6. Tôi Ghen Cô Ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kim minjeong lăn lộn trên giường ngủ một thời gian, quyết định thay một bộ đồ trông chỉnh tề nhất và nhanh chóng chạy xe đi đến nhà herin. dừng xe trước cổng, em vuốt tóc, chỉnh lại những sợi tóc rối, sau khi đảm bảo mình đã trông thật bảnh nhất có thể mới quyết định đi ra khỏi xe và gõ cửa nhà. lần thứ nhất không có động tĩnh, lần thứ hai đã có tiếng chân chạy ra và khi kim minjeong giơ hai ngón tay tính cốc thêm một lần thứ ba nữa, herin đã nhanh mở cửa với bộ dạng khá kì lạ.

"cậu.. mới ngủ dậy sao?"

khóe môi đang nhếch lên vì cười của kim minjeong bỗng chốc hạ xuống khi trông thấy quần áo của herin đang xốc xếch. herin cười nhẹ vì lúng túng, mời em vào nhà ngồi và thu dọn mớ đồ đạc vô tình lăn lóc.

"à đúng rồi. sao minjeong lại đến đây?"

herin xách một mớ quần áo ôm vào lòng, đi ngang qua chỗ kim minjeong đang ngồi căng thẳng và hỏi han với giọng điệu vô cùng trách móc.

sao thế

cứ như em đến nhà cô ta chơi lại là một sự xui xẻo?

"tớ nhớ cậu."

kim minjeong bởi vì ngại mà hai tai đỏ lên, tự động co rúm cả cơ thể lại, ngón tay của em giơ ra và động chạm linh tinh vào những chiếc cốc có họa tiết những chú thỏ trắng dễ thương đang làm nông. tầm nhìn trông thấy herin đã đi ra sau nhà, môi em mới dần dần mấp máy được vài từ. 

lâu lâu kim- hay ngại -minjeong mới có nhiều dũng khí như bây giờ, thế mà herin ngốc xít chẳng nghe thấy, cứ đứng ở sau hét vọng vào.

"sao? cậu nói gì?"

"tớ nhớ cậu."

"tớ nghe không rõ!!"

kim minjeong cắn môi dưới và nắm chặt gấu áo. em thẳng thừng đứng dậy, đôi chân nhanh nhảu chạy ra sau nhà đứng đối diện herin, ôm lấy hai vai herin với nét mặt nghiêm trọng.

"herin, nhìn tớ này."

"à ừ."

"nghe kĩ nhé?"

"ừ ừ tớ nghe."

"tớ thích cậu."

thình thịch

thình thịch 

"kim minjeong à, tớ.."

--

"sao thế aeri?"

lại ôm xấp tài liệu vào lòng mà nâng niu chiều chuộng. yu jimin nhận được cuộc gọi từ aeri khi bản thân sắp đá lưỡi với mớ tài liệu mật. ngón tay ngắn củn nhấn chấp nhận cuộc gọi và giây sau đó màn hình hiện lên một cô bạn da báo đang ngồi ăn chuối, mặn mòi hơn là còn gác chân lên bàn. aeri vừa ăn chuối, vừa nói với vẻ mặt không mấy biểu cảm.

"em ấy tỏ tình herin rồi."

"gì vậy?"

câu từ ở phía bên kia điện thoại vô tình lọt hết tất cả không sót từ nào, vào bên tai của nàng. yu jimin thờ thẫn, làm rơi cả mớ tài liệu mình trân quý nhất, để chúng vương vãi ra khắp sàn, còn bản thân chỉ đúng một biểu cảm hoang mang. nàng cũng không biết từ khi nào mình đã trở nên hấp tấp, hay gặng hỏi người khác đến như vậy.

"có đồng ý không???"

"tớ nghĩ là có, vì vài giây sau tớ thấy em ấy cười rồi ôm herin, sau đó.."

"sau đó thì sao??"

"còn hôn môi."

yu jimin ngừng thở.

-

không biết từ khi nào yu jimin đã say khướt trên bàn rượu tại một quán quen. nhìn bộ dạng thì thứ nàng uống chẳng thể nào là nước ngọt, cocktail mà chỉ có thể là rượu và bia. tóc tai rũ rượi, quần áo xốc xếch. xấp tài liệu quan trọng cũng chẳng còn quan tâm tới, nàng cố tình vứt bỏ nó tại phòng riêng của nàng. hiện giờ chỉ mang theo đúng một bộ dạng khá là không được đẹp đẽ. vừa rồi có gọi điện cho một người bạn đã lâu không gặp, yu jimin mới an tâm nằm ngất ra đó cùng với hơi men nồng nặc. không đợi lâu, chỉ khoảng 5 phút sau người đó đã có mặt tại quán, ban đầu không rõ vị trí của nàng ở đâu, cuối cùng được nhân viên chỉ cho mới biết được hóa ra cái cục trắng trắng mặc đồ đen đang nằm lì ở chỗ gần bartender.

"chúa tôi. lâu rồi mới gặp lại, không ngờ lại gặp cậu trong bộ dạng này."

tóc đen, khuôn mặt thật xinh đẹp.. tựa như một chú mèo.

"yeji.."

yu jimin thều thào, từ từ ngồi dậy kèm đôi mắt vẫn nhắm lại, sau đó lần theo hơi ấm mà ôm chầm lấy người kia. công khai hít hà, cảm nhận mùi hương kia thật quen thuộc, suốt ngần ấy năm qua không hề thay đổi. tính cách lúc nào cũng dịu dàng, đầy sự chăm sóc nàng vẫn không biến mất đi. chính xác là yeji, chỉ có yeji mới dỗ dành nàng bằng cách xoa đầu, xoa lưng và sau đó ôm nàng vào lòng.

phải, là yeji.

"cậu như này cũng chỉ vì em ấy thôi đúng không? minjeong ấy."

yeji nhẹ nhàng trầm giọng bảo bên tai, đôi tay vẫn ôm chặt nàng vào lòng, lâu lâu còn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhằm giúp người bạn này xua tan đi cơn buồn bã. mèo đen kia dường như đã bị đá động bởi câu nói của yeji, cũng không còn ồn ào nữa, chỉ còn tiếng thút thít tiếp theo sau đó làm yeji hốt hoảng ôm lấy dỗ dành.

"híc"

"lại làm sao thế. từ đã, rượu chảy hết xuống miệng rồi này, để tớ lau."

yeji nâng khuôn mặt con mèo đen vẫn còn nghêu ngao ư ử lên. để cằm nàng đặt trên bàn tay của mình, tay rút chiếc khăn nhỏ màu trắng trong túi ra lau miệng cho nàng, còn nhẹ nhàng lau lại khéo miệng thật nhẹ để nàng tránh bị đau. yeji lúc nào cũng thế, luôn nhẹ nhàng và ân cần, thế mà nàng ta vẫn chưa có ai kề bên. chả trách, cô bạn rất khó khăn, không chịu quen ai cả, cứ đơn độc mãi. thân là một beta, yeji vẫn cứ sống bình thường, đi làm sớm về khuya, đôi lúc tụ tập, bạn bè toàn những người máu mặt, xem ra cô ta cũng không hề tầm thường.

nhưng mãi có một chuyện yu jimin nàng sẽ không bao giờ biết được.

rằng năm cấp hai, yeji từng chỉ dám lén ở sau nhìn nàng đang nô đùa cùng minjeong. trong tim cô nàng quặn đau từng hồi sau những cái chạm tay từ yu jimin đến kim minjeong.

"cậu..." 

yeji chợt bừng tỉnh khỏi hồi tưởng đau lòng. cô nàng dựng yu jimin dậy, đỡ nàng ra khỏi quán khi yu jimin vô tình say tới mức mất đà đập đầu vào tay cô nàng một cái cốp. nàng say tới mức điên loạn, tưởng chừng đầu của con mèo đã móp đi, yeji lo lắng nhanh chóng thanh toán tiền rượu sau đó bê yu jimin ra đặt vào xe của mình, một chiếc xe màu đỏ rượu thật đẹp, hợp với tính cách nhẹ nhàng quyến rũ gây vấn vương của cô nàng.

"huhu"

trong xe, yu jimin liên tục cựa quậy tới rách cả dây thắt an toàn từ ghế xe của yeji, khóc lóc và tự hỏi tại sao hai người họ lại như thế, sao minjeong lại nhanh hơn nàng một bước và tại sao lại chọn herin. điều này làm yeji nghi ngờ đến mức nàng có cắn rách cả dây thắt an toàn của cô nàng, thì cô nàng vẫn không quan tâm tới. yeji suy ngẫm, trước giờ bọn họ như thể chó với mèo, cô nàng cứ ngỡ yu jimin buồn phiền vì bị kim minjeong chơi cho một vố đau điếng, nào mà có ngờ.. mọi chuyện lại tay ba như này chứ.

dừng ở đoạn đường đèn xanh đèn đỏ, dòng người đông đúc nhân cơ hội xe dừng mà băng qua. yeji thở dài, buông vô lăng và nhìn sang yu jimin. tuy rằng ngoài miệng nói là đã hết rung động với nàng, nhưng trong thâm tâm và trái tim mách bảo, vẫn là có chút gì đó rung rinh. khi nhìn nàng đau lòng vì chuyện gì đó, yeji cũng cảm thấy trái tim mình bị ai đó xé nát ra, lòng đau như bị cắt và cứa thành trăm mảnh. nhịn hết nổi, yeji kéo yu jimin qua, ôm vào lòng với hy vọng nàng sẽ không đẩy mình ra.

"không sao mà, vẫn còn tớ ở đây. jimin."

"không phải minjeong.. thì, không được."

yu jimin khi say lúc nào cũng lèm bèm mè nheo, nhưng mọi lời nàng nói đều chính là xuất phát từ cái thật lòng. nàng tự động đưa tay đặt lên vai yeji và dời người ra khỏi cái ôm mà yeji trao tới, nàng quay về vị trí cũ, ngửa cổ vào ghế lái phụ và tiếp tục khóc ròng lên. vì nàng đã ngửa cổ lên và nghiêng sang bên phải cửa kính, nên yeji bây giờ mới nhìn thấy ở cổ yu jimin có một vết cắn và một vết hôn đỏ đã bị phai mờ đi. lúc này, cô nàng cũng đã không may rơi vài giọt nước mắt, cuối cùng cũng chấp nhận một sự thật rằng,

người trong tim của yu jimin, mãi sẽ chẳng phải là cô nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro