Chap 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charlotte ôm con gái đi theo sau lưng Niran và Sany , hai người nói chuyện gì nàng đều nghe được , từ trong miệng các nàng cũng gián tiếp biết được thân phận hiện tại của Engfa đã biến thành Tổng giám đốc . Tất cả những thứ này đối với Charlotte là một bí ẩn , vẫn chờ đợi người kia bày tỏ , thế nhưng giờ khắc vẫn không ngờ rằng mình đã được nhìn thấy người kia nguyên vẹn như ban đầu . Khi ba người ra khỏi nhà hàng , chỉ thấy Engfa chống gậy yên tĩnh đứng đờ đẫn nhìn xa xôi , Niran cùng thư kí hướng về cô đi đến .

- " Boss , xin lỗi ! Chuyện vừa rồi xin lỗi cô , tay của cô có sao không ? "

- " Không có chuyện gì , sau này đừng như thế "

Charlotte đứng ở nhà hàng nhìn ba người họ đứng đẳng kia nói chuyện , lẳng lặng nhìn xuyên qua gò má ưu thương của người kia , nàng thật sự kích động muốn băng qua đứng trước mặt cô hỏi về tất cả , nhưng tình huống trước mắt cũng không phải thích hợp . Cuối cùng Charlotte khắc chế , tối tính sau đi . Lúc này trong lồng ngực Daeng cảm giác mẹ mình vẫn đứng tại chỗ bất động , nhóc con chuyển động thân nhỏ theo ánh mắt của mẹ nhìn thấy Engfa , đột nhiên nhóc con lay động thân thể nỗ lực hướng về hướng Engfa đứng xa xa nghiêng tới , miệng còn gọi một tiếng nghe như từ

- " mami "

Charlotte kinh ngạc nhìn con , chính mình nghe lầm sao . Lại suy nghĩ , có thể là bình thường nàng vẫn hay cầm ảnh Engfa cho con xem , còn nói chỉ vào đó nói đây là mami con . Chẳng lẽ con gái nhận ra ? Bên kia Engfa nghe được giọng nói đứa trẻ nên quay đầu nhìn lại thấy mẹ con nàng đứng cách đó không xa , nhóc con trong lòng Charlotte còn đang giãy dụa nói a a gì đó , mà trong mắt người người mẹ trẻ đứng đằng kia có một loại quyến luyến kèm thèm tâm tình rắc rối phức tạp , chính mình nhìn lầm sao ? Rõ ràng em đã có con gái , sao còn mong nhớ tôi . Nghĩ đến điều này Engfa tự giễu , tự nở nụ cười chậm rãi xoay người chuẩn bị đi vào tòa nhà văn phòng , Niran vẻ mặt lấy lòng tiến lên đỡ cô . Còn chưa vào cửa đã thấy có một phụ nữ chừng 40 tuổi nhưng có vẻ còn trẻ , đang bị trái phải vây quanh đi ra , nhìn thấy Engfa liền cười tiến lên chào đón .

- " Waraha tổng , thật không tiện để cô đợi lâu rồi ! Đi , tôi sẽ mời cô một bữa ăn "

Lúc này một chiếc Lincoln dài đã vững vàng đậu trước mắt mọi người , Niran vội vã ân cần mở cửa xe mời Engfa lên xe trước . Sau khi ngồi xong xe nổ máy chạy đi , đoàn người đến một nhà hàng khác . Ngồi bên cửa sổ Engfa xuyên qua kính xe liếc mắt nhìn hai mẹ con vẫn đứng tại chổ , họ cũng đang chăm chú nhìn về phía cô , lưu luyến theo bóng xe chuyển động , sau đó thì khuất dần . Daeng nhìn bụi đường xe ô tô bắt đầu khóc , trong mắt tràn đầy sự tiếc nuối , Charlotte không biết phải làm sao , lúc này nàng chỉ có thể ôm con không ngừng an ủi :

-  " Bảo bối , mami Engfa có việc bận nên đi trước , con ngoan , tối nay mami sẽ về tìm chúng ta "

Câu nói này như nói cho con nghe mà cũng như tự nói với mình , đúng ! Nàng mặc kệ Engfa có nguyên nhân nên mới về nước sớm , mà không đi tìm nàng . Nhưng nàng tin tưởng cô ấy khẳng định có lý do của mình , hai mẹ con nàng chờ lời giải thích của cô ấy . Ngồi trong xe Engfa trầm mặc , Kang tổng trò chuyện với cô đều là nhưng đều là Sany và Niran trả lời giúp . Đến nhà hàng , thư ký Sany nhắc nhở cô nên thu hồi tâm tình riêng tư lại , giờ khắc này còn phải thoải mái cùng Kang tổng bàn chuyện làm ăn , nâng cốc nói chuyện vui vẻ , Niran ở một bên xem trợn mắt ngoác mồm , nàng hoài nghi người kia không phải đang kinh nguyệt tràn lan sao , sao bỗng nhiên ra dáng boss vậy ? Quả nhiên là bị bệnh . Kang tổng đối với việc Engfa tự mình đi đến Thái Lan đàm luận hợp đồng trong lòng cảm kích thành ý , hôm nay thật áy náy khi để các nàng chờ đợi lâu nên Kang tổng không ngừng cùng Engfa chạm cốc . Engfa biết rõ tửu lượng của mình không tốt , vậy mà bây giờ lại không hề cự tuyệt , hơn nữa mỗi ly uống cạn như là uống nước . Thư ký Sany ở bên khuyên can cũng vô ích , rất nhanh trên mặt của Engfa đỏ ửng hồng .

- " Boss , đừng uống , uống nữa sẽ say ."

Niran bắt lấy cái tay đang chuẩn bị cầm ly rượu .

- " Không có chuyện gì , chút rượu thôi mà , tôi đã nói cô không cần lo cho tôi , thương trường là phải uống rượu , cô không hiểu lễ phép sao ? Hôm nay chúc mừng cuộc gặp gỡ với Kang tổng , vì tương lai hợp tác , cụng ly ! "

Niran đuổi lý , nàng chậm rãi buông tay ra trơ mắt nhìn cô một ly tiếp theo một ly , chỉ chốc lát cũng cảm giác được Engfa ý thức mơ hồ , nói chuyện còn không ra hơi . Xem ra lần này đúng là say rồi , Niran cùng Sany hai người bất đắc dĩ một người kéo cô ra , một người đẩy ly rượu cách xa phạm vi của cô .

- " Kang tổng , thực sự xin lỗi , Waraha tổng có chút say rồi , chúng ta hôm nào bàn chuyện ký kết sau được không ! "

Niran áy náy nói .

- " Không có chuyện gì , nếu không tôi nói tài xế đưa mọi người về "

" Kang tổng , không cần làm phiền ngài , hai người chúng tôi gọi xe đưa cô ấy về "

Sau khi từ chối hảo ý của Kang tổng , hai người bọn họ mỗi người một bên khiêng Engfa ra ngoài , bởi vì không biết nhà cô ở đâu nên tiện tạy chận một chiếc taxi chuẩn bị đưa về khách sạn nơi các nàng ở . Vừa tới cửa khách sạn một trận gió lạnh thổi qua , Engfa ánh mắt mông lung ngẩng đầu nhìn xung quanh , sau đó nhìn sang hai người bọn họ hỏi :

- " Hai người mang tôi đến đây làm gì , có ý đồ gì ? "

- " Boss à boss , chúng tôi còn có ý đồ gì , chẳng lẽ mang cô đến khách sạn mướn phòng , sau đó cưỡng hiếp cô hay sao ? Mặc dù tôi có hứng thú với cô nhưng cũng không phải loại nhân cơ hội người ta say mà ra tay ! "

Niran buồn cười nhìn Engfa .

- " Tôi phải về nhà , tôi không muốn ở đây ! Về nhà . . . "

Engfa lúc này đã mơ mơ màng màng không biết hai vị cấp dưới của mình đang nhìn mình trêu ghẹo . Cô không chịu bước vào khách sạn nửa bước , Niran bất đắc dĩ gọi thư ký đi về nghỉ ngơi trước , chính mình thì chuẩn bị đưa cô về nhà . Nàng kiên trì hỏi nhiều lần mới hỏi ra được địa chỉ nhà Engfa , sau đó gian nan đỡ cô một lần nữa lên xe taxi . Lúc này Charlotte dưới lầu nhà Engfa lẳng lặng ngồi trong xe , nhìn kỹ động tĩnh ở cửa . Buổi chiều sau khi gặp gỡ Engfa , nàng vội về nhà , ăn xong cơm tối đã nôn nóng chạy đến đây . Không biết tay cô bị thương có làm sao không , còn cái chân , nghĩ đến những điều này nàng cảm thấy lo lắng , rất muốn sớm một chút tìm hiểu tình hình nên lập tức tới ngay . Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng người kia đâu , đèn trên lầu chưa từng sáng lên . Ngay nàng đợi sắp hết kiên nhẫn , từ cửa lớn xuất hiện một chiếc xe taxi , dựa vào đèn đường nhìn thấy trên xe bước xuống hai người phụ nữ , định thần nhìn kỹ lại một trong hai người đó là người mình chờ đợi từ lâu . Lúc này Niran đỡ Engfa từ trong xe đi ra , nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô hỏi :

