18. Một lời hứa muộn màng vô nghĩa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charlotte trằn trọc một đêm, ngồi trên sofa đợi Engfa quay về.

Đợi mãi đến hừng đông, cánh cửa kia vẫn im lìm bất động.

Không chỉ hôm đó, mấy ngày tiếp theo Engfa cũng không có quay về.

Nàng biết, dù có gửi tin nhắn WeChat, Engfa vẫn không trả lời, nàng cũng không có số điện thoại của cô, chỉ đành hỏi thăm Tina.

Tina bảo Engfa rất bận, cụ thể là làm gì cũng không nói rõ.

Năm ngày sau, Tina quay lại khách sạn, đưa cho nàng tấm vé máy bay, bảo rằng muốn đưa Charlotte bay về thành phố Ngạn Dương.

Nàng do dự hồi lâu, hỏi Engfa có về cùng nàng không.

Tina trả lời: "Waraha tổng đã về từ hôm qua rồi." 

Charlotte kinh ngạc, cũng không nói nữa.

Engfa đột nhiên thay đổi, làm cho nàng giống như một người bị dìm chết dưới đáy biển sâu, các lỗ chân lông khắp toàn cơ thể trở nên vô lực, không thể khác đi, không cứu được mình.

Trở về Ngạn Dương, nàng vẫn ở lại căn hộ ven sông.

Trừ Tina đúng hạn lui tới cung cấp thực phẩm, thì không còn ai đến, ngay cả những người quét dọn cũng thế.

Ông nội Waraha có liên lạc với nàng một lần, cho nàng năm vạn tệ, nói là tiền lì xì cho cháu dâu.

Nàng vốn muốn từ chối, nhưng lại sợ ông sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người, thế là chỉ đành nhận lấy, gửi tiền vào tấm thẻ ngân hàng mới, một đồng cũng không xài.

Nửa tháng thầm lặng trôi qua.

Một ngày nọ, Chompo đột ngột gọi cho nàng.

Điện thoại gọi tới, Charlotte đang giặt quần áo.

Nhìn thấy số của người gọi, trong mắt nàng có hơi hoảng hốt.

Nàng đã kéo số điện thoại của Chompo vào danh sách đen rồi, nhưng hàng số trên điện thoại, lại khắc sâu vào đầu nàng.

Đó là số điện thoại lúc sơ trung Sung Jin Austin đưa cho bọn họ, nó ngắn hơn số điện thoại của nàng ba chữ số.

Do dự chốc lát, vẫn là bắt máy.

Chompo: "Charlotte...?" 

Giọng nói không cay nghiệt như mọi khi.

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng kiểm soát âm lượng: "Không cần gọi điện cho em làm gì." 

Chompo khẽ cười: "Trốn nhà đi hơn một tháng rồi, em vẫn chưa quậy đủ?" 

Charlotte khó chịu: "Em không đùa với chị." 

Nàng ta bật cười: "Chị mở tài khoản cho em rồi, còn gửi vào đó một ít tiền nữa. Hôm nay là sinh nhật em, ở nhà có tổ chức một buổi tiệc nhỏ, tối nay em nhớ về nhà dùng cơm đấy." 

Giọng điệu Chompo như của một người chị gái trong gia đình, hiểu chuyện, biết khuyên nhủ, dễ dàng tha thứ cho cô em gái bồng bột xốc nổi của mình.

Charlotte là đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, đặc biệt là tình cảm của gia đình.

Đôi khi chỉ dành một chút ấm áp, cũng đủ sưởi ấm trái tim tưởng chừng như không lung lay được của nàng.

Dù lý trí hiểu rõ, đây có thể là giả tạo, cũng có thể là Chompo vui vẻ bố thí.

Dù có là thế đi chăng nữa, nàng vẫn rất trân trọng sự ấm áp hiếm có này.

Nhưng nàng không mù quáng, dây mơ rễ má với nhà họ Austin, nhất định phải dứt khoát chặt đứt.

"Cơm em có thể về nhà ăn, nhưng tiền sẽ không lấy." 

Chompo ngồi ở bàn làm việc, có thể mơ hồ nghe ra tiếng lách cách từ cây bút của nàng ta: "Tùy em vậy." 

Nàng ta chuyển đề tài, hỏi: "Dạo này em thế nào? Engfa có đối xử tốt với em không?" 

Charlotte trầm mặc: "Không có quan hệ với chị." 

Chompo thế mà lại không tức giận, chỉ nói: 

"Charlotte à, có một số việc em cần biết. Engfa là người như thế nào chứ? Cô ấy giống như chị, là quản lý của một tập đoàn lớn. Kẻ có thể ngồi vững ở vị trí này, tính cách lúc nào cũng sẽ đa nghi. Em từng lừa cô ấy một lần, coi như là còn tình cảm với em, hai người cũng không thể quay trở lại mối quan hệ như trước kia được nữa. Em định làm gì? Cả đời u mê, ở bên cạnh kẻ khác đoán già đoán non, tháng ngày lúc lạnh lúc nóng?" 

Charlotte nhíu mày: "Ý của chị là gì?" 

Chompo: "Có lòng tốt muốn khuyên em quay đầu lại mà thôi, em không thích nghe thì chị tắt. Tạm biệt." 

Tuy kết thúc cuộc gọi không vui vẻ mấy, nhưng Chompo chịu chủ động giúp nàng tổ chức sinh nhật vẫn làm cho Charlotte cảm thấy mềm lòng.

Chị gái từ nhỏ đã không lọt mắt nàng, nàng còn tưởng rằng cả đời này chị ta cũng không nhớ đến sinh nhật mình.

Kỳ thật, nàng càng mong đợi người đó nhớ đến sinh nhật của mình hơn.

Có chút mộng tưởng.

Ngày hôm nay đã qua hơn phân nửa, ngay cả điện thoại của Tina cũng không có.

Đến tối.

Charlotte đúng hẹn đến nhà họ Austin.

Chompo đúng như đã nói, tổ chức một buổi tiệc nhỏ cho nàng, còn mời thêm mấy người bạn.

Nudde cũng đến, nhìn thấy Charlotte, mặt mày chán nản của nàng mới hứng khởi lên, cười khanh khách ôm hộp quà đi tới.

Nudde: "Charlotte, lâu rồi không gặp cậu!" 

Nàng đem món quà nhét vào tay Charlotte, lôi kéo cổ tay muốn dẫn Charlotte đi vào trong: "Cậu xem bánh gato này, là do tôi đến tận cửa hàng chọn lựa đó."  

Sảnh bên trong được trang trí tỉ mỉ, trên trần nhà còn treo rất nhiều ruy băng và bong bóng.

Bánh gato có tới năm tầng, nằm trên một cái xe đẩy nhỏ.

Bên cạnh vậy mà còn có một người quen thuộc đang ngồi.

Marima thấy Charlotte tới rồi, thận trọng đứng dậy, đưa quà cho nàng: "Charlotte, sinh nhật vui vẻ." 

Nàng không nghĩ rằng sẽ gặp Marima ở đây, vô thức cầm lấy hộp quà, lát sau mới hỏi: "Cô giáo...? Sao cô lại ở đây?" 

Marima đẩy gọng kính, ngậm cười: "Chị gái em mời cô đến đây." 

Charlotte không biết nói gì, chỉ gật gù: "Cảm... cảm ơn cô." 

Marima ngồi bên cạnh Charlotte, dựa người đối diện nàng, tư thế và giọng điệu có chút ám muội: "Mở ra xem thử có thích hay không? Nếu không thích thì tôi sẽ đổi cái khác."  

Nàng có hơi bất an, yên lặng nhích ra một khoảng cách nhỏ.

Nàng cúi đầu, xé quà, nhìn thấy bên trong có một chiếc lắc tay rất khéo léo tinh xảo, kim cương lấp lánh bao phủ xung quanh, ở trên còn đính kèm ngôi sao bằng bạc nho nhỏ.

Marima cầm nó, hai tay nắm lấy hai bên, lẳng lặng mà nhìn Charlotte.

Theo lễ phép, nàng vẫn vươn tay ra.

Chiếc lắc tay đã nằm trọn trên cổ tay nàng.

Thế nhưng độ dài có hơi kỳ quặc, quấn hai vòng thì dư ra một đoạn, quấn ba vòng thì lại thiếu một đoạn.

Marima thu tay về, thở dài: "Em quá gầy, lắc tay này quấn hai vòng thôi." 

Lắc tay không thích hợp trái lại để Charlotte thở phào nhẹ nhõm, nàng nói: "Không sao, ý tốt của cô em nhận, cô có thể giữ lại, sửa tới sửa lui rất phiền phức." 

Marima cười cười: "Em không nhận cô có thể hiểu, chúng ta hiện tại còn chưa tiến tới mối quan hệ có thể tặng đồ đắt tiền." 

Mari.a dừng một chút, hạ thấp thanh âm: "Nhưng em thật sự... không nhớ nó sao?" 

Charlotte nhìn cái lắc tay, đáy mắt khẽ rung nhè nhẹ.

Làm sao nàng lại không nhớ? 

Năm đó, nàng chỉ vào quầy hàng nói với Marima: "Cô giáo, sau này chụp ảnh áo cưới, em muốn đeo nó." 

Lúc đó Marima không dám mua, bây giờ lại mua, có ý nghĩa gì chứ? 

Lời hứa đã muộn màng, không còn ý nghĩa nữa.

Charlotte chớp mắt, đáp: "Em không nhớ." 

Marima rũ mắt, nắm chặt chiếc lắc trong tay.

Thái độ của nàng rất kiên quyết, sau nhiều lần thăm dò, đã biết rõ nàng ngầm từ chối chính mình.

Nhưng Marima không cam lòng, không cam lòng mất đi Charlotte.

Kỳ quái thật, dũng khí mà năm xưa không có, tất cả như đảo ngược dành hết cho hiện tại.

Buổi tiệc kết thúc, Chompo gọi Charlotte vào phòng mình.

Chompo khác lạ tự tay rót nước cho nàng, khi đưa cho nàng, lại trêu tức hỏi: "Chị thấy hôm nay em phải bắt xe tới, sao vậy, Engfa không kêu tài xế chở em đi à?" 

Charlotte đang nhận ly nước mà nàng ta đưa, nghe thấy thế liền dừng lại, nắm chặt cái ly, một mực không nói.

Chompo ngồi vào sofa, bắt chéo chân: "Chị thấy cô Thẩm đối với em rất tốt, lúc trước không phải hai người yêu tới chết đi sống lại sao? Hiện giờ có cơ hội để phát triển tình cảm, em nên vui vẻ mới đúng chứ. Ba cũng cảm thấy, gia đình ta có thể kết thân với nhà họ Mark." 

Charlotte nực cười: "Bây giờ đổi giọng rồi? Lúc trước quan hệ giữa hai bên rơi vào bế tắc, sao không thấy các người ủng hộ?" 

Chompo: "Lúc đó em còn quá nhỏ." 

Charlotte chế nhạo: "Không. Là bởi vì lúc đó bác Mark còn chưa lên chức Hiệu trưởng của Đại học Ngạn Dương, vẫn chưa có giá trị lợi dụng mà thôi." 

Chompo từ tốn ngẩng đầu nhìn cô em gái của mình.

Nàng hỏi: "Nói thẳng đi, lý do hôm nay chị gọi em tới đây?" 

Chompo nhún nhún vai: "Tổ chức sinh nhật cho em nha." 

Charlotte nhìn chằm chằm nàng ta: "Em yếu đuối, em vô dụng, nhưng em không ngu si. Trước khi nhắc đến ba, em còn có chút tin tưởng chị vì em mà tổ chức sinh nhật. Em đoán, chị gọi em về nhà thế này, là bởi vì muốn tác hợp em với Marima, hoặc là dự định cưỡng ép dụ dỗ em trộm đồ của Waraha gia, hoặc là..." 

Nàng cắn răng: "Chính là cố ý cho Engfa xem." 

Chompo chỉ cười, không nói lời nào.

Charlotte: "Engfa biết em quay về nhà họ Austin, chị ấy sẽ đoán mò quan hệ giữa chúng ta, chị biết chị ấy nhạy cảm nhất là những thứ này... Hôm nay chị nhắc tới Engfa nhiều lần, không giống ghét bỏ như mọi hôm, còn nói nhiều như thế, chắc hẳn là muốn kích động quan hệ giữa hai bên."   

Nói tới đây, nàng nhớ lại cú điện thoại kia, xâu chuỗi những việc vừa diễn ra lúc trước: "Chị ấy đột nhiên xa lánh em, là do chị giở trò?" 

Chompo chậm rãi thở dài: "Charlotte Austin, tuy rằng tôi rất ghét em, nhưng phải thừa nhận một điều, em thông minh hơn tôi nghĩ." 

Vẻ mặt của Charlotte thay đổi: "Đúng thật là do chị làm!"  

Chompo không phản biện: "Đúng, là do tôi làm. Tôi cũng không sợ nói cho em biết, nửa tháng trước, tôi cố ý để Engfa hiểu lầm rằng em muốn trộm bảng báo giá của công ty. Tôi cho rằng em bị cô ta lạnh nhạt, đúng lúc cô giáo Marima lại quan tâm em, em sẽ ngoan ngoãn trở về, không chừng còn dại dột làm tên trộm vặt thêm lần nữa." 

Nàng ta cười một cách lộ liễu, không giống như sợ hãi dù đã bại lộ kế hoạch.

"Xem ra mấy cái quỷ kế đa đoan này không dụ được em, chi bằng thẳng thắn luôn đi." 

Sắc mặt Charlotte xám trắng, ngón tay cong lại tạo thành nắm đấm.

Chompo: "Tôi muốn bảng báo giá của công ty bọn họ, trong vòng mười ngày, em phải nghĩ cách lấy được." 

Nàng nhếch mép: "Dựa vào cái gì chị nghĩ em sẽ nghe lời?" 

Chompo ung dung nhìn chằm chằm nàng: "Lão già họ Waraha kia vẫn chưa biết chuyện tốt mà em làm ba năm trước nhỉ?" 

Cơ thể Charlotte cứng đờ.

Chompo vặn vẹo cười: "Em đoán xem, nếu như lão ta biết em ở bên cạnh Engfa đều là vì hư tình giả ý, là em hại cháu gái thân yêu của lão ta gặp tai nạn giao thông, suýt chút nữa mất luôn cái mạng, lão còn... hòa ái dễ gần như bây giờ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro