3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

saooo mà xem chùaa khongg dịiii😢

---------------------------------------------------

-“Ai nói là không có người ở?”

Một giọng nói lạnh lẽo bất chợt truyền đến bên tai khiến Engfa cũng phải dựng cả tóc gáy lên, cô giật mình lúng túng đứng bật người dậy nhìn về phía sau lưng mình, một người con gái tóc đen dài được tết gọn gàng, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lớn bước ra ngoài giương ánh mắt khó hiểu nhìn đến cô.

Engfa sắp xỉu đến nơi rồi, vì sao à? Vì cô gái trước mặt đang mặc áo bà ba đó, chính xác là một thân áo bà ba màu vàng kết hợp với quần phi bóng trắng. Ôi chính cái hình ảnh xinh đẹp, thục nữ này đã khiến cho Engfa phải lặn lội tận đất nước Thái Lan sang đây chỉ để được một lần chứng kiến tận mắt.

Trong cơn mưa gió, nơi đây hoàn toàn không có chút ánh sáng nào ngoài những lần sấm chớp nhoáng, Engfa vẫn đứng cách người con gái đó một khoảng khá xa để không bị cho là vô lễ với người ta. Mỗi khi ngoài trời chớp lên một cái thì Engfa liền tận dụng để nhìn kĩ gương mặt người trước mặt một lần và kết quả là cô chỉ có thể thầm thốt lên trong lòng rằng “quá đẹp”.

-“Đã xin phép ai chưa mà dám vào đây trú mưa?” - Cô gái vừa nói vừa nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

-“Thành thật xin lỗi cô, do mưa to quá tôi không nghĩ được nhiều nên đành đánh liều mượn tạm mái hiên nhà cô một lát.” - Engfa cố tình dùng những lời lẽ dễ nghe nhất, làm sao mà cô dám nói nhìn căn nhà này có vẻ rất giống nhà hoang nên cô mới vào mà không cần xin phép ai. Giờ thì hay rồi chủ nhà đang đứng trước mặt và phàn nàn cô kia kìa...

-“Nếu...nếu tôi làm phiền đến cô thì tôi sẽ đi ngay, cảm ơn vì đã cho tôi trú mưa nãy giờ.” - Engfa nói xong liền nhanh tay thu gom áo khoác và túi đồ ăn chuẩn bị rời đi.

-“Đứng lạii.”  Cô gái vẫn lạnh nhạt cất tiếng.

-“Tôi còn quên gì sao ta?” - Cô gái bật cười vì vẻ ngốc nghếch của Engfa, con người này nhìn bề ngoài xinh đẹp nhưng sao lại thật thà đến thế này có khi nào bị người khác dụ dỗ bắt cóc cũng nên.

-“Vào cũng đã vào rồi, sao không ở lại thêm chút nữa...hay là sợ tôi ăn thịt cô?” - Cô gái nhấc bước chân tiến đến gần sát người Engfa mà thì thầm.

Cuộc đời Engfa chưa bao giờ bị một người con gái áp đảo như thế này, đây có đúng sự thật là gái miền tây không vậy? Theo trí nhớ của cô thì đúng lý ra là họ phải thùy mị, nết na lắm, chứ đâu phải như cô gái này đâu.

Engfa sợ hãi lùi lại mấy bước, chẳng hiểu là do trời mưa lạnh hay vì cái gì mà khi cô gái này bước đến gần, cô liền cảm thấy rùng người, nổi cả da gà, da vịt lên hết trơn hết trọi.

-“Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Đến từ đâu?”

-“Eng...Eng...Fa... Waraha, hai mươi bốn tuổi, đến từ Thái...Thái Lan.” - Engfa lắp bắp trả lời.

-“Thật xinh đẹp, có bạn trai hay chồng con gì chưa?” - Cô gái bỡn cợt vuốt ve gò má Engfa.

-“Không...không có chồng nhưng sẽ lấy vợ.”

Cô gái nghe xong liền cười lớn tựa như Engfa đã trả lời đúng theo ý muốn của cô ta vậy, Engfa thật sự khó hiểu, cô ta có phải là bị điên rồi không? Hay vì là người ở quê nên chuyện yêu đương giữa nữ với nữ vẫn rất khó chấp nhận. Cuối cùng Engfa chốt lại một ý nghĩ rằng có lẽ cô ta là đang cười cợt cô rồi.

Mười lăm phút trôi qua, Engfa ngồi một góc, cô gái ngồi một góc, không ai nói với ai lời nào. Chỉ có cô ta là vẫn giương ánh mắt phức tạp dán chặt lên người Engfa làm cô sợ đến mức chỉ biết cúi đầu né tránh...

-“Không định hỏi tên tôi sao?”

-“Vậy cô tên gì?” - Engfa giờ phút này mới dám ngước đầu lên đối diện với cô ấy.

-“Charlotee, ChaLotte Austin, một trăm hai lăm tuổi.”

-“À thì ra là một trăm hai lăm tuổi... HẢ? CÁI GÌ?” - Engfa hốt hoảng hét lớn lên tưởng chừng như mình đang nghe nhầm.

-“Xem cô kìa, tôi chỉ đùa thôi mà có cần làm quá lên vậy không? Tôi hai mươi lăm tuổi lớn hơn cô một tuổi đấy.”

Engfa thở phào nhẹ nhõm, cô rất là sợ ma, đùa giỡn kiểu như nàng thì có ngày cô cũng sẽ lăn đùng ra chết vì bị hù dọa mất thôi.

Charlotte nhìn thấy thái độ của cô liền nhếch môi cười một cái rồi thầm nghĩ -“Đúng là nhát gan, sợ ma hả? Tôi đâu phải ma, tôi là quỷ mà nên chắc là em sẽ không sợ tôi đâu.”

Cả hai cứ ngồi đó nhìn nhau, mà nói đúng hơn là chỉ có mình nàng nhìn cô thôi, còn cô thì cứ liên tục tránh né ánh mắt nàng. Chẳng biết là bao lâu sau, cuối cùng mưa cũng đã dứt hẳn, Engfa gị giật mình vì tiếng chuông điện thoại cô reo inh ỏi, cô e ngại khẽ liếc nhìn qua phía đối diện thấy nàng vẫn giữ nguyên sắc thái không có biểu cảm gì gọi là khó chịu thì cô mới dám nhấc máy.

-“Tớ nghe đây Tina.”

-“Yahh Engfa, cậu làm cái gì mà tớ gọi cậu cả trăm cuộc vẫn không thấy cậu nghe máy, có biết là bọn tớ lo cho cậu lắm không hả, cái đồ chết bầm nhà cậu” - Engfa nhăn mặt đưa điện thoại cách xa lỗ tai một khoảng để tránh tiếng hét cá heo của người ở đầu dân bên kia...

-“Tớ xin lỗi, lúc chiều tớ bị mắc mưa, điện thoại có chút ướt nên có lẽ đã tắt nguồn.”

-“Yahh cậu có nói dối cũng phải lựa lí do nào thuyết phục một chút đi chứ. Cậu là đang xài iphone 13 đời mới nhất có chức năng chóng nước đấy, khai mau cậu đi chơi với em nào đúng không?”

-“Tớ thật sự không biết tại sao nữa nhưng đừng giận, tớ về ngay với cậu đây...tạm biệt”

Engfa cúp máy định quay qua chào tạm biệt Charlotte nhưng nàng đã biến mất từ lúc nào, chỗ ngồi lúc nãy cũng trống không. Liếc nhìn qua cửa chính thì thấy nó đã được đóng chặt nên cô nghĩ chắc là nàng đã đi vào nhà, trong lúc cô đang nói chuyện điện thoại với Tina rồi.

Không nghĩ ngợi gì thêm nữa, Engfa mặc áo khoác vào, cầm túi đồ ăn lên rồi đi theo ánh sáng của đèn Flash điện thoại mà về nhà. Engfa nào có hay biết, ở phía sau lưng cô ChaLotte đang ngồi khoanh tay, bắt chéo chân ở trên ngọn cây xoài to tướng mà dõi ánh mắt theo từng bước đi của cô.

-“Engfa Waraha!!.”

-------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#englot