- " Boss , chúng ta đến nơi , cô ở lầu mấy vậy ? "

Engfa cúi đầu phảng phất không nghe câu hỏi , thân thể đứng không vững lắc lư trái phải , đột nhiên cảm giác trong dạ dày một trận khó chịu , một luồng buồn nôn dâng lên sắp phát ra ngoài , cô lập tức đẩy Niran ra nôn lên tường . Niran chạy tới ở sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ vỗ , thuận tiện từ trong túi lấy ra khăn tay ôn nhu lau chùi , dưới ánh đèn lờ mờ , Engfa quay đầu mông lung nhìn người trước mặt . Đột nhiên cô nắm chặt cái tay đang lau cho mình quát :

- " Em tại sao muốn đối với chị tàn nhẫn như vậy , tại sao không chờ chị , không phải đã hẹn rồi sao , sao em nuốt lời ? Tại sao . . . "

Vừa nói nước mắt Engfa tràn mi , tay Niran bị nắm đến đau đớn , nàng ngẩng đầu nhìn Tổng giám đốc của mình đôi mắt đầy lệ , dáng vẻ yếu đuổi , đau lòng tiến lên ôm cô :

- " Boss , cô say rồi , tôi đưa cô lên lầu được không ? "

- " Tôi không có say . . . Char~ , chị rất nhớ em ! Em có biết những ngày tháng ở Mỹ có bao nhiêu khó khăn , lúc nào cũng mong nhớ em . Mỗi khi trị liệu đau , đứng không nổi , chỉ cần vừa nghĩ tới nhanh lên hồi phục có thể gặp lại em , đau đớn gì cũng tiêu tan . . . Thế nhưng quay đầu thì được cái gì , em có biết hay không trái tim chị thật đau , rất đau "

Engfa không ngừng nói hết lời oán hận Charlotte , Niran yên lặng lắng nghe tất cả , tùy ý ôm cô để cô phát tiết tâm tình , mà tất cả những chuyện này Charlotte cũng nhìn thấy . Nàng chờ mãi mới chờ đến lúc trông thấy người kia , khi vừa xuống xe lại bắt gặp hình ảnh mà nàng chưa từng nghĩ sẽ gặp . Hai người ôn nhu đứng cạnh nhau săn sóc đối phương , lau miệng và thâm tình ôm ấp . Charlotte nước mắt rơi xuống , nàng thật hối hận chính mình lại đi đến nơi này thì ra nguyên nhân cô ấy không tìm mình chính là vì điều này ? Hai năm có thể thay đổi một người , cũng có thể thay đổi trái tim một người , tình yêu hóa ra mong manh như thế , nếu đã không còn yêu mình , vậy mình còn chất vấn cô ấy làm gì ? Hà tất lại đi tự rước lấy nhục . Đưa tay ném hộp cao trị bỏng vào thùng rác , xem ra Engfa chắc không cần . Charlotte cô đơn trở lại xe , quay đầu liếc nhìn bên kia cửa lớn hai người ôm nhau , tầm nhìn dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ , nàng lau nước mắt run rẩy khởi động xe rời đi . Dọc theo đường đi đầu óc Charlotte trống rỗng , hai năm ! Sắp đến hai năm , nàng gạt cô sinh con gái , chịu đủ lời đồn đãi và sự miệt thị của người khác . Nhưng nàng không sợ , một mình gắng gượng vượt qua , chỉ cần Engfa có thể trở về , nàng tin tưởng nàng làm gì cũng xứng đáng . Nhưng hiện nay thế nào ? Nàng nhọc nhằn khổ sở chờ đợi cuối cùng đổi lấy điều này sao , là lừa dối hay là phản bội ? Lời hứa hẹn đã không còn , mà ước mơ cũng tan thành bọt biển , một nhát dao đâm , con tim rướm máu , nàng chấp nhận hết đau thương .









************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot