18. Bào thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau câu nói của Charlotte, Engfa có chút cứng đơ, chớp chớp mắt nhìn Charlotte cứ chạy tới chạy lui đem đồ đạc dọn ra cửa, chỉ khi bị nàng vỗ vai một cái mới hoàn hồn.

"Đi, chờ chị ẵm em nữa hả ?"

"Nhà riêng của tụi mình ở đâu ? Em mua nhà hòi nào đâu."

"Cần gì em mua, nhà của chị. "

"Thì là về nhà của chị, chứ sao nhà của em ?"

"Thì nhà của chị, cũng là nhà của em."

Chỉ một chữ "cũng" mà nêm nếm vao lòng Engfa vô thứ tư vị ngọt ngào. Charlotte lòng em, cũng là của chị mất rồi.

Quên hỏi vì sao phải về nhà Charlotte, Engfa chỉ còn việc xách đồ phụ Charlotte xuống xe ba gác được mướn sẵn, chất đống lên đó. Charlotte vỗ tay bẹp bẹp kêu người chạy đến số nhà ghi trong giấy, chính mình nắm tay Engfa đi qua xe máy của mình.

"Oke rồi, lên xe."

"Xe gì ?"

"Xe này nè, xe chị đó."

"Xe chị ? Chị có xe hòi nào ?"

"Hí hắc, xe của dì ruột chị, chị mượn."

Không muốn nói nhiều lôi luôn Engfa lên xe, đạp máy nghe tẹt tẹt tiếng bô hoành tráng. Tạm biệt bảo vệ già cười khoe ra hai hàm nướu không răng, chạy ra khỏi cổng kí túc xá. Chợt Engfa lúng ta lúng túng, một hai bắt Charlotte phải dừng xe.

"Gì vậy ?"

"Em để quên đồ."

"Đồ gì, chị dọn hết rồi mà."

Trái tim Engfa thót lên một cái muốn điếng, cuốn nhật kí nằm dưới tủ quần áo, Charlotte thấy rồi ? Muốn hỏi Charlotte một chút, bất quá vẫn là nên quay lại kiểm tra thì tốt hơn.

"Thì chị quay lại đi, đồ của em chị không biết đâu."

Charlotte chề môi : "Cái gì của em mà chị không biết, chị còn biết em cục nốt ruồi ở mông nữa kìa."

"Chị này, quay lại đi, không thì thả em xuống, em đi bộ vô."

"Rồi rồi, chở chở."

Vòng đầu xe lại chở Engfa vào kí túc xá, muốn cùng Engfa lên kiếm nhưng cô không cho, nàng đành ngồi gốc me vẽ chữ lên cát chờ người.

Khom người xuống đất mắt nhìn thấy góc cạnh ở dưới khoảng trống đen gầm tủ, nhẹ lòng thở phào phào, Charlotte chưa có dọn chỗ này. Thò tay lấy ra quyền nhật kí, nhét vào áo khoác, nhanh chóng xuống bên cạnh Charlotte, vui vẻ mỉm cười.

"Xong rồi, đi thôi."

"Chị vẽ 69 cái tên em rồi đó em mới xuống."

"Xin lỗi xin lỗi mà. Đi nhanh đi, nắng trưa cháy da hết."

"Em lấy được đồ chưa ?"

"Rồi."

"Cái gì vậy ? Đưa coi coi."

"Riêng tư của em, chị này."

"Đừng nói là thư tình viết cho tui nha, haha."

Nét mặt Engfa nhanh chóng đỏ gay, miệng vội chối bay bẩy, nhưng sự ngượng ngùng trên mặt giống như đang bán đứng cô rồi. Charlotte cảm thấy đáng yêu vô cùng, giỡn một chút mà con nhóc nhà nàng lại bẽn lẽn, cũng không nhắc lại, trực tiếp lôi nhau đi, chạy bon bon giữa con nắng gay gắt.

Một đoạn đường khá xa, dừng xe trước ngôi nhà nhỏ nhắn, màu tím hòa trắng đường nét, sạch sẽ, gọn gàng, trước nhà là hàng hoa mười giờ cũng một màu tím chắn ngang hai bên cửa. Thoạt nhìn tạo ra cảm giác thoải mái vô cùng.

"Này nhà chị đó hả ?"

"Ừ, đẹp không ?"

"Ba chị ở trong nhà hả ?"

"Không, chị ở một mình."

"Sao vậy ?"

"Ba chị mua cho chị. "

"Em ở chung có kì quá không vậy ?"

"Nhỏ này, đã nói là nhà của tụi mình mà. Đi, vô nhà đi."

Kéo nhau vào nhà, nền gạch bông thấu lên bàn chân, làm cho Engfa có cảm giác giàu sang hiện hữu, hóa ra Charlotte  cũng có điều kiện, chắc cũng thuộc dạng nhà mặt phố, bố làm quan. Nực cười là ở chung 3 năm, lần đầu tiên biết hiển hách này của người trong mộng..

Nhà có hai gian phòng ngủ, một cái nhà khách, một cái bếp, một cái tolet xinh đẹp, chẳng những vậy mà còn có cả lầu.

Thời này nhà có lầu là nhà hạng sang nhất nhất, còn là lầu xây chứ không phải lầu ván, trên lầu cũng đồng dạng có thêm hai gian phòng và một tolet. Một người ở mà xây như vầy có phải quá uổng phí hay không ?!

Tiếng gõ cửa gổ vang lên cộp cộp, Charlotte hét với Engfa ở trên lầu.

"Đồ tới rồi, xuống dọn vô nè Engfa."

Cả hai ì ạch cùng nhau đem hết thẩy gia dụng với đồ đạc vào nhà , xếp ngăn nắp gọn gàng đâu vào đó, Charlotte mệt lã người, nằm phịch xuống sopha, trong khi Engfa đang lui cui treo nồi niêu xoong chảo.

"Mấy cái chảo cũ này hay là dẹp đi, nhà chị có đủ hết rồi mà Char còn gôm về làm gì vậy ?"

"Mấy cái đó em mua mà. Em mua thì làm sao bỏ được."

Engfa cũng mỉm cười, treo đồ xong đi qua ngồi một bên ghế, hai chân Charlotte tự nhiên mà gác lên đùi Engfa , duỗi thẳng người.

"Thấy nhà của tụi mình đẹp không ?"

"Đẹp."

"Thích không ?"

" Chị ho ở ké là hên rồi, ý kiến ý cò gì."

"Gì mà ở ké, đã nói là của tụi mình."

"Rồi rồi, của tụi mình. Mà sao có nhiều phòng quá vậy ?"

Bỗng Charlotte ngồi dậy, tay câu vào cổ Engfa, tay Engfa cũng theo quán tính ôm qua thắt lưng Charlotte tránh cho nàng té xuống.

"Engfa."

"Hm ?"

"Tụi mình sinh con đi."

"Động kinh."

"Tụi mình cùng nhau sinh ba đứa thôi, bảy tám đứa ở không hết đâu. Ba đứa thôi là đủ rồi, nha."

"Ý chị là em ba đứa, Char ba đứa đó hả ? Không lẽ có chồng cũng ở chung à ?"

"Hông, chị đẻ con cho em, em làm chồng chị đi, nha."

"..."

"Chị ẻ ba đứa nè, chia cho mỗi đứa một phòng. Hàng ngày đưa đón nó đi học, rồi tụi mình đi làm, chiều lại đón tụi nó về. Sống như vậy hạnh phúc lắm."

"..."

"Còn có sau này tụi nó lớn, hai đứa mình chỉ cần ngồi ở nhà , đi chơi đi du lịch, tụi nó nuôi, tụi mình hưởng già là được rồi."

"..."

Engfa không nói lời nào, làm Charlotte vô chừng mất hứng, nằm phịch xuống lại, bĩu môi.

"Sau này chị nói với chồng chị, mà mặt nó cũng đơ như mặt em bây giờ, chị thà không đẻ đứa nào."

Hóa ra từ đầu là Charlotte tập dợt thoại với chồng tương lai , hóa ra tim Engfa lỗi nhịp là do cô lần nữa chính mình hoang tưởng.

Cả hai ngủ trên một cái giường cũng lớn, nhưng như thế nào Charlotte cũng ráng nhích vào người Engfa cho bằng được, mém chút Engfa đã quên, nàng lúc nào cũng muốn quấn quít người khác, càng muốn được vuốt ve.

Sáng chủ nhật, do một tuần đều nghỉ học, cho nên giấc ngủ cũng quen , thẳng tới 9 giờ sáng Charlotte mới giật mình mở mắt, tiếng ì xèo ngoài bếp vang lên, cộng với hương thơm động lòng người, nghe như có nước cốt dừa.

Ưỡn người một cái, vắt khăn lên cổ đi ra chuẩn bị đánh răng, sẵn xem Engfa đang làm cái trò gì.

Bóng lưng người con gái đôi mươi cao gầy, tóc quấn gọn lên hình chổi trên đỉnh, hai tay đảo tới đảo lui, thuần thục mà úp một cái bánh vàng kháy ra mâm, đẹp mắt, vô cùng ngon miệng.

Nàng nhanh chóng chạy vào tolet , đánh răng với tốc độ cực nhanh, sau đó chạy ra liền, ôm hông Engfa, hôn má cô như bình thường nàng vẫn làm, mặc kệ cái mặt đỏ của cô, trực tiếp bóc miếng bánh Tong Yip bỏ lên miệng.

"Lâu rồi Engfa mới làm bánh Tong Yip cho chị ăn nha, cưng quá à."

"Muốn thì mỗi tuần em đều làm cho chị ăn."

"Được á."

"Vậy thì để em đi làm thêm mới được."

"Làm thêm chi ?"

"Kiếm tiền chứ chi ?"

"Chị đưa em tiền đi chợ, em lo gì."

" Charlotte, em đâu phải gái bao."

"Nhưng mà..."

"Được rồi, Chị mà cứ như vậy, em về lại kí túc xá."

"..."

Khí thế của Engfa mãnh liệt quá, Charlotte cũng phải rụt rè, bưng mâm ra, dọn chén đàng hoàng, cả hai cùng ăn thì lại quên đi cái sự cãi cọ.

Buổi chiều gió mát, trước sân có những rặng hoa , tâm tình ai nấy đều thoái mái.

"Chị chở em đi hóng mát nha."

"Ở đây cũng mát mà."

"Thì phải đi đâu đó chứ."

Nhận được sự đồng ý, cả hai đèo nhau trên chiếc vespa kì diệu. Bởi vì nhà Charlotte gần trung tâm thành phố, cho nên chạy một chút là ra được Nhà Thờ Wat Arun hàng quán ăn uống tấp nập người qua. Xa xa bên kia nhà thờ , nhiều người bu quanh chắp tay nghe giảng đạo lý Thánh Chúa.

Những đòn gánh qua lại như thuyền xuôi lẫn ngược dòng, vừa gánh vừa rao lên thanh âm trong trẻo. Dựng xe ở một góc, nắm tay nhau dạo hết chỗ này đến chỗ khác, mua xôi xoài, rồi lại mua bắp nướng, bánh cây cùng cá viên.

Chợt tiếng thổi kèn huýt huýt vang lên rầm trời, những hàng buôn bánh bán bưng nháo nhào mà chạy, có người còn vấp té, hất nguyên mâm xôi xuống đất, bỏ của chạy lấy người. Còn có người bị giữ dóng gánh, quỳ lạy van xin, nước mắt ròng rã.

Engfa mém chút rơi nước mắt. Lập tức nhớ tới những ngày mình còn nhỏ, cùng với bà Năm ở ngoài đồng, một bao lúa chợt từ trên vai cô trượt xuống, đổ hết lúa ra đồng nước, ngâm hết vào khe rảnh của cánh đồng.

Bụng đói run, tay cũng run rẩy, chủ đất tức giận, bàn tay thô ráp cầm chặt cái dây thừng buộc lúa , đánh vào hai má con tới tấp. Cho tới tận bây giờ, cái cảm giác đau thẩm thấu đó vẫn còn in trong xương trong tủy, mỗi lần nhớ đến là lại nhói đau.

Lúc đó, cô cùng bà Năm cũng van xin như vậy, cầu khẩn như vậy, nhưng họ đánh thì cứ đánh, tiền vẫn không chịu đưa, hai má con trở về lủi thủi với cái bụng teo hóp, bao tử cũng muốn khô khan, nước mắt lăn xuống môi cũng không làm môi trở nên mềm mại.

Lúc đó Chompu cũng bị má nó đánh đòn, bởi nó bất chấp ăn cắp gạo qua cho cô với bà Năm. Một buổi tối, cả ba ăn cơm với muối, vừa khóc tức tưởi, vừa cười cho qua tháng qua ngày.

Bàn tay lau qua gương mặt.

"Engfa, sao em khóc dạ ? Nín đi chị thương."

Mắt Charlotte đỏ theo, không cần biết là khóc vì cái gì, chỉ biết vì nhìn thấy Engfa khóc, nước mắt cũng cầm không nổi nữa, xót xa dâng tận đáy lòng.

"Không có gì, đi thôi."

Nắm tay nhau ra khỏi đám xô bồ, cơn gió lành lạnh của nhà thờ thoang thoảng thổi khô đôi mắt ướt, Charlotte lâu lâu sẽ nhìn sang bên cạnh, để chắc chắn người kia đã thật sự nín dứt hay chưa.

"Dì Út từng nói với em, Bangkok dơ lắm. Nhưng em thấy, không chỉ Bangkok dơ, mà cuộc sống con người hiện đại này, đều dơ hết rồi, dơ đến phát nhợn."

"Ừm, cho nên, ở dòng người tấp nập, để tìm được sự sạch sẽ, phải tìm đến người thật sự có tâm sạch đối với em."

"Char được không ?"

"Đương nhiên được, chị là thương em nhất rồi mà."

Nhìn nhau mỉm cười, lòng bàn tay hai đứa thấm đẫm mồ hôi cũng không buông một phút. Hạnh phúc ghé ngang qua như một cơn gió nhẹ, động lại trong tâm tư mỗi người một nửa, ở một góc nhỏ nào, mà không ai dám thừa nhận rằng. Tôi thương người, đã từ rất xa xôi trước đó.

Ngày hôm sau cả hai cùng đèo nhau đi học, vốn cũng không chỉ có Charlotte chạy vespa, nên không có gì làm lạ, nhưng cả trường chỉ có được ba chiếc duy nhất.

Chỉ là từ ngày hai đứa tách ra ở riêng, hướng Charlotte vào lớp đã không còn là lối cũ, hèn gì nhiều lần muốn nhìn Charlotte , vẫn không thấy đâu, đến nay cả hai làm huề, mới tiện miệng hỏi một chút.

"Chị đi đâu mà đi đường đó dạ ?"

"Đi học chứ đi đâu bà ?"

"Nhưng đâu phải đường này."

"Chị đi đường vòng cho tiêu thức ăn, em không thấy chị mập lên hả ?"

"Ờ, vòng qua đâu ta, hay em đi với chị nha."

"Thôi thôi..."

Kịp lúc con Snack ục ịch bắt lấy Engfa, hí ha hí hửng cười.

"Trời Fa đi học lại rồi hả, mấy nay đi đâu lâu quá dạ, bỏ tui ngồi một mình buồn muốn chết...@#%&*@#%..."

Charlotte được giải vây, hú hồn đi theo lối cũ vẫn thường đi, nàng đúng là đang có một bí mật động trời.

Mỗi buổi tối, để bắt Engfa phải ở nhà, Charlotte quyết định tập cho Engfa chạy xe của mình, còn nói là để khi đi làm them thì lấy xe nàng mà đi. Engfa nghe mà động lòng, chịu tập, nhưng là tập tới tập lui vẫn chưa vững, tận một tháng trời mới được thông qua. Ý định làm thêm trỗi lên, nhưng kết cục vẫn là chiều Charlotte đưa đi, tối Charlotte đón về. Engfa chỉ còn biết lắc đầu.

Ngày nọ khi đưa Engfa đi học về, Charlotte quay xe chạy đi mà không nói lại tiếng nào, bỏ Engfa , bỏ quên thời gian cần phải đưa cô đi làm, đến giờ đi rước cũng không thấy nàng đến đón, thành ra cô tự lội bộ một khoảng thật xa , mồ hôi tuôn ra khiến cả người mệt lã.

Xe đậu ở hàng hoa mười giờ nở rộ, nội tâm thở phào vì chí ít Charlotte cũng đã quay về, chỉ là khi cô vào bên trong, Charlotte bó gối ngồi ở trên giường, mặt gục vào giữa hai đầu đối, đồng phục cũng chưa thay ra, mà trên chân còn dính một ít máu.

Trước mắt cảm thấy bản thân mình hoảng loạn mất rồi, Engfa nhào lại kéo Charlotte ra khỏi hai đầu gối, xuất hiện trước mắt là một nàng vẻ mặt run sợ, thẩn tha thẩn thờ, lại còn có khóc.

"Charlotte...Làm sao vậy ? Nói cho em biết."

"..."

"Chị, có nghe em nói không ?"

"..."

"Charlotte Austin..."

"..."

"Không nói là không cần em đúng không, không cần em thì em đi đó."

Giả bộ như muốn đi, Engfa mới bắt tay cô lại, nước mắt lại vỡ òa.

"Engfa...chị...chị..."

"Bình tĩnh, có chuyện gì chị nói em nghe. Có người đánh chị sao?"

"Không."

"Vậy sao chị có máu ?"

"Máu...máu...Engfa...lau cho chị đi, nhanh lên..."

Engfa cũng khó nhịn mà đau lòng, nhún khăn lau máu trên chân cho Charlotte mới biết máu không phải là do thương tích, mà là cái gì thì cô suy nghĩ chưa ra được.

"Rồi, sạch rồi, chị nói em nghe, sao hôm nay chị về trễ như vậy ?"

Lung túng cầm chắc đôi tay Engfa, môi cũng run rẩy theo từng lần muốn nói.

"Chị...chị phá thai..."

Phanh !!!

Đầu Engfa như có boom nguyên tử nổ tung, nhịn nhục cái gì nữa, nước mắt cô cũng rơi rồi, lòng cô đau như cắt, đau cho người thương, đau cho cả bản thân mình.

Không cần biết chuyện gì đã xảy ra, Charlotte hiện tại đang cần điểm tựa, cho nên Engfa chỉ còn biết ôm chầm lấy nàng, bởi vì cả người nàng co rút, nên cô ôm hẳn như ôm một tượng sống tự động run.

"Không sao rồi...không sao...có em ở đây mà...được không ?"

"Chị thấy cái tay, rồi cái chân, rồi lại cái tay....Engfa, cả cơ thể của nó...mắt nó...nó ngủ rồi...nhưng chị biết, nó oán giận chị...nó căm thù chị...chị sợ quá...máu nhiều...nhiều lắm..."

"Nó không muốn ra đời, cho nên trời mới khiến chị bỏ nó...chị rất tốt, không căm hận chị đâu..." người hận chị là em, hận chị vì sao không biết giữ thân mình, vì sao chị phải...phải....

Cùng thời gian với đứa bé oan nghiệt đó bị gϊếŧ chết từng đoạn, trái tim cô cũng bị phá nát thành từng mảnh , phá nát thành tương, thành chao, không còn hình dạng.

Nhóc con, chúng ta đã cùng lúc hạ huyệt linh hồn.


Bất ngờ chưa🫠

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot