Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 năm sau...

Rosé có bạn trai, là người trong công ty, một du học sinh tuy kém Rosé một tuổi nhưng lại là một người đàn ông có khí chất khiến cho người khác có niềm tin để dựa dẫm. Hai người tình cảm thắm thiết, không bao lâu thì sống chung với nhau.

Jisoo để lại căn hộ thuê cho hai người, còn tự mình đổi sang một căn hộ khá nhỏ gần công ty để ở tạm.

Ở Anh cô cũng có một ngôi biệt thự mà Mr.Vincent bố trí giúp khi mới đến. Nhưng vì biệt thự cách công ty quá xa nên cô chỉ về mấy lần rồi thôi. Lúc trước cô và Rosé ở chung một căn hộ gần công ty, bây giờ cô ra ở một mình thì lại càng gần công ty hơn.

Jisoo ở một mình rất ít khi ra ngoài ăn, cũng hiếm khi mua đồ mang về, mà thường đi xuống siêu thị dưới tầng trệt mua rau cải và nguyên liệu nấu ăn. Chủ siêu thị là một phụ nữ người Hàn, khiến cô không có cảm giác mình đang ở nước ngoài, mà như mình đang được về nhà.

Bên này có thói quen quẹt thẻ mua thức ăn. Có lần Jisoo nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ôm vợ vào siêu thị mua rất ít đồ, đến khi anh ta móc ra chiếc thẻ đen đưa cho bà chủ siêu thị thì cô nhìn đến thất thần.

Từ đó, Jisoo phát hiện ra, cô luôn nhìn thấy đôi vợ chồng ngoại quốc tình cảm này dẫn nhau đi chợ, sau này cô sẽ cố tình đi khác thời gian bọn họ để tránh mỗi lần gặp lại sững sờ mất hồn không giải thích được.

Ngẩn ngơ thì được ích gì chứ.

Cũng đã thật lâu rồi cô không nghe thấy những tin tức về Taehyung.

Anh như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cô, không còn chút dấu vết.

Nói đến tin tức liên quan đến Taehyung thì có Tập đoàn Shine USA đã đạt được một thành tựu mới tầm cỡ quốc tế. Internet thịnh hành cả trong và ngoài nước, Tập đoàn Shine đã nghiên cứu phát triển và xúc tiến một ngành công nghiệp mới. Các công ty khắp nơi trên thế giới từng có quan hệ hợp tác với Shine đều gửi lời chúc mừng.

Tuy Tập đoàn MN và Tập đoàn Shine không có liên quan đến nhau, nhưng về phương diện làm việc thì dù sao cũng có chút liên hệ. Jisoo với tư cách là chủ một công ty người Hàn hay với tư cách người quen cũ thì có lẽ cũng nên nói một tiếng chúc mừng. Nhưng trong lòng cô lại biết rõ, thành tựu này với anh mà nói thật ra không có gì lạ.

Trong tương lai, Tập đoàn Shine sẽ còn có vô số thành tựu đáng kể hơn nữa, toàn bộ đều do Taehyung thúc đẩy sau khi tiếp quản Shine.

Bình thường cô rất điềm đạm kiềm chế, nhưng thỉnh thoảng đi xã giao thì không tránh khỏi phải uống rượu. Những lúc say cô sẽ không kiểm soát được mà lại nghĩ, không biết bây giờ Taehyung đang làm gì?

Anh có thấy chán ghét hay bực dọc vì các đối tác thường xuyên tiếp cận nịnh nọt Tập đoàn Shine không? Cuộc sống của anh có thuận lợi suôn sẻ hết không?

Đã ly hôn hai năm rồi, anh lại ở Mỹ lâu như vậy, có phải Hong Go Yung cũng theo anh về Mỹ rồi không? Kim Paul có tiếp tục nghĩ cách tác hợp cho hai người họ không? Có phải bây giờ Hong Go Yung đang được ngồi trong lòng anh như ý nguyện của cô ta rồi?Cô sẽ nghĩ rất nhiều, còn nghĩ đến cả chuyện tính tình Taehyung lạnh lùng tự phụ như vậy có khiến cho đối tác mới của Shine khó chịu không?

Cô cứ nghĩ vơ nghĩ vẩn, lại cảm thấy mình đúng là lo hão, chuyện của mình còn chưa lo xong mà còn đi quan tâm chuyện của người khác.

Nhưng cô cũng thấy mấy năm vừa rồi Shine trong tay Taehyung thuận lợi hưng thịnh biết bao nhiêu. Cô thì ngược lại, gặp phải không biết bao nhiêu khủng hoảng và mạo hiểm, thậm chí cô còn không biết mình có giữ nổi Tập đoàn MN trong tay nữa hay không.

Khi người ta chưa đủ hùng mạnh thì mới cần phải khéo léo luồn lách như cô.

Nếu có đủ bản lĩnh như Taehyung thì người phải khéo léo chính là những người ở vị trí thấp hơn, chứ không phải anh.

Tập đoàn Shine dần dần trở thành truyền thuyết trong giới doanh nghiệp người Hàn. Còn bên này, dù Jisoo cố gắng thế nào đi nữa thì Tập đoàn MN cũng bị người trong ngành cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, trong năm này cô đã bỏ lỡ cơ hội tham gia bình chọn doanh nghiệp người Hàn tổ chức vào cuối năm.

Nghe nói lễ bình chọn năm nay có đại diện của Tập đoàn Shine tham dự, nhưng không biết đó là ai. Dù sao thì Jisoo cũng không có tư cách được đến dự.

Cuối năm thứ hai, cô phải trải qua hết thất bại này đến thất bại khác.

Bây giờ lại thêm một năm mới, Jisoo điên cuồng bắt đầu công việc, thường xuyên bận rộn đầu tắt mặt tối tại công ty. Hạng mục dự án của ngành nào cô cũng tự mình tham gia.

Năm nay là năm thứ ba Tập đoàn MN tại Anh được thành lập, tình thế bắt buộc cô không được phép thất bại.

Bây giờ cô đã có bài học kinh nghiệm. Toàn bộ các dự án mới đều được giữ bí mật kín kẽ, cho đến ngày ra mắt cũng không công khai tất cả mà cứ nhỏ giọt từng chút từng chút một. Điều này không chỉ thu hút sự chú ý của người tiêu dùng, mà còn khiến cho những người trong ngành không thể dòm ngó được, cũng không dễ dàng sao chép hay làm nhái các sản phẩm của Tập đoàn MN.

Nếu có muốn bắt chước thì họ cũng phải chờ đến khi sản phẩm trong tay MN phổ biến rồi thì mới sao chép được. Lúc đó họ không chỉ đi sau xu thế Tập đoàn MN khởi xướng, mà còn bị công chúng bài xích.

Điều đáng mừng là, đường đi nước bước của Jisoo ngày càng cẩn trọng cũng càng ngày càng ổn định, thu lại toàn bộ bản lĩnh để lộ ra lúc trước, kết quả đạt được thành công rất lớn.

Xuân năm nay vừa với qua, Tập đoàn MN đã nhận được Giải thưởng Sáng tạo từ Hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh ở nước ngoài cùng với vốn đầu tư từ nhiều đối tác, một lần nữa lấy lại lòng tin trên thương trường. Tất cả các dự án năm ngoái phải dừng đều được khởi động lại. Chỉ trong nửa năm, Jisoo đã bù đắp được toàn bộ những thất bại của năm ngoái.

Cả năm này Jisoo dồn hết sức vào việc phát triển MN. Cô là đầu tàu không chịu thất bại, khiến cho toàn bộ nhân viên cấp dưới cũng đồng lòng dốc sức cùng, kể cả Rosé cũng không còn thời gian yêu đương, cả ngày theo Jisoo lăn lộn ở công ty.

Mr.Vincent chứng kiến Jisoo đang chịu áp lực khủng hoảng khốn cùng như vậy mà vẫn có bản lĩnh làm lại từ đầu mà vươn lên. Chứng kiến thành tựu của cô hôm nay, ông ta liền cao hứng đầu tư thêm vài trăm triệu tiền vốn thu được từ năm đầu tiên, cũng không chiếm thêm cổ phần, mà tất cả vẫn thuộc quyền sở hữu của Jisoo. Lão cáo giá này đầu tư để kiếm tiền, lúc thấy thất bại thì thu lưới, bây giờ nhìn thấy Tập đoàn MN phát triển không ngừng thì lập tức chạy đến đầu tư.

Đối mặt với lão cáo già quanh năm chinh chiến trong giới tài chính, Jisoo cũng dễ dàng nhìn ra âm mưu của ông ta nhưng không từ chối. Dù sao hiện giờ thứ cô thiếu quả thật là vốn đầu tư. Hơn nữa, đấu với lão cáo già này thì cô cũng không mất gì, ngược lại còn học hỏi được nhiều hơn.

Trong năm thứ ba ở Anh, Jisoo không ngừng tranh thủ tất cả khoản đầu tư và cơ hội, ngày nào cũng bận bịu. Có lúc cô bận đến mức không có cả thời gian gội đầu. Nhiều lần cô muốn cắt phăng để tóc ngắn như Jennie nhưng lại bị Rosé can ngăn.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày, Jisoo và công ty của cô dần dần trưởng thành.

Cuối cùng, vào năm thứ ba sau khi Jisoo rời Seoul, Tập đoàn MN với thế mạnh áp đảo tiến vào top mười doanh nghiệp Hoa kiều trên toàn cầu.

Trước mắt, Tập đoàn MN nhận làm hết tất cả các lĩnh vực có lợi nhuận nhất, mà mỗi lần đều đón đầu chính xác thời điểm và cơ hội kinh doanh khi cần. Sau đó Tập đoàn bắt đầu làm từ thiện, gây dựng quỹ từ thiện lấy tên Tập đoàn MN, và cũng càng ngày càng lớn mạnh.

***

Ba năm sau khi ly hôn Taehyung, Jisoo đứng đầu danh sách nữ doanh nhân người Hàn dưới hai mươi lăm tuổi có thu nhập cao nhất theo Forbes bình chọn.

Một năm này, Jisoo thật sự đạt đến đỉnh cao sự nghiệp.

Nhìn thấy Jisoo có mặt trong bảng xếp hạng nữ doanh nhân của Forbes, Somin vẫn luôn giữ vững bình tĩnh đối với những trải nghiệm mà Jisoo đã trải qua trong bao năm nay đã cố ý gọi điện chúc mừng, sau đó liên tục hỏi cô bao giờ thì định quay về Seoul.

Somin phát huy sở trường nói nhiều của mình, nấu cháo điện thoại với Jisoo cả tiếng đồng hồ, cuối cùng thì đúc kết một câu, Tập đoàn MN bây giờ đã ổn định, Jisoo đã có thể trở về Seoul. Dù sao Seoul cũng là nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển trụ sở Tập đoàn MN về Seoul. Rất nhiều công ty người Hàn làm giàu ở nước ngoài rồi cũng chuyển trụ sợ về trong nước. Chuyện này cũng không có gì khó, chỉ cần xem Jisoo quyết định bao giờ sẽ thực hiện.

Rosé cũng khá dễ tính, đã theo Jisoo lăn lộn nhiều năm nên Jisoo ở đâu thì cô ở đấy.

Cuối cùng Jisoo chỉ nói để suy nghĩ thêm, rồi không tiếp tục đề tài này nữa.

Gần đây Jisoo nghe được ba tin.

Thứ nhất, nửa năm trước Hong Go Yung đã kết hôn với một doanh nhân nước ngoài, nghe nói là một người đàn ông mang trong mình bốn dòng máu. Sau khi kết hôn, cô ta ở lại New York, từ chức, rút khỏi toàn bộ công việc của Tập đoàn Shine tại Los Angeles.

Một tin tức khác là các ngành nghề chủ đạo trong nước sắp có biến động lớn. Đây đúng là thời điểm tốt để chuyển trụ sở Tập đoàn MN về lại Seoul. Ở một thành phố lớn nhất nhì nước như Seoul, công ty liên doanh về nước phát triển sẽ thuận lợi hơn, khả năng ứng biến thị trường cũng kịp thời và dễ dàng hơn.

Tin tức thứ ba là, Somin mang thai, còn sắp sinh rồi, nhưng cô vẫn giúp Jisoo quản lý phòng giao dịch ở Seoul, bây giờ đã là công ty con của Tập đoàn, mà cô còn không hề nói chuyện mình mang thai cho Jisoo biết. Đây cũng là lý do gần đây Somin luôn thúc giục Jisoo quay về, vì Somin sợ đến ngày nào đó cô chuyển dạ nằm viện, sinh con xong thì tạm thời không thể giúp Jisoo được nữa. Cô không thể sắp xếp đề cử ai lên quản lý phòng giao dịch, nên chỉ còn cách gọi Jisoo về.

Somin bằng tuổi Jisoo, nên bây giờ cô mang thai cũng không có gì lạ.

Nhưng Jisoo thấy khó hiểu ở chỗ, có phải Somin và người bạn trai cảnh sát hình sự kia đến giờ vẫn chưa kết hôn hay không? Chẳng lẽ cô nàng này lại tìm đường chết gây gổ với bạn trai rồi chia tay, sau đó lại giấu giếm chuyện mang thai? Nghe nói vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự kia năm vừa rồi tất bật với nhiệm vụ truy bắt ma túy, đã lâu rồi không về Seoul.

Jisoo nghĩ đến Somin ngây ngô định một mình đơn thân lẻ bóng nằm trong phòng sinh, đến cả người ký tên bảo lãnh cũng không có, trong khi cô ấy lại đoạn tuyệt với gia đình bao nhiêu năm rồi, trước giờ vẫn chỉ trơ trọi một mình.

Nên cuối cùng Jisoo cũng bắt đầu cho kế hoạch về nước.Chuyến bay từ London đi Seoul đã đóng cửa máy bay, toàn bộ hành khách đã lên máy bay hết.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ máy bay quá chói mắt. Jisoo đeo kính râm lên, nhắm mặt lại, không để ý đến những ghế ngồi xung quanh.

Vậy mà trong khoang hạng nhất hôm nay chỉ có hai người. Ghế bên kia là của một người nam giới, sau khi Jisoo nhắm mắt lại thì mới bước đến ngồi. Lúc trước anh này ngồi ở bên khác, lơ đãng liếc thấy Jisoo thì yêu cầu đổi hàng ghế.

Trong khoang hạng nhất bây giờ cũng chỉ có hai người bọn họ, dĩ nhiên tiếp viên hàng không cũng sẽ không từ chối những yêu cầu như vậy.

Đến khi người đàn ông kia ngồi xuống cạnh Jisoo, thấy cô khó chịu với ánh mặt trời chói chang thì hạ kính cửa sổ xuống.

Jisoo nhận ra cũng chỉ hé mắt khẽ liếc mắt sang bên cạnh một cái, đang chuẩn bị nhắm mắt thì chợt dừng lại, tháo mắt kính ra nhìn về phía người ngồi bên cạnh.

"Hi." Người đàn ông chào cô.

Jisoo nhìn cậu ta một lúc rồi mới lên tiếng: "Baek Yoonsik?"

Baek Yoonsik tủm tỉm cười, tiếng phu nhân Kim vừa lên đến miệng lại bị nén xuống, cậu ta do dự một lúc mới nói: "Cô Jisoo, cô đang chuẩn bị về nước sao?"

Jisoo không ngờ sẽ gặp Baek Yoonsik ở nơi như thế nào, nhưng cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, chỉ quan sát cậu ta vài lần rồi mới trả lời: "Đúng vậy, chuẩn bị về."

"Thật là khéo! Mấy ngày qua tôi đi công tác ở London, hôm nay mới về nước, không ngờ lại gặp được cô. Một thời gian trước tôi có nghe nói Tập đoàn MN đang rục rịch chuyển trụ sở về nước, nhưng cũng không được biết cụ thể, không ngờ lại là thật."

Jisoo không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.

Từ trước Baek Yoonsik vẫn luôn ít nói, nhưng có lẽ mấy năm không gặp, hiếm hoi lắm mới được nói chuyện với người quen cũ nên thái độ cậu ta rất thân thiện: "Mấy năm nay cô Jisoo xuất hiện trên báo chí không ít nhé. Năm nay còn vào bảng xếp hạng nữ doanh nhân của Forbes nữa. Thật sự không ngờ xa cách mấy năm mà bây giờ cô đã tài giỏi như vậy. Trước kia cô mở phòng giao dịch bất động sản còn bị nhiều người coi thường, thế mà không ngờ bây giờ ngành bất động sản lên như diều gặp gió, lợi nhuận thu về cũng khiến người ta phải xuýt xoa trầm trồ. Năm nay ở trong nước có xếp hạng tỷ phú hay xếp hạng doanh nghiệp thì phần lớn bất động sản đều chiếm ưu thế, không thể không nói cô Jisoo thật sự có khả năng dự đoán..."

Hai năm vừa qua, Jisoo đại diện cho giới nữ doanh nhân người Hàn trẻ, tên tuổi cũng vang dội khắp nơi. Tiếp viên hàng không nghe thấy hai người nói chuyện cũng không nhịn được mà liếc sang nhìn cô.

Trên các chuyến bay quốc tế như thế này, tiếp viên hàng không đa số là nam thanh niên trẻ tuổi. Họ nhìn Jisoo nhưng lại thấy cô không hề nhúc nhích, dường như không để tâm đến những gì Baek Yoonsik nói, chỉ yên lặng ngồi nghe, không đáp lại, cũng không hề ra vẻ tươi cười khách sáo. Một người phụ nữ nhìn có vẻ trầm ổn điềm tĩnh lại yên lặng như vậy, tạo nên vẻ chín chắn rất quyến rũ.

Đến cả Baek Yoonsik cũng phát hiện ra, Jisoo sau vài năm ngắn ngủi đã thay đổi rất lớn, tản ra khí chất thu hút sự chú ý của người khác.

Ngày trước ở Seoul, cô từng là mỹ nhân có tiếng tăm không hề tầm thường. Nhưng sau mấy năm tôi luyện trưởng thành trên thương trường khiến cô thoạt nhìn trông như mỹ nữ phong cách quý phái trong giới thượng lưu.

Jisoo chỉ khẽ nhếch khóe môi cười nhẹ rồi lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi, không rõ là cố tình hay vô ý mà cô không nói gì thêm, cũng không tiếp tục đáp lời của Baek Yoonsik.

Ngược lại Baek Yoonsik vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Jisoo. Còn Jisoo thì xem cậu ta như người vô hình, suốt cả chặng bay từ Anh đến vùng trời địa hạt Hàn quốc, cô cũng không hề nói thêm một câu với cậu ta.

Baek Yoonsik thấy hơi ấm ức, lúc trước người ly hôn với Jisoo là Tổng Giám đốc Kim, không phải là cậu ta. Tuy cậu ta vẫn luôn làm việc bên cạnh Tổng Giám đốc Kim, nhưng thái độ không để ý đến ai của cô Jisoo thật sự lạnh lùng quá đi.

Tiếp viên hàng không thông báo chỉ còn nửa giờ nữa là sẽ hạ cánh xuống Seoul.

Trước đó Baek Yoonsik rất biết ý quay về chỗ ngồi cũ của mình. Bây giờ nghĩ lại sau khi hạ cánh thì không biết lúc nào mới có thể gặp lại Jisoo, cậu ta do dự một chút rồi vẫn đổi chỗ sang cạnh cô.

"Cô xuống máy bay có ai đón không? Có cần tôi lái xe đưa cô về không? Xe của tôi vẫn ở sân bay."

"Tôi mới đổi chuyến bay, cũng không báo cho ai nên không có người đến đón." Bây giờ Jisoo mới trả lời một câu, đồng thời liếc nhìn cậu ta: "Mấy năm nay không phải cậu sang Mỹ làm cho Shine sao? Kim thị đã sát nhập thành chi nhánh của Tập đoàn Shine rồi, cậu cũng không làm việc ở Seoul nữa, sao lại có xe ở sân bay?"

"Cô Jisoo không biết sao?" Baek Yoonsik cười hỏi ngược lại.

Jisoo không mặn mà liếc cậu ta: "Biết cái gì?"

"Tôi theo Tổng Giám đốc Kim về nước hơn bốn tháng rồi. Tình trạng tài chính của các chi nhánh Shine trên toàn thế giới đều đang rất ổn định. Sau khi Tổng Giám đốc Kim tiếp nhận Shine thì tự mình sàng lọc lựa chọn quản lý ở rất nhiều cấp, thậm chí bây giờ toàn bộ quản lý ở Los Angeles cũng là người đi theo Tổng Giám đốc Kim đến làm việc, toàn những trợ thủ đắc lực, hoàn toàn không cần Tổng Giám đốc Kim phải quan tâm. Bây giờ trọng điểm phát triển kinh tế và thị trường là Hàn quốc, trong tương lai ba năm tới Shine cũng tập trung vào nước nhà."

Taehyung về nước rồi.

Thông tin này không đến nỗi khiến Jisoo dao động, chỉ có điều khi nghe thấy thì cô cũng phải cố ghìm lại sự ngạc nhiên. Cô thật sự không ngờ Taehyung lại về nước.

"Tuần trước tôi đi London vì có nhiệm vụ đi kiểm tra một chi nhánh ở bên đó, tôi đỗ xe ở sân bay. Nếu chưa có xe nào đến đón thì chi bằng cô ngồi xe tôi đi. Dù sao cũng đều về trung tâm Seoul, xe tôi cũng không còn ai cả, nên cũng không có gì bất tiện. Bây giờ các cô gái trẻ trung xinh đẹp, nhìn qua đã biết là giàu có thì tốt nhất không nên tùy tiện gọi xe lạ, rất dễ gặp chuyện không may..."

Những lời sau của Baek Yoonsik loáng thoáng vang lên bên tai, Jisoo liếc cậu ta mỉm cười nhưng vẫn từ chối.

"Không cần đâu, tôi xuống máy bay rồi sẽ đi gặp khách hàng trước kia thường qua lại, sau đó ngồi xe của họ về là được rồi, không cần làm phiền cậu đâu."

Câu nói của Baek Yoonsik lập tức nghẹn lại trong họng, cậu ta suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Tổng Giám đốc Kim hôm nay có lẽ cũng đến công ty, cô không có ý định đi gặp sao..."

Khi cậu ta nói câu này cũng là lúc máy bay hạ cánh, tiếng bánh xe máy bay chạm xuống mặt đất cùng với tiếng tiếp viên từ buồng lái thông báo máy bay đã hạ cánh an toàn bằng cả tiếng Anh vẫn tiếng Trung. Âm thanh xung quanh quá huyên náo ồn áo, không biết Jisoo có nghe thấy hay không, nhưng đúng lúc này cô lại đeo kính râm lên, không hề đáp lại. Cửa cabin máy bay vừa mở ra, Jisoo đứng dậy bước đi, không thèm quay đầu lại.

Baek Yoonsik do dự rồi cũng đứng dậy đi theo, không ngờ đúng là Jisoo gặp đối tác ở sân bay. Cô vừa đi đến sảnh sân bay đã một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mỉm cười bước về phía cô.

Jisoo vẫy tay với người đàn ông kia, xoay người xách rương hành lý thì nhìn thấy Baek Yoonsik đang đứng cách mình vài bước, nhưng cô cũng chỉ liếc mắt nhìn, hờ hững gật đầu khách sáo chào rồi quay người đi luôn.

Baek Yoonsik đang định giơ tay lên nói một câu "Hôm nay cô bận thì bao giờ có thời gian sẽ gặp lại", thế mà Jisoo còn không cho cậu ta có cả cơ hội nói chuyện, đã đi thẳng.

Cánh tay Baek Yoonsik khựng lại trong không trung, rồi thoáng ngượng nghịu hạ xuống.

Trước kia tính tình cô Jisoo rất thân thiện, lần nào tới Kim thị cũng đều chào hỏi, cũng rất khiêm nhường với cậu ta, khác xa với thái độ xa cách này.

Nhìn thấy Jisoo đi cùng với người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia, vừa đi vừa cười cười nói nói, Baek Yoonsik không khỏi than thầm trong lòng, không nhiều lời nữa mà đi ra khỏi sân bay.

"Mấy hôm trước nghe Tổng Giám đốc Somin nói cô định về nước, tôi còn tưởng ít nhất cô cũng phải chuẩn bị mất mấy tháng, không ngờ cô quay về nhanh như vậy." Người đàn ông đi cạnh Jisoo gọi thư ký xách hành lý cho cô rồi vừa đi bên cạnh vừa nói chuyện.

"Đúng là tôi không có ý định quay về sớm như vậy, mấy năm nay tôi cũng quen với cuộc sống ở Anh rồi." Jisoo mím môi cười nói: "Nhưng Somin lại sắp sinh, thời điểm này tôi không thể một mình an nhàn tĩnh tại ở Anh được, cuối cùng cũng phải quay về Seoul tiếp nhận lại công ty, tránh để cô ấy có sinh con cũng không yên tâm."

"Ai nói cô ở bên Anh an nhàn tự tại. Người không biết thì chỉ nhìn đến sự thành công của cô bây giờ, có mấy người biết ba năm ở Anh cô đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào đâu."

Jisoo cười: "Ai cũng có thời gian phải vất vả. Tôi thấy những tháng ngày lăn lộn của tôi còn ít. Nếu không phải hai năm qua Mr.Vinse mỗi lần đi công tác bên Anh đều giúp tôi xử lý mấy hợp đồng khó nhằn với các công ty cạnh tranh nguồn vốn thì e rằng tôi thật sự không thể đặt chân vào ngành này nhanh như vậy được. Nhắc đến quý nhân thì tôi cũng có nhiều. Mr.Vincent vừa là đối tác chiến lược, lại vừa là sư phụ của tôi, dạy tôi rất nhiều chiêu thức kinh doanh. Mr.Vinse thì thật sự là ân..."

"Ân cái gì mà ân, không lẽ tôi không phải là người bạn tri kỷ của cô sao?" Người đàn ông đi bên cạnh liếc cô ý nhị sâu xa.

Thư ký của Mr.Vinse không còn là người thư ký đi theo anh ta ba năm trước. Người thư ký hiện tại từ lâu đã chứng kiến mấy năm nay Mr.Vinse đều cố tình đề xuất đi Anh công tác. Chỉ cần người tinh mắt là sẽ nhận ra lần nào Mr.Vinse cũng đến thăm Jisoo. Nhiều lần như vậy, quan hệ của Jisoo và Mr.Vinse tuy đã dần gần gũi hơn rất nhiều, nhưng Jisoo dường như không nhận ra những lời bày tỏ của Mr.Vinse, hoàn toàn chỉ xem anh ta là đối tác hoặc bạn bè. Ba năm rồi mà họ vẫn chưa vượt ra khỏi khuôn khổ của tình bạn.

Không biết phải nói EQ của cô Jisoo quá thấp hay vì cô quá cao ngạo, vậy mà không chút dao động.

Nghe đến ba chữ bạn tri kỷ, Jisoo cũng chỉ khẽ cụp mắt xuống cười rồi liếc nhìn thời tiết bên ngoài sảnh sân bay: "Nhiệt độ trung bình ở Seoul vào tháng Sáu cũng phải hơn ba mươi độ, còn chưa ra ngoài mà đã cảm thấy luồng hơi nóng ập vào mặt rồi. Có phải vì tôi mặc nhiều quá không?"

Mr.Vinse cũng không dền dứ đề tài vừa rồi nữa. Mấy năm nay xem ra anh ta cũng tìm hiểu tính tình Jisoo khá kỹ. Cô một lòng một dạ lao vào sự nghiệp, chuyện tình cảm dường như hoàn toàn biến mất. Cô rất thờ ơ với nam giới hay chuyện yêu đương nam nữ. Không phải do cô cố tình tránh né, mà gần như là cô thật sự không có hứng thú.

Dù sao bên cạnh Jisoo bây giờ cũng không có người nào theo đuổi quá gắt gao. Có ai đó bám quá thì chính cô cũng tự cắt đuôi rồi, không cần anh ta phải tự đuổi người. Anh ta cũng độc thân nhiều năm, đã hình thành thói quen ở lấy tư cách bạn bè mà qua lại ở bên cạnh Jisoo.

Cô chưa động lòng, anh ta cũng chưa vội.

"Thời tiết London lạnh và ẩm, lâu rồi cô không cảm nhận ánh nắng mặt trời của Seoul, đúng là mặc hơi nhiều. Cô có muốn đi thay đồ không, tôi chờ cô." Mr.Vinse liếc chiếc áo sơ mi nữ dài tay và quần jeans trên người Jisoo, quay đầu ra hiệu cho thư ký đưa vali hành lý cho cô.

"Hay là hai người cứ về trước đi. Tôi thay đồ xong sẽ gọi xe về luôn. Hôm nay tôi bay từ London về Seoul, còn anh thì từ Hồng Kông về Seoul, hơn nữa lại trùng hợp gặp mặt ở sân bay. Vừa rồi tôi nghe Thư ký Choi nói anh đã có mặt ở sân bay ba tiếng rồi, nếu biết trước thì tôi đã không bắt anh phải đợi. Bây giờ tôi ngại không dám để Mr.Vinse chờ thêm nữa." Jisoo vừa nói vừa tháo kính xuống bỏ vào túi, cầm lấy vali nhìn xung quanh tìm nhà vệ sinh.

"Chiều muộn hôm nay tôi cũng không bận gì ở công ty. Thay quần áo thì mất bao nhiêu thời gian đâu, tôi chờ cô." Mr.Vinse đứng tại chỗ, chỉ tay về bên phải cách đó hai trăm mét. "Đằng kia."

Jisoo nhìn về hướng anh ta vừa chỉ, đúng là có một nhà vệ sinh.

Cô khách sáo gật đầu cười với Mr.Vinse rồi quay người kéo vali về hướng đó.

Hơn mười phút sau, Jisoo thay đồ xong từ nhà vệ sinh đi ra ngoài. Cô gái lúc trước mặt áo sơ mi quần jeans giờ mặc một bộ váy hai dây màu đỏ, mái tóc dài ngang vai xõa tung ra sau lưng, để lộ xương quai xanh và cần cổ trắng ngần, nhìn cô toát ra sự mát mẻ giản dị và sự quyến rũ rất tự nhiên.

Sau khi thay đồ, vì Rosé đã về Seoul từ mấy hôm trước, nên cô định gọi điện cho Somin để báo đã đến nơi an toàn, nhưng khi ngước mắt lên cô đã thấy Mr.Vinse vẫn đứng chỗ cũ kiên nhẫn chờ đợi.

Mr.Vinse đứng từ đằng xa thấy Jisoo thay trang phục xong thì nở nụ cười tán thưởng. Khi Jisoo bước tới, thư ký sau lưng anh ta cũng chủ động nhận lại vali. Nhiều người xung quanh đi qua vội vã cũng không nén được một ánh mắt liếc về phía cô gái đẹp trong bộ váy đỏ này.

Cô gái xinh đẹp có làn da trắng mịn như vậy không phải là hiếm, nhưng phong cách kia lại khiến người ta bị thu hút lạ thường. Đó là vẻ đẹp không kiêu căng tự phụ mà hoàn toàn tự nhiên điềm tĩnh khiến nam giới bị hút mắt vào.

Thư ký Choi cũng không nhịn được mà liếc nhìn Jisoo, chẳng trách loại người tôn thờ chủ nghĩa độc thân như Mr.Vinse mà cũng bị Jisoo làm cho điên đảo.Họ từ sân bay về thẳng trung tâm Seoul. Xa cách mấy năm, Jisoo nhìn ven đường vẫn cảm thấy quang cảnh rất quen thuộc, không ngờ thời gian trôi nhanh đã ba năm rồi. Dường như Seoul thật sự không có chút thay đổi nào.

Như thể cô chưa từng rời đi.

"Cô chắc chắn không cần tôi đưa cô về nhà sao?" Mr.Vinse ngồi trong xe nhìn Jisoo vẫn trầm mặc yên lặng nhìn ra ngoài cửa xe.

"Không cần đâu, tôi về công ty trước."

"Địa điểm cô chuyển phòng giao dịch ba năm trước giờ đã cũ rồi, tòa cao ốc mới không nằm ở trung tâm nữa mà nằm ở phía Tây thành phố, cách chỗ ở trước kia của cô rất xa. Cô có nghĩ đến chuyện chuyển nhà không?"

Đúng là sau khi quay về thì Jisoo cũng có ý định chuyển nhà. Cô không đáp lại, chỉ nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe một lát rồi mới nói: "Tôi cũng chưa chắc chắn, để xem tình hình rồi tính tính sau."

"Nếu cần thì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

"Khi ở London tôi đã phiền anh không ít, bây giờ về đến Seoul, bạn bè người thân của tôi cũng ở đây, nếu có thể tránh quấy rầy anh thì tôi sẽ cố gắng hạn chế hết mức. Bây giờ về đến đây rồi thì chỉ còn vài chuyện vặt vãnh cần thu xếp, những chuyện khác đã có người của công ty lo, tôi cũng không có gì cần phải nhờ vả đâu."

Mr.Vinse cũng không miễn cưỡng cô, khi thấy Jisoo mặc phong phanh mà điều hòa trong xe lại mở hết cỡ thì anh ta nghiêm giọng nói: "Giảm máy lạnh đi một chút."

Thư ký ngồi ở ghế lái phụ đằng trước vội vàng vươn tay vặn nút điều khiển máy lạnh giảm đi một nửa.

Jisoo dường như không nghe, coi như không liên quan đến mình, cô liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Từ đây đến phía Tây thành phố còn hơn bốn mươi phút nữa, cách công ty BGY của anh quá xa, tôi xuống xe ở đây được rồi."

"Không sao, tôi đưa cô về trước."

Jisoo không từ chối được thì cũng không nói lại nữa, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, không tham gia bất kỳ đề tài nào.

***

Chiếc xe chạy băng băng đến cửa chính tòa cao ốc chi nhánh Tập đoàn MN ở Hàn quốc tại phía Tây thành phố.

Mr.Vinse đang định giơ tay lay Jisoo tỉnh dậy, tay còn chưa chạm vào người thì Jisoo đã mở mắt ra.

Cô gái mặc váy đỏ rõ ràng nhắm mắt bốn mươi phút, nhưng khi cô mở mắt ra thì Mr.Vinse nhận ra ngay là cô không hề ngủ.

"Đến rồi."

"Cảm ơn anh."

Jisoo đang định xuống xe thì Mr.Vinse chợt giữ tay cô lại, thả một chiếc hộp nhung vào tay cô.

Jisoo yên lặng liếc nhìn chiếc hộp nhung trong tay rồi lại ngước lên nhìn anh ta: "Cái gì đây?"

"Coi như là quà tặng mừng cô về nước."

Jisoo khẽ mím môi, không mở chiếc hộp ra mà thả lại vào tay anh ta: "Tôi xin nhận lời chúc mừng về nước, còn quà thì xin thôi."

"Chỉ là một chiếc lắc tay thôi mà." Mr.Vinse nhìn cổ tay trống trơn thanh mảnh của cô: "Mấy năm nay cô không đeo trang sức, chỉ là một chiếc lắc tay thôi, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt. Sao, không dám nhận à?"

"Chiêu khích tướng này không có tác dụng với tôi đâu. Nếu Mr.Vinse đi nghỉ ở biển nào đó mà tiện thể mua về mấy chiếc lắc tay vỏ sò thì có lẽ tôi còn nhận lấy làm quà lưu niệm. Còn loại này thì quá quý giá, tôi không thể nào nhận được."

Chưa cần mở hộp ra, chỉ cần nhìn đến nhãn hiệu bên ngoài cũng có thể nhận ra đây là thương hiệu trang sức bậc nhất thế giới, một món trang sức bằng bạc hay pha lê cũng có giá hơn một trăm nghìn. Dù tài sản hai người không ít, đây cũng chỉ xem là một món quà giản dị thôi, nhưng như vậy cô cũng không thể tùy tiện nhận được.

Thấy Jisoo kiên quyết như vậy, Mr.Vinse cũng không cố thuyết phục, chỉ khẽ cười đặt chiếc hộp lên ghế: "Ừ, tôi không ép, cô không thích thì sau này tôi không tặng nữa."

Jisoo biết rõ tâm ý của Mr.Vinse với mình. Với tính tình của cô, chắc chắn cô không có cho phép đàn ông có ý với mình gần gũi mình quá lâu, hoặc trở thành bạn bè được.

Đúng như Somin nói, có vẻ như tính tình cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng cá tính cao ngạo trời sinh từ thuở thiếu nữ vẫn còn trong xương tủy cô. Với người đàn ông mình không thích thì cô không có lấy một chút kiên nhẫn nào. Tất cả những người theo đuổi cô đều bị cô xem như đồ bỏ đi mà hắt hủi, không cho họ lấy một cơ hội.

Nhưng riêng Mr.Vinse thì lại là người rất tinh ý, có chừng mực. Anh ta rất ga-lăng cũng rất tôn trọng cô, biết tiến biết lùi, cho đến bây giờ chưa bao giờ khiến cô phải khó xử.

Dần dần anh ta ở bên cô cũng được lâu, lại đúng dịp giúp đỡ cô mấy lần ở London, vì vậy cô cũng không thể nào đẩy anh ta ra xa được nữa.

Bạn bè à? Coi như là vậy đi.

Đúng lúc này điện thoại của Jisoo reo lên: "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại."

Mr.Vinse không đáp lại, khi Jisoo đang nghe điện thoại thì anh ta xuống xe trước, gọi thư ký lấy vali của cô xuống. Mấy phút sau anh thấy Jisoo nghe điện thoại xong thì rất ga-lăng mở cửa xe ra giúp cô, mỉm cười nói: "Cô Jisoo, xin mời."

Jisoo thả điện thoại di động vào túi rồi khách sáo gật đầu với Mr.Vinse và xuống xe, khéo léo từ chối lời đề nghị đưa cô đến tòa nhà của anh ta.

Khi xe của họ vòng đi, Jisoo mới kéo vali hành lý vào tòa văn phòng. Tuy mấy năm nay cô không ở Seoul, nhưng tư cách Tổng Giám đốc Tập đoàn MN cũng đủ để bảo vệ và nhân viên nhận ra, để cô đi thẳng vào không ai dám cản lại.

Nhưng cô mới đi vào thì đã thấy ở sảnh trước có hai gã đàn ông to lớn mập mạp đang huyên náo ầm ĩ, còn đập đồ đập ly. Còn hai nhân viên lễ tân đang đứng ở sảnh tiếp đón thì mặt mày căng thẳng đang cầm điện thoại gọi đi.

Jisoo liếc mắt về phía bên này, xa xa chỉ nghe thấy tiếng của một gã đang đập đồ: "Gọi quản lý của các người xuống đây. Rõ ràng chúng tôi đã trả giá mảnh đất trước rồi, sao chỉ trong một đêm lại thành ra tên Tập đoàn MN. Các người ỷ vào hai năm qua Tập đoàn MN là tiên phong trong ngành địa ốc trong nước mà dám phỗng tay trên cả đất của Hằng Thành chúng tôi sao? Gan các người cũng lớn quá đấy!"

Lễ tân cúp điện thoại, nét mặt hoảng sợ căng thẳng nhìn hai gã đàn ông cao lớn này, không dám vươn tay ra, lời nói thì cẩn trọng khép nép, sợ món đồ khác lại bị đập tiếp.

"Có bầu thì sao? Có bầu mà có thể tranh giành với Hằng Thành chúng tôi à? Lợi nhuận của mảnh đất cũng bị các người cướp đi rồi, coi sếp chúng tôi là thùng rỗng à? Chúng tôi vừa mới nhắc đến mảnh đất tốt, các người nói cướp là cướp, đúng là coi trời bằng vung. Các người thật sự cho rằng bất động sản ở Seoul là thiên hạ của MN các người sao?

Nói rồi, một gã đàn ông giơ chân lên hung hăng đạp mạnh vào quầy đá cẩm thạch ở sảnh tiếp đón, tạo ra một tiếng ồn rất lớn! "Mau gọi đứa tên Somin kia xuống đây! Nếu hôm nay cô ta không đi ra gặp chúng tôi thì để ông đi lên moi đứa bé trong bụng cô ta ra! Xem cô ta còn giả vờ được nữa không!"

"Á..."

Thấy hai gã kia có vẻ như muốn xoay người đạp bình sứ Thanh Hoa bên cạnh, bảo vệ công ty vọt ngay tới. Tuy bình sứ Thanh Hoa không bị đạp trúng nhưng mấy người túm tụm một chỗ tạo nên một cảnh tượng náo loạn.

"Tổng giám đốc Jisoo, cô đi lên trước đi." Nhân viên mới đón Jisoo ở trước cửa nhìn thấy cảnh này thì căng cả đầu, đứng bên cạnh Jisoo nói khẽ.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường họ có tới đây gây chuyện không?" Jisoo chưa bước vội vào thang máy mà đứng ở cửa thang máy nhìn sang.

Nhân viên đứng sau lưng hạ giọng nói: "Tháng trước Tổng Giám đốc công ty bất động sản Hằng Thành đi gặp bên chính quyền đặt cọc trước quảng trường mới xây, chính quyền đã chuẩn bị đấu thầu gọi vốn rồi. Nhưng đến tháng này họ đột nhiên tiếp nhận hồ sơ đấu thầu của Tập đoàn MN. Cũng không hiểu họ nghĩ như thế nào, đã dàn xếp với người của Hằng Thành rồi mà cuối cùng lại lật kèo, nhét hồ sơ của chúng ta vào, đến khi lựa chọn thì dự án này lại thuộc về công ty chúng ta. Tổng Giám đốc bất động sản Hằng Thành là một người rất ngang ngạnh, nghe nói trước kia ông ta lăn lộn trong xã hội đen, người của bên chính quyền cũng phải kiêng dè ông ta vài phần. Thế nhưng bây giờ chính quyền lại đẩy trách nhiệm lên đầu chúng ta, nói là vì chúng ta có cho lợi nhuận cao. Bây giờ chúng ta vẫn không rõ giữa Hằng Thành và chính quyền có mâu thuẫn gì hay không mà lại phải làm như vậy. Nhưng người phụ trách đấu thầu của bên chính quyền đang đẩy công ty chúng ta ra làm bia đỡ đạn..."

Nói đến đây, nhân viên làm việc nhìn thấy có thêm mấy bảo vệ đi vào, sợ bọn họ khua khoắng động tay động chân va vào Jisoo, bèn vội vàng kéo Jisoo đứng bên cạnh, khẽ nói: "Mấy năm nay danh tiếng công ty chúng ta nổi đình nổi đám. Trước kia chúng ta chỉ là một chi nhánh, nhưng bây giờ tin đồn trụ sở sắp dời về đây rò rỉ ra ngoài, không ít công ty bất động sản và công ty khoa học kỹ thuật ở thành phố muốn đối đầu với chúng ta. Tổng Giám đốc Somin vốn không định nói chuyện này cho cô biết, vậy mà không ngờ cô mới về đã chứng kiến chuyện như thế này."

Jisoo nghe xong, thoạt đầu không lên tiếng, đảo mắt nhìn về phía thang máy.

Số tầng trên thang máy từ tầng đỉnh đi xuống, chắc Somin sắp xuống đến nơi rồi.

Cô lại nhìn đám người đang túm tụm với nhau, lãnh đạm quăng một câu: "Báo cảnh sát trước đi." Sau đó cô muốn bước qua đó.

Nhân viên vội vàng kéo cô lại: "Báo được cảnh sát thì chúng tôi đã báo từ trước rồi. Bọn họ đến đây gây sự nhiều lần rồi, trước kia chỉ dọa nạt, không đập đồ này nọ. Không ngờ hôm nay họ mới chạy đến đã đập đồ. Giám đốc của bọn họ cũng có quan hệ với đồn cảnh sát."

"Kể cả có quan hệ cũng báo cảnh sát trước đi, cả đồn cảnh sát ở Seoul đều có quan hệ với bọn họ hết cả sao?" Jisoo hỏi ngược lại.

Nhân viên thoáng sửng sốt rồi nghe lời gật đầu: "Vâng..."

Jisoo lạnh lùng đảo mắt, bước thẳng vào trong đám người đang bị bảo vệ vây quanh.

Trong đám bảo vệ có người từng nhìn ảnh Jisoo, có người không biết cô là ai, nhìn thấy cô gái trẻ trung xinh đẹp cứ đi thẳng đến, có người vội vàng giơ tay lên cản.

Jisoo đẩy anh ta ra, cặp mắt lãnh đạm sáng rực trừng lên nhìn hai gã cao lớn cường tráng mới quật ngã bốn người bảo vệ xuống đất: "Tôi là người quản lý ở đây, có gì thì cứ nói, đập đồ đạc là tự thể hiện mình không dễ đối phó, hay là muốn thể hiện cho người khác thấy cái bộ dạng chó dại lên cơn của các người?"

Hai gã đàn ông dữ tợn trừng sang cô. Họ cứ tưởng sẽ nhìn thấy người phụ nữ bụng vượt mặt là Somin đi xuống, không ngờ người tới lại là người đẹp dáng vóc hoàn mỹ trong chiếc váy đỏ, hai gã lập tức chửi đổng một tiếng rồi xô cánh tay vừa mới bị bẻ quặt của một bảo vệ ra, sau đó đứng lên đi thẳng đến.

Hai gã này cao ít nhất cũng một mét chín, vừa đứng lên thì lập tức những người ở xung quanh đều lùi lại đằng sau theo bản năng.

Jisoo vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cặp mắt bình tĩnh lãnh đạm nhìn hai gã này. Hai gã mặt mũi bặm trợn cứ đứng trước mặt quan sát cô một lúc lâu. Thấy cô gái trước mắt khẩu khí không thua kém ai, một gã chợt cười lạnh, cực kỳ lỗ mãng xấc xược giơ tay lên hướng về phía cô định chộp lấy cằm cô.

Nhưng khi tay gã còn sắp chạm được vào cằm cô thì Jisoo vẫn không thèm nhúc nhích, trầm tĩnh thờ ơ nói: "Với tình huống chọn một trong hai mà cuối cùng chính quyền vẫn lựa chọn giao mảnh đất kia cho MN, chứng tỏ ngay từ ban đầu công ty các người đã thua khi đàm phán với họ. Công ty Hằng Thành các người cứ đến tìm Tập đoàn MN để lải nhải như đứa trẻ ăn vạ thì đã tự thua trước rồi. Bây giờ việc các người nên làm là đi tìm chính quyền tra hỏi xem câu chuyện thật sự như thế nào, chứ không phải là đến đây giở trò lưu manh chửi mắng đập phá. Đập đồ của tôi cũng được, chỉ sợ đắt tiền quá, các người không đền nổi thôi."

Gã cao lớn vừa giơ tay lên chợt khựng lại, trong một thoáng không hiểu ý tứ trong lời nói của Jisoo. Nhưng khẩu khí không chút sợ hãi của cô khiến cho hai gã đàn ông hoài nghi quan sát cô từ trên xuống dưới, như phải xác định xem có đúng cô là người quản lý ở đây hay không.

Chẳng phải người quản lý Tập đoàn MN ở Seoul là Somin sao? Cô gái này chui từ đâu ra?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro