghiệp, nếu lúc trước đồng ý quay lại thì đã không có gì xảy ra.

Rõ ràng Haeun làm mọi đủ chuyện ác, cuối cùng còn đóng giả nạn nhân rồi chỉ trích là mọi người bức bách mình. Quả thực là một đoá bạch liên hoa giả tạo!

Cho nên vừa nghe được bọn họ nhắc tới Jang Haeun, Jisoo mới để tâm như vậy.

Hai người ngoài phòng khách có lẽ cũng không quan tâm có người trộm nghe hay không, thanh âm trò chuyện không hề hạ thấp, vừa lúc làm cho Jisoo nghe được rõ ràng.

Trợ lý Baek nói: "Jang Haeun hiện tại danh tiếng không nhỏ, mời cô ấy đến làm người đại diện chỉ sợ tốn không ít công sức."

Taehyung cười cười "Bây giờ còn có thứ gì mà tiền không mua được? Ra giá cao chút."

"Tôi hẹn cô ấy cuối tuần gặp mặt, Kim tổng lúc đó có muốn đến hay không?"

Taehyung nghe ra không mấy hứng thú nhưng vẫn nói một câu "Có ảnh chụp không? Trước nhìn một cái."

Khẩu khí kia, không khác gì tuỳ tiện đi chợ chọn một cái bắp cải.

Nghe đến đó, Jisoo nhịn không được nuốt nuốt nước bọt. Nghe bọn họ đối thoại, cô có thể xác nhận tiến độ cốt truyện đang đi đến đâu. Xem ra Taehyung với Jang Haeun còn chưa thông đồng, tên đại thần kinh này vẫn chưa ngu ngốc đi trêu chọc nam chính Sowon.

Nhưng sẽ nhanh thôi, Jang Haeun hiện giờ ở giới giải trí đang có danh tiếng, dễ dàng tiếp được vị trí người đại diện cho Kim thị, lúc sau hai người gặp mặt, rất nhanh sẽ để mắt đến nhau rồi cấu kết cùng làm việc ác.

Có thể nói, lần hợp tác này chính là một cái bước ngoặt trong cốt truyện.

Jisoo nghĩ, rốt cuộc cũng không liên quan đến mình, chuyện quan trọng hơn là cô phải tìm cách dọn khỏi đây. Cô còn trẻ, sinh mệnh có được không dễ dàng gì, phải quý trọng, thế nên phải thoát khỏi tên bệnh xà tinh kia trước đã. Nếu tiếp tục cùng hắn ở chung nhà, kiểu gì cũng chết.

***

Xuyên đến đây mấy ngày, giấc ngủ của Jisoo vẫn luôn ổn, nhưng buổi tối hôm nay cô lại gặp phải ác mộng. Trong mơ, Taehyung hoá thành yêu quái đầu người thân rắn đuổi theo cô khắp nơi, lại còn lấy cái đuôi quật đến quật đi. Jisoo thét chói tai hỏi hắn vì cái gì muốn đuổi theo cô, Taehyung cười khằng khặc mà trả lời, bởi vì hắn mắc bệnh xà tinh.

Ngày hôm sau Jisoo tỉnh dậy, đầu đau muốn chết, một chút tinh thần đều không có nhưng vẫn gian nan bò dậy vận động.

Nguyên chủ tuy rằng hết cận lại mập, nhưng lại có ưu điểm cao 170cm, da trắng, ngũ quan thanh tú. Chỉ cần có thể gầy xuống, và trị cho hết cận, khẳng định sẽ không thua kém mỹ nhân.

Kiếp trước, Jisoo làm diễn viên, cũng thông thạo nhảy múa. Vì thế cô không chấp nhận cơ thể béo phì, cô dự định dùng thời gian hai tháng tới để giảm xuống cân nặng mình muốn.

Bởi vì có kế hoạch này cô mới không muốn ở lại Kim gia, sợ Taehyung sẽ nhìn ra manh mối.

Lặng lẽ ở trong phòng gym hơn một giờ, sau khi ra một thân mồ hôi, Jisoo mới đi tắm rồi xuống lầu ăn bữa sáng.

Hôm nay buổi sáng có hai tiết học, cô còn phải tranh thủ sớm chút để bắt kịp xe bus.

Dưới lầu chỉ có một mình Chú Park đang nấu ăn, giờ này Taehyung hẳn là còn lăn lộn trên giường ngủ nướng. Jisoo sau đó liền nghĩ đến giấc mộng về tên xà tinh kia, cảm thấy chính mình có lẽ đã bị Taehyung doạ thành bóng ma tâm lý.

Chú Park thấy Jisoo xuống lầu, liền vui tươi hớn hở chào hỏi, nhanh chóng bưng lên món mà cô thích nhất "Ăn nhiều một chút, đồ ăn vẫn còn nhiều lắm."

Jisoo lắc đầu "Nhiều quá ăn không hết, hơn nữa, cháu cũng quá béo rồi."

Chú Park sửng sốt một chút, cho rằng bởi vì lời nói của Taehyung hôm qua làm cô phiền lòng, liền vội giải thích "Cháu cũng biết, Taehyung nói chuyện đều là như vậy, đừng để bụng."

Jisoo gật gật đầu, bưng ly sữa đậu nành kề lên miệng nhấp nhấp.

Chú Park ngồi xuống đánh giá một hồi, hỏi "Chú thấy gần đây cháu luôn có tâm sự, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Dường như bởi vì nguyên chủ được Chú Park chăm sóc từ nhỏ, thế nên nhìn thấu được cảm xúc của cô cũng là chuyện dễ hiểu.

Jisoo vừa định lắc đầu phủ nhận, ngay sau đó liền nghĩ đến, Chú Park ở kim gia nhiều năm như vậy, đối với quan hệ của Jisoo và Taehyung vô cùng gần gũi, cũng rất thương cô. Nếu cô muốn dọn ra ngoài, có khi nên nhờ chú Park trước.

Jisoo như thấy được ánh bình minh hy vọng, vội vàng nói "Gần đây chương trình học rất nặng, cháu đăng kí học phụ đạo, qua lại bằng xe bus quá mệt. Chú Park, cháu muốn thuê phòng trọ gần trường để ở, chú cảm thấy việc này anh trai cháu sẽ đồng ý không?"

"Dọn ra ngoài?" Chú Park rất là ngoài ý muốn, tiểu thư luôn luôn nhát gan, không có chủ ý, vậy mà lần này muốn dọn ra ngoài! Xem ra là thật sự trưởng thành.

Nghĩ nghĩ một hồi, chú Park nói với Jisoo "Hay là thế này, để chú giúp tiểu thư dò thử ý kiến của tiên sinh?"

Jisoo vô cùng kích động "Cảm ơn chú Park!"

Chú Park xua xua tay "Đừng vội cảm ơn, còn không biết tiên sinh có đồng ý hay không đâu."

"Cháu vẫn muốn cảm ơn chú trước." Jisoo nhoẻn miệng cười, không cần chính diện đối mặt với tên xà tinh, thật tuyệt vời!

***

Buổi học hôm nay, như thường lệ, Jisoo tìm một góc khuất ngồi xuống, bởi vì bạn bè cùng lớp có vẻ không thích cô. Dù bọn họ là cố ý hay vô tình xa lánh, Jisoo cũng không rảnh để đi chọc người.

Tuy nhiên, cô không trêu chọc người khác, không có nghĩa là người khác sẽ để yên cho cô.

"Ai ui, đây không phải thiên hạ đệ nhất mập hay sao? Nửa tháng không gặp, xem ra lại phát phì rồi." Một giọng nói nhu mì vang lên.

Jisoo ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái trang điểm thời thượng đang đứng trước mặt mình, ánh mắt ghét bỏ rõ ràng, không thèm che giấu.

Lúc này lại có người đi tới, vỗ vỗ bả vai người nọ "Jang Mary, cậu tìm con béo ấy nói chuyện làm gì?"

Jisoo:!!!

Nữ nhân này vậy mà lại là em gái của Jang Haeun, một ả vô cùng đáng ghét thường hay bắt nạt nguyên chủ!

Sau khi xuyên đến đây, Jisoo cũng không lười biếng, mỗi ngày đi học đúng giờ. Ban đầu cô còn lo nếu cô làm gì khác thường sẽ làm người ngoài sinh nghi, nhưng mấy ngày vừa rồi Jisoo đã biết mình lo lắng dư thừa. Bởi vì tồn tại của nguyên chủ trong thế giới này quả thực tệ đến không thể tệ hơn, nói trắng ra là, người khác trực tiếp xem cô như không khí.

Jisoo có điểm nghĩ không ra, nguyên chủ rốt cuộc thế nào mà lăn lộn được đến nước này? Có thể làm cho chính mình bị cô lập đến cảnh giới như vậy, tự ti quá mức rồi?

Đời trước, Jisoo là vừa diễn viên vừa là vũ công chuyên nghiệp, lúc còn trường thành tích luôn ưu tú, bởi vì một khúc Đôn Hoàng Tụng mà trở nên nổi danh, vừa tốt nghiệp đã được đoàn làm phim để mắt. Nhờ ngoại hình cổ trang xuất sắc, mà cô được làm khách mời mấy bộ liên tục, danh tiếng tuy chưa thể so với đại minh tinh hạng A nhưng tốt xấu gì cũng là tam tuyến tiểu hoa đán. Mỗi lần cô tham gia sự kiện, mặc kệ là fan hay nonfan, đều đông đến mức phải có bảo an đứng ra giữ gìn trật tự mới xong. Nghe nói, cô còn được bầu chọn xếp thứ 2 danh hiệu "Nữ minh tinh được trạch nam yêu thích nhất."

Cho nên dù là thời điểm đi học hay lúc đã theo nghiệp diễn, Jisoo đều nhận được sự chú ý và quan tâm, nên cô luôn sống trong ánh nhìn của người khác.

Thế nhưng ở hiện tại, việc bị người khác xem như không khí, chính là tình huống mà Jisoo chưa bao giờ trải qua. Nhưng Jisoo không oán trời trách đất, nếu đã xuyên qua để thay thế nguyên chủ, vậy cô sẽ điều chỉnh tâm lý, đối mặt hết thảy thật tốt.

Tuy rằng trở thành người vô hình, không bạn không bè, nhưng nhân dịp này cô có thể tĩnh tâm học hành. Không ai quấy rầy, càng không ngại phải cùng người giao tiếp lấy lệ. Có thể nói, ngoại trừ tên anh trai Taehyung có bệnh kia, kỳ thật xuyên đến đây chính là khoảng thời gian cô thấy an tĩnh nhất trong đời.

Vậy mà, vẫn có người xem cô không vừa ý. Jisoo giương mắt đánh giá Jang Mary, trong sách nhắc tới, chị em họ Jang lớn lên xinh đẹp xuất sắc. Chị gái trong giới giải trí, thì đứa em cũng chẳng kém ai. Jang Mary tính tình háo thắng, thích cạnh tranh, nhưng không tâm cơ và khôn ngoan như Jang Haeun nên cũng dễ dàng đắc tội nhiều người.

Jisoo tuy rằng cũng thấy chính mình béo ú, nhưng không thể chấp nhận người khác ác ý chê cười, trong lòng vô cùng tức giận. Ánh mắt nhìn về phía Mary không khỏi sắc bén vài phần.

Mary còn đang đắc ý, bắt nạt kẻ đáng thương này chính là thú vui tiêu khiển mỗi ngày. Chỉ cần gặp Jisoo ở đâu, ả liền ngứa miệng đi lên chèn ép một chút, có điều hôm nay Jisoo thoạt nhìn có chút khác thường, đặc biệt là ánh mắt không đúng lắm.

Lúc trước mỗi khi nhìn vào Jisoo, ánh mắt của cô luôn né tránh không dám nhìn thẳng. Có khi còn vội vã cúi đầu, thế nhưng hôm nay, không những cả gan cùng Mary mặt đối mặt, đã vậy ánh mắt kia còn rất có lực sát thương.

"Con nhỏ này hôm nay uống lộn thuốc?" - Mari nghĩ thầm.

Hai người cứ như vậy mắt trừng mắt, giống như đang dùng ánh mắt để chém giết đối phương. Bỗng nhiên có người tiếp lời "Giáo sư tới, đừng có gây chuyện nữa, mau tìm chỗ ngồi rồi kể bọn này nghe mấy hôm nay cậu đi Châu Âu như thế nào."

Vì thế Jisoo chẳng thèm để tâm đến ả nữa, tùy tiện tìm một chỗ để ngồi học. Còn Mary kia thì mọi người đều vây lại chỗ cô ta, hóng hớt nghe chuyện.

Không biết là Mary vô tình nói to, hay cố ý khoe khoang, mà Jisoo ngồi góc xa cũng nghe loáng thoáng được Mary mấy ngày nay không đi học là vì bận đi đóng nhân vật khách mời trong một bộ phim của chị gái Haeun.

Bạn học nghe xong ngưỡng mộ không ngớt "Cậu may mắn quá, có chị gái lợi hại như vậy, chị Haeun mới đây lại lên hotsearch! Nghe nói sắp được làm người đại diện cho Kim thị."

Mary bĩu môi nhưng không giấu nổi vẻ tự mãn "Chỉ là nhãn hiệu trong nước thôi, chướng mắt, tôi mà là chị ấy, thì đã làm đại diện cho hãng nước ngoài rồi!"

Có người liền chê cười "Bớt chém gió đi! Có điều, cái vòng cổ này cậu mới mua à, đẹp đấy."

Mary lập tức hứng thú khoe khoang "Đây là vòng cổ Tiffany.co, đẹp đúng không, chị Haeun lúc trước đặt làm, nhưng mang lên khí chất quá không hợp nên liền cho tôi."

"Oa, đặt riêng sao, chắc là đắt lắm?"

Mary hất cằm "Cũng không tính là đắt, vài vạn đi."

"Trời ơi! Như vậy mà không đắt!"

Vì thế mọi người liền sôi nổi cảm khái gia cảnh Jang Mary thật sự là quá tốt.

Jisoo nhướng mày, như thường ngày mà giở sách ra xem, trước mắt đối với cô, đồ vật sang quý nhất chính là tri thức. Những thứ khác chỉ là mây bay.

Mary vừa dứt lời, lại nhớ tới cái bao cát tên là Jisoo, liền đảo mắt ra phía cô "Này, đồ mập, trước giờ có nghe qua Tiffany.co chưa? Nếu muốn, tôi cho cậu mượn đeo một chút, có điều, cái cổ cậu thô như chân voi vậy, nhất định đeo không vừa rồi."

Ả vừa nói xong, mọi người tức khắc cười ầm.

Jisoo hít sâu vài cái để tĩnh tâm.

Giờ khắc này, cô không chỉ là xuyên vào thân thể của nguyên chủ, mà còn dung nạp cả linh hồn, có thể cảm nhận được từng loại cảm xúc nguyên chủ đã trải qua. Nguyên chủ quả thật đáng thương. Là một đứa trẻ được nhặt về, thiếu thốn tình cảm, lớn lên trong lạnh nhạt, lại có một tên anh trai tưng tửng, đi học bị cả lớp hùa vào đả kích ác ý...

***

Buổi chiều về nhà, cô cũng không gặp được Taehyung, nghe chú Park nói hắn có tiệc xã giao hai ngày. Jisoo thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nếu nhìn thấy Taehyung ở nhà, đêm nào cũng gặp ác mộng.

Bữa tối chỉ có hai người ăn, chú Park hỏi "Buổi sáng cháu nói muốn dọn ra ngoài, có thật không?"

Jisoo ngoan ngoãn đáp "Cháu định ở ngay tiểu khu cạnh trường học thôi, ở đó toàn là học sinh, lại có trụ bảo an đứng gác, rất an toàn."

Chú Park gật gật đầu, thở dài "Nếu cháu cảm thấy ở bên ngoài sẽ vui hơn một chút, vậy đi thôi."

Jisoo vui vẻ tiếp lời "Chú nói chuyện này với anh cháu rồi sao?"

"Buổi sáng trước khi tiên sinh ra ngoài, chú có nhắn một câu, nói tiểu thư học hành bận quá nên muốn dọn đến gần trường ở."

Jisoo vội vàng truy vấn "Anh ấy có tức giận không chú?"

Chú Park lắc đầu "Tiên sinh không nổi giận, chỉ nói "đã biết" liền đi rồi."

"Đã biết? Vậy nghĩa là anh ấy chấp nhận rồi ạ?"

"Chắc vậy, nếu không đồng ý thì đã nổi trận lôi đình."

Jisoo kinh ngạc trừng to đôi mắt, không nghĩ tới việc này lại thuận lợi như vậy, chưa kịp đích thân đi nói với Taehyung, cứ như vậy mà lừa qua cửa được rồi?

Đây tuyệt đối là điều bất ngờ nhất từ khi cô xuyên tới đây!

Nhưng thật sự có đơn giản vậy chăng? Tên kia chính là có bệnh xà tinh, không lẽ cứ vậy dễ dàng mà ngầm cho phép để cô dọn đi. Về sau hắn tìm ai để đút trái cây bây giờ?

À không không không, Jisoo vì cái gì sẽ có ý nghĩ kì quái như vậy?

Phát ngốc hồi lâu, Jisoo vẫn không chắc chắn mà hỏi "Cháu thật sự có thể dọn ra ngoài sao ạ?"

Chú Park nghĩ ngợi "Taehyung tính tình hay thay đổi, hôm nay đồng ý, ngày mai có khi lại không. Cháu nếu muốn đi, vậy tranh thủ 2 hôm nay mà dọn nhà luôn thể. Phòng trọ khó tìm không? Chú có thể gửi tiền giúp cháu."

Jisoo liên tục xua tay "Không sao ạ. Cháu có tiền."

"Vậy mau mau thu xếp, đến lúc đó chú lái xe đưa đi."

Tưởng tượng đến cảnh có thể thoát khỏi Kim gia, thoát khỏi Kim Taehyung thần kinh, Jisoo trong lòng vui sướng khoan khoái như thể vén mây đen nhìn thấy ánh mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro