Chap 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Engfa chìm đắm trong thống khổ , cửa phòng bệnh bỗng vang lên , cô ngẩng đầu thấy mẹ của Charlotte đẩy cửa đi vào , nhìn người bệnh trên giường ướt át đôi mắt , bà Austin thở dài .

- " Chuyện của cô , ta cũng biết , lúc cô làm giải phẫu Charlotte cũng ở đây , nó nghe được cô có chuyện thì ngất đi"

- " Em ấy như thế nào , vẫn khỏe chứ ?"

Nghe được Charlotte ngất , Engfa vô cùng sốt ruột .

- " Nó bây giờ đang ở nhà , không có gì đáng ngại ! Ta lại đây là muốn nói chuyện với cô . Cô cũng đừng trách ta vào lúc này còn gây chuyện , thành thật mà nói cảm tình của hai đứa ta luôn không tán thành , cô cũng biết rồi . Huống chi hiện tại cô lại bị như vậy , ta cũng nghe nói chân trái của cô không thể bước đi , cứ như vậy cuộc sống của cô có lẽ sẽ khó khăn , lẽ nào cô nửa đời sau dự định để Charlotte chăm sóc cho cô hay sao ? "

- " Tôi không đành lòng "

Nghĩ đến tình hình đó Engfa cảm thấy đau lòng , tuy nói chỉ có đi đứng hành động bất tiện , nhưng sinh hoạt hằng ngày khẳng định còn rất nhiều bất tiện khác , cô như thế nào cam lòng để Charlotte chăm sóc mình cả đời , chăm sóc kẻ nửa người tàn phế .

- " Ta cũng biết cô không muốn Charlotte chịu khổ , nó ở bệnh viện chăm nom bệnh nhân , về nhà còn phải chăm nom cô . . . Vì thế cô về Mỹ có được hay không ? Nơi đó phương tiện chữa bệnh so với nơi này tốt hơn rất nhiều , nói không chắc còn có cơ hội chữa khỏi . Nếu không dây dưa nữa thì mượn cơ hội này kết thúc đi "

- " Nhưng tôi không muốn "

- " Ta và ba nó tuổi cũng đã lớn , chúng ta hi vọng con gái của mình có thể có tương lai và hạnh phúc . Cô chỉ là một người con gái , cô có thể cho nó cái gì , có thể sẽ chỉ mang đến cho nó gánh nặng , cô hiểu không ? Coi như ta cầu xin cô "

Nói xong bà Austin hai mắt đẫm lệ quỳ gối bên giường Engfa .

- " Cô à , không nên như vậy , cô trước tiên đứng lên rồi nói "

- " Cô nếu không đáp ứng ta , ta quỳ mãi ở đây "

Nhìn người mẹ vì cầu xin mình rời khỏi con gái bà ta mà quỳ xuống cầu xin mình , thật là trào phúng cỡ nào . Nghĩ lại mình chỉ là một kẻ tàn phế , có cố gắng thì đã làm sao , Engfa cắn môi nhẫn nhịn đau lòng nói với bà Austin :

- " Cô , tôi đáp ứng người "

- " Cảm tạ cô , cô đúng là người hiểu chuyện , cảm tạ cô đã thông cảm cho một người mẹ tận tâm lương khổ . Nếu như được ta hi vọng cô nhanh chóng rời đi , ta sợ Charlotte lại tìm đến gặp cô , như vậy hai người dứt ra không được "

Bà Austin không ngừng nói lời cảm kích , bà như trút được gánh nặng đối với Engfa nhưng đúng là tàn nhẫn . Tình yêu này thật vất vả mới có được , một khắc trước hai người còn đang hưởng thụ tình nồng ý mật , vậy mà giờ này bảo cô phải nhẫn tâm buông tay , Engfa chỉ thấy trong tim tràn ngập cay đắng . Bà Austin đi rồi cô suy nghĩ rất nhiều , Charlotte có gọi điện thoại nhưng cô không tiếp , cuối cùng tắt máy . Cô không biết một khắc đó đồng ý bà Austin là đúng hay sai , có lẽ mình nên lặng lẽ rời đi . Thế là một đêm này bác sĩ Austin nóng ruột lo lắng cho thương tích của người yêu , còn cảnh sát Waraha lại gian nan với quyết định ra đi , cả hai một đêm không ngủ .

Sáng hôm sau , Engfa gọi điện thoại cho mẹ mình bên Mỹ :

- " Mẹ , con muốn về nhà "

- " Engfa , xảy ra chuyện gì sao ? "

- " Con nhớ hai người , con nghĩ lần này về sẽ không trở lại Thái Lan "

- " Vậy công việc thì sao , còn có Charlotte làm sao bây giờ ? "

Mẹ Engfa đối với quyết định của con mình rất là nghi hoặc .

- " Con hôm nay sẽ sẽ viết đơn từ chức , con mấy năm nay không có nghỉ ngơi , giờ có thể đi rồi . Còn người kia , từ hôm nay trở đi con buông tay , thật sự mệt mỏi quá "

- " Không phải hiểu lầm đã hóa giải hay sao , lại làm sao ? "

- " Mẹ đừng hỏi , mẹ có thể đến đón con hay không ? Càng nhanh càng tốt ! con có chút không tiện "

Bà Waraha biết chắc là đã xảy ra đột biến gì lớn lắm , bà vài lần truy hỏi nhưng không có kết quả , cũng không thể làm gì khác hơn là nghe lời con gái sáng hôm sau mua vé máy bay chuẩn bị trở về Thái Lan để hỏi rõ ràng , thuận tiện nhìn xem tình hình có cứu vãn được hay không . Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ mình xong Engfa viết một email cho cục trưởng , nói là xin nghỉ việc . Mới vừa gửi không lâu , cục trưởng liền điện đến :

- " Engfa , cô thật sự quyết định làm như vậy sao ? Cô suy nghĩ kỹ càng hay chưa ? Tôi không muốn mất đi nhân tài ưu tú như vậy . Nếu công việc Tổ trọng án không thích hợp tôi có thể giúp cô điều đi làm văn phòng , đừng có từ chức . . . "

- " Cục trưởng , vô cùng cảm tạ ngài nâng đỡ , tâm ý của tôi đã quyết . Cha mẹ tôi bên kia cũng hối thúc tôi trở lại tiếp nhận công ty , ' bách thiện hiếu làm đầu ' , tôi cũng có thể trở lại bên cạnh bọn họ tận tâm làm tròn bổn phận "

- " Được rồi , nếu như vậy tôi cũng không khuyên nữa . Tôi thấy cô thôi việc khá gấp , vì lẽ đó buổi chiều này tôi cố gắng sắp xếp người thay vị trí của cô , sau đó để người mới đến bệnh viện bàn giao với cô một chút "

- " Thật cám ơn ngài ! "

Cục trưởng hiệu suất làm việc rất nhanh , buổi chiều liền có một người đến phòng bệnh Engfa , đối phương giới thiệu sơ qua , biết được trước đó người này cũng làm ở Tổ trọng án thánh phố khác được một thời gian , vì thế bàn giao vô cùng thuận lợi . Cô truyền lại cho hắn quy trình hoạt động của tổ và quản lý nhân lực , có gì không hiểu hắn có thể tìm Champ hỏi thêm . Hai người trò chuyện gần như hết buổi chiều , sau khi người kia đi rồi Engfa mệt mỏi tựa lưng ngồi đầu giường . Lý tưởng của cô vào lúc này triệt để sụp đổ , cô lấy điện thoại di động ra gọi cho bọn Champ nói qua một tiếng để bọn họ đừng vì việc mình rời đi mà tiếc hận , cũng dặn bọn họ nghe lời sếp mới . Sau đó nhìn tin nhắn trong hộp thư Charlotte nhắn đến sáng hôm nay :  P'Fa , chị không sao chứ ? Trả lời điện thoại của em được không ? Em rất lo lắng . Mẹ em lại không biết bị làm sao , nhốt em trong phòng còn xin cho em nghỉ phép .  Nhìn tới lui cũng chỉ có tin nhắn này cũng không có bất kỳ tin nào hay cuộc gọi nhỡ , chứng tỏ di động có lẽ bị mẹ nàng tịch thu rồi . Haha , tạo hóa trêu người , mơ mộng và hiện thực đúng là khác xa nhau , các nàng quay đầu cuối cùng vẫn thua ở ngưỡng cửa tình thân . Tình yêu hai người có lẽ đến đây phải đặt dấu chấm hết , có thể kiếp này các hữu duyên vô phận , chỉ có thể gặp nhau trên thiên đường . Bà Waraha từ nước Mỹ xuất phát đến Thái Lan đã là rạng sáng , bà gọi điện thoại cho con gái , kết quả được thông báo là đang ở bệnh viện khiến bà lo lắng đến chết rồi , sớm biết lúc trước sẽ không cho Engfa theo nghề này , có trói cũng phải trói nó bên mình . Bà vội vã gọi xe đến bệnh viện , mở cửa ra chỉ thấy Engfa ngây dại ngồi ở trên giường , ánh mắt mông lung xa vời , bà đi vào cô còn không biết . Bà đặt hành lý xuống đi đến bên giường ôm con vào lòng .

- " Bảo bối , con bị làm sao ? Đừng doạ mẹ được chứ ? "

Được mẹ ôm vào lòng Engfa mới lấy lại tinh thần , trong lòng đau đớn và oan ức theo nước mắt nhỏ xuống phát tiết :

- " Mẹ , chân trái của con không đi được , không thể đi lại bình thường . Con hiện tại không có thứ gì , con không có lý tưởng , tình yêu cũng đã mất "

Nghe được con gái nói không thể bước đi , bà Waraha ngây người , bà khóc đấm đấm trên lưng cô :

- " Ta đã nói với con bao nhiêu lần , một cô gái thì bươn chải làm cái gì , cha mẹ không phải không nuôi nổi con , làm gì cứ phải một mực làm cảnh sát , hiện tại còn mang thương tật trở về , con phá hủy cả đời con có biết không "

Engfa yên lặng chịu đựng từng nắm đấm mẹ mình hạ xuống , Engfa cũng không trả lời , cô biết mặc dù là trách cứ nhưng kỳ thực là mẹ đang đau lòng , hai mẹ con ôm nhau khóc :

- " Đến cùng là chuyện ra sao ? Charlotte cũng là bởi vì chuyện này mà chia tay con ? "

- " Hành động lần này con bị đâm vào chân , bác sĩ nói độ khôi phục rất nhỏ , con cũng đã dự tính trường hợp xấu nhất . Con biết Charlotte sẽ không bởi vì chuyện này mà vứt bỏ con , nhưng con không thể , không thể để cho cô ấy chăm sóc một kẻ tàn phế cả đời , đối với Charlotte và gia đình của cô ấy là không công bằng . Mẹ , trái tim con thật đau , đau quá , mẹ mang con về nhà được không ? "

- " Cố gắng lên , mẹ mang con về nhà , chúng ta về Mỹ trị liệu , sẽ tìm bác sĩ tốt nhất , nhất định sẽ trị khỏi , mẹ sẽ không để cho con có việc . . "

Trời vừa sáng , dưới sự yêu cầu của Engfa , bà Waraha đặt vé máy bay về Mỹ là buổi chiều , sau đó đẩy cô ra xe về nhà thu dọn hành lí . Engfa một mình lẳng lặng chờ ở phòng khách nhìn căn phòng quen thuộc , cô muốn nói lời tạm biệt Thái Lan ! Chẳng biết lúc nào mới có thể trở về , hay đây chính là lần cuối . Nhìn thấy trên tủ bày ảnh của mình và Charlotte chụp chung , Engfa lăn xe đến cầm lấy nó , đưa tay xoa gương mặt người mình yêu say đắm trong khung hình , cô chạm vào chỉ thấy lạnh lẽo như chính con tim mình đóng băng . Lần này từ biệt phỏng chừng sau này cả hai người không gặp nhau được nữa , nước mắt tí tách rơi trên mặt kính pha lê . Bà Waraha dọn xong đồ đạc đi ra thấy cảnh này rất là đau lòng :

- " Nếu như vậy không muốn vì sao phải từ bỏ ? "

- " Đây là kết cục tốt nhất của con và cô ấy , cho dù không muốn thì làm sao ? Cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật . Chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ quên , sau đó bắt đầu cuộc sống mới , chỉ cần Charlotte hạnh phúc là đủ "

Engfa cay đẳng nói .

- " Đứa ngốc "

bà Waraha ôm chầm đứa con gái yếu đuối vào lòng , bà khóc không ra tiếng . Lúc này Charlotte quá mệt mỏi nằm ở trên giường của mình . Từ khi mẹ nhốt nàng vào phòng , bọn họ đưa thức ăn đến nàng không ăn , cũng không đói bụng , cứ như thế không nhúc nhích ngơ ngác nhìn trần nhà . Hai ngày nay điện thoại và tin nhắn Engfa chưa hề trả lời cho nàng , nàng sắp điên rồi . Nàng đập vào cửa đến độ hai bàn tay đỏ không còn cảm giác , đôi mắt trũng xuống như hạch đào mà mẹ của nàng vẫn thờ ơ không động lòng , đến điện thoại di động của nàng cũng bị lấy mất . Nàng bây giờ khác gì chim trong lồng , tháng ngày vô vị , nước mắt là thứ duy nhất vẫn còn hoạt động .











************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot